Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6!
#37. Xuất Hành
Một cô bé ngồi trên chiếc xe lăn, len lén núp sau tường ngoài, nhìn vào khung cảnh bên trong trường. Có lớp đang học thể dục, có clb thể thao đang vận động, một điều tưởng chừng rất bình thường………nhưng cô bé không thể có được.
\”Hayate Ojou-sama, em đang nhìn gì thế?\”
\”A, Signum.\” Thiếu nữ giật mình quay đầu lại, chớp mắt đã thay đổi biểu cảm phiền muộn thành nụ cười vui vẻ: \”Không có gì đâu, nào, chúng ta về nhà thôi.\”
Signum là một cô gái chừng đâu 20 tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, dáng đứng thẳng tắp hiên ngang, đôi mắt lại sắc sảo bén nhọn như chim ưng, nhưng khi nhìn vào thiếu nữ nhỏ kia lại đầy vẻ thần phục trung thành, không hề kiêu ngạo khó thuần. Cô ngập ngừng nói: \”Em muốn……..đi học sao?\”
\”Uhmmm……để xem nào……\” Hayate đảo mắt đắn đo suy nghĩ: \”Không hẳn vậy…….em đến trường, vì muốn kết thân với nhiều bạn……\” nói đến đây cô vội đổi đề tài khác, không muốn nhắc tới nữa: \”Được rồi mà, bây giờ có mọi người, em đã rất hạnh phúc rồi. Không nên tham lam quá nhỉ?\”
\”Thực ra……..\” Signum e dè chậm rãi: \”Nếu em muốn……chúng tôi có thể……\”
\”Không được!\” Thiếu nữ nhanh chóng phản bác, nghiêm mặt lạnh lùng: \”Không thể vì một mình em mà liên lụy đến nhiều người được, chị mà còn nói thế là em giận đấy!\”
\”Vâng vâng, tôi sẽ không, sẽ không mà.\” Signum rối rít: \”Xin lỗi Ojou-sama, xin lỗi.\”
\”Vậy thì tốt.\” Hayate gật đầu hài lòng, nụ cười ấm áp dịu dàng trở lại trên môi: \”Hôm nay trời hơi lạnh rồi, chúng ta mua đồ nấu lẩu nhé?\”
\”Vâng, như mong muốn của người.\”
Trên con đường đến siêu thị, Hayate phấn khởi suy tính các món ăn, cô không hề thấy được ánh mắt chua xót của Signum.
-Xin hãy thứ lỗi cho tôi, vì đã kháng lệnh của người. Nhưng chỉ cần người có được hạnh phúc, bất kể phải phá hoại, bất kể phải giết ai, những kỵ sỹ chúng tôi sẽ giành lấy nó. Tất cả…….là vì Ojou-sama-
Tổng bộ TSAB, Trụ sở Hải quân.
\”Bệ hạ. Anh đang đọc gì thế?\”
\”Bệ hạ. Lát nữa chúng ta đi thử mẫu súng mới nhé?\”
\”Bệ hạ. Em muốn ăn bánh ngọt ở Cheesenut!\”
\”Bệ hạ………\”
\”Bệ hạ……….\”
\”Rầm!\” \”Dẹp ngay!!!\” Chrono hầm mặt khó chịu, giọng trầm lạnh: \”Bệ hạ. Bệ hạ. Bệ hạ suốt ngày! Người khác không biết còn tưởng anh con cái vua chúa thời Belka còn sót lại đây này!!!\”
\”Nhưng mà…….\” Nhóc trề môi.
\”Nhưng cái sất!\” Cậu nghiêm khắc hạ lệnh: \”Không Bệ hạ Điện hạ gì hết!!! Gọi thông dụng chút đi.\”
\”Hưm…….\” Tony ngẩng đầu vắt oac suy nghĩ: \”Uhmm……vậy Chro-chan nhá!!!\”
\”Xẹt!\” Một lưỡi dao bằng băng sượt qua gò má nhóc, cắt phăng mấy sợi tóc để lại hàn ý chết người. Cậu cắn răng nhấn mạnh: \”Muồn tìm lối tắt tới địa ngục à?\”
\”Ấu mòe hông phải nha!!!\”
Sau một khoảng thời gian (có vẻ) ngắn, bị ai kia dần ra tương ra bã, Tony mới được chấp thuận được xưng: \”Bocchama\”. Nghe hơi quý công tử một chút, nhưng xem ra vẫn bình thường chán. Không sởn da gà gai ốc như cái \’Chro-chan\’ mà mẹ cậu gọi.
Nhóc trề môi chán chường, tay chống cằm: \”Anh đã ở đây được nửa tiếng rồi đó, rốt cuộc là làm gì chứ?\”
\”Tới rồi kìa.\” Cậu bỗng gấp phập sách lại, ngẩng đầu lên.
\”Xin lỗi! Em tới trễ!\” Yuuno thở hồng hộc chạy vào, nhưng sắc mặt lại không có tí nào mệt mỏi, ngược lại cực kỳ hưng phấn: \”Quá tuyệt vời luôn! Không hổ là Kho lưu trữ lớn nhất vũ trụ!!!\”
Tony nghiêng đầu nghĩ ngợi: \”Ý anh là…….IL-Ifinity Library?\”
\”Đúng là nó! Thư viện vô hạn a!\” Mắt cậu sáng rực lấp lánh đầy sao: \”Niềm ao ước của một nhà khảo cổ là được vây quanh bởi SÁCH! SÁCH VÀ SÁCH!!! Nghĩ tới là sướng đến rùng mình!!!\”
~Sa mạc lời~
Mới đó còn vui lắm, nhưng chưa tới 0.0001s, Yuu đập rầm rầm đầu lên bàn kêu than: \”Tại sao tới bây giờ anh mới nói cho em biết về nó chứ!? Chúng ta sắp phải xuất hành rồi mà!!!\”
\”Muốn thì cứ ở lại!\” Chrono thản nhiên nhún vai.
\”Éo!\” Chồn-kun vội bật phắt dậy phủ quyết: \”Em muốn gặp Nanoha!!!\”
\”Ok! Đã thu âm xong!\” Tony cười nham nhở với cây bút ghi âm bé tẹo: \”Không biết vẻ mặt Shiroha-san sẽ như thế nào khi nghe cái này nhỉ?\”
\”Cái gì!?\” Cậu đỏ lựng mặt, vươn tay muốn lấy lại cây bút nhưng Tony bay bay lượn lượn, chuồn như cá chạch, biết không bắt nổi, Yuu đưa ánh mắt đáng thương cầu cứu Chrono, nhưng ai kia giả lơ không thấy, tiếp tục cắm đầu vào sách.
Ngày hôm ấy Yuuno Scrya chính thức rút ra một chân lí: NHÀ HARLAOWN LÀ MỘT CÁI HỐ ĐEN THẲM SÂU KHÔNG THẤY ĐÁY!!!
Chiến hạm Athra trước xuất hành.
Lindy ghé tai nói nhỏ với Chrono: \”Không nói với tụi nhỏ liệu có ổn không?\”
Cậu bình tĩnh lắc đầu: \”Không cần đâu mẹ. Vẫn chưa điều tra ra kết luận cuối cùng mà, vả lại chuyến này chủ yếu là để nghỉ ngơi, con không muốn căng chặt tinh thần mấy đứa nó.\”
\”Ừm. Mẹ hiểu.\” Lindy gật đầu trịnh trong, song nhanh chóng đổi mặt hí hửng: \”Giờ thì…….chúng ta đi chứ, Chỉ huy Chrono?\”
\”Tất nhiên!\” Cậu cười mỉm, nháy mắt nghịch ngợm: \”Con không muốn ngâm dấm mãi một chỗ đâu! Quẩy nào!\”
\”Roger!\”
Buổi tối tại Uminari. Nhà Nanoha.
\”Ể? Họ hàng?\” Anh chị em nhà Takamachi đồng loạt ngơ ngẩn. Chả phải mẹ là cô nhi sao?
Momoko khó xử, rối rắm giải thích: \”Mẹ xin lỗi, mẹ đã giấu các con. Thiệt ra…….\”
\”BỊ PHẢN ĐỐI!!!???\” Lại một phen ngoác mồm ngoác miệng. Có ai ngờ người thân của mẹ lại không chấp nhận một kiếm sĩ tài giỏi như ba làm rể chứ?
Chừng 20 năm trước, Momoko là con gái thứ trong một gia đình tài phiệt có tiếng tại Nhật Bản, và chồng cô-Shirou, một kiếm sĩ tài ba, chuyên làm vệ sĩ cho những gia đình giàu có. Ông nội cô phản đối gay gắt chuyện này, cộng thêm việc người chị ruột cũng từng vướng vào chuyện tình tương tự mà bỏ nhà đi, Momoko cũng lấy đó làm động lực theo đuổi tình yêu của mình. Khoảng 1 tháng trước, người ông đó tìm đến quán cà phê Midoriya, tâm sự và xin lỗi vì những lỗi lầm trong quá khứ, đồng thời ngỏ ý muốn hàn gắn lại tình cảm gia đình. Thấy ông đã già yếu, Momoko mềm lòng đồng ý.
Và kết quả là………nhà ngoại của cô sẽ đến đây thăm vào mùa xuân tới, sẽ có……rất rất nhiều người đấy!
Thực sự thì anh chị em Nanoha vẫn chưa tin nổi chuyện này. Cái cốt truyện cẩu huyết gì đây?
Nhất là Nanoha, cô bé càng nghi ngờ đề phòng hơn. Bởi Yuuno đã từng nói, anh chị và ba cô không có ma lực, nhưng mẹ của cô lại giấu trong người một nguồn năng lượng không nhỏ, bởi vậy nên Nanoha di truyền mới có được khả năng sử dụng ma pháp. Thực ra thì Momoko không mạnh lắm đâu, với lại tuổi cũng hơi muộn nên nguồn năng lượng này đã thoái hóa, không có cơ hội thức tỉnh nữa. Lí do là vì cơ thể của cô yếu, nên không thể cân đồng thời một sức mạnh như vậy. Còn Nanoha thừa hưởng tố chất vật lí tốt từ ba mình, nên ma lực trong người cô bé càng mạnh mẽ và vượt xa nguồn năng lượng vốn có do di truyền.
Điều đó cũng có nghĩa là…….nhà ngoại của cô cũng là những người có ma lực, thậm chí có thể là pháp sư của Thế giới này. Bởi vì Trái Đất thuộc Ngoại quản giới nên TSAB vẫn không rõ bao nhiêu thông tin cho lắm, lần Chrono xuống đây làm giám sát viên cũng vì để điều tra thêm. Bây giờ Nii-sama không có, xem ra, Shiroha này phải thay anh ấy làm chút việc rồi!
Kế hoạch thật toẹt vời! Mình đúng là thiên tài!
Đứng trước gương tự luyến một hồi, Nanoha định lấy bộ đồ để thay ra ngủ. Nhưng chung qui……….chuyện muốn tới, vẫn phải tới!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!