Nó vui thích sủa, nhảy cẫng lên trên người Giản Chước Bạch, như thể đang làm nũng với anh.
Tối qua cho nó ăn một bữa, lại để nó ngủ thêm trong nhà một đêm, nó liền được thuần hoá, còn biết chạy đến nghênh đón.
Giản Chước Bạch xách nó lên, vô lại cong môi: “Đột nhiên cảm thấy, nuôi mày cảm giác cũng không tồi.”
Sau khi chơi với Thằn Lằn một lúc, Giản Chước Bạch về phòng ngủ đi tắm.
Quấn mình trong chiếc áo choàng tắm và lau tóc, anh từ phòng tắm đi ra, thấy Thằn Lằn không biết bằng cách nào đã mở chiếc tủ dưới bàn của mình ra, các loại tài liệu ôn tập chất đống bên trong vương vãi khắp sàn.
Sắc mặt Giản Chước Bạch hơi trầm xuống: “Tên nhóc này làm sao lại nghịch ngợm như vậy, vừa khen mày xong liền được đà lấn tới?”
Dường như cũng biết mình đã làm sai, Thằn Lằn r/ên rỉ hai tiếng, vẫy đuôi vỗ nhẹ vào bắp chân anh lấy lòng.
Giản Chước Bạch nhấc chân nhẹ nhàng đá nó ra ra, tức giận lại bất lực cúi người xuống, nhặt từng cuốn sách đó lên.
Tất cả đều là tài liệu ôn tập từ thời trung học, một vài quyển vở ghi chép chi chít chữ.
Những thứ này là minh chứng cho việc anh đã thức khuya chăm chỉ học hành trong học kỳ 2 năm lớp 11.
Tối qua anh cả hỏi anh rằng liệu hồi học kỳ 2 lớp 11 anh đột nhiên chăm chỉ học tập có liên quan gì đến Hề Mạn hay không.
Trên thực tế, đúng là những lời của Hề Mạn đã thức tỉnh anh.
Nhớ ngày đó sau khi lớp tự học buổi tối tan học, Giản Chước Bạch ban đầu đang nói chuyện cười đùa với hội Tần Phó và trở về ký túc xá.
Đi được nửa đường, anh sực nhớ mình quên mang điện thoại di động nên một mình quay lại lớp học lấy.
Đi cửa sau vào, trong phòng học không có ai, chỉ có Hề Mạn ở hàng thứ hai vẫn đang ngồi cùng bàn với Mạc Thấm giải đề.
Hai cô gái nghe thấy động tĩnh cùng quay đầu lại.
Giản Chước Bạch lấy điện thoại di động từ trong ngăn bàn ra, ngón tay thon dài trắng nõn vô thức v.uốt ve, thấy cô nhìn sang, anh nhướng mày: “Muộn như vậy rồi, cậu còn không về ký túc xá sao?”
Hề Mạn không để ý tới anh, xoay người tiếp tục nói với Mạc Thấm: “Vừa rồi suy nghĩ của cậu giải đề này có chỗ không đúng, hẳn là như này…”
Cô nghiêm túc viết công thức lên giấy nháp, giả vờ như Giản Chước Bạch không tồn tại.
Đã quen với dáng vẻ của cô, Giản Chước Bạch thản nhiên cười, tay chộp lấy cặp đi đến hàng ghế đầu của lớp học.
Khi đi ngang qua chỗ của Hề Mạn, anh vô thức đưa tay định giật tóc đuôi ngựa của cô, nhưng thấy cô đang chăm chỉ học bài, cuối cùng cũng không nỡ lòng quấy rầy cô, liền thu tay về, nghênh ngang rời đi.
Khi đến cầu thang, anh liếc nhìn thời gian trên điện thoại, chỉ còn 5 phút nữa là đèn trong phòng học sẽ tắt.
Suy tư một lúc, anh quyết định đợi một lúc và về cùng Hề Mạn.
Lại quay người trở về phòng học, đang định mở cửa đi vào, không ngờ lại nghe thấy nội dung thảo luận bên trong không phải về học tập, mà hình như là nói về anh.
Giản Chước Bạch đứng ở cửa, nghiêng tai lắng nghe.
Mạc Thấm: “Giản Chước Bạch theo đuổi cậu từ lớp 10 lên lớp 11, cậu ấy tương đối kiên trì đấy.”
Hề Mạn: “Có gì mà tán thưởng chứ, nếu cậu ta kiên trì học tập như vậy thì tốt biết mấy.”
“Thật ra Giản Chước Bạch đối với cậu rất tốt, nhà hai cậu cũng môn đăng hộ đối. Mấu chốt là cậu ấy siêu đẹp trai!” Mạc Thấm chống cằm, trầm ngâm đánh giá Hề Mạn, “Cậu thật sự không động tâm chút nào sao?”
Hề Mạn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Tớ với cậu ta không có khả năng.”
“Tại sao?”
“Cậu ta là người không màng chuyện gì, không chắc là có thật lòng muốn theo đuổi tớ không. Có lẽ cậu ta không muốn học, kiếm việc gì đó cho bản thân làm nên chỉ lấy tớ ra để mua vui thôi. Tớ sao có thể coi là thật?”
“Vậy tại sao cậu ta không tìm người khác?”
Nói đến đây, Hề Mạn bỗng kiêu ngạo bật dậy: “Tớ xinh đẹp lại học giỏi như vậy, cậu ta chọn tớ đương nhiên là vì có con mắt tinh tường rồi.”
Mạc Thấm: “…”
Ngoài cửa phòng học, Giản Chước Bạch cũng bị cô chọc cười, khóe miệng cong lên một vòng vui vẻ, trong não tự động hiện ra biểu cảm tự luyến ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này đối với Mạc Thấm.
Mạc Thấm lại nói: “Cũng không nhất định, nếu như cậu ấy nghiêm túc thì sao?”
“Cho dù là nghiêm túc, hai bọn tớ cũng không có khả năng.” Hề Mạn trả lời không cần suy nghĩ.
Giản Chước Bạch nhíu mày, ý cười nhạt dần.
Hề Mạn: “Cậu thấy thành tích của cậu ta tệ như vậy, có chút dáng vẻ nỗ lực nào không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, không nói đến cậu ta có học cùng trường đại học với tớ không, cậu ta còn chưa chắc đã đậu nổi vào một trường đại học tốt ấy.”
“Một tên ăn chơi không học vấn không nghề nghiệp, lại không có chí tiến thủ, có lẽ sẽ chờ đợi anh trai nuôi nấng mình cả đời. Chỉ mấy năm cấp ba chúng ta mới có thể đóng khung cùng một chỗ. Sau khi thi đại học xong, bọn mình sẽ đường ai nấy đi, tớ và cậu ta hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau, không có tương lai.”
Mạc Thấm nghe vậy nuốt nước miếng: “Mấy học sinh ngoan như các cậu, trước khi yêu còn tính tới chuyện lâu dài như vậy sao?”
Hề Mạn: “Nghĩ xa một chút mới là có trách nhiệm với bản thân mình, cũng là có trách nhiệm với người khác.”
Mạc Thấm: “Tớ đoán là Giản Chước Bạch không nghĩ nhiều như vậy đâu.”
Hề Mạn: “Nếu cậu ta còn không nghĩ đến chuyện sau này, cậu cho rằng cậu ta muốn theo đuổi tớ nghiêm túc được bao nhiêu?”
Mạc Thấm thở dài, trong lòng có chút nuối tiếc: “Trước khi lên cấp 3, thành tích của cậu ấy vẫn như học thần, luôn đứng nhất khối, chưa từng thất thủ. Có thể là do chuyện ba mẹ gặp chuyện không may, nên cậu ấy bị đả kích quá lớn.”
Hề Mạn liếc nhìn về ngoài cửa sổ: “Cậu ấy không phải học sinh tiểu học, chuyện đã qua lâu như vậy, suy sụp đến đâu cũng nên vực dậy. Khi cậu ấy tự mình gục ngã, anh trai cậu ấy vẫn là người phải gánh. Bây giờ cậu ấy chỉ cần phải học hành chăm chỉ đã là làm tròn bổn phận của mình, nhưng anh trai của cậu ấy, đối mặt với nội loạn của tập đoàn Giản Trì, còn phải gánh vác nhiều hơn cậu ấy nhiều.”
Cả người Giản Chước Bạch giống như bị hút mất linh hồn, anh không thể nhớ mình đã đi bộ về ký túc xá như thế nào.
Đêm đó, anh nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà trên đầu, trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Tâm trí anh tràn ngập những lời của Hề Mạn.
Lần đầu tiên, Giản Chước Bạch nghiêm túc kiểm điểm lại hành vi của mình trong những năm này.
Rõ ràng là thương anh trai mình, không muốn anh ấy hy sinh cuộc hôn nhân của mình vì vị trí chủ tịch tập đoàn.
Nhưng anh lại chọn cách thức đấu tranh ngu ngốc nhất.
Nếu cứ tiếp tục cà lơ phất phơ như vậy, liệu anh có thực sự trông cậy vào anh trai mình cả đời như Hề Mạn đã nói không?
Ba mẹ mất sớm, trong khi anh trai bận rộn với công việc kinh doanh mà còn phải bớt tinh lực để dành tâm sức chăm sóc anh, rất không dễ dàng.
Anh rõ ràng nên ở cùng chiến tuyến với anh trai, kề vai sát cánh.
Hơn nữa, anh trai và chị dâu mặc dù là liên hôn, nhưng quan hệ cũng không tệ lắm, nói không chừng cuộc hôn nhân thương mại của bọn họ cũng có thể rất hạnh phúc.
Giản Chước Bạch hối hận vì những gì mình đã làm trong suốt những năm qua.
Anh tự kiểm điểm cả đêm, cuối cùng đưa ra quyết định: anh muốn học bù lại bài tập đã bị bỏ qua.
Hề Mạn nói đúng, anh còn không nghĩ đến tương lai của hai người, tình cảm này quá mức hư vô, đương nhiên không đáng để cô đáp lại.
Vì thế anh bắt đầu lên lớp thì nghe giảng, tan học thì học bổ túc, cuối tuần trở về thì học kèm gia sư.
Anh vốn đã có một nền tảng kiến thức vững chắc, tiến bộ rất nhanh chóng, giáo viên và các bạn học đều kinh ngạc không thôi, chính Giản Chước Bạch cũng thấy có hy vọng.
Lúc đó anh nghĩ, bây giờ cố gắng quả nhiên cũng chưa muộn.
Chỉ cần anh tiếp tục cố gắng học tập, tương lai sẽ có cơ hội vào cùng trường đại học với Hề Mạn.
Đến lúc đó nhất định sẽ thành công theo đuổi được Hề Mạn.
Nhưng cuộc sống sẽ không hoàn toàn diễn ra theo ý muốn của mỗi người, luôn có những tác động xen ngang khiến người ta bất ngờ không kịp trở tay.
Trong phòng ngủ, Giản Chước Bạch lật xem tài liệu ôn tập, Thằn Lằn vây bên anh đi loanh quanh, thỉnh thoảng cọ vào cổ tay anh.
Giản Chước Bạch đưa tay xoa đầu nó: “Ngoan.”
Đột nhiên, một cuốn vở màu hồng lạ mắt đập vào mắt anh.
Mí mắt Giản Chước Bạch giật giật, nhặt nó lên.
Mở ra xem, thấy bên trong có những ghi chú bằng tiếng Anh ngay ngắn.
Trước kia thường lấy bài tập về nhà của Hề Mạn chép bài, Giản Chước Bạch rất quen thuộc với nét chữ đẹp đẽ này.
Nhớ hồi đó, anh học tất cả các môn đều dễ dàng như trở bàn tay, chỉ có tiếng Anh là không giỏi.
Để cải thiện điểm số của mình, anh thực sự đã nỗ lực rất nhiều.
Nhưng anh không nhớ đã đến tìm Hề Mạn để mượn ghi chép tiếng Anh.
Anh là cậu thanh niên lớn tướng, ngay cả khi quyết định học tập chăm chỉ vẫn rất sĩ diện, cũng chưa từng nhờ Hề Mạn giúp đỡ.
Nếu không phải anh mượn, tại sao vở ghi chép của Hề Mạn lại ở đây?
1
Giản Chước Bạch nghĩ đến một khả năng, đáy mắt đen nhanh chóng nhuộm dần ý cười.
Tuy nhiên, cô là uỷ viên ban học tập, rất quan tâm đến việc học tập của các bạn trong lớp, thường xuyên cho người khác mượn vở ghi chép, việc đưa cho anh vở ghi chú tiếng Anh dường như cũng không phải là một hành động quá đặc biệt.
Khóe môi đang nhếch lên của Giản Chước Bạch thu lại một chút.
—————
Buổi sáng, Hề Mạn đến Tư bản Bàng Huy làm thủ tục từ chức.
Đến bước cuối cùng của thủ tục, cần lãnh đạo ký tên, sau đó nhân sự mới có thể duyệt đơn xin thôi việc.
Nhưng mà không thấy bóng dáng giám đốc đầu tư Thái Nguyên Lễ đâu, Hề Mạn đã gọi cho anh ta nhiều lần nhưng không ai bắt máy.
Trợ lý Kiều mang cà phê tới: “Hôm nay Thái tổng vẫn không đến công ty, nói là vì dự án của Tâm Diệp.”
Nhìn xung quanh, trợ lý Kiều ghé sát vào tai Hề Mạn, hạ giọng: “Quản lý Tô cũng không có ở đây.”
Nghe thấy cái tên “Quản lý Tô” này, khóe miệng Hề Mạn nhếch lên một cái mỉa mai.
Sau khi cô nghỉ ngơi ở nhà không được mấy ngày, Tô Uyển Vận liền trở thành quản lý đầu tư, cô ta ngược lại leo lên rất nhanh đấy.
Hề Mạn và Tô Uyển Vận đều là chuyên viên phân tích của bộ phận đầu tư, trong hai năm qua vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh trong công việc.
Ban đầu, Hề Mạn gây sức ép cho cô ta ở khắp nơi trong các dự án, cho đến nửa năm trước, Thái Nguyên Lễ quấy rối Hề Mạn không thành, lại bị Hề Mạn liên lạc với vợ anh ta, đến công ty làm ầm ĩ lên một trận.
Kể từ đó, trong lòng Thái Nguyên Lễ ghi hận Hề Mạn, nhìn cô chỗ nào cũng không vừa mắt.
Tô Uyển Vận thì nhân cơ hội này để kết nối với giám đốc đầu tư Thái Nguyên Lễ.
Dự án mà Hề Mạn trăm cay nghìn đắng mới có được, bắt đầu bởi vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng rơi vào tay Tô Uyển Vận.
Hề Mạn đã chán ngấy với những quy tắc nơi làm việc đầy chướng khí mù mịt ở đây, mới quyết định rời đi.
Thế giới rộng lớn như vậy, công ty nhiều như vậy, tại sao cô lại phải quanh quẩn ở một nơi tồi tệ thế này?
Kim đồng hồ chỉ mười giờ sáng, ly cà phê trước mặt Hề Mạn đã được rót thêm ba lần.
Rõ ràng là đã hẹn trước với Thái Nguyên Lễ, nhưng anh ta lại chậm chạp không xuất hiện, rõ ràng là cố ý để cô phải đợi.
Hề Mạn mất hết kiên nhẫn, đang định đứng dậy bỏ đi thì nghe thấy có người nói: “Thái tổng về rồi”.
Hề Mạn quay đầu lại, thấy Thái Nguyên Lễ và Tô Uyển Vận đang sóng vai cùng nhau, trông bộ dạng giống như mấy con c.h.ó vậy.
Hề Mạn cầm tài liệu từ chức tiến lên: “Thái tổng, tôi đến đây làm thủ tục từ chức, phiền anh hãy ký tên đi.”
Thái Nguyên Lễ nhận tài liệu xem qua, ký vào trang cuối cùng.
Anh ta đưa qua, Hề Mạn vươn tay ra nhận lấy, nhưng Thái Nguyên Lễ không buông tay.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Hề Mạn, Thái Nguyên Lễ nói đầy ẩn ý: “Hề Mạn, anh luôn muốn chăm sóc cho em, nhưng em lại không biết trân trọng. Nếu biết có ngày hôm nay, tại sao ban đầu anh lại làm như vậy nhỉ?”
Tô Uyển Vận tiếp lời bằng giọng ngọt ngấy: “Thái tổng, anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, chỉ là có người không biết tốt xấu thôi, hết cách rồi.”
Cô ta khinh bỉ liếc nhìn Hề Mạn, trịch thượng nói: “Hề Mạn, sáu tháng qua cô không mang lại bao nhiêu lợi ích cho công ty, nhưng công ty lại nuôi không cô lâu như vậy, bây giờ cô đi rồi, quay về tự ngẫm lại bản thân mình đi, nếu không sẽ khó mà tìm được việc đấy.”
Thái Nguyên Lễ: “Tiểu Tô nói rất đúng, Hề Mạn cô phải kiểm điểm lại tính khí của mình đi.”
Hề Mạn sắp bị đôi cẩu nam nữ này làm ghê tởm muốn phỉ nhổ rồi, trên mặt nở nụ cười: “Nói đến nghĩ lại, tôi thực sự nhớ ra một chuyện, liên quan đến hạng mục của Bàng tổng, có một số chi tiết mà tôi đã bỏ xót khi bàn giao cho Trợ lý Kiều, khá quan trọng đấy. Thái tổng và quản lý Tô vừa hay ở đây, không bằng tôi trực tiếp bàn giao lại cho hai người nhé.”
Đó là dự án mà Thái Nguyên Lễ đã giành được từ tay Hề Mạn, giao cho Tô Uyển Vận phụ trách.
Hề Mạn chỉ vào khu vực nghỉ ngơi mà cô vừa ngồi: “Hai người chờ một chút, tôi đi đóng dấu tài liệu đã.”
Sau khi nhận tài liệu từ chức từ Thái Nguyên Lễ, Hề Mạn đến phòng nhân sự trước.
Thành công nhận được báo cáo từ chức quay trở về, Thái Nguyên Lễ và Tô Uyển Vận vẫn đang ngồi trong khu nghỉ ngơi đợi cô.
Tô Uyển Vận đã có chút không kiên nhẫn: “Hề Mạn, cô còn chưa bàn giao lại nội dung gì? Nhanh lên một chút được không?”
Hề Mạn tiến lên cười tủm tỉm: “Dự án của Bàng tổng, tôi vừa tiếp nhận đã bị các người đoạt mất rồi. Tôi có thể có được tin tức quan trọng gì trong tay chứ? Lời nói dối ngu xuẩn mà hai người cũng tin sao?”
Sắc mặt Tô Uyển Vận và Thái Nguyên Lễ tối sầm lại.
“Nhưng tôi bảo hai người đợi ở đây đúng là vì có chuyện rất quan trọng.” Hề Mạn quét qua tách cà phê đã nguội lạnh lúc trước trên bàn, thở dài, tựa hồ có chút khó xử, “Một tách cà phê, hai người, chia cho các người làm sao mới tốt đây?”
Tô Uyển Vận và Thái Nguyên Lễ: “?”
Hề Mạn giơ tay đổ một nửa tách cà phê lên đầu Thái Nguyên Lễ, nửa còn lại tạt lên mặt Tô Uyển Vận.
1
Tô Uyển Vận điên cuồng hét lên, Thái Nguyên Lễ thốt ra những lời tục tĩu.
Những người khác trong văn phòng thò đầu ra xem náo nhiệt.
Hề Mạn trong lòng sảng khoái, cất báo cáo từ chức, nghênh ngang bỏ đi.
—————
Khi ra khỏi công ty, thang máy đang đi xuống, con số sắp đến tầng này.
Hề Mạn vội nhấn nút mở cửa.
Cánh cửa mở ra, cô bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn dáng người tuyệt đẹp đang đứng bên trong.
Hóa ra là Giản Chước Bạch.
Hai người nhìn nhau, Hề Mạn đi vào, đóng cửa thang máy lại.
Chỉ có hai người họ trong không gian chật hẹp, người đàn ông bên cạnh mặc một bộ tây trang được cắt may chỉnh tề, thắt cà vạt màu đỏ rượu tỉ mỉ, chiếc quần âu đen tuyền bao bọc đôi chân thon thả hoàn hảo của anh.
Ánh sáng của đèn trong thang máy mờ ảo, phản chiếu đôi lông mày thâm thúy đẹp trai, sống mũi thẳng, quai hàm sắc bén lạnh lùng của người đàn ông.
Anh cà lơ phất phơ đã quen, hiếm khi ăn mặc lịch sự như vậy, Hề Mạn suýt chút nữa không nhận ra anh.
Lúc Hề Mạn nhìn sang, đôi mắt đào hoa của người đàn ông đang nhìn cô một cách vô tư.
Hề Mạn muốn hỏi anh tại sao lại ở đây, nhưng sau đó nghĩ lại, trong tòa nhà này có rất nhiều công ty, có những công ty hợp tác với tập đoàn Giản Trì cũng không có gì kỳ lạ cả.
Cô chủ động chào hỏi: “Thật trùng hợp.”
“Quả thật là trùng hợp.” Giản Chước Bạch ngữ khí lười biếng, dáng vẻ bất cần đời.
Những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của anh hơi cong lại, hơi nới lỏng cà vạt, anh đột nhiên nói một suy đoán, “Chẳng lẽ là cô tâm cơ gian xảo, lại tới chặn đường tôi?”
1
Hề Mạn: “…”..