Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh


Chương 23


Tiết Tiểu Tần bị tiếng thét chói tai dọa giật mình, tay run lên, lát thịt cá vừa gắp lên rơi lại vào nồi, dầu văng tung tóe.

Quần áo mới của cô…

Trên bàn tay cũng dính chút bẩn, Hoắc Lương nhướng mày, lập tức thấm nước ấm vào giấy ăn lau tay cho cô. Nói thật, cô không cảm thấy đau lắm, nhưng tiếng thét chói tai dọa người hơn. Tiết Tiểu Tần đẩy đẩy tay anh: “Em không sao, hồi nãy… có chuyện gì vậy?”

Xảy ra chuyện gì thế?

Chỉ thấy thực khách trong tiệm lẩu đều đứng lên, tạo thành vòng tròn lớn cách phía sau lưng Hoắc Lương năm mét. Vừa rồi, Tiết Tiểu Tần chỉ lo ăn, căn bản không để ý đến ngọn nguồn cãi nhau cái vụ gì.

Hoắc Lương ném giấy ăn, nói: “Cãi nhau.” Thính lực của anh rất tốt, tốt đến mức không muốn nghe cũng có thể nghe rõ ràng.

“…”

“Ở đây chờ anh, một lát nữa anh quay về.” Nói xong, Hoắc Lương đứng dậy rời đi, Tiết Tiểu Tần ngồi tại chỗ không biết Hoắc Lương muốn làm cái gì. Nhìn anh đến quầy thu ngân hỏi mượn một đôi găng tay, đấy là găng tay công nhân thường dùng để rửa chén, nhưng nhìn rất mới. Sau đó, cô thấy người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đi vào đám đông cách đó không xa. Tiết Tiểu Tần vừa tò mò vừa lo lắng cho Hoắc Lương liền xách túi chạy đến.

Tuy vóc người cô cao gầy nhưng rất nhỏ nhắn, linh hoạt. Vừa chen vào trong, cô liền thấy mấy người mặc đồng phục của nhân viên tiệm lẩu đang ấn người thanh niên thoạt nhìn hai mươi tuổi xuống đất. Trên đất, một người phụ nữ trung niên ôm cánh tay lăn lộn. Mùa đông nhưng tiệm lẩu khá ấm áp, bà ấy cởi áo khoác chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng, bây giờ để lộ một mảng da thịt bị bỏng nặng, đau đến không thở ra hơi.

Tiết Tiểu Tần nhát gan, ngay cả khi xem ảnh ma quỷ cô chỉ dám hí một mắt nhắm một mắt để xem. Vừa nhìn thấy cảnh tượng máu thịt lẫn lộn, lập tức che miệng sợ mình hét toáng lên.

Trái lại, Hoắc Lương chẳng có biểu cảm gì, anh đã nhìn quen hình ảnh máu me đầm đìa khiến người ta buồn nôn như thế này.

Anh nhanh chóng dùng kéo mượn ở quầy thu ngân cắt bỏ áo len đẫm máu của người phụ nữ. Kế đó, anh bảo nhân viên của tiệm lẩu đi lấy nước lạnh giúp anh rửa vết thương. Sau đó, anh lại hỏi: “Có băng gạc y tế không?”

Không có.

Mấy cô gái trẻ bị dọa sợ hãi, đứng bên cạnh run run. Hoắc Lương dùng tốc độ nhanh nhất sơ cứu đơn giản cho người phụ nữ, điều kiện có hạn, anh chỉ có thể làm như vậy. Cũng may là anh đã bảo quầy thu ngân gọi 120 để báo nguy. Chuyện có thể làm anh đã làm, những việc còn lại giống như không liên quan anh.

Bởi vì nơi này tương đối gần bệnh viện, cho nên xe cấp cứu đến rất nhanh. Người thanh niên dùng nước sôi tạt người khác cũng bị cảnh sát dẫn đi.

Cái này chỉ là chuyện nhỏ, người phụ nữ trung niên dẫn con gái đi ăn lẩu, hai mẹ con ngồi vào bàn dành cho bốn người. Người thanh niên kia đi cùng ba người bạn nhưng ngồi bàn hai người, cho nên đi qua thương lượng xem có thể đổi bàn hay không. Kết quả người phụ nữ trung niên dùng giọng điệu không tốt cự tuyệt, người thanh niên bị bà ta chọc giận, vừa khóe nhân viên tiệm lẩu cầm ấm nước đi ngang qua, gã liền giật lấy quăng về phía người phụ nữ trung niên.

Hoắc Lương ngồi đưa lưng về phía bọn họ, đương nhiên anh cũng nghe được bọn họ cãi cọ chuyện gì. Nhưng anh không ngờ sự việc lại biến thành thế này, làm sao có người bình thường nào không nói một lời liền xách nước sôi giội người khác? Có một số người bình thường còn chẳng bằng người mắc chứng vọng tưởng như anh đấy!

Cả quá trình này, Tiết Tiểu Tần đều dùng ánh mắt đầy sao nhìn ông xã nhà mình, sùng bái đến nước không thể sùng bái hơn nữa. Hoắc Lương tùy tiện cởi găng tay vứt vào sọt rác, sau đó nắm tay cô quay về chỗ ngồi của bọn họ —- Cái lẩu mới ăn được một nửa, đương nhiên không thể chấm dứt như thế.

Dù anh lẩn vào đám người vẫn có thể tỏa sáng như cũ. Tiết Tiểu Tần chớp mắt lại chớp mắt, lúc trước ở chung một chỗ với Hoắc Lương, nhìn ánh mắt ngưỡng mộ và ao ước của người khác cô có chút hư vinh. Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì anh.

Xem đi, cho dù Hoắc Lương không thể nào cảm nhận được lòng đồng tình và thương hại như người bình thường, nhưng anh vẫn cố gắng làm người tốt đó thôi.

Anh cố gắng thay đổi mọi thứ đều vì Tiết Tiểu Tần.

Hoắc Lương cảm thấy Tiết Tiểu Tần bỗng nhiên cười rất ngọt ngào, liền hỏi: “Em rất vui à?”

Tiết Tiểu Tần ngọt ngào gật đầu, thuận tiện còn đá lông nheo với anh. Cô không đá lông nheo thì thôi, cô vừa làm thế Hoắc Lương liền đau lòng sờ sờ mí mắt cô. Thật đáng thương, cô vì anh khóc sưng cả mắt, đến giờ vẫn chưa hết sưng. =))

“Vì sao anh đột nhiên qua bên đó?”

Hoắc Lương nói: “Anh là bác sĩ.” Nếu chờ nhân viên y tế đến xử lý khẩn cấp thì đã muộn, đến lúc đó vết thương sẽ nghiêm trọng hơn nhiều. Đối với anh việc này chỉ là một cái nhấc tay, nhưng Hoắc Lương vẫn không thích tiếp xúc tay chân với người xa lạ. Cho nên, anh đến quầy thu ngân lấy một đôi găng tay sạch. Nhưng, sau khi về đến nhà, anh vẫn muốn khử trùng.

Sau khi nói xong, Hoắc Lương lại nói tiếp: “Anh sẽ cố gắng trở thành người xứng đôi với em.”

Trái tim Tiết Tiểu Tần lại bị đánh đánh trúng một lần nữa. Thật lòng cô cảm thấy lời nói của Hoắc Lương không đủ êm tai, nhưng mỗi một câu đều đâm vào trái tim cô, khiến cô càng cảm động hơn: “May là anh không thích ở chung với người khác, bằng không không biết có bao nhiêu em gái bị anh trêu chọc.”

Hoắc Lương không thể nào hiểu cách nói đùa như vậy, anh nghiêm túc nói: “Anh không thích bọn họ, anh chỉ thích em.”

Nói xong, anh cũng cảm thấy lời mình chưa đủ biểu đạt tình cảm trong lòng mình, liền đổi giọng: “Anh chỉ yêu em.”

Mặt Tiết Tiểu Tần đỏ bừng lên, cũng may vị trí bọn họ ngồi khá bí mật lại có chậu hoa che, người ngồi ở bàn sát vách không nghe rõ Hoắc Lương nói gì. Nếu không cô thật sự xấu hổ đến nhảy sông tự tử rồi. “Ừm… Em cũng yêu anh.”

Hoắc Lương nhìn cô, ánh mắt dịu dàng chan chứa tình cảm. Tuy vẻ mặt của anh vẫn… Một lời khó nói hết.

Không thể không nói, hành động không chút do dự đứng lên đi giúp người của Hoắc Lương đã tạo ấn tượng tốt trong lòng Tiết Tiểu Tần. Với anh, cô luôn có ấn tượng rập khuôn. Cô nghĩ người đàn ông này chắc chắn sẽ không làm chuyện không liên quan đến mình. Cái loại lạnh lùng, cao ngạo đã khắc sâu vào trong xương cốt anh, càng đừng nói tới tính cách yêu sạch nghiêm trọng, cực kì bài xích người khác. Chỉ một hành động nhỏ như thế, cô càng xác nhận Hoắc Lương đáng giá để cô yêu. Đồng thời cũng cảm thấy mình rất may mắn, may mắn anh một lòng trung thành với tình yêu của cô. Bằng không dựa vào kinh nghiệm ba mươi năm tán gái, vị trí bà Hoắc không tới lượt cô ngồi đâu!

Tựa như hiện tại, ánh mắt của các cô gái nhỏ ở xung quanh đều dán lên người Hoắc Lương, một giây cũng không rời. Thỉnh thoảng bọn họ khẽ liếc mắt nhìn, sau đó châu đầu ghé tai thảo luận vài câu. Tiết Tiểu Tần không cần nhìn cũng biết bọn họ đang thảo luận cái gì. Bởi vì khi cô lên cấp ba, cô điên cuồng say mê Kim Thành Vũ. Mỗi lần cô đều mang vẻ mặt thiếu nữ động lòng xuân thảo luận với đám bạn cùng bàn.

Người đàn ông thành thục, anh tuấn, phong độ lại còn là bác sĩ cứu sống người, nếu gặp phải người đàn ông như vậy trong cuộc sống thực tế, ngàn vạn lần không nên bỏ lỡ.

Tiết Tiểu Tần mặt mũi đỏ bừng tiếp tục ăn lẩu. Kết hôn nửa năm cũng xem như vợ chồng già rồi nhỉ? Cô bóc lột Hoắc Lương, cũng quen với việc Hoắc Lương chăm sóc cho cô. Thế nhưng, mỗi lần anh có động tác thân mật với cô, cô liền đỏ mặt không ngớt.

Ăn lẩu xong vừa đúng bảy giờ, ngoài trời tuyết rơi lất phất, Tiết Tiểu Tần không muốn về nhà sớm nên kéo Hoắc Lương đi dạo chợ đêm. Cô còn mua rất nhiều đồ lặt vặt đáng yêu, sau đó mới vừa lòng dẹp đường về nhà.

Vừa lên xe, Tiết Tiểu Tần nhận được điện thoại của ba Tiết. Buồi chiều, cô không tìm được Hoắc Lương cho nên cô không dám nói với ba mẹ. Hai ông bà ngồi ở nhà đoán mò vợ chồng son cãi nhau, có lẽ đã giải hòa với nhau nên gọi điện tới hỏi thăm. Tiết Tiểu Tần lập tức nói không có chuyện gì, sau đó đưa di động đến bên tai Hoắc Lương, thuận tiện dùng ánh mắt trách móc trừng anh: Anh xem đi, đều là lỗi của anh!

Đồng chí Hoắc Lương ngoan ngoãn nhận sai, tích cực thừa nhận sai lầm đồng thời cam đoan với ba Tiết sẽ không có lần sau. Ba Tiết tận tình khuyên bảo, dạy dỗ anh vài câu mới chịu cúp máy.

Tiết Tiểu Tần đắc ý nhìn Hoắc Lương: “Ba em hiểu em nhất nhá! Nếu lần sau anh còn chọc em khóc, em sẽ nói ba đánh anh một trận!” Vừa nói cô vừa giơ giơ nắm đấm hù dọa anh: “Đánh anh thành đầu heo luôn!”

Hoắc Lương mỉm cười, Tiết Tiểu Tần đột nhiên ý thức được một vấn đề: “Mắt kính của anh đâu?”

“Để quên trong nhà ba mẹ rồi.”

Bây giờ, Tiết Tiểu Tần mới biết Hoắc Lương không bị cận thị: “Không đeo kính sẽ không quen à?”

“Đối với anh, mất đi bất cứ thứ gì đều không quan trọng. Ngoại trừ em.”

Tiết Tiểu Tần đỏ mặt, cô cảm thấy Hoắc Lương bây giờ rất hiểu rõ tính cách của cô. Anh biết rõ cô không thể chống đỡ được mấy lời nói ngọt ngào, cho nên anh cứ nói mãi, hại cô cả đêm đỏ mặt không thôi: “Vẫn nên mang kính tốt hơn.” Vì khi anh đeo kính, nhan sắc của anh giảm xuống một phần.

Hoắc Lương không hề có nguyên tắc đồng ý: “Được.”

Trong suy nghĩ của Tiết Tiểu Tần, hôm nay hai người bọn họ nhờ vào hiểu lầm mà bọn họ bày tỏ nỗi lòng của mình cho đối phương biết. Chuyện đến mức này, về đến nhà chẳng phải nên tắm rửa, sau đó lên giường làm chuyện ấy ấy sao? Không phải phim truyền hình đều diễn như thế sao?

Cô nghĩ như vậy, tắm xong liền xịt nước hoa quyến rũ lên người.

Thế nhưng… Có ai đó có thể cho cô biết, vì sao cô nằm trong chăn chờ Hoắc Lương cả buổi. Người nào đấy tắm xong đi ra, lau khô tóc liền chui vào chăn…ngủ là sao? Trước khi nhắm mắt ngủ còn hôn lên trán cô một cái, nói chúc ngủ ngon?

Ai thèm anh chúc ngủ ngon hả? Tối hôm nay không thể nhá!

Trước kia, đối với đòi hỏi không chừng mực của Hoắc Lương, Tiết Tiểu Tần luôn ở thế bị động. Ở trên giường, Hoắc Lương rất bá đạo, Tiết Tiểu Tần chưa bao giờ có quyền chủ động. Nhưng mà… hôm nay, cô chủ động không tốt à nha? Cái chuyện này làm sao để phụ nữ chủ động được chứ???

Thế là trong lúc Tiết Tiểu Tần do dự, thời gian viu một tiếng trôi qua. Hoắc Lương hít thở đều đặn chìm vào giấc mộng, Tiết Tiểu Tần vẫn trợn mắt nhìn trần nhà không hề cảm thấy buồn ngủ. Cô không hiểu vì sao Hoắc Lương có thể ngủ được? Ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào trong lòng, càng khỏi phải nói cô còn là người đẹp trước lồi sau vểnh, thế nhưng người đàn ông này lại ngủ say như chết?

Tiết Tiểu Tần liền tức giận vô cớ, cảm thấy tâm tình của mình coi như đi tong rồi. Phải biết rằng lúc tắm cô còn ảo tưởng Hoắc Lương sẽ làm như vậy như vậy như vậy như vậy với cô. Một lần lại một lần đỏ mặt, kết quả Hoắc Lương tắm xong đi ra chỉ ôm cô ngủ. Ngay cả nói chuyện phiếm cũng không có!!!

Mệt đến thế này sao?

Càng nghĩ cô càng ảo não, tay nhỏ bé len lén ôm Hoắc Lương từ phía sau, đụng chạm nơi khêu gợi lần lên trên, sờ đến cơ ngực. Giấc ngủ của Hoắc Lương luôn không sâu, anh lập tức mở mắt: “Tiểu Tần?”

Tiết Tiểu Tần ừ một tiếng, tiếp tục sờ anh. Hoắc Lương bắt lấy tay cô: “Làm cái gì?”

Làm cái gì… Anh còn có thể hỏi làm cái gì? Tiết Tiểu Tần tức giận đến cắn anh, gầm gừ nói: “Ngủ! Còn có thể làm cái gì?”

Nói xong, cô dứt khoát nhắm nghiền hai mắt. Hoắc Lương vừa bị cô trêu ghẹo tỉnh lại, mặt không biểu cảm, ánh mắt mờ mịt hoàn toàn không biết vì sao Tiết Tiểu Tần tức giận. Không phải lúc nãy bọn họ rất tốt sao? Buổi chiều còn hòa hòa thuận thuận với nhau, làm sao cô tức giận nhanh như vậy?

Tiết Tiểu Tần tức giận xong mới phát hiện lí do mình cáu kỉnh là vì cô xấu hổ và bối rối. Cái này không thể trách Hoắc Lương… Làm người phụ nữ thời đại mới, hưởng thụ sinh hoạt vợ chồng là chuyện rất bình thường! Bởi vậy, cô thầm thuyết phục chính mình xong liền mở đèn ngủ ở đầu giường: “Hơn nửa tháng nay, vì sao anh không ưm…nữa?

Hoắc Lương: “…?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN