Chứng Kiến Thần Thám - Chương 11: Suy luận của Chúc An Sinh (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Chứng Kiến Thần Thám


Chương 11: Suy luận của Chúc An Sinh (1)


Edit: Cải Trắng

Sau khi tạm biệt Trì Trừng, Chúc An Sinh và Tiểu Lý liền trở về nhà trọ.

” Cảnh sát Lý, cậu có đói không? “

Khi gần về tới nhà trọ cô liền quay sang hỏi Tiểu Lý, bọn họ cả chiều nay đều vật lộn khắp nơi để tìm thi thể, tới giờ đã gần 6 giờ 30 rồi, lúc này bầu trời là một màu xanh thẫm.

” Có một chút. ” Tiểu Lý nói vừa xoa xoa cái bụng rỗng của mình, chắc dạ dày cậu lúc này chỉ toàn nước mà thôi.

” Tôi mời cậu ăn bữa cơm nhé, chút nữa cậu thích ăn gì liền ăn cái đó, không cần khách khí với tôi đâu. ” Chúc An Sinh cười nhẹ nhìn cậu, khi cô cười đuôi mắt cô hơi cong cong lên, nhìn cô lúc này thật giống một chú hồ ly giảo hoạt.

” Chúc tiểu thư, phí ăn ở đây của cô với Trì tiên sinh chỉ cần giữ lại hóa đơn thôi, sau đó tôi sẽ mang về cục thanh toán, đây là công việc mà. “

Tiểu Lý có ý tốt giải thích với cô, Chúc An Sinh nhìn bộ dáng lương thiện của cậu mà nụ cười càng tươi hơn, cậu quả nhiên là chưa phát hiện ra ý của cô trong lời nói.

” Cảm ơn ý tốt của cậu, cảnh sát Lý, nhưng lần này tôi mời cậu ăn cơm chủ yếu là muốn nhờ cậu giúp một việc. ” Chúc An Sinh phát hiển ra Tiểu Lý quá đơn thuần rồi, không thể nào mà diễn theo kịch bản đã dựng sẵn được nữa, cô đành nói thẳng vấn đề luôn vậy.

” Hỗ trợ sao? Chuyện gì? “

” Tôi nhớ là cậu đã chuyển tới đội hình sự trước khi xảy ra vụ án cho nên vụ án này cậu có tham gia đúng không, cho nên chút nữa sau khi ăn cơm xong liệu cảnh sát Lý có thể nói qua cho tôi một chút tình tiết vụ án không? “

” Vội gì chứ, lần này tôi được đội hình sự phái tới đây chính là để hỗ trợ Chúc tiểu thư và Trì tiên sinh phá án mà, Chúc tiểu thư muốn biết gì cứ hỏi tôi, tôi biết được bao nhiêu sẽ nói hết. “

” Tôi đây coi như cảm ơn cảnh sát Lý trước nha? “

Sau khi có được đáp án Chúc An Sinh vô cùng vui sướng, cô cảm tượng như bước chân mang theo gió vậy, từng bước uyển chuyển mà nhẹ nhàng như đang khiêu vũ trên bông, nhưng trong nháy mắt cô hơi hoảng hốt, đây là cảm giác khi ước muốn thành hiện thực sao?

Tiểu Lý nhìn Chúc An Sinh vui sướng như vậy đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, có phải cậu đồng ý nhanh quá rồi không? Quả nhiên, bốn tiếng sau sự lo lắng đó của cậu đã được chứng minh.

Chúc An Sinh và Tiểu Lý ăn xong cơm tối liền bắt tay vào xem hồ sơ vụ án luôn, trong lúc xem hồ sơ cô có quá nhiều những vấn đề cần hỏi, sau khi trả lời hết các vấn đề của cô, Tiểu Lý có cảm giác như người mình bị lột hẳn một lớp da.

Tiểu Lý uống nốt chỗ nước cuối cùng trong chai, cổ họng khô rát của cậu lúc này mới dễ chịu hơn chút. Trong khi đó Chúc An Sinh ngồi đối diện cậu hai mắt vẫn sáng ngời chăm chú tra tài liệu.

Chúc An Sinh không cảm thấy mệt sao? Đây chính là nghi vấn lúc này của Tiểu Lý.

Cậu, Chúc An Sinh và Trì Trừng từ sáng đã lặn lội tới đây và làm việc cho tới tận tối, lên đường đi tìm thi thể, rồi còn băng qua con đường núi hiểm nguy gập nghềnh. Thế mà giờ trông cô vẫn vô cùng phấn chấn, không có cảm giác mệt mỏi, từ tận đáy lòng Tiểu Lý vô cùng bội phục người con gái có tinh thần thép như này.

” Cảnh sát Lý, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi. “

Chúc An Sinh vừa đọc xong một tập văn kiện, cô chẳng thu hoạch thêm được gì, giờ cô mới nhớ ra cô còn kéo theo Tiểu Lý tới hỗ trợ mình, không tìm được gì khiến cho Chúc An Sinh cảm thấy áy náy nên bảo Tiểu Lý trở về nghỉ ngơi trước.

” Vẫn chưa tìm được thêm manh mối sao? ” Trước khi rời đi, Tiểu Lý còn quan tâm hỏi han cô một chút.

” Tôi vừa mới xem qua một chút thông tin mấy gia đình trong thành phố báo có người mất tích, đúng như cậu nói, không có ai phù hợp với đặc điểm của nạn nhân cả, nếu như nạn nhân thật sự là du khách từ nơi khác tới thì e là khó xác định được thân phận nạn nhân và người nhà. “

” Đúng vậy, đội hình sự cũng đã làm xét nghiệm DNA rồi, vẫn không thu được kết quả khả quan. “

Nghe Tiểu Lý nói xong cô dường như có hơi nhụt chí, chẳng trách Trì Trừng lại thoải mái ra điều kiện với cô như vậy, tới đội hình sự còn khó lòng tra được thân phận nạn nhân thì cô phải làm thế nào đây?

Nhưng cô không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được, cô không chỉ muốn mình được tăng 10% tiền lương, mà còn muốn vạch rõ chân tướng vụ này, minh oan cho nạn nhân.

Chúc An Sinh cảm thấy, ít nhất thì cô nên để người nhà nạn nhân biết chân tướng sự việc, như vậy linh hồn nạn nhân còn có nơi để về, có thể yên tâm nơi suối vàng rồi.

Nghĩ thông suốt xong, cô lại một lần nữa lật hồ sơ vụ án ra xem ảnh chụp thi thể nạn nhân.

” Cảnh sát Lý! “

Đột nhiên Chúc An Sinh kêu lên một tiếng khiến Tiểu Lý ngừng bước chân.

Vốn Tiểu Lý chuẩn bị về phòng nghỉ, nghe cô gọi liền quay người lại, đúng lúc nhìn thấy cô cầm một tấm ảnh chụp: ” Làm sao vậy? “

” Nạn nhân thứ nhất trên người có hình xăm đúng không? “

Chúc An Sinh nói, thậm chí vì kích động mà cô đứng hẳn lên, cô chạy tới trước mặt Tiểu Lý, giờ cậu có thể nhìn thấy rõ, tấm ảnh mà cô đang cầm là chụp phần vai nạn nhân, trên đó có một hình xăm.

” Đúng vậy, trên vai trái nạn nhân thứ nhất có một hình xăm, có vấn đề gì sao? “

” Bức ảnh này không hết hình xăm nhưng cậu không cảm thấy hình xăm này hoa văn của nó rất kỳ quái sao? ” Chúc An Sinh chỉ vào một phần hình xăm được chụp lại.

Khi tìm được thi thể nạn nhân sẽ có người chụp lại một số bức ảnh, trong tay Chúc An Sinh là ảnh chụp khúc vai của nạn nhân, nếu như nghiêm túc nhìn bức ảnh này một lần sẽ thấy được cái hình xăm ở một góc.

” Cái hình xăm này, tôi biết, nhưng hoa văn này cũng không phải dạng hiếm gì, chỉ là ít người xăm hình này mà thôi, ở trong đội hình sự có người biết về hình xăm này, đây là hình xăm hai chữ ” nam nam ” hai chữ này viết theo kiểu chữ Triện* xếp chồng lên nhau. “

Chữ Triện: là một kiểu chữ Hán

” Xăm xếp chồng lên nhau, viết theo kiểu chữ Triện? ” Chúc An Sinh lần đầu nghe thấy kiểu xăm như này, không khỏi có chút tò mò.

” Đây là một thể chữ nghệ thuật thời cổ đại, thường loại này được dùng để làm con dấu, chỉ là nạn nhân tương đối đặc biệt, đem thể chữ này xăm lên người. “

Tiểu Lý kiên nhẫn đem những gì mình biết nói cho Chúc An Sinh, chỉ là cậu không hiểu lắm, hình xăm này đội hình sự cũng đã nghiên cứu qua, chẳng lẽ còn thứ gì ẩn dấu sau hình xăm mà bọn họ chưa phát hiện ra? Nhưng đó chỉ là một cái hình xăm, ý tứ của nó cũng chỉ là ” nam nam “*, còn điều gì kỳ lạ ở đây đâu.

Nam nam: Chữ nam ở đây là chữ 南南,là ” nam ” trong ” nam mô ai di đà Phật “

” Cảnh sát Lý, có phải ít người xăm kiểu hình chữ Triện này trên tay đúng không, có thể là nạn nhân ở nơi mình sống đã đi xăm cái hình này, có thể người xăm sẽ biết nạn nhân là ai. “

Tiểu Lý nghe Chúc An Sinh nói vậy chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, nhưng quả thật cậu bội phục sự linh hoạt của cô.

” Tôi biết Chúc tiểu thư đang suy nghĩ cái gì, việc cô nói đội hình sự cũng đã từng nghĩ tới, nhưng cô phải biết rằng, thành phố Hộ Thủy này có hơn ba trăm vạn người sinh sống, nhưng cửa hàng xăm ở đây nhiều vô số kể, còn chưa kể tới những cửa hàng xăm kinh doanh không có giấy phép, vì thế chúng ta muốn tra cũng không thể tra nổi. “

Nghe Tiểu Lý nói, Chúc An Sinh có thể cảm nhận được việc tìm kiếm như mò kim đáy bể này, vô cùng tuyệt vọng, nhưng không biết làm sao, Chúc An Sinh cứ như người chết đuối vớ được cọng rơm vậy, nhất quyết không buông tha cho manh mối hình xăm này.

Trực giác cô có thể cảm nhận được, chỉ cần phá giải được manh mối hình xăm thì sự việc sẽ đột phá! Có thể là cô đang xem nhẹ một việc gì đó, đó là một việc rất quan trọng.

Chúc An Sinh vắt óc suy nghĩ, cô muốn phá bỏ lớp sương mù đang bao bọc chân tướng. Tiểu Lý ở một bên nhìn thấy cô biểu tình đau khổ như này còn tưởng là cô đang bị bệnh gì chứ.

” Chúc tiểu thư, cô không sao chứ? “

Dưới sự quan tâm hỏi han của Tiểu Lý, cô mắt điếc tai ngơ làm như không nghe thấy, trong nháy mắt đột nhiên cô nhớ tới lời Trì Trừng nói, lời Trì Trừng đã nói với cô.

_ ” Mỗi người bất luận làm cái gì cũng sẽ để lại dấu vết, mà trong thế giới của chúng ta, những dấu vết đó chính là chứng cứ, chúng cứ lẳng lặng mà ở nằm ở đó, chờ chúng ta tới vạch ra chân tướng sau nó. “

_ ” Tôi có thể có sơ suất ở một chỗ nào đó, nhưng chứng cứ thì vẫn ở đó, cho dù ta không phát hiện ra nó thì nó nhất định sẽ tìm đường tới bên ta. “

Chứng cứ? Là chứng cứ gì đây? Dấu vết chứng cứ đâu? Còn dấu vết chứng cứ gì mà Chúc An Sinh cô chưa phát hiện ra?

Chúc An Sinh đang tự hỏi chính mình, rốt cuộc, trước khi lớp sương mù kia tan đi cô lại nhớ tới một câu nói nữa của Trì Trừng _ ” Trên thế giới này chẳng có chuyện là nếu như, càng không có nhiều sự trùng hợp. “

Trùng hợp là cái gì chứ? Chúc An Sinh nhớ rõ, vì không thấy trong số những người mất tích ở quanh thành phố Hộ Thủy có điểm tương thích với nạn nhân cho nên cả cô và Trì Trừng đều phán đoán nạn nhân là du khách từ nơi khác tới đây du lịch, nhưng là một du khách từ nơi khác tới, sao cô ấy lại một mình đi tới cổ trấn Hà Giác du lịch chứ?

Phải biết rằng đa số người tới thành phố Hộ Thủy du lịch đều là người nước ngoài, làm gì có chuyện dành ra hai tiếng đi xe để tới một cổ trấn ở ngoại thành chứ? Nếu như thật sự thích phong cảnh cổ trấn thì ở Trung Quốc không thiếu những cổ trấn yên bình, đâu nhất thiết phải chạy tới cổ trấn Hà Giác, nơi chỉ có tiếng trong vùng vì phong cảnh đẹp thôi.

Cho nên Chúc An Sinh đoán rằng nạn nhân là người ở thành phố Hộ Thủy, bởi vì ở gần cổ trấn Hà Giác lại có phương tiện đi lại cho nên mới có thể một mình chạy tới nơi này. Mà với thân phận của nạn nhân, Chúc An Sinh nghĩ tới hai khả năng.

Thứ nhất, có thể nạn nhân là một cô nhi. Thứ hai, có thể nạn nhân là người từ nơi khác tới thành phố Hộ Thủy sinh sống. Hơn nữa, dù với khả năng nào thì tính cách nạn nhân tương đối lập dị, lại không có người thân bên cạnh, điều này có thể giải thích tại sao nạn nhân biến mất lâu như vậy mà không có ai báo án cả.

Dù có thể suy đoán được thân phận nạn nhân nhưng Chúc An Sinh vẫn chưa giải quyết được vấn đề cô đặt ra.

Nạn nhân tại sao lại đơn độc chạy tới cổ trấn Hà Giác du lịch? Chúc An Sinh chỉ mới suy đoán có khả năng nạn nhân là người sống ở thành phố Hộ Thủy, còn nguyên nhân sao nạn nhân lại tới đây một mình thì cô chưa biết, hơn nữa giờ đây cô còn thu nhập thêm được một manh mối nữa, rốt cuộc hình xăm hai chữ ” nam nam ” của nạn nhân là có ẩn ý gì.

Loại trừ khả năng hình xăm liên quan tới chuyện yêu đương, thì người bình thường thường xăm hình xăm có một ý nghĩa nhất định, ví dụ như về kỷ niệm, rốt cuộc hai chữ ” nam nam ” này có ý nghĩa gì cơ chứ?

Chúc An Sinh nghĩ tới điều này, cô cảm tưởng mình cách chân tướng càng lúc càng gần, gần như cô và chân tướng chỉ cách nhau một tầng giấy mỏng, nó sẽ lộ ra nếu như cô đâm thủng tờ giấy kia.

” Nam nam ” rốt cuộc có ý nghĩa gì đây?

” Cảnh sát Lý, cậu cảm thấy hai chữ ” nam nam ” này có ý nghĩa gì không? “

Đột nhiên, Tiểu Lý thấy sắc mặt cô đã bình thường trở lại, nhìn chằm chằm cậu, đặt một câu hỏi rồi tựa như đang chờ đợi đáp án của cậu.

” Tôi không biết, đây là mục tiêu của chúng ta sao? “

Chúc An Sinh lắc đầu, phủ định ý của Tiểu Lý, nhưng ngay trong lúc này, cô lại nghĩ tới một khả năng khác, có lẽ là do từ trước tới giờ cô đang quan trọng hóa vấn đề lên thôi.

Chúc An Sinh suy nghĩ, trong lòng cô thì có chuyện gì quan trọng đây? Ước mơ? Không. Vì cô còn nghĩ tới bố mẹ, rồi còn Phương Trọng Bình.

” Nam nam ” có ý nghĩa gì đây? Chúc An Sinh rốt cuộc cũng nhớ ra được một khả năng đã bị cô xem nhẹ, có thể ” Nam nam ” ở đây là đang chỉ một người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN