Chúng Ta Chia Tay Đi
Phần 11
Nghe xong câu này, tâm trạng tôi trong thoáng chốc sững lại. Cảm giác như trò chơi này đã bắt đầu tăng độ khó rồi, nhưng mà có lẽ cuộc sống vốn luôn là như vậy, chẳng có con đường nào bằng phẳng và trải đầy hoa hồng cả, muốn đạt được kết quả thì phải chịu đựng được chông gai.
Thủy mang thai vào đúng lúc này sẽ làm chồng tôi không thể dứt khoát được, có thêm đứa bé chắc chắn anh ta sẽ phải suy xét lại chuyện cổ phần, mà tôi thì lại không thể để tài sản gia đình mình rơi vào tay người ngoài được.
Ít lâu sau, tôi nghe tiếng Thái nói:
– Cô nói gì cơ? Có thai á?
– Vâng. Em thấy chậm kinh lâu lâu rồi nên mua que về thử. Thấy hiện hai vạch rồi.
– Có đúng mang thai thật không? Đã kiểm tra kỹ chưa?
– Em thử mấy que rồi, toàn hai vạch hết. Mà lâu lắm không có kinh rồi.
– Cô đi siêu âm đi xem thế nào.
– Giờ nếu đúng có thì làm sao hả anh? Anh định bỏ mẹ con em à? Trước anh bảo muốn có con còn gì, sao giờ em có thai mà thái độ anh lại như thế? Hay là anh không muốn em có thai vào thời điểm này?
– Tự nhiên đùng cái cô bảo có thai thì ai chuẩn bị kịp. Gì cũng cứ phải từ từ chứ. Thôi tiền đây, cô cầm lấy rồi đi siêu âm đi xem thế nào rồi về báo tôi.
Nghe đến đây, biết cô ta sắp ra ngoài nên tôi đành quay người quay trở về phòng, tạm thời cứ tránh mặt trước đã, còn lại mọi chuyện thì để tính sau.
Buổi trưa hôm đó Thái vẫn gọi tôi đi ăn trưa cùng, tuy nhiên thái độ của anh ta vẫn bình tĩnh như thường, cũng không hé răng nửa lời nói về chuyện Thủy mang thai cho tôi biết.
Thấy anh ta thế, tôi cũng giả vờ như mình chưa hề biết chuyện gì cả, thế nhưng tối đó về nhà, tôi lại âm thầm nhắn tin cho Thu, bảo nó đi điều tra giúp tôi:
– Này, có việc nhờ đến mày đây.
– Nhờ vả gì tầm này, tao đang bận câu zai.
– Ăn ốc không?
– Đi.
Tôi phì cười, con bạn tôi ngoài thích ngắm mấy anh zai sáu múi thì còn có thể bị mua chuộc đơn giản chỉ bằng một đĩa ốc. Tôi nắm thóp được nên không cần phải vòng vo nhiều, nói luôn:
– Mày là phóng viên, quan hệ rộng, săn tin tốt, mày điều tra cho tao con này đi. Tao đãi mày ăn ốc với càng ghẹ nửa tháng.
– Thật nhá. Nuốt lời làm con cún.
– Ừ, thề luôn.
– Rồi, thế con nào? Đẹp gái không? Tên tuổi?
– Con bồ của chồng tao. Nghe nói nó có thai rồi.
– Gì cơ? Có thai rồi á?
– Ừ. Nó rắp tâm muốn úp sọt lão Thái. Thật ra thì chúng nó thích làm gì cũng được, nhưng tao sợ nếu giờ có con với con bé đó rồi, chồng tao sẽ càng giữ khư khư cổ phần. Tao với lão ấy không có con, con kia mà đẻ được cho lão ấy thằng con trai thì coi như mình công cốc.
– Thế giờ mày định sao? Điều tra nó làm gì?
– Xem nó có thai thật không để tao còn biết đường tính. Với cả xem các mối quan hệ của con này nữa, xem có đúng là nó chỉ dính với mình chồng tao không? Bắt được thóp nó thì mới dễ chơi.
– Nếu có bầu thật thì mày định thế nào?
– Còn thế nào nữa, phải đánh nhanh thắng nhanh chứ làm sao.
– Ừ, thế giờ tình hình mày với lão Thái thế nào rồi? Hòa hợp chưa?
– Tạm thời ổn. Tao đang chờ lão ấy tin tưởng tao hơn tý nữa rồi làm cú chốt.
– Có đụng chạm gì không đấy? Đừng có lấy thân xác mày ra để lót đường đấy.
– Không, tạm thời vẫn chưa làm gì đâu.
– Biết thế là tốt. Đọc tên con kia đi, năm sinh, địa chỉ nữa. Tao đi điều tra cho.
– Ok.
Con bạn tôi tính tình hơi bộp chộp một chút, lại hơi đanh đá lắm lời, nhưng tốt bụng và đáng tin cậy, cho nên tôi mới giao cho nó những chuyện quan trọng như thế này.
Trong lúc chờ đợi Thu điều tra, tôi vẫn đối xử với Thái như bình thường, một mặt tỏ ra như không mặn mà gì, nhưng một mặt lại âm thầm quan tâm anh ta, giúp đỡ anh ta trong công việc, trở thành cánh tay đắc lực của chồng. Dần dần khiến anh ta rơi vào bẫy của tôi, ngay cả việc đề phòng tôi vẫn bắt đầu buông lỏng.
Có một hôm tôi tiện tay pha một cốc café mang lên phòng anh ta, lúc bước vào thì thấy Thái đang nói chuyện với ai đó, giọng thì rõ ràng rất mềm mỏng nhẹ nhàng nhưng ngoài mặt thì nhăn nhó khó chịu, thái độ giống như kiểu dù ghét lắm nhưng vẫn phải ấm ức nhẫn nhịn.
Nói thêm vài câu, anh ta cúp máy rồi hậm hực ném điện thoại xuống bàn, bảo tôi:
– Cái thằng cha Luân giám đốc bên Bảo Long cứ đòi em phụ trách dự án lần này. Anh nói mãi mà nó không chịu. Bực cả mình.
– Em phụ trách cũng được mà. Càng học hỏi thêm được nhiều chứ sao?
– Thôi, để em phụ trách dự án với cái thằng dê già đấy, mất vợ như chơi. Mẹ cái thằng, biết người ta có chồng rồi mà cứ sán lấy. Không phải dự án lần này nhiều tiền, còn lâu anh mới thèm ký hợp đồng với loại như nó.
– Thôi đừng tức nữa, uống cốc café đi cho tỉnh người. Để hôm nào em thử gọi điện cho anh Luân xem.
– Em phải cẩn thận nó đấy. Từ bữa ký hợp đồng xong đến giờ nó cứ nhắc em mãi. Chả nể mặt anh gì cả.
– Rồi, em biết rồi mà. Hay là dự án lần này giao cho Thủy đi anh.
Chồng tôi đang uống dở ngụm café, nói đến cô ta thì như kiểu bị trúng tim đen, suýt nữa thì sặc. Anh ta có lẽ biết thư ký của mình đang mang bầu, không nỡ bắt làm việc, sợ ảnh hưởng đến cái thai cho nên viện cớ từ chối:
– Thôi, Thủy có biết gì đâu mà dám giao cho cô ta. Lỡ hỏng việc thì lại rách chuyện.
– Ừ, thế để em tìm người phù hợp rồi báo anh nhé.
– Ừ. À mà Trà này.
– Sao thế anh?
– Có nhà hàng cơm ở Phố Huế ngon lắm, trưa anh đưa em đi ăn nhé?
– Xa thế đi ăn rồi về kịp làm việc không anh?
– Muộn tý cũng được mà. Chiều em bận việc gì à?
– Em đang làm dở cái tuyển dụng nhân sự. Nhưng thôi đi cũng được, khoảng 12 giờ em xuống gara đợi anh nhé.
– Ừ, anh biết rồi.
Mối quan hệ giữa chúng tôi càng tiến triển thì thái độ của Thủy càng ganh ghét và khó chịu ra mặt. Có lần, trong lúc đứng chờ thang máy thì tình cờ đụng mặt cô ta ở đó. Thời gian qua làm việc khác tầng, không có cơ hội để khiêu khích móc mỉa, giờ hiếm hoi lắm mới gặp mặt ở đây, cô ta tất nhiên không bỏ qua cơ hội này mà vừa nhìn thấy tôi đã lên tiếng giễu cợt:
– Chị đấy à, lâu lắm mới gặp chị. Chị đã khỏi hẳn mặt chưa?
– Cô không có mắt nhìn à?
– Mặt chị trang điểm dày quá nên em nhìn không ra đấy. Chị dùng phấn phủ gì mà che khuyết điểm tốt thế ạ?
– Phấn phủ che khuyết điểm thường thôi. Không bằng cô, da mặt dày hơn cả phấn, nhìn không biết được cô trang điểm hay là không trang điểm luôn.
– Chị…
Trước tôi không nghĩ mình sẽ ngoa miệng như thế này, giờ càng trưởng thành càng thấy trình độ ăn miếng trả miếng của mình cao siêu thêm bao nhiêu. Nói có mấy câu đã đủ khiến con hồ ly tinh kia nghẹn họng.
Cô ta trợn mắt nhìn tôi vài giây rồi đành nuốt cục tức xuống, cười khinh khỉnh:
– Eo, trước em không nhìn ra là chị ghê gớm thế đấy. Ghê như thế chẳng trách… haizzz… đàn bà con gái mãi không đẻ được, chán thật.
– Ừ, cảm ơn cô đã khen nhé. Đến lúc đẻ sẽ tự khắc đẻ thôi, tôi có cần cô nhắc tôi đẻ đâu?
– Em bảo này, nếu mà chị không đẻ được ấy, hay là để người khác đẻ hộ cho. Chứ nhìn chị em thấy đáng thương quá. Tiền thì nhiều thật đấy, nhưng tình cảm thì có đâu? Chồng thì có người đàn bà khác, con cái thì không có. Đời phụ nữ còn gì thảm hơn nữa, rõ khổ.
– Tôi tưởng cái loại đi ve vãn đàn ông đã có vợ mới là thảm chứ? Bị người đời gọi là gì nhỉ? Phò thì nặng quá, thôi con giáp thứ mười ba đi. Lúc nào cũng đứng sau lưng người khác, chui lủi lén lút, đã thế nếu có mang thai rồi đẻ con ra thì cũng không được ai công nhận. Loại đàn bà như thế mới gọi là thảm, như tôi thì bình thường, vì tôi có điên thì tôi cũng được đứng ngoài ánh sáng mà.
Quả nhiên lần này thì cô ta cứng họng hẳn, tức đến nghiến răng kèn kẹt mà không làm gì được tôi. Tôi thì vẫn lạnh nhạt cười:
– Tôi nói cho cô biết, khôn hồn thì im lặng, giữ lấy cái thân của cô trước. Đừng có bô bô đi khoe khoang mình đi cặp kè với đàn ông làm gì. Đàn ông có thể chơi bời với cô, cho cô tiền, nhưng sẽ không bỏ vợ để lấy cô. Hơn nữa tôi là ai, gia đình tôi thế nào, chắc là cô cũng biết. Cho nên tôi có lòng tốt khuyên cô một điều, đã chui rúc thì cứ chui rúc đến hết đời đi, như thế mới là con giáp thứ mười ba thông minh, đừng đấu với chính thất làm gì, đến lúc không những không còn người để dựa dẫm mà ngay cả tiền cũng không được nổi một xu đâu. Hiểu không?
– Chị biết gì mà nói?
– Cô cứ tự suy nghĩ là ra thôi, nếu một người đàn ông đã muốn bỏ vợ để lấy cô thì họ đã làm từ lâu rồi. Đâu cần chờ đến lúc cô đẻ cho anh ta đứa con, phải không? Tôi lấy chồng gần ba năm không có con, anh ta cũng đâu bỏ tôi. Như thế là đủ hiểu chứ?
– Chị…
– Mà thôi, hạng như cô không đủ sức đấu với tôi đâu, bởi vì tôi có chứng nhận tâm thần mà. Kẻ điên thì làm gì biết sợ đâu. Cô thì còn nhiều cái để lo được lo mất lắm. Cứ ngoan ngoãn nghe lời mới là gái ngoan. Nhé.
Nói đến đây thì thang máy cũng vừa dừng ở tầng một rồi mở cửa, tôi bày ra vẻ mặt thản nhiên không một chút cảm xúc, bước qua cô ta rồi tiến vào thang máy, lạnh lùng ấn nút đóng cửa.
Mấy ngày hôm nay tôi đã quan sát rồi, chồng tôi với cô ta vẫn lén lút gặp nhau, hơn nữa nếu Thủy vẫn còn vênh váo khi gặp tôi thế này, chứng tỏ Thái đã đồng ý cho cô ta sinh ra đứa con này rồi.
Mà cũng dễ hiểu thôi, mặc dù anh ta chưa quan hệ với tôi lần nào nhưng anh ta biết rõ nhiều năm trước tôi bị cưỡng bức, vì phải chịu tổn thương phần dưới nặng nề nên anh ta sợ tôi không sinh con được. Vừa hay bây giờ thư ký của anh ta mang thai, nếu như Thái giấu tôi chuyện này rồi cứ âm thầm bắt cá hai tay thì anh ta sẽ được thuận lợi cả đôi đường.
Đáng tiếc, tôi bây giờ không phải con ngu của ngày xưa nữa. Anh ta đã mất công diễn thì tôi đây cũng sẽ giả vờ tin cho anh ta vui…
Bẵng đi thêm mấy ngày nữa, đến chủ nhật tuần đó Thu gọi điện rủ tôi đi uống café nói chuyện. Lúc đến nơi, còn chưa kịp gọi đồ uống gì thì nó đã vứt toẹt một tập ảnh lên bàn, hất hàm bảo tôi:
– Đây nhé, của mày đây. Nhớ nửa tháng càng ghẹ với ốc của tao đấy.
– Điều tra nhanh thế cơ à?
– Chuyện.
Tôi cầm xấp ảnh lên xem, thấy đúng như dự đoán của mình, trong đó toàn là ảnh của chồng tôi và Thủy. Cái thì Thái đưa cô ta đến bệnh viện siêu âm, cái thì dẫn cô ta đi mua trang sức, cái thì đưa nhau vào cửa tiệm đồ bầu.
– Sao hôm trước mày bảo tao là nó hứa cắt đứt với con yêu quái đó rồi.
– Nó hứa là một chuyện, thực hiện là một chuyện chứ.
– Con đó có bầu thật đấy. Chồng mày còn đưa đi siêu âm kìa.
– Ừ.
– Nhưng mà còn cái này, tao chụp được có đúng một tấm thôi nhưng tao thấy hơi nghi nghi mày ạ.
– Sao thế?
– Cách đây hai hôm nhá, mười một giờ đêm còn có thằng đến tìm nó. Nhưng đưa cho đúng một hộp gì đấy như hộp thức ăn nhanh rồi đi luôn. Mà không phải là shipper đâu. Như kiểu thằng này mua đồ ăn đến cho con này ấy.
– Xem nào.
– Đây.
Tôi nhìn đi nhìn lại tấm ảnh kia, thực ra cũng không có gì ám muội cả, chỉ là thời gian hơi mờ ám một chút thôi. Nhưng trong hoàn cảnh này thì chuyện cái thai trong bụng Thủy là của ai cũng không quan trọng với tôi nữa, bây giờ biết được chắc chắn Thái muốn cô ta sinh đứa bé này thì tôi đành phải tính toán sang một hướng khác. Chắc chắn phải lấy lại được cổ phần trước khi Thủy sinh con.
Đang ngồi ngẩn ra nhìn thì bỗng nhiên nghe một giọng nói vang lên ngay sau lưng:
– Trà.
Giống như đang làm việc xấu bị phát hiện, theo bản năng vội vàng úp ngược xấp ảnh kia rồi quay đầu lại, thấy anh Luân đã đứng sát cạnh mình từ bao giờ. Lúc đầu tim tôi vẫn còn đập thình thịch, nhìn kỹ anh ấy xong mới có thể thở phào một tiếng, dịu giọng hỏi:
– Ơ, sao anh lại ở đây?
– Anh ra mua cốc café.
– Đại gia mà cũng phải ra tận đây uống café hả?
– Đại gia gì. Anh ngồi cùng được không?
– À vâng.
Anh Luân sống ở nước ngoài nhiều năm, cư xử rất tự nhiên, chẳng ngại ngùng gì cả mà ngồi xuống luôn bên cạnh tôi. Vì có cả Thu ở đó nên tôi nhanh mồm giới thiệu:
– Giới thiệu với anh, đây là bạn chí cốt của em. Tên Thu. Còn đây là anh Luân nhé Thu. Giám đốc công ty Bảo Long, công ty to to ngay đầu đường chỗ tòa soạn báo của mày ấy.
– À rồi, tòa 16 tầng đấy à?
– Ừ, công ty anh Luân đấy.
Con bạn tôi không hứng thú với những ông công tử kiểu này nên cũng không tỏ thái độ gì cả, chỉ lịch sự bắt tay:
– Em chào anh.
– Bạn của Trà xinh quá nhỉ? Xinh giống như Trà.
Tôi quen cái tính của ông anh này rồi nên bĩu môi bảo:
– Thôi anh bớt thả thính đi, cứ gặp ai là thả thính thế.
– Anh đang nói thật mà.
– À mà anh đừng bắt em theo dự án kia nữa nhé, em nhiều việc lắm rồi, kham không nổi đâu. Tha cho em đi.
– Thế không cần thực hiện kế hoạch kia nữa à?
– Tạm thời đủ rồi. Khi nào cần thì em nói anh sau.
– Thế mà không nói sớm, anh đang định sang tận công ty em để đòi người đây.
Nghe đến đây thì tôi không nhịn được, cũng phải phì cười:
– Em xin anh đấy. Tha cho em đi.
– Thế phải mời anh bữa café này thì anh mới tha.
– Được luôn. Phục vụ, cho tớ một cốc café đen, không đá nhé.
Thời gian sau đó, hình như vì Thủy càng lúc càng muốn trói buộc chồng tôi nên anh ta có vẻ rất khó chịu, tránh cô ta như tránh tà. Cùng lúc này, tôi lại luôn tỏ ra là một người vợ hiền, biết điều, lại biết thông cảm cho chồng nên anh ta lại càng quấn tôi hơn. Hễ có thời gian rỗi là đưa tôi về nhà bố mẹ ăn cơm, rảnh hơn nữa sẽ đưa tôi đi mua sắm.
Có một hôm về bên nhà bố mẹ, mẹ tôi tranh thủ lúc anh ta và bố tôi đang ngồi trên nhà nói chuyện về tình hình công ty liền kéo tôi ra một góc. Bảo tôi:
– Con với Thái thế nào rồi? Đã cải thiện chưa?
– Anh ta ngủ với thư ký, có bầu rồi mẹ ạ.
– Gì cơ?
Vì đã nghe phong phanh mấy lần chuyện anh ta có người khác bên ngoài, cộng thêm lần trước tôi đã nói như thế nên mẹ tôi cũng đỡ sốc đi phần nào. Bà run run nói với tôi:
– Sao lại thế hả con, thế phải làm sao bây giờ?
– Con đang đợi lấy lại được cổ phần rồi li dị. Mẹ đừng lo. Con biết phải làm gì mà.
– Con như thế này mẹ lo lắm, tự nhiên đùng cái đòi li dị, rồi cả việc Thái nó có con ở bên ngoài nữa. Lỡ như có gì thì chỉ thiệt con thôi, con hiểu không? Còn cả việc cổ phần nữa. Giờ công ty đang vào guồng như thế, cổ phần thì nó cầm, sao nó trả cho con được.
– Con tự có cách, mẹ không tin con gái mẹ à?
– Nhưng mà…
– Mẹ, con hứa với mẹ, sau này con sẽ tìm một người thật tốt, người mà con yêu và cũng yêu con. Con hứa sẽ sống thật vui vẻ hạnh phúc. Cho nên mẹ chấp nhận đi được không? Từ từ thuyết phục bố giúp con được không?
– Đàn bà một đời chồng không dễ tìm được người tốt đâu con, với cả nếu như Thái nó bỏ con bé kia quay về với con thì sao? Con…
– Không đâu mẹ ạ. Có như thế con cũng không quay lại. Không ai chấp nhận được đàn ông ngoại tình, đã thế còn rắp tâm lừa lấy tài sản của mình cả. Còn nhiều chuyện con chưa nói với mẹ lắm. Nhưng mà mẹ cứ tin con, tìm cách nói với bố dần dần để bố đỡ sốc. Mẹ nhé.
Mẹ tôi không thuyết phục được tôi, vả lại có lẽ bà cũng mong tôi có được hạnh phúc thật sự cho nên cuối cùng cũng không nói gì nữa. Chỉ bảo:
– Con làm sao thì làm, tiền có thể không cần nhưng phải sống đàng hoàng. Nếu nó có làm gì con thì con về đây, đừng có cố ở mà ăn thua với nó. Mình đàn bà con gái, không chống lại được sức đàn ông đâu con ạ. Phương diện gì cũng thế.
– Con biết rồi.
Được mẹ đồng ý như vậy, cuối cùng trong lòng tôi cũng có thể nhẹ nhõm đi ít nhiều. Tính đi tính lại thì bây giờ mình đã đi được hơn một nửa chặng đường rồi, chỉ còn chút ít nữa là có thể chạm đến đích thôi. Nhưng khi đến đích rồi, tự do rồi, tôi sẽ làm gì nhỉ?
Nghĩ đến đây, bỗng dưng tôi lại nhớ đến một người. Đã lâu không gặp rồi…
Khi Thủy mang thai đến tháng thứ 5, bắt đầu lộ bụng thì chồng tôi cho cô ta nghỉ việc. Không phải là nghỉ hẳn mà đơn giản chỉ là thông báo cho cô ta đi sang nước ngoài đào tạo vài năm để nâng cao nghiệp vụ rồi trở về.
Tôi biết thừa anh ta làm vậy vì muốn giấu tôi và tất cả mọi người, đợi đến khi Thủy sinh con xong thì mới mang về nước. Thậm chí trước khi cô ta đi, Thái còn mua hẳn một căn chung cư cao cấp ở Times City tặng Thủy để cô ta an tâm đi nơi khác sinh con.
Tôi nghĩ đó là cơ hội tốt cho mình nên từ đầu đến cuối vẫn giả vờ như mình không hề biết gì. Đến khi Thủy vừa đi được hai tuần thì tôi mới quyết định ngả bài, đánh tất tay một ván.
Hôm đó là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Thái, lần trước kỷ niệm 2 năm 6 tháng tôi có nhắc khéo anh ta một lần nên lần này tròn ba năm, anh ta tự động về nhà sớm, còn mua sẵn một bó hoa hồng to tặng tôi.
Tôi cũng chuẩn bị một bàn tiệc rượu, có nến thơm mùi cúc la mã, thắp cả tinh dầu mùi cúc la mã. Chồng tôi vừa bước vào nhà, nhìn thấy vợ mặc đẹp, lại có rượu có nến thì hai mắt sáng rực lên:
– Hôm nay vợ anh xinh thế?
– Hơn nửa năm nay được đi làm, thấy yêu đời hơn nên người cũng trẻ ra đấy anh ạ.
– Ừ, anh cũng tốn hơn hai năm mới biết vợ mình đẹp. Đúng là đi một vòng mới thấy chẳng ai bằng vợ mình cả.
– Rồi rồi, nghe nữa là em đỏ mặt đấy. Đồ ăn dọn ra hết rồi, mình ngồi xuống ăn đi.
– Tuân lệnh vợ.
Tối ấy tôi với anh ta vừa ăn cơm uống rượu, lại vừa nói với nhau rất nhiều chuyện. Thái nhận hết những thứ anh ta đã làm sai suốt ba năm nay, xin lỗi tôi vì thời gian đầu đã không đối xử tốt với tôi, thậm chí còn nói muốn tôi cùng anh ta tiếp tục gây dựng công ty. Tuy nhiên chuyện thư ký của anh ta đang có bầu và sắp sinh con thì tuyệt nhiên không nhắc đến.
Tôi nâng ly rượu lên, nhìn màu rượu vàng óng lấp lánh dưới ánh nến rồi cười nhạt. Đàn ông chỉ muốn thêm không muốn bớt, rõ ràng có tình nhân và sắp có cả con trai ở bên ngoài nhưng ngoài miệng thì vẫn luôn nói “vợ tuyệt vời nhất”.
Tôi nghĩ tôi chỉ tuyệt vời khi tôi còn trẻ, còn vóc dáng và còn tiền thôi. Đến khi tôi không còn thanh xuân nữa, hết giá trị lợi dụng, anh ta sẽ chẳng chần chừ đá tôi đi như một túi rác.
Thế nên chi bằng cứ để tôi ra tay trước đi!!!
Tôi đã uống sẵn thuốc giải rượu rồi nên hôm đó có thể ngồi cùng anh ta từ đầu đến cuối, hết hai chai rượu tây, tôi chậm rãi đứng dậy đi lại gần Thái, ngồi lên đùi anh ta, thì thầm:
– Em suy nghĩ rồi, em đồng ý không ly hôn. Nhưng anh phải hứa với em, sau này chỉ được yêu mỗi mình em thôi.
Chồng tôi cũng bắt đầu say rồi, khuôn mặt đỏ ửng, khi thấy tôi chủ động như vậy thì hai mắt càng dại đi. Anh ta siết chặt lấy eo tôi, cúi đầu vào giữa cổ tôi rồi hít hà:
– Anh hứa. Anh chỉ yêu mỗi vợ thôi. Không có thêm ai khác nữa.
– Phải uống ba ly đầy để thề.
– Ừ, ừ, anh uống.
Nốc thêm ba ly rượu mạnh đầy ắc ư, tôi biết thế là đã đủ nên để mặc anh ta bế mình lên phòng. Trong phòng ngủ tôi cũng đã thắp sẵn đèn xông tinh dầu mùi cúc la mã, khi Thái vừa đặt tôi lên giường, tay bắt đầu lần mò vào trong váy tôi thì tôi lại làm như đột nhiên nhớ ra một chuyện nên giữ tay anh ta lại:
– À đúng rồi, còn hợp đồng không ly hôn nữa. Anh phải ký.
– Sao lại có hợp đồng ở đây?
– Trước lúc ly hôn em đã soạn sẵn hợp đồng, giờ không ly hôn nữa thì anh cũng phải ký vào đó, hứa không ly hôn nữa thì em mới tin.
Đáy mắt chồng tôi mờ đục, nhìn gấu váy tôi bị vén lên đến đùi thì nuốt nước bọt ừng ực. Sau đó cả rượu, và cả mùi hương trong phòng làm anh ta không chịu được, vội vàng bảo tôi:
– Thế thì em lấy nhanh nhanh đi. Anh không chịu được nữa.
– Đợi em.
Tôi cố tình đưa tay vuốt ve ngực anh ta thêm một cái, khiêu khích đến cực điểm rồi mới uyển chuyển đứng dậy lấy hợp đồng. Căn phòng này không bật đèn, chỉ có ánh sáng le lói từ đèn xông tinh dầu, không gian mờ ảo, chồng tôi ban đầu cầm hợp đồng lên muốn đọc nhưng hai mắt đã hoa rồi nên cứ cố lắc đầu mãi, tôi thì ở bên cạnh kéo cổ váy xuống trễ hơn, giục giã:
– Nếu anh cần xem kỹ thì hay là để mai đi. Mai ký xong rồi mình ngủ với nhau sau, được không anh?
– Anh…
– Vậy em về phòng trước nhé?
– Không không. Có hợp đồng không ly hôn thôi chứ gì đâu mà xem kỹ. Anh ký đây. Em đừng đi.
Anh ta sợ tôi đi mất nên không thèm nghĩ nữa, nhanh chóng đặt bút xuống ký. Xong xuôi thì vứt luôn hợp đồng sang một bên rồi vồ lấy tôi:
– Xong rồi, lại đây với anh nào, vợ…
Tôi nằm dưới giường, ngọt ngào nhìn anh ta cười, đợi đến lúc anh ta đè lên người tôi thì bàn tay giấu dưới gối của tôi mới nâng lên, nhanh như chớp cầm chiếc khăn có thấm hương thuốc mê áp vào mũi anh ta.
Thái đang trong cơn đê mê nên không đề phòng, khi bị tôi chụp thuốc mê như vậy thì ngay lập tức khựng lại, sau đó chớp chớp mắt kinh ngạc nhìn tôi vài giây rồi từ từ gục xuống.
Thấy anh ta đã chìm vào giấc ngủ rồi, tôi mới xô anh ta ra khỏi người mình, chỉnh sửa lại váy áo rồi bước xuống giường, nhặt tờ hợp đồng chuyển nhượng cổ phần và đơn đề nghị ly hôn lên, xem thật kỹ.
Qua vài phút sau kiểm tra xong, tôi quay lại nhìn “chồng cũ” đang nằm ngủ say trên giường, cười nhẹ nhàng:
– Tạm biệt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!