Chước Chước Lãng Mạn - Chương 1: Mặt dày theo đuổi suốt hai năm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Chước Chước Lãng Mạn


Chương 1: Mặt dày theo đuổi suốt hai năm


Vào một đêm lạnh giá, cơn mưa xối xả trút xuống thành phố.

Bên ngoài biệt thự đơn lập* của nhà họ Hề ở phía đông thành phố, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên cánh cổng sắt đen dán dấu niêm phong.

*Biệt thự đơn lập (detached villa) là một dạng kiến trúc của biệt thự. Xét về kiến trúc, biệt thự đơn lập có thiết kế xây dựng độc lập với 4 mặt biệt thự đều có mặt thoáng tiếp giáp với sân vườn, có thể chia công năng của mỗi mặt như trước – sau – trái – phải.

Ánh sáng yếu ớt chìm vào màn đêm, phủ lên màn mưa một lớp nhiệt mong manh.

Hề Mạn ôm đầu gối ngồi xổm ở một góc, đeo cặp sách, mặc đồng phục cấp ba, thân ảnh lẻ loi thi thoảng còn run lên.

Cho đến bây giờ, cô vẫn còn trong trạng thái thất thần. Hôm thứ Hai đến trường mọi chuyện vẫn còn tốt, nhưng cuối tuần về thì gia đình đã xảy ra chuyện long trời lở đất.

Ba cô bị bắt đi, tất cả tài sản của nhà họ Hề đều bị tòa án tịch thu, người thân và bạn bè không dám trả lời điện thoại của cô, nhóm người lúc trước đua nhau xu nịnh nhà họ Hề cũng biến mất chỉ trong một đêm.

Mưa rơi xuống mái hiên trước cổng biệt thự tạo thành cột nước đọng lại dưới chân cô.

Sắc mặt Hề Mạn tái nhợt, đói lạnh nhấn chìm ý thức cuối cùng của cô, nhưng cũng không thể xoá nhoà được nỗi bất an và sợ hãi trong lòng cô.

Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn về phía giao lộ trước mặt, đáy mắt lộ ra vài phần thấp thỏm mong đợi.

Những biến cố nhà họ Hề gặp phải hiện đã được truyền hết trong giới, chắc chắn anh ấy cũng đã thấy.

Anh sẽ đến tìm cô chứ?

Ngay cả bản thân Hề Mạn cũng có chút kinh ngạc, giờ phút này, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là đôi con ngươi đen như mực, bên trong loé ánh sáng nhàn nhạt như lá vàng nhảy nhót.

Mưa ngày càng nặng hạt, màn đêm càng lúc càng tối tăm.

Ngã tư yên tĩnh, không có ai xuất hiện.

Cô nắm chặt mặt dây chuyền lọ ước nguyện treo trên cặp sách, những ngón tay tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Mí mắt dần nặng trĩu, trong lúc mơ màng Hề Mạn vô thức dùng sức, lọ ước nguyện màu hồng trên mặt dây chuyền rơi khỏi cặp sách.

Cả người Hề Mạn run rẩy, lập tức tỉnh táo lại.

Một chiếc ô tô từ xa lao tới, ánh đèn pha chói lọi bao trùm lấy cô, Hề Mạn buông tay, lọ điều ước trượt xuống đất, rơi xuống vũng nước nông đọng lại dưới chân cô.

Cô không kịp nhặt lên, thẫn thờ nhìn chiếc xe xuyên qua màn mưa.

Cửa ghế lái mở ra, người đàn ông cầm ô đen bước xuống xe, đi nhanh về phía cô.

Ánh sáng đèn pha từ phía sau chiếu lên vai anh, tôn lên khuôn hàm thanh tú ôn hòa của người đàn ông, anh mặc áo trắng quần tây, phong độ tuấn tú.

Chiếc ô trong tay Thẩm Ôn che trên đầu cô, anh chậm rãi khuỵu một chân xuống trước mặt cô.

Nhìn dáng vẻ mong manh bất lực của cô gái, trong lòng anh đau đớn, khàn giọng nói: “Xin lỗi em, anh ba đến muộn rồi.”

Nước mắt trào ra như đê vỡ, Hề Mạn không biết là do xúc động hay là do tủi thân.

Bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ của người đàn ông đang nắm lấy cán ô, tay còn lại hơi cong lên, vén một lọn tóc đen sũng nước mưa ra sau tai cô, đầu ngón tay ấm áp lướt qua giọt nước mắt pha lê trên má cô.

“Mạn Mạn đừng khóc, anh ba tới đón em về nhà.”

Anh hết sức nhẹ giọng nói, thanh âm ấm áp trong trẻo, giống như chính con người của anh vậy.

Hề Mạn được anh đỡ đứng dậy.

Trước khi lên xe, cô nhìn xung quanh vắng tanh, như thể đang tìm kiếm gì đó.

Thẩm Ôn nhận ra sự kỳ lạ của cô: “Em đang đợi ai sao?”

Hề Mạn lắc đầu.

Đêm nay, ngoại trừ Thẩm Ôn, có lẽ sẽ không có người nào tới nữa.

Cuối cùng, cô thẫn thờ nhìn chiếc lọ ước nguyện được làm bằng thủy tinh trong suốt, to bằng ngón tay út chứa đầy cát phát sáng màu hồng, bây giờ đang nằm trên mặt đất.

Lúc này thân chai dính đầy bùn đất, nắp mở ra, cát dạ quang màu hồng rơi vãi khắp mặt đất.

==== Bảy năm sau ====

Sáng sớm, cơn mưa xuân đầu tiên đã gõ cửa.

Ánh nắng nhẹ khe khẽ len lỏi vào góc phòng ngủ dọc theo khe rèm cửa tầng 2 biệt thự.

Màn hình điện thoại di động trên bàn sáng lên, kèm theo tiếng nhạc chuông lanh lảnh.

Trên chiếc giường lớn êm ái, Hề Mạn quấn chăn quanh người, giấc ngủ chập chờn.

Cô nhíu mày, hàng mi như lông quạ khẽ rung vài cái, một cổ tay trắng nõn nhô ra khỏi tấm chăn nhung, đôi tay vừa mới làm móng mò mẫm tìm chiếc điện thoại di động trên bàn, thuần thục tắt đồng hồ báo thức.

Bên tai yên lặng trở lại, cô lại thu tay vào trong chăn, tiếp tục nhắm mắt.

Nhưng lần này, cô không ngủ thêm nữa, giấc mơ trước khi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cô.

Nói chính xác, đó không phải là một giấc mơ, mà là một ký ức mà cô đã chôn chặt trong lòng suốt những năm qua.

Cô vốn tưởng rằng sau nhiều năm, ký ức về quãng thời gian đó đã phai nhạt từ lâu, nhưng bây giờ cô lại bị một giấc mơ đánh thức.

Cô phát hiện, thực ra mình chưa quên, chỉ là cố ý lảng tránh không muốn nhắc đến mà thôi.

Nhớ lại cô lúc đó đã rất hoang mang hoảng sợ, cũng nhớ khi cô một mình co ro ngoài thềm cửa nhà họ Hề, mưa và gió lạnh tạt vào người, lạnh thấu xương.

Hề Mạn rùng mình một cái, vô thức kéo chặt chăn quanh người.

Sau một hồi định thần lại, Hề Mạn cầm điện thoại lên WeChat gửi cho Thẩm Ôn: 【 Anh ba, khi nào thì anh về ạ? 】

Đợi vài phút, nhưng bên kia không có động tĩnh gì.

Hề Mạn đứng dậy xuống giường, xỏ dép vào nhà tắm rửa mặt.

Từ trên lầu đi xuống, Dì Mạc đang bận rộn trong bếp, nghe thấy động tĩnh liền cười chào hỏi cô, nhắc cô tới ăn sáng.

Trước cửa sổ sát đất, Hề Mạn chú ý đến mặt đất ẩm ướt bên ngoài, ngạc nhiên hỏi: “Tối qua có mưa hả dì?”

Dì Mạc trả lời: “Trời mưa lúc nửa đêm, sáng nay lúc thức dậy, mai nghênh xuân trong sân đã nhú nụ hoa nhỏ, đẹp lắm.”

Hề Mạn ghé sát trên mặt kính nhìn ra ngoài, nụ hoa màu hồng e thẹn chờ nở, rất xinh tươi.

Cô cầm điện thoại chụp một bức ảnh, sau đó ngồi xuống bàn ăn.

Dì Mạc đã nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng: “Cậu chủ vừa qua Tết Nguyên Đán đã đi công tác, cũng được một tháng rồi, cậu ấy vẫn luôn bận rộn như vậy.”

Hề Mạn phết chút mật ong lên bánh mì nướng: “Anh em Thẩm gia có rất nhiều, nhưng người có thể đứng đầu tập đoàn Bạc Thương chỉ có một, nếu anh ba muốn lên nắm quyền thì tất nhiên sẽ phải chịu rất nhiều áp lực. Bận rộn là chuyện bình thường ạ.”

Nghĩ đến điều gì đó, cô thở dài: “Tuần sau là sinh nhật anh ấy rồi, không biết có về kịp không nữa.”

“Năm nay là sinh nhật thứ 30 của cậu chủ. Trước đó cậu ấy vừa hoàn thành một dự án lớn, nghe nói ông cụ Thẩm vui lắm, Thẩm gia sẽ tổ chức ăn mừng, khi nào đến tiệc mừng, cậu ấy nhất định sẽ trở lại thôi.”

“Cũng đúng.” Cô suýt nữa thì quên mất, dù anh có về sớm, cũng chẳng thể đón sinh nhật với cô.

Hề Mạn khẽ cười, chiếc bánh mì trên tay bỗng thật vô vị.

Ngày đó Hề gia gặp biến cố, bệnh cũ của ba cô tái phát, cuối cùng không cứu chữa được.

Dự án xảy ra chuyện lớn như vậy, bên A yêu cầu giải trình trách nhiệm, nhà họ Hề nợ nần chồng chất, không ai muốn nhúng chân vào vũng nước đục này.

Năm đó Thẩm Ôn đưa cô đến Thẩm gia, ba mẹ Thẩm không cho cô vào, cuối cùng cô cũng chưa từng đặt chân qua cửa lớn nhà họ Thẩm.

Đó cũng là lúc Hề Mạn phát hiện ra, mọi người đều ích kỷ cả.

Chú Thẩm và ba cô đã từng thân nhau như anh em ruột thịt, chú Thẩm còn nói muốn nhận cô làm con gái nuôi.

Nhưng khi chuyện xảy ra với nhà họ Hề, mọi tình cảm đều không còn nữa.

Có quá nhiều người khoanh tay đứng nhìn, Thẩm Ôn không ngần ngại chống đối lại ba mẹ, nhất quyết giữ cô bên mình, đó là điều đặc biệt quý giá.

Cô vô cùng cảm động, nhưng chẳng có cách nào báo đáp.

Ba đã mất, Hề gia cũng chẳng còn.

Trong những năm qua, có quá nhiều người ở Lan Thành muốn xem trò cười của cô.

Mà Thẩm Ôn, là người duy nhất bảo vệ cô.

Hề Mạn nhấp vào WeChat trên điện thoại di động, Thẩm Ôn vẫn chưa trả lời tin nhắn mà cô gửi trước đó.

Suy nghĩ một hồi, cô lại gửi tấm ảnh vừa chụp: 【 Anh ba, hoa mai mùa xuân trong nhà nở rộ rồi, anh thấy có đẹp không? 】

Có lẽ anh đang bận, vẫn không trả lời tin nhắn của cô.

Hề Mạn uống hết sữa trong ly rồi xách túi đi ra ngoài.

Mấy ngày nay cô bận chuẩn bị quà sinh nhật cho Thẩm Ôn, lái xe đến thẳng đến chỗ làm của Thẩm Dịch Dao.

Thẩm Tịch Dao là em gái ruột của Thẩm Ôn, là học trò của bậc thầy gốm sứ nổi tiếng Hoa Tu Trúc.

Phòng làm việc nằm ở ngoại ô thành phố, tường trắng ngói xanh, là một tòa nhà kiểu Trung Quốc điển hình.

Núi sông bao bọc, phong cảnh yên tĩnh thanh tịnh, đây chính là nơi mà Hoa Tu Trúc dự định sẽ an nhàn sống những năm cuối đời.

Hề Mạn thường xuyên đến đây, thoải mái lái xe vào trong sân, đậu ở bãi đậu xe.

Mở cửa bước xuống xe, cô thoáng thấy một chiếc Aston Martin đỗ bên cạnh xe mình.

Dưới ánh mặt trời, thân xe màu lam như được dát một tầng ánh nhũ bắt mắt, đường nét thân xe nhiều lần thay đổi nhưng lại liên kết với nhau vô cùng hoàn hảo, lộ ra vẻ sắc nét tự nhiên.

*Aston Martin xanh lam (minh hoạ):

Nhiều xe sang thường xuyên ra vào đây, nhưng đây là lần đầu tiên Hề Mạn nhìn thấy loại xe bốc lửa này

Nhiều xe sang thường xuyên ra vào đây, nhưng đây là lần đầu tiên Hề Mạn nhìn thấy loại xe bốc lửa này.

“Đừng nhìn nữa, chiếc xe này tám con số, trên thế giới cũng chỉ có vài người có thôi.” Người nói chuyện là Hoa Dương, con trai Hoa Tu Trúc, cũng là đàn anh của Thẩm Dịch Dao.

Anh dựa vào cửa sau xe của Hề Mạn, nói ra một con số với cô.

Tròng mắt Hề Mạn suýt nữa rớt ra, vội vàng kéo Hoa Dương ra, ngồi trở lại ghế lái.

Hoa Dương: “Em làm gì vậy?”

“Em đổi chỗ đậu xe, tránh xa cái xe này ra.” Cô không đủ khả năng chi trả nếu như sơ ý đụng trúng nó đâu.

Hoa Dương: “…”

Đổi chỗ đậu xe xong, Hề Mạn kiểm tra trực quan khoảng cách hai xe, sau đó mới yên tâm xuống xe.

Hoa Dương đi tới, cười nhạo cô: “Thẩm Ôn không thiếu tiền, em sợ cái gì?”

“Anh ba của em không thiếu tiền, nhưng em nghèo lắm.” Lại nhìn chiếc xe thể thao, Hề Mạn nhẹ giọng hỏi: “Dương ca, ở đây đang có khách sao?”

Hoa Dương nhướng mày: “Là khách, nhưng không phải là khách hàng.”

“?”

“Cháu trai của một người bạn cũ của ba anh, vừa trở về Lan Thành nên đến thăm.”

Hề Mạn gật đầu, liếc mắt nhìn vào phòng làm việc: “Tịch Dao đến chưa anh?”

“Vẫn chưa, nhưng phôi gốm trắng của em đã làm xong rồi đấy, ở bên trong kia kìa.”

Bước vào phòng vẽ, Hoa Dương đưa cho cô một cái phôi gốm trắng, giúp cô mở sơn và cọ vẽ chuyên dụng dành cho đồ gốm sứ.

Từng thất bại vài lần trước đó, Hề Mạn chắp tay thầm cầu nguyện trước khi bắt tay vào công việc.

Hoa Dương dựa vào bàn nhìn cô: “Em xác định là muốn tự làm hả?”

Hề Mạn cúi đầu, kiểm tra lại cái phôi trắng một lượt: “Đây là quà sinh nhật cho anh ba, tự mình làm mới có ý nghĩa chứ.”

“Được thôi, mấy năm nay thỉnh thoảng em lại tới học lỏm, có thể coi là một nửa học trò của ba anh, ba anh cũng thường nói em có tài vẽ gốm.”

Hoa Dương cúi người lại gần: “Anh nghe nói em từ chức rồi. Sao em không thử xem xét đến việc đổi nghề, tới phòng làm việc của bọn anh đi.”

Hề Mạn mỉm cười: “Em khá hài lòng với công việc hiện tại, tạm thời không có ý định đổi nghề.”

“Vậy sao em lại nghỉ việc?”

“Không hài lòng với ông chủ, em quyết định đổi sếp.”

“…”

Trong phòng làm việc im lặng hai giây, Hoa Dương bị cô chọc cười: “Thật ra anh rất tò mò chuyện này, nếu em đã học tài chính rồi, sao không gia nhập Bạc Thương giúp Thẩm Ôn, chẳng phải tốt hơn sao?”

Hề Mạn nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Anh ba chăm sóc em rất tốt. Em nghĩ công việc và cuộc sống nên tách biệt thì tốt hơn, em không thể việc gì cũng ỷ lại vào anh ấy. Với lại, nếu em đến công ty anh ấy làm, sau này ở nhà cũng sẽ toàn nói chuyện công việc, thế thì nhàm chán lắm đúng không?”

Dừng một chút, trong mắt cô tràn đầy khát khao, “Nhà ấy mà, vẫn nên ấm áp một chút, không thể lạnh như băng được.”

Hai người đang trò chuyện thì bên ngoài có tiếng giày cao gót “lộc cộc”, kèm theo tiếng hò hét của một cô gái: “Má ơi, gương mặt kia đẹp trai quá đi! Chắc phải ăn chay một tuần mới xứng với mắt tôi đây!”

Hề Mạn nhướng mắt, chống cằm nhìn Thẩm Hi Dao ung dung đến muộn: “Em vừa mới tới đã nói mớ gì đấy?”

“Em nói thật đấy.” Thẩm Tịch Dao nhào đến: “Chị Mạn Mạn, vừa rồi có một người đứng ở bên ngoài, đẹp trai lắm luôn!”

Nhìn vẻ mặt si mê của cô nàng, Hoa Dương cười nói: “Rốt cuộc là đẹp trai tới mức nào thế? Em chưa từng thấy trai đẹp à?”

Thẩm Tịch Dao ngạo mạn hất cằm: “Đương nhiên là em nhìn thấy trai đẹp đầy rồi, em có cả đám anh họ như vậy, hơn nữa anh trai Thẩm Ôn của em cũng rất đẹp trai nha, em cảm thấy mình đã miễn dịch với mỹ nam rồi.”

Vừa chuyển chủ đề, cô vô thức cao giọng: “Nhưng nhan sắc người vừa rồi đỉnh của chóp luôn!”

Hoa Dương đang muốn tiếp lời, bỗng nhiên ý thức được gì đó, hỏi cô ấy: “Em thấy ở đâu đấy?”

Thẩm Tịch Dao chỉ về phía sau: “Ngay ở đầu cầu thang ạ. À, anh ấy hình như là đi xuống từ tầng hai, gương mặt đó lạ lắm, sao lại xuất hiện ở đây thế?”

Hoa Dương quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Thế người đâu?”

“Đi rồi, lái xe thể thao đi rồi, xe thể thao của ảnh cũng đẹp y như ảnh vậy.”

Hoa Dương chạy ra ngoài nhìn một vòng, lúc quay lại thì cầm di động gọi điện: “Cậu đâu rồi, chẳng phải đã nói là ở lại cùng ăn cơm sao?”

“Thôi được rồi, dù sao thì từ giờ cậu cũng ở lại Lan Thành, sau này vẫn có cơ hội gặp nhau.”

Thẩm Dịch Dao đi lấy hai ly cà phê, đưa cho Hề Mạn một ly, quay đầu nói với Hoa Dương, “Đàn anh, ở Lan Thành có thể mua loại xe thể thao này chỉ có một số ít người, anh ấy là ai thế ạ?”

Hoa Dương đút điện thoại vào túi: “Cậu ta là Giản Chước Bạch.”

Hề Mạn bất ngờ ngước mắt lên, các đốt ngón tay trắng nõn đang cầm ly cà phê hơi co lại.

Lâu như vậy không nghe thấy cái tên này, cô đột nhiên hoài nghi mình gặp ảo giác.

“Họ Giản à?” Ngón tay Thẩm Tịch Dao gõ lên thành cốc cà phê, “Vậy chủ tịch của Tập đoàn Giản Trì, Giản Quý Bạch, có quan hệ gì với anh ấy thế?”

“Là anh trai cậu ấy.” Hoa Dương giới thiệu ngắn gọn, “Mấy năm nay cậu ta đi du học, nhân tiện phụ trách nghiệp vụ kinh doanh ở nước ngoài của Tập đoàn Giản Trì, bây giờ về nước, có khả năng sẽ giúp anh trai một tay tiếp nhận sản nghiệp trong nước đấy.”

Thẩm Tịch Dao nhìn Hề Mạn: “Anh trai em phụ trách lĩnh vực y tế ở Bạc Thương, thường cạnh tranh trong kinh doanh với tập đoàn Giản Trì. Bây giờ nhà họ Giản có thêm một người giúp đỡ, không biết có ảnh hưởng đến anh trai em không nhỉ.”

Hề Mạn không trả lời, hơi nóng cà phê bốc lên che đi cảm xúc khác thường trong mắt cô.

Thẩm Tịch Dao lại hỏi: “Đàn anh, hai anh hình như rất quen biết, anh thấy anh ấy là người thế nào?”

Hoa Dương lắc đầu: “Anh không biết gì về chuyện trong giới kinh doanh cả, nhưng ba mẹ Giản Chước Bạch mất sớm, cậu ta với anh trai sống nương tựa lẫn nhau. Thằng nhóc này thời trung học đã phóng túng bất kham, được mệnh danh là nhị thế tổ chơi bời có tiếng đấy. Sau đó, thậm chí còn chưa học hết cấp ba, cậu ta đã bị anh trai tống ra nước ngoài rồi.”

“Mấy năm gần đây, chỉ thỉnh thoảng anh mới liên lạc với cậu ấy, không biết cậu ta ở nước ngoài làm ăn thế nào, nhưng nghe nói sản nghiệp ở nước ngoài dưới tay cậu ta phát triển tốt lắm, có lẽ 7 năm ra nước ngoài cậu ta cũng thay đổi rồi.”

Loại công tử nhà giàu này, lại thêm cái nhan sắc nghịch thiên kia, trong nháy mắt Thẩm Tịch Dao đã tưởng tượng ra hình ảnh hoa tươi rượu thơm, trái ôm phải ấp của anh, chậc chậc hai tiếng: “Hoá ra là lãng tử phong lưu cải tà quy chính à?”

“Cậu ta ấy hả?” Hoa Dương cười lắc đầu: “Lãng tử là thật, nhưng vẫn chưa chạm đến phong lưu đâu. Anh nghe nói trước đây cậu ta từng theo đuổi một cô bạn trong lớp——”

“Hai người nhiều chuyện quá rồi.” Hề Mạn lớn tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ vào phôi gốm trong tay, hỏi Thẩm Dịch Dao, “Chị định vẽ hoa văn ở chỗ này, em thấy thế nào?”

Thẩm Dịch Dao chuyên tâm hóng dưa, gật đầu lấy lệ: “Được á, chị muốn vẽ đâu cũng được hết.”

Sau đó cô nàng tràn đầy hiếu kỳ nhìn về phía Hoa Dương, “Sau đó thì sao? Đàn anh, anh tiếp tục đi.”

Hề Mạn: “…”

Hoa Dương: “Anh không rõ chi tiết, chỉ biết cậu ta mặt dày theo đuổi suốt hai năm, gây chấn động toàn trường luôn, nhưng cô bạn kia là học sinh giỏi thành tích xuất sắc, luôn phớt lờ cậu ta.”

Hoa Dương nói xong thở dài, “Sau này Giản Chước Bạch có thể nghe theo sự sắp xếp của anh trai ra nước ngoài, có lẽ cũng liên quan đến vết thương lòng này. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bây giờ đừng nói là yêu đương, không có người phụ nữ nào tiếp cận gần được cậu ta luôn.”

Thẩm Tịch Dao nghe xong thì thổn thức: “Hoá ra là kẻ si tình à, hiếm thấy đấy.”

Vẫn còn có việc phải làm, sau khi tám chuyện xong, Hoa Dương và Thẩm Tịch Dao ai về chỗ nấy.

Phòng làm việc yên tĩnh trở lại.

Nghĩ tới chiếc xe thể thao trông thấy trước đó, Hề Mạn như bị ma xui quỷ khiến liếc nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ cũng lạc trôi đi đâu mất.

Điện thoại trên bàn rung lên, Hề Mạn hoàn hồn, nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Ôn.

Sáng nay cô hỏi khi nào anh trở về, bây giờ đã nhận được hồi âm.

Anh ba: 【 Anh sẽ về sớm thôi. 】

【 Em chụp ảnh khá đó, hoa đẹp lắm. 】

Hề Mạn hân hoan vui mừng, trước tiên gửi một biểu tượng cảm xúc “Thỏ con đi loăng quăng”.

Sau đó vội vàng gõ chữ: 【 Anh ba, anh nhớ tự chăm sóc tốt cho mình nhé, đừng để mệt mỏi quá ạ. *^_^* 】

Đợi một lúc, Thẩm Ôn không trả lời lại.

Hề Mạn thoát khỏi giao diện trò chuyện, thấy một chấm đỏ hiển thị trong thông báo vòng bạn bè, do chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên cô liền nhấp vào ngay.

Tin tức mới nhất là của một người bạn có tên WeChat là “Giản thiếu gia hôm nay có học không?”

Ghi chú này khiến Hề Mạn hoảng hốt trong giây lát.

Năm phút trước, anh đăng một bức ảnh phong cảnh chụp trời xanh mây trắng, định vị ở Lan Thành.

Có lẽ là tiện tay chụp, chất lượng hình ảnh mờ ảo giống như mắt của những người bị cận 6° bỏ kính nhìn thế giới bên ngoài vậy.

[Quách Duẫn]: Cách chụp ảnh của Chước ca nhà ta độc đấy, càng nhìn càng thấy nghệ thuật nha! (/ like)

[Tần Phó trả lời Quách Duẫn]: Duẫn Tử, cậu đừng có khoác lác nữa, xem xong ảnh cậu ta chụp tôi ngỡ mình bị mù đến nơi rồi.

[Quách Duẫn trả lời Tần Phó]: Hahahahaha

[Tần Phó trả lời Quách Duẫn]: Chuẩn bị sẵn sàng, tối nay mở tiệc đón gió tẩy trần* cho Chước ca nha!

*Tiệc đón gió tẩy trần: dùng để nói tiệc mừng người đi xa mới về hoặc mới đến- Tẩy trần mượn chén giải phiền đêm thu (Truyện Kiều).

[Quách Duẫn trả lời Tần Phó]: OK, để tôi gọi thêm một vài bạn học cũ đến, càng đông càng vui.

[Quách Duẫn trả lời Tần Phó]: Nhân tiện, có gọi Hề Mạn không?

Cuộc đối thoại giữa Quách Duẫn và Tần Phó kết thúc tại đây.

Hề Mạn thất thần nhìn bảng tin.

Năm đó anh lặng lẽ rời đi, trong những năm gần đây cũng chưa từng đăng bài lên vòng bạn bè.

Cô gần như đã quên mất hai người họ vẫn giữ WeChat của nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN