Chúng Thần Chi Nguyên
Chương 105: Đơn Đả Độc Đấu
Trong chớp mắt, mười mấy tên trưởng lão và hộ pháp của Thánh Tà Tông mau chóng chạy đến, trùng trùng vây kín lấy Lục Mộng Thần. Sau khi nghe tông chủ hô hoán, bọn chúng tưởng rằng có đại sự gì, liền vội chạy đến xem là chuyện gì, không ngờ kẻ lạ mặt chỉ là một thiếu niên. Bọn chúng cẩn thận dò xét, rốt cuộc mới phát hiện ra tu vi của tên thiếu niên này đã đạt đến Quy Thiên kỳ, điều này thật khiến người ta phát lãnh.
Lãnh Thiên Sương thấy toàn thể môn nhân đã đến thì bật tràng cuồng tiếu, rồi nói: “Ha ha ha! Lục Mộng Thần, ngươi đơn thân độc mã đến đây, quả là đảm lược không nhỏ, khiến ta rất bội phục. Tuy nhiên, Thánh Tà Tông chúng ta làm sao có thể để cho địch nhân ra vào như không được? Hôm nay, ta nhất định phải khiến cho ngươi đến được mà không về được. Chúng huynh đệ, tất cả cùng lên một lượt, hãy băm nát hắn ra, ta tất sẽ có hậu thưởng!”
Đám trưởng lão và hộ pháp nghe thế thì lập tức quát lên một tiếng, nhất tề rút binh khí chuẩn bị phát động công kích. Chợt có một tiếng kêu kinh hãi vang lên, thì ra là Diệu Nhiên, nàng vội vã nhìn Lãnh Thiên Sương rồi cố gượng lên tiếng: “Lãnh Thiên Sương, ngươi có phải là nam nhân hay không? Nếu như hôm nay Tiểu Tình có mặt tại đây mà trông thấy ngươi vây công một thiếu niên như vậy thì nàng sẽ nghĩ thế nào? Thật không biết xấu hổ!”
Lãnh Thiên Sương vừa nghe xong thì mặt nóng bừng, tự cảm thấy mất hết thể diện. Lão khoa tay một cái, ra hiệu cho đám môn hạ dừng lại, rồi đưa mắt quan sát toàn thân Lục Mộng Thần, sau đó mới quay lại nhìn Diệu Nhiên và hào hùng nói: “Tốt, chúng ta đều cùng vì một nữ nhân, vậy cũng nên công bình quyết đấu một trận mới phải. Người nào thắng thì mỹ nhân sẽ thuộc về người đó. Lục Mộng Thần, ngươi phải biết, Lãnh Thiên Sương ta là người nói một là một, quyết không nuốt lời.”
Lục Mộng Thần đưa mắt dò xét Lãnh Thiên Sương, biết được y là cao thủ đã đạt đến Quy Thiên hậu kỳ, nhưng trong lòng không hề sợ hãi. Vì Diệu Nhiên sư tỷ, dù có phải hy sinh cả tính mạng thì hắn cũng không ngần ngại, hà huống đây chỉ là một canh bạc. Hắn ngẩng cao đầu, thản nhiên nói: “Tốt! Lãnh Thiên Sương, ta sẽ không thua cho ngươi, trừ phi ta chết thì thôi, nếu không thì quyết sẽ không để ngươi được thắng thế.”
Diệu Nhiên nhìn thấy trên khuôn mặt thành thật chất phác của Lục Mộng Thần để lộ ra thần thái kiên nghị, bất giác xúc cảm dâng trào, lệ nóng rưng rưng, nàng thốt trong tiếng nấc: “Sư đệ, ta…….ta…..thật không biết cảm tạ ngươi thế nào! Ta…..”
Lục Mộng Thần trông thấy sư tỷ xinh tươi mỹ lệ như một đóa hoa đào như vậy, thì trong lòng bất nhẫn, vội lên tiếng an ủi: “Sư tỷ, hãy khoan tâm, ta nhất định sẽ đưa tỷ rời khỏi nơi này. Trận chiến trước mắt đây, ta sẽ không thua đâu.”
Diệu Nhiên bật khóc nức nở, gật gật đầu đáp lại.
Lãnh Thiên Sương thấy hai người “mắt liếc, mày đưa” như thế liền nổi giận, cười quái dị, nói: “Lục Mộng Thần, chúng ta ra ngoài chỗ rộng rãi để sớm giải quyết trường quyết đấu này cho mau.” Nói xong, lão đảo mục quang qua đám thủ hạ, lạnh lùng thốt: “Các ngươi nghe rồi đấy, nếu không có mệnh lệnh của ta thì bất cứ ai cũng không được xuất thủ, rõ chưa?” Đám trưởng lão và hộ pháp đều gật đầu nhận lệnh, mặc dù bọn họ thấy biểu hiện của tông chủ có vẻ không giống với thường ngày, nhưng vì sợ dâm uy của lão mà không dám hó hé lời nào.
oooOooo
Phía trước của Thánh Tà cung điện có một khoảng đất rộng rãi bằng phẳng, vào lúc này, Lục Mộng Thần và Lãnh Thiên Sương đang đứng đối diện nhau với một khoảng cách chừng mười thước, còn Diệu Nhiên thì được an trí ở một nơi an toàn bên ngoài vòng chiến độ mấy chục thước.
Chợt hồng quang lấp loáng, thì ra Thần Nhật chiến giáp đã xuất hiện, vô số hồng tuyến trên chiến giáp không gặp gió mà tự tung bay phất phơ. Đám người của Thánh Tà Tông thấy vậy thì buột miệng kêu lên ngạc nhiên, bọn chúng chưa từng thấy qua bộ chiến giáp nào kỳ dị như thế, bên ngoài lớp hồng quang rực rỡ là hàng ngàn hàng vạn hồng tuyến, mỗi một tua hồng tuyến lại mường tựa như một cái vòi của bạch tuộc, chẳng những có thể phòng thủ mà lại còn có thể tấn công nữa.
Lãnh Thiên Sương đảo mắt nhìn bộ chiến giáp kỳ dị của Lục Mộng Thần, trong lòng tự nhủ: “Tên tiểu tử này thoạt nhìn thì không thấy gì lạ, nhưng thật không thể xem thường. Tốt nhất là ngay từ đầu phải thi triển kiếm chiêu lợi hại nhất, một chiêu hạ gục hắn.” Nghĩ tới đây, toàn thân Lãnh Thiên Sương liền tỏa ra tà khí dày đặc phủ chụp lấy Lục Mộng Thần, rồi mãnh liệt công kích hắn. Lão chợt khua tay, một đạo hồng quang nhoáng lên, trong tay lão liền thấy xuất hiện một thanh thần kiếm tỏa rực tà quang. Nó chính là trấn môn thần kiếm của Thánh Tà Tông, Thiên Tà thần kiếm.
Hồng tuyến ở trên Thần Nhật chiến giáp bắt đầu vũ động để kháng cự lại với những luồng tà khí cường đại đang ập đến. Thật ra, Lục Mộng Thần vừa mới đạt đến Quy Thiên sơ kỳ, vẫn còn cách Lãnh Thiên Sương hai cảnh giới, nhưng cũng may là có bộ Thần Nhật chiến giáp, nếu không thì đã sớm rơi vào thế hạ phong dưới áp lực của luồng tà khí kia rồi. Lục Mộng Thần siết chặt Vân Vụ kiếm trong tay, dựng thẳng trước ngực, đồng thời đề khởi Tinh Tiên thần công lên đến tầng thứ tám, trong khi đó, tay trái thì hạ xuống, mấy ngón tay khẽ bật lên vài cái. Ngày trước, khi được Lăng Phong Thiên Quân truyền thụ tuyệt kỹ tại Lăng Phong cung, nhưng vì Lăng Phong thần chỉ thật không hổ là tuyệt học của bậc Đại La Kim Tiên, nên dù với thiên tư xuất chúng như Lục Mộng Thần mà cũng chỉ luyện được đến tầng thứ tư là Dương Phá. Tuy nhiên, lúc đó Lăng Phong Thiên Quân vẫn hết lời khen ngợi sự tiến bộ thần tốc của hắn.
Lăng Phong thần chỉ vốn có tất cả là mười cảnh giới, bao gồm: Phong Thấu, Thủy Xạ, Không Kích, Dương Phá, Âm Phá, Tiên Động, Tiên Trảm, Tiên Diệt, Thần Di, và Thần Diệt. Lúc mới luyện, Lăng Phong Thiên Quân đã nói rõ, nếu như hắn có thể đạt được đến tầng thứ năm là Âm Phá, thì trong thiên hạ sẽ không còn một người tu chân nào có thể là địch thủ của hắn nữa. Ví như hắn có thể đạt đến tầng thứ sáu là Tiên Động thì họa may chỉ có những bậc Tán Tiên mới có thể kháng cự được, còn nếu đạt đến tầng thứ bảy là Tiên Trảm thì cả Tán Tiên cũng không còn là đối thủ nữa rồi, trừ phi đối phương có được món pháp khí phòng ngự cường đại nào đó. Nhưng một khi đạt đến tầng thứ mười là Thần Diệt cảnh giới, thì trên từ Thiên Quân dưới đến thần tiên, chỉ cần bị kích trúng một chỉ thì nguyên thần sẽ lập tức bị tiêu tán ngay.
Sự lợi hại của Lăng Phong thần chỉ cực kỳ bá đạo như thế, thừa sức hủy diệt bất cứ một ai, quả xứng là tuyệt học của bậc Đại La Kim Tiên.
Lúc này, Lục Mộng Thần không hề tỏ vẻ sợ hãi, thản nhiên cười nói với đối thủ: “Lãnh Thiên Sương, đến đây! Hãy để cho ta được một phen kiến thức thực lực của tông chủ Thánh Tà Tông rốt cuộc là lợi hại như thế nào.”
Lãnh Thiên Sương cực kỳ tức giận, Thiên Tà thần kiếm trong tay phát ra nhiều đạo hồng quang dài đến hơn chục thước, xông thẳng lên không. Toàn thân lão chợt xoay chuyển cực nhanh, người và kiếm hợp nhất, hình thành một trụ kiếm cao đến mấy chục thước, lấp lóe tà khí và hàn quang vô cùng chói mắt, kích thẳng về phía Lục Mộng Thần.
Chiêu này chính là thức thứ sáu trong Tà Vân kiếm pháp của Thánh Tà Tông, Tà Lộ Quy Nhất. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Diệu Nhiên kinh hãi buột miệng kêu lên một tiếng, nàng lo lắng không biết sư đệ có thể tiếp được chiêu thức uy mãnh tuyệt luân này hay không. Chỉ thấy Lục Mộng Thần huy động Vân Vụ kiếm và xử ra chiêu Thiên Địa Vô Cực, từ trên không chợt có một cỗ lực lượng âm dương bắt đầu chuyển động lên xuống, trái phải chấn động cả không gian, những người quan chiến bên ngoài không hề thấy được điều gì, chỉ có Lãnh Thiên Sương là mới có thể cảm nhận được luồng lực lượng đó.
Tốc độ và lực lượng cự đại của chiêu Tà Lộ Quy Nhất bị đình trệ ở trong không gian, Lãnh Thiên Sương thấy vậy thì mắng thầm một tiếng, rồi vội vàng đề thăng Âm Dương Quyết lên đến tầng thứ tám, kiếm trụ do người và kiếm hợp nhất bị chấn động mạnh liền phát ra tiếng rạn nứt, nhưng vẫn kích tới một kiếm.
Thân thể Lục Mộng Thần vội mau chóng thoái lui về sau, tay trái giơ thẳng lên, đồng thời đề thăng Lăng Phong thần chỉ lên đến tầng thứ tư là Dương Phá, sau đó thì năm ngón tay liên tiếp búng ra mười đạo chỉ quang, nhanh như chớp bắn về phía Lãnh Thiên Sương. Lãnh Thiên Sương nhất thời hoảng kinh, trong lòng tự hỏi không biết đó là loại chỉ pháp gì mà quá ư lăng lệ và bá đạo, mà dường như Phong Thần Tông không hề có môn tuyệt kỹ này, vậy thì tiểu tử kia học được ở đâu? Quả thật không thể xem thường được! Tuy nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng kiếm thế của lão đã đánh ra không tài nào cải biến được, quang trụ cực lớn mang theo kiếm quang chói mắt tựa như thế thiên quân vạn mã ầm ầm kích vào mười đạo chỉ quang kia.
Đám đệ tử của Thánh Tà Tông đang quan chiến ở bên ngoài thấy vậy thì đều bật cười chế giễu, căn bản là ai nấy đều xem thường mười đạo chỉ quang nhỏ bé kia, vì khi đối mặt với kiếm trụ cự đại, chúng có vẻ như là không đủ lực chống trả. Lúc này, trái tim của Diệu Nhiên cũng như muốn nhảy vọt ra ngoài, nàng vốn không thể ngờ được rằng Lục Mộng Thần lại còn biết môn chỉ pháp này. Nàng nhớ tới ngày trước đã từng chứng kiến Hạo Khí Bài Vân chỉ của Hạo Khí môn, tuy nó cũng theo đường lối cương mãnh, nhưng so với chỉ pháp của Lục Mộng Thần ở trước mắt đây lại có chỗ bất đồng. Chỉ pháp của Lục Mộng Thần vừa lăng lệ vừa hung hiểm hơn gấp trăm lần.
“Veo, veo! Veo!” Những thanh âm trong trẻo chợt vang lên, kiếm trụ chói mắt bị chỉ kình kích trúng, không ngừng bắn ra những đóa hoa lửa. Thật không ngờ, những tia chỉ quang nhỏ bé kia lại có thể xuyên thấu kiếm trụ cự đại đó, Lãnh Thiên Sương ở bên trong bật lên tiếng kêu đau đớn, hiển nhiên là đã bị trúng chiêu. Thế nhưng, kiếm thế của chiêu Tà Lộ Quy Nhất vẫn không thay đổi, vẫn mãnh liệt kích vào Lục Mộng Thần.
Lúc này Lục Mộng Thần cũng không còn cách nào để tránh né, trong khoảnh khắc đường tơ kẽ tóc ấy, toàn bộ hồng tuyến trên Thần Nhật chiến giáp đều thu hết về, kết lại xung quanh Lục Mộng Thần, trông giống như một cái bánh tét vậy.
“Oành!” Một tiếng nổ thật lớn vang lên, kiếm quang cực lớn kích trúng Lục Mộng Thần. Thiên Tà thần kiếm cũng đâm mạnh vào Thần Nhật chiến giáp, tà khí lăng lệ của nó khoét thủng lớp phòng thủ của hồng tuyến và cắt chúng ra thành muôn ngàn mảnh, rồi tiếp tục trùng kích lên mặt ngoài của Thần Nhật chiến giáp. Mặc dù Lục Mộng Thần có Tinh Tiên thần công hộ thể, nhưng Thiên Tà thần kiếm vẫn đâm xuyên qua chiến giáp và cắm phập vào ngực trái của hắn.
Lục Mộng Thần cảm thấy toàn thân bị chấn động kịch liệt, sau đó là một cơn đau thấu tận tâm can. Giờ đây hồng tuyến của Thần Nhật chiến giáp bị cắt lìa, thì cũng chẳng khác nào tứ chi của hắn cũng bị cắt lìa, lại thêm cơn đau do Thiên Tà thần kiếm cắm xuyên qua chiến giáp mà đâm vào ngực, nên lại càng đau đớn gấp bội. Nhất thời, Lục Mộng Thần theo bản năng khua vội tay trái và búng ra hai đạo chỉ quang, bắn thẳng vào Lãnh Thiên Sương.
Oành! Lãnh Thiên Sương bị bắn dội về sau. Tuy hai đạo Lăng Phong thần chỉ của Lục Mộng Thần bắn trúng lão, nhưng nhờ có chân nguyên của Âm Dương Quyết hộ thể, nên kinh mạch của lão chỉ bị chấn động nhẹ, tuyệt không có gì đáng ngại.
Một dòng máu tươi theo khóe miệng của Lục Mộng Thần trào ra ngoài, toàn thân chao đảo như muốn ngã, nhưng hắn vẫn cố gượng giữ cho thân hình không đổ. Một kích vừa rồi của Lãnh Thiên Sương thật quá nặng, hoàn toàn thể hiện rõ uy lực của một cao thủ thuộc hàng Quy Thiên hậu kỳ.
“Mộng Thần!” Diệu Nhiên thất thanh kêu lên. Nàng nhìn thấy sư đệ bị trọng thương mà trong lòng thập phần thống khổ.
Nhãn thần của Lục Mộng Thần lúc này đã trở nên mông lung, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Diệu Nhiên. Trên mặt hắn thoáng lộ vẻ áy náy, nhưng vẫn giữ nét kiên cường, miễn cưỡng cười nói: “Sư tỷ, không sao đâu, ta vẫn có thể tái chiến. Ta đã nói qua, trừ phi là ngã xuống tại đây, nếu không thì nhất định sẽ không chịu thua.”
Diệu Nhiên bật khóc như mưa. Không ngờ biểu hiện của sư đệ lại vượt qua sức tưởng tượng của nàng, hắn vừa kiên cường lại vừa cương nghị như thế, nên đã tạo cho nàng một sự rung động mà từ trước tới nay chưa từng có, là một loại rung động vừa hùng tráng vừa bi thương, khiến cho nàng không cách nào ngăn cản được dòng lệ và tiếng khóc.
Lãnh Thiên Sương nhìn bộ dáng của Lục Mộng Thần, rồi lại nhìn sang dáng vẻ khóc lóc sầu thảm của Diệu Nhiên, thì trong lòng lại càng giận dữ. Lão tuyệt không thể dung cho người yêu thích của mình vì người khác mà rơi lệ.
“Lục Mộng Thần, nếu ngươi nhận thua thì ta sẽ thành toàn cho ngươi, ha ha ha!” Cùng với tiếng cười, Lãnh Thiên Sương nâng Thiên Tà thần kiếm lên chuẩn bị xuất chiêu lần thứ hai……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!