Chúa Ơi Chàng Muốn Lấy Con - Chương 15. Em khiêu vũ chứ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


Chúa Ơi Chàng Muốn Lấy Con


Chương 15. Em khiêu vũ chứ?


Một người đàn ông muốn chinh phục một phụ nữ phải vượt qua núi non trùng điệp, một phụ nữ muốn quyến rũ một người đàn ông chỉ phải vượt qua một bức vách bằng giấy.

Ngạn ngữ Trung Hoa.

Người đàn ông đó tiến lại gần nàng. Đã quá lâu rồi chuyện tương tự chưa xảy đến với nàng…

Chàng điển trai tới nỗi nàng cảm thấy mình sắp quỵ ngã đến nơi.

Tuy thế, nàng vẫn mở cửa cho chàng, hừng hực, vô thức, những ý nghĩ cứ chen chúc trong tâm trí nàng.

Tuyệt đối tin chắc rằng chuyện ấy nhất thiết phải diễn ra nội trong tối nay.

Xúc động, nàng nhìn chàng và thầm nghĩ: “Mình sẽ không đổi ý…”

Vẫn lặng thinh, đôi mắt chàng dường như đang hỏi nàng: “Ta và nàng, hai ta đã đợi khoảnh khắc này bao lâu rồi nhỉ?”

– (nàng thở dài)… Đã rất lâu rồi, quá lâu rồi… (Bàn tay nàng nôn nóng vầy vò mái tóc chàng và ngón tay nàng mân mê một lọn tóc rủ xuống trán chàng.)

Chỉ trong tích tắc, đầu nàng quay cuồng và bụng nàng thắt lại bởi nỗi khát khao cháy bỏng cần được thỏa nguyện.

Tối nay, nàng không còn là vợ của Nicolas nữa. Căn nhà vắng ngắt, nàng chỉ có một thân một mình suốt ba ngày trời…

Bỗng nàng thấy hừng hực.

– Anh cầm túi đi chứ?

– Ừ, anh cũng sẽ cầm cả khăn nữa. Lát nữa… Aaaaa… Lát nữa…

Ngay lúc này, anh ta dẫn nàng đến một hộp đêm. Đã xa lắm rồi những buổi dạ hội nơi cô có thể đến khiêu vũ thâu đêm. Bởi Nicolas không phải người đàn ông thích đi chơi đêm, nên vì anh, cô đã từ bỏ chuyện đó.

Mathias, người hùn vốn cùng chồng cô, đã nắm chặt tay Roxane và đi qua trước mặt tất cả mọi người. Hai gã canh gác đứng tựa cửa một tòa nhà sang trọng. Một kẻ vóc dáng cao lớn mặt mũi bặm trợn như tướng cướp, và một gã nhỏ thó với ánh mắt sắc lẻm, chưng ra một nụ cười choáng lộn kiểu con buôn với những người được gã cho phép bước vào. Mathias vừa bắt tay vừa vỗ vai gã, rồi lùi lại nhường bước cho Roxane.

Bên trong tòa nhà vang lên thứ âm thanh đinh tai nhức óc. Thứ nhạc techno pulse được vặn tới mức âm lượng một trăm hai mươi đề xi ben khiến cô thoáng thấy hối tiếc những tiếng gào thét êm dịu của lũ con mình hằng đêm (ấy vậy mà bấy lâu cô vẫn không ngừng than vãn cơ chứ).

Nơi này tối om, phải mất một lúc lâu mắt mới quen được và nhìn thấy thứ gì đó. Cô đi theo Mathias tới ngồi vào bàn anh ta đặt sẵn cho hai người họ. Một cô bồi bàn xuất hiện, Mathias quay sang vị khách của mình để hỏi cô muốn uống gì mà như hét lên để át tiếng nhạc.

Cô cũng hét lên để đáp lời:

– Thứ gì đó mạnh, tối nay em muốn thật vui!

Anh ta mỉm cười với cô, quay về phía bồi bàn và giơ hai ngón tay lên gọi đồ uống:

– Cho hai Manhattan.

Rồi anh ta ngồi tựa vào ghế phô tơi để ngắm cô, vui ra mặt, trong khi cô đưa mắt quan sát khắp phòng. Roxane vừa nhận ra rằng đàn bà lứa tuổi trung niên đặc biệt bị hút theo những chàng sinh viên trẻ tráng hơn là những gã tứ tuần trong xó. Cô quyết định chơi đùa: với chiếc váy da ngắn và đôi bốt gót cao đến mức khiến cô cao hơn người đàn ông cùng đi một cái đầu, cô làm sao phải e sợ ai. Có lẽ chỉ trừ cô ả đang nhảy trên bục đằng kia trong trang phục đồ lót lưới hở hang, uốn éo như thể bị một con sán tấn công live. Nhưng Mathias lại quay lưng về phía cô ả.

Ngay lúc này, anh đang chào hỏi những chỗ quen biết vừa bước vào hộp đêm. Chủ yếu là các cô gái. Cũng khá lộng lẫy, thường là tóc vàng uốn lọn hết sức cầu kỳ, họ hôn phớt Mathias và công khai lờ đi người phụ nữ ngồi cùng anh.

Bồi bàn vừa mang hai ly cocktail ra. Roxane cầm ly của mình uống cạn một hơi. Cô cần vài giây mới kiểm soát được trí óc đang chực nổ tung trong đầu. Không, rõ ràng là cô đã có phần đánh mất thói quen đau đầu nhức óc như trước. Nhưng cũng được. Nào, cũng giống như việc đi xe đạp thôi, làm sao mà quên hẳn cho được. Cô đứng dậy. Cũng vờ như không buồn để ý tới cô nàng đang ngồi lì bên cạnh anh ta, cô đứng như trời trồng trước mặt Mathias, nắm lấy tay anh ta rồi vừa kéo nhẹ vừa hét lên:

– Anh nhảy nhé?

– … Hả?!

– … ANH NHẢY NHÉ?! (Cô dằn từng tiếng thật rõ.) N-H-Ả-Y!!

– Ồ… EM CỨ NHẢY ĐI, ANH RA SAU!

À. OK. Chuyện này không nằm trong dự kiến. Vậy là cô phải lựa chọn. Hoặc là quay lại ngồi bên cạnh anh ta như một đống phân bò và chờ anh ta kết thúc màn tán tỉnh cô nàng kia, hoặc là một mình xông lên chinh phục sàn nhảy.

Được lắm. Cầu cho hắn chết đi, cùng với con nỡm kia.

Roxane tiến vào đám đông. Cô bắt đầu thong thả cử động vai, tóc, hông, cho tới khi tự thả lỏng và để mình cuốn theo tiếng nhạc. Tuy vậy lại không đủ gây chú ý với gã đàn ông, cũng đang một mình như cô, nhảy trước tấm gương lớn gắn trên một trong những cây cột của hộp đêm. gã trai ra vẻ nghiêm trọng, đổi hết dáng này đến dáng kia, hông đung đưa như một tên bệnh hoạn và không lúc nào rời mắt khỏi hình ảnh mình trong gương. Trông như gã đã tự tìm được cho mình một bạn nhảy tự động hết sức ăn ý vậy. Mà dường như cũng chẳng ai thấy lạ với chuyện đó.

Kìa, ngay cạnh Roxane có một gã vừa nháy mắt với cô, cô không hề mơ tí nào. Hoặc giả mắt gã nháy do bị tật. Cô chờ đợi để chắc chắn hơn. Không, không, đó đích thị là một cái nháy mắt, chỉ có điều nó không dành cho cô. Một cô nàng tóc nâu xinh xắn với những lọn tóc phẩy light màu hồng và xanh lá, cạp quần lọt khe ló ra từ chiếc quần âu trắng, vừa tới áp sát và uốn éo tựa vào gã trai. Thêm một chi tiết nữa khiến cô nghĩ rằng họ đã hẹn hò với nhau từ trước: miếng kẹo chewing-gum tức khắc được truyền từ miệng người này sang miệng người kia.

Một nhóm thiếu nữ vừa hết tuổi thiếu niên trông cực kỳ sành điệu chen bật Roxane ra để len lên trước. Một trong số đó hét vang: “TUI THIIIÍCH BÀI HÁT NÀY!!” Cả bọn bắt đầu vừa khoa chân múa tay vừa hát váng theo như lên đồng, cùng lúc liếc mắt sang một lũ nam thanh niên. Có vẻ như màn diễn tình tứ thành công ngoài mong đợi: lũ con trai chiếu tướng lại. Đúng lúc Roxane tính nhập hội với đám con gái (đã đến nước này thì… ), một bàn tay bỗng đặt lên bụng cô. Cô quay lại, là Mathias. Anh ta kéo cô lại gần rồi thì thầm với cô:

– Xin lỗi vì đã bắt em chờ lâu, người đó là chị dâu anh, chị ta không chịu buông tha anh.

Roxane sục sôi trong vòng tay anh ta.

Anh ta dìu cô trong một điệu slow hết sức dìu dặt trên nền nhạc house.

Môi họ tìm đến nhau rồi quện vào nhau.

Roxane vừa vượt qua trở ngại đầu tiên: cô đã quên mất mình đang là ai để trở về với con người trước kia. (Kẻ đầu tiên tìm ra cô lúc này sẽ giành phần thắng.)

Bầu không khí xông khói trở nên ngột ngạt, âm thanh ồn ĩ điếc tai, ham muốn của hai người họ đã trở nên quá rõ ràng, Mathias đề nghị đưa cô về nhà.

Tiếp đó, mọi chuyện xảy ra rất nhanh: về tới tòa chung cư nơi cô ở, Roxane mời Mathias lên nhà.

Và bạn biết họ làm tình ở đâu không? Chính trên giường của vợ chồng Roxane! (Hừm… ta thường chỉ thấy tình tiết này trong những bộ phim, hoặc trong những cuốn tiểu thuyết tồi. Sao họ dám làm thế trong cuốn tiểu thuyết của tôi cơ chứ?!)

Tuy nhiên, không vì thế mà họ không tranh thủ, và họ đã làm vậy.

Và thậm chí họ còn làm đi làm lại, có lẽ vì họ không hiểu rõ lắm lần đầu tiên.

Chúng tôi đã về đến nhà tôi.

Henri đã ra ngoài cùng Sacha, họ dẫn lũ trẻ cùng Diane đi xem bộ phim hoạt hình mới nhất của Dreamworks.

Cả đoàn sắp về đến nơi nhưng dẫu sao chúng tôi vẫn còn thời gian để nhấm nháp một tách trà trong không gian yên tĩnh.

Kỳ lạ thay, Roxane không nói nhiều lắm sau lời thông báo ấn tượng kia.

Ra thế đấy! Nếu là để nghe chuyện bới móc về người khác thì quý bà luôn góp mặt ở hàng ghế đầu, nhưng ngay khi cần phải kể chuyện đời tư của mình thì thoắt cái đã chẳng còn thấy tăm hơi bóng dáng quý bà đâu!

Daphné ngồi phịch xuống tràng kỷ, lục tìm trong túi xách lọ kẹo Xylitol. Roxane và tôi lấy thêm ghế tựa ra ngồi. Chúng tôi xoay sợi dây mảnh để nhúng túi trà vào tách sứ Bretagne đặt trên đùi.

Cô bạn paparazzi tấn công trực diện Hoa khôi Bí mật.

– Cậu đã dành thời gian để kể cho bọn tớ nghe về cuộc phiêu lưu tình ái của cậu, nhưng thôi… bọn tớ bỏ qua cho cậu. GIỜ thì kể chi tiết tin hot đi xem nào.

– Các cậu bỏ qua cho tớ thì quá tuyệt. Nhưng tớ e là Nicolas thì không bỏ qua cho tớ đâu.

– Tại sao? Cậu nói cho lão ấy biết chuyện rồi hay sao? tôi thắc mắc.

Roxane đặt tách trà chưa hề nhấp môi xuống.

– Không. Nhưng có một chuyện tớ không hề hay biết, đó là lão đang muốn loại bỏ Mathias, lão ngờ rằng Mathias biển thủ công quỹ. Và để thu thập bằng chứng, đoán xem lão đã làm gì nào?

– Làm gì? Tôi và Daphné đồng thanh hỏi.

– Lão cho lắp đặt micro và camera khắp nơi. quá choáng váng, tôi nhảy dựng lên.

Với một phụ nữ khóc váng lên khi chứng kiến một diễn viên hài kịch tắm mình trong mứt anh đào, hoặc hét tướng lên “BẮN HẮN ĐI, NHANH, HẮN SẮP VÙNG DẬY KÌA!!!” trước một bộ phim kinh dị, phản ứng của tôi nhìn chung khá tự nhiên.

Daphné chỉ còn biết trợn tròn mắt, miệng cũng há hốc (mà không thốt ra nổi một lời, cái cô nàng này).

– Khoan đã… khoan đã khoan khoan hẵng hượm, tôi xoa dịu như thể mình đang có năm phút để tìm ra phương án giải cứu thế giới, và muốn vậy mọi người cần cho tôi tập trung suy nghĩ. Cậu có CHẮC là Nicolas đã biết chuyện không?

– Không thể chắc chắn hơn. Lão đã cho tớ xem mấy tấm hình chụp từ băng video.

– Nhưng làm thế nào mà… tại sao… (Được rồi, đến đây thì tôi không thể cố thêm nữa. Cứu với, Bruce Willis! Đến giúp tôi mau!)

– Nghe này các nàng, chuyện cực kỳ đơn giản. Hình như Mathias có những mối giao du hết sức đáng ngờ liên quan tới công việc, và Nicolas muốn bắt tận tay day tận trán để buộc gã phải từ nhiệm rồi bán lại cho mình cổ phần. Chỉ có điều Nicolas không hề hay biết rằng gã kia, khi cảm thấy gió đã đổi chiều, lại muốn trả đũa bằng cách ngủ với vợ của người chung vốn!

Daphné và tôi nhìn nhau bằng ánh mắt rụng rời. Cô nàng Roxane đang dính vào cái mớ bòng bong nào vậy?

– Chúng ta nói tiếp xem nào. Cụ thể thì giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Daphné hỏi rất có phương pháp, nhằm che giấu những phản xạ của người đã từng là chủ doanh nghiệp.

Cô nàng đỏm dáng đang xúc động cắn môi vẻ đau đớn.

– Một tối, tớ và Mathias gặp nhau, bọn tớ uống một ly rồi sau đó tớ ghé qua phòng làm việc để cùng anh ta tìm tài liệu. Văn phòng vắng tanh vắng ngắt… bọn tớ đã làm chuyện đó trên bàn làm việc. Bọn tớ không biết Nicolas đã cho lắp đặt các camera giám sát…

Tuyệt. Vậy là nếu nghe không lầm, tôi đã nhìn nhận chính xác về tất cả những điểm kể trên. Chỉ trừ vụ rời khỏi hộp đêm và vụ qua đêm ở nhà Roxane được dự đoán là hơi trái lẽ thường, tất tật mọi chuyện còn lại đều chuẩn không cần chỉnh. Tôi biết cô nàng Roxane bạn chí cốt này quá rõ mà. Những năm tháng chơi cùng, được nối với nhau bằng thứ linh cảm phụ nữ đặc biệt nhạy bén, sẽ luôn làm nên sự khác biệt. Dẫu sao chăng nữa, tạm dẹp thói bắt bẻ từng li từng tí các chi tiết logic tự biện sang một bên, kết quả vẫn vậy: họ đã ngủ với nhau.

Và chồng Roxane đã biết chuyện. Trời ạ.

– Vậy là cậu… bây GIỜ cậu sẽ phải ly dị sao? tôi thận trọng thăm dò.

– Ly dị á? nhưng để làm gì? Tớ vẫn thiết tha với tiện nghi sống cơ mà… không, tớ sẽ không bỏ Nicolas đâu.

Tôi nhìn Daphné và bắt gặp ánh mắt cô nàng cũng đang hướng về tôi. Ngôn ngữ của chúng tôi là những cú nhướn mày và chớp mắt. Chúng tôi đã hiểu ý nhau.

– … Mà… ờ… Nicolas nghĩ sao về chuyện này? Daphné hỏi với thái độ thận trọng chẳng kém gì tôi.

– Nicolas chấp nhận tha thứ sai lầm điên rồ duy nhất ấy, lão ấy nghĩ đó chỉ là một phút giây lầm lạc. Dẫu sao cũng có một điều chắc chắn, đó là lão ấy yêu tớ và không thể mất tớ được! Nói riêng với các cậu nhé, chuyện này cũng bình thường thôi mà…

Tôi rất yêu quý Roxane nhưng cũng không hiểu tại sao có những lúc cô nàng khiến tôi phát cáu.

Hẳn đây là vụ những ngăn kéo nhỏ mà Henri đã giải thích với tôi. Tôi không nên tìm cho cô nàng cái ngăn có tên là “cô nàng đã khờ còn kiêu”, bởi nếu như vậy thì tình bạn giữa chúng tôi chỉ còn nước chấm hết.

Thôi được, lúc này đây tôi sẽ tạm xếp cô nàng vào ngăn “ranh con đồng bóng”.

– Vậy thì mọi chuyện cuối cùng cũng đâu vào đó rồi chứ?

– Đúng, đúng… theo một cách nào đó, cô nàng vừa đáp vừa ngắm móng tay.

Daphné mạnh dạn chen ngang:

– “Theo một cách nào đó” nghĩa là sao? Cậu đã lừa dối chồng mình, anh ta chấp nhận nhắm mắt cho qua, và cậu hãy còn chưa vừa lòng hay sao?

– Có chứ, có chứ… chính bởi vì chuyện đó lại đưa chúng tớ trở lại điểm xuất phát. Tớ nhìn đời mình trôi

Qua, và tớ phát chán lão ấy. Cậu muốn gì chứ? Lão ấy quá bình thản, thậm chí chuyện này cũng chẳng khiến lão nổi khùng lên cơ. Tớ thì lại cần thứ gì đó khác…

Dào ôi, tôi thì tôi bắt đầu mất bình tĩnh.

– Rốt cuộc cậu cần cái gì nào? Một gã đập vỡ đầu cậu để cậu cảm thấy mình tồn tại ư? Cậu đang có một tấm chồng tử tế, thương yêu cậu hết lòng, liêm khiết, một người đàn ông sẵn sàng bỏ qua cho cậu mọi lỗi lầm, như thế đối với cậu còn chưa đủ hay sao?

– Nhưng vấn đề đâu phải ở chỗ đó! Vấn đề là lão ấy chỉ quá… dễ đoán. Đó, chính là từ này. Tớ cần niềm đam mê, thảm kịch, tái ngộ, những tiếng kêu la, những cảm giác mạnh… Các cậu không hiểu đâu. Thôi bỏ qua đi.

– Tớ quá hiểu là cậu muốn sống lại thời niên thiếu. Nhưng cậu đâu còn là một cô bé nữa, Roxane, cậu đã có năm mặt con và sắp bước sang đầu bốn rồi mà. Cậu không thể cứ nhìn lại quá khứ mà tiếc nuối nữa. Hãy hoạch định giai đoạn này của đời mình đi, thay vì chăm chăm tôn vinh quá khứ như thế! tôi nói bằng giọng của một Rika Zarai đang khuyên dùng một thứ thuốc sắc lọc máu.

Roxane nổi cáu.

– Thế nào kia? Bằng cách từ bỏ vĩnh viễn ham muốn tớ dành cho lão ấy ư? Bằng cách quên đi viễn cảnh thời gian của tớ chỉ dành để đi ra đi vào chờ lão ấy về nhà, bởi vì bọn trẻ còn phải đi học nên đó là mục đích duy nhất của đời tớ hay sao?!

Hết sức bình tĩnh, Daphné ngắt lời cô nàng.

– Cậu đã bao giờ tự hỏi liệu Nicolas có thấy buồn chán như cậu không?

Roxane bĩu môi khinh miệt.

– Nhưng làm sao mà lão ấy phải buồn chán? Ban ngày lão ấy có công việc, tối đến thì có tớ đây rồi. Theo tớ biết thì với lão ấy như vậy là quá đủ…

– Không hẳn…

– Hôm qua tớ vừa tìm thấy hóa đơn biên nhận một kỳ nghỉ tại Las Vegas cất sâu trong túi áo vest của lão ấy. Thực ra, đó là món quà bất ngờ lão định dành tặng tớ nhân dịp kỷ niệm mười năm ngày cưới. Lão để nó trong túi áo vest để xem tớ có lục lọi đồ đạc của lão không. (Mỉm cười.) nhìn bề ngoài thì tớ đã làm một việc không đường hoàng rồi… Tuy nhiên đó lại là việc hữu ích. Tớ đã quên khuấy ngày kỷ niệm ấy. Giờ thì tớ biết mình cần tìm một món quà tặng lão ấy.

Daphné đứng dậy đi dốc chỗ cà phê còn lại vào bồn rửa trong bếp. Cô nàng có vẻ lo lắng. Vài giây sau, cô nàng quay lại ngồi cùng chúng tôi, mặt mũi khó đăm đăm.

– Cậu không thể biết hết mọi chuyện được, bạn thân mến ạ. Nicolas cũng có thể lừa dối cậu đấy. Không có lý nào.

– Khoan đã bạn yêu, tớ biết rõ chồng mình mà. Có lẽ Nicolas là một tay sát thủ trong công việc kinh doanh nhưng riêng với tớ, lão ấy chẳng biết nói dối là gì đâu.

– Cậu tự tin quá đỗi. Rốt cuộc sự tự tin đó lại trở nên phiền phức rồi đấy.

Roxane sững sờ trước câu nói hằn học đầy bất ngờ ấy. Đang ngồi trên ghế tựa mà cô nàng nhảy dựng lên.

– Nhưng tớ… tớ lấy làm tiếc vì sự tự tin của tớ lại làm cậu thấy phiền. Tuy nhiên, theo tớ được biết, tớ có thể cho phép mình cảm thấy tự tin về bản thân. Tớ có tất cả những gì cần thiết để…

Daphné bùng nổ.

– Khốn nạn!! Có thể đần độn đến mức đó thì đúng là mất hết nhân tính rồi!! Mẹ kiếp, tỉnh lại đi! Hai vợ chồng cậu không nói chuyện với nhau từ hàng tháng nay rồi, hai người ở bên nhau như anh trai với em gái thôi, chẳng chia sẻ gì nữa hết! Cậu không nghĩ là chuyện đó cũng ảnh hưởng xấu đến Nicolas ư?!

– Nhưng cậu có quyền gì mà nói với tớ bằng cái giọng đó?! Tớ chẳng việc gì phải quan tâm đến những chuyện cậu nghĩ! Mà nói cho cùng, làm sao cậu biết được tất cả những chuyện đó?!

– Vì tớ đã ngủ với Nicolas, vì thế đấy. Roxane sững người.

Cô nàng khẽ mỉm cười ngờ nghệch.

– Cái gì… cậu đang luyên thuyên gì thế?

Daphné áp mấy ngón tay lên mí mắt, cằm run run. Khi bỏ tay ra, mắt cô nàng ầng ậc nước. Cô nàng máy móc xoay một vòng, điệu bộ lúng ta lúng túng.

Tuyệt vọng, cô nàng nhìn tôi vẻ hơi thẹn thùng, nhưng tôi không biết phải nói gì, gần như rã rời trước tiết lộ này không khác gì Roxane.

Tôi thấy hiện ra trước mắt kết cuộc tình bạn đẹp giữa ba đứa chúng tôi. Như một lẽ hiển nhiên.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ phải san sẻ thời gian của mình cho hai cô bạn thân nhất. Tuần này ăn trưa với một người, tuần sau ăn trưa với người kia. Tôi sẽ mất gấp đôi thời gian để lắng nghe hai nàng (thay vì gộp lại một lần duy nhất), và cùng lúc, phải mũ ni che tai khi nàng này nói xấu nàng kia đang vắng mặt.

Còn các buổi tối pyjama, sẽ không bao giờ được như trước đây nữa.

những buổi tối pyjama chỉ có hai mống, nó như là… Nói thế nào nhỉ… cặp bồ với nhau.

Daphné gục xuống tràng kỷ rồi bật khóc nức nở. Tôi hết nhìn Roxane mặt mày đang tái nhợt, biến sắc, vết chân chim giật giật liên hồi vì kích động, tới nhìn Daphné đang co rúm, toàn thân rung lên vì những tràng sụt sùi, khe khẽ rên:

– Tớ xin lỗi… ôiii… tớ thật lòng xin lỗi…

Không biết nên tỏ thái độ thế nào, Roxane ấp úng:

– Nhưng không thể nào có chuyện đó được, coi nào, cậu không thể…

Trong một phút bốc đồng, cô nàng đứng dậy vớ lấy túi xách nhưng loạng choạng rồi vịn kịp vào tay tôi. Tôi dồn hết sức để đỡ cô nàng. Cô nàng đứng thẳng dậy hết sức đúng mực, môi bặm lại, các ngón tay đan vào nhau chặt đến nỗi các khớp trắng bệch. Mắt cô nàng sáng rực vì cơn thịnh nộ đang cố kìm nén, vì điên dại, hoặc có lẽ chỉ là do nước mắt đang lã chã tuôn.

Cô nàng hướng về phía Daphné mà thì thầm giọng đều đều vô cảm:

– Sao cậu có thể đối xử với tớ như vậy?

Cảm thấy cô nàng đang run rẩy, tôi liền khẽ đẩy

Roxane về phía ghế tựa để bắt cô nàng ngồi xuống.

Tôi tuyên bố, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:

– Chúng ta phải nói chuyện. Chúng ta sẽ không dừng lại như thế này, chúng ta sẽ không dừng lại ở đó. Không ai được rời khỏi đây chừng nào chúng ta còn chưa nói chuyện.

Daphné ngước nhìn tình địch, gương mặt đang xụ ra và đỏ lựng vì nức nở. Cô nàng vụng về đưa tay lên quệt mũi.

– Đúng đấy, tớ muốn nói với cậu rằng…

– Không, tớ không…

– Làm ơn đi mà, tôi nói. Ít ra thì cũng lắng nghe cậu ấy.

Roxane quay sang tôi.

– Tớ không bao giờ muốn gặp lại cô ta nữa.

– Cậu có lý. Nhưng trước khi đặt dấu chấm hết một cách chính đáng cho những năm tháng làm bạn với nhau, cậu hãy lắng nghe cậu ấy đúng một lần này nữa thôi.

Hai tay Roxane bắt đầu run bần bật. Cô nàng cúi gằm. Tôi không nghĩ cô nàng muốn nghe Daphné giải thích, tôi nghĩ cô nàng chỉ quá choáng nên chưa thể đứng dậy mà rời đi được.

Daphné (sụt sịt). – Tớ không biết phải nói gì với cậu nữa… mong cậu tha thứ.

Roxane (giọng khàn khàn). – Chuyện giữa hai người đã kéo dài bao lâu rồi?

Daphné thì thầm câu gì đó không ai nghe rõ. Roxane (bắt đầu hét lên). – BAO LÂU RỒI? Daphné. – Hai năm.

Bầu không khí nặng như chì chụp lên đầu chúng tôi. Mắt chúng tôi lồi cả ra. Ngay đến tôi cũng không nói nên lời.

Daphné nói tiếp để tự bao biện:

– Nhưng cậu vẫn thường bảo cậu không thèm gì lão ấy nữa cơ mà!!

Roxane nhảy dựng lên như một con sư tử cái, sẵn sàng cào nát bộ mặt kẻ phản phúc. Tôi giữ cô nàng lại kịp lúc, cô nàng vừa gào thét vừa giãy giụa:

– Tớ chưa bao GIỜ nói là tớ không thèm gì lão ấy nữa!! Tớ yêu lão ấy!! TỚ YÊU LÃO ẤY, cậu hiểu chưa, đồ lăng loàn?! Tớ không bao giờ muốn rời xa lão ấy, KHÔNG BAO GIỜ!! KHÔNG BAO GIƠƠƠỜ!!

Tuyệt vọng, cô nàng gục xuống trong vòng tay tôi, toàn thân rung lên nức nở.

Daphné uể oải đứng dậy khỏi tràng kỷ, lau nước mắt, hỉ mũi một lượt rồi dõng dạc:

– Cảm ơn bạn thân mến. Đó là tất cả những gì mà tớ muốn nghe.

Tôi còn thấy nụ cười rạng ngời chẳng hề ăn nhập hoàn cảnh của cô nàng vô cùng đáng nghi. Tôi vỗ vỗ vai Roxane đang mải rền rĩ nên không để ý đến những gì đang xảy ra xung quanh. Thấy tôi lay mạnh, cô nàng nhận ra có điều gì đó khập khiễng. Rốt cuộc cô nàng cũng quay ra nhìn Daphné vẻ không hiểu. Còn Daphné thấy vẻ mặt ngây thộn của chúng tôi liền nói rõ:

– như thế gọi là một cú sốc điện, bạn thân mến ạ. Sau này cậu sẽ cảm ơn tớ cho mà xem.

Roxane. – Đợi đã. Ý cậu là… là… cậu không hề… Daphné. – Với chồng cậu ấy à? Xin thứ lỗi vì tớ đã thẳng thừng thế này nhé, nhưng mà ọe. Tớ sẽ không đời nào có thể… tớ thậm chí còn không thể nói ra cái từ đó… với một gã đáng tuổi bố tớ. Vấn đề sở thích thôi mà, tớ không phê phán gì đâu.

Tôi. – nhưng mà… tuy thế cậu đã khóc nãy giờ… Daphné. – Phải, tớ biết, tớ cũng nhận ra mà. Ý tưởng đó nảy ra trong đầu tớ khi vào bếp nhà cậu đổ tách trà. Tớ nhìn thấy đống rau củ để trên bàn bếp trong đó có mấy củ hành… không ai nhận ra (cô nàng đưa tay lên mũi hít ngửi)… là tay tớ đang bốc mùi hành rất hăng đúng không nào?

Tôi chẳng còn đủ chân tay mà ngăn Roxane xông vào Daphné bày tỏ niềm phấn khích mà màn diễn vừa rồi đem lại.

 

 

Một người đàn ông muốn chinh phục một phụ nữ phải vượt qua núi non trùng điệp, một phụ nữ muốn quyến rũ một người đàn ông chỉ phải vượt qua một bức vách bằng giấy.

Ngạn ngữ Trung Hoa.

Người đàn ông đó tiến lại gần nàng. Đã quá lâu rồi chuyện tương tự chưa xảy đến với nàng…

Chàng điển trai tới nỗi nàng cảm thấy mình sắp quỵ ngã đến nơi.

Tuy thế, nàng vẫn mở cửa cho chàng, hừng hực, vô thức, những ý nghĩ cứ chen chúc trong tâm trí nàng.

Tuyệt đối tin chắc rằng chuyện ấy nhất thiết phải diễn ra nội trong tối nay.

Xúc động, nàng nhìn chàng và thầm nghĩ: “Mình sẽ không đổi ý…”

Vẫn lặng thinh, đôi mắt chàng dường như đang hỏi nàng: “Ta và nàng, hai ta đã đợi khoảnh khắc này bao lâu rồi nhỉ?”

– (nàng thở dài)… Đã rất lâu rồi, quá lâu rồi… (Bàn tay nàng nôn nóng vầy vò mái tóc chàng và ngón tay nàng mân mê một lọn tóc rủ xuống trán chàng.)

Chỉ trong tích tắc, đầu nàng quay cuồng và bụng nàng thắt lại bởi nỗi khát khao cháy bỏng cần được thỏa nguyện.

Tối nay, nàng không còn là vợ của Nicolas nữa. Căn nhà vắng ngắt, nàng chỉ có một thân một mình suốt ba ngày trời…

Bỗng nàng thấy hừng hực.

– Anh cầm túi đi chứ?

– Ừ, anh cũng sẽ cầm cả khăn nữa. Lát nữa… Aaaaa… Lát nữa…

Ngay lúc này, anh ta dẫn nàng đến một hộp đêm. Đã xa lắm rồi những buổi dạ hội nơi cô có thể đến khiêu vũ thâu đêm. Bởi Nicolas không phải người đàn ông thích đi chơi đêm, nên vì anh, cô đã từ bỏ chuyện đó.

Mathias, người hùn vốn cùng chồng cô, đã nắm chặt tay Roxane và đi qua trước mặt tất cả mọi người. Hai gã canh gác đứng tựa cửa một tòa nhà sang trọng. Một kẻ vóc dáng cao lớn mặt mũi bặm trợn như tướng cướp, và một gã nhỏ thó với ánh mắt sắc lẻm, chưng ra một nụ cười choáng lộn kiểu con buôn với những người được gã cho phép bước vào. Mathias vừa bắt tay vừa vỗ vai gã, rồi lùi lại nhường bước cho Roxane.

Bên trong tòa nhà vang lên thứ âm thanh đinh tai nhức óc. Thứ nhạc techno pulse được vặn tới mức âm lượng một trăm hai mươi đề xi ben khiến cô thoáng thấy hối tiếc những tiếng gào thét êm dịu của lũ con mình hằng đêm (ấy vậy mà bấy lâu cô vẫn không ngừng than vãn cơ chứ).

Nơi này tối om, phải mất một lúc lâu mắt mới quen được và nhìn thấy thứ gì đó. Cô đi theo Mathias tới ngồi vào bàn anh ta đặt sẵn cho hai người họ. Một cô bồi bàn xuất hiện, Mathias quay sang vị khách của mình để hỏi cô muốn uống gì mà như hét lên để át tiếng nhạc.

Cô cũng hét lên để đáp lời:

– Thứ gì đó mạnh, tối nay em muốn thật vui!

Anh ta mỉm cười với cô, quay về phía bồi bàn và giơ hai ngón tay lên gọi đồ uống:

– Cho hai Manhattan.

Rồi anh ta ngồi tựa vào ghế phô tơi để ngắm cô, vui ra mặt, trong khi cô đưa mắt quan sát khắp phòng. Roxane vừa nhận ra rằng đàn bà lứa tuổi trung niên đặc biệt bị hút theo những chàng sinh viên trẻ tráng hơn là những gã tứ tuần trong xó. Cô quyết định chơi đùa: với chiếc váy da ngắn và đôi bốt gót cao đến mức khiến cô cao hơn người đàn ông cùng đi một cái đầu, cô làm sao phải e sợ ai. Có lẽ chỉ trừ cô ả đang nhảy trên bục đằng kia trong trang phục đồ lót lưới hở hang, uốn éo như thể bị một con sán tấn công live. Nhưng Mathias lại quay lưng về phía cô ả.

Ngay lúc này, anh đang chào hỏi những chỗ quen biết vừa bước vào hộp đêm. Chủ yếu là các cô gái. Cũng khá lộng lẫy, thường là tóc vàng uốn lọn hết sức cầu kỳ, họ hôn phớt Mathias và công khai lờ đi người phụ nữ ngồi cùng anh.

Bồi bàn vừa mang hai ly cocktail ra. Roxane cầm ly của mình uống cạn một hơi. Cô cần vài giây mới kiểm soát được trí óc đang chực nổ tung trong đầu. Không, rõ ràng là cô đã có phần đánh mất thói quen đau đầu nhức óc như trước. Nhưng cũng được. Nào, cũng giống như việc đi xe đạp thôi, làm sao mà quên hẳn cho được. Cô đứng dậy. Cũng vờ như không buồn để ý tới cô nàng đang ngồi lì bên cạnh anh ta, cô đứng như trời trồng trước mặt Mathias, nắm lấy tay anh ta rồi vừa kéo nhẹ vừa hét lên:

– Anh nhảy nhé?

– … Hả?!

– … ANH NHẢY NHÉ?! (Cô dằn từng tiếng thật rõ.) N-H-Ả-Y!!

– Ồ… EM CỨ NHẢY ĐI, ANH RA SAU!

À. OK. Chuyện này không nằm trong dự kiến. Vậy là cô phải lựa chọn. Hoặc là quay lại ngồi bên cạnh anh ta như một đống phân bò và chờ anh ta kết thúc màn tán tỉnh cô nàng kia, hoặc là một mình xông lên chinh phục sàn nhảy.

Được lắm. Cầu cho hắn chết đi, cùng với con nỡm kia.

Roxane tiến vào đám đông. Cô bắt đầu thong thả cử động vai, tóc, hông, cho tới khi tự thả lỏng và để mình cuốn theo tiếng nhạc. Tuy vậy lại không đủ gây chú ý với gã đàn ông, cũng đang một mình như cô, nhảy trước tấm gương lớn gắn trên một trong những cây cột của hộp đêm. gã trai ra vẻ nghiêm trọng, đổi hết dáng này đến dáng kia, hông đung đưa như một tên bệnh hoạn và không lúc nào rời mắt khỏi hình ảnh mình trong gương. Trông như gã đã tự tìm được cho mình một bạn nhảy tự động hết sức ăn ý vậy. Mà dường như cũng chẳng ai thấy lạ với chuyện đó.

Kìa, ngay cạnh Roxane có một gã vừa nháy mắt với cô, cô không hề mơ tí nào. Hoặc giả mắt gã nháy do bị tật. Cô chờ đợi để chắc chắn hơn. Không, không, đó đích thị là một cái nháy mắt, chỉ có điều nó không dành cho cô. Một cô nàng tóc nâu xinh xắn với những lọn tóc phẩy light màu hồng và xanh lá, cạp quần lọt khe ló ra từ chiếc quần âu trắng, vừa tới áp sát và uốn éo tựa vào gã trai. Thêm một chi tiết nữa khiến cô nghĩ rằng họ đã hẹn hò với nhau từ trước: miếng kẹo chewing-gum tức khắc được truyền từ miệng người này sang miệng người kia.

Một nhóm thiếu nữ vừa hết tuổi thiếu niên trông cực kỳ sành điệu chen bật Roxane ra để len lên trước. Một trong số đó hét vang: “TUI THIIIÍCH BÀI HÁT NÀY!!” Cả bọn bắt đầu vừa khoa chân múa tay vừa hát váng theo như lên đồng, cùng lúc liếc mắt sang một lũ nam thanh niên. Có vẻ như màn diễn tình tứ thành công ngoài mong đợi: lũ con trai chiếu tướng lại. Đúng lúc Roxane tính nhập hội với đám con gái (đã đến nước này thì… ), một bàn tay bỗng đặt lên bụng cô. Cô quay lại, là Mathias. Anh ta kéo cô lại gần rồi thì thầm với cô:

– Xin lỗi vì đã bắt em chờ lâu, người đó là chị dâu anh, chị ta không chịu buông tha anh.

Roxane sục sôi trong vòng tay anh ta.

Anh ta dìu cô trong một điệu slow hết sức dìu dặt trên nền nhạc house.

Môi họ tìm đến nhau rồi quện vào nhau.

Roxane vừa vượt qua trở ngại đầu tiên: cô đã quên mất mình đang là ai để trở về với con người trước kia. (Kẻ đầu tiên tìm ra cô lúc này sẽ giành phần thắng.)

Bầu không khí xông khói trở nên ngột ngạt, âm thanh ồn ĩ điếc tai, ham muốn của hai người họ đã trở nên quá rõ ràng, Mathias đề nghị đưa cô về nhà.

Tiếp đó, mọi chuyện xảy ra rất nhanh: về tới tòa chung cư nơi cô ở, Roxane mời Mathias lên nhà.

Và bạn biết họ làm tình ở đâu không? Chính trên giường của vợ chồng Roxane! (Hừm… ta thường chỉ thấy tình tiết này trong những bộ phim, hoặc trong những cuốn tiểu thuyết tồi. Sao họ dám làm thế trong cuốn tiểu thuyết của tôi cơ chứ?!)

Tuy nhiên, không vì thế mà họ không tranh thủ, và họ đã làm vậy.

Và thậm chí họ còn làm đi làm lại, có lẽ vì họ không hiểu rõ lắm lần đầu tiên.

Chúng tôi đã về đến nhà tôi.

Henri đã ra ngoài cùng Sacha, họ dẫn lũ trẻ cùng Diane đi xem bộ phim hoạt hình mới nhất của Dreamworks.

Cả đoàn sắp về đến nơi nhưng dẫu sao chúng tôi vẫn còn thời gian để nhấm nháp một tách trà trong không gian yên tĩnh.

Kỳ lạ thay, Roxane không nói nhiều lắm sau lời thông báo ấn tượng kia.

Ra thế đấy! Nếu là để nghe chuyện bới móc về người khác thì quý bà luôn góp mặt ở hàng ghế đầu, nhưng ngay khi cần phải kể chuyện đời tư của mình thì thoắt cái đã chẳng còn thấy tăm hơi bóng dáng quý bà đâu!

Daphné ngồi phịch xuống tràng kỷ, lục tìm trong túi xách lọ kẹo Xylitol. Roxane và tôi lấy thêm ghế tựa ra ngồi. Chúng tôi xoay sợi dây mảnh để nhúng túi trà vào tách sứ Bretagne đặt trên đùi.

Cô bạn paparazzi tấn công trực diện Hoa khôi Bí mật.

– Cậu đã dành thời gian để kể cho bọn tớ nghe về cuộc phiêu lưu tình ái của cậu, nhưng thôi… bọn tớ bỏ qua cho cậu. GIỜ thì kể chi tiết tin hot đi xem nào.

– Các cậu bỏ qua cho tớ thì quá tuyệt. Nhưng tớ e là Nicolas thì không bỏ qua cho tớ đâu.

– Tại sao? Cậu nói cho lão ấy biết chuyện rồi hay sao? tôi thắc mắc.

Roxane đặt tách trà chưa hề nhấp môi xuống.

– Không. Nhưng có một chuyện tớ không hề hay biết, đó là lão đang muốn loại bỏ Mathias, lão ngờ rằng Mathias biển thủ công quỹ. Và để thu thập bằng chứng, đoán xem lão đã làm gì nào?

– Làm gì? Tôi và Daphné đồng thanh hỏi.

– Lão cho lắp đặt micro và camera khắp nơi. quá choáng váng, tôi nhảy dựng lên.

Với một phụ nữ khóc váng lên khi chứng kiến một diễn viên hài kịch tắm mình trong mứt anh đào, hoặc hét tướng lên “BẮN HẮN ĐI, NHANH, HẮN SẮP VÙNG DẬY KÌA!!!” trước một bộ phim kinh dị, phản ứng của tôi nhìn chung khá tự nhiên.

Daphné chỉ còn biết trợn tròn mắt, miệng cũng há hốc (mà không thốt ra nổi một lời, cái cô nàng này).

– Khoan đã… khoan đã khoan khoan hẵng hượm, tôi xoa dịu như thể mình đang có năm phút để tìm ra phương án giải cứu thế giới, và muốn vậy mọi người cần cho tôi tập trung suy nghĩ. Cậu có CHẮC là Nicolas đã biết chuyện không?

– Không thể chắc chắn hơn. Lão đã cho tớ xem mấy tấm hình chụp từ băng video.

– Nhưng làm thế nào mà… tại sao… (Được rồi, đến đây thì tôi không thể cố thêm nữa. Cứu với, Bruce Willis! Đến giúp tôi mau!)

– Nghe này các nàng, chuyện cực kỳ đơn giản. Hình như Mathias có những mối giao du hết sức đáng ngờ liên quan tới công việc, và Nicolas muốn bắt tận tay day tận trán để buộc gã phải từ nhiệm rồi bán lại cho mình cổ phần. Chỉ có điều Nicolas không hề hay biết rằng gã kia, khi cảm thấy gió đã đổi chiều, lại muốn trả đũa bằng cách ngủ với vợ của người chung vốn!

Daphné và tôi nhìn nhau bằng ánh mắt rụng rời. Cô nàng Roxane đang dính vào cái mớ bòng bong nào vậy?

– Chúng ta nói tiếp xem nào. Cụ thể thì giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Daphné hỏi rất có phương pháp, nhằm che giấu những phản xạ của người đã từng là chủ doanh nghiệp.

Cô nàng đỏm dáng đang xúc động cắn môi vẻ đau đớn.

– Một tối, tớ và Mathias gặp nhau, bọn tớ uống một ly rồi sau đó tớ ghé qua phòng làm việc để cùng anh ta tìm tài liệu. Văn phòng vắng tanh vắng ngắt… bọn tớ đã làm chuyện đó trên bàn làm việc. Bọn tớ không biết Nicolas đã cho lắp đặt các camera giám sát…

Tuyệt. Vậy là nếu nghe không lầm, tôi đã nhìn nhận chính xác về tất cả những điểm kể trên. Chỉ trừ vụ rời khỏi hộp đêm và vụ qua đêm ở nhà Roxane được dự đoán là hơi trái lẽ thường, tất tật mọi chuyện còn lại đều chuẩn không cần chỉnh. Tôi biết cô nàng Roxane bạn chí cốt này quá rõ mà. Những năm tháng chơi cùng, được nối với nhau bằng thứ linh cảm phụ nữ đặc biệt nhạy bén, sẽ luôn làm nên sự khác biệt. Dẫu sao chăng nữa, tạm dẹp thói bắt bẻ từng li từng tí các chi tiết logic tự biện sang một bên, kết quả vẫn vậy: họ đã ngủ với nhau.

Và chồng Roxane đã biết chuyện. Trời ạ.

– Vậy là cậu… bây GIỜ cậu sẽ phải ly dị sao? tôi thận trọng thăm dò.

– Ly dị á? nhưng để làm gì? Tớ vẫn thiết tha với tiện nghi sống cơ mà… không, tớ sẽ không bỏ Nicolas đâu.

Tôi nhìn Daphné và bắt gặp ánh mắt cô nàng cũng đang hướng về tôi. Ngôn ngữ của chúng tôi là những cú nhướn mày và chớp mắt. Chúng tôi đã hiểu ý nhau.

– … Mà… ờ… Nicolas nghĩ sao về chuyện này? Daphné hỏi với thái độ thận trọng chẳng kém gì tôi.

– Nicolas chấp nhận tha thứ sai lầm điên rồ duy nhất ấy, lão ấy nghĩ đó chỉ là một phút giây lầm lạc. Dẫu sao cũng có một điều chắc chắn, đó là lão ấy yêu tớ và không thể mất tớ được! Nói riêng với các cậu nhé, chuyện này cũng bình thường thôi mà…

Tôi rất yêu quý Roxane nhưng cũng không hiểu tại sao có những lúc cô nàng khiến tôi phát cáu.

Hẳn đây là vụ những ngăn kéo nhỏ mà Henri đã giải thích với tôi. Tôi không nên tìm cho cô nàng cái ngăn có tên là “cô nàng đã khờ còn kiêu”, bởi nếu như vậy thì tình bạn giữa chúng tôi chỉ còn nước chấm hết.

Thôi được, lúc này đây tôi sẽ tạm xếp cô nàng vào ngăn “ranh con đồng bóng”.

– Vậy thì mọi chuyện cuối cùng cũng đâu vào đó rồi chứ?

– Đúng, đúng… theo một cách nào đó, cô nàng vừa đáp vừa ngắm móng tay.

Daphné mạnh dạn chen ngang:

– “Theo một cách nào đó” nghĩa là sao? Cậu đã lừa dối chồng mình, anh ta chấp nhận nhắm mắt cho qua, và cậu hãy còn chưa vừa lòng hay sao?

– Có chứ, có chứ… chính bởi vì chuyện đó lại đưa chúng tớ trở lại điểm xuất phát. Tớ nhìn đời mình trôi

Qua, và tớ phát chán lão ấy. Cậu muốn gì chứ? Lão ấy quá bình thản, thậm chí chuyện này cũng chẳng khiến lão nổi khùng lên cơ. Tớ thì lại cần thứ gì đó khác…

Dào ôi, tôi thì tôi bắt đầu mất bình tĩnh.

– Rốt cuộc cậu cần cái gì nào? Một gã đập vỡ đầu cậu để cậu cảm thấy mình tồn tại ư? Cậu đang có một tấm chồng tử tế, thương yêu cậu hết lòng, liêm khiết, một người đàn ông sẵn sàng bỏ qua cho cậu mọi lỗi lầm, như thế đối với cậu còn chưa đủ hay sao?

– Nhưng vấn đề đâu phải ở chỗ đó! Vấn đề là lão ấy chỉ quá… dễ đoán. Đó, chính là từ này. Tớ cần niềm đam mê, thảm kịch, tái ngộ, những tiếng kêu la, những cảm giác mạnh… Các cậu không hiểu đâu. Thôi bỏ qua đi.

– Tớ quá hiểu là cậu muốn sống lại thời niên thiếu. Nhưng cậu đâu còn là một cô bé nữa, Roxane, cậu đã có năm mặt con và sắp bước sang đầu bốn rồi mà. Cậu không thể cứ nhìn lại quá khứ mà tiếc nuối nữa. Hãy hoạch định giai đoạn này của đời mình đi, thay vì chăm chăm tôn vinh quá khứ như thế! tôi nói bằng giọng của một Rika Zarai đang khuyên dùng một thứ thuốc sắc lọc máu.

Roxane nổi cáu.

– Thế nào kia? Bằng cách từ bỏ vĩnh viễn ham muốn tớ dành cho lão ấy ư? Bằng cách quên đi viễn cảnh thời gian của tớ chỉ dành để đi ra đi vào chờ lão ấy về nhà, bởi vì bọn trẻ còn phải đi học nên đó là mục đích duy nhất của đời tớ hay sao?!

Hết sức bình tĩnh, Daphné ngắt lời cô nàng.

– Cậu đã bao giờ tự hỏi liệu Nicolas có thấy buồn chán như cậu không?

Roxane bĩu môi khinh miệt.

– Nhưng làm sao mà lão ấy phải buồn chán? Ban ngày lão ấy có công việc, tối đến thì có tớ đây rồi. Theo tớ biết thì với lão ấy như vậy là quá đủ…

– Không hẳn…

– Hôm qua tớ vừa tìm thấy hóa đơn biên nhận một kỳ nghỉ tại Las Vegas cất sâu trong túi áo vest của lão ấy. Thực ra, đó là món quà bất ngờ lão định dành tặng tớ nhân dịp kỷ niệm mười năm ngày cưới. Lão để nó trong túi áo vest để xem tớ có lục lọi đồ đạc của lão không. (Mỉm cười.) nhìn bề ngoài thì tớ đã làm một việc không đường hoàng rồi… Tuy nhiên đó lại là việc hữu ích. Tớ đã quên khuấy ngày kỷ niệm ấy. Giờ thì tớ biết mình cần tìm một món quà tặng lão ấy.

Daphné đứng dậy đi dốc chỗ cà phê còn lại vào bồn rửa trong bếp. Cô nàng có vẻ lo lắng. Vài giây sau, cô nàng quay lại ngồi cùng chúng tôi, mặt mũi khó đăm đăm.

– Cậu không thể biết hết mọi chuyện được, bạn thân mến ạ. Nicolas cũng có thể lừa dối cậu đấy. Không có lý nào.

– Khoan đã bạn yêu, tớ biết rõ chồng mình mà. Có lẽ Nicolas là một tay sát thủ trong công việc kinh doanh nhưng riêng với tớ, lão ấy chẳng biết nói dối là gì đâu.

– Cậu tự tin quá đỗi. Rốt cuộc sự tự tin đó lại trở nên phiền phức rồi đấy.

Roxane sững sờ trước câu nói hằn học đầy bất ngờ ấy. Đang ngồi trên ghế tựa mà cô nàng nhảy dựng lên.

– Nhưng tớ… tớ lấy làm tiếc vì sự tự tin của tớ lại làm cậu thấy phiền. Tuy nhiên, theo tớ được biết, tớ có thể cho phép mình cảm thấy tự tin về bản thân. Tớ có tất cả những gì cần thiết để…

Daphné bùng nổ.

– Khốn nạn!! Có thể đần độn đến mức đó thì đúng là mất hết nhân tính rồi!! Mẹ kiếp, tỉnh lại đi! Hai vợ chồng cậu không nói chuyện với nhau từ hàng tháng nay rồi, hai người ở bên nhau như anh trai với em gái thôi, chẳng chia sẻ gì nữa hết! Cậu không nghĩ là chuyện đó cũng ảnh hưởng xấu đến Nicolas ư?!

– Nhưng cậu có quyền gì mà nói với tớ bằng cái giọng đó?! Tớ chẳng việc gì phải quan tâm đến những chuyện cậu nghĩ! Mà nói cho cùng, làm sao cậu biết được tất cả những chuyện đó?!

– Vì tớ đã ngủ với Nicolas, vì thế đấy. Roxane sững người.

Cô nàng khẽ mỉm cười ngờ nghệch.

– Cái gì… cậu đang luyên thuyên gì thế?

Daphné áp mấy ngón tay lên mí mắt, cằm run run. Khi bỏ tay ra, mắt cô nàng ầng ậc nước. Cô nàng máy móc xoay một vòng, điệu bộ lúng ta lúng túng.

Tuyệt vọng, cô nàng nhìn tôi vẻ hơi thẹn thùng, nhưng tôi không biết phải nói gì, gần như rã rời trước tiết lộ này không khác gì Roxane.

Tôi thấy hiện ra trước mắt kết cuộc tình bạn đẹp giữa ba đứa chúng tôi. Như một lẽ hiển nhiên.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ phải san sẻ thời gian của mình cho hai cô bạn thân nhất. Tuần này ăn trưa với một người, tuần sau ăn trưa với người kia. Tôi sẽ mất gấp đôi thời gian để lắng nghe hai nàng (thay vì gộp lại một lần duy nhất), và cùng lúc, phải mũ ni che tai khi nàng này nói xấu nàng kia đang vắng mặt.

Còn các buổi tối pyjama, sẽ không bao giờ được như trước đây nữa.

những buổi tối pyjama chỉ có hai mống, nó như là… Nói thế nào nhỉ… cặp bồ với nhau.

Daphné gục xuống tràng kỷ rồi bật khóc nức nở. Tôi hết nhìn Roxane mặt mày đang tái nhợt, biến sắc, vết chân chim giật giật liên hồi vì kích động, tới nhìn Daphné đang co rúm, toàn thân rung lên vì những tràng sụt sùi, khe khẽ rên:

– Tớ xin lỗi… ôiii… tớ thật lòng xin lỗi…

Không biết nên tỏ thái độ thế nào, Roxane ấp úng:

– Nhưng không thể nào có chuyện đó được, coi nào, cậu không thể…

Trong một phút bốc đồng, cô nàng đứng dậy vớ lấy túi xách nhưng loạng choạng rồi vịn kịp vào tay tôi. Tôi dồn hết sức để đỡ cô nàng. Cô nàng đứng thẳng dậy hết sức đúng mực, môi bặm lại, các ngón tay đan vào nhau chặt đến nỗi các khớp trắng bệch. Mắt cô nàng sáng rực vì cơn thịnh nộ đang cố kìm nén, vì điên dại, hoặc có lẽ chỉ là do nước mắt đang lã chã tuôn.

Cô nàng hướng về phía Daphné mà thì thầm giọng đều đều vô cảm:

– Sao cậu có thể đối xử với tớ như vậy?

Cảm thấy cô nàng đang run rẩy, tôi liền khẽ đẩy

Roxane về phía ghế tựa để bắt cô nàng ngồi xuống.

Tôi tuyên bố, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:

– Chúng ta phải nói chuyện. Chúng ta sẽ không dừng lại như thế này, chúng ta sẽ không dừng lại ở đó. Không ai được rời khỏi đây chừng nào chúng ta còn chưa nói chuyện.

Daphné ngước nhìn tình địch, gương mặt đang xụ ra và đỏ lựng vì nức nở. Cô nàng vụng về đưa tay lên quệt mũi.

– Đúng đấy, tớ muốn nói với cậu rằng…

– Không, tớ không…

– Làm ơn đi mà, tôi nói. Ít ra thì cũng lắng nghe cậu ấy.

Roxane quay sang tôi.

– Tớ không bao giờ muốn gặp lại cô ta nữa.

– Cậu có lý. Nhưng trước khi đặt dấu chấm hết một cách chính đáng cho những năm tháng làm bạn với nhau, cậu hãy lắng nghe cậu ấy đúng một lần này nữa thôi.

Hai tay Roxane bắt đầu run bần bật. Cô nàng cúi gằm. Tôi không nghĩ cô nàng muốn nghe Daphné giải thích, tôi nghĩ cô nàng chỉ quá choáng nên chưa thể đứng dậy mà rời đi được.

Daphné (sụt sịt). – Tớ không biết phải nói gì với cậu nữa… mong cậu tha thứ.

Roxane (giọng khàn khàn). – Chuyện giữa hai người đã kéo dài bao lâu rồi?

Daphné thì thầm câu gì đó không ai nghe rõ. Roxane (bắt đầu hét lên). – BAO LÂU RỒI? Daphné. – Hai năm.

Bầu không khí nặng như chì chụp lên đầu chúng tôi. Mắt chúng tôi lồi cả ra. Ngay đến tôi cũng không nói nên lời.

Daphné nói tiếp để tự bao biện:

– Nhưng cậu vẫn thường bảo cậu không thèm gì lão ấy nữa cơ mà!!

Roxane nhảy dựng lên như một con sư tử cái, sẵn sàng cào nát bộ mặt kẻ phản phúc. Tôi giữ cô nàng lại kịp lúc, cô nàng vừa gào thét vừa giãy giụa:

– Tớ chưa bao GIỜ nói là tớ không thèm gì lão ấy nữa!! Tớ yêu lão ấy!! TỚ YÊU LÃO ẤY, cậu hiểu chưa, đồ lăng loàn?! Tớ không bao giờ muốn rời xa lão ấy, KHÔNG BAO GIỜ!! KHÔNG BAO GIƠƠƠỜ!!

Tuyệt vọng, cô nàng gục xuống trong vòng tay tôi, toàn thân rung lên nức nở.

Daphné uể oải đứng dậy khỏi tràng kỷ, lau nước mắt, hỉ mũi một lượt rồi dõng dạc:

– Cảm ơn bạn thân mến. Đó là tất cả những gì mà tớ muốn nghe.

Tôi còn thấy nụ cười rạng ngời chẳng hề ăn nhập hoàn cảnh của cô nàng vô cùng đáng nghi. Tôi vỗ vỗ vai Roxane đang mải rền rĩ nên không để ý đến những gì đang xảy ra xung quanh. Thấy tôi lay mạnh, cô nàng nhận ra có điều gì đó khập khiễng. Rốt cuộc cô nàng cũng quay ra nhìn Daphné vẻ không hiểu. Còn Daphné thấy vẻ mặt ngây thộn của chúng tôi liền nói rõ:

– như thế gọi là một cú sốc điện, bạn thân mến ạ. Sau này cậu sẽ cảm ơn tớ cho mà xem.

Roxane. – Đợi đã. Ý cậu là… là… cậu không hề… Daphné. – Với chồng cậu ấy à? Xin thứ lỗi vì tớ đã thẳng thừng thế này nhé, nhưng mà ọe. Tớ sẽ không đời nào có thể… tớ thậm chí còn không thể nói ra cái từ đó… với một gã đáng tuổi bố tớ. Vấn đề sở thích thôi mà, tớ không phê phán gì đâu.

Tôi. – nhưng mà… tuy thế cậu đã khóc nãy giờ… Daphné. – Phải, tớ biết, tớ cũng nhận ra mà. Ý tưởng đó nảy ra trong đầu tớ khi vào bếp nhà cậu đổ tách trà. Tớ nhìn thấy đống rau củ để trên bàn bếp trong đó có mấy củ hành… không ai nhận ra (cô nàng đưa tay lên mũi hít ngửi)… là tay tớ đang bốc mùi hành rất hăng đúng không nào?

Tôi chẳng còn đủ chân tay mà ngăn Roxane xông vào Daphné bày tỏ niềm phấn khích mà màn diễn vừa rồi đem lại.

 

 

Một người đàn ông muốn chinh phục một phụ nữ phải vượt qua núi non trùng điệp, một phụ nữ muốn quyến rũ một người đàn ông chỉ phải vượt qua một bức vách bằng giấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN