Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ - Chương 60: 60: Ma Pháp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ


Chương 60: 60: Ma Pháp


Trác Vi Lan liếc mắt đã thấy chữ ghi trên bưu kiện là gì, nàng quả quyết đoạt lấy không để cho Mạc Sương có cơ hội cất nó đi.

Từ rất gần nàng không thể không thấy hàng chữ: “Tăng khoái cảm”, “Bề mặt có gai” rất bắt mắt, nàng cắn răng siết chặt hộp giấy, bóp nó méo mó đến nỗi không ra hình dạng, kêu cót két: “Chị nói…đây là “gậy phép của tiên nữ” đẹp nhất ấy hả?”
Nàng khóc xong giọng nói rất khó chịu, khàn khàn và chói tai, khi nàng hạ giọng xuống nói thì lại có cảm giác rất lạnh nhạt, đáng sợ.
Nghe rất hung dữ.
Mạc Sương quả nhiên vẫn không dám trêu chọc nàng, cẩn thận nói: “Là Thẩm Văn mua, em ấy nói là đẹp nhất.

tôi thật lòng không biết nó sẽ là cái thứ đồ này.”
Mắt thấy Mạc Sương lại bắt đầu giở trò, Trác Vi Lan cười, thong thả hít sâu một hơi rồi mới hỏi: “Chị nói là, một cô bé 16 tuổi bí mật đưa gậy rung cho chị, để chị đến tặng em à?”
Mạc Sương cũng tự biết mấy lời đó chẳng có chút thuyết phục nào, ho nhẹ một tiếng, nói: “Em cũng biết con bé Thẩm Văn có chút…”
Trác Vi Lan liếc sang trừng mắt nhìn cô, lẳng lặng chờ Mạc Sương nói xong nửa câu sau.
Cảm nhận được sự tức giận trong ánh mắt của nàng, Mạc Sương rất thức thời không tiếp tục bao biện nữa, cô lại gần nhẹ giọng nói với nàng: “Chị sai rồi, chị nên tặng em món quà tốt hơn.”
Nhắc đến món quà Trác Vi Lan liền nhớ ngay đến người khách hàng ở buổi đấu giá hôm ấy, nghĩ tới là thấy tức giận.
Nàng vốn không nghĩ rằng Mạc Sương sẽ làm như vậy.
Từ lúc nhận được giấy mời dự tiệc Trác Vi Lan đã thấy lo lắng, bồn chồn.Trước đó nàng đã tìm hiểu tất cả các bản vẽ thiết kế và một số thành phẩm, suy nghĩ xem nên chọn cái gì mang đi đấu giá đồng thời dành thời gian xem video để hiểu được mong muốn của khách hàng và các tác phẩm do các nhà thiết kế gửi đến, làm việc chăm chỉ, cố gắng để hoàn thành mọi thứ một cách tốt nhất.
Cả quá trình với nàng dài đằng đẵng mà lạ lẫm, mê man mà khó khăn, thế nhưng Mạc Sương vẫn luôn luôn ở bên nàng, giúp đỡ, nghĩ cách cho nàng, luôn cười khích lệ nàng.

Ánh mắt của cô luôn chân thành, dịu dàng, khi nàng gặp phải việc khó nhằn sẽ giúp nàng đấm bóp, ở bên tai nhẹ nhàng nói “Không sao đâu”, “Sẽ ổn thôi mà”
Mỗi lần Trác Vi Lan nhìn thấy đôi mắt sáng bừng của Mạc Sương, cô luôn thấy trong lòng mình ngập tràn niềm tin và cũng có chút ngọt ngào:
Nhìn xem, có người cảm thấy nàng là người tuyệt vời nhất thế giới này.
Thế nhưng khi tưởng rằng dạ tiệc đã kết thúc mỹ mãn thì Trác Vi Lan lại phát hiện ra Mạc Sương đã sớm tìm xong một người giả làm khách hàng, nếu nàng không có ai hỏi mua tác phẩm sẽ sẵn sàng xuất hiện.
Nàng trong một giây phút nào đó đã cảm thấy tất cả những lời khen ngợi, động viên đều là giả dối, vừa tủi thân vừa tức giận —— Mạc Sương chẳng những giấu diếm, lừa dối nàng mà còn không tin rằng những tác phẩm nàng tỉ mỉ làm ra sẽ có người thưởng thức.
“Quà của chị…” Trác Vi Lan nghĩ tới việc ngay cả Mạc Sương cũng không tin mình thì đau lòng và tủi thân vô cùng, không thể khống chế được mà nghẹn ngào: “Chính là…!tìm một người thu mua cho em sao?”
Mạc Sương rất sợ thấy nước mắt của nàng liền vội vàng ngồi xuống, rút khăn giấy ra lau mặt cho nàng.
Trác Vi Lan né tránh, lấy tay bưng mặt mình.
“Vi Lan, thật xin lỗi.” Mạc Sương than thở: “Chị không nên lừa dối em.”
Trên suốt quãng đường từ quán rượu về Trác Vi Lan đã nghe những lời “Thật xin lỗi”, “Chị sai rồi” không biết bao nhiêu lần, sau khi nghe xong chỉ thấy đầu óc như chết lặng, vô cảm.

Trong lòng cô vẫn còn oán trách nhưng lại không có cách nào thoát ra được.
Mắt nàng ngân ngấn nước, khó khăn tự rút một chiếc khăn giấy lau nước mắt cho mình.
Trác Vi Lan khoát tay, hộp đựng “Gậy phép của tiên nữ” phát ra tiếng lách cách.

Nàng ngẩn người nhìn cái hộp hồi lâu rồi trong đầu tự nhiên nảy sinh ra một ý tưởng không đứng đắn.
“Nếu chị thật sự cảm thấy mình sai rồi, muốn xin lỗi…” Vừa nói nàng vừa đưa hộp cho Mạc Sương.
Mạc Sương nhíu mày một cái rồi thẳng thừng hỏi: “Chị dùng thứ này cho em xem nhé?”
“…”
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, hai người ngồi đối mặt nhau.

Trác Vi Lan da mặt mỏng, dù là khi yêu hay kết hôn nhiều năm như vậy cũng vẫn còn thấy xấu hổ, nghe Mạc Sương nói liền cúi đầu xuống, đỏ mặt khẽ nói: “Ừ.”
Mạc Sương ngược lại không hề do dự, nhanh chóng xé hộp ra.

Nghe được tiếng mở hộp loạt xoạt, Trác Vi Lan cẩn thận ngẩng đầu lén nhìn liền bắt gặp nụ cười nhếch mép lưu manh của của Mạc Sương.

Nàng càng thêm xấu hổ, hốt hoảng nhìn ra chỗ khác, ánh mắt luống cuống nhìn tới nhìn lui quanh phòng cũng không biết nên đặt chỗ nào.
“Vi Lan.” Mạc Sương không biết xấu hổ sáp lại gần nàng: “Bên trong có sách hướng dẫn, chị phải xem trước một chút, em chờ chị một lát được không?”
Trác Vi Lan buồn thiu đáp lời nhưng trong lòng lại lẩm bẩm nghĩ: Nói nhiều quá đi, chị không thể dứt khoát một chút sao, loại chuyện như thế này nói thẳng thì ngại chết đi được.

Nàng phiền não nghĩ thầm nhưng cũng không mắng Mạc Sương.

Bên tai nàng vang lên một giọng đọc trầm khẽ:
“Tổng cộng có 3 cấp, cấp số 1…”
“Này!” Trác Vi Lan nghe không nổi nữa: “Chị có thể đọc nhỏ thôi được không?”
Mạc Sương xoa xoa mi tâm bất lực nói: “Vi Lan, chị vừa uống rượu, bây giờ đầu óc không được tỉnh táo cho lắm.”
Trác Vi Lan nhớ đúng là Mạc Sương đã uống rượu, với lý do này nàng không nỡ trách móc cô được nhưng mà thật sự nàng không muốn nghe tường tận cách sử dụng của cái sextoy này đâu.

Xoắn xuýt một lát nàng dứt khoát lấy tay bịt tai lại: “Chị nhanh lên đi mà.”
Mạc Sương gật đầu một cái rồi tiếp tục đọc sách hướng dẫn, lông mi khẽ run rẩy, môi khẽ mấp máy.

Môi đỏ được trang điểm thuần khiết không diễm tục nhưng lại làm mê đắm lòng người.

Đầu ngón tay đặt nhẹ lên môi vốn là muốn lấy hơi ẩm rồi lại đưa xuống nhẹ nhàng lật sách giống như đang gãi nhẹ trong tim nàng vậy.
Rõ ràng là sắp làm chuyện không đứng đắn mà!
Trác Vi Lan tay vẫn bịt tai nhìn chằm chằm cô, trong lòng càng thêm bối rối.
Sao nàng cứ có cảm giác Mạc Sương đang câu dẫn nàng vậy?
Một cử chỉ bình thường nhưng lại khiến Trác Vi Lan liên tưởng tới mấy việc xấu hổ, cứ buồn bực có phải mình suy nghĩ nhiều rồi không.

Nàng đang nghĩ ngợi mê mẩn thì một giây tiếp theo liền thấy Mạc Sương dứt khoát lấy đồ chơi trong hộp ra cầm ước lượng.
Trác Vi Lan luống cuống, muối cúi đầu xuống giấu sự xấu hổ thì nghe Mạc Sương nói: “Vi Lan, em giúp chị một chút được không?”
“Giúp, giúp gì ạ?” Nàng sợ hãi lắp bắp.
Mạc Sương chỉ chỉ vào bộ lễ phục trên người: “Chị phải thay quần áo mới có thể…”
“Em hiểu rồi.” Trác Vi Lan vội vàng cắt lời Mạc Sương, đứng dậy đi vòng ra sau, run rẩy duỗi tay kéo khóa váy xuống.

Lúc đi chọn váy cho Mạc Sương nàng chỉ nghĩ tới việc không thể để cho cô lộ chân, căn bản không nghĩ tới lúc sau sẽ phải dùng tới quả “gậy phép của tiên nữ” kỳ quặc này.
Bộ váy dài không thể vén lên, chất váy mỏng manh bó sát khiến việc di chuyển không thuận tiện chút nào, Mạc Sương ngồi ngay ngắn bên mép giường để cho nàng giúp cởi đồ, hoàn toàn trong trạng thái mặc cho người làm thịt.

Trác Vi Lan kéo đến một nửa thì bị mắc dây chuyền của Mạc Sương, nàng cởi bỏ cúc áo, ngón tay lạnh chạm vào da thịt nóng hổi, cứ dày vò mãi không xong.
MẠc Sương cầm tay nàng ung dung nói: “Em muốn làm gì vậy?”
“…” Da mặt Trác Vi Lan không đủ dày, tưởng tượng cảnh Mạc Sương trần như nhộng chỉ đeo dây chuyền liền cảm thấy khí huyết dâng trào, hai má nóng bừng lên.

Nàng không sao chống lại sự quyến rũ lưu manh của Mạc Sương, bắt đầu thấy hối hận sao vừa nãy mình lại nghĩ ra hình phạt này rồi giận dỗi thu tay về: “Chị tự làm đi.”
Mạc Sương quay đầu lại nhìn nàng, quan tâm hỏi: “Từ phía sau em nhìn rõ không?”

Trác Vi Lan chưa kịp đáp thì Mạc Sương đã bắt đầu mở cấp số ba lên nghiên cứu.

Nghe tiếng rung ong ong nàng cảm thấy luống cuống, bối rối bỏ tay xuống, xoa xoa tay không biết nên làm thế nào: “Thấy…!thấy rõ…”
“Rõ ràng em không nhìn nó mà.” Ngay lúc này, Mạc Sương quay người lại dùng cái thứ đó nâng cằm nàng, cười khẽ: “Đừng sợ, em xem tần số rung nhẹ lắm nè.”
Trác Vi Lan định đẩy ra nhưng Mạc Sương đã nhanh tay bật gậy rung lên, tiếng rung ông ông khiến nàng giật mình sợ hết hồn muốn lùi lại nhưng cánh tay đã bị cô giữ chặt, Trác Vi Lan mất trọng tâm ngã dúi xuống giường.

Nàng theo bản năng chống tay đỡ thì phát hiện mình đang ở tư thế chuẩn bị hôn Mạc Sương nhưng tiếng rung ông ông vẫn phát ra không ngừng, giận dỗi mắng: “Mạc Sương, chị nói em phải dùng cái thứ này làm gì…”
” Đúng.” Mạc Sương nắm lấy tay nàng hôn vào lòng bàn tay, dịu dàng nói: “Dùng thử trên người em.”
Trác Vi Lan mắng nhưng lời nói chưa kịp ra khỏi miệng đã run rẩy giống như tần số rung, nàng xấu hổ cắn răng nhưng không hiểu sao cả người cứ mềm nhũn ra.

Dần dần nàng không còn sức chống lại sự trêu chọc của Mạc Sương nữa, tủi thân than nhẹ khiến cô thừa dịp hôn lên, hơi thở quấn quýt lấy nhau khiến nàng đâu còn tâm trí mắng người, trong đầu chỉ còn ý nghĩ mờ mịt: Hoàn toàn không cần cởi đồ mà, bị lừa rồi.
Cuối cùng, MẠc Sương dừng lại hôn nàng một cái, vuốt ve mái tóc rối của cô đang xõa xuống, Trác Vi Lan dần tỉnh táo lại nhưng cũng không còn muốn mắng cô nữa, nhìn thấy bộ lễ phục vẫn còn vắt vẻo trên người cô nàng tức giận xé ra cấu véo Mạc Sương mấy cái.
Nếu là trước kia Mạc Sương khẳng định không bao giờ kêu đau nhưng giờ cô biết dùng chiêu bán manh rồi, ôm chặt nàng nũng nịu nói: “Thật là đau nha…”
“Đau cái đầu chị.” Trác Vi Lan tức giận: “Đi ra, em muốn tắm thay quần áo.”
Mạc Sương ôm người không thả: “Cùng đi đi.”
Trác Vi Lan giãy giụa nửa ngày không đấu lại được chỉ đành dùng vòi hoa sen xịt về phía Mạc Sương cho bõ ghét.

Mạc Sương từ đầu tới cuối đều tỏ ra yếu thế nũng nịu xin lỗi lấy lòng nàng, Trác Vi Lan thấy tình hình không đúng liền tức giận muốn đi ra nhưng bất chợt nhìn thấy vết đỏ trên da cô lại xin lỗi, hỏi cô có đau hay không.

Mạc Sương sau khi nũng nịu lại được nước làm tới, có voi đòi tiên muốn làm thêm lần nữa, hai người cứ dây dưa như vậy mãi không xong.
Sau khi nằm xuống đắp chăn xong xuôi Trác Vi LAn nhìn chằm chằm trần nhà mà không nhớ là lúc đầu mình giận vì cái gì, chỉ sợ là trái tim mình mềm yếu quá nên cứ chịu thua lần nữa và lần nữa.
Mạc Sương ngoan ngoãn bóp vai, đấm lưng: “Vợ.”
“Đi ra.” Trác Vi Lan uể oải trừng mắt một cái.

Mạc Sương rụt tay lại nằm ra xa.
Trác Vi Lan xụ mặt không thèm nhìn cô, sau đó thấy yên yên quá nên cũng tò mò quay đầu lại nhìn.

Mạc Sương ngó nghiêng nàng mãi, thấy nàng nhìn mình lập tức ôm chặt gối ôm, biểu cảm đáng thương nhõng nhẽo: “Vợ ~ “
Càng ngày càng rành mấy trò bán manh rồi…!Trác Vi Lan bị tiếng gọi vợ kia khiến cho đáy lòng ngứa ngáy, không nhịn nổi mà xoa xoa tóc cô.

Mạc Sương giống một con mèo nhỏ ngoan ngoãn vậy, híp mắt cọ cọ nàng.
Khóc xong, mắng xong, trừng phạt xong một trận thì thôi, nàng cũng không phải loại người hay mang thù trong lòng nhưng Mạc Sương phải xin lỗi N lần và hứa hẹn từ mai không tái phạm.

Nàng than nhẹ rồi cũng nói tới việc chính: “Vậy…chị thật sự bỏ ra 100 vạn mua dây chuyền của em à?”
“Không phải tôi làm.” Mạc Sương biết điều đáp: “Tôi chỉ cho người đi thăm dò xem khách hàng là ai thôi.” Trác Vi Lan không tin mình, cô lại lẩm bẩm thêm một câu: “Có thể là một người khác của chị.”
Lần này Mạc Sương diễn xuất tốt hơn, lập tức kiên định lắc đầu: “Không, người thưởng thức tác phẩm của em mới mua.”
“Nhưng…!nhưng mà người kia lập tức tăng giá đến 100 vạn.” Trác Vi Lan mím môi: “Người bình thường đâu có ai làm vậy?”
Mạc Sương cười: “Tại sao không bình thường chứ? Nếu như có người đặc biệt thích tác phẩm của em mà lại không muốn cho người khác cơ hội, dĩ nhiên họ sẽ nghĩ biện pháp mang đến giá cao nhất chỉ có một người mua được.”

“Em chưa bao giờ thấy qua người như vậy.” Trác Vi Lan lẩm bẩm.
“Vi Lan, tôi tìm một người khác giả làm khách hàng của em là không tốt.” Mạc Sương nhìn ra sự thiếu tự tin trong ánh mắt của nàng nên thành khẩn nhận lỗi: “Nhưng tôi thật sự tin rằng em rất tài giỏi.

Trước kia có người hỏi tôi mua nhẫn cưới ở đâu, tôi cực kỳ kiêu ngạo nói rằng do vợ tôi thiết kế đấy…”
Trác Vi Lan cắt lời cô: “Này, chuyện của con ngựa chỉ duy nhất nó biết, chị nói như vậy chỉ đơn giản là muốn khoe chị có vợ rồi thôi chứ gì?”
Mạc Sương cười cợt nhả: “Chị không phủ nhận có nguyên nhân này.”
“Hừ.”
“Có vợ tốt như vậy, dĩ nhiên muốn khoe khoang rồi.” Mạc Sương vừa nói vừa thấy niềm kiêu ngạo dâng trào.
Trác Vi Lan thấy tự nhiên Mạc Sương dễ thương thế, nghi ngờ hỏi: “Chị…!thật sự là chị không đụng hư đầu óc đúng không? Làm sao mà ngốc nghếch hơn xưa thế này?”
Mạc Sương cười to rồi sáp gần lỗ tai nàng nỉ non: “Em không thích sao?”
“Hứ.” Tác Vi Lan liếc cô một cái: “Giả heo ăn cọp.”
Mạc Sương làm bộ như nghe không hiểu.
Trác Vi Lan thấy mình nói nhiều rồi liền trở về chủ đề chính: “Khách hàng ngồi ở phía sau giơ bảng quá nhanh, ngay cả dáng dấp hắn ra sao em cũng không thấy rõ…!Không được, em phải gọi cho Mễ Thẩm hỏi mới được.”
Vừa nói nàng vừa cầm điện thoại di động gõ tin nhắn gửi cho Mễ Thẩm.
Mễ Thẩm rất nhanh nhắn lại: “Thông tin của khách hàng, chúng tôi không thể tiết lộ.”
Trác Vi Lan than thở: “Mễ Thẩm từ chối quả quyết như vậy…xem ra không có cách nào để biết rồi.”
“Về gấp như thế…” đang lúc nghiêm túc Mạc Sương lại nhăn nhở: “Chắc là do không có vợ đi cùng.”
“…”
——
Trác Vi Lan không hỏi được khách hàng là ai nên cứ thế mờ mịt, manh mối bị đứt đoạn.
Nàng thật sự là quá ngây thơ.
Sau khi dạ tiệc kết thúc các trang báo đồng loạt đưa tin, việc nàng bán đấu giá một chiếc dây chuyền 100 vạn gây ra không ít sự chú ý.

Một số người am hiểu trang sức nói rằng 100 vạn là quá phóng đại để mua một sợi dây chuyền bằng tanzanite, một số tờ báo nhấn mạnh rằng sự nổi tiếng của nàng và chất liệu của sợi dây không xứng đáng phải bỏ ra 100 vạn tệ, hướng mũi dư luận về phía nàng, nói nàng hét giá quá cao.
Trác Vi Lan cũng có một tài khoản Weibo chuyên dùng để đăng ảnh ăn uống, đi chơi, qua chuyện này nó đã hot lên và có rất nhiều cư dân mạng theo dõi mỗi ngày.

Buổi tối hôm đó nàng bị Mạc Sương quấn lấy, căn bản là không có thời gian để ý nhưng sau đó nàng thấy thông báo lượt like và nhắc đến liên tục cũng lên mạng xem thử và phát hiện có điều gì đó không đúng lắm.
Mới mấy ngày ngắn ngủi làm sao bọn họ đã chuyển sang thảo luận đến cả đấu đá nội bộ tập đoàn X rồi?
“Mạc Sương chị xem này.” Trác Vi Lan hốt hoảng chạy vào bếp: “Tập đoàn X dường như đã ra quyết định cho chị từ chức?”
Mạc Sương đang học làm bánh kếp với dì Phương, lấy thìa xúc một miếng rồi nhìn nàng, thờ ơ nhún vai nói: “Rất tốt.”
“Nhưng mà…” Trác Vi Lan kéo xuống bình luận, tức giận mắng: “Bọn họ nói chị tinh thần thất thường nên mới từ chức! Thật là quá đáng! Em phải đăng bài mắng một trận!”
“Vi Lan, bọn họ nói xong rồi thôi, tôi cũng không quan tâm.” Mạc Sương vội vàng ngăn lại.
Trác Vi Lan thẳng thừng nói: “Nhưng em quan tâm.”
“Đừng giận mà.” Mạc Sương thấy hai tay cầm kín đồ nên không tiện, dứt khoát sáp lại gần hôn nàng một cái: “Em xem, bọn họ còn nói chúng ta rất ân ái nè.”
“Còn nói em không bao giờ bỏ được người điên này!”
Mạc Sương chuyên chọn lời dễ nghe để nghe: “Ừ, không bỏ được rất tốt mà.”
“Mạc Sương!” Trác Vi Lan giận, vừa muốn giáo huấn Mạc Sương một một chút thì điện thoại reo lên.
Người gọi tới là Mễ Thẩm, nàng vội đi nhanh lên nhà để không dính tiếng bếp núc, bắt máy: ” A lô?”
“Vi Lan, sớm.” Giọng nói của Mễ Thẩm nghe có vẻ rất mệt mỏi: “Không quấy rầy đến cô chứ?”
Trác Vi Lan vội vàng nói: “Không có, tôi dậy rồi.”
“Ừ, tôi muốn hỏi một chút về chuyện “Gậy phép của tiên nữ”.

Bản thảo của cô hoàn thành thế nào?”
“Dựa theo ý kiến lần trước tôi thay đổi một chút cũng tốt lắm, cô muốn nhìn một chút không?”
“Hôm nay có thể không?”, Mễ Thẩm gấp gáp nói: “Dạ tiệc kết thúc rồi, tôi cũng muốn tăng nhanh tiến độ cố gắng trình diễn “Gậy phép của tiên nữ” càng sớm càng tốt.”
” Được, chúng ta gặp ở đâu?” Trác Vi Lan thấy cũng không có vấn đề gì liền sảng khoái đáp ứng.
Mễ Thẩm chần chờ: “Cô có thể đến công ty của chúng tôi không? Cô có xe không?”

“Có thể nha!” Trác Vi Lan cảm thấy qua sự việc như vậy ít nhiều cũng có thể coi như bạn bè nên không suy nghĩ nhiều mà nói ra việc riêng: “Tôi từ chức, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu.”
Mễ Thẩm kinh ngạc: “Cô từ chức? Chuyện khi nào?”
“Một…” Trác Vi Lan toan trả lười thì bả vai bị Mạc Sương vỗ một cái, giật mình la: “A!”
“Sao thế?” Mễ Thẩm ở đầu dây bên kia hỏi.

Trác Vi Lan tức giận thì bị Mạc Sương ôm chầm lấy, nhỏ giọng nói: “Không có gì, Mạc Sương đột nhiên tới ấy mà.”
Mễ Thẩm cười, không cần nàng hỏi đã nói: “Có thể mang người nhà theo.”
“Cám ơn.” Trác Vi Lan cười hắc hắc.
Mạc Sương ghé đầu vào điện thoại nói ra một đề nghị nhỏ nhỏ: “Khó lắm mới gặp mặt nhau một bữa, chỉ nói chuyện công việc thì chán lắm, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm, cô mang theo bọn nhỏ được không?”
“A?” Trác Vi Lan kinh ngạc.
Ở đầu bên kia Mễ Thẩm có vẻ rất thích đề nghị này, do dự một chút rồi nói: “Được thôi, hai nhà chúng ta gặp mặt ăn cơm trò chuyện một chút.

Tôi biết một nhà hàng mới mở không tệ, chúng ta tới đó ăn bữa cơm đi.”
“Được, chúng ta mấy giờ gặp?”
“11 giờ, tôi gửi địa chỉ cho các cô.”
“Được, hẹn lúc đó nha.” Trác Vi Lan tạm biệt rồi cúp điện thoại, cuối cùng nàng cũng có cơ hội bóp Mạc Sương một cái: “Chị làm gì thế hả!”
Mạc Sương nghiêm túc nói: “Vi Lan, chúng ta và Mễ Thẩm không quá thân quen với nhau, em tốt nhất không nên nói về chuyện chủ cũ, khi từ chức cũng không nên sang công ty khác.”
“A…!Em không nghĩ tới những thứ này.” Trác Vi Lan kịp phản ứng lại, trước đây nàng và công ty F của Mễ Thẩm đúng là có cạnh tranh với nhau, hiện nay thị trường trang sức đang cạnh tranh quyết liệt, việc nàng tùy tiện đi ra đi vào ở công ty F có vẻ không thích hợp lắm.
“Cho nên em phải mang tôi theo.”
“Ồ!” Trác Vi Lan nhìn đồng hồ: “Thời gian còn rất sớm, có thể…”
Mạc Sương mắt sáng lên: “Có thể cái gì ~ “
“Đi lên nhà sửa soạn một chút, lát nữa còn đi gặp Mễ Thẩm.” Trác Vi Lan một chút cũng không hiểu ý đồ của Mạc Sương liền vùng ra khỏi vòng tay cô rồi chạy lên nhà chỉ để lại một lời dặn dò: “Chị đi thì nhớ dặn Thẩm Văn một tiếng.”
Mạc Sương rất không tình nguyện nghe lời.
Trác Vi Lan không thèm để ý cô vợ đang hậm hực đằng sau lưng mà đi vào phòng sửa soạn quần áo, nàng cố ý xách theo một chiếc túi đựng đầy mô hình gập phép đồ chơi cho trẻ con mà mấy hôm nay nghiên cứu và định dùng cả vật thật có Mễ Thẩm tham khảo.

Đầy một túi nàng cảm thấy quá nhiều nên chỉ chọn những mẫu đẹp nhất, so sánh với thiết kế của mình rồi phân chúng theo loại xem cái nào hợp nhất.
Khi vào cửa Mạc Sương đã thấy nàng đang vung vẩy một cây đũa phép liền suy nghĩ bậy bạ.
“Ồ?” Mạc Sương nhìn cười: “Vi Lan, em đang làm phép sao?”
Trác Vi Lan liếc mắt: “Nếu có thể làm phép thì em đã sớm đánh bay chị ra ngoài.”
“Tôi không làm sai gì cả, sao em lại đánh tôi ra ngoài?”, MẠc Sương tủi thân nói.
Trác Vi Lan lười để ý bạn học nhỏ đang bán manh, cân nhắc hai cây gậy phép trong tay: “Cái này đẹp nhưng dài quá, cái này vừa vặn nhưng mà thợ làm hơi xù xì…Thôi mang cả hai cái đi, kết cấu của chúng cũng giống của mình…”
Nàng tập trung bận rộn một hồi không để ý tới Mạc Sương ở bên cạnh.

Cô không biết làm gì đành giúp nàng cất chúng vào túi, vất vả lắm mới bỏ được cây gậy phép cuối cùng vào rồi mắt lấp lánh mong chờ vợ yêu khen mình, thế nhưng cô lại nghe vợ mình nói một câu tan nát cõi lòng.
“A, thiếu một cây rồi.” Trác Vi Lan đếm đếm.
Mạc Sương một hồi lâu không được vợ nhìn, cái chân muốn đi khó khăn lắm mới kìm lại được, buồn bực khuyên: “Vi Lan đừng tìm nữa, chúng ta đi xuống ăn điểm tâm đi mà.”
“Không được, lỡ đâu không thấy cái cây kia, nó là cây đẹp nhất đó.” Trác Vi Lan không cam lòng, tỉ mỉ nhớ lại: “Hẳn là vẫn còn ở trong phòng…chị giúp em đi mà.”
Mắt thấy Trác Vi Lan còn lâu mới tìm được nên Mạc Sương chỉ đành giúp một tay, cô khom người cúi xuống tìm dưới đất nửa ngày mới thấy cây gậy phép bị mất trong gầm giường, cố hết sức với lấy: “Vi Lan, ở đây nè.”
Trác Vi LAn nhận lấy rồi phủi sạch chỗ bẩn cho nó, thấy cây gậy phép tinh xảo có thể mang đến cho Mễ Thẩm xem liền vui vẻ quơ quơ, nói: “Cây gậy này thật đẹp, may mà chúng ta tốn thời gian cũng tìm được nó…”
Nàng đang định sửa sang lại đầu tóc và quần áo thì thấy sắc mặt Mạc Sương không vui lắm.
“biu~” Trác Vi Lan tự biết mấy ngày qua nàng bận Mạc Sương không vui liền dùng gậy phép gõ nhẹ vào bả vai cô, nũng nịu nói: “Phép thuật vui vẻ, cười một cái nào ~”
Mạc Sương bật cười nhưng chỉ được hai giây xong lại lập tức xụ mặt buồn thiu.

Trác Vi Lan không cam lòng liền dùng thủ đoạn cũ để Mạc Sương cười một cái nữa.
Nàng không ngờ Mạc Sương đột nhiên sáp lại gần nàng khiến nàng suýt ngã, chóp mũi chạm vào chóp mũi của nàng rồi cười.
“Meo, biến thân.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN