Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận
Chương 54: Nói cái gì mà nói
Sau khi kết thúc môn cuối cùng, sự nghiệp đại học của Ưng Tử cũng đã xong.
Mọi người đều có chút luyến tiếc, sẽ không bao giờ sớm chiều ở chung như ở ký túc xá nữa. Tối hôm đó, mọi người ăn lẩu trong nhà hàng lẩu ở cổng trường, cùng nhau đến quán karaoke để hát. Bạn trai Tiểu Thái của Bành Tuệ Tuệ cũng đến và dẫn một vài người bạn đến, thực sự náo nhiệt cả buổi.
Trước khi kết thúc, Tiểu Thái không nhịn được tò mò hỏi: “Tiểu Tử, Tiêu học trưởng không ra à? Tớ và các bạn rất hâm mộ anh ấy, cho chúng tớ xem mặt đi.”
Ưng Tử có chút ngượng ngùng: “Anh ấy….bận lắm.”
“Lát nữa anh ấy sẽ đến đón cậu – a ui sao em lại giẫm anh!” Tiểu Thái đau đớn kêu lên.
Bành Tuệ Tuệ tức giận nhìn cậu ta chằm chằm: “Anh không nói không ai bảo anh là người câm đâu.”
Lúc này Tiểu Thái mới hiểu ra, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, đầu óc tớ vẫn luôn đơn giản như vậy, mặc kệ tớ, hát thôi hát thôi, Tiểu Tử nếu tớ lên diễn đàn nói rằng tớ đang hát cùng cậu, chắc chắn sẽ có rất nhiều người ghen tị muốn bóp cổ tôi.”
Ưng Tử cười: “Cảm ơn các cậu, hiện tại tớ rất mong mọi người trên diễn đàn và Weibo đừng quan tâm để ý đến tớ nữa, tớ thực sự rất sợ bị để ý.”
“Sợ cái gì? Cậu có được vị trí đầu tiên bằng thực lực. Dù họ có vu khống hay tung tin đồn nhảm cũng vô dụng.” Bành Tuệ Tuệ bên cạnh đầy phẫn nộ nói.
Quả thật, kể từ khi trang chính thức công bố kết quả sơ loại của Ưng Tử, Ưng Tử – người đứng số một ở vòng bảng, đã nằm trong vòng xoáy của dư luận. Đầu tiên, cuộc bình chọn trên diễn đàn lôi mối quan hệ của cô và Tiêu Nhất Mặc ra nói, sau đó, người hâm mộ của các thí sinh đặt câu hỏi liệu cuộc bình chọn có gì mờ ám không, tại sao thần tượng của họ hát hay như vậy nhưng lại xếp ở vị trí phía sau. Còn cố ý tạo đề tài “Grand Prix mờ ám”, ám chỉ việc Ưng Tử dựa vào thế lực của bạn trai Tiêu Nhất Mặc để chèn ép thần tượng của họ giành lấy vị trí đầu tiên.
Tên idol này là Phùng Tần, sinh viên nhạc viện hạng hai ở thành phố bên cạnh. Anh ta đã có hai bài hát nổi tiếng. Một trong số đó là bài hát kết thúc cho một web drama ít được biết đến vào năm ngoái. Ngoài ra, trên weibo có hơn 200.000 người follow, lần này đặc biệt đến Grand Prix để được đánh bóng tên tuổi.
Thật ra nếu vấn đề này được đưa lên diễn đàn Cây thường xanh thì rất có thể sẽ bị bạn bè chê cười. Kể từ bài phát biểu năm ngoái, tên Tiêu Nhất Mặc với danh hiệu ung thư thẳng năm từ lâu đã trở nên nổi tiếng trong trường. Mọi người đều biết rằng anh không thích bạn gái lộ mặt, việc anh trả tiền để bạn gái vào Grand Prix lại càng không.
Nhưng cư dân mạng trên weibo không hề hay biết. Trong khoảng thời gian ngắn, bài weibo mới nhất của Ưng Tử đã tràn ngập những câu bình luận âm dương quái khí từ fans Phùng Tần, chẳng hạn như “Người giàu chính là như vậy, sẵn sàng chi tiền cho người khác”, hoặc “Chị gái có thể giới thiệu cho em một người không? Em cũng muốn giành vị trí đầu tiên ở vòng bảng”….
Bành Tuệ Tuệ và những người khác tức giận đến mức muốn lên chửi nhau, nhưng họ không thể đánh bại đám đông, họ còn bị bao vây lại. Vẫn là Ưng Tử bình tĩnh, khuyên ngăn Bành Tuệ Tuệ không nên tức giận, đừng nên lãng phí thời gian vào họ. Thích thì cứ để họ bày tỏ, mặc kệ họ.
“Thôi, nói chuyện bằng thực lực, hẹn gặp lại trong trận bán kết.” Ưng Tử cười nói.
Mọi người nói chuyện và cười đùa thêm một lúc nữa, mắt thấy đã gần mười hai giờ lúc này mới kết thúc.
Hôm sau là chủ nhật, Ưng Tử ngủ một giấc dài, tỉnh lại đã gần mười giờ, cô nhanh chóng đứng dậy tắm rửa, vào phòng tắm, cô vừa cầm bàn chải đánh răng lên. nhìn thấy Trình Vân Nhã đang lo lắng suốt ruột đứng ở cửa nhìn cô.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Cô vừa đánh răng vừa hỏi, miệng đầy bọt kem đánh răng.
“Hình như lâu rồi không thấy Nhất Mặc, sao con không đi hẹn hò cùng cậu ấy?” Trình Vân Nhã cẩn thận hỏi.
Trong lòng Ưng Tử “thình thịch” một cái, nhưng vẻ mặt vẫn như không có chuyện gì xảy ra: “Con đang bận, phải thi cuối kì rồi lại tham gia thi hát.”
“Vậy tối nay tổ chức sinh nhật ông chú hai, con có muốn mời cậu ấy qua không?” Trình Vân Nhã thử thăm dò hỏi.
“Thôi, anh ấy cũng bận lắm.” Ưng Tử căng da đầu cự tuyệt.
Trình Vân Nhã có hơi thất vọng, Ưng Khải đang chăm chú nghe phía sau nói: “Tiểu Tử, con nói thật với bố, Tiêu Nhất Mặc bắt nạt con có phải không? Hai người các con đã cãi nhau à?”
“Không có, bố, bố toàn suy nghĩ vớ vẩn thôi”, Ưng Tử phủ nhận, “Anh ấy thực sự có việc. Con chip do Hoa Trí tự nghiên cứu do anh ấy đầu tư đang có vấn đề. Mấy ngày nay anh ấy bận quá làm sao có tâm trạng đi chúc thọ ông chú hai được chứ.”
Ưng Khải thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, công việc quan trọng, công việc quan trọng.”
Cuối cùng cũng làm cho bố mẹ bỏ qua vấn đề này, Ưng Tử xoay người lau mồ hôi lạnh trên mũi của mình.
Sinh nhật ông chú vào tết âm lịch, năm nay là sinh nhật lần thứ 70, rất hoành tráng, mấy người con đầu tư khách sạn năm sao kê hơn chục bàn, mấy người thân thích không thường qua lại cũng có mặt, bên ngoài chào hỏi trò chuyện rất nhiệt tình.
“Đây không phải là Tiểu Tử sao? Sao đã lớn nhanh như vậy.”
“Vân Nhã, nhiều năm không gặp, em cũng già rồi.”
“Nghe nói hạng mục kia bây giờ đang hoạt động rất tốt, lợi hại quá.”
…..
Kể từ khi hạng mục Cẩm Địa được hồi sinh, ngoại trừ khoản vay ngân hàng, tất cả các khoản nợ bên ngoài gần như đã được trả hết, những người thích bạn bè lúc trươc trốn chui chốn lủi nhìn thấy ông đều bắt đầu chào đón bằng nụ cười, Ưng Khải đặc biệt bực mình.
Tuy nhiên, mấy năm nay nhân tình ấm lạnh cũng là Ưng Khải hiểu được bộ mặt thật của rất nhiều người, trước đây ông rất nhiệt tình, khi người thân bạn bè gặp khó khăn, bị lợi dụng ông cũng tính toán và so đo. Giờ thì ông cũng đã khôn khéo hơn, những cái đó thật hay giả đều sẽ chỉ cười haha, chỉ có một số người thân bạn bè, những người đã đưa than trong tuyết, giúp đỡ khi ông khó khăn mới có thể nhiệt tình nở nụ cười.
Lần này, chỗ ngồi của gia đình Ưng Khải được xếp trên đầu, bên tay trái của bàn chính, ngồi cùng bàn chính là cả gia đình chú họ 6 người, một em họ là học sinh cấp ba, và người chị họ còn lại là đã kết hôn rồi. Mọi người ngồi lại nói chuyện, nói về kinh tế công việc của hai bên gia đình, chuyện học hành của con cái, chuyện cưới xin của thế hệ sau.
“Tiểu Tử xinh đẹp như vậy chắc nhiều chàng trai theo đuổi lắm nhỉ?”
“Không, không đâu ạ.”
“Năm nay 22 nhỉ? Là thời điểm nên có bạn trai rồi,” thím họ vui vẻ nói, “Con gái à, càng lớn sẽ càng mất giá, rất nhiều người ở trường học đúng thời điểm nhìn hợp là phải nắm chặt, giống Mao Mao nhà thím này, con bé đã sinh một bé trai, còn có một số bạn cùng lớp vẫn chưa có tin gì, mỗi ngày đều phải đi xem mắt đó.”
Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Dù là phụ nữ có nhiều tuổi thì sao lại phải thành vật phẩm cho đàn ông chọn vậy? Kết hôn không phải là nhu yếu phẩm, nhiều nữ cường nhân có sự nghiệp riêng của bản thân, cuộc sống không có đàn ông cũng rất dễ chịu.
Ưng Tử không muốn để ý đến những người thân thích lắm mồm này, vì vậy cô liếc mắt nhìn Ưng Khải, có chút lo lắng ông sẽ lấy Tiêu Nhất Mặc ra khoe.
“Em dâu à, em dâu nói lời này sai rồi”, vẻ mặt của Ưng Khải có chút nghiêm túc, “Điều quan trọng nhất của con gái là tìm được người mình thích. Đừng chỉ vì không kết hôn được mà tùy tiện gả đi, Tiểu Tử nhà anh ấy, cho dù cả đời không kết hôn, anh cũng sẽ không để con bé bị đưa ra làm sự lựa chọn của người khác.”
Trong lòng Ưng Tử cảm thấy ấm áp, không nhịn được quay lưng lại giơ ngón tay cái lên.
Thím họ có chút xấu hổ: “Đó là, điều kiện Tiểu Tử như này, làm sao có thể không có bạn trai đúng không?”
Người nào đó bên cạnh “khanh khách” cười ha hả, Ưng Tử nhìn ra chính là Ưng Thiến, đang khoác tay Lý Vi, cùng nhau đứng bên cạnh Ưng Khải và Trình Vân Nhã.
“Chào bác trai, bác gái”, Ưng Thiến thân thiện chào hỏi, “Chào chú họ thím họ ạ, mọi người đang nói chuyện gì mà vui vậy ạ.”
Ưng Tử sửng sốt một lúc, hai mẹ nhà này da mặt dày thật, hai nhà như vậy mà vẫn cố đến chào hỏi. Vụ kiện lần trước, nhà bọn họ tìm nhiều người đến gia đình cô thuyết phục cô rút đơn kiện, Ưng Tử không phản hồi, hai ngày trước khi mở phiên tòa xét xử, Ưng Thiến không còn cách nào khác để không cõng tội danh phỉ báng trên lưng cô ta đành phải đồng ý hai yêu cầu của Ưng Tử, xin lỗi bằng tên thật trong diễn đàn Cây thường xanh và group gia đình. Bài đăng xin lỗi trên diễn đàn đã bị mọi người trong diễn đàn đuổi theo chửi bới hơn chục trang, rất chật vật. Một vài người trong số đó có quan hệ tốt với gia đình của cô, họ cũng bị dọa sợ bởi thủ đoạn của Ưng Thiến, sau lưng ngầm cùng Trình Vân Nhã chửi cả gia đình bẩn thỉu kia vài câu, nói là về sau phải đề phòng kĩ không lại bị đâm sau lưng lúc nào không biết.
Lý Vi cười ngâm ngâm mở miệng: “Anh, chị dâu, nghe nói cao ốc Cẩm Địa khai trương rồi? Chúc mừng nhé.”
Ưng Khải lạnh lùng liếc bà ta một cái, vùi đầu uống rượu ăn uống. Trình Vân Nhã không mặn không nhạt lên tiếng, nhưng chú họ bên cạnh lại cảm thấy xấu hổ, đành ngậm ngùi tiếp lời: “Đúng vậy, chúc mừng anh, anh vẫn rất tinh mắt, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.”
“Ui, chuyện này không liên quan gì đến ánh mắt đâu, chủ yếu là anh trai và chị dâu sinh ra được một cô con gái ngoan, Tiểu Tử quá tranh đua, chắc phải dùng nhiều chiêu trò lắm mới kéo được một nhà đầu tư lớn như vậy. Khi nào cháu cũng dạy Tiểu Thiến nhé, Tiểu Thiến chính là không biết những thứ hoa hòe lòe loẹt đó.” Lý Vi nói đầy ẩn ý.
Trình Vân Nhã vừa nghe thấy đã nóng nảy: “Cô đừng có mà nói nhảm nữa, cao ốc Cẩm Địa và Tiểu Tử có quan hệ gì với nhau chứ?”
“Bác gái, bác đừng che dấu nữa,” Ưng Thiến che miệng cười, “Chị ấy không phải có quan hệ cùng nhà đầu tư cao ốc Cẩm Địa sao, chuyện này, có ai mà không đoán ra chứ.”
Người họ hàng bên cạnh nghe vậy không khỏi nhìn về phía Ưng Tử, còn có vài người trong số họ có ánh mắt có dị sắc, thì thào trao đổi.
Khuôn mặt của Ưng Tử trở nên trắng bệch, vừa định nói, Ưng Khải đã ôm cô chế nhạo: “Các người gặp chúng tôi không tốt đẹp được đúng không? Miệng phun đầy phân. Nhất Mặc đang yêu đương với Tiểu Tử, không co chút quan hệ gì đến cao ốc Cẩm Địa cả.”
“Anh, thật sao?” Lý Vi lộ vẻ kinh ngạc, “Đó là Tiêu gia đấy, là thiếu gia được sủng ái nhất nhà họ Tiêu, thật sự có thể yêu Tiểu Tử sao, vậy thì phần mộ tổ tiên nhà họ Ưng của chúng ta thật sự có hương khói rồi.”
“Hương khói cũng là nhà của chúng tôi, không có chút quan hệ nào với cô, đừng có mà lôi kéo làm quen,” Trình Vân Nhã trả lời lại một cách mỉa mai, “Tiêu Nhất Mặc chỉ thích Ưng Tử nhà tôi, không phục thì có thể đi hỏi cậu ấy vì sao nhé, ở chỗ này ra oai cái gì, muốn xin lỗi bằng tên thật lần nữa đúng không?”
Sắc mặt Ưng Thiến lập tức thay đổi.
Lời xin lỗi lần đó thực sự là một nhát dao đâm thẳng vào cô ta. Cả tuần đứng đầu bảng xin lỗi, cô ta không chỉ nhận hàng nghìn lời xúc phạm mà còn có người gửi bài đăng này đến cho bạn trai mà cô ta, sau khi cân nhắc mọi chuyện, vị kia đã khéo léo chia tay với cô ta.
Cô ta đã khóc ở nhà rất nhiều, Ưng Hiên và Lý Vi cũng không thể làm gì được, thay vào đó, họ bảo cô ta chịu đựng một chút, nói rằng nếu Ưng Tử thực sự kết hôn với Tiêu Nhất Mặc, họ sẽ không những không thể làm phiền đến Ưng Tử mà sau này có lẽ còn phải hạ thân xuống nịnh nọt.
Ưng Tử sướt mướt suốt ngày khóc lóc kia có gì tốt? Tử nhỏ đến lớn luôn hơn cô(Ưng Thiến), khi cô ta (Ưng Tử) còn nhỏ, ông bà thích cô ta, ông bà luôn khen cô ta là công chúa nhỏ, họ để lại cho cô ta tất cả những gì tốt đẹp nhất, khi lớn lên, gia đình họ (Ưng Thiến) cuối cùng cũng có thể dương mi thổ khí, bây giờ nhà Ưng Tử lại có thể bám được chỗ dựa vững chắc như vậy. Làm cô ta không thể thở nổi!
May mắn thay, Tiêu Nhất Mặc và Ưng Tử đã chia tay!
Cô ta đã chú ý đến Ưng Tử và Tiêu Nhất Mặc một thời gian, trước đây Tiêu Nhất Mặc thường xuyên đến trường đón Ưng Tử, kể từ ngày đầu năm mới, Tiêu Nhất Mặc không bao giờ xuất hiện ở trường hay ở nhà của Ưng Tử nữa, kể cả khi Ưng Tử thi đấu Tiêu Nhất Mặc cũng không xuất hiện.Trên dđàn đều cho rằng hai người chắc chắn đã chia tay. Cô ta cho rằng những phân tích của những người trên mạng rất hợp lý: lúc trước cô ta đăng bài trên diễn đàn, Tiêu Nhất Mặc đã nhanh chóng xuất hiện để giúp đỡ Ưng Tử, còn lần này thì không thấy bóng người.
Ngẫm lại cũng biết, một người như Tiêu Nhất Mặc làm sao có thể thực sự thích Ưng Tử chứ? Không phải chơi chán liền bỏ sao? Có thể hồi sinh lại hạng mục Cẩm Địa, chắc hẳn Ưng Tử phải làm bạn khắp nơi. (ý là ngủ ý:))
Cô ta cười giả lả: “Bác gái, chị có bạn trai tốt như vậy, cháu mừng cho chị ấy còn không kịp. Cháu cũng muốn hỏi anh rể tương lai có thích chị cháu thật không, khi nào thì cưới ạ, nhưng anh rể tương lai đâu vậy? Hôm nay là sinh nhật ông chú hai, sao chị họ không mời anh ấy đến chào hỏi ông chú hai, đó cũng là cho ông chú mặt mũi, bác nghĩ sao?”
Trịnh Vân Nhã nghẹn lời, không kìm được mà liếc nhìn Ưng Tử.
Ưng Tử cắn môi: “Gần đây anh ấy rất bận…”
Lý Vi nhìn thấy vẻ mặt của cô, như có đà lập tức đỡ giọng nói cho con gái, nhìn về phía ông chú hai: “Đúng rồi, đúng rồi, đưa qua đây mọi người cùng nhau vui vẻ, chú hai, Tiểu Tử có bạn trai, là con út của nhà họ Tiêu.”
Ông chú hai đã hơi nghễnh ngãng, bây giờ nghe mới hiểu ra, vui mừng khôn xiết: “Thật sao? Thiếu gia nhà họ Tiêu? Thật là tốt quá!”
“Cậu ấy muốn đến gặp chú để chào hỏi, chú đúng là người may mắn.”
“Tiểu Tử, người khác đâu?” Ông chú hai kích động nhìn xung quanh, không thấy người cần gặp nghi ngờ hỏi, “Các người không phải nói đùa ông già này chứ? Con út nhà họ Tiêu… Không thể nào…”
Ưng Thiến và Lý Vi bật cười ha hả.
Ưng Khải sắc mặt xanh mét, hạ giọng hỏi: “Tiểu Tử, cậu ấy thật sự không đến sao? Con gọi điện hỏi thăm, bận quá đến lộ mặt một cái rồi đi cũng được.”
Trình Vân Nhã nhỏ giọng hỏi: “Không thì gọi một cuộc điện thoại, bảo cậu ấy chào hỏi ông chú hai một cái cũng được?”
Ưng Tử chần chừ lấy điện thoại ra bấm số của Tiêu Nhất Mặc, điện thoại tút tút hai tiếng đã bị cúp luôn.
Thậm chí không muốn trả lời cả điện thoại của cô?
Nhìn thấy ánh mắt trông đợi của bố mẹ, mũi Ưng Tử chua xót.
“Tiểu Tử.” Cách đó không xa vang lên giọng nói lạnh lùng.
Ưng Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Nhất Mặc đang đứng thẳng người, mặc một chiếc áo khoác cashmere màu be, đeo chiếc khăn kẻ sọc trước ngực, thản nhiên đi về phía họ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!