Chúa Tể Kỳ Bí - Thời Đại Mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Chúa Tể Kỳ Bí


Thời Đại Mới



– “Thuyền trưởng” bỏ chạy rồi.

Arger thở phì phò, ảo não nói:

– Ông ta thế mà vẫn giữa được mấy phần lực phi phàm!

– Chết tiệt!

Người đàn ông tóc vàng khẽ mắng một tiếng. Anh ta đi tới chỗ vỡ nhìn ra phương xa. Nhưng ngoài mưa gió và sóng biển ra thì chẳng nhìn thấy gì khác.

– Thôi, ông ta chỉ là thứ yếu thôi.

Người đàn ông tóc vàng phất tay:

– Có thể tìm được chiếc thuyền u linh thuộc thuyền chiến của thời đại Tudor, chúng ta chỉ có công chứ không có tội.

Cho dù là người thân thiết với biển rộng, nhưng với cái loại thời tiết thế này anh ta cũng không dám lặn vào trong nước.

– Hơn nữa nếu bão táp cứ tiếp tục thì “thuyền trưởng” sẽ không chống đỡ được lâu.

Arges gật đầu, phát hiện bức tường gỗ bị vỡ kia bắt đầu phục hồi phần bị vỡ với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Anh ta nhìn thật chăm chú, sau đó theo bản năng nhìn về chỗ cánh buồm và bánh lái. Cho dù là cách lớp vách gỗ khá dầy, anh ta cũng có thể biết rõ tình huống nơi đó như nào.

Không có lái chính, không có phụ lái, không có thuyền viên, không có thuỷ thủ, thậm chí là không có người sống!

Nơi đó không có vật gì cả, bánh lái và cánh buồm đang tự điều chỉnh một cách kỳ dị.

Hình ảnh vị “Kẻ Khờ” mà toàn thân bị bao phủ trong màn sương xám lại hiện ra trong đầu, Arges bỗng thở dài.

Anh ta quay đầu nhìn sóng to gió lớn bên ngoài, nói với ngữ khí vừa chờ mong, vừa e sợ, lại như nói mớ:

– Một thời đại mới đã bắt đầu…

Khu Hoàng Hậu ở thủ đô Backland của vương quốc Ruan.

Audrey Hall véo khuôn mặt mình, dường như không thể tin được những gì mình vừa trải qua.

Chiếc gương đồng cổ xưa trên bàn trang điểm trước mặt cô ta đã vỡ thành từng mảnh.

Dời mắt sang nơi khác, Audrey thấy chỗ mu bàn tay mình có “đỏ thẫm” đang loé lên, hệt như “hình xăm” ngôi sao. “Đỏ sậm” dần tối đi, cuối cùng ẩn vào trong da, không còn thấy gì nữa.

Mãi tới lúc này, Audrey mới xác định là mình không nằm mơ.

Cô nàng mắt đung đưa, miệng khẽ mỉm cười, nhịn không được mà đứng dậy khom người nhấc làn váy lên.

Sau khi cúi người thi lễ với không khí, Audrey nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, nhảy điệu múa “Tinh linh cổ” lưu hành nhất trong cung đình đương thời.

Bóng dáng nhẹ nhàng, nụ cười sáng rực toả khắp khuôn mặt.

Cốc cốc cốc! Đột nhiên cửa phòng ngủ bị người ta gõ.

– Ai vậy?

Audrey dừng nhảy, bày ra một tư thế rất nhã nhặn.

– Thưa cô chủ, có vào được không? Cô nên chuẩn bị rồi.

Hầu gái đứng ngoài hỏi.

Audrey nghiêng đầu nhìn chiếc gương trên bàn trang điểm, nhanh chóng chuyển từ cười tươi thành cười mỉm.

Cô nhìn trái nhìn phải, xác nhận hình tượng hiện giờ của mình không có vấn đề gì thì mới dịu dàng nói:

– Vào đi.

Nắm cửa bị xoay, hầu gái Annie của cô đẩy cửa bước vào.

– Ô, vỡ rồi…

Annie liếc mắt là thấy kết cục của chiếc gương đồng cũ kia.

Audrey chớp chớp mắt, lập tức từ tốn nói:

– Ây, là, ừm, lúc nãy Susie chạy vào, mà cô biết rồi đó, nó thích quậy phá lắm!

Susie là một con chó lông vàng với huyết thống không được thuần khiết cho lắm, là quà tặng mà bá tước Hall, cha của Audrey, nhận được khi mua chó săn cáo, nhưng Audrey rất là thích.

– Cô phải dạy dỗ nó một trận mới được.

Annie quen thuộc dọn dẹp mảnh vỡ của gương đồng, sợ cô chủ của mình bị thương.

Xong xuôi, cô ta nhìn Audrey, mỉm cười dò hỏi:

– Cô muốn mặc chiếc váy nào?

Audrey bỏ qua việc suy nghĩ mà nói luôn:

– Tôi thích chiếc váy mà phu nhân Ginia đã thiết kế riêng cho tôi lúc sinh nhật mười bảy tuổi.

– Không được, người ta thắc mắc không biết liệu có phải gia tộc Hall bị khủng hoảng tài chính, mà một cái váy lại mặc ở trường hợp chính thức tới hai lần!

Annie lắc đầu phủ định.

– Nhưng là tôi rất thích nó mà.

Audrey ôn hoà nhưng cường điệu câu nói này.

– Cô có thể mặc ở nhà, ở những trường hợp không chính thức.

Annie tỏ ra không có chỗ thương lượng trong chuyện này.

– Vậy chiếc váy mà ngài Sydes đưa tới hôm kia đi, cái váy có mép cổ tay áo là lá sen ấy.

Audrey khẽ hít vào một hơi, và vẫn giữ vững nụ cười ngọt ngào tao nhã.

– Cô chủ vẫn luôn tinh mắt như vậy.

Annie cười, lùi ra sau một bước rồi hô với người ngoài cửa:

– Phòng để quần áo thứ sáu, mà thôi, tự mình đi lấy vậy.

Đám hầu gái bắt đầu lu bù lên. Một người phụ trách váy dài, một người phụ trách trang sức, một người nữa thì lo liệu phần giầy dép, một người phụ trách mũ lụa, một người nữa thì lo trang điểm cho cô chủ Audrey, một người lo phần kiểu tóc.

Sau khi sắp chuẩn bị xong, bá tước Hall mặc áo gile màu nâu sậm xuất hiện ở cửa.

Ông ta đội một chiếc mũ dạ cùng màu với quần áo, để hai hàng ria mép khá đẹp, đôi mắt xanh thẳm kia ngập tràn ý cười. Nhưng mà cơ bắp lỏng lẻo, phần bụng hơi phệ cùng những nếp nhăn trông khá rõ kia đã vô tình phá đi vẻ anh tuấn của ông ta thời trẻ.

– Viên đá quý sáng nhất Backland, chúng ta nên xuất phát rồi.

Bá tước Hall đứng ở lối vào, khẽ gõ hai lần lên cánh cửa đã mở sẵn.

– Ba à, đừng có gọi con như vậy.

Audrey được hầu gái dìu đứng dậy, cố ý tỏ ra rầu rĩ.

– Vậy công chúa nhỏ xinh đẹp của ba, nên xuất phát thôi.

Bá tước Hall đưa cánh tay trái ra, tỏ ý muốn Audrey khoác tay lên.

Audrey khẽ cười, lắc đầu:

– Đây là vị trí của phu nhân Hall, bá tước phu nhân, mẹ yêu dấu của con mà.

– Là bên này.

Bá tước Hall mỉm cười đưa tay phải ra:

– Đây coi như là niềm kiêu ngạo của một người cha.

Căn cứ hải quân hoàng gia ở đảo Cây Sồi, cảng Pritz.

Khi Audrey khoác tay cha mình đi xuống xe ngựa, cô nàng lập tức khiếp sợ bởi một con quái vật lớn ở trước mặt.

Trong cảng quân đội cách đó không xa, một chiếc chiến hạm nguy nga toàn thân loé ra ánh sáng kim loại đang neo đậu nơi đó. Nó không có buồm, chỉ còn lại đài quan sát và hai ống khói cao, thêm hai chiếc bệ pháo lộ thiên ở đầu và đuôi tàu.

Nó hùng vĩ như thế, khổng lồ như thế, khiến cho những con tàu chiến cánh buồm đậu gần đó hệt như một đám người lùn mới sinh đang vây quanh một người khổng lồ.

– Bão Táp trên cao…

– Ôi chúa tể của tôi ơi!

– Tàu chiếc bọc thép!

Những tiếng than đầy sợ hãi nho nhỏ đan xen vào nhau. Audrey cũng có cảm giác tương tự, đó chính là kỳ tích mà con người sáng tạo ra, là kỳ tích hải dương mà trước nay chưa từng có!

Không biết bao lâu sau, quý tộc, đại thần và các nghị sĩ hạ viện mới bình tĩnh trở lại. Lúc này, một chấm đen giữa không trung từ nhỏ hoá lớn, dần chiếm cứ một phần ba bầu trời, chiếm giữ tầm mắt của mọi người, làm cho bầu không khí đột nhiên trang nghiêm hẳn.

Đây là một vật thể to lớn bay lượn giữa không trung. Nó có đường cong rất duyên dáng và đẹp đẽ, toàn thân được sơn màu xanh đậm. Khung kim loại chắc chắn và nhẹ nhàng chống đỡ những lớp vải bông có chứa túi khí nhẹ. Bên dưới có treo nòng súng hữu cơ, miệng thả bom, phần che miệng pháo bắn ngang. Tiếng ù ù to lớn do đốt máy hơi nước và âm thanh tạo ra do phần cánh mái chèo ở đuôi đang quay vù vù cấu tạo nên khúc nhạc chấn động lòng người.

Vua và người nhà đi thuyền bay đến đây, mang theo vẻ uy nghiêm nhìn xuống tất cả.

Một chiếc huy hiệu dựng thẳng với phần chuôi là “Thanh kiếm thẩm phán” vương miện hồng ngọc ở hai bên mái che phản xạ ánh mặt trời. Đây là biểu tượng lưu truyền đã lâu của gia tộc Augustus, có thể truy ngược tới tận kỷ trước đó.

Audrey chưa tròn mười tám tuổi nên vẫn chưa tham gia “nghi thức giới thiệu”, đó là được hoàng hậu dẫn dắt mà chính thức gia nhập những cuộc xã giao ở Backland để tuyên bố là đã trưởng thành, nên chỉ có thể im lặng đứng im tại chỗ mà nhìn, không thể tới gần.

Chẳng qua cô ta không để ý cho lắm, thậm chí còn thấy thoải mái vì không phải đối mặt với các vị hoàng tử.

“Dấu tích thần kỳ” của việc con người chinh phục được bầu trời vững vàng tiếp đất. Nhóm người đầu tiên theo thang cuốn xuống dưới trước chính là đám thị vệ trẻ tuổi có tư thế oai hùng. Bọn họ mặc lễ phục quân đội màu đỏ, quần dài màu trắng, đeo huân dải trên người, tay cầm súng trường. Bọn họ chia làm hai nhóm sang hai bên, yên lặng chờ đợi vua George đệ Tam và hoàng hậu, hoàng tử, công chúa xuất hiện.

Không phải là Audrey chưa gặp các nhân vật lớn bao giờ, nên chẳng hề hứng thú lắm, ngược lại cô nàng đảo mắt xung quanh nhìn hai vị kỵ sĩ mặc áo giáp đen hệt như hai bức tượng bên người nhà vua.

Tại thời đại sắt thép, hơi nước và súng pháo này, thế mà vẫn còn có kẻ kiên trì mặc áo giáp toàn thân!

Bộ áo giáp màu đen thâm trầm, sáng bóng thứ ánh sáng kim loại lạnh lẽo như băng khiến người ta có cảm giác nặng nề, uy nghiêm và bị ép phải phục tùng.

Chẳng lẽ là “Kỵ sĩ trừng phạt” của danh sách cấp cao… Audrey nhớ tới mấy câu nói chuyện phiếm của các vị cha chú trong nhà, rõ là muốn tới nhìn cho biết mà lại không dám tới gần.

Khi gia đình nhà vua tới, nghi thức mới bắt đầu. Thủ tướng đương nhiệm, huân tước Argusid Nigan đi tới trước mặt mọi người.

Ông ta là thành viên của đảng Bảo thủ, là một trong hai nhân vật duy nhất không dựa vào thân phận quý tộc mà trở thành thủ tướng, nhờ có sự cống hiến nổi bật nên được trao tặng huân tước.

Đương nhiên Audrey biết nhiều hơn, anh trai của Argusid, người ủng hộ chủ yếu của đảng Bảo thủ có tên là Pallas Nigan, là vị công tước Nigan thế hệ hiện tại!

Argusid chừng năm mươi tuổi, có vóc dáng cao gầy, tóc khá thưa, ánh mắt sắc bén. Ông ta nhìn xung quanh một lượt rồi mới nói:

– Thưa các quý ông, quý bà, tôi tin rằng các vị đã thấy được đây là một con tàu chiến bọc thép, là một tàu chiến có thể đảo điên được thời đại. Nó dài 101 mét, rộng 21 mét, có thiết kế mạn thuyền cao cấp, được bọc lớp thép dày 457 mm, nặng 10.060 tấn. Đằng trước và đằng sau có bốn cửa cho pháo chính 305 mm, ngoài ra còn 6 cửa pháo bắn nhanh, 12 cửa 6 pháo cạnh, 18 cửa súng máy, 4 ống phóng ngư lôi, tốc độ có thể đạt tới 16 nút*! Nó chính là bá chủ chân chính, sẽ chinh phục đại dương mênh mông!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN