Chưa Công Khai Đã Ly Hôn
Chương 37: Hướng dẫn
Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, ngọn đèn kiểu cũ rủ xuống, tỏa ra ánh sáng leo lét, mờ nhạt.
Mà trong mắt Lộ Linh, mỗi một đồ vật nơi đây, đều chứa đựng những hồi ức thống khổ đầy nước mắt. Cậu mở to mắt, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, hồi ức từng cảnh từng cảnh giống như cuộn phim chạy qua não.
Trên nền tuyết giữa trời đông, Lộ Linh bị một đứa trẻ đẩy ngã, thân người nhỏ bé cô độc, nắm lấy tuyết lạnh như băng, loạng choạng đứng dậy, lại bị đẩy ngã lần nữa. Hết lần này tới lần khác, bọn trẻ lấy đó làm niềm vui, nhưng không có ai tới cứu Lộ Linh. Người lớn đều cho rằng đám trẻ đang đùa nghịch, chỉ chừa lại một mình cậu ở trong tuyết lạnh run, thiếu chút nữa chết trong mùa đông tàn nhẫn năm đó.
Một ngày khác vào ban đêm, cậu bởi vì không giữ lại hoa quả cho một đứa trẻ thích ăn, mà tự mình vụng trộm ăn mất, liền bị một đám lôi tới con hẻm nhỏ cạnh cô nhi viện, nắm cổ áo, tát cho mấy bạt tai. Đám tiểu ác ma vứt Lộ Linh xuống nền gạch ẩm ướt lại lồi lõm, dùng chân hung hăng đạp lên mặt cậu, bên góc mặt cậu lưu lại một dấu chân bẩn thỉu, còn hung ác mà hỏi cậu, còn dám lén ăn vụng nữa không?
Có người tới nhận trẻ về nuôi, Lộ Linh vì lớn lên dễ nhìn, cho nên đặc biệt được các phụ huynh yêu thích. Mỗi lần có người quyết định nhận nuôi Lộ Linh, trước khi làm thủ tục giao nhận, mấy đứa trẻ sẽ uy hiếp Lộ Linh nhất định phải liều mạng khóc lóc trước mặt họ, nếu không khóc sẽ không cho cậu trái cây ngon mà ăn. Lộ Linh sợ hãi nghe theo, các phụ huynh cảm thấy cậu thích khóc lóc ầm ĩ, thấy tâm lực quá mệt mỏi thì đổi sang đứa trẻ khác.
Hết lần này tới lần khác, đợi cho đám trẻ trong cô nhi viện lần lượt được nhận nuôi hết, chỉ còn dư lại Lộ Linh và vài ba đứa trẻ khác, cậu mới được cha mẹ nuôi sau này mang đi.
“Không… không…”
Kha Tây Ninh nắm chặt chiếc chăn đang đắp trên người, không ngừng lắc đầu, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
“Không được.” Giang Dụ Phi rút một điếu thuốc, vắt chéo chân, có chút cáu kỉnh, “Trạng thái này không đúng.”
Đoạn diễn nội tâm Lộ Linh này, Kha Tây Ninh đã thử đến lần thứ năm. Đáng tiếc kết quả quay vẫn không làm người ta hài lòng.
Một đám người vây quanh Kha Tây Ninh, nhân viên hóa trang giúp cậu dặm lại lớp trang điểm, nhân viên đạo cụ sắp xếp lại đạo cụ, Vu Thiến Văn đi qua giúp Kha Tây Ninh thả lỏng cánh tay cùng cơ vai mệt mỏi. Cả Thẩm Tân Nam cũng đi tới, an ủi: “Anh Tây Ninh, lần này anh quay đã tiến bộ hơn, không chừng lần tới là sẽ qua thôi.”
Kha Tây Ninh biết Thẩm Tân Nam chỉ là đang an ủi. Năm lần quay này của cậu, lần sau càng tệ hơn lần trước, lần sau càng không có trạng thái bằng lần trước. Quả thực y hệt như việc tự luyện tập trước gương tối qua, không phải quá trống rỗng thì chính là diễn quá lố.
Tất cả chuẩn bị lại xong đâu vào đấy, ngay trước khi Giang Dụ Phi hô bắt đầu lần nữa, Kha Tây Ninh giơ tay lên ngăn bọn họ.
Giang Dụ Phi ngạc nhiên.
Liên tục quay nhiều lần như vậy, Kha Tây Ninh thực sự có chút mệt mỏi, mệt đến mức đầu ra đầy mồ hôi. Không cần chế tác đặc biệt, cậu cũng có thể đạt được hiệu quả “trán toát đầy mồ hôi lạnh” mà kịch bản yêu cầu. Nhưng Kha Tây Ninh không tiếp tục quay, cậu bước tới bên cạnh Giang Dụ Phi, hơi nhụt chí nói: “Giang đạo, còn tiếp tục như vậy, cũng chỉ lãng phí thời gian. Hay là quay một đoạn khác trước đi.”
Giang Dụ Phi suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý: “Cũng được, cảnh sau là đoạn của Thẩm Tân Nam với diễn viên phụ, cậu nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Kha Tây Ninh đã vì cảnh này mà chuẩn bị rất lâu, nhưng vẫn không diễn ra được cảm giác. Cậu có chút không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, một mình đi ra ngoài, ngồi xuống một chiếc ghế nằm, suy nghĩ xem rốt cuộc nên diễn như thế nào.
Giang Dụ Phi nói, diễn xuất cũng cần có mức độ, nếu diễn quá khoa trương sẽ khiến người xem xuất kịch (*), mà diễn quá nhạt người xem sẽ cảm thấy vô vị. Diễn đoạn hồi ức của Lộ Linh này, nhất định phải nắm bắt được giới hạn đó.
(*) Xuất kịch (出戏- Chū xì): không chuyên tâm vào bộ phim, đối lập với nhập kịch (入戏).
Nhưng giới hạn này, rốt cuộc là giới hạn thế nào?
Cách đó không xa, Thẩm Tân Nam cũng đang quay phân cảnh có độ khó hơi cao. Nhưng cậu ta diễn rất tốt, cảm xúc đặt đúng chỗ, rất không ngoài dự đoán mà quay một lần liền qua. Quả nhiên, có người đúng là được ông trời ưu ái, trời sinh thích hợp trở thành diễn viên. Thẩm Tân Nam quả thực giống như lời Giang Dụ Phi đã nói, vô cùng thông minh tài trí. Lời thoại dù nhiều đến đâu cậu ta đọc vài lần, cũng có thể nói lại không sai một chữ, lần đầu diễn đã có thể diễn đến mức mọi người đều trầm trồ thán phục.
Mà cậu từ khi bắt đầu theo nghiệp diễn, cũng đã bảy năm, vậy mà vẫn cứ lúng ta lúng túng dừng lại ở kỳ bình cảnh (*), gặm theo bản cũ, không có chút đột phá nào. Kha Tây Ninh hơi suy sụp, không tiếp tục nhìn Thẩm Tân Nam diễn nữa, nửa người cậu đều nằm ra ghế, lấy cái khăn quấn trên cổ vắt hờ lên mặt, muốn che lại ánh năng chiều thu.
(*) Kỳ bình cảnh (瓶颈期-Píngjǐng qī): làm chuyện gì đó nhưng vì điều kiện bên trong cùng tác động bên ngoài ảnh hưởng mà không thể tiếp tục, rơi vào giai đoạn trì trệ tạm thời, giai đoạn này có thể dài hoặc ngắn.
Một bòng người hư hư thực thực đi tới, đưa cho cậu một chai nước.
Kha Tây Ninh cho là Vu Thiến Văn, trên mặt cậu mang theo nét mệt mỏi nói: “Anh không khát. Cứ để đó là được rồi.”
Người nọ lại nói: “Là anh, Tây Ninh.”
Kha Tây Ninh ngồi dậy, ghế nằm theo lực đạo của cậu mà lắc lư qua lại hai cái.
Chiếc khăn trên mặt cậu rơi xuống, đáp thẳng xuống đất.
Kha Tây Ninh nhìn Nghiêm Tự đang ngồi xuống ngang với tầm mắt mình: “…”
Bộ dạng suy sụp lại chật vật này của mình, Kha Tây Ninh không hề muốn để ai trông thấy. Nhưng nếu như phải chọn một người, có lẽ sẽ là Nghiêm Tự.
Nghiêm Tự không nói gì. Hắn chỉ cúi đầu, nhặt khăn lên, đặt vào tay cậu.
Đây là lần mặt đối mặt đầu tiên của bọn họ từ sau khi ly hôn. Kha Tây Ninh có chút không biết nên dùng cảm xúc gì để đối mặt với hắn. Nói hận? Không có khả năng. Nói yêu? Chuyện đến nước này, cũng không làm sao nói ra được.
Làm bạn bè quá lúng túng, nhưng làm người dưng lại không xa lạ nổi.
Kha Tây Ninh nhận lấy chiếc khăn từ trong tay Nghiêm Tự, để sang một bên. Cậu nghĩ nghĩ, sau kêu một tiếng: “Nghiêm lão sư.”
Nghiêm Tự: “…”
Hắn bất đắc dĩ nói: “Tây Ninh, ở đây không có người ngoài.”
Kha Tây Ninh nhún vai, hỏi: “Sao anh lại tới.”
“Tới giao lưu tình cảm với đoàn phim kế bên.” Nghiêm Tự mặt không đổi sắc nói. Một cái cớ có thể dùng một lần, thì cũng có thể dùng tiếp lần thứ hai.
Kha Tây Ninh sao có thể tin cái cớ tạm bợ vụng về như vậy. Nhưng cậu lười vạch trần, chỉ hất cằm nói: “Trường quay ở bên kia.”
“Em cũng là một thành viên của đoàn phim.” Nghiêm Tự tiếp tục đáp.
Kha Tây Ninh không biết phải nói gì, dứt khoát không tiếp tục cùng Nghiêm Tự dây dưa trong chủ đề vô nghĩa này nữa. Cậu nằm thẳng ra, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng Nghiêm Tự lại không đi, hắn tìm một chiếc ghế nhỏ, cứ ngồi vậy mà nhìn Kha Tây Ninh.
Cứ giữ tư thế như vậy một hồi lâu.
Kha Tây Ninh thở dài một tiếng, nói: “Nghiêm Tự, tôi hỏi anh một câu.”
“Em nói đi.” Nghiêm Tự đáp.
Kha Tây Ninh quay người qua, thật lòng hỏi: “Rốt cuộc làm sao mới có thể nắm bắt được giới hạn diễn?”
“Giới hạn?” Nghiêm Tự hỏi lại.
“Đúng.” Kha Tây Ninh nói, “Quá khoa trương hoặc quá nhạt nhẽo đều không được, chỉ có diễn được trung dung (*) mới là tốt nhất, vậy phải làm sao mới có thể duy trì được cái mức độ đó?”
(*) Trung dung (中庸- Zhōngyōng): ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập.
Nghiêm Tự nói: “Nếu em vướng mắc với cái này, vậy quả thực em càng diễn càng thụt lùi rồi.”
Kha Tây Ninh bị nghẹn một chút, khiêm tốn hỏi: “Có ý gì?”
Nghiêm Tự cảm thấy thái độ của mình vừa rồi quá cứng rắn, thầm ảo não, trước đây cũng vậy, mỗi lần Kha Tây Ninh làm chuyện gì không được như ý, hắn lại giáo dục cậu đâu ra đó, bắt cậu sửa lại.
Mặc dù Kha Tây Ninh đều sẽ dựa theo ý hắn mà sửa, thế nhưng mỗi lần sau khi bị dạy bảo, trong mắt Kha Tây Ninh đều lộ ra chút bi thương cùng tự ti. Trước đây Nghiêm Tự không hiểu, cũng không cảm thấy bản thân làm sai cái gì. Sau này Kha Tây Ninh bỏ đi, hắn mỗi ngày đều nhớ lại xem những chuyện trước kia mình làm sai. Hắn nghĩ, ngay tại điểm dẫn dắt Kha Tây Ninh sửa chữa sai lầm kia, hắn đã sai rồi. Không có bất kì ai muốn bị người mình yêu xem thường.
Cho dù hắn không có ý này. Nhưng Kha Tây Ninh bị tổn thương, đó là sự thật.
Lần này, ánh mắt Kha Tây Ninh lại rất thản nhiên, ngoại trừ khiêm tốn học hỏi ra, không còn cảm xúc gì khác.
Trái tim Nghiêm Tự tựa như bọt biển bị ngâm trong nước, chua xót trướng trướng đến khó chịu. Hắn đối diện với ánh mắt Kha Tây Ninh, ngữ khí hòa dịu, nghiêm túc dạy cho cậu: “Em đã diễn bảy năm, cũng đã hiểu được khóc thế nào thì hợp, cười thế nào thì đẹp. Có thể cảnh không giống nhau, nhưng cũng biết làm sao để diễn cùng một loại cảm xúc.”
Kha Tây Ninh nghe vậy thì khẽ sửng sốt. Nhưng cậu nghĩ nghĩ, Nghiêm Tự quả thực nói đúng.
Cậu có thể trong vài giây đồng hồ khóc lên được, không phải vì kĩ năng diễn xuất cao siêu, mà bởi vì cậu biết làm thể nào mới có thể nổi lên cảm xúc, khiến bản thân bật khóc. Kha Tây Ninh đã diễn suốt bảy năm, cậu hiểu rõ phương thức và khuôn mẫu của diễn xuất. Cho dù có cố gắng hơn nữa, có chịu khó hơn nữa, nhưng vẫn mãi bị thói quen diễn trước đây ràng buộc trong vô thức.
Về phương diện này Thẩm Tân Nam tốt hơn cậu nhiều. Cậu ta chưa từng đóng phim, khuyết thiếu kinh nghiệm, nhưng nhận thức lại rất cao.
“Tây Ninh.” Nghiêm Tự giải thích, “Diễn xuất không có giới hạn. Khi em diễn thử một bộ phim, em chính là nhân vật trong bộ phim đó.”
Kha Tây Ninh nhắm mắt lại, đem những chuyện Lộ Linh từng trải qua lướt lại một lần trong đầu.
Một lúc sau, cậu mở mắt, nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”
Lần trước, Giang Dụ Phi đưa kịch bản cho hắn. Nghiêm Tự xem đến cảnh tỏ tình đã gấp ngay kịch bản lại, cơ bản cũng chẳng xem được mấy trang. Nhưng Kha Tây Ninh diễn bộ phim này, cho nên hắn cũng tìm hiểu sơ sơ. Nhân vật mà Kha Tây Ninh diễn lần này, là một người mắc chứng trầm cảm.
Nghiêm Tự chợt có chút hối hận vì đã giảng như vậy, nhưng hắn rất hiểu Kha Tây Ninh lần đầu diễn kịch bản mà mình thích, cậu muốn dựa vào chính nhân vật để khơi dậy cảm xúc.
Tâm tình hắn có chút phức tạp, cuối cùng, hắn chỉ nói: “Nhưng em cũng đừng quên, sau khi thoát vai, em chính là Kha Tây Ninh, chứ không phải Lộ Linh. Là một diễn viên, nhất định phải phân rõ trong kịch và ngoài kịch.”
Nghe vậy, Kha Tây Ninh nhướn mi, yên lặng nhìn hắn.
Nghiêm Tự hỏi: “Sao vậy?”
Kha Tây Ninh nghĩ một chút, mở miệng định nói gì đó.
Đúng lúc này, Giang Dụ Phi nói: “Kha Tây Ninh, cậu qua đây một chút…”
Kha Tây Ninh nghe thấy Giang Dụ Phi gọi mình, bèn rời khỏi ghế nằm, lấy chiếc khăn là một trong những đạo cụ lên vắt lên cổ, vừa đi vừa vẫy tay với Nghiêm Tự bên kia, nói: “Nghiêm lão sư, anh vẫn nên nhanh trở về đi, Bạch Tử Uẩn hút thuốc phiện bị bắt, các anh phải casting lại từ đầu. [Cung đình] hiện giờ hẳn là đang bận đến tối tăm mặt mũi rồi mà.”
Nghiêm Tự đứng ở chỗ cũ, nhìn theo Kha Tây Ninh vội vã trở lại giữa trường quay.
Tác giả có lời muốn nói: Muộn mất rồi muộn mất rồi.
Hết chương 37.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!