Chước Chước Lãng Mạn - Chương 24: Khéo hiểu lòng người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Chước Chước Lãng Mạn


Chương 24: Khéo hiểu lòng người


Giản Chước Bạch chủ động nấu ăn, quan hệ giữa hai người đã dịu đi, Hề Mạn quyết tâm quên đi chuyện anh say rượu đêm đó, không bao giờ nhắc đến nó nữa.

Có qua có lại, tối hôm đó và hôm sau cô cũng dụng tâm nấu hai bữa cơm.

Cô biết nhiều món và nấu rất đa dạng, Giản Chước Bạch dường như rất thích ăn.

Chủ nhật vẫn không phải đi làm, buổi chiều Hề Mạn đọc tài liệu một hồi, liền vào bếp làm một ít bánh bông lan cuộn trà xanh* và bánh khoai lang tím trứng muối ngàn lớp*.

*Bánh bông lan cuộn trà xanh (抹茶脆皮卷):

*Bánh khoai lang tím trứng muối ngàn lớp (紫薯蛋黄酥):

*Bánh khoai lang tím trứng muối ngàn lớp (紫薯蛋黄酥):

Bộ phim thanh xuân vườn trường mà Mạc Thấm đảm nhận đã bắt đầu khai máy, hôm nay cô tranh thủ thời gian rảnh đến phim trường thăm ban, nhân tiện mang cho cô ấy chút đồ tráng miệng

Bộ phim thanh xuân vườn trường mà Mạc Thấm đảm nhận đã bắt đầu khai máy, hôm nay cô tranh thủ thời gian rảnh đến phim trường thăm ban, nhân tiện mang cho cô ấy chút đồ tráng miệng.

Giản Chước Bạch dắt Thằn Lằn ra ngoài đi dạo trở về, món tráng miệng thơm ngon vừa mới ra lò, Hề Mạn đang lấy điện thoại di động ra chụp kiệt tác của mình, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.

Cô mặc một chiếc áo len và quần jean rất giản dị, mái tóc dài được buộc đơn giản, làn da trắng nõn, khi cười đôi mắt trong veo, thanh thuần ngọt ngào.

Giản Chước Bạch sải bước đi tới, giả vờ đi lấy nước trong tủ lạnh, khóe mắt liếc nhìn đồ ăn vặt cô làm: “Không nhìn ra, em còn có tài năng này nha.”

“Anh còn không nhìn ra nhiều thứ lắm.” Được khen, Hề Mạn rất vui vẻ, đôi mắt cong hình lưỡi liềm, khóe miệng cong lên không khép lại được.

Nhưng đã lâu cô không làm món tráng miệng này, hình thức tuy đẹp nhưng không biết mùi vị có bị thụt lùi tay nghề không.

Ánh mắt cô khẽ động, lại cầm một đĩa khác, lấy mỗi thứ một cái trong hai món ăn vặt đưa tới, vẻ mặt chân thành: “Anh có muốn ăn thử không?”

Giản Chước Bạch vừa mới nghĩ, hôm qua anh vất vả cực khổ làm món canh vịt, hai ngày nay cô cũng nấu nhiều món khác nhau, bây giờ còn đột nhiên làm món tráng miệng, nhất định là để báo đáp anh rồi.

Bây giờ cô còn đưa bằng cả hai tay, càng khẳng định suy đoán của anh——

Món tráng miệng này được đặc biệt làm cho anh.

Bây giờ làm đồ ngọt, chẳng lẽ là muốn uống trà chiều với anh sao?

Khóe miệng Giản Chước Bạch cong lên khó có thể nhận ra, anh đặt chai nước chưa mở nắp trở lại tủ lạnh, nhận lấy đĩa.

Anh nếm thử món bánh cuộn trà xanh trước, bên ngoài dính hạt óc chó và hạt mè giòn tan, nhân bánh matcha mềm mại thơm ngon, ở giữa là mứt táo gai đỏ.

Giản Chước Bạch không ăn ngọt được, nhưng món ăn vặt này có độ ngọt vừa phải, hương thơm matcha tươi mát kí.ch thích vị giác, ăn kèm với mứt táo gai được chế biến cẩn thận, có vị chua ngọt, không hề ngấy mà rất ngon miệng.

“Ngon không?” Hề Mạn chủ động tới gần, ánh mắt lấp lánh, tràn đầy chờ mong.

Giản Chước Bạch gật đầu: “Ngon lắm.”

Chỉ trong hai lần cắn, anh đã ăn xong miếng bánh bông lan matcha.

“Anh lại nếm thử bánh khoai lang tím trứng muối ngàn lớp này đi.”

Lòng đỏ trứng ngoài xốp trong mềm, khoai lang tím có hương vị tinh tế, lòng đỏ trứng có vị mặn đậm đà, Giản Chước Bạch ăn hết rất nhanh, dùng hành động thực tế chứng minh bánh trứng ngàn lớp cũng rất ngon.

Trên mặt Hề Mạn nở ra một nụ cười thoả mãn.

Ngay cả một người có khẩu vị kén chọn như Giản Chước Bạch cũng cảm thấy ngon, vậy hẳn là phải rất thành công rồi, Mạc Thấm chắc chắn cũng sẽ thích.

Cô xoay người lấy hộp thức ăn đã chuẩn bị sẵn từ trong tủ ra, cho những miếng bánh bông lan matcha và bánh trứng ngàn lớp còn lại vào đó, sắp xếp ngay ngắn.

Nhận ra điều gì đó, Giản Chước Bạch nhìn động tác trên tay cô: “Em muốn ra ngoài à?”

Hề Mạn cúi đầu, nghiêm túc nghịch: “Mạc Thấm đang quay phim ở Lan Đại, đúng lúc buổi chiều tôi rảnh rỗi nên đến thăm cô ấy.”

Cho hết hai món ăn vặt vào hộp, Hề Mạn xem giờ rồi cởi tạp dề lên lầu thay đồ.

Giản Chước Bạch vẫn còn ngơ ngác, nhìn chiếc đĩa trống rỗng, rồi nhìn chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

Hóa ra anh chỉ có thể ăn mỗi món một cái, chỉ là chuột bạch ăn thử mà thôi.

Thằn Lằn ngửi thấy mùi chạy tới, ngồi xổm dưới chân Giản Chước Bạch, vẫy đuôi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ thèm thuồng.

Sắc mặt Giản Chước Bạch nhàn nhạt, rũ mi: “Nhìn cái gì mà nhìn, mày một cái cũng không được ăn.”

Thằn Lằn:…

Điện thoại của Giản Chước Bạch trong túi áo vẫn rung không ngừng.

Anh cầm lên xem, là tin nhắn trong nhóm chat, Quách Duẫn, Tần Phó và Tô Triết Dương đang bàn bạc cùng nhau đi chơi bóng rổ, hỏi xem Văn Gia Chí và Giản Chước Bạch hôm nay có bận không.

Văn Gia Chí: 【 Chiều nay tớ không có việc gì, đang ở trường học, các cậu đến đây đi. 】

Quách Duẫn: 【 Chước ca đâu? Có muốn chơi chung không? @Burn 】

Tô Triết Dương: 【 Chước ca không phải là vẫn đang bận đấy chứ? Dạo này gọi cậu ấy nhưng chẳng thấy mặt mũi đâu. 】

Quách Duẫn: 【 Công việc thật sự bận rộn đến thế sao? Tớ còn đang hoài nghi Chước ca mấy ngày nay bận bịu bí mật gì đó, chẳng lẽ là chuẩn bị bất ngờ cho chúng ta sao? 】

Tô Triết Dương: 【 Chước ca rốt cuộc có ló mặt ra đây không? @Burn 】

Giản Chước Bạch nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện, nhớ tới vừa rồi Hề Mạn nói cô sẽ đến Lan Đại tìm Mạc Thấm.

Trường Văn Gia Chí học tiến sĩ chính là Lan Đại.

Cửa thang máy mở ra, Hề Mạn thay quần áo xong đi xuống.

Thấy Giản Chước Bạch vẫn đứng cạnh tủ lạnh trong bếp, cô nghi hoặc một lúc, cũng không hỏi nhiều, đi tới đóng gói đồ ăn vặt của mình.

Giản Chước Bạch đang trả lời tin nhắn trong nhóm chat, ngẩng đầu: “Em vừa mới nói em muốn đến Lan Đại à?”

Hề Mạn quay đầu lại: “Sao vậy?”

Giọng điệu Giản Chước Bạch cà lơ phất phơ nói: “Mấy người Quách Duẫn rủ tôi đến Lan Đại tìm Văn Gia Chí chơi bóng rổ. Nếu chúng ta cùng một đường, tôi có thể cho em quá giang.”

Vừa nói, anh vừa cho cô xem giao diện trò chuyện để chứng minh rằng mình không nói dối.

Hề Mạn hơi giật mình.

Lúc trước Giản Chước Bạch theo đuổi cô, cô vẫn luôn không đáp lại, sau này khi Giản Chước Bạch ra nước ngoài, tất cả mọi người đều nói chính vì thái độ của cô đã khiến trái tim Giản Chước Bạch đã nguội lạnh.

Trong hai năm qua, cô thường ra ngoài với Thẩm Ôn, đám người Quách Duẫn kia tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong thâm tâm bọn họ kiểu gì kín đáo cũng phê bình cô.

Thực ra cũng chẳng có gì để giải thích hay làm rõ cả, cô không quan tâm đến cái nhìn ​​của người ngoài cuộc.

Bây giờ cuộc hôn nhân của cô và Giản Chước Bạch chỉ là tạm thời, cũng không phải là vợ chồng thực sự, mối quan hệ này không cần thiết phải để quá nhiều người biết.

Hề Mạn nhìn về phía Giản Chước Bạch: “Chúng ta vẫn nên đường ai nấy đi đi, giả vờ không còn liên lạc, để tránh gặp phải bọn họ, càng giải thích càng rối rắm.”

Vẻ mặt Giản Chước Bạch lạnh đi.

“Tùy em.”

Anh không nói gì nữa, xoay người đi tới hành lang gần cửa ra vào, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

—————

Hề Mạn bắt taxi đến Lan Đại, vì đã báo trước với Mạc Thấm nên khi cô xuống xe đã thấy Mạc Thấm đón mình ở cổng đông của Lan Đại.

Hề Mạn đưa món tráng miệng đến, Mạc Thấm rất vui: “Lâu lắm rồi tớ mới được ăn đồ cậu làm đấy!”

“Đặc biệt làm cho cậu đó, nhưng nếu tăng cân thì đừng trách tớ nha.”

“Sau khi ăn xong, tối nay tớ sẽ chạy mười vòng quanh sân thể dục của Lan Đại!”

Hai người khoác tay nhau đi qua cổng phía đông, khuôn viên Lan Đại rợp bóng cây, các tòa nhà giảng dạy của mỗi khoa đều có những đặc sắc riêng, rất có hơi thở nghệ thuật.

Hề Mạn không quen thuộc với nơi này, Mạc Thấm vừa đi vừa giới thiệu với cô, tòa nhà này là của khoa Khoa học & Kỹ thuật Vật liệu, tòa nhà đó là của khoa Khoa học & Công nghệ Thông tin…

Khi đi ngang qua tòa nhà có kiến trúc uốn lượn có bậc thềm, ánh mắt Mạc Thấm tối lại, trực tiếp kéo Hề Mạn rời đi.

Hề Mạn nhận thấy sự khác thường của cô ấy, quay đầu nhìn lại những chữ lớn trên tòa nhà: Khoa Y học.

Khoa Y của Lan Đại không chỉ là con át chủ bài của Lan Đại mà còn nổi tiếng ở trong nước, Văn Gia Chí từ thời sinh viên đại học, thạc sĩ và tiến sĩ đều học ở đây.

Mạc Thấm yêu thầm Văn Gia Chí nhiều năm, lên đại học cuối cùng cũng lấy hết can đảm để theo đuổi anh ấy, cả hai đã thành công đến với nhau.

Khi đó Mạc Thấm học đại học ở Trường Hoàn, nhưng dường như tất cả kỳ nghỉ đều sẽ trở về để gặp Văn Gia Chí.

Văn Gia Chí có vẻ rất đáng tin cậy, Hề Mạn cho rằng cô ấy đã tìm được hạnh phúc, nhưng còn chưa tốt nghiệp đại học họ đã chia tay.

Hề Mạn vẫn nhớ lúc đó cô ấy đã khóc nức nở trước mặt mình, thút tha thút thít nói: “Trong chuyện tình cảm, ai yêu nhiều hơn thì người đó liền thua, tớ cũng chưa từng hy vọng xa vời rằng anh ấy phải đối xử với tớ như cách tớ đối xử với anh ấy, nhưng anh ấy chưa bao giờ thực sự quan tâm đến tớ cả…”

Sau đó, Mạc Thấm chuyên tâm vào sự nghiệp của mình, nếu không phải là đang quay phim thì cũng là đang trên đường chuẩn bị đi quay phim.

Nhìn vẻ mặt của Mạc Thấm, Hề Mạn thử hỏi: “Lần này cậu quay phim ở Lan Đại, có gặp Văn Gia Chí không?”

Mạc Thấm ngây người hai giây: “Lan Đại nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cuộc sống của anh ấy nhàm chán lại quy luật, mỗi ngày đều là căng tin, bệnh viện, tòa nhà dạy học, ký túc xá, chỉ cần tớ không chủ động đi tìm anh ấy thì vĩnh viễn sẽ không gặp.”

“Mấy năm nay, anh ấy thật sự chưa từng tìm gặp cậu sao?”

Mạc Thấm lắc đầu, cười khổ: “Anh ấy là thiếu gia Văn gia cao quý, còn tớ là con gái tài xế của nhà họ Văn, trong mắt anh ấy tớ có bao nhiêu phân lượng chứ?”

Hề Mạn nhìn cô, ánh mắt đầy thương tiếc.

Mạc Thấm giả vờ thoải mái nắm lấy cánh tay cô: “Thật ra tớ không lỗ đâu. Thích thầm anh ấy nhiều năm như vậy, sau đó rốt cuộc cũng trở thành bạn gái của anh ấy, cũng coi như là đã đạt được như ý nguyện. Cuối cùng chia tay trong không vui, chứng tỏ hai bọn tớ không phù hợp.”

Mạc Thấm dần dần có chút thất thần, “Anh ấy đánh đàn piano hay như vậy, nhưng tớ không hiểu gì về âm nhạc cả, anh ấy ít nói, tớ thì luôn ầm ĩ với anh ấy, anh ấy thích đọc sách, tớ vừa nhìn thấy sách liền gật gà gật gù. Người khác cùng anh ấy nói về tri ​​thức, về âm nhạc, mắt anh ấy sáng ngời, nói chuyện rất từ tốn, tớ không hiểu những thứ đó, anh ấy luôn im lặng với tớ, không có gì để nói cả…”

Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu, hốc mắt ửng đỏ: “Anh ấy gần trong gang tấc, nhưng hình như cách tớ rất xa, gia thế quyết định tầm nhìn và địa vị, dù tớ có cố gắng thế nào cũng không thể với tới vị trí bên cạnh anh ấy. Cho dù may mắn đạt được, cũng không giữ được. Tớ không đuổi kịp bước chân của anh ấy, làm sao có thể mong đợi anh ấy thích tớ chứ?”

Hề Mạn trấn an nắm tay cô, cười chuyển đề tài: “Mấy món ăn vặt này tớ mới mang từ nhà đến, hẳn là vẫn còn nóng đấy. Cậu có muốn tìm một chỗ nếm thử trước không?”

“Được.” Mạc Thấm cũng không muốn nói những chuyện không vui kia, “Sân thể dục ở phía trước, chúng ta đến đó đi.”

Hai người đi đến ngồi ở trên khán đài của sân thể dục, Mạc Thấm nghĩ tới gì đó, đột nhiên nói: “Đúng rồi, trà sữa của Lan Đại ngon lắm, vốn dĩ tớ nói là muốn dẫn cậu đi nếm thử, vừa rồi chỉ lo nói chuyện khác, tớ quên mất tiêu.”

Nhìn một lượt món tráng miệng, cô ấy đứng dậy, “Đồ ngọt với trà sữa là tuyệt phối, cậu ở đây đợi tớ nhé, chỗ đó ở gần đây, giờ tớ đi mua luôn.”

Hề Mạn còn chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã vội vàng chạy xuống bậc thang, đi về phía tiệm trà sữa.

Nhìn bóng lưng Mạc Thấm, Hề Mạn bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể ngồi ở chỗ đó chờ đợi.

Ngay bên dưới khán đài là sân thể dục, có người tản bộ trên đường chạy vòng tròn, trên bãi cỏ xanh giữa đường chạy, các bạn học đang ngồi túm năm tụm ba quây quần bên nhau, vừa trò chuyện tán dóc vừa ăn vặt vui vẻ.

Những cặp tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt thì đang dựa sát vào nhau.

Buổi chiều dễ chịu, xuân hạ giao mùa, trời không quá nóng, từng cơn gió thoảng qua mang theo chút ấm áp.

Sân thể dục của mọi trường đại học dường như đều giống nhau.

Cảnh tượng này khiến Hề Mạn nhớ đến trường đại học A.

Khi còn học đại học, cô thường đi dạo một mình trên sân thể dục.

Mùa này luôn có rất nhiều cặp đôi hẹn hò, những cô gái mặc váy xinh xắn, nắm thật chặt tay chàng trai bên cạnh.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, Thẩm Ôn đề nghị cô nộp đơn đăng ký vào Lan Đại, ở lại địa phương.

Cô rất nghe lời của Thẩm Ôn, nhưng duy chỉ có chuyện này, cô kiên định với nguyện vọng của mình, chọn đăng ký vào trường đại học A, đến An Cầm bên cạnh Lan Thành.

Vì lý do này, trong một khoảng thời gian dài Thẩm Ôn rất không hài lòng, cảm thấy cô bướng bỉnh lại tùy hứng, cô thậm chí không có nổi một người quen nào ở An Cầm, một lần đi lại phải mất ba hoặc bốn giờ lái xe để đến đó, tốt hơn hết là ở lại Lan Thành, mỗi ngày đều có thể về nhà.

Hề Mạn do dự, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi nguyện vọng của mình.

Lan Đại không kém hơn đại học A bao nhiêu, Hề Mạn cũng không biết lúc đó mình đang cố chấp điều gì.

Cô chỉ cảm thấy là, cô đã viết vào trong cuốn vở đưa cho Giản Chước rằng mình sẽ đến Khoa Tài chính của Đại học A.

Cô chưa từng hứa hẹn điều gì, nhưng nếu đã nói thì sẽ không nuốt lời.

Ngay lúc cô đang thất thần, hai nữ sinh ngồi cách đó không xa đang xem kịch đột nhiên kêu lên:

“Đàn anh Văn với mấy người bạn đang chơi bóng trên sân bóng rổ kìa!”

“Trong bức ảnh chụp anh ấy có một người bạn đẹp trai quá. Đàn anh Văn vốn đã rất đẹp trai rồi, không ngờ người bạn kia còn nghịch thiên hơn, nam minh tinh quay phim bên cạnh cũng không đẹp trai bằng anh ấy luôn!”

“Lần đầu tiên tớ nhìn thấy góc nghiêng tuyệt đẹp như thế, nhanh lên, tớ muốn nhìn thấy chính diện!”

Hai người nhanh nhẹn cất máy tính bảng, nắm tay nhau chạy xuống khán đài, chạy như bay hướng tới sân bóng rổ.

Sân bóng rổ ngoài trời nằm ngay phía trước bên phải sân thể dục, được ngăn cách bởi hàng rào sắt.

Hề Mạn ngồi trên khán đài có tầm nhìn bao quát, dù ở rất xa không nhìn rõ mặt nhưng cô vẫn nhìn thấy bóng dáng nhanh nhẹn kia trong đám đông.

Dù chỉ là bóng lưng, Hề Mạn cũng biết đó là anh.

Người đàn ông hơi khom lưng, đập bóng trái phải để tìm cơ hội đột phá, đối phương ra sức đoạt lấy bóng, anh có chiến thuật lùi lại hai bước, dùng hai tay ôm bóng bên eo, sau một động tác giả thì rê bóng sang một bên với tốc độ cao, rồi bất ngờ thực hiện một cú ném ——

Bóng rổ vẽ một đường cung hoàn hảo trong không trung, cuối cùng đập vào khung bóng ở một góc độ cực kỳ ngoạn mục: “Cạch!”

Trên sân bóng rổ có những cô gái đang vỗ tay cổ vũ.

Giản Chước Bạch kiêu ngạo khoa trương, trong xương cốt đã toát lên ba phần lưu manh, khi chơi bóng rổ trông rất đẹp trai, hồi còn học cấp ba, luôn có rất nhiều nữ sinh vây quanh xem, không ngờ bây giờ anh vẫn có sức hấp dẫn như vậy.

Cô đang ngẩn người thì một cậu nam sinh từ đâu chạy đến, ngồi cạnh cô như rất thân quen: “Sao đàn em lại ngồi đây một mình thế? Em học chuyên ngành nào? Add WeChat làm quen nhé?”

Người này vừa nhìn đã biết là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, thế mà lại gọi cô là đàn em.

Hề Mạn liếc cậu ta một cái: “Trông tôi trẻ hơn cậu à?”

Nam sinh ngước mắt quan sát cô, cô gái trước mặt có làn da trắng nõn tinh tế, gò má tươi tắn, chiếc mũi cao thẳng, mặc chiếc váy dài toát lên vẻ trong sáng lại thu hút.

Cô rất xinh đẹp, nếu là người trong trường này, cậu ta không thể không biết.

Là lãng tử tình trường có tiếng của trường, cậu ta đã gặp qua rất nhiều nữ sinh xinh đẹp ở Lan Đại.

Chàng trai đã đoán trước được cô không phải là sinh viên của Lan Đại, nhưng thấy khí chất cô có chút lạnh lùng, không dễ tiếp cận nên vừa rồi mới cố ý nói như vậy.

Thấy cô sẵn sàng nói chuyện, nam sinh khoác tay lên tay vịn của chiếc ghế phía sau Hề Mạn, tiến lại gần cô hơn, nói với giọng điệu mà cậu ta tự cho là rất quyến rũ: “Anh thấy em như gái mười tám ý.”

Hề Mạn cau mày.

Trong quán trà sữa ước chừng có rất nhiều người, Mạc Thấm vẫn chưa quay lại, cô cầm đồ ăn vặt bên cạnh, đứng dậy rời đi.

Vừa bước xuống khán đài, nam sinh đã trực tiếp đi theo tới: “Sao đột nhiên lại rời đi thế, em còn chưa add WeChat anh mà.”

Hề Mạn đi về phía lối ra của sân thể dục, không quay đầu lại: “Em trai à, trở về ăn nhiều trái cây hơn vào, cho bớt dầu mỡ đi.”

Nam sinh nở nụ cười: “Hóa ra em không thích anh gọi em là đàn em, vậy anh đây gọi em là chị cũng được.”

Hề Mạn phớt lờ cậu ta, đi ra khỏi sân thể dục, cô nhìn xung quanh, không biết Mạc Thấm đang ở đâu.

Thấy nam sinh vẫn đi theo mình, cô quay đầu lại: “Tiệm trà sữa của trường các cậu ở đâu vậy?”

“Xuyên qua bên cạnh sân bóng rổ, đi thẳng 100m là tới.”

“Cảm ơn, tạm biệt.” Hề Mạn đi về phía sân bóng rổ.

“Tạm biệt cái gì, chị còn chưa add WeChat anh mà.” Chàng trai tiếp tục đuổi theo, “Hôm nay thời tiết đẹp, hay là chị mời anh một cốc trà sữa nhé? Không thì anh đãi chị cũng được. “

“Chúng ta không quen.”

“Không quen nhau thì làm quen thôi. Anh là người rất dễ làm quen.”

“Không muốn quen.”

Thấy Hề Mạn đi quá nhanh, nam sinh trực tiếp vươn tay kéo cổ tay cô, rất khó đối phó: “Anh đây càng muốn làm quen với em.”

Hề Mạn lập tức cảnh giác hất tay cậu ta ra, mất hết kiên nhẫn, không khỏi trừng mắt: “Cậu đuổi theo nữ sinh không có chừng mực như thế này, chưa bao giờ bị đánh sao?”

Cái này có chỗ nào là “không có chừng mực” chứ, tên này thực sự là Đăng Đồ Tử*, còn chưa có gì đã trực tiếp động tay động chân rồi.

*Đăng Đồ Tử: là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâ.m tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh. Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc (là một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa). Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.

Thấy cô tức giận, ý cười trên mặt nam sinh càng đậm, cúi người lại gần: “Anh thích em như vậy, em nhẫn tâm nhìn anh bị đánh sao? Có biết anh đây là ai không? Em đã từng nghe nói đến Công nghệ Kỳ Châu của Lộ gia chưa? Ba anh là Chủ tịch Lộ đấy.”

Hề Mạn nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, hóa ra là ỷ vào nhà có chút tiền, cho nên mới ở bên ngoài muốn làm gì thì làm, cảm thấy chỉ cần nhắc tới gia thế, con gái đều phải chủ động bám lấy.

Cô đã từng thấy rất nhiều playboy từ những gia đình giàu có, nhưng cái tên trước mặt này thực sự là chưa đủ tầm.

Còn tưởng là xuất thân cao quý như nào, hoá ra là Lộ gia, ở Lan Thành vốn còn không được xếp vào hàng danh gia vọng tộc.

Hề Mạn nghĩ đến Lộ Yên Nhiên, người đã từng nịnh hót lấy lòng cô, nhưng sau đó khi Hề gia sa sút, mỗi khi cô ta nhìn thấy cô đều nói những lời quái gở.

Người này chắc là em trai của Lộ Yên Nhiên rồi.

Hề Mạn im lặng, nam sinh cho rằng cậu ta vừa nhắc tới gia thế thì cô cô đã trở nên ngoan ngoãn hơn.

Cậu ta khẽ cong môi, ánh mắt quét qua bàn tay đang buông thõng một bên của Hề Mạn.

Bàn tay của cô rất đẹp, xương ngón tay tinh tế, làn da trắng nõn non mịn, giống như ngọc bội được chế tác tinh xảo, chạm vào hẳn là sẽ rất thích.

Cổ họng của nam sinh khẽ động, đưa tay ra để nắm lấy tay cô.

Đúng lúc này, một quả bóng rổ không biết từ đâu bay tới đập thẳng vào mặt cậu ta, gần như làm biến dạng gò má của cậu ta, nam sinh bị buộc phải lệch đầu sang một bên.

Quả bóng rổ nảy lên vài cái, đập vào mắt cá chân của Hề Mạn, tiếp đất một cách vững vàng.

Bàn tay đưa ra có ý đồ nắm lấy tay Hề Mạn kia, cứ như vậy cứng đờ giữa không trung.

Hề Mạn bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, nhìn mặt nam sinh, rồi lại nhìn quả bóng rổ dưới chân mình.

Ai mà khéo hiểu lòng người thế, đập chuẩn đét luôn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN