Mở mắt ra, phát hiện Giản Chước Bạch đang dựa bên cạnh, lưng tựa vào đầu giường, một chân hơi cong, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế lười nhác.
Hề Mạn vừa tỉnh ngủ mơ mơ màng màng, ngả vào lòng anh, gối đầu lên bên đùi đang duỗi thẳng của anh.
Giản Chước Bạch nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô: “Còn ngủ nữa không?”
Hề Mạn nhắm mắt lắc đầu: “Không ngủ nữa, nhưng lại muốn nằm một lát.”
Giản Chước Bạch cầm mấy tấm vé máy bay trên tủ đầu giường tới, vẫy vẫy trước mặt cô.
Hề Mạn nhận thấy có gì đó kỳ lạ, mở mắt ra, nhìn vào thứ đồ trong tay anh.
“Sao anh lại lật cái này ra?” Cô vừa nói vừa đưa tay muốn giật lấy, nhưng Giản Chước Bạch giơ tay lên né tránh.
Hề Mạn liếc anh một cái rồi từ trên giường ngồi dậy.
Sau khi suy nghĩ, cô giải thích: “Khi đó em học tiếng Đức, giáo viên của khóa học chuyên ngành hàng năm đều sẽ tổ chức một cơ hội sang Đức giao lưu một lần.”
Giản Chước Bạch nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, đầu ngón tay nâng cằm cô, nhìn vào đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô: “Chỉ vậy thôi sao?”
“…Cũng không hoàn toàn là vậy.” Hề Mạn bỏ tay anh ra.
Thở dài, cô nói: “Ngay từ đầu em đã chọn học tiếng Đức. Thực ra, lý do chính là vì sinh viên ngành này mỗi năm đều được sang Đức một lần.”
Liếm đôi môi khô khốc vừa mới tỉnh ngủ, cô nhìn Giản Chước Bạch: “Em chỉ muốn đi xem, nơi mà anh dù phải từ bỏ kỳ thi đại học cũng muốn đến rốt cuộc như thế nào.”
“Mỗi lần đi cùng mọi người, trong lòng em luôn có mong đợi nhỏ nhoi, tự hỏi liệu có thể không hẹn mà gặp được anh trên đường phố Munich hay không.” Ánh mắt Hề Mạn dần dần trôi xa, “Nếu gặp nhau, chúng ta có dừng lại chào hỏi không, hay cứ lướt qua nhau như những người xa lạ.”
Hề Mạn bất đắc dĩ cười khẽ: “Trong lòng em đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng giữa biển người đông đúc, gặp nhau đâu phải là chuyện dễ dàng như vậy. Mấy năm qua em đi qua vô số con đường, nhưng hai ta chưa từng gặp nhau.”
Hề Mạn nhớ tới năm tư đại học, cô lên máy bay về nước cùng các bạn cùng lớp.
Khi máy bay từ từ cất cánh, cô dựa vào cửa sổ, đột nhiên nghĩ, có lẽ là do hồi cấp ba cô đối xử không tốt với Giản Chước Bạch, luôn nổi giận với anh nên đã vắt kiệt nhân duyên thuộc về hai người họ.
Giản Chước Bạch nhìn cô, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô gái đang đi trên đường phố nước Đức, ôm ấp chờ mong tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng buồn bã rời đi.
Có lẽ đối với Hề Mạn, đi dạo trên đường phố Đức đã là dũng khí lớn nhất của cô để bước về phía anh.
Hoá ra tất cả kiên trì và tình cảm của anh dành cho cô trong những năm qua đều được đáp lại.
Cô từng vì anh mà học tiếng Đức, cũng từng nhiều lần lui tới Đức chỉ vì muốn có cơ hội gặp lại anh.
Trước đó, Giản Chước Bạch vẫn luôn cảm thấy nếu cô sẵn sàng chủ động tiến gần anh hơn, cho dù chỉ là một bước nhỏ, anh cũng đã rất mãn nguyện.
Nhưng hôm nay biết được, anh vừa cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc lại vừa cảm thấy không đành lòng.
Trong mấy năm anh không hề hay biết ấy, cũng từng vô số lần khiến tâm nguyện trong lòng cô trở thành hư không.
Nhưng may mắn là bọn họ đã không thực sự bỏ lỡ nhau.
Editor: quattutuquat
—————
Sau bữa tối, nhiệt độ bên ngoài hiếm khi giảm xuống.
Giản Chước Bạch nói muốn đưa Hề Mạn ra ngoài hóng gió, Hề Mạn cho là anh sẽ lái chiếc xe thể thao kia, nhưng ra đến sân mới phát hiện có một chiếc motor mới tinh đang đỗ.
Hề Mạn nghi hoặc nhìn qua: “Sao anh lại mua chiếc khác?”
Giản Chước Bạch vân vê chìa khóa trong tay, tiến lên hai bước, lưu manh nghiêng đầu nhìn cô: “Ngồi lên thử xem cảm giác thế nào nhé?”
Hề Mạn nhìn chiếc xe kia, không xác định hỏi: “Mấy năm nay anh có tập luyện không đấy? Kỹ thuật thế nào?”
Giản Chước Bạch buồn cười: “Sợ anh làm ngã em à?”
Anh đưa cho cô một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng, “Yên tâm đi, ở nước ngoài anh cũng từng lái rồi, chồng em lái xe luôn rất ổn định*.”
Câu cuối cùng kia, anh nói đầy ẩn ý.
*Bên Trung có khái niệm “lái xe”- ý chỉ làm chuyện người lớn, vì vậy các câu chuyện có gắn mác 18+ sẽ có thêm biểu tượng 🚗
Hề Mạn ném cho anh một cái nhìn xem thường, ổn định cái đầu anh.
Nhưng mà anh nói ở nước ngoài anh cũng từng lái xe, Hề Mạn thoáng thấy an tâm hơn.
Nhìn chiếc motor kia, cô cũng rất muốn ngồi lên thử xem cảm giác thế nào, chắc là sướng hơn cả xe thể thao.
Hề Mạn bước tới nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm, trên đó có một khuôn mặt tươi cười, vừa xấu vừa đáng yêu, đội lên đầu nhất định sẽ hơi ngốc nghếch.
“Gu thẩm mỹ của anh kiểu gì vậy trời.” Cô phàn nàn.
“Vậy em đội cái này của anh nhé?” Giản Chước Bạch nói, đưa chiếc mũ bảo hiểm mình vừa đội qua, Hề Mạn phát hiện trên đó có một biểu tượng cảm xúc hình nụ hôn.
Cái này cũng khoa trương quá đi.
Nếu so sánh với nhau, Hề Mạn cảm thấy khuôn mặt tươi cười của cô đẹp hơn nhiều.
Đội mũ bảo hiểm xong, cô ngồi lên xe, ôm eo anh.
“Ngồi vững chưa?”
“Rồi aaa——” Hề Mạn vừa lên tiếng trả lời đã nghe thấy một tiếng nổ vang, chiếc xe lao vút đi, cô sợ hãi hét lên một tiếng, ôm chặt lấy eo anh.
Motor chạy ra khỏi Giản Khê Đình, gầm rú trên con đường rộng lớn thẳng tắp.
Sau khi màn đêm buông xuống, Lan Thành tràn ngập phồn hoa, đèn hai bên đường và các toà nhà cao tầng san sát nhau vụt qua trước mắt, gió thổi ào ào đập vào tấm kính an toàn trước mặt cô.
Hề Mạn vốn tưởng rằng mình sẽ sợ, nhưng ôm thật chặt tấm lưng rắn rỏi của người đàn ông, cô lại cảm thấy vô cùng an toàn.
Gần đây cô nếu không phải làm việc thì cũng là đang giải đề, trước đó chưa từng buông thả như thế này.
Buông một tay nâng tấm kính mũ bảo hiểm lên, mặc cho gió to đập vào mặt, Hề Mạn nhắm mắt lại, trải nghiệm cảm giác bay bổng, cơ thể được thả lỏng chưa từng thấy.
Đến ngã tư đèn đỏ, Giản Chước Bạch phanh gấp.
Hề Mạn không kịp phòng bị, thân thể mềm mại đụng vào tấm lưng cường tráng của anh, đồng thời kêu lên tiếng rên đau đớn.
Giơ tay đập đập lưng anh, cô bất mãn nói: “Anh không thể chậm lại một chút sao?”
Giản Chước Bạch cong môi, quay đầu nhìn cô, buồn bã nói: “Phụ nữ thật hay thay đổi, buổi chiều ở bể bơi, em còn khóc bảo anh nhanh lên cơ mà.”
Hề Mạn tức giận muốn đánh anh, tên cẩu nam nhân này chưa bao giờ quên nói mấy lời như vậy để trêu chọc cô.
Giản Chước Bạch nhìn đồng hồ đếm ngược của đèn đỏ trước mặt: “Lát nữa có muốn nhanh hơn không?”
Hề Mạn càng ôm chặt anh hơn: “Vậy anh đừng để em ngã đấy nhé.”
Giản Chước Bạch cười: “Sao anh nỡ làm thế?”
Đèn xanh sáng lên, giữa tiếng nổ ầm, anh tăng tốc độ xe.
Chiếc xe không chạy vào nội thành mà một đường như bay lao thẳng về phía ngoại ô.
Đường rộng thênh thang, mặc anh rong ruổi.
Con đường ngày càng quen thuộc, Hề Mạn nhìn những tòa nhà hai bên, còn tưởng rằng anh chỉ tùy tiện lái xe cho vui, lúc này mới mơ hồ nhận ra, hình như tối nay anh đưa cô ra ngoài là có mục đích.
“Anh định đưa em đi đâu vậy?” Gió quá lớn, cô lớn tiếng hỏi.
“Đến nơi em sẽ biết.”
Dần dần tốc độ xe chậm lại, con đường này cũng ngày càng quen thuộc.
Mưa rơi lất phất qua mặt, Hề Mạn ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp trước mặt.
Motor cuối cùng cũng dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Hề.
Sân cổng được quét tước sạch sẽ, trong sân sáng đèn.
Giản Chước Bạch cởi mũ bảo hiểm, quay đầu nhìn cô: “Đi xuống nhìn một chút nhé?”
Sau khi Hề Mạn xuống xe, đặt mũ bảo hiểm ở băng ghế sau, đẩy cánh cổng sắt khép hờ bước vào.
Đây là nơi đã bảy năm cô không đặt chân tới, bên trong từng ngọn cây cọng cỏ, từng viên gạch ngói, vẫn y như trong trí nhớ của cô.
Trong vườn hoa nở đúng mùa, chiếc xích đu bên cạnh là nơi trước kia cô thường ngồi, hiện tại vẫn còn đó, chưa hề bị dỡ bỏ.
Đã nhiều năm như vậy, Hề Mạn chưa từng quay lại, thậm chí cũng chưa từng nán lại trước cổng lớn.
Cô biết ngôi nhà đã được tòa án bán đấu giá, sẽ có chủ nhân mới, nơi này sẽ không còn là nhà của cô nữa.
Cô luôn tự an ủi mình, giờ cô chỉ còn một mình lẻ loi, nơi nào cô ở thì đó chính là nhà. Đây chỉ là một căn biệt thự, không có gì to tát cả.
Thật ra tất cả đều là tự lừa mình dối người mà thôi.
Có đôi khi nửa đêm tỉnh mộng, trong lòng cô vẫn sẽ trống rỗng.
Gia đình không có ai bên cô nữa, ngay cả ngôi nhà nơi cô lớn lên từ nhỏ cũng không còn.
Càng không thứ có gì, lại càng để ý đến cái đó.
Tổ ấm và người thân là điều sâu thẳm trong thâm tâm cô mong mỏi nhất trong những năm này.
Mưa rơi ngày càng nặng hạt, Giản Chước Bạch đưa cô vào nhà.
Mái tóc dài buông xõa của Hề Mạn bị dính nước, Giản Chước Bạch dùng khăn khô lau giúp cô, sau đó lại tìm máy sấy tóc sấy cho cô.
Máy sấy tóc kêu rì rì bên tai, Hề Mạn ngồi trên sô pha, nhìn cách bài trí trong phòng, quả nhiên không có gì thay đổi.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm giác như thể mình đã trở lại hồi trung học.
Sấy khô tóc xong, Giản Chước Bạch cất máy sấy, nhìn trời mưa bên ngoài: “Mưa to lắm, có thể phải rất muộn chúng ta mới về được.”
Hề Mạn cũng không vội, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn mưa rơi bên ngoài, đột nhiên nói: “Em muốn lên lầu xem một chút.”
“Được.”
Giản Chước Bạch cùng cô lên tầng ba, đẩy cửa phòng ngủ của cô ra, bên trong được dọn dẹp sạch sẽ không vương một hạt bụi.
Hề Mạn mở cửa sổ phòng nhìn ra xa, xuyên qua màn mưa che trước mặt, cô mơ hồ có thể nhìn thấy một ngọn núi.
Nếu không có cơn mưa này, hình dáng của ngọn núi sẽ càng rõ ràng hơn.
Hề Mạn chỉ về phía trước: “Anh biết không, trước kia nơi đó từng trồng rất nhiều hoa trà, em sinh vào tháng 12, rất nhiều loài hoa đã úa tàn, nhưng hoa trà nở khắp núi rừng.”
“Hoa trà phủ sương mai kiêu hãnh, hình dáng tựa như hoa mẫu đơn, uyển chuyển uy nghiêm, là tồn tại đặc biệt nhất. Sau khi sinh em ra, mẹ em đã đặt tên em là Mạn, ba nhận thầu ngọn núi đó, từ đó cũng là vì em mà hoa sơn trà nở.”
Ánh mắt Hề Mạn dần ảm đạm: “Sau này mẹ mất, ba bận rộn công việc rất ít khi quan tâm đến em, nhưng chỉ cần nhìn biển hoa kia, em đều có thể nhớ tới bọn họ cũng từng ôm ấp chờ mong, cõi lòng tràn đầy tình yêu chào đón em ra đời.”
“Mặc dù càng lớn em càng ít nhận được tình yêu thương, nhưng mỗi năm hoa trà đều nở rộ, năm này nhiều hơn năm trước, đỏ như lửa, chói mắt, giống như mẹ đã đến thế giới bên kia, dùng cách này để bù đắp cho sự thiếu thốn của em vậy.”
Hốc mắt Hề Mạn dần ẩm ướt: “Tuy nhiên, sau đó nhà họ Hề xảy ra chuyện, hoa trà bị người ta đốn hạ, hình như đã đổi thành trồng loại dược liệu khác rồi.”
Giản Chước Bạch đau lòng ôm lấy cô từ phía sau: “Anh trồng lại cho em rồi, sau này hoa trà vẫn vì em mà nở.”
Trong mắt Hề Mạn thoáng qua một tia kinh ngạc, nhìn ngọn núi mờ ảo phía xa dưới màn mưa: “Sao anh biết chuyện này?”
“Ban đầu anh không biết, năm ngoái vô tình nhìn thấy một bức ảnh của Chủ tịch Hề với em khi còn nhỏ trên mạng, chính là chụp ở ngọn núi đối diện, lúc đó anh mới biết chỗ đó đã từng trồng hoa trà.”
Làm sao có thể tình cờ tìm được một bức ảnh sớm như vậy, chắc hẳn anh vẫn luôn quan tâm đến chuyện của cô.
Hề Mạn nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: “Còn căn biệt thự này thì sao, anh mua từ lúc nào?”
“Anh đã chú ý đến từ khi nó bắt đầu được tòa án bán đấu giá rồi.” Đầu ngón tay Giản Chước Bạch lướt qua khóe mắt ướt át của cô, “Đây là nơi em lớn lên, đương nhiên anh phải thay em bảo vệ nó cả đời rồi. Đây là nhà của em, cũng là nhà của chúng ta.”
Anh nói như lẽ đương nhiên, lại khiến trái tim Hề Mạn tràn ngập ấm áp vô hạn.
Trước kia cô từng cảm thấy mình thật thảm hại, mẹ mất sớm, ba luôn bận rộn công việc, cô như con hoàng yến nuôi trong lồng vàng, phú quý xa hoa, cơm no áo ấm nhưng lại chẳng có ai quan tâm đến cảm xúc của mình.
Sau đó, thậm chí cuộc sống như vậy cũng không còn nữa, chỉ có một mình cô lẻ loi trên thế giới này, không người thân không nơi nương tựa.
Nhưng Hề Mạn cảm thấy, những thiếu sót này, sau khi gặp lại anh, tất cả đều được bù đắp.
Người đàn ông chân thành nóng bỏng trước mặt cô là cầu vồng mà cuối cùng cô đã nhìn thấy trong cuộc đời hỗn độn của mình, vô cùng chói lọi, cũng là vận may lớn nhất trong cuộc đời cô.
Hề Mạn xoay người, nhón chân vòng tay qua cổ người đàn ông: “Giản Chước Bạch, cảm ơn anh.”
“Còn nữa,” cô cố tình dừng lại, nghiêng đầu ghé vào tai anh, nhẹ giọng nỉ non, “Em yêu anh.”
“Anh yêu em hơn.”
“Chỉ yêu em.” Ánh mắt chăm chú nhìn cô của Giản Chước Bạch càng thêm thâm thúy, vừa định hôn cô, Hề Mạn khẽ cười, đầu ngón tay chặn môi anh: “Chờ một chút, em còn chưa nói hết đâu.”
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chỉ vào mặt dây chuyền bình ước nguyện trên đó.
Hề Mạn đã biến chiếc bình ước nguyện được Giản Chước Bạch sửa lại thành móc treo điện thoại, luôn mang theo bên mình.
Ngón tay cô vuốt ve bình ước nguyện: “Anh còn nhớ không, em còn có một điều ước chưa nói.”
Tất nhiên Giản Chước Bạch nhớ.
Khi đưa cho cô chiếc bình ước nguyện này, anh đã nói anh muốn thực hiện một điều ước của cô.
“Bây giờ em nghĩ xong chưa?” Giản Chước Bạch hỏi cô.
Hề Mạn gật đầu: “Nghĩ xong rồi.”
Cô tháo bình ước nguyện ra, đặt vào lòng bàn tay anh.
Lòng bàn tay của hai người áp chiếc bình ước nguyện nhỏ bé, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Hề Mạn nói: “Điều ước của em là, hy vọng sau này bất luận lúc thuận lợi hay khó khăn, đều có một đôi tay nắm chặt lấy em như vậy, hai ta tương trợ lẫn nhau, không bao giờ rời xa.”
Đối mặt với ánh sao lấp lánh trong đáy mắt thâm thuý của người đàn ông, Hề Mạn chớp mắt, cười rạng rỡ với anh: “Ông xã, chúng ta mau chóng tổ chức hôn lễ nhé?”
Cô hy vọng cuộc hôn nhân của họ sẽ có một kết thúc viên mãn.
“Được.”
Lúc này, Giản Chước Bạch nâng mặt cô, thành kính hôn lên mi tâm cô, lên sống mũi cô, lại trằn trọc hôn xuống môi cô.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, nước mưa đập vào kính khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ không chân thực.
Hề Mạn vùi mặt vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, nhìn chằm chằm màn mưa ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em muốn cùng anh cố gắng, từ từ bù đắp hết khoảng thời gian đã bỏ lỡ trước đây.”
Ánh mắt Giản Chước Bạch tràn đầy dịu dàng nhìn cô, giống như một tia bình minh thắp sáng trong màn đêm: “Vậy, chúng ta cùng nhau làm tất cả những chuyện lãng mạn trên thế giới này nhé.”
Hề Mạn mỉm cười.
Đối với cô.
Nhân sinh có anh, hết thảy đều là lãng mạn.