Chúng Thần Chi Nguyên - Chương 86: Cuồng Mãnh Thú Đấu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Chúng Thần Chi Nguyên


Chương 86: Cuồng Mãnh Thú Đấu


Thì ra phía trước có một con Thanh Long dài hơn trăm thước đang cùng hai con hung thú đại chiến.

Thanh Long đang bay lượn giữa không trung, toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy màu xanh trông giống như áo giáp, không ngừng tỏa ra thanh quang nhàn nhạt, bốn long trảo của nó vung lên vung xuống, tựa như lúc nào cũng có thể công kích. Hai chiếc sừng đen ở trên đầu Thanh Long không ngừng lấp lóe quang mang, còn nơi cửa miệng thì ẩn ước như có một tia hỏa khí thoát ra.

Trước mặt Thanh Long là một con quái xà khổng lồ, thể tích nhỏ hơn Thanh Long một chút. Nó chỉ có một đuôi nhưng lại có hai thân thể, một đỏ, một đen. Hai thân thể to lớn vươn thẳng lên trời, phân thành hai góc. Hai chiếc đầu rắn hình tam giác đều cảnh giác thu lại, lưỡi rắn không ngừng thò ra thụt vào. Hai đôi mắt màu huyết hồng, chằm chằm theo dõi mọi động tĩnh của Thanh Long.

Trên đỉnh đầu của Thanh Long có một con quái vật khổng lồ trông giống như loài ong đang không ngừng bay lượn. Con quái thú này có đôi cánh khổng lồ màu huyết hồn, rộng đến mấy chục thước vuông, trên thân nó lại mọc ra một lớp gai thưa màu đen và những đường vằn màu vàng. Đầu ong to chừng mấy thước, trông tựa như đầu lão hổ, chiếc miệng thì cực lớn, từ trong đó lại mọc ra chín chiếc răng nanh thật lớn, trên trán có một chữ đại tự, chính là chữ “Vương”.

Thanh Long uốn lượn thân thể, khiến cho thanh quang trên lớp vảy của nó liên tục lưu động, rọi sáng một vùng chung quanh, cất giọng hừ lạnh, rồi nói: “Âm Dương Mãng, Hổ Đầu Phong, hôm nay các ngươi lấy hai đối một, như vậy là công bằng sao?”

“Khẹt khẹt khẹt! Hắc hắc hắc!” Hai đầu trên hai thân thể của Âm Dương Mãng phát ra hai đạo âm thanh hoàn toàn khác nhau, một đạo thô tráng như mãnh hán, một đạo nhu mì ung dung như đãng nữ, âm thanh đoạt hồn nhiếp phách, khiến cho cả đám chuột ở dưới đất cũng rối rít chui lên, thân thể đổ vật ra, rồi sùi bọt mép mà chết.

“Thanh Long, đừng nghĩ rằng ngươi là một trong tứ đại thánh thú mà cho rằng bọn ta không có thực lực bằng ngươi. Nếu như chân chính chiến đấu, thì còn chưa biết ai lợi hại hơn đâu. Phen so tài vừa rồi, ngươi có phục hay không?” Hai đạo thanh âm âm dương quái khí của Âm Dương Mãng thay nhau nói ra câu này với vẻ mặt vô cùng quái dị.

Lục Mộng Thần ở xa xa cũng bị ảnh hưởng bởi dị âm của Âm Dương Mãng mà cảm thấy rất khó chịu trong người, hắn vội vận Đại Viên Mãn thần công, thì liền cảm thấy trong lòng vô cùng thanh tĩnh và khoan khoái.

Hô! Hổ Đầu Phong khổng lồ khơi dậy một trận cuồng phong, bay vụt tới phía trên Âm Dương Mãng, há chiếc miệng hổ to lớn, độc ác cười hô hô nói: “Thanh Long, năm xưa bốn người các ngươi đuổi chúng ta chạy trốn khắp nơi, khốn khổ vô cùng, hôm nay cuối cùng cũng tới lượt chúng ta khi phụ ngươi, ha ha ha!”

“Đừng nằm mơ!” Thanh Long hừ lạnh một tiếng, đột nhiên long vỹ vung lên, hùng hổ quét tới Âm Dương Mãng.

“Hắc hắc! Chiêu này cũ quá rồi, Thanh Long ngươi quả thật không tiến bộ chút nào a!” Âm Dương Mãng cười một cách quái dị, rồi đột nhiên thân thể hắc sắc khổng lồ của nó lao về phía trước, thân thể vừa uốn tới bên cạnh Thanh Long thì liền bao lấy đuôi của đối thủ, chỉ trong chớp mắt đã cuộn quanh thân Thanh Long.

Âm Dương Mãng quấn chặt lấy thân thể Thanh Long, sau đó thì hồng sắc mãng xà liền mau chóng bò lên phía trên, rồi bật lên tiếng cười khúc khích như một nữ tử, thập phần quyến rũ, nói: “Hi hi! Thanh Long đại ca, tiểu muội sớm đã thích ngươi rồi. Thân thể của chàng thật là cường tráng quá đi, nô gia mong muốn mấy nghìn năm rồi, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng ôm được Thanh Long đại ca, hi hi, tiểu muội thật là cao hứng a.”

Thanh Long trong lòng sợ hãi, không ngờ Âm Dương Mãng lại hiểu rõ phương cách tấn công của mình như vậy! Nó lắc mạnh long vĩ, nặng nề đập xuống mặt đất, nhưng không ngờ thân thể Âm Dương Mãng lại cứng rắn như vậy, bất luận đập thế nào cũng đều không thể văng đi được.

“Thật là tội cho lão Hắc a, ngươi ở phía dưới chịu khổ rồi, sau này có thời gian tất tiểu muội sẽ cảm tạ ngươi một phen!” Hồng Mãng cất giọng yêu kiều nói với Hắc Mãng đang cuốn chặt Thanh Long.

“Hừ! Tiểu Hồng, ngươi không thể vừa gặp Thanh Long là đã vội quên ta đấy! Nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!” Hắc Mãng ở phía dưới tỏ ra sự đố kỵ.

Lục Mộng Thần nhìn thấy cảnh này, trong lòng tự hỏi: “Chẳng lẽ Âm Dương Mãng thư hùng đồng thể, nhưng luyến ái nhau lại không thành? Điều này cũng chẳng khác gì nam nữ thường nhân, Hồng Mãng yêu thích Thanh Long, còn Hắc Mãng thì vì đó mà phát ghen, vô cùng khó chịu. Nếu không phải là đang gặp đại địch trước mắt, chỉ sợ rằng hai con mãng xà này đã quay sang đánh nhau rồi không chừng. Ừm, Hắc Mãng đó thật lợi hại, Thanh Long đập mạnh như vậy mà cũng không thể chấn rơi nó khỏi thân thể, xem ra thực lực của nó quả thật không thể xem thường.”

Hổ Đầu Phong ở trên không trung lượn tròn hai vòng, nhìn thấy Hồng Mãng mau chóng bò tới gáy của Thanh Long, thì miệng hổ há thật lớn rồi phun ra một luồng khí vụ dày đặc có hai màu vàng đen lẫn lộn. Luồng khí vụ này không ngừng tăng trưởng thể tích, rồi cuồng bạo lao thẳng vào Thanh Long.

Hồng Mãng cười nói: “Thanh Long đại ca, để nô gia hôn chàng một cái nha, nô gia thèm muốn chết rồi đây!” Lời vừa dứt thì nó thuận theo thân thể của Thanh Long mà lao tới, chiếc miệng đỏ như máu há ra, rồi cắn phập một cái cực mạnh vào gáy Thanh Long. Thanh Long cảm thấy như có một cơn đau cường liệt truyền vào cơ thể, hai chiếc sừng đột nhiên bắn ra hai đạo thanh quang, mạnh mẽ kích lên đầu Hồng Mãng.

Ở trên không, luồng khí vụ hai màu đã sắp chụp tới Thanh Long, nó thấy vậy liền há miệng phun ra một luồng long hỏa cường liệt, bắn thẳng đến luồng khí vụ hai màu, khiến cho nó bốc tan thành khói và cuối cùng thì biến mất.

Hồng Mãng bị thanh quang đánh trúng đầu, chỉ nghe thấy nó rên lên một tiếng, miệng rời khỏi gáy Thanh Long, nói: “Đau quá à! Thanh Long đại ca, sao ngươi lại đối với nô gia tàn nhẫn như vậy chứ!” Lời vừa dứt thì đột nhiên cơ thể của Hồng Mãng phồng lớn lên và càng cuộn chặt lấy Thanh Long hơn, xem ra nó có vẻ như muốn vặn đứt đối thủ ra làm mấy đoạn.

“Đê tiện!” Thanh Long hét lên một tiếng, long trảo vung lên, bắn ra vô số đạo hàn quang, trùng trùng đánh tới Âm Dương Mãng. Đồng thời thân thể cũng mau chóng chuyển động, rồi quật mạnh thân mình vào vách núi trước mặt.

Oành oành! Đất rung núi lở, cả sơn phong phảng phất như bị chấn rung lên. Vô số cây cối, sơn thạch bị đánh vỡ tung, khói mù bốc lên phủ mờ một chu vi rộng lớn.

Với chiêu quật vừa rồi, Thanh Long đã chấn cho Âm Dương Mãng đầu choáng mắt hoa, hắc hồng lân phiến liên tục rơi xuống, hai thân mãng xà to lớn từ trên thân Thanh Long cũng rơi xuống đất.

Thanh Long cũng không tránh khỏi lực va đập cực lớn vừa rồi, vì nó đã dùng hết chân nguyên toàn thân, nên rốt cuộc trên thân và nội phủ đều thụ thương không nhẹ.

“Sức mạnh thật là cường đại!” Lục Mộng Thần tán thưởng trong lòng, xem ra Thanh Long đối phó với Thần Châu nhị đại hung thú thì vẫn còn đủ lực đối kháng. Cứ đợi đến khi thật sự không xong, thì lúc đó hắn mới ra tay giúp đỡ cũng chưa muộn, tin rằng Thanh Long sẽ vì cảm kích mà tặng tinh huyết cho hắn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Không đợi Thanh Long định thần lại, Hổ Đầu Phong đã liền đánh ra một đòn công kích khác. Lúc Thanh Long quật người vào vách núi, nó đứng thẳng ở trên không trung, chiếc đuôi đen kịt to lớn cong lại rồi nhắm thẳng vào Thanh Long mà phóng ra hàng vạn mũi phong châm dài cả mấy thước, bắn tới địch thủ như cuồng phong bạo vũ.

Quả không hổ là thủ lĩnh của Thần Châu tứ đại thánh thú, trong lúc then chốt ấy, thân thể Thanh Long đột nhiên cuộn mạnh lại, hình thành một khối cầu có đường kính mấy chục thước, rồi cả khối cầu phóng ra thanh quang chói mắt, toàn bộ long lân co lại. Thanh sắc quang cầu không ngừng xoay tròn, khiến cho mấy vạn phong châm vừa chạm vào thì đều phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Thanh quang bay lên, hàn quang lấp lóe, những mũi phong châm do Hổ Đầu Phong bắn ra thật lời hại, không ngờ là chúng đã đâm rơi vô số vảy rồng của Thanh Long! May mà còn có thanh quang hộ thể, tuy nhiên, tính luôn việc này và cú quật người vừa rồi thì Thanh Long cũng thụ thương không nhẹ.

Oành! Thanh Long chênh chếch bay ra, thân thể duỗi dài, nặng nề rơi xuống đất, làm gãy một mảng cây rừng. Hô hô, Thanh Long đổi hơi đứng dậy, hô hấp nặng nhọc, đôi mắt rồng vốn màu xanh, nhưng hiện tại thì lại tràn đầy những tia máu. Thanh Long vươn cao thân thể, nó hiểu rõ, Âm Dương Mãng và Hổ Đầu Phong sẽ không ngừng tay dễ như vậy, bọn chúng một ở mặt đất, một ở trên không, hình thành lực lượng hợp công, thật là quá mạnh.

Lục Mộng Thần nhìn bộ dạng của Thanh Long, biết là nó đã bị thương, còn Hổ Đầu Phong ở trên cao thì lộ ra nụ cười âm hiểm, và lúc này Âm Dương Mãng cũng đang vươn người dậy, chuẩn bị công kích một lần nữa. Trong lòng gã tự nhủ: “Đen đủi rồi! Xem ra Thanh Long gặp nguy rồi, ta phải xuất thủ cứu tương trợ thôi!”

Nghĩ đến đây, Lục Mộng Thần vừa chuẩn bị di động thân thể, thì đột nhiên ở trên trời có một đám mây hồng lướt qua bao trùm trời đất, hoàn toàn che kín mặt trời.

Thanh Long thấy thế, trong mắt lộ ra nét hưng phấn. Còn Hổ Đầu Phong đang ở trên không thấy vậy thì cũng biến hẳn sắc mặt, kinh hô: “Chẳng lẽ y tới rồi?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN