“Cô là ai?”
Ngắn ngủn ba chữ, rơi vào tai Trác Vi Lan, lại như bom nguyên tử oành một cái, làm người choáng váng não văng tứ tung.
Sáng nay ra cửa, nàng nghĩ tới kịch bản xấu nhất có thể là: Mạc Sương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, cầm tờ đơn ly hôn chú mục vào phần phân chia tài sản, tính toán chi li với nàng, đem hết thảy làm cho rạch ròi như một thương nhân khôn khéo, toàn bộ trước mắt chỉ có lợi ích, vứt bỏ hoàn toàn tình cảm của hai người.
Trác Vi Lan tự thấy mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, thậm chí tự đưa ra biện giải – Mạc Sương ở tập đoàn X công tác lâu như vậy, có nhiễm phải hơi hướm người làm ăn, nhiễm phải mùi tiền thì cũng không có gì lạ.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Mạc Sương dùng một loại ánh mắt vô tội nhìn nàng, hỏi cái người đã cùng mình ra phường đăng ký kết hôn một câu: “Cô là ai?”
Ánh mắt trong suốt, như thể hết thảy là thiên kinh địa nghĩa.
Rõ ràng ngữ khí của Mạc Sương vô cùng ôn hòa, Trác Vi Lan lại như bị chọt trúng vào chỗ đau, phẫn nộ bừng bừng, chụp lấy cánh tay Mạc Sương, cắn răng nhả ra từng chữ một, “Mạc Sương! Chuyện-này-không-vui-đâu!”
Thanh âm của nàng quanh quẩn trong phòng bệnh, oành oành chấn nhiếp lỗ tai có chút đau.
Mạc Sương không có nửa điểm kinh hoảng, không lo không sợ nhìn nàng, còn vô cùng thành thực đáp lại, “Tôi đùa khi nào. Tôi thật sự đang hỏi cô mà.”
“Hỏi cái gì mà hỏi!” Trác Vi Lan nóng nảy, đem đơn ly hôn chìa ra, dứ đến trước mặt Mạc Sương, “Tôi là vợ của chị! Không nhớ rõ sao!”
Tờ giấy đầy chữ phe phẩy trước mắt lúc ẩn lúc hiện, Mạc Sương nhìn không rõ, khó chịu nhíu nhíu mày lắc lắc đầu.
“Trác tiểu thư, cô đừng sốt ruột.” Luật sư Lưu vốn là định cho đôi vợ vợ trẻ này một chút không gian nói chuyện với nhau, phát hiện tình huống vượt ngoài tầm khống chế, lập tức từ cửa phòng bệnh đi vào, ngăn lại Trác Vi Lan cái người đang thiếu điều muốn dán tờ đơn ly hôn lên mặt người ta, “Mạc tổng bị va vào đầu, có thể còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.”
Trác Vi Lan đấu không lại luật sư Lưu mạnh mẽ kiên cường, bị túm qua bên cạnh, thở sâu sửa lại tóc tai, thật vất vả bình tĩnh một chút, lại nghe Mạc Sương hướng luật sư Lưu hỏi một câu, “Mạc tổng? Ông là đang gọi tôi sao?”
“. . . . . .” Luật sư Lưu á khẩu không trả lời được, dựa vào nguyên tắc khách hàng là thượng đế mà cười gượng, quan sát một phen, không nhìn ra dấu vết Mạc Sương đùa giỡn, đành ho nhẹ, “Mạc tổng, ngài thật sự là quý nhân hay quên, tôi là Lưu Cát Minh, ngày hôm qua còn đến công ty ngài thảo ra đơn thỏa thuận ly hôn.”
Chuyện ngày hôm qua gần xịt như vậy, Mạc Sương lại căn bản không hề nhớ ra, nghi hoặc hỏi, “Tôi như thế nào lại có công ty? Tôi mới 18 mà.”
Phòng bệnh nhất thời tĩnh lặng, không ai nói một lời.
Mạc Sương ngồi trên giường bệnh, đáy mắt trong suốt, sắc mặt bình tĩnh.
Luật sư Lưu nghĩ, hiện tại làm ăn thiệt khổ quá mà, từ trong túi rút ra khăn tay bối rối lau mồ hôi.
“18?” Trác Vi Lan trợn mắt khiếp sợ, nói không nên lời, một hồi lâu mới tròn mắt nhìn về phía Mạc Sương, “Chị xác định chị 18 tuổi?”
Mạc Sương cười lên, “Đúng vậy.”
Lại là cái biểu cảm vô tội kia.
Trác Vi Lan sắp hỏng mất, thù cũ hận mới kéo đến tiến lên chất vấn, “Chị đã 25 rồi! Vừa vừa phải phải thôi! Người nào hồi đó khi tôi nói mãi mãi tuổi hai mươi còn bắt tôi đối diện sự thật, đảo mắt một cái lại nói chính mình 18! Có còn biết xấu hổ hay không?!”
Mạc Sương nghe xong một tràng không ngừng nghỉ, nhưng lại không bị làm cho hoa mắt váng đầu, trấn định nói, “Cô đừng kích động, tôi bấm chuông kêu bác sĩ đến xem cho cô.”
“Này. . . . . .” Luật sư Lưu hữu khí vô lực lựa lời khuyên, “Trác tiểu thư, cô ngồi xuống trước đã.”
Trác Vi Lan rống xong giọng cũng muốn khàn, vỗ ngực ngồi vào một bên sofa, lấy chai nước khoáng luật sư Lưu đưa qua uống ừng ực.
Thời điểm nàng uống nước, Mạc Sương lại nhìn nàng trân trân, ánh mắt di chuyển không ngừng ở cần cổ đang lộ ra với cùng khóe môi dính nước lóng lánh.
Bác sĩ rất nhanh chạy tới, làm vài kiểm tra đơn giản cho Mạc Sương, hỏi một vài điều mà người thường đều đáp được, “Hiện tại là năm nào?”
“Năm 2010.”
Bác sĩ nhíu mày tiếp tục hỏi, “Cô bao nhiêu tuổi?”
Mạc Sương vẫn như cũ thực bình tĩnh đáp, “18.”
“Vậy à?” Bác sĩ hỏi tiếp, “Trước khi nhập viện, cô có nhớ cô đang làm cái gì không?”
“Nhớ, tôi chuẩn bị đi học.”
Bác sĩ khuôn mặt u sầu, trên bệnh án viết lia lịa.
Trác Vi Lan thở dài thườn thượt, nhìn Mạc Sương bây giờ không biết nên làm cái gì.
Bị tiếng thở dài này làm chú ý, Mạc Sương lần thứ hai nhìn về phía Trác Vi Lan, vẻ mặt hoang mang như thể “Sao cô lại tức giận như vậy chứ”, rất hợp lý hợp tình mà nhìn.
Trác Vi Lan nhất thời có cảm giác tội lỗi “Tôi là người xấu”, cả người đều thấy không ổn, xoa mi tâm không tiếng động lầm bầm, “Này không phải thật đâu, Mạc Sương hay đùa giỡn, chị ấy nhất định là muốn làm cho tôi sốt ruột mới làm như thế. . .”
Bên kia bác sĩ đã lật xem kết quả chụp phim nhìn ngắm nửa ngày, cùng với thảo luận với bệnh nhân xong, xoay người hỏi hai người đang ngồi trên sofa, “Vị nào là người nhà bệnh nhân?”
“Ở đây.” Trác Vi Lan mắt thấy sắp có câu trả lời, so với ai khác đều tích cực đáp lời hơn, “Chị ấy làm sao vậy?”
Bác sĩ thở dài, xác định ba người họ xem như đều trấn định, mới chậm rãi nói, “Bệnh nhân bị va chạm vào đầu, ý thức, trí nhớ, thân phận, cũng như sinh hoạt trong hoàn cảnh thường ngày đã bị ảnh hưởng . . .”
Trác Vi Lan sau khi nghe được cố gắng kềm chế bản thân, xác định nghe không hiểu lắm, mới cười gượng hỏi, “Nghĩa là sao vậy?”
“Mất trí nhớ.”
“. . . . . . Mất trí nhớ?”
“Trí nhớ bệnh nhân sau năm 18 tuổi bị thiếu mất.”
Trác Vi Lan trợn tròn mắt, “Nghĩa là . . . chị ấy. . . . . . thực sự cho rằng hiện tại là năm 2010, rằng mình là một thiếu nữ 18 tuổi á?”
“Phải.”
“Làm sao có thể như thế!” Trác Vi Lan lúc nãy hoài nghi Mạc Sương đang diễn trò là một chuyện, chân chính nghe lời bác sĩ nói ra miệng lại không thể nào tiếp nhận được, hoàn toàn không thể tin, “Lúc các người gọi điện thoại không phải nói chị ấy chỉ bị trầy da thôi sao? Vết thương trên trán chị ấy nhỏ như vậy, căn bản sẽ không nghiêm trọng đến mức đó a!”
Bác sĩ nhẫn nại giải thích cho nàng, “Sau khi bệnh nhân tỉnh lại, đối đáp với chúng tôi thực bình thường, các phương diện khác cũng không có xuất hiện bất thường nào cả, chúng tôi mới tạm thời không có phát hiện trí nhớ của cô ấy đã dừng lại ở năm 2010.”
“Nói cách khác. . . . . .” Trác Vi Lan quay đầu, lăng lăng nhìn Mạc Sương trên giường, “Chị ấy hoàn toàn không biết tôi?”
Mạc Sương đối diện với ánh mắt của nàng, lộ ra một nụ cười áy náy.
Trác Vi Lan không cảm thấy được an ủi chút nào, trong lòng chợt nhớ đến chính mình ba năm qua bị lạnh nhạt ngày đêm, chưa từng có được một nụ cười như vậy.
Nàng không biết là nên cao hứng hay là nên bi thương, suy nghĩ loạn như tương hồ, đột nhiên cả người đều mất đi khí lực, ngã ngồi bên cạnh giường bệnh, không thể tin được hỏi lại Mạc Sương, “Chị thật sự không nhớ tôi là ai sao?”
Mạc Sương nghe ra trong giọng của nàng chất chứa đau xót bi ai, cô do dự một chút mới khẽ gật đầu.
Ánh mắt xa lạ nhưng hữu lễ.
Trác Vi Lan mới cách đây không lâu có hỏi qua Mạc Sương, hai người có còn tình yêu hay không, Mạc Sương không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Nàng đã nghĩ đó là ánh nhìn lạnh lùng vô tình, cuối cùng vứt bỏ nhẫn cưới quyết tâm phải buông tay đoạn hôn nhân không có cảm tình kia.
Nàng cảm thấy bản thân đã làm được.
Cho tới bây giờ.
Cho tới bây giờ Trác Vi Lan mới tận mắt nhìn thấy một Mạc Sương không nhớ ra nàng lại càng không yêu nàng đang chân chính đối đãi với nàng như thế nào, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ – ánh mắt Mạc Sương đêm ấy, chất chứa nhiều thứ mà nàng nhìn không thấu.
Cảm giác tuyệt vọng vào khoảnh khắc nghe tin tai nạn, nàng một lần nữa cảm nghiệm ngay lúc này, sững sờ ngay tại đó.
“Cám ơn bác sĩ.” Luật sư Lưu nhìn ra nàng nói không nên lời, hỗ trợ đi tiễn bác sĩ.
Phòng bệnh lại trở về im lặng.
Trác Vi Lan không nói chuyện, hai mắt trống rỗng, khẽ vuốt vết hằn nhẹ theo năm tháng của nhẫn cưới trên ngón áp út, chậm rãi khôi phục một chút thần trí, nhìn tờ đơn ly hôn lẻ loi nằm trên bàn trà.
Nàng nhớ ra lần này tới đây là để làm gì.
Trác Vi Lan chớp mắt mấy cái đem nước mắt ép trở lại, xả ra một nụ cười tiêu chuẩn như thể đang đối xử với khách hàng bình thường mà đối với người xa lạ Mạc Sương, vẻ mặt ôn hoà hỏi, “Chị không nhớ tôi là ai à?”
Mạc Sương do dự một chút, gật đầu, “Ừm.”
“Vậy tốt rồi,” Trác Vi Lan cười khổ, đứng dậy muốn đi lấy tờ đơn, “Chúng ta…”
Mạc Sương đột nhiên vươn tay bắt được nàng.
Trác Vi Lan ngẩn người, nhìn đến đôi mắt kia vốn đang tràn đầy mờ mịt đột ngột bừng sáng.
“Chúng ta kết hôn rồi sao?”
Trác Vi Lan nghi hoặc, không quá xác định trả lời, “Phải.”
Mạc Sương mở to hai mắt nhìn, khóe môi cong lên, mờ mịt trong ánh mắt tản đi, mây trắng gặp ánh trăng đột nhiên hiện ra ý cười trong vắt sạch sẽ.
Trác Vi Lan tưởng mình đang mơ.
Trong ngày hôn lễ nàng đã gặp qua biểu cảm này, Mạc Sương một giây trước đó mặc áo cưới đuôi cá trắng tinh, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, tao nhã cao ngạo giống như một nữ thần không thể xâm phạm, một giây sau nhìn thấy nàng bước đến, cười đến ánh mắt đều cong, tựa như một tên ngốc thôn quê rốt cuộc cưới được người con gái mình yêu.
Mạc Sương chẳng những cười thật ngốc nghếch, bàn tay nắm đầu ngón tay của nàng cũng dùng thêm lực, nắm chặt không buông.
“Chị . . . làm gì vậy.” Trác Vi Lan theo bản năng tránh né, “Khó chịu? Tôi gọi bác sĩ cho chị.”
Mạc Sương giằng co trong một khoảnh khắc rồi buông lỏng tay, cẩn thận liếc mắt quan sát thái độ của nàng, cúi đầu siết tấm chăn, “Thực xin lỗi, tôi……. có chút kích động.”
Trác Vi Lan khó hiểu, “Kích động cái gì chứ?”
Mạc Sương nở nụ cười, trong thanh âm lại có chút run rẩy.
“Tôi thế mà lại có vợ đáng yêu như vậy…… Thật sự là… không thể tin nổi.”
—
Trác Vi Lan ngửa ly nước, một hơi uống sạch, tựa bên tường cạnh máy lọc nước đăm chiêu nửa ngày, ý đồ muốn dẹp yên những hình ảnh rùng rợn mới trồi lên từ cái câu “Vợ thật đáng yêu” mà Mạc Sương vừa không chớp mắt một cái nói với mình.
Lần cuối cùng Mạc Sương đối với nàng nói đáng yêu, là đêm tân hôn, trên tấm thảm trong phòng khách, nàng đỏ mặt loay hoay tìm quần áo, Mạc Sương khí định thần nhàn cười một cái, “Thật đáng yêu.”
Lần đầu tiên Mạc Sương đối với nàng nói đáng yêu, là khi trốn trong góc tiệm sách, Mạc Sương lựa lúc có ít người qua lại mà trộm hôn nàng một cái, lúc sau bị nhéo đau mới kề tai thì thầm với nàng, “Không chịu nổi, em đáng yêu quá mà.”
Đều là những lúc khi còn mặn nồng.
Mà Mạc Sương mất trí nhớ, vào thời điểm quỷ dị như này đột nhiên khôi phục trí nhớ sao.
Nếu không phải do bác sĩ chính mồm xác nhận, Trác Vi Lan còn tưởng Mạc Sương chính là nhớ rõ hết thảy, dùng cái từ “đáng yêu” luôn mang hơi thở mờ ám giữa hai người mà đùa bỡn nàng.
Nàng căn bản không có cách nào nhìn thẳng biểu cảm vô tội của Mạc Sương, uống nước lạnh một lúc lâu vẫn không thể dằn xuống.
Tại sao có thể như vậy?
Theo lý thuyết, một người mất đi trí nhớ, đối với một bà vợ từ trên trời rơi xuống, không phải là nên vội vàng phủ nhận mối quan hệ sao?
Đơn ly hôn còn ở ngay trước mặt nữa chứ!
Trác Vi Lan không tài nào hiểu rõ ý nghĩ của Mạc Sương, bất kể là trước hay sau khi cô mất trí nhớ. Nàng nắm tờ đơn xem một hồi, đọc đọc các điều kiện ly hôn do Mạc Sương thảo ra mà có chút ngây người.
Đang lúc rối rắm, cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào.
“Cô không biết Mạc tổng?!” Tiếng phụ nữ lanh lảnh đánh vỡ bầu không khí im lặng, “Mạc tổng tập đoàn X đó!”
Trác Vi Lan khóe miệng co giật, đáy lòng sinh ra một dự cảm xấu, đi ra ngoài ngó nghiêng về hướng phát ra thanh âm.
Giữa nhóm nhân viên bệnh viện và người nhà bệnh nhân yên tĩnh, có một người phụ nữ phốp pháp, khoác một chiếc áo lông phồng lên như trái banh, đeo một chiếc thắt lưng lông xù tương tự đặc biệt chói mắt, đi theo phía sau là hai người mặt mày miễn cưỡng giống như người hầu đang thiếu nợ mấy trăm vạn, một nam một nữ, khi đi còn nhón nhón chân, đi ngang qua bệnh nhân còn đặc biệt nhíu mày chán ghét, chạm tới tường đụng thấy bụi, biểu cảm ghét bỏ như thể sợ bị dính bẩn.
Trác Vi Lan thầm nghĩ không tốt, vội vàng quay lại giường Mạc Sương, không kịp thở đã tức giận nói, “Không tốt không tốt, cô của chị tới đây…”
“Thế à.” Mạc Sương không rõ, “Cô đến thăm tôi thế nào lại không tốt?”
Trác Vi Lan sợ nhất chính là những lời này.
“Đương nhiên không tốt!” Trác Vi Lan xông lên, đè lại Mạc Sương định bước xuống giường, “Hai năm trước, chị cùng con trai của bà ta tranh chức CEO của tổng bộ tập đoàn X, một năm trước, chị vạch trần chuyện bà ta lén lút đem trang sức vòng ngọc của bà nội bán lấy tiền, khiến cho ba cắt đứt chu cấp cho bà ta.”
Mạc Sương bình tĩnh nghe, “Ừm. . . . . .”
Trác Vi Lan nóng nảy, “phản ứng của chị không thể bình thản như vậy được! Bà ta mà biết chị mất trí nhớ, thể nào cũng nghĩ biện pháp làm cho hội đồng quản trị hạ bệ chị đó, sẽ kiếm cách bao che nâng đỡ con bả, tập đoàn X mà rơi vào tay bọn họ thì xong đời!”
“Nhưng mà. . . . . .” Mạc Sương nghi hoặc, “Ba chắc sẽ không đem công ty giao cho người không thích hợp chứ?”
“Ba trải qua chuyện bị tổng giám đốc tiền nhiệm bán đứng, đã giận đến hồ đồ, dùng người không còn khách quan,” Trác Vi Lan nhìn đến Mạc Sương vẫn là một bộ dáng bình chân như vại, nhịn không được nắm bả vai cô lắc lắc, “Tỉnh lại coi! Đây là vì sự nghiệp nhà chị đó!”
Mạc Sương bị nàng lắc lư, một chút cũng không ngại, lại còn trấn định vỗ vỗ lưng nàng hỗ trợ thuận khí, “Tôi đã biết, cô đừng sốt ruột.”
“Hơizz.” Trác Vi Lan điều chỉnh hô hấp, nhìn thời gian cảm thấy được bà cô sắp vào tới cửa, dặn dò cô, “Đợi lát nữa gặp bọn họ chị phải dùng nét mặt hung hăng một chút.”
Mạc Sương có chút đăm chiêu, một lát sau mặt nhăn mày nhíu, trợn mắt hỏi, “Như vậy được chưa?”
“Không được.” Trác Vi Lan thở dài, “Bộ dáng chị nghiến răng nghiến lợi không khác gì đang miễn cưỡng chống đỡ, chủ yếu để ý cái ánh mắt ấy, cái loại tạo ra cảm giác lạnh lùng không đem người khác để vào mắt ấy….”
Mạc Sương mắt mũi nhăn nhíu nửa ngày, “Không được.”
“Vì sao??”
“Tôi đối với cô không hung dữ được.”
“. . . . . .”
Trác Vi Lan một trận câm nín, nhìn chằm chằm biểu cảm Mạc Sương, ý đồ lục tìm ra dấu vết xạo sự.
Nhưng mà đáy mắt Mạc Sương vẫn là trong suốt, vẻ mặt vô tội.
Qua nhiều năm như vậy, nàng không thể tin được ánh mắt Mạc Sương còn có thể dịu dàng ấm áp như