Chứng Cứ Không Tiếng Động - Chương 14: Vấn đề
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Chứng Cứ Không Tiếng Động


Chương 14: Vấn đề


Edit: Cải Trắng

Nhà của Tô Tú Anh nằm ở cung đường thứ hai ở Bạch thành, nơi đó là một khu chung cư xa hoa. Mỗi ngày từ nhà tới công ty mất khoảng bốn mươi phút lái xe, ngồi tàu điện ngầm rồi đi bộ tới công ty chắc cũng mất gần một tiếng. Thế nên, sau khi mua căn hộ ở đây, Tô Tú Anh đã tới cửa hàng 4S để mua một chiếc xe màu rubi, thay vì đi bộ.

Nhưng mà hôm nay, Tô Tú Anh không xuống hầm để xe lấy oto mà đi thẳng tới ga tàu điện ngầm, hôm nay cô đi tàu điện ngầm tới công ty.

Trong toa tàu điện ngầm, nhìn vào Tô Tú Anh thì cô là người kỳ lạ nổi bật nhất.

Cô mặc một bộ váy liền thân được thêu thùa đẹp mắt, từng nét may tinh tế đều thể hiện được dáng người thanh mảnh của cô. Phần tóc dài lượn sóng to như tỏa sáng rực rỡ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều bộc lộ ra sự quyến rũ vô hạn. Đương nhiên càng không phải nói tới chiếc túi xách da cá sấu trong tay cô, dường như từng chút một trên người Tô Tú Anh đều thể hiện, cô và những người ở đây không giống nhau.

Nhưng sao hôm nay Tô Tú Anh lại xuất hiện trên tàu điện ngầm? Rất nhiều ánh mắt dừng trên người cô, âm thầm đánh giá, rồi để lộ ra sự nghi ngờ, nhưng đối với những ánh mắt đó Tô Tú Anh chỉ để lộ ra sự tươi cười.

Tô Tú Anh sớm đã nhận ra ánh mắt người đàn ông phía bên phải cách đó không xa đang nhìn về phía cô. Từ khi cô biết lên toa tàu, ánh mắt người đàn ông đó đã không rời khỏi cô, cũng nhìn thấy thứ gì đó dưới đũng quần hắn đang rục rịch, ánh mắt hắn như muốn lột trần Tô Tú Anh ra.

Thật ghê tởm.

Tô Tú Anh thầm mắng trong lòng một câu, nhưng khóe môi cô hơi giương lên đã bán đứng cô rồi. Tô Tú Anh tuy rằng cảm thấy ghê tởm ánh mắt đó, nhưng đồng thời cô cũng hưởng thụ ánh mắt những gã đàn ông tham lam nhìn về phía cô.

Vẫn còn nhớ, vào hai tháng trước Tô Tú Anh chính thức bước sang tuổi 32. Rất nhiều người nói với cô rằng, phụ nữ bước qua tuổi ba mươi thì cái gì cũng giảm, nhưng sự thật chứng minh, mị lực của Tô Tú Anh không giảm chút nào.

Cho nên vì sao, vì sao Đổng Bình Văn lại đối xử lạnh nhạt với cô?

Tô Tú Anh nhớ lại ngày đầu tiên cô gặp được Đổng Bình Văn, khi đó Đổng Bình Văn mới chân ướt chân ráo rời khỏi huyện nhỏ mà hắn sinh ra. Kiểu tóc hắn để khiến hắn trông thật già, một chiếc áo thun đơn giản và cái quần jean đã bạc trắng, nhưng từ khi hắn sinh ra đã trông rất đẹp trai, cho nên, Tô Tú Anh vừa liếc mắt một cái đã thích hắn.

Bốn năm đại học, hai người luôn quấn quýt với nhau, mãi cho tới khi Tô Tú Anh đưa Đổng Bình Văn về gặp bố mẹ mình, bọn họ mới có lần đầu tiên ầm ĩ dẫn tới chia tay.

Trong nhà, bố Tô Tú Anh có mở một công ty kinh doanh vật liệu xây dựng, còn nhà Đổng Bình Văn thì lại rất nghèo. Tới học phí học đại học của Đổng Bình Văn cũng phải đi vay, điều này bố Tô Tú Anh khinh thường.

Nhưng mà Tô Tú Anh thật lòng thích Đổng Bình Văn, thế nên cô quả quyết trở mặt với bố mình. Mọi người giằng co nhau hai năm, cuối cùng Đổng Bình Văn cũng thỏa hiệp để kết thúc vòng luẩn quẩn khôi hài này.

Khi Đổng Bình Văn 25 tuổi, hắn trở thành con rể nhà họ Tô, chấp nhận việc ở rể.

Tô Tú Anh vừa nghe thấy quyết định này của Đổng Bình Văn thì khóc, cô biết nhất định là Đổng Bình Văn rất yêu cô, cho nên hắn mới có thể thỏa hiệp như thế này. Nhưng mà tại sao bây giờ Đổng Bình Văn lại đối xử với cô lạnh nhạt như vậy? Chẳng lẽ Đổng Bình Văn không còn yêu cô nữa sao? Hay là vì tuổi cô đã lớn, sức hấp dẫn suy giảm, không đủ để hấp dẫn hắn?

Mỗi lần Tô Tú Anh về nhà, đối diện với sắc mặt lạnh như băng của hắn, cô đều không nhịn được mà đoán như vậy. Thế nên hôm nay cô không lái xe đi làm, cô lựa chọn đi tàu điện ngầm, ánh mắt nóng bỏng của mấy gã đàn ông trong toa tàu đã cho cô biết đáp án chính xác.

Cô vẫn quyến rũ như cũ, là Đổng Bình Văn không còn yêu cô nữa.

Tô Tú Anh đau khổ mà ngồi xổm xuống mặt đất, hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, cô cuộn tròn người lại, che mặt khóc nức nở.

Rốt cuộc là vì sao chứ? Vì sao Đổng Bình Văn không còn yêu cô nữa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cuối cùng, Tô Tú Anh nghĩ tới một đáp án – là trẻ con.

Nhất định là vì chuyện này rồi, cô đúng là quá tùy hứng. Rõ ràng Đổng Bình Văn đã vì cô mà tới ở rể nhà họ Tô, nhưng cô thì mãi không chịu sinh con.

Quả nhiên tất cả đều giống với mấy người thân bên nhà Đổng Bình Văn nói, không có con cái thì hôn nhân sẽ không vững chắc.

Là như thế sao? Nếu cô đồng ý sinh con, thì Đổng Bình Văn sẽ lại yêu cô, đúng không?

Tô Tú Anh ngây ngốc mà nghĩ tới điều này, tàu điện ngầm vừa tới trạm thì cô chạy nhanh ra khỏi toa xe, rồi một đường chạy như điên về nhà. Lúc này, Tô Tú Anh vô cùng mong chờ thời khắc cô mở cửa nhà ra. Nhưng khi mở ra, đối diện với bóng tối trong căn phòng lạnh lẽo, nó chẳng khác nào một chậu nước lạnh tạt vào mặt cô.

Đổng Bình Văn vẫn chưa về nhà sao? Tô Tú Anh nghĩ thế thì không tránh khỏi thất vọng, thật giống với những buổi tối quen thuộc về trước. Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, cô vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái, tự cổ vũ bản thân.

Tô Tú Anh tắm rửa xong thì chọn cho mình một bộ váy ren đen gợi cảm, cô tới quầy rượu chọn lấy loại rượu vang màu đỏ tươi, thậm chí cô còn mua một bó hoa hồng từ bên ngoài về, tất cả đều để chờ đợi người kia về.

11 giờ đêm, tiếng bấm mật mã cửa vang lên, Đổng Bình Văn đi vào trong nhà.

Toàn bộ phòng khách đều được rắc cánh hoa hồng, trên bàn trà còn để một chút rượu vang, Tô Tú Anh thì nằm ngủ say trên sofa.

Giày da dẫm lên cánh hoa hồng, Đổng Bình Văn đi tới bên cạnh Tô Tú Anh.

Nhìn rượu vang đỏ trên bàn trà, rồi lại nhìn Tô Tú Anh đang ngủ say trên sofa với bộ váy ren đen, Đổng Bình Văn dường như hiểu ra gì đó, hắn cười lạnh một tiếng.

Làm lơ đi cảnh xuân ở trên ghế sofa, Đổng Bình Văn lấy di động ra nhấn mở wechat, Đổng Bình Văn đem điện thoại đặt ở bên tai, hắn nghe được thanh âm yêu kiều khiến người khác thích thú.

Nhưng Đổng Bình Văn không biết, trong căn phòng yên lặng như vậy, yên lặng tới nỗi nghe được tiếng khóc rất rõ ràng.

***

Trong một quán cơm Tây ở Dung thành, Nguyễn Vi chán nản lật thực đơn ra xem. Nếu để cho cô lựa chọn, thì cô sẽ không chọn mấy thứ như bít tết hay salad này, cô muốn ăn món đậu phụ cay Tứ Xuyên ở quán đậu hủ Ma Bà bên cạnh cục cảnh sát hơn. Nhưng mà người đàn ông đang ngồi trước mặt cô là con trai đồng nghiệp mẹ cô, Nguyễn Vi chỉ có thể nhẫn nhịn để không khiến mình đứng dậy rời đi.

” Quyết định được muốn ăn món nào chưa? ” Người đàn ông ngồi phía đối diện hỏi.

” Anh làm chủ đi. ” Nguyễn Vi nói một cách khách sáo, cô gấp quyển thực đơn lại, người đàn ông ngồi đối diện bắt đầu gọi món ăn. Nguyễn Vi nhàm chán mà nhìn xung quanh đánh giá nhà hàng.

Bỗng nhiên, một bóng hình quen thuộc rơi vào tầm mắt Nguyễn Vi, trong nháy mắt, cô cảm thấy như mình thấy vị cứu tinh.

” Trương Ức An! “

Trương Ức An nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, anh nhìn thấy Nguyễn Vi đang hưng phấn khoa chân múa tay về phía anh.

” Trùng hợp vậy sao, cô cũng ở đây à. ” Trương Ức An vừa tiến tới chỗ cô vừa nói, ban đầu nét mặt anh còn đang vui vẻ nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đi cùng với cô, nụ cười đó tắt ngấm.

” Đúng vậy, tôi đang xem mắt ở chỗ này, không nghĩ rằng lại gặp được anh. ” Nguyễn Vi nói xong liền đứng dậy đi tới bên người Trương Ức An, sau đó cô giới thiệu Trương Ức An với đối tượng xem mắt: ” Bành Vũ, đây là đồng nghiệp của tôi, Trương Ức An, hay còn gọi là Trương pháp y. “

Nghe thấy nghề nghiệp của Trương Ức An, ban đầu Bành Vũ còn đang tò mò thì giờ chuyển sang khẩn trương. Nhưng mà Trương Ức An chả để ý, giờ anh đang tập trung phá giải mật mã mà Nguyễn Vi gửi tới anh.

Ban đầu Nguyễn Vi tiến tới chỗ anh, cô đã để ngón trỏ ra sau lưng anh gõ nhịp, đánh mật mã Morse cầu cứu.

Nguyễn Vi gõ xong mật mã liền vô cùng chờ mong nhìn anh, Trương Ức An im lặng mấy giây sau đó anh nở một nụ cười với Nguyễn Vi.

” Trương pháp y, anh cũng tới ăn cơm sao? ” Sau khi truyền đạt ý nghĩ của mình cho Trương Ức An, Nguyễn Vi bắt đầu vận dụng diễn xuất của mình, nhưng trong lòng Trương Ức An thì đang âm thầm phỉ nhổ điều này.

Bản thân tới nhà hàng không để ăn cơm thì còn làm gì nữa? Trương Ức An nhịn cười, bình tĩnh đáp lại: ” Đúng thế. “

” Vậy thì đúng lúc quá, nếu không anh cùng ăn với bọn tôi đi, nhiều người càng náo nhiệt hơn mà. ” Nguyễn Vi nói xong thì gật gật đầu, cô đối với diễn biến câu chuyện này rất vừa lòng.

Sắc mặt Bành Vũ hơi thay đổi, Trương Ức An có chút không đành lòng, hơn nữa anh đang muốn trêu Nguyễn Vi một chút, thế nên anh sửa lời nói: ” Thế thì, hình như có chỗ không được lịch sự lắm. “

Bành Vũ lập tức vui vẻ ra mặt, vẻ mặt Nguyễn Vi cũng thay đổi. Cô âm thầm túm lấy góc áo Trương Ức An, vẻ mặt bày ra vẻ vô cùng đáng thương, kết quả là, vẻ tươi cười lại hiện hữu trên mặt Trương Ức An.

” Trương pháp y, nếu anh đã là đồng nghiệp của Nguyễn Vi thì ở lại đây ăn bữa cơm đi. ” Bành Vũ cho rằng Trương Ức An không muốn ở lại đây, nên hắn nhân cơ hội này bày tỏ sự hào phóng của mình, hắn chủ động mời Trương Ức An ở lại.

” Vậy, tôi không khách sáo nữa nhé. “

Trương Ức An nói xong liền chủ động ngồi xuống. Bành Vũ và Nguyễn Vi đều không kịp phản ứng, tới khi hai người lấy lại được tinh thần, thì sắc mặt họ lại trái ngược hoàn toàn với vừa rồi.

Sau bữa cơm này, nó đã thành bóng ma tâm lý trong người Bành Vũ. Đang ăn trưa, thì Nguyễn Vi với Trương Ức An thảo luận về việc khám nghiệm tử thi, khoảng thời gian trước ở Dung thành phát sinh ra vụ án tử thi thối rữa. Nghe tới đoạn mấy con giòi bò ngoe nguẩy, Bành Vũ ngoan ngoãn buông dao nĩa trong tay xuống.

Suốt bữa cơm Trương Ức An đều nhịn cười, anh có chút thông cảm với Bành Vũ, vì thế lúc lấy cớ đi vệ sinh, anh đã sớm thanh toán xong bữa ăn của ba người.

Sau khi ăn xong, Nguyễn Vi và Trương Ức An cùng nhau lên xe trở về cục cảnh sát.

” Cô ghét người trưa nay gặp sao? ” Lên xe, Trương Ức An không nhịn được hỏi Nguyễn Vi một câu.

” Không có, anh ấy rất tốt, nhưng mà tôi với anh ấy không hợp nhau. Huống hồ, bữa ăn trưa nay điều chúng ta thảo luận là công việc hằng ngày của chúng ta, anh ấy không thể tiếp thu được điều này, tôi cùng anh ấy ở bên nhau là không có khả năng. “

Trương Ức An nghe vậy thì đã hiểu ý Nguyễn Vi: ” Nhưng mà, cô không nghĩ tới việc thoát kiếp độc thân sao? “

Nguyễn Vi nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi nói: ” Trương pháp y, dù sao thì anh cũng biết thời gian trước tôi từng bị mù tạm thời rồi, cho nên giờ tôi kể anh nghe một bí mật. “

” Cái gì? ” Trương Ức An vểnh tai lên, nghiêm túc nghe.

” Nói ra thì hơi buồn cười, nhưng đây là sự thật. Tôi có người mình thích rồi, chính là người trong lúc tôi bị mù đó, đã tới bên tôi. “

Nói xong, Nguyễn Vi đưa tay bật nhạc trong xe, tiếng nhạc du dương của bài Fool”s Garden Lemon Tree vang lên.

” Bài hát này rất êm tai đúng không? ” Nguyễn Vi cười ngọt ngào.

Trương Ức An gật đầu, khóe miệng anh giương lên, nhưng trông nó thật cô đơn.

Nếu có thể, Trương Ức An mong Nguyễn Vi có thể quên đi một người tên là Trương Tiểu Minh, quên đi tất cả.

Như vậy có lẽ Nguyễn Vi sẽ luôn vui vẻ như bây giờ.

Nếu có thể…

***

Cục cảnh sát, Trương Ức An với Nguyễn Vi vừa đi vào bên trong thì đụng phải Lý Bình Uy.

” Lý Bình Uy, sao lúc đang đi cậu còn xem di động, cậu có biết thế là rất nguy hiểm không? ” Nguyễn Vi nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay Lý Bình Uy, bất mãn.

Lý Bình Uy lập tức xin lỗi, rồi hắn nói: ” Xin lỗi, Nguyễn Vi, chỉ là tôi đang suy nghĩ một vấn đề. “

” Vấn đề gì? “

Nguyễn Vi và Trương Ức An cảm thấy khó hiểu, Lý Bình Uy lập tức đưa di động của mình cho bọn họ xem.

Hóa ra vấn đề của Lý Bình Uy nằm trên một trang mạng, di động của hắn dừng ở vấn đề này:

Làm thế nào để tiêu hủy thi thể động vật mà không để lại dấu vết? Bổ sung: Phòng khách, động vật có chiều cao một mét sáu, cân nặng khoảng 50kg.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN