Chúng Ta Chia Tay Đi
Phần 19
Sau khi rời khỏi khoa Ngoại, tôi như người mất hồn, đầu óc chẳng suy nghĩ được chuyện gì cả mà chỉ thấy lo cho anh thôi, không biết giờ anh ra sao rồi? Cảm thấy thế nào? Tại sao anh đã bị đình chỉ công tác rồi mà hôm đó vẫn còn đến mổ cho bố tôi?
Càng nghĩ đến chuyện đó, tôi lại cảm thấy khó chịu và cắn rứt không sao tả nổi. Cứ nghĩ đến việc anh im lặng tự chịu đựng mọi chuyện mà không than phiền một lời, cũng không trách tôi một câu, ngược lại vẫn âm thầm giúp đỡ tôi giống như không có chuyện gì, tôi lại thấy thương anh nhiều hơn, mà cũng tự trách mình nhiều hơn.
Trên đường về nhà, tôi có gọi điện thoại cho anh mấy lần nhưng không thể liên lạc được, hỏi Thu thì nó cũng bảo cả tuần nay không nhắn tin cho anh nên không biết.
Tôi sốt ruột quá không biết phải làm sao cả, cũng chẳng biết nhà anh ở đâu mà tìm. Tâm trạng bồn chồn không yên nên cả ngày tôi không làm nổi việc gì, chỉ ôm điện thoại hy vọng anh thấy bản tin báo cuộc gọi nhỡ thì sẽ gọi đến, thế nhưng mãi mà cũng chẳng thấy tin tức gì của anh cả.
Buổi chiều, bên văn phòng thám tử lần trước tôi thuê điều tra về Thái, bỗng dưng lại gọi điện đến cho tôi. Họ nói:
– Sáng nay tôi bám theo anh Thái đến quán café, thấy anh ta đến gặp mấy phóng viên của tòa soạn báo. Hình như định thuê viết bài để đăng báo.
– Anh có nghe được viết bài về gì không?
– Nghe nói định bỏ tiền thuê họ viết về cái anh bác sĩ của bệnh viện nào đó cặp bồ với vợ của anh ta, còn đánh anh ta ở bệnh viện.
Tim tôi đột nhiên nhói lên, biết kiểu gì chồng cũ cũng giở trò nhưng không ngờ anh ta có thể đê tiện như vậy. Định thuê viết bài để bôi nhọ anh Thành và bôi nhọ cả tôi.
– Thế bọn họ đã thỏa thuận chưa? Anh có thêm thông tin gì không?
– Tôi thấy hai bên nói qua nói lại một hồi nhưng phóng viên vẫn lắc đầu, không đồng ý viết. Lúc anh Thái nhất quyết bảo tăng tiền để bọn họ viết bài thì chị phóng viên kia mới bảo: Nhà của bác sĩ đấy không phải dạng vừa đâu, có một người không thể đụng được. Thế nên bọn họ không dám nhận.
– Nhà của bác sĩ ấy không phải dạng vừa ấy ạ?
– Vâng. Tôi nghĩ gia đình mà có sức ảnh hưởng như thế thì chắc một là có tiền, hai là có mối quan hệ, ba là có cơ.
– Tôi biết rồi. Tạm thời anh cứ tiếp tục theo dõi xem anh ta có động tĩnh gì không nhé, nếu có gì bất thường thì báo tôi ngay.
– À, tôi hack được lịch sử tin nhắn của anh ta, chị có muốn xem không?
Về những chuyện này thì tôi không có hứng thú lắm, tôi chỉ thuê thám tử với một mục đích đề phòng Thái hại gia đình tôi và hại anh Thành mà thôi. Thế nên tôi lắc đầu:
– Không cần đâu. Tôi không muốn xem.
– Có một số điện thoại ở nước ngoài ngày nào cũng nhắn đến cho anh ta, có nhắc về chị nữa đấy.
– Thế ạ? Nhắc gì về tôi thế?
– Đại loại là ghen tuông với chị. Giục anh ta nhanh sang nước ngoài với người đó.
– Tôi biết rồi. Mấy hoạt động kinh doanh của anh ta, anh cũng chịu khó để ý nhé. Tôi cần tìm được sở hở.
– Tôi biết rồi, không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây, có gì tôi sẽ thông báo cho chị.
– Vâng.
Sau khi ngắt máy, tôi chán nản vứt điện thoại lên bàn rồi tựa đầu vào ghế, nhắm mắt nghĩ đến những chuyện mà văn phòng thám tử vừa nói, đặc biệt là chuyện gia thế của anh.
Họ bảo gia đình của anh không đơn giản, nếu ngay cả cơ quan báo chí cũng không dám đụng vào, như vậy thì chứng tỏ xuất thân không giàu thì cũng sang. Vậy mà trước giờ tôi chưa bao giờ thấy anh khoe mẽ điều gì cả, ngược lại còn rất khiêm tốn giản dị, ngay cả xe cộ cũng chỉ đi loại xe trung bình.
Người vừa có tài lại vừa có đức như thế, tại sao lại có thể vì tôi mà bị đình chỉ công tác như vậy chứ?
Lòng tôi rối như tơ vò, bồn chồn chờ đợi đến hơn bảy giờ tối thì cảm thấy hết chịu nổi, cuối cùng tôi quyết định nhắn tin cho anh:
– Anh ơi, anh đang ở đâu thế? Sao em gọi điện không được? Khi nào anh mở máy thì gọi lại cho em nhé.
Cuối cùng, mãi đến hơn chín giờ tối mới thấy anh gọi lại cho tôi. Thấy số của anh, tôi không nén nổi kích động cầm điện thoại lên, luống cuống nghe máy:
– Em đây.
– Em gọi cho anh à?
– Vâng, sáng giờ em gọi mấy cuộc không liên lạc được. Anh có việc gì hả anh? Anh có sao không?
– Không. Điện thoại anh hết pin. Vừa mới sạc xong thì thấy tin nhắn của em. Em có chuyện gì thế?
Ban đầu tôi định hỏi anh chuyện công việc, nhưng sau khi thấy anh vẫn trả lời mình bình thản như vậy, tôi quyết định không đả động đến chuyện đó nữa. Tôi biết tự nhiên nhắc đến thì chỉ ngượng ngập và làm anh buồn thêm, cho nên chỉ bảo:
– Tự nhiên em nhớ còn nợ anh một bữa ăn bánh khoai mì nên gọi.
– Đổi bánh khoai mì sang món khác được không?
– Anh muốn ăn gì?
– Ăn cơm đi, anh muốn ăn cơm.
Nghe anh nói vậy, tự nhiên tôi lại thấy thương quá. Anh muốn ăn cơm… câu này giống như anh rất mệt mỏi, chỉ muốn ăn một bữa cơm đơn giản, chỉ vậy thôi…
– Được. Em cũng chưa ăn gì. Nếu anh không chê thì đến nhà em đi, em nấu cho anh ăn.
– Đến nhà em à?
– Nếu không thì ra ngoài ăn cũng được. Em biết một quán cơm ngon lắm.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, lát sau mới trả lời:
– Đến nhà em đi.
– Ừ. Thế giờ em về chuẩn bị trước, khoảng một tiếng nữa anh đến nhé. Anh có yêu cầu gì không? Thích ăn gì để em nấu?
– Không cần đâu. Anh ăn cơm bình thường là được rồi.
– Anh còn nhớ nhà em không?
– Nhớ.
– Thế thì hẹn gặp anh sau một tiếng nữa nhé.
– Ừ.
Cúp máy xong, tôi mang theo tâm trạng nhiều phức tạp ra về, tiện đường ghé qua siêu thị mua một ít thực phẩm tươi về nấu nướng.
Từ khi đi làm đến giờ tôi rất ít khi vào bếp, nhưng cũng may là tay nghề cũng chưa bị mai một đi nhiều lắm. Hơn nữa, vì nghĩ bữa cơm này là chuẩn bị cho một người đàn ông đặc biệt nên tôi làm thứ gì cũng đầy tâm huyết, trong lòng thực sự chỉ muốn nấu cho người ấy một bữa ăn thật ngon.
Ba mươi phút sau, bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cổng. Tôi nhìn qua màn hình điện tử, thấy anh đang đứng trước nhà mới vội vàng ra mở cửa. Anh thấy tôi đeo tạp dề, tay vẫn còn cầm theo một cái muôi thì khẽ cười:
– Em đang nấu cơm rồi à?
– Vâng. Anh mang gì đến thế?
– Táo đỏ Nhật Bản, cá hồi.
– Em mua nhiều thức ăn rồi mà, anh mua ladm gì. Hẹn anh một tiếng mà anh đến nên phải ngồi chờ đấy. Giờ em vẫn chưa nấu xong.
– Anh đến sớm để nấu giúp em.
– Anh cũng biết nấu cơm à?
– Hơi hơi thôi, anh biết nấu vài món.
– Đàn ông mà biết nấu cơm là hơi bị hiếm đấy. Nhưng thôi, để hôm nay em trổ tài đi, anh là khách, anh ngồi xem tivi là được rồi. Vào nhà đi anh.
Mặc dù tôi đã hết lời khuyên anh ngồi ở phòng khách xem tivi nhưng anh lại vẫn nhất quyết vào trong bếp để phụ tôi. Tôi xào xào nấu nấu, anh đứng bên cạnh rửa rau, tôi nấu canh, anh xếp bát đũa lên bàn.
Khi nấu xong một mâm cơm nóng hổi rồi, tôi mới quay sang anh, cười híp mắt:
– Xong rồi đây. Anh ăn thử xem tài nghệ của em đến đâu. À, anh là bác sĩ chắc trong nhà lúc nào cũng có sẵn men tiêu hóa với becberin nhỉ? Đau bụng là có cái để uống luôn.
– Ừ, anh cũng sợ đau bụng nên mang sẵn rồi.
Tôi giả vờ xịu mặt, nhăn nhó đáp:
– Biết thế em rủ anh ra quán.
Anh cười cười, kéo ghế cho tôi:
– Anh đùa đấy. Bụng anh tốt lắm, không sao đâu. Có cơm để ăn là may rồi.
– Nói thế còn được. Anh ăn thử món thịt này đi, mẹ em dạy em làm món này đấy.
– Ừ, em cũng ăn đi.
Chúng tôi đi ăn cùng nhau cũng khá nhiều lần rồi, nhưng ăn cơm ở không gian riêng thế này thì chưa lần nào. Ngồi nhìn anh vui vẻ ăn những món ăn do chính tay tôi nấu, không chê bai, không cau có, không than phiền mà chỉ thưởng thức một cách chậm rãi và từ tốn, bỗng nhiên trong lòng tôi lại xuất hiện một cảm giác ấm áp rất khó tả. Giống như đây mới chính là bữa cơm của gia đình, bữa cơm của tôi với một người đàn ông mà tôi muốn gắn bó cả cuộc đời.
Thực sự cảm giác không hề giống như mỗi lần trước kia ăn cơm cùng chồng cũ của tôi. Mỗi lần ngồi xuống bàn ăn không cảm nhận được chút vui vẻ nào mà chỉ thấy nặng nề mệt mỏi.
Hình như anh cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi có chút khác lạ nên đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi tôi:
– Sao thế? Em không ăn à?
Bị bắt gặp nhìn trộm, tôi vốn dĩ sẽ bối rối, nhưng rất nhanh sau đó lại mặt dày đáp:
– À… em đang ăn mà. Anh ăn đi, thịt bò này mềm này.
– Nhìn anh thế anh ngại đấy.
– Hết cách thôi, hưởng thụ cái đẹp là nhu cầu tất yếu của con người mà.
Anh nghe thế thì bật cười, nụ cười nhẹ nhàng có cả răng khểnh rất duyên:
– Tối nay về anh ngủ mơ thật đấy.
– Thế thì anh mơ đẹp vào nhé, không ai đánh thuế ước mơ đâu.
– Ừ.
Lát sau, tôi chọn một miếng cá ngon nhất gắp cho anh, cố tỏ ra thật bình thường nói:
– Sao anh không nói với em?
– Nói chuyện gì cơ?
– Chuyện ở bệnh viện ấy.
Đầu mày của anh trong thoáng chốc khẽ nhíu lại, gương mặt phảng phất chút gì đó đôi chút bất mãn, tuy nhiên sau đó vẫn bình thản bảo với tôi:
– Không sao đâu. Như thế anh lại có thời gian để nghỉ ngơi. Lâu lắm không được nghỉ rồi.
– Lâu không hả anh?
– Chắc khoảng hai tuần. Đợi mọi việc ổn ổn rồi thì sếp gọi đi làm thôi.
– Có ảnh hưởng gì nhiều không anh? Quay lại đi làm thì mọi thứ vẫn như cũ chứ?
– Ừ, chỉ không làm trưởng khoa nữa thôi. Làm trưởng khoa mệt chết.
Lần đầu tiên nghe anh nói “mệt chết” thoải mái như vậy, tâm trạng đang nặng nề của tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi ít nhiều. Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
– Em có thể làm gì để chuộc lỗi không? Anh nói cái gì để em chuộc lỗi đi. Cả tuần nay em ngủ không ngon. Làm liên lụy đến anh thế này em thấy mình giống như tội đồ ấy, không bị mang ra xử trảm thì không công bằng tý nào.
– Có gì đâu mà áy náy. Đằng nào xảy ra cũng xảy ra rồi, đừng nghĩ nhiều. Anh đã nói đây là cơ hội để anh nghỉ ngơi mà, không cảm ơn em được thì thôi, em lại áy náy ngủ không ngon.
– Em đang thắc mắc không biết đó có phải lần đầu tiên anh đánh nhau không đấy. Thái độ không có tý nào ăn năn hối cải cả.
Anh cười cười:
– Anh chưa đánh nhau bao giờ, lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác đánh người mới hiểu tại sao mấy bọn nhóc lại thích hơn thua như thế đấy. Hóa ra đánh một trận xong không có cảm giác ân hận, chỉ thấy thoải mái vì được bõ tức thôi.
Tôi mở to mắt nhìn anh, đáy lòng dường như cảm nhận rất rõ rệt, thứ mầm non đã được gieo hạt kia bây giờ đột nhiên lớn nhanh như thổi, chớp mắt một cái đã phát triển thành một mớ dây leo bám chặt vào lòng tôi, bén rễ vào tận trái tim tôi…
Tình cảm ấy đã ăn sâu vào tâm can tôi rồi, đã có thể gọi là thích, hoặc cao hơn cả thích. Bởi vì ngoài anh ra thì chưa từng có người đàn ông nào vì tôi làm những điều như vậy cả, đánh nhau một trận long trời lở đất, bị kỷ luật, bị đình chỉ công tác, vậy mà giờ ngồi trước mặt tôi vẫn nói “không ân hận”, chỉ “bõ tức” thôi.
Người đàn ông này… rút cuộc anh là thứ gì, tại sao lại khiến người ta say quên lối về như vậy?
Tôi nhìn anh, ấp úng nói:
– Nhưng mà… vì em mà bị kỷ luật như thế… có đáng không?
Anh cũng nhìn tôi, mím chặt môi rất lâu, đến tận một lát sau khi anh quyết định nói thì bỗng dưng ngoài cổng lại vang lên mấy tiếng chuông dồn dập. Tôi lúng túng nói “Đợi em tý” rồi đứng dậy, đi đến màn hình điện tử trong nhà. Nhìn thấy Thái đang đứng ngoài đó, tự nhiên lại thấy chột dạ, cả khó chịu nữa.
Anh ta có vẻ say rượu nên đứng cũng không vững nữa, lảm nhảm gào to:
– Mở cửa ra, chồng mày về rồi đây. Mở cửa.
– …
– Trà, mày có nghe không? Chồng mày về rồi mà mày không mở cửa à? Mở cửa.
– …
– Mày không mở tao phá cửa bây giờ.
Tôi không có ý định mở cửa nhưng cũng sợ anh ta gọi không được thì phá cửa thật nên định cầm điện thoại lên gọi công an khu vực. Tuy nhiên còn chưa kịp ấn số thì bỗng dưng lại nghe tiếng anh vang lên ngay sau lưng:
– Có chuyện gì thế em?
– À… chồng cũ của em…
Anh hơi liếc Thái trong màn hình, nghe những tiếng anh ta chửi bới rất thô tục như vậy thì khẽ nhíu mày. Tôi xấu hổ với anh nên đành bảo:
– Bình thường anh ấy không đến đây làm ầm lên như này, chắc là say nên mới thế.
– Sao em không chuyển về ở cùng với bố mẹ?
– Bố mẹ em già rồi, người già hay khó ngủ mà công việc của em thì bận, có lúc phải đi tiếp khách, có lúc phải tăng ca. Hầu như đêm nào cũng về muộn cả. Em sợ về ở thì bố mẹ ngủ không ngon nên mới ở lại đây.
– Em định gọi công an khu vực à?
– Vâng, em định gọi để họ đến đuổi anh ta đi.
– Với kiểu người thù dai như Thái tốt nhất là đừng nên làm thế, em càng hạ nhục anh ta thì anh ta lại càng ghim thù với em.
Tôi không rõ anh đã tiếp xúc với chồng cũ của tôi bao nhiêu lần, nhưng anh có vẻ hiểu rất rõ về con người Thái. Đúng là tính anh ta cùn và thù dai, cho nên lâu nay tôi mới luôn lựa chọn nhẫn nhịn, tránh bao xa được thì tránh. Dù sao thì tôi cũng là đàn bà thân cô thế cô, anh ta chó cùng dứt dậu thật thì người thiệt sẽ là tôi và gia đình tôi, vì thế nên im lặng chờ thời cơ diệt toàn bộ đường sống của anh ta mới là cách thông minh.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, khẽ “Vâng” một tiếng. Anh giơ tay tắt tín hiệu âm thanh từ bên ngoài truyền vào, tắt luôn cả màn hình điện tử ngoài cổng, rồi bảo tôi:
– Mặc kệ anh ta đi. Không cần phải nghe những lời như thế. Vào ăn nốt bữa cơm đi em.
– Vâng.
Nói là nói thế nhưng ngồi ăn mà có người đứng bên ngoài chửi bới thì không ai ăn vui vẻ được cả, không khí vui vẻ ban nãy cũng vì chuyện này mà độ nhiên trở nên ngượng ngập miễn cưỡng, nuốt miếng cơm cũng chẳng thấy ngon.
Ăn uống dọn dẹp xong, tôi mở lại màn hình điện tử lên thì thấy Thái đã đi rồi, bên ngoài hiu hắt không còn bóng người nào nữa. Tuy nhiên vì không biết liệu anh ta có còn quay lại nữa hay không nên lòng tôi cũng chưa thể nào yên được.
Lúc quay lại phòng khách, tôi pha cho anh một cốc trà hoa cúc, đặt xuống bàn trước mặt anh rồi ngồi xuống đối diện.
Tôi bảo:
– Mời anh đến ăn bữa cơm mà lại có chuyện, ngại quá.
– Không sao. Bình thường em ở một mình thế này không thấy sợ à?
– À… em quen rồi nên thấy bình thường anh ạ.
– Ừ.
– Mấy ngày tới vẫn được nghỉ thì anh định làm gì? Có định đi đâu chơi không?
– Anh vừa đi sang Nhật về.
– Một tuần vừa rồi anh sang Nhật ạ?
– Ừ. Lâu rồi không quay lại đó nên tranh thủ thời gian nghỉ về bệnh viện cũ thăm mấy thầy cô và đồng nghiệp.
– Anh đừng nói anh vừa về chiều nay đấy nhé.
– Sao em biết?
Tôi nhìn anh từ đầu đến chân một lượt, quần âu, áo sơ mi thẳng thớm sạch sẽ. Nếu như bình thường đi đến nhà bạn ăn cơm thì sẽ mặc quần áo thoải mái chứ không phải đồ lịch sự thế này. Cho nên anh nói mới từ Nhật về, tôi đã đoán ra ngay.
Có phải vì anh rất buồn nên mới sang Nhật không?
Đang là một trưởng khoa được nhiều người kính trọng như thế, đột nhiên dính vào lùm xùm tai tiếng này, đã bị cách chức thì thôi, còn bị đình chỉ công tác. Như thế không buồn sao được.
Tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười:
– Vì em có nhãn thần.
– Năng lực đặc biệt đấy hả? Chừng nào thì em mở tiệm xem bói?
– Đợi đến khi em có tiền đã nhé, còn chưa mua được cái gậy với kính đen.
Anh khẽ cong môi lên, bảo với tôi:
– Ừ. Anh đợi mở tiệm để đặt lịch.
Nói đến đây, anh hơi liếc đồng hồ, thấy bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi. Một nam một nữ ở riêng thế này với nhau thì không hay lắm, cho nên nói:
– Em ở một mình có được không? Có cần gọi Thu đến ngủ cùng cho đỡ sợ không?
– Nó lại đi công tác ở Sài Gòn rồi anh ạ. Nó là phóng viên mà, đi suốt. Em ở một mình không sao đâu, toàn ở một mình nên quen rồi mà. Với cả cửa nhà em cũng chắc chắn lắm, không ai đột nhập vào được đâu.
– Thật không đấy?
– Thật mà. Anh yên tâm đi.
Anh nhìn quanh nhà tôi một vòng, có lẽ thấy mấy lớp cửa nhà tôi được thiết kế an toàn thật nên đành gật đầu, đứng dậy:
– Ừ, thế được rồi. Giờ muộn rồi, anh về đây. Em khóa cửa cẩn thận vào, có việc gì thì cứ gọi anh, hoặc gọi 113 nhé.
– Vâng. Em biết rồi.
Vừa dứt lời thì bên ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng ầm ầm do sấm rền, tiếp theo đó đến lượt điện thoại của tôi đổ chuông. Lúc ấy tôi đang để điện thoại ngay trên bàn nên cả tôi và cả anh đều thấy được tên Thái hiển thị trên màn hình gọi đến.
Tôi cầm điện thoại lên rồi vội vàng ấn nút tắt máy, thế nhưng anh ta giống như một kẻ điên, tiếp tục gọi đi gọi lại. Khi đó tôi ngượng với anh quá nên đành tắt luôn nguồn điện thoại, khó xử nhìn anh:
– Anh về nhanh đi không mưa. Sấm như thế này chắc là sắp mưa to rồi đấy.
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên rất phức tạp, giống như đang lưỡng lự đấu tranh gì đó, qua một lúc lâu sau mới thở hắt ra một hơi rồi bảo tôi:
– Nhà em có phòng trống không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!