Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu - Chương 23: Cậu yêu thầm tôi (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu


Chương 23: Cậu yêu thầm tôi (1)


Tác giả: Thiên Hạ Thiên

Editor: Red9

Red9: Hơn 8000 words 😑 tui chia thành 2 phần để dễ edit! Mai rảnh sẽ post 👍

Sau khi anh tắm rửa xong thì cũng đã 11h, toàn bộ quá trình đầu óc của Hà Tất cứ như bị quay một vòng, rõ ràng từ đầu đã rất loạn, hiện tại lại càng hỗn loạn hơn, lại còn còn có chút trì độn, cho đến khi anh tắm xong rồi trở lại phòng ký túc xá thì mới nhớ ra, vừa rồi trong lúc xấu hổ dường như anh đã đáp ứng lời của Mục Khải An, nhưng mà…… Rốt cuộc là cái gì?

Vào cửa được một lúc, tiếng Mục Khải An vọng lại, Hà Tất liền thấy Mục Khải An đã đổi một bộ quần áo khác đơn giản với một chiếc quần đùi sạch sẽ, một cái áo kẻ màu xanh trắng, đặc biệt vô cùng thanh tân.

Kiểu ăn mặc này nếu như đối tượng là người khác thì sẽ trông có chút quê mùa, nhưng mặc trên người cậu thì lại không như vậy, so với phong cách vô cùng bình thường của học sinh, hôm nay dường như lại có chút…… Đáng yêu?

Hà Tất nhấp khóe miệng, nhìn Mục Khải An tỉ mỉ chải mái tóc nâu, còn đi đến ban công để soi gương rồi chỉnh lại những lọn tóc còn bị rối.

Mái tóc anh còn ướt nên rũ xuống, có vài phần tóc còn phủ qua mắt, Hà Tất tiện tay vẩy mấy cái, không nghĩ trước mắt lại xuất hiện thân ảnh của Mục Khải An.

Mục Khải An nửa dựa vào khung cửa nhìn Hà Tất, có lẽ cũng bởi vì ngượng ngùng, Hà Tất có thể nhìn rõ ánh mắt mơ hồ không cố định của cậu, sau đó anh liền nhìn thấy Mục Khải An đưa qua cho anh một cái máy sấy.

Mục Khải An đúng thật sự có chút ngượng ngùng, thế nhưng lại không thể không chế được con mắt của mình dính hoàn toàn lên trên hình dáng của người kia.

Lúc này Hà Tất mặt một chiếc áo trắng rộng, quần đùi, đi một đôi dép lào, bộ dạng biếng nhất và lười biếng, nhưng sự lười nhác đó lại không thiếu khí tức mị lực cùng tản mát ra sự dụ hoặc nam tính, tự nhiên như một con gấu lớn vừa bước chậm chạp trên thảo nguyên vừa đi vừa ngáp, nó cũng không để ý mình ngáp một hơi rất dài, sự kinh hoàng của người đối diện cũng không làm nó chú ý hay để tâm chút nào.

Hà Tất không phải kẻ cơ bắp, nhưng chỉ vừa nhìn qua đã thấy rất nam tính, rất đàn ông. Từ góc độ đó có thể nhìn ra, anh cùng với Mục Khải An là hai loại con trai bất đồng.

Từ bất luận góc độ nào cũng có thể nhìn thấy tứ chi dài liên miên của Hà Tất, lộ ra bên ngoài là màu sắc của làn da khỏe mạnh, nhưng tuyệt đối không thể gọi là đen, chỉ là vô cùng đối lập với làn da trắng nõn của Mục Khải An.

Hai chân thẳng tắp, cánh tay thon dài, thậm chí ở cổ áo rộng thùng thình còn có thể nhìn thấy phần ngực và phần bụng được che đậy…… Mục Khải An nhìn đến mức xuân tâm nhộn nhạo, hãy còn cảm thấy mặt đỏ tim đập, khống chế không được hai mắt của bản thân.

Kết quả là trong lúc đang hỗn loạn, cậu đã mò mò máy sấy của mình đưa cho người ta……

Hà Tất chớp chớp mắt, anh do dự một lúc mới cầm lấy máy sấy Mục Khải An đưa qua cho mình.

“Cảm ơn.”

Hà Tất vừa soi gương vừa sấy tóc, Mục Khải An cũng không rời đi, dùng tư thế nửa dựa vào cửa đứng phía sau Hà Tất, nhấp môi, tầm mắt đặt trên người Hà Tất đang ở bên ngoài ban công, thậm chí còn quét qua mấy ô vuông ở trên ban công một hồi, không biết trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì.

Thẳng đến khi Hà Tất đã sấy xong tóc, mái tóc rủ xuống bị gió thổi bay lên, lúc này mới cầm máy sấy đưa cho Mục Khải An.

“Thế nào còn chưa ăn cơm?” 11 giờ không đi ăn cơm thì ở đây làm gì!

Hà Tất bị cậu nhìn chăm chăm liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, đừng tưởng rằng đưa mắt đi sang hướng khác thì cho rằng tôi không biết cậu đang nhìn tôi.

“Chờ cậu chứ sao.” Mục Khải An tỏ ý rất tự nhiên mà trừng mắt, sau đó còn tỏ ra hơi bất mãn, làm như Hà Tất biết rõ rồi còn cố tình hỏi cậu.

Hà Tất: “……”

Trời đất chứng giám, anh thật sự là đã quên, không, xác thực mà nói thì ngay lúc đang xấu hổ không nghe rõ, lúc này Mục Khải An nói thật đúng lý hợp tình, Hà Tất bỗng nhiên hậu tri hậu giác nghĩ, Mục Khải An hình như vừa mới nói chính là “Tôi mời cậu đi ăn cơm”, anh đáp “Được”.

Hà Tất: “……”

“Khụ, ăn ở đâu?” Hà Tất xấu hổ quay đầu đi, không muốn đối diện với đôi mắt đôi mắt nhỏ ấy của Mục Khải An, nhưng Mục Khải An liền tiến vào, Hà Tất đột đột nhiên cảm thấy trạng thái giữa hai người bọn họ có chút quỷ dị, quỷ dị đến mức làm anh kinh hãi.

“Vậy cậu muốn ăn ở đâu?” Mục Khải An tỏ ra một tư thái cho anh định đoạt mọi chuyện.

“Đâu cũng được.” Đầu của Hà Tất cũng chẳng thèm quay lại.

“Đi ra phố buôn được chứ?”

“Được.” Tốt hơn hết chính là, Hà Tất thậm chí nghĩ ăn ở nhà ăn cũng rất tốt, nhiều người như vậy, ăn xong thì anh không bằng trốn đi thư viện một lúc?

Mục Khải An đối với câu trả lời của anh vô cùng vừa lòng, chỉ là sau đó đột nhiên có chút khó xử mím môi, nhìn Hà Tất do dự nói, “Tôi đưa thêm một người nữa có được không?”

Điều này khiến Hà Tất có chút kinh ngạc, quay đầu lại nghi hoặc nhìn về phía Mục Khải An, bình thường mà nói ở góc độ của cậu, cậu chẳng hy vọng mình và cậu đơn độc hai người ăn cơm sao?

Thế nhưng chỉ là tưởng tượng, như vậy thì cũng tốt, bằng không anh thật đúng là hơi sợ Mục Khải An sẽ nói điều gì đó khiến anh chống đỡ không nổi.

Vì thế Hà Tất gật gật đầu, “Điều này thì tùy cậu, dù sao cậu là người mời, khách cũng là của cậu.”

Mục Khải An nhấp khóe miệng, lúm đồng tiền bên má trái như ẩn như hiện biểu thị sự vui mừng của cậu, sau đó cậu nhẹ nhàng nói, “Thế thì bây giờ chúng ta ra ngoài đó thôi, bà ấy* hiện tại đang ở phố bên cạnh đợi chúng ta.”

*: 她 |ta| đều có nghĩa là cô ấy, bạn ấy, bà ấy,… (giới tính nữ)

Hà Tất vừa cầm lấy di động ở trên bàn, nghe vậy thì liên nói, “Thế sao cậu không nói sớm một chút? Làm người khác đợi như vậy là không tốt đâu.”

Trong mắt của Hà Tất, nếu mời đi ăn cơm thì chắc chắn chỉ là bạn bè hoặc là bạn học, nhưng nếu người ta đã chờ ở phố buôn, tám chín phần mười chính là bạn cùng lớp của Mục Khải An hoặc bạn bên ngoài, vì thế anh cũng không hỏi nhiều.

Mục Khải An lại tỏ ra không quá để ý, “Cũng không sao, bà ấy cũng không để ý đâu.”

Hà Tất dĩ nhiên không để ý trong lời cậu nói đến là “cô ấy*” hay “cậu ấy*”, chỉ là cầm di động mang theo chìa khóa, nói với Mục Khải An, “Mau đi thôi, để tôi đèo cậu đi xe đạp qua đó.” Anh không muốn chỉ vì mình tắm rửa mà lại khiến người khác đợi.

*: 他 (chỉ nam) và (chỉ nữ) đều phát âm là |ta|

Hơn nữa cũng chỉ là đến phố buôn ăn một bữa cơm, cũng không cần phải thay quần áo hay đổi giày, Hà Tất chỉ mặc một chiếc áo rộng thoải mái, “Đi thôi.”

Mục Khải An cũng chẳng hề dị nghị gì, thậm chí đối với cách nói rất khoát của Hà Tất cũng vô cùng vừa lòng, vì thế túm lấy ba lô hứng khởi theo Hà Tất ra ngoài.

Mục Khải An không phải là lần đầu tiên ngồi đằng sau xe đạp của Hà Tất, chỉ là cảm giác bây giờ cũng cảm giác lần đầu ngồi đúng là khác nhau một trời một vực.

Rõ ràng hơn một chút chính là, lần đầu ngồi thì cậu chỉ dám túm lấy cặp sách của anh mà thôi, còn lúc này đây cậu có thể trực tiếp túm lấy quần áo của anh.

Đương nhiên, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cậu giang vòng tay ôm hết eo của anh.

Mà Hà Tất đối với chuyện quần áo bị túm kéo ra đằng sau này…… Trong lòng tràn ngập một cảm giác vi diệu, liền cảm thấy kỳ thật người nọ rất muốn ôm eo anh, nhưng lại sợ hãi, rụt rè không dám ôm. Còn bản thân anh, thế mà lại có một hy vọng vô cùng kỳ dị và không rõ ràng rằng cậu sẽ đưa tay ôm lấy eo của mình, tóm lại là, cứ chuyện gì liên quan đến Mục Khải An là anh sẽ lại do dự và không quyết đoán.

Sau khi tới phố, Hà Tất tìm một nơi khóa xe đạp lại, sau đó từ trong miệng của Mục Khải An mới biết người kia đã gọi sẵn đồ ăn rồi, lúc này đồ ăn cũng vừa mang lên, bọn họ có thể đến và dùng bữa.

Trong lòng Hà Tất khẽ động, không phải nói là Mục Khải An mời sao? Nếu như vậy thì xem ra, quan hệ giữa cậu và vị bạn học đó cũng vô cùng thân mật, thế nhưng đồng thời cũng có chút băn khoăn, xem ra là do anh tắm rửa nên làm mất thời gian của người ta.

Địa điểm ăn cơm là ở tầng hai, lòng Hà Tất khẽ nhúc nhích, ngày thường bọn họ đi ăn cơm đều là ở tầng một, các quán cơm ăn khuya, vừa tiện nghi vừa ăn ngon lại vừa náo nhiệt. Trên tầng hai là nơi được trang hoàng vô cùng đẹp mắt và thoải mái, các đồ ăn cũng vô cùng đắt tiền, so với phía dưới thì ít người hơn, chủ yếu là có cảm giác cũng vô cùng thoải mái.

Mục Khải An vừa đi về trước vừa nhìn xung quanh, Hà Tất nhàn nhã đi theo sau cậu chẳng cảm thấy chuyện gì nhọc lòng, cho đến khi Hà Tất nhìn Mục Khải An chỉ vào một nhà ăn có bức tường trang trí pha lê bên ngoài.

“Quán ăn đây rồi.” Mục Khải An quay đầu nói với Hà Tất.

Có thể nhìn thấy, tâm tình của cậu lúc này vô cùng tốt, khóe miệng không tự giác mang theo ý cười, đặc biệt là lúm đồng tiền nhợt nhạt đang đặc biệt loá mắt.

Hình ảnh Mục Khải An trước kia luôn luôn trừng mắt với anh trong đầu của Hà Tất đang ngày càng xa, Hà Tất cũng không biết điều này là tốt hay xấu.

Hà Tất đi theo bước chân của Mục Khải An vào nhà ăn. Nhà ăn này cũng không tính là lớn, thiết kế bên trong vô cùng thoải mái và thư giãn, bàn ăn đều được ngăn cách thành không gian nhỏ, có hoa cỏ và thảm thực vật, bố trí vô cùng tươi mát, đặc biệt có cảm giác như nơi này là dành cho các cặp tình nhân.

“Ở kia.” Mục Khải An rất nhanh tìm thấy một bàn ăn có bóng hình của một người quen thuộc, tuy rằng đã nửa tháng không gặp, bước chân không tự giác trở nên nhẹ nhàng hai phần.

Hà Tất nhìn theo phương hướng mà Mục Khải An chỉ, sau khi nhìn thấy người ngồi ở đó thì liền sửng sốt nửa nhịp, phương hướng mà cậu chỉ đến là một góc, người đang ngồi ở đó là một…… người đàn bà?

Hà Tất trố mắt nhìn, sau đó một lần nữa xác nhận lại phương hướng mà cậu chỉ, đối chiếu hình ảnh với vài câu nói của Mục Khải An vừa rồi.

Trên bàn đã đầy đồ ăn, có thể nhìn thấy ở trên có ba chiếc bát và ba chiếc ly, cùng với ở bên bàn đang có một người ngồi……

Trong nháy mắt Hà Tất cảm thấy mông lung, người đàn bà đó ăn mặc đơn giản cùng với một vài trang sức ở trên đầu, có thể nhìn ra được tuổi hiện tại đã là hơn 30, làn da còn đặc biệt trắng và toát lên vẻ đẹp đoan trang. Bà vô cùng ưu nhã ngồi ở chỗ đó, hơi dựa vào sofa, chân bắt chéo, vừa nhìn đã biết là một người đàn bà rất biết chăm sóc bản thân.

Lúc này bà đang ngồi nhìn điện thoại, lâu lâu đưa mắt ra nhìn cửa sổ ngoài kia, trước mặt là một bàn ăn đầy đồ ăn, rõ ràng là đang đợi người khác.

Chân của Hà Tất thoáng dừng lại, vừa định túm chặt lấy người Mục Khải An để hỏi rõ ràng, thì nhìn thấy người đàn bà đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên này.

Sau đó Hà Tất chứng kiến sự biến đổi thần sắc vô cùng quỷ dị trên khuôn mặt của Mục Khải An. Chỉ thấy người đàn bà đó vốn đang nhìn điện thoại sau khi nhìn thấy bọn họ, xác thực là đang nhìn Mục Khải An ở trước người Hà Tất, khuôn mặt vốn đang an tĩnh đột nhiên nở một nụ cười đẹp tựa như hoa, nhảy mắt trở nên sáng lạn.

Nhìn vào cặp mắt ấy của bà, Hà Tất rõ ràng nhìn thấy hai luồng ánh sáng, tràn ngập hương vị vui vẻ, vô cùng lạ mắt, nếu không phải lúc này Mục Khải An và anh đã chạy đến bên bàn, người này sợ là đã vui mừng đến mức nhào lên cũng không chừng.

“Trời ơi bảo bảo, mấy đứa sao bây giờ mới tới, mẹ ở đây đã chờ nửa giờ rồi.”

“Mẹ…. ~” Đã từng nói có một lần mà vẫn không chịu nghe, mặt Mục Khải An đỏ lên trong nháy mắt, cậu đỡ trán, hận không thể tìm một cái khe ở trong hang đất rồi chui vào.

Mà Hà Tất…..

Hà Tất: “……”

Hà Tất chỉ cảm thấy trong đầu vang lên vài tiếng “thùng thùng thùng”, tựa hồ như ố thứ gì đó đang va đập, tiếp theo liền thấy hình như có tiếng vỡ loảng xoảng.

Mẹ???

Đây là…… Tình huống gì thế này? Hà Tất trực tiếp bị làm cho ngu luôn.

Thế nhưng căn bản là không cho anh thời gian để phản công, Hà Tất đưa mắt không hiểu nhìn, một người đàn bà xinh đẹp thoạt nhìn mới hơn 30 tuổi lại được Mục Khải An gọi là mẹ, lúc này đã khôi phục vẻ đoan đoan và yên tĩnh, cười với anh vô cùng mỹ lệ lại dị thường thân quen, khí chất từ bên trong bắn ra ngoài, giống như những hình ảnh vừa rồi đều là ảo giác.

“Cháu chính là…… Tiểu Hà đúng không?”

Hà Tất ngơ ngác tận lực che giấu khuôn mặt đang cứng đến mức ngốc nghếch của mình đừng để quá lộ ra bên ngoài, nhìn khuôn miệng cười của bà, anh thật sự là không biết phải phản ứng lại bằng biểu cảm nào khác, bởi vì khuôn mặt anh cứng ngắc rồi.

Cũng may lúc này Mục Khải An đã nhanh tay kéo vị mẫu thân đại nhân đang tỏ ra thân thiết quá phận ngồi xuống, sau đó đẩy Hà Tất đang dại ra, để anh đến ghế sofa đối diện, còn cậu thì ngồi ở ngay cạnh mẹ đối diện với Hà Tất.

“Xin lỗi, vừa rồi không nói với cậu, khụ ~” Mục Khải An cảm thấy có chút chột dạ không dám nhìn vào mắt của Hà Tất, nhưng đồng thời lại nổi phần đắc ý, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên và ngốc nghếch của Hà Tất, trong lòng liền dâng lên cảm giác thành tựu.

“Mẹ, cậu ấy chính là Hà Tất.” Sau khi giới thiệu với mẹ của mình, trên Mục Khải An như bị lửa đốt, sau đó hai mẹ con lòng hiểu rõ nhau mà trao đổi ảnh mắt hoàn toàn khó hiểu với Hà Tất, sau đó mới giới thiệu với Hà Tất.

“Đây là mẹ của tôi.”

“Con, con chào dì.” Hà Tất liệt miệng mở miệng lễ phép chào người mẹ xinh đẹp của Mục Khải An, cũng may là khóe miệng đang chết lặng rốt cuộc cũng dễ dàng hoạt động một chút.

Vốn còn đang định đánh con mắt cảnh cáo Mục Khải An đừng có tìm đường chết, không ngờ ánh mắt mãnh liệt của mẹ Mục lại căn bản khiến Hà Tất không thể nào bắn ra con mắt ấy được. Hà Tất chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng, âm thầm nghĩ xem có cơ hội nào tóm lấy tên này ra ngoài để giáo huấn một trận.

Vì thế Hà Tất trong lòng nghiến răng, trên mặt lại cứng đờ không mất lễ phép cười vô cùng tự nhiên với mẹ Mục.

“Chào con,” Mẹ Mục lại rất ung dung bình tĩnh, vừa bất động thanh sắc nhìn Hà Tất từ dưới lên trên, vừa nhẹ nhàng cười, “Mau ngồi đi, dì cũng không biết là mấy đứa thích ăn cái gì, nên gọi một vài món, Tiểu Hà con cứ chọn đi, vạn lần đừng khách khí với dì có biết không?”

Khí chất vừa tự nhiên lại được ưu nhã, không nhanh không chậm giơ tay và chấc chân đều lộ ra khí chất cao quý, nhưng lại làm cho người ta không có cảm giác xa cách. Thế nhưng, tại sao vừa rồi phản ứng lúc vừa nhìn thấy Mục Khải An lại kém xa như vậy? Quả thực là như hai người khác nhau, nhưng đúng là chẳng khác gì kẻ lúc nào cũng thích trò trò diễn kịch là Mục Khải An.

Chỉ có thể nói rằng, không hổ là mẹ con.

“À vâng, cảm ơn dì.” Hà Tất nhanh chóng gật đầu, xem như vẫn còn giữ lại một phần lý trí.

Thế nhưng lúc cúi đầu xuống lại thấy hai chân biếng nhác của mình đang xỏ một đôi dép lào to, hai vai trần, khóe miệng Hà Tất vừa kéo, vừa nhìn lại hai mẹ con lịch sự và xinh đẹp trước mặt, quả thực không nỡ nhìn thẳng bản thân.

Hà Tất nhanh chân đi vài bước rồi ngồi xuống, trong lòng nghiến răng nghiến lợi với Mục Khải An, cảm giác tên này tuyệt đối là đang cố ý làm xấu mặt anh, đặc biệt là khi Hà Tất đưa mắt nhìn qua, rõ ràng có thể thấy được lúm đồng tiền trên má của cậu đang hiện vô cùng rõ, Hà Tất lập tức bắn một con mắt hình viên đạn, đáng tiếc là Mục Khải An căn bản không nhận ra được.

“Không cần câu nệ, con thích cái gì thì cứ ăn đi.” Nhưng thật sự thì nụ cười của bà khiến cho Hà Tất cảm thấy thoải mái không ít, không giống như đang ngồi với trưởng bối mà ngồi với một người chị thì đúng hơn.

“Vâng, cảm ơn dì.” Hà Tất lễ phép trả lời, Cơ thể vì khiếp sợ vừa rồi trở nên cứng lại nên động tác cũng vụng về hơn, chỉ là…… Dù sao thì vẫn thấy không được tự nhiên.

Mục Khải An!

Mục Khải An vẫn còn rất vui mừng, một bàn đồ ăn này hơn phân nửa là đồ mà cậu thích, vốn dĩ hôm qua mẹ cậu nói muốn tới, cậu còn không cho, hiện giờ lại thấy hiệu quả thật không tồi.

Mục Khải An lúc học ở sơ trung đã phát hiện ra mình là gay, chính là loại gay thiên nhiên, vô cùng thuần khiết, may mắn được sinh ra trong một gia đình không quá khắt khe, hơn nữa cậu lại là người từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn, về mọi phương diện đều vô cùng ưu tú, cho nên ba mẹ sau khi đàm luận với cậu thì cũng tôn trọng quyết định của cậu.

Về phương diện khác, Mục Khải An cũng không vì điều đó mà quan hệ giữa cậu và ba mẹ trở nên xa cách, đại khái là cũng nhờ tính cách người trong nhà của họ, cho tới bây giờ quan hệ giữa ba người vẫn vô cùng thân mật, đây cũng là nguyên nhân mà cậu đem chuyện này nói cho mẹ cậu biết.

Cho nên hai mẹ con tối hôm qua nói chuyện rất lâu, Mục Khải An đem chuyện của mình và Hà Tất đơn giản nói cho mẫu thân đại nhân biết, bao gồm việc cậu làm sao phát hiện Hà Tất yêu thầm cậu, sau đó không hiểu sao cậu lại yêu cái kẻ yêu thầm mình, cho đến việc tình địch đột nhiên xuất hiện khiến cậu không biết phải làm sao.

Đứa trẻ nhà mình như nào thì làm sao bà lại không biết, nhưng Mục Khải An trước đó xác thực là chưa bao giờ trải qua chuyện tình cảm, cho nên mẹ Mục vừa khiếp sợ lại vừa hưng phấn, nhưng đồng thời cũng nghĩ cách để giúp con trai mình vượt qua cửa ải.

Mục Khải An đương nhiên là không muốn, nếu không Hà Tất phải làm sao bây giờ? Nhưng vị mẫu thân đại nhân nhà mình lại nói, bà là người từng trải, có kinh nghiệm, hơn nữa, “Chỉ có phụ nữ mới biết cách đối phó với phụ nữ như thế nào.”

Đây là nguyên văn lời nói của mẫu thân đại nhân, cho nên chuyện Mục Khải An vốn đang do dự liền phát triển thành việc như thế này.

Đang cúi đầu nghĩ, bàn tay của mẫu thân đại nhân ở dưới bàn liền giật lấy góc quần của Mục Khải An kéo kéo, Mục Khải An cả kinh, ánh mắt đưa về phía bàn tay của mẹ đang kéo lấy gấu quần của mình.

Sau đó vị mẫu thân đại nhân liền giơ một ngón tay cái ở ngay đó cho cậu, rồi trên màn hình của di động liền xuất hiện một chữ rất to, “Soái”.

Mục Khải An cứ thế nhịn không được mà tự hào nở nụ cười, thế nhưng vài giây tiếp theo đã bị cậu nghẹn lại, tỏ ra vô cùng bình thường mà gắp một miếng thịt lấp kín miệng.

Sau đó mẫu thân đại nhân lại gửi một tin nhắn WeChat cho cậu.

【 Ánh mắt của bảo bối thật là không tồi, quá đẹp trai】

【 Nhưng mà về phương diện khác thì vẫn phải quan sát thêm 】

(Cont…)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN