Chưa Đụng Tường Nam
Chương 10
Khi Tiểu Vương tới biệt thự thì Bùi Trì Yến vừa mới học xong đang tưới nước cho hoa trong sân. Cậu bóp vòi nước, dưới ánh mặt trời khúc xạ thành cầu vồng, một nửa tưới cho cây, nửa còn lại rơi xuống người làm ướt áo dán sát vào cơ thể, chơi mê say không biết trời đất.
Thấy xe dừng ngoài cổng, Bùi Trì Yến còn tưởng là Bùi Kính Đường về, nhảy nhót ra mở cửa lại không thấy người.
“Bùi Kính Đường đâu?”
Tiểu Vương cung kính trả lời: “Giám đốc Bùi ở công ty, ngài ấy dặn tôi tới đón ngài.”
“Đón tôi?” Bùi Trì Yến ngớ ra, sau nhớ lại cuộc gọi lúc sáng, cười sung sướng, nói một câu “Anh chờ chút.” rồi vội vàng chạy lên tầng.
“Cáo già nói một đằng làm một nẻo, độc thân suốt đời cho vừa…”
Bùi Trì Yến ngọt ngào mắng thầm, nhanh chóng cởi đồ đi tắm, còn xịt nước hoa, sau đó mở tủ quần áo ra… ngẩn người nhìn mớ quần áo đủ loại nhãn hiệu.
Cậu chép miệng, chọn một bộ tương đối trang trọng phù hợp mặc vào rồi chạy qua phòng Bùi Kính Đường vơ đại một chiếc đồng hồ không rõ hãng đeo vào, chạy xuống tầng ra ngoài ngồi lên xe.
Năm giờ ba mươi phút chiều, chiếc xe Maybach màu đen lăn bánh rời khỏi biệt thự, đi về khu tài chính trung tâm thành phố.
Sau khi vào công ty, Bùi Trì Yến trực tiếp ngồi thang máy tư nhân lên tầng Bùi Kính Đường làm việc, đứng ngoài cửa nuốt nước miếng một cái rồi mới mở cửa đi vào.
Cậu rất ít khi đến công ty Bùi Kính Đường. Cáo già bận lắm, cậu biết mình không nên tới quấy rối, cho nên khi mở cửa ra nhìn thấy Bùi Kính Đường âu phục giày da ngồi trước bàn làm việc, kinh diễm lúc đó khiến cậu choáng váng.
Quả nhiên đàn ông lúc làm việc là đẹp nhất.
Bùi Kính Đường nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy Bùi Trì Yến đang đứng ngốc ở đó thì mỉm cười vẫy tay: “Lại đây.”
Bùi Trì Yến như bị bỏ bùa, Bùi Kính Đường nói gì cậu làm thế đó, đi tới trước bàn rồi vẫn chưa hồi thần.
“Bộ này đẹp lắm.” Bùi Kính Đường khen, “Con hợp đồ màu xám xanh đấy.”
“Đẹp không?” Bùi Trì Yến theo bản năng hỏi lại.
“Đẹp mà.”
Bùi Trì Yến bật cười, hồn về lại xác, ngồi lên đùi Bùi Kính Đường, ngẩng đầu hỏi: “Sao người lại đón con tới đây?”
Bùi Kính Đường quay về nhìn máy tính, trấn định đáp: “Lát nữa dẫn con tham gia tiệc rượu.”
“Sao phải mang con đi thế?”
“Ta nhớ con nói muốn đi nhà hàng xoay mới mở ở cạnh sông Lăng mà?” Bùi Kính Đường nói, “Tiệc rượu này tổ chức ở đó.”
Bùi Trì Yến “Ồ~” một tiếng thật dài, không nén được ý cười, cậu đưa tay chạm cằm Bùi Kính Đường, ung dung nói: “Người nhớ con rồi.”
Nom cậu như con mèo vừa tỉnh ngủ cuộn mình trong lòng chủ nhân, không hề biết sợ mà đâm đâm cổ chủ nhân. Trong đầu Bùi Trì Yến chợt nhảy ra bốn chữ được chiều mà kiêu.
Bùi Kính Đường liếc mắt nhìn cổ tay trái của cậu, không nói gì, chờ cậu sờ xong thì bảo cậu đứng dậy, bản thân cũng rời khỏi ghế.
“Đi thôi, xuống dưới nào.”
Bữa tiệc lần này quy mô rất lớn, người trong giới kinh doanh ở Hồng Châu đều có mặt, ngoài ra còn có kha khá nhà quyền quý tới đập tiền và một vài nhà giàu mới nổi. Lúc Bùi Kính Đường đến đã không còn sớm, người tới tương đối đông đủ, túm tụm bắt chuyện, phục vụ bưng rượu đi lại trong đám người, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Hắn dẫn Bùi Trì Yến theo, vừa bước vào đã thu hút hơn phân nửa ánh nhìn. Không ít người tiến lên chào hỏi, cuối cùng Bùi Trì Yến cũng chính thức thấy được dáng vẻ lão luyện trong lĩnh vực kinh doanh của Bùi Kính Đường, cậu chỉ đứng yên sau lưng hắn cầm một ly nước chanh mỉm cười.
Người quen Bùi Kính Đường đều biết hắn có nhận nuôi một đứa con trai, mặc dù chưa từng gặp người thật nhưng cũng đã nghe tên, vừa thấy hắn dẫn một cậu chàng mười sáu mười bảy tuổi đi cùng thì liền hiểu, đây là muốn thả ra cho người ta nhớ mặt.
Việc này cho thấy Bùi Kính Đường thật sự xem cậu như con trai ruột. Người xung quanh nắm bắt tin tức, yên lặng tính toán trong lòng.
“Ôi, đây là Trì Yến phải không?” Một người phụ nữ trung niên mặc váy đỏ đi tới, mỉm cười, “Lớn thế này rồi cơ à?”
Bùi Kính Đường nâng rượu với cô, lẳng lặng chắn trước người Bùi Trì Yến, chào: “Giám đốc Lý, đã lâu không gặp.”
Ý tứ bảo vệ từ động tác kia quá mức rõ ràng, cô cũng không tự chuốc lấy nhục, hàn huyên vài câu về phương diện làm ăn với Bùi Kính Đường rồi đi qua chỗ khác.
“Con qua chỗ ít người bên kia ăn chút gì đi.” Bùi Kính Đường quay người lại, xoa đầu Bùi Trì Yến. “Nếu có người tới bắt chuyện, trả lời vài câu là được.”
Bùi Trì Yến gật đầu rồi đi qua bàn dài cạnh cửa sổ, vừa nhìn thành phố lên đèn vừa ăn dưa hấu.
Toàn bộ tầng cao nhất của nhà hàng chậm rãi xoay tròn, người trong nhà hàng có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố. Bầu trời lam đậm chưa tối hẳn bị đèn đuốc chiếu rọi hơi sáng lên, đèn xe cộ tấp nập như ngân hà, bức tranh thành phố lấp lánh, những chấm đèn khác lúc sáng lúc không. Dòng sông Lăng ôn hòa chảy, trên sông thuyền đò qua lại, có vài chiếc đậu sát bờ sáng lốm đốm, soi rõ từng lớp sóng nước dập dềnh.
Một góc trong nhà hàng có người đang đàn piano, tiếng nói cười xung quanh không dứt, Bùi Trì Yến nhìn Bùi Kính Đường tán gẫu với người khác, cái gì cũng không nghe thấy, cái nào cũng nhìn không rõ, bỗng nhiên sinh ra cảm giác đất trời bao la chỉ có đôi ta.
Cậu vừa ăn vừa chờ, thỉnh thoảng cũng có người tới chào hỏi, cậu thuận miệng ứng phó vài câu, chờ lúc bên cạnh Bùi Kính Đường không còn ai thì chạy tới ôm lấy hắn từ sau lưng.
“Sao người nói chuyện lâu thế?”
Bùi Kính Đường kéo tay câu xuống, xoa nhẹ tay cậu rồi mới thả ra, xoay người lại nhìn cậu, hỏi: “Chờ ta à?”
“Vâng.” Bùi Trì Yến cười đáp, vừa nói chuyện vừa kéo Bùi Kính Đường đi, “Bên kia nhìn đẹp lắm, con dẫn người đi…”
Cậu còn chưa nói xong, cũng chưa kịp đi đã bị người xen ngang.
“Ôi, giám đốc Bùi! Chào ngài!”
Là một người đàn ông mập mạp từ một bên nhanh chóng chạy tới, tư thế cầm ly champagne không đúng tiêu chuẩn, tay còn lại đeo ít nhất 4 chiếc nhẫn, mặc âu phục màu xanh lam bằng nhung, chân đi giày da bóng loáng như gáy hắn.
Bùi Trì Yến cau mày, buông lỏng tay.
Bùi Kính Đường tựa hồ cũng thấy hơi bất ngờ, nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Xin hỏi ngài là…”
“Tôi là Lưu Hanh, giám đốc Bùi, đây là danh thiếp của tôi.” Người kia cười tít cả mắt, đặt ly rượu xuống, đưa danh thiếp bằng cả hai tay, “Tôi vừa mới tới Hồng Châu, sau này làm ăn mong được giám đốc Bùi chăm sóc nhiều hơn.”
Ra là tới tạo quan hệ. Bùi Trì Yến nhíu mày.
Bùi Kính Đường nhận danh thiếp, cười khẽ.
“Đây là…” Đối phương chuyển qua Bùi Trì Yến, nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay cậu, dáng vẻ như bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười ẩn ý: “Ra đây là gu của giám đốc Bùi…”
Bùi Trì Yến không hiểu gì, Bùi Kính Đường lại gặp biến không sợ, nhàn nhạt tiếp nhận cái ẩn ý kia, kéo cậu ra sau: “Tình nhân nhỏ ấy mà, thẹn thùng.”
Bùi Trì Yến: “…”
Người kia cười đến là lộ liễu, nịnh nọt: “Ánh mắt của giám đốc Bùi thật tốt quá, người thường không thể bì được.”
Xã giao thêm mấy câu, Bùi Kính Đường kết thúc câu chuyện, chờ đối phương đi xong liền tiện tay nhét danh thiếp xuống dưới bàn, nói với người bên cạnh: “Đi thôi.”
Bùi Trì Yến còn chưa kịp phản ứng lại, ngây ngốc nhìn hắn, trong mắt tràn ngập nghi vấn.
“Biết con muốn hỏi gì?” Bùi Kính Đường cười nhẹ, “Người phiền phức như vừa rồi, nếu để hắn biết con là con trai ta thì lát nữa chắc chắn sẽ quấn riết lấy con. Cho nên cứ mặc hắn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó đi.”
Bùi Trì Yến thấy hắn nói có lí, gật đầu nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.
“Thế… tại sao hắn lại nghĩ con là, là tình nhân của người ạ?”
Cậu biết có một số bữa tiệc sẽ dẫn người đi theo, nhưng tiệc rượu hôm nay hẳn không phải loại tiệc kia. Vậy thì điều gì khiến Lưu Hanh vừa nhìn một cái đã cho là thế nhỉ?”
“Chắc là do cái này.” Bùi Kính Đường nhấc tay trái lên, để lộ đồng hồ hắn đeo, mặt đồng hồ màu đen bầu trời sao tinh xảo, góc phải bên dưới còn có một mặt trăng khuyết.
“Là sao ạ?” Bùi Trì Yến không hiểu.
“Nhìn đồng hồ con đeo đi.”
Bùi Trì Yến nhìn xuống tay trái, ngoại trừ mặt đồng hồ màu lam ra thì toàn bộ chi tiết khác đều giống hệt đồng hồ trên tay Bùi Kính Đường.
“Patek Philippe 6104, là một bộ sưu tập.” Bùi Kính Đường cười, nhẹ giọng nói: “Một cặp đồng hồ cho đôi tình nhân nam.”
(*) Patek Philippe 6104 gồm có hai kiểu Patek Philippe 6104R màu đen và Patek Philippe 6104G màu xanh, sang xịn và đắt, một chiếc giá hơn 8 tỉ:)))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!