Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6!
#22. Sự Thật Về Chrono. Con Rối Fate
Ma pháp, căn bản không gây chết người, những thương tích gây ra bởi ma pháp hoàn toàn có thể được chữa lành.
Nhưng cái gì cũng có 2 mặt, có ma pháp, cũng có thứ chống lại nó, được gọi là Trường Vô Hiệu Hóa Ma Pháp-Anti Magilink Field (aka AMF), các pháp sư ở trong môi trường này sẽ bị hạn chế khả năng sử dụng ma pháp hoặc thậm chí là trở thành người thường. AMF càng ngày càng phát triển, và nếu nó chuyển theo hướng xấu chống lại văn minh phép thuật hiện giờ thì mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ tệ. Bởi vậy nên TSAB quyết định phát triển vũ khí sát thương vật lí, đó là cách duy nhất chống lại AMF trong tương lai.
\”Con phản đối!\” Chrono nhíu chặt lông mày, sắc mặt cực kỳ khó coi: \”Sát thương của chúng cực kì khó kiểm soát hay nói trắng ra là hoàn toàn không thể! Quá nguy hiểm rồi!\”
Lindy vẫn rất bình tĩnh khoanh tay, cô chăm chằm nhìn sâu vào đứa con trai duy nhất của mình: \”Chrono, con cũng biết ít nhiều rồi phải không? Về cơ thể của con?\”
Cậu chột dạ giật mình, giọt mồ hôi to tướng chảy xuống, biết không thể chối được, cậu đành cắn răng thú nhận: \”Cơ thể con có khả năng kháng ma pháp trong khi bản thân vốn là một pháp sư. Một cơ thể……..vừa sinh ra ma lực cũng vừa sinh ra Từ trường AMF…….là vậy…..phải không?\”
\”Chính xác!\” Lindy chua xót lắc đầu: \”Và đó là nghịch lý! Chúng ta đang sống trong Không Thời gian Thứ Nguyên, những gì đối nghịch đi ngược lại dòng chảy sẽ bị………\”
\”Triệt tiêu!\” Tony tiếp lời, nhóc cúi gằm u buồn, sống mũi đỏ lên như muốn khóc: \”Cháu nhận ra qua cái tên của Bệ Hạ-Chrono, Thời gian ở đây chính là \’Hội Chứng Đảo Ngược Thời Gian Sinh Lý Cơ Thể\’. Người mắc chứng này sẽ bị trẻ hóa, từ người lớn thành thiếu niên, từ thiếu niên thành trẻ con, trẻ sơ sinh, và cuối cùng là…………tan biến trong hư vô như chưa bao giờ xuất hiện.\”
Lindy tiếp tục kể. Trong một lần làm nhiệm vụ ở Vaizen, đội của cô cứu được Mia bị một nhóm khủng bố bắt cóc, hai chị em ngồi lại nói chuyện và dần thân thiết hiểu nhau hơn, bỏ qua mọi chướng mắt hiềm khích lúc trước. Lúc ấy Lindy rất lo sợ vì Chrono 5 tuổi có những dấu hiệu quá kì lạ, cứ nhỏ dần bất thường. Gặp được Mia, cô chia sẻ có một loại thuốc tạm kìm hãm quá trình lại quá trình này. Và để theo dõi gắt gao hơn cơ chế AMF và Mana (ma lực) cùng song song tồn tại trong người cậu cũng như kịp thời điều trị mỗi khi dấu hiệu trẻ hóa biến đổi đột ngột, Mia đã gia nhập trở thành bác sĩ trên Chiến hạm Athra.
Nhưng thuốc không phải là giải pháp, sau 9 năm sử dụng cơ thể Chrono đã sinh ra đề kháng, tốc độ trẻ hóa càng đột biến tăng gấp 3 lần. Bởi vậy năm sau không thể áp dụng phương pháp này lên cơ thể cậu nữa.
Nói tới đây, không gian tự khắc tĩnh lặng, nặng trĩu ưu sầu. Đôi mắt màu lam của Chrono khẽ e dè ngước lên: \”Mẹ……con xin lỗi……vì đã không hiểu mẹ…….\” Cậu thật hối hận, mẹ luôn nghĩ tốt cho cậu nhưng bản thân lại luôn quá đáng trách móc mẹ. Cậu thật ngu ngốc bất tài……nhỉ?
\”Không, là mẹ vô dụng không thể bảo vệ được con mình.\” Lindy rưng rưng nước mắt ôm chầm lấy Chrono, hàng lệ nóng hổi mặn chát chảy xuống: \”Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi!\”
\”Mẹ…….\” Tiếng nấc nghèn nghẹn thốt ra từ cổ họng cậu, đã bao lâu rồi……..nước mắt ấy không chảy ra. Vào cái ngày mưa tầm tã đám tang của bố, cậu cũng không hề khóc. Nhưng bây giờ cho dù có cố nín, lệ vẫn không kìm được mà nức nở. Chrono quên mất mình từng là một sĩ quan nghiêm khắc lạnh lùng, bây giờ cậu chỉ là một đứa trẻ ủy khuất khóc trên vai mẹ mà thôi.
Tony càng oa oa dữ dội hơn, nhóc ôm mặt sụt sùi khóc, bỗng dưng tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần và cuối cùng nhóc ngơ ngác ngẩn người như nghĩ ra điều gì đó. Chờ đã! Clyde Bệ Hạ mất trong vụ Dạ Thiên Thư…….mà cuốn sách đó……THÔI RỒI LƯỢM ƠI!!!
Nhóc la toáng lên: \”Có cách! Có cách rồi!!!\”
\”Hả?\” Bị cái giọng oang oang như vịt thét muốn thủng màng nhĩ, hai mẹ con không khỏi nhíu mày khó chịu với nhóc con. Nhưng Tony trái lại cực kỳ hứng khởi: \”Qui luật âm nhân âm ra dương! Chính là nó!\”
Cái mòe gì thế!? Tạm thời chưa thể bật mí!
Lúc ấy tại một hòn đảo u ám trôi nổi trong Không gian thứ nguyên, không có ánh sáng, chỉ toàn bóng đêm sâu thẳm không thấy đáy.
Ngôi lâu đài nọ được sấm chớp màu tím bao phủ, rùng rợn sát khí như muốn bóp chết hơi thở người ta. Càng vào sâu, chợt ta nghe tiếng kêu la thảm thiết và tiếng roi quật dữ dội đầy tức giận, như đang muốn trút xả hết cơn thịnh nộ trong lòng.
Arf ôm chặt đôi tai ngồi co ro ngoài cửa căn phòng hành xác đáng sợ kia, đôi mắt cô đỏ ngầu, răng nanh nghiến ken két căm phẫn nhưng lại quá sợ hãi không dám làm gì.
Trong phòng, Fate bị trói chặt hai tay treo lên, cả người đầy vết roi rỉ máu, tinh thần đã không còn tập trung nữa mặc cho người phụ nữ trước mặt xả giận mắng mỏ: \”Tại sao trước một cơ hội ngàn vàng thế lại đứng trơ ra!? Con làm ta quá thất vọng, Fate!!! Sao ta lại có một đứa con gái bất hiếu thế này!!! Hả!!!?\” Sau mỗi câu bà ta lại quật thân hình nhỏ bé một roi thật mạnh, thật đau đớn.
Nghe tiếng kêu khổ sở của Fate, Arf không nhịn được nữa xông vào giơ nanh giơ vuốt tấn công bà ta: \”PRECIA!!! CHẾT ĐI!!!\”
Nhưng đòn của cô sói dễ dàng bị chặn, người đàn bà giơ bàn tay với bộ móng sắc nhọn nắm lấy đầu cô, quẳng ra khiến cô đâm sầm vào bức tường. Arf ho ra ngụm máu, vẫn không sợ hãi mà trừng to mắt với bà ta. Precia nhếch môi khinh thường, cây quyền trượng trên tay chỉa vào Arf, đòn sấm sét hội tụ chuẩn bị phóng tới: \”Biến đi! Đồ chó chướng mắt!!!\”
\”Oành!!!\” Tiếp theo tiếng nổ vang trời ấy là một lỗ thủng trên bức tường, Arf hoàn toàn biến mất không một dấu vết. Bà ta chặc lưỡi khó chịu: \”Hừ! Trốn rồi! Thứ vô dụng!!!\”
Nhưng cũng nhờ sự can thiệp đó, Precia không còn tâm trạng dùng cực hình với Fate nữa. Một khoảng thời gian sau, ý thức cô bé dần dần hồi phục, ngơ ngác nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm điều gì. Người đàn bà giả giọng ngọt ngào: \”Con sói đó sao? Nó sợ hãi công việc nguy hiểm nên đã trốn rồi. Fate đáng yêu của ta, con không nên tin vào những thứ ngoại lai đó, đặc biệt là thằng nhóc TSAB kia. Con chỉ nên tin ta mà thôi, ta là mẹ của con!\”
Cô bé run rẩy vô thức trong sợ hãi đáp lại: \”Vâ….ng….thưa….mẹ…\”
\”Tốt! Tốt!\” Bà ta cười hả hê, vẫn giả ngọt: \”Vậy nên con hãy đi đi, và tìm mang về những viên Jewel Seeds còn lại cho ta! Cho mẹ của con! Hiểu chứ, Fate?\”
\”Vâ….ng…..thưa….mẹ….\” Giống như một con rối được lập trình sẵn, Fate hoàn toàn bị người đàn bà này điều khiển, chấp hành mọi mệnh lệnh của bà ta, sống……vì lợi ích hèn mọn của bà ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!