Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6! - #4. Hai Gương Mặt Đối Lập
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6!


#4. Hai Gương Mặt Đối Lập


Trong lúc tăng tốc lao xuống, bàn tay Chrono ẩn hiện một quả cầu sấm sét màu lam, ném thẳng vào con sinh vật kia: \”Lancer Shoot!!!\”

Nó mau lẹ nhảy lên cột đèn tránh đòn, nhưng không biết rằng Chrono đang dụ nó, cột đèn kim loại vô tình dính với lan can sắt, dòng điện sấm dẫn qua chích tê liệt người con quái vật, khiến nó tạm thời ngẩn ngơ không thể cử động. Chrono thản nhiên chỉa mũi Pile Smasher vào nó, ngón tay giật cò súng: \”Impact Cannon!\”

Bị quả ma pháo màu lam pằng chíu bắn sấp mặt, con vật gào thét vô vọng rồi từ từ tan biến, chỉ để lại một viên đá quí hình thoi.

Yuuno triệt để đơ cứng, mắt chữ A mồm chữ O lắp bắp kinh hãi: \”Nhanh vãi đạn. Gio….giỏi quá!\”

\”Là cái này phải không?\” Chrono đưa viên đá hình thoi cho cậu, vẻ mặt tò mò khó hiểu vô tình đâm ngay nhát dao vào tim ai đó: \”Nó yếu mà, sao cậu không xử được?\”

Hự! Con tim rỉ máu! Ông đây là Nhà khảo cổ! Sức lực ông có hạn!!! Không đánh đánh giết giết ngon lành được như mấy người!!!

Bị chọc tức lên, mắt Yuuno bỗng tối sầm lại, người cũng mất hết sức lực lịm đi.

\”Ơ kìa làm sao……\” Chrono nhanh tay đỡ lấy, không thì rơi tự do luôn rồi, cậu sờ trán đứa trẻ này thấy hơi nóng. Xem ra đã sốt rồi, lại cạn kiệt sức lực, bụng quá đói nữa. Haiz, phải nai cái của nợ này về thôi!

Chưa nghỉ ngơi được bao lâu Yuuno đã bị cái bụng đánh trống gọi tỉnh dậy. Cậu hoang mang nhìn cảnh vật xung quanh. Rốt cuộc thì………chỗ qué nào đây!!!???

Nguyên căn phòng màu lam, bày biện đơn giản tới nỗi…….chẳng còn gì! (Nhờ ai mà đồ đạc của Nii-sama đổ bể hết hở?) Nhưng cũng khiến cậu sáng mắt bội phục về độ sạch sẽ bóng loáng. Hảo hâm mộ a! (quên mất ông này sống trong bãi rác)

Cạch. Cửa phòng mở ra, Chrono bưng mâm cháo và nước vào, khóe miệng hơi nhàn nhạt cười: \”Dậy thì tốt, mau ăn nhanh đi rồi hãy nghỉ tiếp.\”

\”Ể!?\” Yuuno được một phen nghệch mặt. Ô cái quỷ gì thế này? Who nói cho chế biết đi!?

Có vẻ cũng nhìn ra suy nghĩ đó, Chrono giễu cợt chỉ vào đầu: \”Não nhóc cháy hỏng nên anh đưa về đây. Muốn mau chóng khỏe lại tìm Jewel Seeds thì nghe lời đi! Hiểu?\”

\”Vân…..ggg….\” Hoàn toàn bị mê hoặc bởi giọng nói và gương mặt điển trai với nụ cười xấu xa ấy, Yuuno vô thức mà đáp, phải khó khăn lắm mới định hình lại một chút. Não cháy hỏng? Cậu ta đang biến tướng chửi mình mà!!!??

\”Này! Não tôi không có hỏng! Mà quan trọng cậu bao nhiêu tuổi mà xưng anh hả!!??\” Nhóc đập bàn phẫn nộ, bày rõ kháng nghị!

Đối với Chrono Harlaown, đây là cái câu mà cậu được hỏi nhiều nhất trên đời. Haiz, ai bảo thừa kế cái gen của mami chớ. Mẹ 30 mà nhìn như 20, còn thằng con này 14 thì nhìn đâu như 10-12. Biết giải thích cũng nhận được câu cãi lại, đành ném luôn cái chứng chỉ sĩ quan cho Yuuno: \”Coi rồi cấm hỏi!\”

Chrono Harlaown.
Sĩ quan chấp hành trực thuộc Chiến hạm Athra, Giám sát viên Trái Đất.
Ngày sinh: 14/3/0051……..mình sinh năm 0056. Vậy là ổng hơn mình 5 tuổi. Ồ ra vậy…….KHOAN ĐÃ!!! HƠN 5 TUỔI!!?? VẬY LÀ ỔNG 14 HẢ!!??\”

Yuuno trừng muốn lòi đôi con mắt \”Này này! Cậu thiệt là 14 tuổi!!??\”

\”Chứng chỉ của TSAB ai dám làm giả? Chỉ là tôi trông hơi trẻ thôi! Vài ba năm nữa là khác liền!\” Chàng sĩ quan bình thản ngồi xuống cạnh giường, cầm một cuốn sách mà đọc, miệng thúc giục: \”Ăn nhanh còn trả bát cho người ta. Nhà này không có tí chén đĩa gì đâu. Đồ mượn hết đấy!\”

\”….Ừm…..\” Ngoan ngoãn ăn hết tô cháo thơm ngon do bà Kisaragi nấu, Yuuno có chút tò mò hỏi: \”Không thuốc men gì hả?\”

Chrono vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách: \”Anh tiêm cho nhóc mũi tổng hợp rồi. Cơn sốt với vết thương của nhóc qua một đêm sẽ tự động khỏi thôi. Ngủ đi!\”

\”Này. Tôi nghĩ công việc của anh đôi có nhiều như vậy? Anh ko thấy mình bao đồng quá sao?\”

Cuốn sách đột ngột gập lại, Chrono liếc xéo lạnh nhạt: \”Ồ, nếu đã chê thì ngày mai cưng phắn luôn về Midchilda nhá!\”

\”Không được! Tôi phải thu thập……\”

\”Vậy thì ngủ đi đừng có càm ràm!\” Cậu đập nhẹ cuốn sách vào trán đứa bé, thở dài bất đắc dĩ: \”Biết thể nào nhóc cũng nói vậy nên anh đã xin chỉ thị của Cục rồi. Nhóc sẽ thu thập chúng dưới giám sát của anh. Hừ, nếu là bình thường thì tội tự tiện sử dụng ma pháp trong thành phố với sở hữu Lost Logia đã bị cho ăn cơm nhà nước 3-5 năm rồi. Anh đang giúp nhóc đấy! Liệu hồn mà ngoan ngoãn đi!\”

Đèn phòng chợt tắt cùng tiếng đóng cửa rời đi đánh thức Yuuno khỏi cơn ngơ ngẩn. Cậu vốn là trẻ mồ côi được người trong bộ tộc cho ăn chùa ăn chực mới lớn được bây giờ. Gia đình……….là thứ xa vời mà cậu luôn khao khát. Từng hành động của Chrono lúc nãy giống như một người anh hết cách với đứa em trai nhưng vẫn luôn bênh vực bảo vệ nó. Một dòng ấm áp chảy qua tim Yuuno. Chrono, cái người này ngoài mặt lạnh lùng sắt đá, nhưng bên trong mềm như đậu hũ. Chuẩn kiểu mẫu anh trai mà nhiều người mơ ước. Có lẽ…….mình nên nghe lời!

Chrono ngẩng cao đầu nhìn bầu trời đêm đầy ánh sao, không một gợn mây hoàn toàn khác với cái ngày mưa dông bão bùng hôm ấy. Dưới làn mưa không biết đâu là nước mưa mà đâu là nước mắt, nhưng trên vai chất đầy trách nhiệm với gia đình, cậu tuyệt đối không thể trở thành đứa trẻ yếu đuối, một giọt lệ……..cũng không rơi. Dường như vì thế mà Chrono rất đồng tình và không bỏ rơi những đứa trẻ cô đơn giống mình. Nghe thì thật tàn nhẫn, nhưng Ý thức trách nhiệm quá lớn đang bóp chết đi nụ cười của cậu. Trở thành lạnh nhạt nghiêm khắc như bây giờ……là vì điều đó chăng?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN