Chúng Thần Chi Nguyên
Chương 92: Thiên Giới Long Môn
Lục Mộng Thần đã đạt tới Quy Thiên kỳ, thân hình vừa nhoáng lên thì đã hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng đến trước mặt Thập Nhị Thần Tiếu. Trong lúc phi hành, hắn hơi ngầm vận chân nguyên, liền khiến cho Thần Nhật chiến giáp tiêu ẩn vào trong da thịt.
Thử thần tướng vừa đang chuẩn bị phát lệnh tấn công Thanh Long và Chu Tước để tiết hết nộ khí trong lòng. Đột nhiên nghe một thanh âm quen thuộc truyền tới, nó liền quay đầu nhìn lại, chợt nhận ra đúng là người lúc trước đã từng cứu bọn chúng từ trong Kim Cương Luân Hồi kiếm trận. Thử thần liền giật mình, khuôn mặt lộ vẻ kỳ quái, thốt: “A, không phải ngươi là Lục Mộng Thần sao?”
Lục Mộng Thần mỉm cười gật đầu, ôm quyền thi lễ, và cung kính nói: “Thử đại ca, có thể nể mặt tiểu đệ, tha cho Thanh Long một mạng chăng?”
Thử thần tướng sững sờ, không ngờ rằng Lục Mộng Thần sẽ đề xuất yêu cầu này. Nó cẩn thận đưa mắt quan sát Lục Mộng Thần, thầm nghĩ trong lòng: “Tại sao hắn lại biết Thanh Long? Hắn có thể xem là truyền nhân của Tham Thần Đại Đế, vậy tại sao lại muốn bênh vực cho Thanh Long? Ài, xem ra tu vi của hắn, trong khoảng thời gian năm năm ngắn ngủi, tựa hồ đã đạt đến Quy Thiên kỳ, thật là tiến bộ thần tốc a!”
Trong lúc Thử thần tướng còn suy nghĩ, Xà thần tướng từ phía sau lũi tới, chiếc lưỡi rắn đen thui không ngừng thò ra thụt vào, cất giọng bất mãn nói: “Lão đại, ở đây suy nghĩ cái gì thế? Chúng huynh đệ sớm đã thấy không vừa mắt hai tên Thanh Long và Chu Tước này, sao còn chưa mau giáo huấn cho bọn chúng một trận?”
Hổ thần tướng cũng hống lên một tiếng, làm chấn động cả sơn cốc, khiến lá cây rơi rụng lả tả, nóng giận nói: “Lão đại, lúc trước tên Thanh Long chết giẫm kia đã từng không ít lần đối phó với chúng ta, huynh xem đi, uất khí của các huynh đệ không thể không xuất, tất cả đều do huynh định đoạt!”
Thử thần tướng liền quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Xà, Hổ lưỡng thần, hừ một tiếng: “Các ngươi nói loạn cái gì. Lục Mộng Thần là người của Tham Thần Đại Đế, và cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Hắn đã muốn chúng ta thả Thanh Long và Chu Tước, các ngươi nói xem, nếu chúng ta không lý đến thì làm sao còn mặt mũi nhìn ai nữa?”
Thanh Long và Chu Tước lúc này đang cố hết sức chống lại chân nguyên của Thập Nhị Thần Tiếu, đồng thời cũng nhìn sang Lục Mộng Thần đầy vẻ thắc mắc. Bọn chúng quả thật không biết người này, vì sao hắn lại thỉnh cầu đám Thần Tiếu buông tha cho chúng? Giờ đây lại nghe Thử Thần bảo Lục Mộng Thần là người của Tham Thần Đại Đế, thì lại càng giật mình, thập phần khó hiểu.
Âm Dương Mãng vừa thấy tình huống có phần bất ổn, khẽ chuyển động đôi ngươi, rồi chợt nảy ra một ý. Hồng Mãng nhẹ nhàng lên tiếng lấy lòng Thử thần tướng: “Thử lão đại, hãy nghe ta nói. Huynh xem kìa, tên Thanh Long kia thật kiêu ngạo, càn quấy, chẳng những đã khi dễ chúng ta, mà lại còn không để Mạn Thần Đế Quân trong mắt. Ngay cả Hổ thần tướng mạnh mẽ như thế mà cũng cảm thấy bị khi dễ. Hừ, rõ ràng là hắn không coi trọng Mạn Thần Đế Quân mà!”
Lục Mộng Thần nghe thấy lời nói của Hồng Mãng, thì có phần tức giận, không ngờ con hung thú này lại thản nhiên dùng đến chiêu ly gián. Hắn khẽ bật một ngón tay, bắn ra một đạo bạch sắc chỉ kình nhỏ bé như tơ.
Tốc độ nhanh như thiểm điện!
Phụp! Một kích trúng ngay đầu Hồng Mãng, khiến cho một làn khói nhỏ bốc lên. Trên cái đầu hình tam giác cự đại của Hồng Mãng liền xuất hiện một cái lỗ nhỏ! Cả người Âm Dương Mãng bị bắn về phía sau, Hồng Mãng rụt đầu lại, xuýt xoa loạn xạ: “Ối chà! Ối, ối! Đau chết ta đi! Thử lão đại, huynh không giận sao? Tiểu tử này dám ngang nhiên ở trước mặt huynh mà đả thương ta, chẳng những không xem trọng Sân Thần Đế Quân của bọn ta, hơn nữa, lại còn ở trước mặt các vị Thần Tiếu, hắn lại càng vô pháp vô thiên như thế! Lão đại, huynh phải làm chủ cho bọn ta à!”
Thử Thần tướng thoáng nhướng mày, cảm thấy sự tình khó giải quyết. Hiện tại Âm Dương Mãng mặc dù thực lực không mạnh, nhưng nó đại diện cho Sân Thần Đại Đế. Tại Thiên giới, tên tuổi của Sân Thần Đại Đế gần bằng với Tham Thần Đại Đế, mà Sân Thần Đại Đế lại cực kỳ háo chiến, nhất mực bao che thuộc hạ. Sau này, nếu ông ta biết được việc này, có lẽ nào lại chịu để yên với bọn chúng?
Ài! Thật là phiền toái, một bên là Tham Thần Đại Đế, một bên là Sân Thần Đại Đế, thật là tiến thoái lưỡng nan. Thử thần tướng lại rơi vào trạng thái trầm tư.
Lúc này Hổ thần tướng nhảy vọt đến, và các Thần Tiếu khác dường như cũng đều đã quên ân tình của Lục Mộng Thần trước kia, đều xuất ngôn đả kích Thanh Long và Chu Tước. Bởi vì dù sao thì Hổ thần tướng ở trong lòng các Thần Tiếu khác cũng giống như huynh đệ ruột thịt, việc năm xưa Hổ thần tướng bị Thanh Long khi dễ, khiến cho các Thần Tiếu nộ khí xung thiên, mắt trợn trừng trừng.
Lục Mộng Thần nhìn thấy cuộc diện như vậy, nên trong lòng cũng minh bạch được sự khó xử của vị “Thử đại ca” này, dù sao cũng là đại thế lực các nơi, bất luận là bên nào cũng đều không thể đắc tội. Nhưng mà, vì Dạ Nguyệt, hắn buộc phải nhúng tay vào! Trong lúc còn suy nghĩ, hắn từng bước lui về sau, thân thể hùng hồn như Thái Sơn, trầm giọng nói: “Thử đại ca, ta nhất định phải cứu Thanh Long. Nếu như huynh cảm thấy khó xử, vậy chúng ta cứ án theo lời các huynh đệ mà dùng vũ lực giải quyết. Cho dù ta có bị chiến tử tại đây, tất sẽ không có gì oán hận.”
Lời vừa thốt ra có cân phân nặng nhẹ, hữu tình hữu lý.
Thử thần tướng cảm thấy thập phần xấu hổ, đứng trước các đại thế lực, trước ân tình và thân tình, nó thật sự không thể quyết định. Trầm mặc khá lâu, rốt cuộc nó chỉ đành thở dài một tiếng, rồi nói: “Hổ đệ, tình huống trước mắt ngươi cũng thấy được, một bên là ân nhân của chúng ta, một bên là huynh đệ ta. Hay là thế này đi, ngươi và Lục Mộng Thần đơn độc chiến đấu, nếu ngươi có thể chiến thắng, vậy thì Thanh Long sẽ do chúng ta xử trí. Nếu ngươi bại, vậy thì chúng ta sẽ rời đi, giao Thanh Long lại cho Lục Mộng Thần. Ngươi thấy ý kiến này thế nào?”
Hổ Thần Tiếu nghe vậy thì mừng rỡ, nó thận trọng quan sát Lục Mộng Thần, tu vi của hắn bất quá chỉ đạt đến Quy Thiên sơ kỳ, làm sao có thể sánh với nó? Trong chốc lát, nó đã nắm chắc phần thắng trong tay, nên vội nhanh chóng đáp ứng. Các Thần Tiếu khác thấy Thử lão đại giải quyết như thế, cũng đều đồng ý.
Hổ thần tướng thoáng cái đã nhảy đến trước mặt Lục Mộng Thần, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, há to miệng phun ra một làn hắc vụ.
Lục Mộng Thần đưa tay xuất ra Vân Vụ Kiếm, rồi đánh ra thức Kim Quang Vạn Đạo, vô số đạo quang mang từ thân kiếm bốc lên, nghênh đón luồng hắc vụ kia. Lục Mộng Thần hiện nay đã đạt đến Quy Thiên hậu kỳ, thực lực đã không còn kém, huống hồ hắn còn có Lăng Phong thần chỉ trợ giúp, nên tin rằng có thể đánh bại Hổ thần tướng này không mấy khó khăn.
Uy lực của hắc vụ rất lớn, sau khi va chạm với kim quang, phát ra những tiếng oành oành vang rền. Kim quang dần dần có vẻ ảm đạm, khuôn mặt của Lục Mộng Thần cũng co giật từng hồi, toàn thân của hắn lăng không bay lên, ngón trỏ và ngón giữa trên tay trái khẽ co lại, rồi bắn ra một luồng chỉ quang yếu ớt bạch sắc dài đến hai tấc, xẹt về hướng Hổ thần tướng nhanh như thiểm điện.
Vừa rồi Lục Mộng Thần đã sử dụng môn chỉ pháp này mà kích trúng Âm Dương Mãng, nhưng lúc đó chỉ pháp do hắn phát ra quá nhỏ nên không ai để ý đến. Hiện tại lại phát ra một luồng chỉ quang dài đến hai tấc, trắng như tuyết, sáng như trăng, lập tức hấp dẫn tất cả mọi người hiện diện.
“A! Lăng Phong thần chỉ!” Quả nhiên là Thử thần tướng lão đại, một lời đã nói trúng ngay. Tất cả mọi người đều không thể ngờ rằng Lục Mộng Thần lại có thể thi triển ra tuyệt chiêu đỉnh đỉnh đại danh của Lăng Phong Thiên Quân.
Ai cũng hiểu được, Lăng Phong thần chỉ là một loại chỉ lực dương cương vô cùng bá đạo, sức mạnh vô địch. Người bình thường rất khó tránh thoát, cho dù cảnh giới tu vi của Hổ thần tướng có cao hơn Lục Mộng Thần, nhưng không ai dám khẳng định là nó có thể tiếp được chiêu này!
Quả nhiên không ngoài sở liệu, Hổ thần tướng trong lúc vội vàng, liền phun ra một đạo hắc quang công thẳng về phía bạch sắc chỉ quang, nhưng chỉ trong chốc lát thì tia hắc quang kia đã bị đánh nát, chỉ lực cường liệt vẫn hung hãn kích vào thân thể nó, nhất thời khoét luôn một lỗ lớn, máu đen từ đó chảy ra không ngừng.
Từ lúc Hổ Thần tướng ứng chiến, cho đến lúc trúng chiêu thọ thương, toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong chớp mắt! nguồn TruyenFull.vn
Tất cả Thập Nhị Thần Tiếu đều sững sờ.
Âm Dương Mãng lúc này như hít phải khí lạnh, thật không thể ngờ tên tiểu tử trước mặt đây lại biết được Lăng Phong thần chỉ! Có lẽ lai lịch của hắn thật không tầm thường. Cũng may vừa rồi hắn chưa thi triển toàn lực, nếu không thì có lẽ cái đầu của mình thật sự đã không giữ được rồi. Xem ra tình hình có vẻ bất ổn, chắc phải tranh thủ chuồn đi cho êm chuyện. Nghĩ vậy, Âm Dương Mãng liền nháy mắt ra hiệu với Hổ Đầu Phong, cả hai đều là bằng hữu lâu năm, đương nhiên là tâm ý tương thông.
Nhìn thấy Hổ Thần tướng thụ thương, các Thần Tiếu khác liền lao đến ngăn cản. Chúng lúng ta lúng túng thổ ra một loạt hồng châu, quang mang sáng rực, vết thương trên người Hổ thần tướng liền từ từ khép lại, bắt đầu chuyển biến tốt hơn.
Lăng Phong thần chỉ quả thật bá đạo! Đám Thần Tiếu vừa đích mắt nhìn thấy nên trong lòng còn run sợ, phải có sự hợp lực của cả bọn thì mới có thể khiến cho miệng vết thương lành lại được. Điều đó cũng cho thấy được uy lực của Lăng Phong thần chỉ, và sức sát thương thật là kinh nhân!
“Hống, hống!” Hổ thần tướng tiến đến trước mặt Lục Mộng Thần, vẻ mặt thập phần giận dữ, hung hăng nói: “Các huynh đệ, chúng ta cùng liên thủ để kết liễu tên tiểu tử này!”
Chợt có một đạo hắc quang chớp lên, Hổ thần tướng từ giữa không trung ngã xuống, thì ra người vừa ra tay chính là Thử thần tướng.
“Không cần phải khiến cho ta xấu mặt thêm nữa!” Thử thần tướng tức giận trách mắng Hổ thần tướng: “Thua là thua! Lời huynh đệ chúng ta đã thốt ra, có bao giờ mà không giữ lời?”
Hổ thần tướng lắc lư thân thể, chậm rãi đứng lên, vẻ mặt rất ão não, nhưng lại không dám phát tiết, chỉ lầm bầm trong miệng mấy câu.
“Lục Mộng Thần, ngươi hãy nghe cho kỹ, huynh đệ chúng ta có ân báo ân, có oán báo oán. Hôm nay huynh đệ ta buông tha cho Thanh Long và Chu Tước, xem như ân tình lúc trước đã báo xong. Nhưng hôm nay ngươi đã đả thương huynh đệ ta, thù này tạm thời bỏ qua, lần sau gặp lại, chúng ta sẽ tính toán với ngươi!” Thử thần tướng nhìn Lục Mộng Thần với ánh mắt lạnh lùng, thốt ra ngữ khí bất mãn.
Thử thần tướng thân là thủ lĩnh của Thập Nhị Thần Tiếu, tất nhiên là phải luôn luôn quan tâm đến chúng huynh đệ tỷ muội của mình. Giờ đây Hổ thần tướng thụ thương, điều này đã khiến nó vô cùng tức giận. Nhưng kẻ đối mặt với nó lần này lại là Lục Mộng Thần, không những hắn có ân đối với bọn chúng, mà trước khi tỷ đấu thì cũng đã có giao kết, vì vậy mà bây giờ nhất định phải tuân thủ theo những giao kết đó. Giờ đây, bản thân của Thử Thần cũng không biết nói gì cho tốt, bởi vậy, hỏa khí của nó không xuất ra được, chỉ đành cúi đầu ảo não giống như Hổ thần tướng.
Hổ thần tướng vốn là huynh đệ lâu năm, hiểu rõ tính cách của lão đại, nên nay nghe lão đại nói như vậy thì trong lòng cũng rõ ràng, chỉ đành tự kiểm điểm lại bản thân.
“Các huynh đệ, chúng ta đi thôi!” Thử Thần ra lệnh, đám Thần Tiếu liền phóng ra một đạo hắc phong, trong thoáng chốc đã tụ lại thành một quầng hắc vân, rồi nhanh chóng bay về hướng tây. “Đi mau!” Âm Dương Mãng thấy vậy thì cũng lặng lẽ ra hiệu với Hổ Đầu Phong, rồi cả hai liền hóa thành một đạo lưu quang bay đi mất.
“Lục Mộng Thần, đa tạ ngươi!” Thanh Long khôi phục được cử động, thân thể to lớn đột nhiên thu nhỏ lại vài thước, từ từ hạ xuống đất. Chu Tước cũng đồng thời thu nhỏ thân thể, rồi hướng về Lục Mộng Thần thi lễ.
Lục Mộng Thần nhẹ nhàng tống xuất một đạo chân nguyên khẽ nâng Thanh Long và Chu Tước lên, rồi thành khẩn nói: “Thanh Long đại ca, tiểu đệ hôm nay không tiếc mạo hiểm tính mạng, thật sự là có việc cần thỉnh cầu, mong Thanh Long đại ca thành toàn cho.”
Thanh Long giật mình, không ngờ rằng Lục Mộng Thần lại nói như vậy, nó ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ là ngươi có việc gì cần ta hỗ trợ sao?”
Trong đầu Lục Mộng Thần lại hiện lên khuôn mặt tái nhợt và thân thể đầy máu của Dạ Nguyệt, ngữ khí của hắn trở nên thập phần thương cảm, khẽ thở dài rồi nói: “Thật không dám giấu, tại hạ cần máu Thanh Long để cứu sống tính mạng của một vị cô nương, mà vị cô nương đó lại có ân cứu mạng tại hạ…..”
Thanh Long nhìn vẻ mặt thống khổ của Lục Mộng Thần, thì hoàn toàn hiểu được lý do của hắn. Vì vậy mà nó không chút do dự, đột nhiên bay lên giữa không trung, há miệng hướng về bụng mình mà phóng ra một đạo tinh quang, xé toạc thân thể, khiến cho từng dòng máu tươi chảy ra, nhưng nhờ có quang mang bao quanh long huyết nên không để một giọt nào rơi xuống đất.
Máu chảy ra càng lúc càng nhiều, chỉ trong chớp mắt, đã lấp đầy độ một gian phòng lớn. Sau đó, Thanh Long cất tiếng ngâm dài, quang mang chợt co rút lại thành một hạt hồng châu sáng lòa, trông không khác nào một quả trứng gà nhỏ tí tẹo, rồi bay thẳng về phía Lục Mộng Thần.
Lục Mộng Thần vội đưa một tay tiếp lấy, cảm thấy có một luồng khí ấm truyền vào tay. Hắn cẩn thận quan sát hạt châu, thì phát hiện bên trong có vô số máu tươi đang lưu động.
“Đây là long huyết thuần chánh nhất trong cơ thể ta. Bây giờ ta đã phong bế nó thành viên long huyết châu, chỉ cần ngươi trút chân nguyên vào đấy, tất hạt châu sẽ nứt ra, và long huyết cũng sẽ tuôn ra ngoài, vậy ngươi có thể dùng nó mà cứu sống bằng hữu của ngươi!” Thân thể Thanh Long đang bay lượn trên cao giờ đây như có phần nặng trịch, dù sao, mất nhiều máu như vậy, tất nhiên là cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng một khoảng thời gian.
Lục Mộng Thần rối rít cảm tạ không ngừng. Có viên long huyết châu trong tay, vậy việc Dạ Nguyệt sống lại không còn là mộng tưởng nữa. Hắn thật sự không ngờ đến đường đi lại thuận lợi như thế, tựa hồ như ở trong cõi u minh, thiên ý đã sớm an bài như vậy.
“Thanh Long đại ca, còn có một chuyện ta muốn hỏi, không biết huynh có biết Long Môn giới ở tại địa phương nào chăng?” Lục Mộng Thần đột nhiên nhớ đến việc mình từng đáp ứng với tiểu Ngư là dò hỏi Long Môn và trợ giúp cho nó phi thăng Thiên giới.
“Cái gì? Ngươi muốn đi Long Môn?” Thanh Long kinh ngạc hỏi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!