Chung Nhà Với Siêu Cấp Mỹ Nam
Chương 2: Cực phẩm!
Vốn dĩ cô đang vô cùng bực mình, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt người kia, cô nói không nên lời.
OMG!
Cực…Cực phẩm!
Người đàn ông có dáng người cân đối, đôi chân siêu dài, nước da hơi ngăm, đặc biệt là gương mặt siêu cấp đẹp trai.
“Xin lỗi cô, tôi không cẩn thận. Xin hỏi, cô có sao không?” Người đàn ông mở miệng hỏi.
Giọng nói thật dễ nghe!
“Cô ơi?” Người đàn ông thấy Tiêu Cố ngơ ngẩn, mở miệng lần nữa.
Tiêu Cố hoàn hồn, nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ mỉm cười.
“Tôi không sao.”
Nhìn mỹ nam, con sói cái mê trai ẩn giấu dưới đáy lòng Tiêu Cố xông ra.
“Xin lỗi cô, là tôi không cẩn thận. Nếu có vẫn đề gì, tôi sẽ bồi thường.”
Tiêu Cố khoát khoát tay, ý bảo không có việc gì. Nhưng nghĩ tới việc gì đó, có lại nở nụ cười ranh mãnh, nhìn người đàn ông trước mặt.
“Hu hu anh đẹp trai… Anh xem, hôm nay tôi thật xui xẻo a! Bạn trai tôi phản bội tôi, ở trong nhà tôi làm mấy chuyện không hợp với thiếu nhi. Đã vậy, tôi bắt gian tại giường, anh ta còn thẹn quá hóa giận đuổi tôi ra khỏi nhà. Bây giờ tôi không có nhà để về, đi trên đường còn bị anh tông trúng… Anh nói xem, sao số tôi khổ như vậy chứ?”
Người đàn ông nghe cô nói, ngây người.
Ách! Quả thật cô nàng này số đủ nhọ…
Thấy anh không lên tiếng, cô tiếp tục nói:
“Vậy nên cực phẩm, có phải anh nên rủ lòng thương chứa chấp một cô gái mềm mại, xinh xắn, đáng yêu như tôi không?”
Cái này… Diễn biến cũng quá nhanh rồi đi?
Anh thực sự không hiểu lối tư duy kiểu này nha!
Tiêu Cố cười cười, tiếp tục dụ dỗ.
“Đi mà… Người ta không có nơi để đi, ai cũng không cần tôi nữa rồi…” Vừa nói, cô vừa bày ra vẻ mặt cực kỳ đáng thương.
Anh nghĩ, ừm, giống như con cún con bị bỏ rơi. ==
Trong vô thức, anh gật đầu. Tiêu Cố liền bày ra vẻ mặt tươi cười như hoa nhìn anh. Đến khi định thần lại, anh thầm cảm thán.
TM! Bị lừa rồi!
Mi thật không có tiền đồ!
Dụ dỗ con trai người ta thành công, Tiêu Cố bày ra vẻ mặt vô cùng nhiệt tình, hỏi thăm.
“A… Anh không có bạn gái chứ? Nếu không tôi ở nhà anh không tiện chút nào…”
“Không có.” Trả lời xong, anh lại thầm khinh bỉ bản thân một phen. Nói có không phải là sẽ không cần cho người ta ở nhờ rồi sao.
“Cực phẩm, tôi tên Tiêu Cố, anh tên gì? Tôi không nghĩ sẽ ỏ chung nhà mà đến tên nhau cũng không biết đâu.”
“Tôi tên Vân Dịch.”
“A, Vân Dịch…” Tiêu Cố nhẩm cái tên này trong đầu vài lượt. “Vậy bây giờ anh có thời gian không anh Vân?”
Vân Dịch nhíu mi, trả lời, “Hiện tại tôi rảnh, có việc gì không?”
“Chính là chuyển số đồ đạc này của tôi qua nhà anh…”
Anh suy tư một hút, cuối cùng gật đầu.
Sớm hay muộn gì cô nàng này cũng sẽ bắt anh chuyển đồ qua đó thôi. Thật không biết từ chối như thế nào.
Tiêu Cố thấy anh đồng ý, cười hớn hở. Sau đó, cô lái xe qua công ty, gửi tài liệu cho đồng nghiệp rồi chuyển đồ tới nhà Vân Dịch.
Đứng trước khu biệt thự, cô tựa tiếu phi tiếu* nhìn anh. Thì ra anh chàng này cũng là một cậu ấm nhà giàu! Vậy cô ăn bám cũng không cần cảm thấy áy náy rồi.
*tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười
Vào tới trong nhà, cô ngạc nhiên. Căn nhà không trang hoàng xa hoa, chói măt như trên mấy phim truyền hình, ngược lại rất gần gũi. Đồ dùng hằng ngày đầy đủ. Không có những thứ không cần thiết.
Vân Dịch gọi cô lại, đưa cô lên một căn phòng trống, chỉ chỉ.
“Trước đây nó là phòng khách, hiện tại cô ở tạm đây. Không có ý kiến chứ?”
Tiêu Cố lắc đầu. Cô thì có thể có ý kiến gì.
Gia đình cô cũng tính là khá giả, nhưng không nhiều tiền được như nhà anh chàng cực phẩm này.
“Vân Dịch, nhà anh có anh em trai nào không?” Đột nhiên cô thấy hứng thú, không biết mối quan hệ trong mấy nhà giàu này như thế nào.
“Tôi có một người anh trai.” Anh không hiểu cô muốn hỏi để làm gì, nhưng vẫn thành thực trả lời.
“Anh trai anh làm ăn lớn sao?” Mấy cậu ấm nhà giàu, theo cô thường thấy là trưởng thành sẽ kế nghiệp cha mẹ.
Vân Dịch chậm rãi lắc đầu.
“Anh ấy làm Đội trưởng đội cảnh sát. Anh ấy từ nhỏ đã không thích làm kinh doanh.”
Tiêu Cố: “…” Đội trưởng đội cảnh sát? Không phải như cô nghĩ chứ?
Cô run rẩy mở miệng.
“Này, anh trai của anh, sẽ không phải là Vân Trạch chứ?”
Nghe cô hỏi, Vân Dịch kinh ngạc quay lại nhìn cô.
“A! Sao cô biết anh ấy?”
Tiêu Cố cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé.
“Đó là đàn anh cùng học đại học với tôi…” Cô thực sự không muốn nhắc lại mấy chuyện hồi đó chút nào.
Anh há hốc mồm.
“Cô học trường cảnh sát?”
Cô gật đầu. “Đúng vậy, nhưng sau khi tốt nghiệp, tôi bị chấn thương. Sau đó, tôi đi làm ở một công ty bình thường, tiền lương một tháng cũng khá cao.”
Lúc đó học đại học, cô học dưới Vân Trạch hai khóa. Có một đợt huấn luyện, Vân Trạch phụ trách. Cô thực sự cảm thấy là đợt huấn luyện kinh dị nhất cô từng tham gia. Sau này nghe nói anh được làm Đội trưởng đội hình sự, cô thầm cảm thán với khả năng của anh, làm được đến như vậy cũng không có gì không thỏa đáng.
————
End chương 2.
Nếu mọi người muốn đọc truyện về Vân Trạch, đọc truyện “Có Khổ Vân Yêu Anh” ủng hộ mình nha!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!