Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh - Chương 71
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh


Chương 71


Hoắc Lương nói: “Tôi và bọn họ vốn không quen biết.”

Vừa nghe lời này, vị bác sĩ kia lập tức thu hồi thái độ ân cần thân thiết bằng thái độ nhiệt tình nhưng giữ khoảng cách nhất định với nhóm người Từ tiên sinh. Bình thường anh ta không xem chương trình giải trí, khoảng thời gian trước lại tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận y học, cho nên anh ta hoàn toàn không biết quan hệ giữa Hoắc Lương và Triệu nữ sĩ. Coi như biết, anh ta cũng sẽ không làm gì thần thoại giới y học, đồng thời cũng là thần tượng mà anh ta kính trọng ngưỡng mộ khi còn ở nước Mĩ. Bây giờ có thể gặp được thần tượng, anh ta vui mừng hơn bất kì ai. Đối với fan não tàn, cho dù thần tượng làm một ít chuyện xấu cũng không thể xóa sạch việc anh nổi tiếng trên lĩnh vực ngoại khoa!

Triệu nữ sĩ biết Hoắc Lương là bác sĩ, dường như rất có tiền nhưng không biết Hoắc Lương có địa vị gì ở giới y học. Chờ tới khi bà ta nói bóng nói gió với bác sĩ khác mới hiểu rõ thân phận của Hoắc Lương, nếu nhất định phải dùng từ ngữ để hình dung cảm giác của bà ta, đó chính là: Hối hận.

Tiền đồ của Hoắc Lương vô cùng xán lạn!

Bà ta hối hận xanh cả ruột!

Nếu biết Hoắc Lương là người lợi hại như vậy, bà tuyệt đối sẽ không lên ti vi làm hỏng danh tiếng của Hoắc Lương! Rõ ràng bà có thể dùng phương pháp tốt hơn để giải quyết ngăn cách trong quan hệ mẹ con của hai người! Tại sao bà lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy? Hiện tại Triệu nữ sĩ hối hận vì không nghe lời của chồng và con riêng khuyên nhủ, cố chấp đòi lên ti vi bằng không hiện tại có thể nói quen biết Hoắc Lương, còn cần phải lo lắng bệnh tình của Tiểu Phàm?

Cho tới lúc này, bà ta hối hận không đối xử tốt với Hoắc Lương cũng là vì Từ Phàm.

Thật may là Hoắc Lương không để ý, bằng không không biết anh sẽ đau lòng thành cái dạng gì.

Lúc nghe Hoắc Lương nói xét nghiệm ghép thận, vẻ mặt và ánh mắt của vị bác sĩ kia có chút khó hiểu. Anh ta hết nhìn Hoắc Lương lại nhìn Triệu nữ sĩ, sau đó kéo Hoắc Lương qua một bên nói chuyện. Hoắc Lương cùng vị bác sĩ kia đi ra ngoài, vừa ra ngoài người nọ liền la lên: “Khons! Anh điên rồi hả? Anh hoàn toàn có thể giúp bọn họ tìm được quả thận thích hợp mà không phải dùng thận của chính mình! Anh biết thiếu một quả thận thì cơ thể sẽ bị tổn hại ra sao không? Đây cũng không phải là gan, cắt một miếng xong sau này có thể từ từ mọc lại!” Người thường thì thôi, dù sao thì cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp nhưng anh là Khons! Là thiên tài, là thần thoại của giới y học! Anh thiếu một quả thận, như vậy tố chất thân thể của anh sẽ cấp tốc giảm xuống. Cũng có nghĩa là sẽ có nhiều ca phẫu thuật độ khó cao không được anh mổ chính! Nếu bình thường Hoắc Lương có thể làm việc 48 tiếng không nghỉ ngơi, sau khi hiến một quả thận, anh có thể kiên trì 20 tiếng cũng đã rất khó khăn!

Hoắc Lương lạnh nhạt nói: “Tôi có dự định của mình.”

Bác sĩ suýt hộc máu: “Tôi nghe nói anh đã kết hôn, bà Hoắc đâu? Cô ấy đồng ý anh hiến thận à?”

Hoắc Lương: “Không có liên quan gì tới anh.”

Bác sĩ đã quen với thái độ của Hoắc Lương nên cũng chẳng tức giận, nhưng lãng phí nhiều miệng lưỡi cũng không thể khiến Hoắc Lương đổi ý làm anh ta giận xém nổ phổi. Bác sĩ đành phải tìm Triệu nữ sĩ, nhờ bà ta thuyết phục Hoắc Lương, kết quả vừa nói ra mục đích liền bị mắng tan tác tơi bời!

Triệu nữ sĩ chẳng hơi đâu mà lo lắng cho người khác, càng không quan tâm Hoắc Lương, bà ta chỉ quan tâm Từ Phàm có thể khỏe mạnh hay không, những cái khác đều không quan trọng.

Vị bác sĩ này xem như được mở mang kiến thức, vì vậy để cho bọn họ đi chuẩn bị thủ tục. Kết quả, Triệu nữ sĩ nghe bác sĩ nói xong sửng sốt vài giây: “Thủ tục chúng tôi sẽ chuẩn bị sau, các người mau đi làm xét nghiệm trước, sau đó nhanh chóng sắp xếp cho Hoắc Lương và con gái tôi làm giải phẫu. Giấy tờ nào thiếu chúng tôi sẽ bổ sung sau.” Nói xong, bà ta quay đầu hỏi Hoắc Lương: “Là như thế này, con sẽ giúp chúng tôi giải quyết vấn đề này chứ?”

Vẻ mặt của bác sĩ có thể hình dung bằng chữ ngốc viết hoa in đậm.

Phản ứng của Hoắc Lương càng khiến anh ta ngốc hơn.

Mình đang nằm mơ sao? Đối mặt với kẻ vô lễ, hà khắc lại không biết cảm ơn, Hoắc Lương cư nhiên ‘ừ’ một tiếng? Hay là anh ấy bị người ta nắm thóp? Bình tĩnh mà xem xét, tình yêu của Triệu nữ sĩ dành cho con gái khiến anh ta cảm động. Trên đời này, chỉ có ba mẹ mới là người yêu thương bạn nhất, Triệu nữ sĩ vì con gái sinh bệnh nên rất nhạy cảm, cũng có tiếng là cực phẩm trong khu nội trú. Nếu không phải anh ta vừa vặn được phân đến nơi này, đánh chết anh ta cũng không muốn làm bác sĩ điều trị của người nhà này!

Bác sĩ giật giật khóe miệng, lui một vạn nước nói: “Vậy các người cũng nên thanh toán chi phí trước chứ? Không thanh toán không thể tiếp tục trị liệu.”

Sau đó một màn càng khó tin xảy ra, Triệu nữ sĩ coi như chuyện đương nhiên nhìn sang Hoắc Lương: “Hoắc Lương, con cho chúng tôi ứng tiền trước có được hay không?” Mặc dù bà ta hỏi có được hay không nhưng vẻ mặt kia, giọng điệu kia rõ ràng không cho Hoắc Lương cơ hội cự tuyệt.

Anh ấy… đã đồng ý? Bác sĩ cảm thấy chính mình đang nằm mơ, bằng không thì làm sao mình chứng kiến một màn nói chuyện vớ vẩn thế kia?

Từ đầu đến cuối, Hoắc Lương vô cùng bình tĩnh. Bọn họ muốn anh xét nghiệm thận thì anh xét nghiệm, muốn đi cửa sau thì anh giúp đi cửa sau, muốn anh ra tiền thì anh ra tiền, tóm lại là cầu gì được nấy.

Anh không để bụng chút tiền này, nhưng kết quả xét nghiệm tạm thời không ra được.

Hơn nữa, bọn họ đều đã quên một chuyện cực kì quan trọng.

***

Về phân Tiết Tiểu Tần… Cô đã chạy trốn thành công.

Làm sao trốn ra? Cô cũng không biết nói sao nữa, bởi vì cô chưa nghĩ ra kế hoạch chạy trốn, Từ Ngao đã bị người đánh gục còn bị trói gô cổ.

Phía trước có nói người dân du mục vô cùng nhiệt tình hiếu khách, bọn họ còn một phẩm chất rất quan trọng chưa kịp giới thiệu chính là —— chính trực. Vừa rồi, đứa con trai mười hai tuổi của người dân du mục dắt con ngựa nhỏ đi ngang qua lều của hai người, Từ Ngao cầm di động gào thét, vừa khéo cậu nghe gã uy hiếp Hoắc Lương muốn làm thịt cô vợ yêu của anh ấy. Tuy tuổi cậu nhỏ tuổi nhưng rất dũng cảm, rón rén rời đi không để kẻ xấu phát hiện, sau đó kể toàn bộ câu chuyện với ba mình.

Ba mẹ, chị gái và cậu cùng nhau bàn bạc một phen, chị gái đi báo cảnh sát, ba mẹ lo lắng chị gái xinh đẹp ở bên trong nên mượn cớ đưa nước ấm đi vào, sau đó yên lặng dùng côn đánh gục Từ Ngao.

Có lẽ Từ Ngao cũng không thể ngờ được, gã suy xét vài cái thành phố mới quyết định tới thảo nguyên, bởi vì nơi đây ít người, phương tiện giao thông không thuận lợi, Tiết Tiểu Tần có chạy trốn cũng không thể trở về, nhưng gã hoàn toàn lần không nghĩ tới… chuyện sẽ như thế này. Chờ gã tỉnh lại, bản thân đã ngồi trong đồn công an.

Tiết Tiểu Tần cảm động nhìn cả nhà bọn họ, hận không thể ôm hôn từng người để tỏ lòng biết ơn. Nhưng cô còn chuyện quan trọng phải làm, ví dụ như gọi điện thoại cho ông xã cô!

Cô sờ sờ túi quần, di động của cô đâu? Sau đó mới nhớ, di động của cô còn nằm trong túi Từ Ngao, phiền hơn chính là gã bị đưa tới đồn công an rồi!

Tiết Tiểu Tần: “…”

Cũng may có vị du mục đại ca lương thiện nói anh ta biết lái xe, có thể chở cô đến nơi cô muốn đi. Tiết Tiểu Tần liên tục nói cảm ơn. Hôm nay, cô cố ý mang giày, lặng lẽ giấu mấy trăm đồng trong giày. Gã Từ Ngao kia rất tự tin, không có lục soát người cô. Không chỉ như vậy, cô còn lanh trí cầm thẻ căn cước theo!

Xem ra ông trời còn thương cô, đúng lúc vé máy bay đang được khuyến mãi, chuyến bay từ Xích Phong đến Bắc Kinh, một vé giảm giá 6%, Tiết Tiểu Tần chỉ tốn một trăm đồng. Cô thầm tính toán, chừa một trăm đón xe về nhà, còn dư lại cô biếu du mục đại ca giúp lái xe đưa cô ra sân bay. Đại ca không chịu nhận, Tiết Tiểu Tần cứ nhét vào tay anh ta, thuận tiện ‘mượn hoa hiến Phật’ dùng xe của Từ Ngao tặng anh ta làm quà kỉ niệm.

Một giờ sau, Tiết Tiểu Tần thành công trở về Bắc Kinh.

Cô thở phào, cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình rất hợp với câu ‘người không ra người, quỷ không giống quỷ’, may là ở trên máy bay cô đã sửa soạn lại. Tuy rằng quần áo có chút bẩn và rối loạn, nhưng tinh thần vẫn xán lạn.

Ra khỏi sân bay, cô không kịp thở ra hơi liền tìm buồng điện thoại công cộng gọi cho Hoắc Lương, kết quả điện thoại của Hoắc Lương không có ai nghe máy, Tiết Tiểu Tần lo gần chết! Hoắc Lương vì cô chuyện gì cũng dám làm, nhưng vấn đề là cô không muốn anh hi sinh vì cô! Nếu chuyện trở thành kết cục đã định, Tiết Tiểu Tần thề, cô nhất định móc quả thận của Hoắc Lương từ trong người Từ Phàm ra ngoài!

Cuối cùng cô chỉ có thể về nhà, phát hiện bên cạnh điện thoại bàn có một tờ giấy, trên đó viết địa chỉ bệnh viện và số phòng bệnh, thậm chí anh còn dặn dò cô phải nghỉ ngơi thật tốt, yên tâm, anh không có việc gì.

Tiết Tiểu Tần hoàn toàn mờ mịt, cái này là… Hoắc Lương để lại cho cô?

Cô không biết Hoắc Lương đang nghĩ cái gì nhưng cô rất tin tưởng anh. Hơn nữa cô cũng rất muốn tắm, cho nên cô liền đi vào phòng tắm. Sau khi cô tắm rửa xong, Tiết Tiểu Tần cầm tờ giấy kia ngẩn người, e rằng cái điện thoại kia mấy ngày nữa mới lấy về được, khoảng thời gian này cô không thể không dùng di động nhỉ? Vì vậy, trên đường đến bệnh viện, cô vui vẻ ghé vào cửa hàng điện thoại mua một cái di động mới, thuận tiện còn ăn một tô thịt bò.

Chờ đến khi cô tìm được bệnh viện theo địa chỉ trên tờ giấy, từ trên taxi bước xuống đã nhìn thấy Hoắc Lương đứng ở cửa bệnh viện, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN