Chúa Tể Chi Vương - Chương 1: Thiếu niên Triệu Phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Chúa Tể Chi Vương


Chương 1: Thiếu niên Triệu Phong


Sáng sớm, khi chân trời vừa lộ ra những tia sáng mơ hồ, Vũ Dương Thành còn đang chìm trong lờ mờ trước bình minh.

Vũ Dương thành, Triệu thị gia tộc.

Đằng!

Thiếu niên thức dậy như phản xạ có điều kiện, xốc lên cái chăn ấm áp, nhảy xuống giường, mặc quần áo rửa mặt, tất cả đều lưu loát liền mạch.

Lúc này, đa số đệ tử trong tộc và một ít người hầu vẫn ngủ say sưa.

Thiếu niên tầm mười ba mưới bốn tuổi, dáng người hơi gầy, khuôn mặt trắng nõn non nớt, tuy không anh tuấn lắm nhưng lại khiến người nhìn qua không kìm được mà phải nhìn thêm một chút.

Nhất là đôi mắt của hắn, sáng ngời mà hữu thần, lấp lánh ý chí vươn lên:”Lại kiên trì thêm một thời gian nữa là ta sẽ đột phá võ đạo nhị trọng, để cho đám người trong Triệu gia bổn tộc phải ngoan ngoãn câm miệng.”

Thiếu niên tên là Triệu Phong.

Nửa năm trước, dựa vào biểu hiện ưu dị của mình, hắn được rời khỏi Triệu gia chi tộc ở Thanh Diệp trấn để tiến vào Triệu thị gia tộc tại Vũ Dương thành

Ở Thanh Diệp trấn, hắn là người xuất sắc nhất trong đám thiếu niên cùng tuổi, tấn chức “Võ đạo nhất trọng” đầu tiên, từ đó về sau thoát ly phạm trù người phàm, bước lên cánh cửa võ đạo.

Khi đó các trưởng bối trong trấn đều khen ngợi hắn có thiên phú tốt, thành tựu ngày sau không thể hạn lượng.

Gia tộc, cha mẹ đều hi vọng vào hắn rất nhiều.

Nhưng chỉ có mình hắn hiểu được, bởi bản thân mình nỗ lực hơn đám bạn cùng lứa tuổi rất nhiều nên mới trở thành thiên tài của Thanh Diệp trấn…

Thanh Diệp trấn Triệu gia là một chi của Triệu thị gia tộc, mỗi năm được hưởng hai danh ngạch đề cử tiến vào dòng chính.

Cùng được đề cử với Triệu Phong là thiếu nữ cùng tộc “Triệu Tuyết”, tấn chức võ đạo nhất trọng chậm hơn hắn hai tháng.

Lúc rời khỏi Thanh Diệp trấn, trong lòng Triệu Phong tràn đầy ý chí tranh đấu, quyết tâm đi Triệu thị gia tộc thi thố tài năng, lập ra thành tích kinh người.

Nhưng sau khi Triệu Phong tiến vào Triệu thị gia tộc mới hiểu ra mình nông cạn thế nào…

Xét về quy mô thực lực, Triệu gia ở Thanh Diệp trấn tầm hơn trăm người, thiếu niên cùng tuổi có bảy tám người.

Mà ở Triệu thị gia tộc lại là đại tộc hơn vạn người, khống chế vùng đất bao la, mạch khoáng cùng tài nguyên nhiều vô kể, hùng mạnh hơn chi tộc Thanh Diệp trấn đâu chỉ trăm lần!

Trong chi tộc ở Thanh Diệp trấn, hắn được xem là ưu tú, thậm chí thiên tài…. Nhưng tới Triệu thị dòng chính thì hắn gần như chỉ là tồn tại dưới cùng, trở thành đệ tử ngoại tầng hèn mọn!

Triệu thị gia tộc có rất nhiều thiếu niên cùng tuổi đã tu luyện đến võ đạo nhị trọng, một số người ưu tú hơn đã đạt tới võ đạo tam trọng. Nghe người ta kể, trong tộc còn có một vài thiên tài có được tu vị khủng bố ngoài võ đạo tứ trọng….

Đối mặt với hiện thực như vậy, Triệu Phong như bị ngâm trong chậu nước lạnh, tự hiểu mình vô tri, nhỏ bé thế nào.

Ngoài ra, “Triệu Tuyết” đi cùng hắn là một nữ tử rất đáng yêu. Sau khi tới Triệu thị gia tộc đã từ từ rời xa hắn để kết thân với vị đệ tử bài danh thứ ba trong đám ngoại tầng đệ tử của gia tộc.

Nhớ đến thuở còn ở Thanh Diệp trấn, Triệu Tuyết rất sùng bái, thậm chí là yêu quý Triệu Phong. Chỉ là khi ấy hắn lại chỉ tu luyện, tâm trí ngây thơ, không đáp lại nàng.

Từ đó về sau, Triệu Phong bị kích thích sâu sắc nên càng ráng sức khắc khổ tu luyện hơn.

Hắn từng thề, nhất định phải giành được một chỗ cắm dùi trong Triệu thị gia tộc tại Vũ Dương thành.

Không thì hắn vĩnh viễn không dám quay về Thanh Diệp trấn.

….

Rửa mặt xong, Triệu Phong hít sâu một hơi, bước nhanh đến diễn võ trường trong gia tộc.

Vù! Vù!….

Triệu Phong hạ thấp người thành thế trung bình tấn, song quyền ẩn ẩn sinh phong, diễn qua luyện lại kinh điển quyền pháp “Viêm Cương Quyền” của Triệu thị gia tộc.

“Viêm Cương Quyền” chỉ là một loại trụ cột võ học lại được Triệu Phong luyện tập cẩn thận tỉ mỉ, thuần thục lưu loát.

Tại thế tục, phổ thông võ học được chia làm năm đẳng cấp: trụ cột, cấp thấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp.

Trụ cột võ học là ngưỡng cửa thấp nhất, lấy rèn luyện thân thể, cường hóa khí huyết làm chủ, lực sát thương có hạn.

Nói chung, võ học đẳng cấp càng cao thì uy lực càng lớn, hiệu quả tu luyện càng tốt.

Có điều Triệu Phong là đệ tử chi tộc, lại không có thiên phụ hơn người nên rất khó được tiếp xúc với võ học cấp cao.

“Ta chững lại ở Võ đạo nhất trọng đỉnh phong đã lâu, muốn trùng kích nhị trọng lại thiếu một chút hỏa hầu.”

Luyện một lúc lâu, người Triệu Phong đã mồ hôi đầm đìa, hô hấp gấp gáp.

Thiên phú của Triệu Phong không thấp, sở dĩ không theo kịp đệ tử của Triệu thị bổn tộc là vì bọn hắn nắm giữ phương pháp tu luyện cao cấp hơn, gia cảnh lại giàu có, hay được sử dụng một ít linh đan dược liệu trân quý, để cho tốc độ tu luyện tăng cao.

Tục truyền một ít đệ tử Triệu tộc từ nhỏ đã được dùng nước thuốc trân quý cường hóa thân thể. Trước mười tuổi đã đột phá thành công Võ đạo nhất trọng, đạt được ưu thế nhất định.

Ngay từ nơi bắt đầu, Triệu Phong đã kém bọn họ quá xa.

Nửa canh giờ sau, vầng thái dương mới từ từ lộ ra ở phía chân trời.

Trên diễn võ trường dần nhiều ra một ít đệ tử của Triệu thị gia tộc, đùa đùa giỡn giỡn, cãi nhau chí chóe.

Đến khi ánh mắt của bọn họ lướt qua Triệu Phong thì lại lộ vẻ lạnh nhạt, thậm chí còn lộ vẻ xem thường cùng khinh rẻ.

Loại thái độ biểu hiện này cũng không chỉ nhằm vào một mình Triệu Phong.

Đệ tử của Triệu thị bổn tộc, trước sau như một đều có hơi bài ngoại, xem thường đệ tử đến từ chi tộc.

Ở trước mặt đệ tử chi tộc, bọn họ đều có cảm giác ưu việt kỳ lạ!

Trong lúc Triệu Phong hơi thất thần, từ phía sau truyền đến tiếng kêu gào:”Điềm xấu! Ngã xuống cho ta!”

BỊCH!

Một bàn tay cứng rắn như sát, đập mạnh xuống bả vai y.

“Là ngươi…”

Thân hình Triệu Phong khẽ lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống, may mà kỹ năng cơ bản của y khá vững chắc nên vẫn đứng được.

Người đến là một vị thiếu niên mặc áo đen, thân thể khỏe mạnh, mày thô mắt hổ, trong ánh mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, lộ tư thái từ trên cao nhìn xuống Triệu Phong.

“Triệu Khôn! Ngươi có ý gì?”

Triệu Phong phẫn nộ, giận đến mức đứng không yên.

Lúc vừa tới Triệu thị gia tộc, Triệu Phong và Triệu Khôn đã xảy ra xung đột. Nguyên nhân là Triệu Khôn mở miệng châm biếm, xem thường đệ tử chi tộc. Triệu Phong không phục liền chống đối.

Triệu Khôn là người có thù tất báo, từ đó về sau thường hay tới gây phiền toái, tìm nhiều biện pháp làm cho y nhục nhã.

“Triệu Khôn! Thực lực ngươi như vậy mà không hạ được tên đệ tử chi tộc này trong mười chiêu thì quá nhục, chết đê!”

“Mười chiêu? Triệu Khôn đã tu luyện đến Võ đạo nhị trọng đỉnh trong, đánh với thằng nhóc kia ta thấy ba chiêu là quá đủ.”

“Ba chiêu? Thắng trong ba chiêu, ta thấy không dễ đâu!

Đám đệ tử Triệu tộc ở gần đều lộ vẻ mặt chờ xem kịch vui.

Hầu hết đều sợ thiên hạ không loạn, rót thêm dầu vào lửa không ngừng.

“Ba chiêu? Ha ha ha…” Triệu Khôn ngửa mặt cười to, vẻ mặt xem thường:”Các ngươi quá coi thường ta rồi! Đánh bại tiểu tử này, ta chỉ cần một chiêu thôi!”

Chỉ cần một chiêu!

Đám đệ tử có mặt trên trường đều ồ lên, rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.

“Một chiêu?”

Sắc mặt Triệu Phong khẽ đổi, lông mày dựng ngược, lửa giận bùng lên trong lòng.

Hắn kém Triệu Khôn một trọng tu vị, Triệu Khôn phát huy tốt thì hoàn toàn có thể thắng hắn sau ba chiêu.

Nhưng là một chiêu….

Điều này là sự vũ nhục trắng trợn!

Đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Triệu Khôn, Triệu Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:”Ta không thể mắc mưu, cho dù ta có thể gắng gượng qua một chiêu thì tiếp sau cùng không thể tránh được sự nhục nhã.”

Sau nửa năm ở Triệu thị gia tộc, y đã nhiều lần chịu thiệt, dần học được tính ẩn nhẫn.

“Hôm nay tu luyện mệt lắm rồi, để ta tĩnh dưỡng mấy ngày, ta sẽ luận bàn với ngươi.”

Triệu Phong không lộ cảm xúc, quay người ly khai.

Biểu hiện của hắn khiến cho Triệu Khôn cùng đám thiếu niên bằng tuổi có hơi sững sờ.

“Hảo tiểu tử, hôm nay tạm thời tha cho ngươi một lần. Lần sau gặp lại, đừng quên trận chiến “Một chiêu ước hẹn” này nhé.”

Trong mắt Triệu Khôn lóe lên vẻ hung ác giảo hoạt.

Một chiêu ước hẹn?

Tâm lý Triệu Phong khẽ chuyển, xem ra Triệu Khôn cố tình không bỏ qua cho mình.

“Ta phải mau chóng đột phá đến Võ đạo nhị trọng mới có thể liều mạng với Trịnh Khôn.”

Triệu Phong tâm tình có chút khẩn trương.

Ly khai diễn võ trường, Triệu Phong về nhà.

Kể từ sau khi tới Triệu thị gia tộc, cha mẹ ở thị trấn cũng được thơm lây, cùng được đi đến sống ở Triệu thị gia tộc.

Chuyện này vốn là vinh quang với cha mẹ.

Nhưng Triệu Phong một mực có hơi hổ thẹn, thẹn rằng biểu hiện của mình ở Triệu thị gia tộc đã khiến cha mẹ thất vọng rồi, cũng phụ kỳ vọng của các trưởng bối ở Thanh Diệp trấn.

“Về rồi đấy à.”

Thanh âm trầm ổn mà thoáng tang thương vang lên.

Đấy là tiếng của cha Triệu Phong, Triệu Thiên Dương.

“Phong nhi, con nhanh vào ăn cơm đi!”

Triệu Thị, mẹ y vẻ mặt hiền từ, bưng đồ ăn từ nhà bếp sang.

Mỗi khi về nhà, Triệu Phong mới có thể cảm thấy sự ấm áp.

“Cám ơn mẹ… cơm thật ngon!”

Triệu Phong ăn một hồi như hổ đói, nói chuyện đều có chút hàm hồ.

“Cha, mẹ, cha mẹ sao vậy…”

Triệu Phong cảm thấy nét mặt của cha mẹ hơi buồn, dường như có lời gì muốn nói.

Triệu Dương và thê tử nhìn nhau, thở dài.

“Hay để ta nói đi, vừa rồi cao tầng trong tộc có phái người tới đưa tin.”

Triệu Thiên Dương hơi ngừng lại.

“Cao tầng trong tộc?”

Triệu Phong có hơi khó hiểu.

Thần sắc Triệu Thiên Dương ngưng trọng:”Tộc quy đã có quy định mới: đệ tử chi tộc nếu như không thể đột phá Võ đạo nhị trọng thì sẽ mất tư cách tham gia “Gia tộc võ hội”; Nếu như… trước mười lăm tuổi không đạt đến Võ đạo tam trọng thì sẽ bị trả về tộc cũ.”

Cái gì!

Nội tâm Triệu Phong thoáng hồi hộp, sắc mặt đại biến.

Gia tộc võ hội là dịp cho tất cả các thiếu niên trong tộc được thể hiện, được so tài. Bài danh cao nhất không chỉ được ban thưởng phong phú mà còn có cơ hội trở thành nội tầng đệ tử, được gia tộc bồi dưỡng trọng điểm.

Bởi vậy, với tất cả ngoại tầng đệ tử mà nói thì đây là cơ hội để cá chép hóa rồng.

Nếu như mất đi tư cách tham gia Gia tộc võ hội thì chẳng khác gì bị gia tộc vứt bỏ!

Mà để cho trái tim Triệu Phong băng giá chính là vế sau: trước mười lăm tuổi không đạt đến Võ đạo tam trọng thì bị trả về tộc cũ.

“Không thể, tuyệt đối không thể…”

Thanh âm Triệu Phong run rẩy, hai tay siết chặt.

Nếu như vậy, vô luận là hắn hay cha mẹ đều không còn mặt mũi nào mà trở về chi tộc ở Thanh Diệp trấn.

“Tộc quy này chỉ nhằm vào đệ tử chi tộc.”

Trên khuôn mặt Triệu Thị lộ vẻ hơi không đành lòng.

“Cha, mẹ, cha mẹ yên tâm. Nhất định con sẽ khắc khổ tu luyện gấp bội, độ phá Võ đạo nhị trọng trước khi diễn ra Gia tộc võ hội.”

Triệu Phong cắn chặt hàm răng, thanh âm run rẩy.

“Tộc hội chỉ còn hai tháng, lại phải báo danh trước một tháng. Con chỉ còn một tháng, muốn đột phá Võ đạo nhị trọng, chuyện này thực không dễ dàng gì.”

Triệu Thiên Dương lắc đầu.

Chỉ còn một tháng?

Thần sắc Triệu Phong ảm đạm như rơi xuống vực sâu.

Nếu như là gần hai tháng, hắn cố gắng gấp bội thì có lẽ cũng có hai ba thành hi vọng.

Nhưng nếu phải đột phá Võ đạo nhị trọng trong một tháng thì hắn hoàn toàn chẳng thể tự tin!

Trầm mặc hồi lâu.

Triệu Thị chà nhẹ khóe mắt hoen ướt, ôn nhu nói:”Phong nhi, dù thành bại thế nào, cha mẹ đều hãnh diện vì con… Đừng lo, chúng ta trở về Thanh Diệp trấn cũng vậy, chỉ cần con được bình an là mãn nguyện rồi.”

“Đúng vậy! Trở về Thanh Diệp trấn, con vẫn là người nổi bật trong đám đệ tử Triệu gia – thà làm đầu gà chứ quyết không làm đuôi phượng!”

Triệu Thiên Dương gật đầu tán thành.

Với tư cách làm cha mẹ, bọn họ đều mong con cái được sống vui vẻ bình an, dù có lặng lẽ cũng được….

Trở về Thanh Diệp trấn?

“Không được!”

Triệu Phong lắc đầu thật mạnh:”Con không muốn về Thanh Diệp trấn, cứ sống bình thường như vậy cả đời!”

Hắn đã từng thề: nhất định phải giành được một chỗ cắm dùi ở Triệu thị gia tộc, đánh ra một vùng trời riêng tại Vũ Dương thành.

Trong lòng hắn càng hướng tới Võ đạo cửu trọng, Võ đạo đỉnh phong, cùng với đại thế giới ngoài xa….

Mình làm sao có thể chịu thua, cứ uất ức quay về như vậy?

Triệu Phong cố nén khóe mắt ướt át, gào lên rồi xông ra khỏi nhà.

“Phong Nhi! Đừng quật cường quá….”

Bên tai truyền đến tiếng hô gấp của cha mẹ.

Ầm ầm!

Bỗng nhiễn trên trời sấm rền vang, bên ngoài mưa như trút nước.

Trong lòng Triệu Phong nghẹn ngào quá, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng rồi lại chạy gấp dưới cơn mưa to.

Mà lúc này, trên trời sấm sét lập lòe không ngừng, làm khuôn mặt của thiếu niên sáng tối bất định.

“Không xong!”

Triệu Phong chợt cảm thấy áp lực dồn xuống. Ngẩng đầu nhìn lên mà giật mình hoảng sợ.

Sinh thời, hắn chưa bao giờ thấy biển sấm mênh mông cuồn cuộn như vậy. Sấm sét rậm rập chằng chịt, đan xen như mạng nhện.

Trong một khắc ngắn ngủi, sấm sét trên đỉnh đầu như bị lực lượng nào đó ảnh hưởng mà vặn vẹo, cả không gian cũng bị kéo sụp xuống.

A…… XÍU…UU! ——

Một dải ánh sáng màu đen từ vô tận không gian lướt tới.

Nó xuyên qua sấm sét rậm rạp chằng chịt, gợi ra một chút sóng gợn, cảnh sắc tươi sáng đẹp như mộng.

Không cách nào tưởng tượng “dải ánh sáng màu đen” là bực nào tồn tại, bởi nó không hề nhìn tới thiên uy, tới sấm sét trong đại tự nhiên.

Uỳnh!

Triệu Phong chỉ cảm thấy dưới chân tê rần, tóc và áo quần cháy đen thui, bên tai tiếng sấm rền đã ngừng lại.

Cả thế giới này phảng phất lâm vào tĩnh mịch trong một chớp mắt.

“Đây là…”

Sắc mặt hán tái nhợt, nhìn về phía dưới chân tự dưng nhiều ra một khỏa hắc châu cổ quái, tựa như nhãn cầu, chính là do dải ánh sáng màu đen biến thành.

Thình thịch! Thình thịch….

Hắc châu hình dáng giống nhãn cầu dường như vẫn còn sống, truyền đến tiếng tim đập liên tiếp, “đối mắt” cùng Triệu Phong.

Trong tối tăm, dường như hắn nghe thấy tiếng kêu gọi nào đó.

“Chẳng lẽ vật ấy cũng có sinh mạng hay sao?”

Hắn ngừng thở, vẻ mặt kính sợ đề phòng.

Nhưng mà còn chưa đợi đến lúc hắn cử động thì

XÍU…UU! PHỐC!

Hắc châu hình dáng giống nhãn cầu liền hóa thành một đạo tàn ảnh, đâm vào mắt trái của Triệu Phong.

“A…”

Triệu Phong kêu thảm một tiếng, ngất đi.

Một khắc trước khi hôn mê, trong đầu hắn chỉ sinh ra một ý niệm: xong rồi… mù rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN