Mấy nam sinh ban xã hội đều ngồi ở mấy bàn cuối, còn mấy bàn đằng trước đều không có nam sinh. Diệp Thành chuyển vào muộn hơn, vậy nên chỉ có thể ngồi cùng bàn với Kỳ Lưu Hỏa. Phải trái trước sau đều bị bao vây bởi nữ sinh, gần lối đi nhỏ bên trái cũng là nữ sinh. Đây là nguyên nhân gây cản trở khiến cho các nam sinh vẫn không chịu đến làm quen với anh.
Nam sinh duy nhất nói chuyện với Diệp Thành chính là người anh làm quen được khi đứng phạt vì không đọc thuộc lòng.
Cộng thêm việc anh là học sinh ngoại trú*, đi đi về về đều chỉ có một mình, càng không có ai nói cho anh biết những điều này.
*Ở ngoài trường, học sinh nội trú là ở ký túc xá trong trường.
“Ở toà nhà ký túc xá nữ bên kia.”
Diệp Thành: “Tòa nhà ký túc xá nữ ở đâu?”
Triệu Nhược điên cuồng quay đầu lại nói chen vào, “Tớ biết! Để tớ dẫn cậu đi! Tớ tiện đường!”
Kỳ Lưu Hỏa sờ sờ mặt, trợn trắng mắt nhìn nhìn chằm chằm đuôi tóc đang ngoe nguẩy của Triệu Nhược. Ký túc xá nữ, ở đây có ai là không tiện đường hả?
Diệp Thành lễ phép nói, “Triệu Nhược, cảm ơn cậu, cậu thật nhiệt tình.”
Triệu Nhược khẽ đỏ mặt, “Không có gì, giữa bạn học với nhau nên giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết tương thân tương ái……”
“Vậy thì lần sau trước khi cậu định quay đầu lại hãy ho khan một tiếng được không?” Diệp Thành cũng nhìn vào đuôi tóc của Triệu Nhược, sau đó dùng một tay túm chặt bím tóc của Kỳ Lưu Hỏa, “Không thì cắt ngắn như cậu ấy cũng được, nếu không tớ bị đập vào mặt sẽ rất đau……”
Kỳ Lưu Hỏa ghét bỏ gỡ tay của Diệp Thành ra, nổi giận đùng đùng: “Diệp Thành, tóc của nữ sinh là thứ cậu có thể tùy tiện sờ vào sao?” Lỡ như đúng lúc ba ngày không gội đầu, tóc bết toàn dầu, không phải sẽ quá xấu hổ rồi hả!
Tên là Diệp Thành cơ mà, sao hành động không văn nhã chút nào hết vậy! Động tay động chân cũng thật đủ mặt dày.
Diệp Thành tỏ vẻ như không có chuyện gì thu tay lại, “Đừng sợ, tớ ngửi được mùi dầu gội Hải Phi Ti thơm nức hương bạc hà của cậu rồi. Yên tâm đi, tớ sẽ không chọn lúc đầu tóc cậu toàn dầu để sờ vào đâu, tác dụng của lực là hỗ trợ lẫn nhau đúng không?”
Kỳ Lưu Hỏa: “……” Diệp Thành thật sự rất phiền.
Triệu Nhược còn chưa chịu từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi Diệp Thành, “Diệp Thành, để tớ dẫn cậu đi nhé?”
“Gọi anh Thành,” Tay Diệp Thành cầm chiếc bút máy màu đen xoay xoay vào cái, lười biếng dựa lưng vào bàn sau, lời nói đột nhiên trở nên kỳ cục, “Gọi anh Thành, về sau tớ sẽ che chở cho cậu.”
Hai mắt Triệu Nhược sáng rực như đèn pha, “ Anh Thành!”
“Ơi,” Diệp Thành đáp lại một cầu, lại lấy nắp bút chọc vào cánh tay Kỳ Lưu Hỏa, “Bạn học tiểu Thất, đến lượt cậu rồi. Gọi anh Thành đi, bảo đảm cậu sẽ thi đỗ Thanh Hoa*.”
*Một trong những trường đại học hàng đầu của Trung Quốc.
Thi đỗ Thanh Hoa…… Nội tâm Kỳ Lưu Hỏa dậy sóng cuồn cuộn. Được học bá bảo đảm có lẽ sẽ hữu dụng nhỉ? Đừng nói đến Thanh Hoa, với thành tích nát bét đến cay mắt của cô mà nói, có thể thi đỗ được Thanh Điểu, Kỳ Lưu Hỏa đã phải cảm ơn không ngớt rồi.
“Cậu sẽ giảng bài cho tớ sao?” Kỳ Lưu Hỏa hỏi Diệp Thành.
Diệp Thành sửng sốt một hồi, cảm giác như đang bị Kỳ học bá mỉa mai lộ liễu, “Đương nhiên…… Không giảng cho cậu rồi. Cậu là đẳng cấp gì, còn tớ là đẳng cấp gì chứ.”
“Hừ, thế tớ đây không quen biết cậu.” Kỳ Lưu Hỏa quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho Diệp Thành một cái cái ót.
Diệp Thành lại túm lấy tóc cô, dùng lực không lớn, vẫn có thể giữ cho kiểu tóc của cô không bị rối: “Sao vậy, cậu không biết thì hỏi thầy cô ý, hỏi tớ có tác dụng gì.”
Ha hả.
Lúc ấy Kỳ Lưu Hỏa vẫn luôn cảm thấy Diệp Thành là kẻ keo kiệt, nhưng về sau lại rất muốn nói với anh một câu xin lỗi. Bởi vì với trình độ của Diệp Thành mà nói, thật sự là không dạy nổi cô, chứ không phải là vì keo kiệt.
Trong thời gian một tuần này, Kỳ Lưu Hỏa phát hiện Diệp Thành không làm gì hết. Chuyện duy nhất anh đang làm chính là mỗi ngày lại tự bại lộ ra một chút bản tính của chính mình.
Tỷ như khí chất phong độ trí thức trên người Diệp Thành là gạt người. Dường như chỉ cần đứng cách anh từ 5 mét trở lên thì khí chất phong độ trí thức ấy liền sẽ tự động tạo thành một cái lồng bao bọc xung quanh người anh, lừa gạt những người tiếp xúc với mình. Nhưng càng đến gần anh thì cái lồng càng bị phá vỡ. Diệp Thành sẽ từ một thiếu niên thư sinh đột nhiên biến thành một tên ngốc lưu manh suốt ngày giương nanh múa vuốt.
Học bá có trình độ học hành tới mức nào, cũng không thể xác định nổi.
Cuối cùng chính là cái tên văn nhã của anh hoàn toàn đã bị phá hủy. Vô số mảnh vỡ văn nhã tàn nhẫn đâm vào miệng vết thương lòng của Kỳ Lưu Hỏa. Đây là lần đầu tiên cô nhìn lầm người.
Đến tuần thứ hai sau ngày khai giảng, hết thảy đều đi vào quỹ đạo, buổi sáng bắt đầu bị bắt phải chạy thể dục.
Vào học sớm hơn 50 phút. Sau đó xuống lầu tập hợp chạy bộ, xếp hàng theo từng lớp học. Giáo viên đưa ra yêu cầu mỗi lớp đều phải chạy vừa nhanh vừa thẳng hàng, còn phải hô khẩu hiệu sao cho thật vang dội.
Nhưng Kỳ Lưu Hỏa tình nguyện tiếp tục là người có thành tích học tập xếp hạng bét còn hơn là phải xuống lầu chạy bộ. Lúc chạy mệt không thở nổi quả thực chính là ác mộng kinh hoàng của cuộc đời, đặc biệt là vào mùa đông, lỗ tai đều bị gió quất đau rát.
Chuông vừa kêu “reng” một tiếng, mọi người liền bắt đầu thi nhau chạy xuống dưới lầu, người xếp hàng chậm sẽ bị giáo viên chủ nhiệm điểm danh phê bình.
Diệp Thành ngồi ngoài lại nằm bò ra ngủ giống như heo chết, Kỳ Lưu Hỏa đẩy đẩy tay anh, “Này, dậy đi.”
Không hề muốn gọi tên của Diệp Thành…… Nội tâm chảy xuống hai hàng nước mắt giống như hai sợi mì chảy dài trên miếng thịt bò bít tết. Đây căn bản không phải là Diệp Thành trong tưởng tượng của cô.
Diệp Thành ngủ đến mức không biết hôm nay là ngày tháng năm nào, mơ mơ màng màng ngẩng đầu liền hỏi: “Đến giờ ăn sáng rồi à?”
“Ăn cái gì mà ăn,” Diệp Thành thân là học bá, không chịu giảng bài cho cô thì cũng thôi đi, đã vậy còn mỗi ngày gây ảnh hưởng đến cô, khiến cô ngồi trong lớp lúc nào cũng ngủ theo anh. Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy vô cùng thất vọng đối với Diệp Thành, “Phải xuống chạy bộ rồi, cậu mau đứng lên đi.”
Diệp Thành lười biếng đứng dậy, nhìn thấy Kỳ Lưu Hỏa đứng lên vừa hay cao đến bả vai mình liền bật cười ha hả.
“Cười cái gì mà cười hả, tưởng mình như vậy là tà mị cuồng quyến à, mau đi ra ngoài.” Mắt thấy các bạn trong lớp đã lục tục đi ra hơn phân nửa, mà cô vẫn đang bị Diệp Thành chặn đường.
Diệp Thành vươn tay xoa cái đầu của Kỳ Lưu Hỏa chỉ cao đến bả vai của mình, “Bạn học Tiểu Thất, cậu còn có thể cao lên nữa không?”
“Còn, tớ là gậy Kim Cô, có thể cao đến tận trời xanh.”
Kỳ Lưu Hỏa đẩy Diệp Thành ra ngoài.
Diệp Thành che miệng cười bò đến mức gập người xuống. Anh đi ra, nhưng bước chân rất chậm, kịp thời theo sát Kỳ Lưu Hỏa, đi đường cũng không thành thật, vừa đi vừa thò đầu ra phía trước hỏi cô, “Tiểu Thất, tớ phát hiện gần đây thái độ của cậu với tớ càng ngày càng kém.”
Trước kia cảm thấy cô rất ôn nhu dịu dàng, nhưng hiện tại có thể nói là vô cùng khó chịu.Có phải là học bá như cô xem thường anh có thành tích học tập kém hay không?
“Phải không?” Kỳ Lưu Hỏa thầm nghĩ, chỉ cậu nhìn thấy tớ đang vò đầu bứt tai không biết làm bài lại hảo tâm giảng cho tớ một lần thôi, thì tớ sẽ ngay lập tức cảm thấy cậu đáng yêu.
Nhưng cậu quá…… làm người ta thất vọng rồi, Diệp thần ngủ.
“Aida nha đầu nhà cậu, tốt với cậu cậu còn được nước lấn tới, không thèm giải thích luôn hả? Tại sao lại khó chịu với tớ như vậy?” Diệp Thành thấy Kỳ Lưu Hỏa đi nhanh hơn, anh cũng lập tức tăng tốc.
Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy với khuôn mặt này của Diệp Thành đáng lẽ phải có biểu cảm vô cùng lạnh nhạt bình tĩnh mới đúng. Tại sao khi anh bắt đầu nói nhảm lại có thể phiền phức như vậy, thiết lập nhân vật thật sự bị anh phá vỡ hoàn toàn rồi.
“Có gì mà phải giải thích.” Kỳ Lưu Hỏa theo chân đám người phía trước dọc theo hàng lang đi xuống dưới. Diệp Thành thấy mình sắp không đuổi kịp cô, liền duỗi tay ra chặn lại không cho cô xuống lầu.
“Có chứ, cậu đừng ngó lơ tớ nữa mà.Tí nữa chạy xong tớ đưa cậu đi mua đồ ăn vặt được không?” Hai người đến lầu một liền đi theo đám người đến sân thể dục.
Diệp Thành vẫn cứ theo sát cô không rời không bỏ.
“Này bạn học, cậu đi tìm Triệu Nhược đi, cô ấy tiện đường.” Kỳ Lưu Hỏa đi một hồi lại đột nhiên thả chậm bước chân.
Diệp Thành còn tưởng cô đây là đang đợi mình, lập tức kéo lấy góc áo của Kỳ Lưu Hỏa, “Cậu đưa tớ đi là được, tớ sẽ mua Coca cho cậu.”
“Đừng kéo tớ, tránh ra, mau cách xa tớ ba bước.” Kỳ Lưu Hỏa đột nhiên lại đẩy nhanh tốc độ đi về phía trước.
Diệp Thành liền đuổi theo, “Sao cậu lại kỳ quái như vậy, nói chuyện bình thường được không hả?”
Kỳ Lưu Hỏa nghe vậy liền nổi cơn tam bành, “Diệp Thành! Cậu không thể lúc nào cũng dí sát vào tớ như vậy được! Cậu không đọc nội quy trường học sao? Giữa bạn học cùng giới với nhau còn không được thân mật như vậy, cậu cứ kéo quần kéo áo tớ, người khác sẽ hiểu lầm!”
Diệp Thành nhìn chung quanh một lượt, “Nhưng mà đâu có giáo viên ở đây.”
“Bạn học Hàn Học sẽ hiểu lầm! Cậu mau cách xa tớ ra.” Kỳ Lưu Hỏa điên rồi, vừa nhìn thấy Bối Hàn Học liền khẩn trương, kích động, chỉ muốn nhào tới gõ đầu khai thông tư tưởng cho người ta.
Diệp Thành không biết bạn học Hàn là ai, đuổi theo Triệu Nhược đang đi ở phía trước, “Này người anh em, Hàn Học là ai?”
Triệu Nhược tính tình phóng khoáng tùy tiện, đối với mấy chữ “người anh em” của Diệp Thành không hề có bất cứ dị nghị gì, “Hàn Học? Bối Hàn Học ban 1? Là học bá đó, đứng đầu ban khoa học tự nhiên của cả khối.”
“Cậu ta có quan hệ gì với Kỳ Lưu Hỏa?” Diệp Thành hỏi.
Triệu Nhược nghĩ nghĩ, “Bạn cùng trường?”
Diệp Thành: “……”
Quan hệ xa như vậy, Kỳ Lưu Hỏa có cái gì mà phải lo lắng, có phải là nghĩ quá nhiều rồi không.
Khó trách vẫn cứ mãi không cao lên, toàn để tâm vào mấy chuyện vô dụng.
Kỳ Lưu Hỏa đi đường lúc nhanh lúc chậm, chính là bởi vì đột nhiên nhìn thấy Bối Hàn Học lớp bên cạnh.
Cô cảm thấy chính mình có lẽ là mắc chứng sùng bái học bá.
Mọi người đều nói Bối Hàn Học không đẹp trai, nhưng Kỳ Lưu Hỏa nhìn thấy tên và ảnh chụp của Bối Hàn Học ở trên bảng xếp hạng ngôi sao của tháng, bị gương mặt thiếu niên đeo cặp kính đen to tướng của Bối Hàn Học và chòm râu lưa thưa của tuổi dậy thì mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo.
Ai cũng bảo rất xấu, nhưng Kỳ Lưu Hỏa lại nói không xấu. Triệu Nhược chỉ vào ảnh chụp của Bối Hàn Học nói với cô, “Tiểu Hỏa, cậu nhìn mặt cậu ta đi, đừng có chỉ xem thành tích, cậu đây chỉ là thích một con số mà thôi.”
“Tớ không nhìn, tớ chỉ cảm thấy điểm số này thật đẹp trai……” Học tra Kỳ vô cùng si tình với điểm cao.
Bảng xếp hạng ngôi sao của tháng là một bảng xếp hạng thành tích của học sinh trong trường vào mỗi tháng. Tháng nào cũng sẽ chọn ra hai mươi người đứng đầu kỳ thi tháng của cả khối rồi dán ảnh và tên của họ trên bảng xếp hạng này để vinh danh.
Bối Hàn Học trước giờ vẫn luôn xếp hạng nhất.
“Kỳ Lưu Hỏa,” Diệp Thành giơ tay nắm lấy đầu vai của Kỳ Lưu Hỏa, “Cậu không cần thiếu tiền đồ như vậy, lén lút đi theo sau người ta làm gì.”
Kỳ Lưu Hỏa bị Diệp Thành dọa sợ, cũng không thèm để ý đến anh.
Khi đi vào sân thể dục liền nhìn thấy Bối Hàn Học đi sang bên phải. Còn lớp của Kỳ Lưu Hỏa ở phía sau phải đi sang bên trái.
Haiz, thật muốn đứng gần học bá một chút, dính chút tiên khí của người ta.
“Diệp Thành, cậu không thể ngày nào cũng đi theo tớ như vậy được.” Suốt một đường đi tới có vô số nam sinh nữ sinh đều đang lén lút trộm ngắm Diệp Thành và cô.
Trong số những người đó ít nhất có khoảng 70% đã xác định cô và Diệp Thành đang yêu đương.
Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy lòng mình mệt mỏi, Diệp Thành này đến cả đề cũng không chịu giảng cho cô, thì yêu đương cái quái gì chứ?
Diệp Thành cúi đầu nhìn cô, “Tiểu Thất, chúng ta là bạn cùng bàn, rất nhiều người đều coi bạn cùng bàn là người bạn tốt nhất cả đời này.”
“Bạn tốt mà cậu còn không chịu giảng bài cho tớ, tớ có thể mời cậu đồ ăn vặt, ăn gì tùy ý chọn.” Cô cảm thấy Diệp Thành chính là cái đồ tham ăn, lúc đi học kể cả đang ngủ gật mà bụng vẫn cứ réo vang.
Diệp Thành lại không hiểu được ý của cô, gãi gãi đầu, “Không bằng đổi lại cậu giảng cho tớ, tớ mời cậu ăn.”
Kỳ Lưu Hỏa: “Chúng ta không thể nói tiếp được nữa.”
Toàn bộ sân thể dục đều xếp đầy học sinh mặc đồng phục xanh trắng đan xen. Ngoại trừ giáo viên đang đứng ở bên cầu thang thì chỉ còn một mình Diệp Thành mặc quần jean áo ngắn tay màu trắng vô cùng nổi bất ở giữa sân.
Một thân quần áo này của Diệp Thành vốn đã lọt vào tầm ngắm của mọi người, lại còn cứ quấn lấy Kỳ Lưu Hỏa.
Kỳ Lưu Hỏa: “Diệp Thành, cậu cao như vậy, nên tự giác xuống cuối hàng mà đứng, đừng đứng sau lưng tớ.”