Luận về ghen, Trác Vi Lan cảm thấy không ai có thể sánh bằng Mạc Sương.
Khi mà Mạc Sương ghen lên thì không quản phạm vi, không quản số lượng, còn nhanh chóng nhảy cấp nữa, mới gặp đã đến hẹn hò, hẹn hò rồi kết hôn, mỗi giai đoạn đều nhanh chóng, cách thức biểu hiện dần dần làm cho nàng ăn không tiêu.
Lần đầu tiên Trác Vi Lan phát hiện Mạc Sương ghen, là vào một ngày lễ tình nhân năm nhất.
Khi đó các cô đã quen biết được hơn ba tháng, nói chính xác hơn là còn đang trong giai đoạn mập mờ, da mặt Trác Vi Lan mỏng nên không làm ra chuyện tỏ tình, lại không có kinh nghiệm nên mỗi ngày đều tự hỏi: có phải Mạc Sương đang chờ một ngày đặc biệt để tỏ tình không, hay là cảm thấy chưa đủ tình cảm nên không có động lực để tỏ tình?
Càng nghĩ, Trác Vi Lan càng sốt ruột, mỗi ngày đều suy nghĩ miên man.
Đúng lúc này Mạc Sương chọn một nhà hàng phong cách lãng mạng, nàng mừng thầm, ăn mặc đẹp đẽ đến nơi hẹn.
Bởi vì nhà bố mẹ Trác Vi Lan khá gần nhà hàng nên nàng không để Mạc Sương đến đón mình, mà ngồi xe trong nhà đến đó.
Trên đường đi nàng cảm thấy khẩn trương, nên gọi điện thoại nói chuyện phiếm với Đàm Thiều Thi.
Đàm Thiều Thi đang về quê nội đón năm mới, cũng rất nhàm chán, nên nói chuyện với nàng đến khi đến nhà hàng mới thôi.
“Thôi nha, mình đến nơi rồi.” Trác Vi Lan: “Khi nào cậu trở về chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé!”
Đàm Thiều Thi trêu ghẹo: “Tối nay cậu còn có bạn gái, mà còn muốn mời mình đi ăn à?”
“Này~” Trác Vi Lan thẹn thùng: “Đừng nói vậy chứ~”
Đúng lúc Mạc Sương từ nhà hàng đi ra đón nàng, nghe thấy câu cuối thì nụ cười có chút mất tự nhiên, mím nhẹ môi đứng chờ một bên, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm nàng đang nói chuyện điện thoại, trong đôi mắt phản chiếu ánh đèn, trong veo như nước.
Không hiểu tại sao nàng cảm thấy ánh mắt của Mạc Sương rất tủi tân, giống như bị người khác bỏ rơi vậy.
Nàng cho là ảo giác nên không nghĩ nhiều, cúp điện thoại rồi vào nhà ăn cùng Mạc Sương.
Từ lúc nghỉ đông về nhà, số lần các cô gặp nhau ít đi, sau năm ngày gặp lại nàng, câu đầu tiên của Mạc Sương là: “Vừa rồi em gọi điện thoại với ai đấy?”
“Thiều Thi.” Trác Vi Lan trả lời đúng sự thật: “Bạn thân em.”
Mạc Sương có chút trầm ngâm: “Bạn thân à.”
“Ừm, tình cảm chúng em rất tốt, chung lớp từ cấp 1 đến cấp 2, lên cấp ba thì bởi vì điều kiện kí túc xá trong trường em không tốt lắm nên cô ấy chọn trường khác học, vì không còn ở chung nên nữa nên chúng em chỉ có thể tranh thủ sau khi học xong thì gửi ít tin nhắn tâm sự, tốc độ đánh chữ của em là được luyện ra như vậy đấy.”
“Sau khi lên đại học cũng như vậy hả?”
“Sao vậy được.” Trác Vi Lan xua tay.
Mạc Sương nhếch miệng, nở nụ cười.
Trác Vi Lan không để ý lắm, mở thực đơn mà nhân viên đưa lên, thản nhiên nói ra vế sau: “Đại học có nhiều thời gian mà, chúng em lại có máy tính, không cần phải gửi tin nhắn nữa, trực tiếp gọi video call nói chuyện phiếm là được rồi.”
“…” Mạc Sương bưng ly nước lên uống mấy ngụm.
Trác Vi Lan nghe được âm thanh đặt chén xuống rất mạnh, giương mắt nhìn qua.
“Xấu hổ quá.” Mạc Sương mỉm cười nói: “Tay có chút run.”
Trác Vi Lan không nghi ngờ gì, quan tâm hỏi: “Đói bụng không? Chúng ta nhanh gọi đồ ăn đi.”
Tâm tư Mạc Sương không đặt trên ăn uống: “Em rất hay video call nói chuyện phiếm với Thiều Thi hả?”
“Hả?” Trác Vi Lan hồi tưởng lại: “Gần đây thì không nhiều, em thường đi chơi còn cô ấy thì đến thư viện tự học.”
Là người đồng hành ra ngoài chơi với cô, sắc mặt Mạc Sương hơi hoà hoãn lại, gật đầu, sau đó nhìn sang thực đơn: “Em muốn ăn gì?”
“Đúng rồi, em kể chuyện cười này cho chị nghe.” Cung phản xạ Trác Vi Lan khá dài nên không phát hiện lý do Mạc Sương hỏi nhiều vậy: “Em và Thiều Thi đang call video với nhau, đang nói chuyện đùa giỡn thì ba em đi ngang qua nghe thấy em nói cái gì mà không còn yêu anh nữa, tưởng em có bạn trai nên lập tức chạy lại hỏi em sao lại thế, sau đó phát hiện là Thiều Thi thì lúng túng ha ha ha.”
Mạc Sương không cười, sắc mặt không tốt: “Em…thường nói mấy loại lời yêu em với Thiều Thi lắm hả?”
Trác Vi Lan tuy chậm chạp nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nắm chặt thực đơn của Mạc Sương cũng phát hiện có điều không đúng, vội giải thích: “Bạn bè nói đùa với nhau thôi, Thiều Thi là thẳng đấy.”
“Ồ.” Vẻ mặt Mạc Sương hoảng hốt.
Lúc này Trác Vi Lan mới phát hiện nàng vừa nói gì, có chút hối hận muốn đập đầu vào tường, cứng nhắc mà chuyển đề tài: “Chúng ta ăn món dành cho hai người này đi.”
Mạc Sương cười cười, nghe theo ý nàng, vứt bỏ chuyện bạn thân ra mà ăn cơm, đợi có cơ hội lại hỏi nàng về chuyện trước kia, lừa nàng đồng ý mỗi ngày nghỉ đông đều gặp mặt, sau khi về nhà cũng không thể dừng việc gửi tin nhắn nói chuyện phiếm.
Cả buổi tối đó Mạc Sương vẫn không tỏ tình, Trác Vi Lan cho là do bản thân cô miệng thối mà nhắc đến Đàm Thiều Thi, cũng hoàn toàn hiểu rõ một người vì muốn giảm bớt tình địch mà mở một bách khoa toàn thư về mĩ thuật khi ăn dấm chua thì không thật dễ đối phó.
Sau đó, nàng phát hiện mình đã kết luận quá sớm, Mạc Sương sau khi kết hôn ăn dấm chua mới thật sự là không dễ đối phó.
Tình huống nghiêm trọng nhất là có một lần kia Mạc Sương nhìn thấy tổng giám đốc đưa nàng về nhà.
Trên mặt thì mỉm cười nói cảm ơn, nhưng xoay người lại hỏi bên tai nàng: “Vừa rồi là Dư Chỉ lần trước đi nhận thưởng với em à?”
“Đúng vậy, hiện tại là cấp trên của em.” Trác Vi Lan có chút say, đầu óc choáng váng, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon: “Mạc Sương, em muốn ngủ.”
Mạc Sương không lên tiếng, đỡ nàng lên lầu, đưa nàng lên giường đắp chăn tắt đèn xong thì đi.
Trác Vi Lan chỉ nghĩ Mạc Sương đi rửa mặt nên không để ý mà ngủ luôn, hôm sau tỉnh dậy phát hiện bên giường trống trơn mới mông lung thức dậy, giọng hơi khàn khàn mà gọi: “Mạc Sương?”
“Ở đây.” Giọng nói Mạc Sương từ ban công truyền đến: “Che mắt lại.”
Trác Vi Lan ngoan ngoãn làm theo, nàng nghe được tiếng kéo rèm cửa sột soạt, trong lòng ngọt ngào-Mạc Sương vẫn chu đáo như vậy, còn sợ ánh sáng bên ngoài chiếu vào mắt nàng nữa chứ.
“Được rồi.” Mạc Sương đi đến trước mặt nàng.
Trác Vi Lan thả tay xuống, giang hai tay ra đòi ôm một cái: “Chào buổi sáng vợ ơi~”
Mạc Sương bế nàng lên, vuốt chỗ tóc rối cho nàng: “Đi tắm rửa trước đi.”
“Được.”
Trác Vi Lan đồng ý, mang dép xuống giường, nửa người lười nhác dựa trên người Mạc Sương, bước chân đến phòng tắm.
Mạc Sương đỡ nàng vào, cũng không ra ngoài mà trực tiếp đóng cửa lại nói: “Trên người tôi cũng bẩn, cùng tắm đi.”
“Hả?” Trác Vi Lan kinh ngạc, đánh giá Mạc Sương từ trên xuống dưới một lần, muốn tìm ra vết bẩn trên áo ngủ sạch sẽ kia.
Mạc Sương không cho nàng cơ hội này, điều chỉnh độ ấm của vòi sen rồi phun lên trên người nàng.
Trác Vi Lan hoảng sợ muốn tránh né, nhưng vừa mới cục cựa thì nút áo sơ mi bị xé rớt, bả vai bị thấm ướt.
Nước chảy xuống làm nàng thích ứng độ ấm, mơ mơ màng màng mà bị đưa đến bồn tắm lớn.
Nước trong bồn có độ ấm vừa phải làm mệt mỏi trên người nàng như được tiêu trừ, nàng thở dài một hơi, hé mắt nhìn Mạc Sương thay quần áo đi vào, đang muốn đi qua hỏi lý do, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bị cô hôn, nàng mềm mại mà ôm lấy cổ Mạc Sương rên rỉ.
Vừa hôn xong, Mạc Sương sờ đầu nàng, xoay người ôm nàng từ phía sau, dùng nước cẩn thận tẩy rửa tay nàng.
Ba lần.
Trác Vi Lan từ đầu đến cuối vốn không hiểu chuyện gì, cuối cùng nàng mới nhận ra Mạc Sương khác thường có thể là do hôm qua Dư Chỉ chở nàng về, vì muốn dìu nàng xuống xe nên chị ấyđã chạm vào tay nàng, nơi đang bị tẩy rửa ấy.
Rút được kết luận này, nàng giật mình, lắp bắp hỏi: “Mạc Sương, chị đang ghen đúng không?”
“Sao phải ghen?”
“Bởi vì Dư Chỉ đưa em về.”
Mạc Sương cười khẽ: “Tôi không phải người dễ tức giận như vậy.”
Chị có đấy! Trác Vi Lan đang muốn nói không cần lại tẩy cổ tay nàng, Dư Chỉ chỉ chạm vào một chút mà thôi, cũng không để lại dấu vết gì, nhưng mà khi thấy ánh mắt mang hàm nghĩa sâu xa của Mạc Sương, nàng lại sợ hãi, không phản đối nên lời mà cứ để cô tùy ý tỉ mỉ tẩy sạch cơ thể nàng.
Tuy Mạc Sương không nói câu nào nhưng nàng hiểu được, giữ khoảng cách với Dư Chỉ, giữa bạn bè phải chú ý chừng mực, thậm chí còn có chuyện không nàng chưa từng nghĩ đến đó là ngay cả Mạc Thẩm Văn mà Mạc Sương cũng đề phòng.
Ngày máy bay xuất ngoại, Trác Vi Lan suy nghĩ đến việc một thời gian dài không gặp Mạc Thẩm Văn thì cảm thấy buồn bã, nên nàng ôm em ấy một cái ôm tạm biệt.
“Mười lăm giây.” Mạc Sương đếm giây, hết thời gian thì mạnh mẽ tách hai người ra, lấy một lí do chính đáng dạy dỗ tụi cô: “Chúng ta đã đến chậm rồi, không cần lãng phí thời gian.”
Trác Vi Lan tức giận: “Chị thôi đi, ngay cả giấm của trẻ em cũng ăn được.”
“Em ấy đã 18.” Mạc Sương chỉ vào Mạc Thẩm Văn nói: “Không phải trẻ em.”
“Nhưng em xem em ấy là trẻ em đấy!”
Mạc Sương phát hiện tình hình không đúng, thay đổi chiến thuật, cầm lấy tay áo nàng nhẹ giọng nói: “Đừng tức giận mà.”
Mạc Sương còn tỏ ra đáng thương, giọng nói vừa mềm vừa ngọt, trộn lẫn chút đáng thương tủi thân, làm Trác Vi Lan lập tức bớt giận đi không ít.
Trác Vi Lan không giận nổi với vẻ mặt chớp mắt tỏ đang thương của Mạc Sương, nên không còn cách nào nói: “Em không tức giận, chỉ…không nỡ xa Thẩm Văn thôi.”
Mạc Thẩm Văn cũng hỗ trợ hòa giải: “Đừng ôm, em cũng không nỡ đâu, lỡ ôm hai người mãi không chịu buông tay để hai người đi thì làm sao bây giờ.”
“Hừ, hiểu chuyện quá ha.” Trác Vi Lan muốn sờ đầu Mạc Thẩm Văn, vừa nâng tay lên lại chần chừ, liếc nhìn Mạc Sương bên cạnh một cái.
Mạc Sương bình tĩnh nói: “Đứa trẻ đã lớn rồi, đừng cứ cả ngày sờ đầu nó.”
Trác Vi Lan dở khóc dở cười.
Các cô đến khá muộn nên không thể trò chuyện lâu với Mạc Thẩm Văn, nói tạm biệt xong thì đi đăng kí thủ tục.
Đường đi có không ít người, các cô thuận lợi tiến vào trong, còn có chút thời gian ngồi nghỉ ngơi, Trác Vi Lan nghịch di động còn Mạc Sương thì ngẩn người nhìn bầu trời ngoài cửa kính.
“Mạc Sương?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên phía sau các cô.
Mạc Sương quay đầu lại, sau khi thấy rõ người đến thì mỉm cười chào hỏi: “Nhan Dư, cậu là phi công hôm nay à?”
“Đúng vậy, thật trùng hợp gặp được các cậu ở đây.”
Trác Vi Lan đi theo nhìn qua, phát hiện người đến là một người đẹp, mặc váy liền áo làm phô bày ra dáng người và đôi chân dài, trong lòng nàng có chút tư vị không đúng lắm– bạn học đang nói chuyện với Mạc Sương thật xinh đẹp.
Nàng đang muốn ghen thì Mạc Sương đã đưa tay ôm nâng, kiêu ngạo mà giới thiệu: “Đây là vợ tớ, Trác Vi Lan.”
Trác Vi Lan ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn, đối diện với ánh mắt ngọt ngào của của cô.
Dấm chua của nàng cứ như vậy bị hòa tan, chỉ đọng lại sự ngọt nào khó phai làm nàng chịu không nổi.
Trác Vi Lan nở nụ cười, hào phóng chào hỏi Nhan Dư, như đã hoàn toàn nghĩ thông suốt:
Bà xã ngọt ngào như vậy, ghen làm gì..