Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh


Chương 40


Hoắc Lương không lên weibo thường xuyên, hơn nữa trong danh sách quan tâm của anh chỉ có một mình Tiết Tiểu Tần. Anh không quan tâm quân sự, không hứng thú thể thao, càng không có hứng thú với gái đẹp. Trên mạng thịnh hành cái gì không thịnh hành cái gì anh cũng chẳng biết, từ khi Tiết Tiểu Tần tiếp xúc sản phẩm điện tử đến bây giờ, lần đầu tiên cô gặp được một người có thể hoàn toàn thoát ly khỏi thế giới loài người như Hoắc Lương.

Bạn thử tưởng tượng một thế giới không có wifi, không sóng điện, không di động, không máy tính xách tay, thậm chí còn không có TV, tạp chí… Cuộc sống như vậy ai mà sống nổi??? Cho nên, Tiết Tiểu Tần luôn nghĩ rằng mấy cô gái xuyên không đúng thật là cực nhọc. Không nói đến địa vị thấp bé của người phụ nữ ở thời phong kiến, cho dù bạn xuyên thành vương công quý tộc nhưng cũng bị nhiều quy củ trói buộc, trói tay trói chân chẳng thể làm theo ý mình, càng đừng nói tới băng vệ sinh và bồn cầu tự hoại!!! Ngẫm lại xem, cuộc sống như thế có khiến bạn phát điên không?

… Ngưng! Tóm lại, bởi vì Hoắc tiên sinh không thường lên weibo nên anh hoàn toàn không biết nhóm người hâm mộ đang điên cuồng tag tên anh. Thật ra Hoắc Lương có lên weibo cũng không có gì để làm, bởi vì anh đâu thấy được tin tức của người khác! Tiết Tiểu Tần nạp tiền duy trì tài khoản hội viên cho anh, anh lập tức thiết lập tin nhắn nhắc nhở Tiết Tiểu Tần login và đăng weibo. Trừ cái đó, đối với anh internet không có bất kì sức hấp dẫn nào.

Bản thân Tiết Tiểu Tần rất muốn đi nhưng đời người ấy mà, có lúc bạn buộc phải buông tha một vài thứ. Quan trọng nhất là bệnh tình của Hoắc Lương đã có chuyển biến tốt,  vì người mình yêu mà thay đổi là chuyện rất đương nhiên. Hơn nữa, không phải cô nhường nhịn anh hết mực, mà sự thật là cô thật lòng không nỡ bỏ mặc Hoắc Lương.

Chỉ vừa nghĩ đến cảnh thời tiết như thế này mà ra ngoài đường, không biết sẽ phơi nắng thành bộ dạng gì nữa, Tiết Tiểu Tần nghĩ như vậy liền cảm thấy tâm trạng cân bằng một chút. Ở nhà có máy điều hòa không khí, có nước ướp lạnh, có kem còn có trai đẹp phục vụ mát-xa, mắc mớ gì cô lại muốn ra ngoài chịu tội? Con người mà, luôn có suy nghĩ hướng đến nơi tốt đẹp, tham gia buổi ra mắt tác phẩm và tặng kèm chữ ký trong một tháng, mảnh đất phì nhiêu của cô chẳng phải sẽ khô héo à? Thôi mặc kệ, không quan tâm nữa, quyết định không quan tâm nữa!

Vì vậy, Tiết Tiểu Tần cầm điện thoại lên gõ chữ bùm bùm, rồi đăng một tin weibo: Các bạn đừng có quấy rầy Hoắc tiên sinh nhà tôi nữa >O<! Bé cưng đây muốn ở nhà tạo baby với Hoắc tiên sinh >w<!!!!

Người hâm mộ lập tức bình luận, có thèm muốn, ghen tị, oán hận, có mạnh mẽ khiển trách, cũng có người ganh ghét mà nói lời châm chọc… Đối với những người đáng ghét, thông thường Tiết Tiểu Tần đều lờ đi. Cũng may những người như thế đều là số ít. Có người hâm mộ để lại lời nhắn nói, cô bé năm nay mới mười sáu tuổi, đang học lớp mười, cô bé nói: Tần Ngốc, em không ngờ trên weibo của chị lại có vài thứ không thích hợp với thiếu nhi, ban nãy bị cha em thấy được đấy nhé!!!! Ông ấy giận dữ mắng em một trận ra trò, hỏi em quan tâm loại người gì thế? Tần Ngốc à, chị xem chị là người gì? [doge]

Tiết Tiểu Tần: “…” Cái này cô gánh không nổi đâu, vì vậy cô trả lời: “Cần phải học giỏi môn sinh vật! Trong môn này có một bài đặc biệt giảng dạy về cách t*ng trùng và trứng kết hợp với nhau! Đây là hành trình nhất định phải trải qua của mỗi người, cố gắng lên! Chúc em may mắn! Chị tin ở em!”

Sau đó… ngay cả Tiết Tiểu Tần cũng không ngờ, kể từ lúc ấy về sau, cô không còn được mọi người gọi là Tần Ngốc nữa mà đổi thành Tần Bẩn Bẩn rồi.

Người hâm mộ lập tức chạy sang bình luận dưới weibo của Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh xin hỏi Tần Ngốc nhà anh thật ra là Tần Bẩn Bẩn phải không? Xin hỏi anh có cảm tưởng gì với cô vợ đen tối này?

Tiết Tiểu Tần hoàn toàn không sợ Hoắc Lương nhìn thấy, anh chỉ xem và trả lời weibo của cô thôi, còn của người khác anh chẳng thèm ngó ngàng. Chính vì vậy, cô mới tuyệt đối không lo lắng.

Tiết Tiểu Tần trăm triệu lần không ngờ chính là Hoắc Lương không xem bình luận người khác tag anh vào, nhưng anh thấy cô trích đăng một weibo chúc mừng bạn tốt Tiểu Hỏa, cô chúc buổi ra mắt tác phẩm và tặng kèm chữ ký của người nọ thành công!

Lúc đó, Tiết Tiểu Tần nằm úp sấp trên thảm, vừa chơi trò chơi vừa ăn kem, bộ dạng rất nhập tâm và quyết liệt. Hoắc Lương thì ngồi ở trước bàn làm việc đọc sách, thỉnh thoảng còn ghi ghi chép chép vài cái. Anh và Tiết Tiểu Tần không giống nhau, anh làm việc rất có trật tự gần như có thể nói là cứng nhắc, từ dáng đi đến cách ngồi vĩnh viễn đều chuẩn mực. Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và sạch sẽ, chứng vọng tưởng và chòm sao Xử Nữ cùng tồn tại, nhưng Hoắc Lương không quan tâm cách nhìn của người khác, về phần Tiết Tiểu Tần… Chỉ cần cô cảm thấy vừa lòng thì sao cũng được.

Tóm lại ở trước mặt Tiết Tiểu Tần, toàn bộ nguyên tắc của anh đều không dùng được.

“Tiểu Tần.”

“Ừ?” Bởi vì Tiết Tiểu Tần đang chơi trò chơi nên phản ứng hơi chậm, một lúc sau cô mới lên tiếng trả lời.

“Em có muốn đi tham gia buổi ra mắt tác phẩm mới và tặng chữ ký không?”

“Muốn…” Cùng một lúc làm nhiều việc cho nên Tiết Tiểu Tần không thể nói dối, trực tiếp nói ra lời thật lòng. Kế đó, cô nàng giật mình phản ứng liền sửa lời: “Trời nóng lắm! Em không muốn ra ngoài đâu, sợ đen da ấy mà!” Anh xem nè, da người ta vừa trắng vừa mịn màng, ngộ nhỡ bị ông mặt trời nóng bỏng để lại dấu vết thì làm sao đây? Suy cho cùng, mặt trời ngày hè rất ‘bá đạo’! Cho dù bạn có bôi kem chống nắng, mặc áo chống nắng hay đội mũ… ‘Ông ấy’ cũng sẽ ngang ngược để lại dấu vết trên người của bạn.

Hoắc Lương im lặng vài giây, rồi nói: “Em muốn đi thì đi đi.”

“À.” Tiết Tiểu Tần tùy ý lên tiếng, sau đó giật mình hoàn hồn, lăn lông lốc từ trên thảm đứng dậy, khiếp sợ quên luôn việc đưa muỗng kem vừa múc vào miệng: “Anh vừa nói cái gì?”

“Đi tham gia buổi lễ ra mắt tác phẩm mới và tặng chữ ký đó.” Hoắc Lương lặp lại lần nữa: “Em đi đi.”

“Vậy còn anh?”

Phản ứng đầu tiên của cô không phải từ chối mà là hỏi anh làm sao, có thể suy ra cô thật sự rất muốn đi. Hoắc Lương nghĩ thế liền đáp: “Anh không sao.”

“Em không tin đâu! Nếu anh không khỏe mạnh 100% thì em sẽ không rời khỏi anh, anh dẹp cái ý nghĩ này đi nhé!” Tiết Tiểu Tần cầm ly kem đi tới trước mặt anh, đặt mông lên đùi anh, thuận tiện đút cho anh một muỗng.

Hoắc Lương bị ép phải há mồm ăn kem, mùi vị ngọt ngào lạnh lẽo lan tỏa từ đầu lưỡi đến khắp người. Anh có chút say mê nhìn chằm chằm cái lưỡi màu hồng nhạt của Tiết Tiểu Tần, nhìn cô cũng ăn một muỗng, khóe miệng dính một ít kem, anh không chút nghĩ ngợi liền cúi đầu giúp cô liếm sạch.

Tiết Tiểu Tần đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy anh: “Hiện tại em không vội, để lần sau tham gia cũng được mà. Hơn nữa, em hi vọng mọi người thích tranh em vẽ chứ không phải thích diện mạo của em. Em không muốn mang danh tiếng ‘mỹ nữ họa sĩ rêu rao khắp nơi đâu.” Cô lắc đầu, đại khái có thể đoán được khuôn mặt này của cô sẽ mang đến cái gì.

Đây gần như là tình trạng rất phổ biến trên internet, có rất nhiều nữ tác giả xinh đẹp, dáng vẻ thanh tú, có vài phần nhan sắc đều bị thổi phồng thành vô cùng xinh đẹp, nhưng đó vì người hâm mộ thật sự. Tiết Tiểu Tần không thiếu người hâm mộ chân chính, nhưng cô hi vọng mình và người hâm mộ có tình bạn đơn thuần, chớ không phải nhờ vào gương mặt của cô. Cô không thích như vậy! Sau này, người ta nhắc đến Nhất Tần Nhất Tiếu họ sẽ không nói: ‘À, có phải nữ tác giả vẽ mahua vừa đẹp, cốt truyện lại hấp dẫn hay không?’ mà là: ‘Ồ, cô nói nữ tác giả có vóc dáng và gương mặt xinh đẹp đó hả?’

Lí do như vậy có chút giả dối, thật ra Tiết Tiểu Tần rất hài lòng với bề ngoài của mình. Cô biết mình rất xinh đẹp, đồng thời cũng thích nghe người khác khen ngợi mình. Thế nhưng lúc này đây, cô có chút sợ hãi khi đưa bản thân mình ra ngoài ánh sáng để công chúng nhòm ngó.

Hơn nữa, cô thật lòng yêu thích vẽ tranh nhưng cô không hi vọng diện mạo và cử chỉ của bản thân bị người ta để ý.

Hoắc Lương nhìn cô, ánh mắt dần dần dịu xuống, hết sức êm ái: “Anh không muốn ràng buộc em, anh tự lo cho mình được.” Anh thích bản thân thay đổi vì cô, còn hơn để cô vì anh mà ép buộc bản thân thay đổi. Anh không thích và cũng không nguyện ý. Nếu mỗi lần đều để Tiết Tiểu Tần chiều theo ý anh, bao dung anh… như vậy, anh còn tư cách gì ở bên cạnh cô, lại làm sao dám mở miệng nói yêu cô?

“Anh không có ràng buộc em, anh là… ưm ‘gánh nặng ngọt ngào’ của em.” Tiết Tiểu Tần suy nghĩ một chút, cười híp mắt nói, nụ cười giảo hoạt lóe lên: “Em sẽ không tham gia hội ra mắt tác phẩm và tặng chữ ký, nhưng ngày mai em muốn đi nướng đồ ăn với bạn, anh đồng ý không?”

Ờm… Thì ra cô nàng nói vòng vo nãy giờ là vì chuyện này. Hoắc Lương dở khóc dở cười: “Anh có thể đi cùng không?”

“Đương nhiên, bọn em còn định đi leo núi nữa đó, nhưng thời tiết này mà đi leo núi có thể bị đen không anh? Nóng quá…

“Ngày mai 38°, ánh mặt trời rất nóng. Nếu leo núi, em sẽ bị phơi nắng đến sạm đen đấy.” Da cô non mềm đến nỗi có thể véo ra nước. Trước kia, trong nhà hết bột ngọt cô sẽ xung phong đi mua, siêu thị nằm ở trước cửa tiểu khu. Kết quả, cô quên mang theo dù che nắng, đoạn đường đi bộ rất ngắn nhưng gáy và cánh tay cô bị phơi nắng bong tróc da, trước ngực bị nắng hun đỏ choét.

Một là do thời tiết cực nóng, thứ hai là do làn da cô non nớt. Sau khi kết hôn, Hoắc Lương chăm sóc cô rất cẩn thận. Da cô vốn đã trắng trẻo bây giờ càng trắng hơn, đừng nói nốt tàn nhang ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, mềm mại trắng trẻo giống như đậu hủ. Hôm đó, cô mua bột ngọt trở về không cảm thấy có gì khác thường, càng không nói nhắc với Hoắc Lương, còn bị tóc dài che khuất nên không ai nhìn ra. Kết quả, vừa ăn được một nửa cô bắt đầu kêu đau, Hoắc Lương liền vén đuôi tóc cô lên nhìn mà đau lòng gần chết. Kế đó, anh giúp cô bôi thuốc, giày vò cả buổi cơm nước cũng lạnh ngắt.

Nhớ đến tình cảnh đáng sợ kia, Tiết Tiểu Tần cảm thấ囧: “ Vậy thì em không đi nữa.”

“Được.” Hoắc Lương lập tức đáp lời.

Tiết Tiểu Tần xì một tiếng nở nụ cười: “Em biết ngay mà! Rõ ràng anh không muốn ra khỏi cửa, có phải không?”

Lần này, Hoắc tiên sinh thẳng thắn thừa nhận: “Phải.” Vả lại, anh nói như vậy không phải không có căn cứ, người xưa nói không có lửa làm sao có khói. Bộ dạng ngày đó của Tiết Tiểu Tần không giống bị phơi nắng, anh bôi thuốc cho cô không được, dùng dầu cù là cũng không xong, cuối cùng anh tìm phương thuốc dân gian. Đầu tiên, anh cắt vỏ dưa hấu thành từng lát mỏng đặt lên chỗ da phơi nắng bị thương, sau đó lại dùng nước trà ấm chà lau, thêm một nồi nước cây lô hội.*

*Đoạn này mình chém, không biết đúng không.

Thế là Tiết Tiểu Tần lại do dự mấy phút, cuối cùng cô cầm di động lên gọi báo tin cho đám bạn rằng mình không đi nữa. Nghe bạn hỏi nguyên nhân, cô đáp: Có mặt trời không có Hậu Nghệ!

Cứ để cô ‘ngủ đông ngày hè’ đi!!!

Gần đây, Hoắc Lương không có nhiều ca giải phẫu, vài ngày mới có một ca lại còn là mấy ca độ khó tương đối. Có Tiết Tiểu Tần bên cạnh anh sẽ không xảy ra vấn đề gì, danh hiệu ‘bàn tay thiên sứ’ của cũng chẳng phải hư danh. Nếu không phải anh vì Tiết Tiểu Tần mà quay về nước, không muốn bị nhiều người chú ý thì hiện tại cửa nhà anh bị người ta giẫm nát rồi.

Đồng nghiệp trong bệnh viện chỉ biết Hoắc Lương là thiên tài từng du học trở về, là bàn tay vàng của khoa ngoại, giỏi chuyên môn, viện trưởng vô cùng tốt với anh. Các bác sĩ khác mỗi ngày đều phải cực khổ đi làm mà mỗi tháng chỉ được có chút tiền, thỉnh thoảng còn dính phải một vài lần bị khiếu nại, nhưng Hoắc Lương chỉ cần có mặt ở bệnh viện lúc mổ, mổ xong có thể tùy ý rời đi. Không cần quẹt thẻ, không cần kí tên, càng không cần họp hội, tiền lương còn nhiều hơn bọn họ. Người so với người đúng là tức chết mà!

Chỉ có viện trưởng mới biết chi phí cho một ca phẫu thuật của Hoắc Lương ở nước ngoài kinh khủng đến mức nào. Tiền lương mỗi tháng ông phát cho Hoắc Lương thì tính là gì, có thể giữ nhân tài như vậy ở lại bệnh viện ông mừng còn không kịp ấy chứ. Nếu Hoắc Lương có thể ký hợp đồng lao động với ông lâu hơn một chút, ví dụ như ba năm, năm năm, thậm chí là cả đời ông cũng nguyện ý tự móc tiền túi ra… thêm lương cho Hoắc Lương!

Lúc trước, các bác sĩ chuyên nghiệp khác trong bệnh viện chưa từng nghe tên của Hoắc Lương, nên bọn họ rất không tán thành việc viện trưởng sùng bái anh. Thế nhưng, nếu có người hỏi bọn họ có biết Khons hay không, mắt bọn họ sẽ biến thành hình trái tim, nói cho bạn biết: Người đó là thiên tài y học, là nhân vật thần thoại đấy!

Mà Hoắc Lương = Khons*.

*Còn gọi là Chonsu,Khensu, Khons, Chons hoặc Khonshu là vị thần mặt trăng của Ai Cập cổ đại

Trong thần thoại ở Ai Cập, là vị thần chưởng quản y dược, gồm cả những điều ác và mặt tối, được gọi là “King of Truth”. Cái tên tiếng Anh này là do tiến sĩ giảng viên của Hoắc Lương đặt cho anh, lúc trước bạn học của anh và thầy hướng dẫn đều gọi anh là East, người đàn ông Đông Phương thần bí mà khó đến gần.

Đối với chuyện này, Tiết Tiểu Tần hoàn toàn không biết gì hết, cho tới bây giờ cô vẫn nghĩ rằng ông xã nhà mình chỉ là một thiên tài bình thường, tuy làm việc ở bệnh viện nhưng giỏi về chứng khoáng, rất biết kiếm tiền. Riêng Hoắc Lương cũng không nhắc đến việc bản thân mình không tầm thường —— Ở trong mắt cô, anh là người đàn ông bình thường nhất thế giới này.

Mọi người đều biết anh xuất sắc nhưng anh lại cố chấp nghĩ rằng mình tầm thường, không xứng với người con gái mình yêu.

Sau khi Tiết Tiểu Tần gọi điện xong, cô đánh đố với Hoắc Lương: “Em muốn ở nhà cũng không được. Hôm nay, bọn họ không chỉ đi leo núi nướng đồ ăn mà còn đi một chỗ nữa, anh đoán xem là nơi nào?”

Hoắc Lương im lặng hai giây: “KTV?”

Tiết Tiểu Tần: “…Làm sao anh biết?”

“Chuyện của em, anh đều biết.”

Đúng rồi! Cô quên mất, Hoắc tiên sinh nhà cô là anh chàng si tình.

Thế nhưng…

“Em cũng rất muốn đi KTV.” Tiết Tiểu Tần ôm má tiếc nuối không thôi: “Vả lại, em hát có khó nghe lắm đâu, bọn họ toàn chuyện bé xé ra to, kinh hoàng hãi hùng gì gì đó. Thật không biết thưởng thức!”

Đối với vấn đề này, Hoắc Lương không phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Trước kia, Tiết Tiểu Tần oán giận mọi người sợ cô mở miệng hát. Lúc ấy, Hoắc Lương cố gắng ra vẻ thoải mái, còn khen nghe rất được, Tiết Tiểu Tần liền lườm anh một cái, chê trách anh nói dối không chớp mắt. Nhưng nếu anh nói cô hát khó nghe, cô nhất định kéo anh vào thính phòng bắt anh nghe cô hát mấy tiếng đồng hồ, tra tấn lỗ tai anh. Đen không được, trắng cũng chẳng xong, không nói lời nào là an toàn nhất.

Tiết Tiểu Tần cũng chỉ oán giận một chút chứ không ép buộc Hoắc Lương phải trả. Cô ỷ vào Hoắc Lương yêu thường mà ra sức làm nũng, chơi xấu, ăn vạ đủ kiểu chính là vì muốn xem Hoắc Lương có biểu tình khác hay không. Vậy mà kết quả lần nào cũng khiến cho cô thất vọng, ngoại trừ lúc làm | tình và vọng tưởng, Hoắc Lương vĩnh viễn là người đàn ông mặt không biểu cảm.

Tiết Tiểu Tần xơi sạch phần kem còn lại, ăn xong cảm thấy hơi mệt muốn nghỉ trưa. Hoắc Lương ôm cô về phòng ngủ, Tiết Tiểu Tần ngủ một giấc đến buổi chiều. Đến khi cô tỉnh lại mới phát hiện Hoắc Lương không ở bên cạnh mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN