Chúa Tể Kỳ Bí - Lời Mời 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Chúa Tể Kỳ Bí


Lời Mời 2



Dunn quay đầu ngắm nhìn ra ngoài xe ngựa, ánh sáng mờ từ đèn đường đan xen vào nhau, dệt nên sự rực rỡ của văn minh.

-… Ở trong các cơ quan thẩm phán của các giáo hội lớn đều có câu nói tương tự, đây có lẽ mới là cách bảo mật nghiêm khắc nhất, là nguyên nhân chủ yếu cấm chỉ người bình thường biết rõ mọi chuyện.

– Là cái gì?

Klein phấn chấn, cảm thấy sảng khoái như đang dòm ngó bí ẩn.

Dunn quay đầu lại, cơ mặt khẽ giật một cái khó mà thấy rõ:

– Tin tưởng và sợ hãi sẽ kéo phiền toái tới. Càng nhiều niềm tin và sợ hãi sẽ mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa, mãi cho tới khi tất cả bị huỷ diệt.

Nói xong câu đó, anh thở dài:

– Mà ngoài khẩn cầu thần linh phù hộ và giúp đỡ ra, con người không có cách giải quyết chân chính nào cho phiền toái lớn đó.

– Tin tưởng và sợ hãi sẽ kéo phiền toái tới, càng nhiều niềm tin và sợ hãi sẽ mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa…

Klein lẩm nhẩm những lời này, nhưng hắn không hiểu rõ cho lắm. Sau đó bởi vì sợ hãi do chả biết gì bởi điều mà hắn không hiểu rõ cho lắm, dường như trong bóng đêm nơi ánh sáng của những chiếc đèn đường không chiếu tới, những đôi mắt chất đầy ác ý và những cái miệng rộng đang không ngừng mở ra.

Vó ngựa thoăn thoắt, bánh xe xoay tròn, đã thấy phố Chữ Thập Sắt ở phía xa xa. Dunn bỗng phá vỡ sự im lặng, chính thức đưa ra lời mời:

– Cậu có muốn gia nhập chúng tôi, trở thành một nhân viên dân sự không?

Vô số ý nghĩ trào ra trong đầu Klein làm hắn tạm thời không thể quyết định được, bèn nói:

– Tôi có thể suy nghĩ thêm được không?

Chuyện này rất quan trọng, không thể quyết định một cách gấp gáp lỗ mãng được.

– Không thành vấn đề. Trước Chủ nhật nhớ cho tôi câu trả lời là được.

Dunn gật đầu:

– Đương nhiên là phải nhớ giữ bí mật, không thể nói chuyện liên quan tới Welch cho người khác biết, kể cả anh trai và em gái cậu. Một khi nói ra, không chỉ mang rắc rối đến cho bọn họ mà còn có thể khiến cậu phải lên toà án đặc biệt.

– Vâng.

Klein trịnh trọng trả lời.

Buồng xe lại yên lặng trở lại.

Nhìn thấy phố Chữ Thập Sắt đang gần lại, sắp về nhà, Klein bỗng nghĩ tới một vấn đề. Hắn do dự vài giây, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:

– Anh Smith, tiền lương và chế độ đãi ngộ của nhân viên dân sự bên các anh như nào vậy?

Đây là một vấn đề rất nghiêm túc…

Dunn sửng sốt, rồi mỉm cười, nói:

– Không phải lo về vấn đề này. Kinh phí của chúng tôi do giáo hội và sở cảnh sát cùng đảm bảo. Những nhân viên dân sự mới gia nhập thì nhận được lương là 2 bảng 20 Sule cho một tuần. Ngoài ra còn có 10 Sule giữ bí mật và trợ cấp mạo hiểm, tổng lại chính là 3 bảng. Không ít hơn lương của giảng viên đại học chính thức là bao. Sau này, khi thời gian công tác của cậu tăng lên, và đạt được công lao tương ứng, tiền lương cũng sẽ được tăng theo.

Dunn nói tiếp:

– Đối với nhân viên dân sự, chúng tôi thường ký hợp đồng năm năm. Sau năm năm nếu cậu không muốn làm tiếp thì có thể nghỉ việc như thường, chỉ là bắt buộc phải ký thêm một điều khoản giữ bí mật cả đời nữa, không được chúng tôi phê chuẩn thì không được phép rời khỏi Tingen. Nếu muốn đi những thành phố khác thì cũng bảo tới chỗ Kẻ Gác Đêm ở địa phương đăng ký trước. Đúng rồi, không có Chủ nhật, chỉ có thay phiên nhau nghỉ ngơi, bắt buộc lúc nào cũng phải có ba nhân viên dân sự làm việc. Nếu cậu muốn đi phía nam, đi nghỉ phép ở vịnh Dipsy thì cần phải phối hợp với đồng nghiệp.

Dunn nói xong, xe ngựa dừng lại. Nhà trọ nơi gia đình Klein ở xuất hiện ở một bên.

– Tôi biết rồi.

Klein xuống xe ngựa, đứng một bên và hỏi:

– Đúng rồi, anh Smith, nếu tôi nghĩ kỹ rồi thì tới đâu để tìm anh?

Dunn khẽ cười nói:

– Đi tới quán rượu “Chó Săn” ở phố Besik, tìm ông chủ Wright của quán đó, nói là cậu muốn mời tiểu đội lính đánh thuê làm một nhiệm vụ.

– Hở?

Klein nghe mà không hiểu gì cả.

– Địa chỉ của chúng luôn được bảo mật, trước khi cậu đồng ý thì không thể nói thẳng cho cậu được. Được rồi, Klein Moretti, chúc cậu đêm nay có một giấc mơ đẹp.

Dunn mỉm cười gửi lời chúc.

Klein ngả mũ chào, nhìn xe ngựa từ chậm rồi dần nhanh rời khỏi nơi này.

Hắn lấy đồng hồ bỏ túi ra, ấn mở nắp, thấy bây giờ là bốn giờ sáng. Gió lạnh thổi qua trên đường, nơi nơi đều có ánh đèn đường mờ mờ.

Klein hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận sự yên tĩnh của đêm khuy vắng vẻ xung quanh.

Con phố nơi ban ngày ồn ào nhốn nháo mà về đêm lại lạnh lẽo và yên tĩnh đến vậy, hoàn toàn không biết với những cái nhìn chăm chú và sự mê huyễn của thông linh ở trong nơi ở của Welch.

Mãi tới lúc này, hắn mới phát hiện rằng không biết từ lúc nào chiếc áo đay đã đầy mồ hôi ướt nhẹp sau lưng, lạnh lẽo, dinh dính.

Phù, cuối cùng đã qua được cửa ải của Người Thông Linh… Klein thở ra một hơi, chậm rãi quay người, vừa hưởng thụ sự yên tĩnh về đêm và gió mát thoải mái vừa dạo bước đi về khu nhà trọ.

Hắn lấy chìa khoá đút vào ổ, nhẹ nhàng vặn khoá ra, làm cho màu đen xen với màu đỏ khuếch đại ra theo tiếng kẹt.

Đi trên hành lang không người, hít thở không khí lạnh lẽo, Klein bỗng có cảm nhận kỳ diệu rằng cuộc đời nhiều hơn người ta mấy giờ đồng hồ, thế là bước chân của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Kẹt, hắn giữ nguyên tâm tình đó mở cửa phòng mình ra. Còn chưa cất bước vào, hắn đã thấy một bóng người ngồi lặng lẽ trong bóng tối trước bàn học. Bóng người này có mái tóc đen tắm trong ánh trăng đỏ rực, đôi mắt nâu xám sáng ngời và khuôn mặt thanh tú, không ngờ chính là Melissa Moretti!

– Klein, anh đi đâu vậy?

Melissa giãn mày ra, hỏi đầy nghi ngờ. Không chờ Klein trả lời, con bé lại bổ sung một câu như muốn biết rõ tiền căn hậu quả của câu chuyện, phải nói cho rõ ràng theo đúng logic:

– Vừa nãy em đi sang phòng tắm, quay lại thì phát hiện anh không ở nhà.

Klein giàu kinh nghiệm trong việc lừa dối cha mẹ, nên hắn động não nhanh chóng mà gượng cười trả lời một cách không hề hoang mang chút nào:

– Nãy anh tỉnh lại thì không ngủ được nữa, nghĩ là cứ lãng phí thời gian như vậy chi bằng đi rèn luyện thể dục cho khoẻ người, nên mới ra ngoài chạy vài vòng. Em xem, mồ hôi mồ kê nhễ nhại này.

Hắn cởi áo khoác, chìa lưng ra rồi chỉ vào đó.

Melissa đứng lên, liếc qua với vẻ không để ý lắm, sau đó con bé châm chước vài giây rồi nói:

– Klein, kỳ thật anh không cần, không phải cảm thấy áp lực lớn làm gì. Anh chắc chắn có thể vượt qua bài phỏng vấn của đại học Tingen. Cho dù không được, ừm, ý em là nếu ấy, anh cũng có thể tìm được công việc càng tốt hơn.

Anh còn chưa suy nghĩ tới chuyện phỏng vấn kìa… Klein gật đầu, nói:

– Anh biết rồi.

Hắn không nói là mình đã nhận được một “offer”, bởi vì hắn còn chưa cân nhắc kỹ xem là có nên đi hay không.

Melissa nhìn hắn một cái thật sâu rồi chợt quay người đi vào phòng trong, lấy ra một món đồ hình con rùa do bánh răng, sắt bị gỉ, lò xo với dây cót chắp vá thành.

Melissa vặn nhanh dây cót rồi đặt món đồ này lên bàn học.

Ken két, cộp cộp cộp, con “rùa” kia vừa nhảy vừa đi rất nhịp nhàng, làm cho người ta không tự chủ được mà dời sức chú ý sang nó.

– Lúc này cảm thấy phiền não thì nhìn nó cử động như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều. Dạo này em thường xuyên làm vậy, hữu hiệu lắm! Klein, anh thử một lần xem.

Đôi mắt Melissa ngời sáng, cô bé mời.

Klein không khước từ ý tốt của cô em gái, hắn tới gần “con rùa”, chờ nó ngừng lại rồi mới nói:

– Sự đơn giản và quy luật quả thật có thể mang đến sự thả lỏng.

Không chờ Melissa nói, hắn chỉ vào “con rùa”, tuỳ ý hỏi:

– Em tự làm à? Làm khi nào đấy? Sao anh không biết?

– Em lấy những thứ mà trường học không cần với nhặt được dọc đường, hai hôm trước mới làm xong.

Vẻ mặt Melissa vẫn như thường, nhưng khoé miệng đã vểnh lên đôi chút.

– Giỏi quá.

Klein khen thật lòng. Là một tên nhóc có năng lực kém về máy móc, hồi bé hắn muốn lắp cái ô tô bốn bánh mà cũng chẳng ra làm sao.

Melissa khẽ nâng cằm lên, mắt cong cong, mà ngữ khí vẫn bình thản trả lời hắn:

– Tàm tạm, tàm tạm thôi.

– Khiêm tốn quá là một phẩm chất xấu nhé.

Klein khẽ cười, hỏi:

– Đây là con rùa à?

Không khí trong phòng lập tức như tù đọng, tiếng của Melissa vang lên hệt như lụa mỏng đỏ rực:

– Nó là tượng người.

Tượng người…

Klein cười xấu hổ, vẫn chống chế:

– Chắc là vấn đề về vật liệu, vẫn còn đơn sơ quá.

Ngay sau đó hắn đổi sang đề tài khác:

– Sao nửa đêm em lại sang phòng tắm làm gì, trong kia có bồn cầu mà? Hơn nữa không phải lúc nào em cũng ngủ một giấc tới hừng đông à?

Melissa giật mình, vài giây sau mới há mồm định giải thích.

Đúng lúc này, bụng con bé vang lên những tiếng ùng ục tiêu hoá đầy dữ dội.

– Em… Em đi ngủ tiếp đây!

Rầm! Con bé bắt lấy “tượng người” hình rùa rồi chạy về phòng trong, khép cửa phòng lại.

… Bữa tối hôm qua ngon quá, ăn quá nhiều nên dạ dày không thích ứng mà… Klein lắc đầu, bật cười rồi chậm rãi đi tới trước bàn học. Hắn lặng lẽ ngồi lên ghế, theo mặt trăng đỏ rực chui ra khỏi lớp mây đen mà yên lặng suy xét lời mời của Dunn Smith.

Làm nhân viên dân sự của đội ngũ Kẻ Gác Đêm, chỗ xấu rất rõ ràng: Là một thành viên hội xuyên việt, là “Kẻ Khờ” đã khởi xướng tụ hội thần bí, bản thân hắn có không ít bí mật, nếu thường xuyên lượn lờ ngay trước mắt đội ngũ chuyên xử lý những chuyện siêu phàm của giáo hội nữ thần Đêm Tối thì hơi bị liều.

Chỉ cần gia nhập đám người Dunn Smith thì mục tiêu của hắn chắc chắn sẽ là trở thành người phi phàm, dùng nó để che giấu những ích lợi lấy được từ trong “tụ hội”. Mà làm thành viên chính thức thì tự do sẽ bị hạn chế theo, tựa như nhân viên dân sự mà rời Tingen thì đều phải trình báo, không phải là muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, sẽ bỏ qua rất nhiều cơ hội.

Kẻ Gác Đêm là một tổ chức nghiêm mật, một khi có nhiệm vụ là chỉ có thể chờ đợi an bài, nhận mệnh lệnh, không thể từ chối.

Người phi phàm có nguy cơ là bị mất khống chế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN