Chưởng Thượng Kiều - Chương 19: Tiên duyên (12)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Chưởng Thượng Kiều


Chương 19: Tiên duyên (12)


Dù sao Thính Phong cũng không phải người không biết điều, mới chợp mắt ngủ đã bị đánh thức, quan tâm nên mới chạy tới hỏi nàng, nghe nàng nói không có việc gì, lại hỏi một câu khác, nghe nàng bảo không cẩn thận nên đụng ngã đồ đạc, tin là thật, nói “Vậy ngươi ngủ tiếp đi”, sau đó cũng đi về phòng.

Bên ngoài đã không còn tiếng động, Chân Chu nằm trên mặt đất một lát, chịu đựng phản ứng sinh lý, cảm giác như có ngàn con kiến đang gặm nhấm nơi đó, chậm rãi bò về giường, cuộn chặt người lại, hy vọng nhịn một lát có thể qua đi, ai ngờ phải nhịn tới hừng đông, nàng mệt rã rời, nhưng cái cảm giác nóng rực trong cơ thể chẳng những không mất đi mà còn càng trở nên mãnh liệt hơn, bên trong thân thể của nàng tiếp tục chịu đựng sự giày vò, nếu như không còn tỉnh táo, không biết nàng có thể làm ra chuyện gì.

Mỗi sáng sớm Thanh Dương Tử đều tỉnh lại vào giờ dần (khoảng 3 -5 giờ sáng), thói quen này nhiều năm không đổi, sáng hôm nay cũng như vậy.

Khi chàng tỉnh dậy, trời còn chưa sáng, chàng ngồi dậy, nhắm mặt, vận khí theo bình thường, bỗng nhiên trong không khí có một mùi hương kỳ lạ, mang theo hương thơm lạ lùng, tươi mới, giống như xạ hương nhưng lại không phải, hòa lẫn cùng hơi thở của hắn, thấm vào da thịt xương cốt, khiến người ta trầm mê trong đó, toàn thân nóng lên, không khống chế được bản thân.

Thanh Dương Tử cảm giác có gì đó không đúng, chậm rãi mở mắt.

Chàng sống vạn năm, đây là lần đầu tiên ngửi thấy mùi hương kỳ lạ này, hơn nữa tại sao mùi hương này lại xuất hiện ở đây?

Chàng chắc chắn trong Luyện Tâm đ*o Xá, cả đạo quan, thậm chí trong sơn môn chưa từng có mùi hương như vậy, nhưng sáng nay….

Chàng khoác áo lên, mở rộng cửa, trong đình viện vẫn còn giăng sương mùi, mùi hương kia lại càng thêm nồng nặc.

Thanh Dương Tử đứng trên bậc thềm, nhắm mắt, ngửi mùi hương đó thêm thần nữa, hơi chần chờ một chút, trợn mắt nhìn về phía sương phòng.

Mùi hương kỳ lạ này hình như xuất hiện ở đây.

Các đệ tử trong sơn môn đúng giờ mão (5 – 7 h sáng) sẽ thức dậy chuẩn bị học hành, giờ mão tới, sau khi tập bài tập buổi sáng xong, các đệ tử sẽ dùng điểm tâm.

Sáng nay vẫn giống như bình thường, hơn nữa, bài tập sáng nay là Thanh Dương Tử tự mình dạy các đệ tử, từ sáng sớm đã có nhiều người tỉnh dậy chuẩn bị tới Tốn Phong Đài.

Sắp tới giờ mão, bài tập buổi sáng đã bắt đầu nhưng Thanh Dương Tử còn chưa xuất hiện.

Chuyện này có hơi kỳ lạ, thông thường, nếu như Thanh Dương Tử dạy học, chàng sẽ là người tới nơi này đầu tiên.

Một số đệ tử trẻ tuổi ngồi ở giữa thấy giáo trưởng còn chưa tối, bắt đầu quay đầu thảo luận với bằng hữu của mình, nói sáng nay bên cạnh Luyện Tâm đ*o Xá có một mùi hương kỳ lạ.

Không biết tại sao khi mùi hương này chui vào lỗ mũi, máu nóng trong người lập tức tăng nhanh, có suy nghĩ kỳ lạ. Có những đệ tử tỉnh tỉnh mê mê, không hiểu cho lắm, nhưng lại hiểu chuyện “gió trăng”, dùng những từ ngữ mập mờ để diễn tả, cho rằng giáo trưởng sư thúc đang luyện chế một loại linh đan bí mật nào đó, chuyện luyện đan giống như song tu, âm dương kết hợp lẫn nhau. Song tu cũng là bí pháp tu luyện trong sơn môn.

Suy đoán này nhanh chóng bị phủ nhận.

Mọi người ai cũng biết, tuy sơn môn không cấm đệ tử sinh con đẻ cái hoặc xuất gia, thế nhưng là giáo trưởng của Thượng Cảnh, nhất định phải là những đạo tiên không vướng hồng trần. Thượng Quân sớm muộn gì cũng sẽ làm chủ Thượng Cảnh, sao có thể luyện song tu?

Nhưng nghi ngờ này cũng bị phản bác lại.

“Song tu không giống như chuyện sinh con đẻ cái, giáo trưởng chỉ cần không cưới vợ là được, quan tâm nhiều làm gì.” Một đệ tử hiểu biết chuyện “gió trăng” phản bác.

Mọi người đã đến đông đủ nhưng Thượng Quân mãi vẫn chưa tới, Quảng Thành Tử thấy các đệ tử bắt đầu ghé tai nhau nói nhỏ gì đó, sau đó còn cãi cọ, y ho khan một cái, đám đệ tử kia mới thôi cãi nhau.

Y đứng đây chờ Thanh Dương Tử, nhưng không biết trong Luyện Tâm đ*o Xá, Thượng Quân của bọn họ đang ngẩn người ra.

Chuyện là như vậy, sáng sớm chàng định đi, lại ngửi thấy mùi thơm lại lùng xuất hiện trong Luyện Tâm đ*o Xá, ngồi thiền tu khí, muốn chờ con rắn nhỏ Chu Chu kia tới đây rồi hỏi cho ra nhẽ.

Chàng biết, cái mùi hương khiến người ta cảm thấy thấp thỏm phập phồng này là do nàng tỏa ra.

Tối hôm qua đã nói hết mọi chuyện cùng nàng, sáng nay sẽ mang nàng tới Tốn Phong Đài tập bài tập buổi sáng, nàng cũng gật đầu đồng ý, dựa theo thời gian lần trước, nàng sẽ tới tìm mình, nhưng sáng sớm hôm nay nàng không tới đây.

Chàng ngồi trên đài nhìn trái ngó phải, thấy đã tới thời gian nhưng không thấy nàng xuất hiện, khí cũng không tu được nữa, không nhịn được ra ngoài muốn qua xem nàng thế nào, Thính Phong đã chạy tới đây như một cơn gió, thở phì phò nói. “Thượng Quân! Chu Chu bảo con tới nói với Thượng Quân một tiếng, sáng nay nàng không thể đi cùng Thượng Quân, Thượng Quân không cần chờ nàng.”

Thanh Dương Tử liếc mắt nhìn sương phòng sau hiên nhà, lông mày nhíu lại. “Nàng sao thế?”

“Hình như nàng đổ bệnh, con đang định nói với Thượng Quân.”

Thính Phong thuật lại chuyện tối hôm qua mình bị đánh thức bởi tiếng động trong phòng nàng.

“Sau khi nàng tới đây, ngày nào cũng dậy rất sớm, còn sớm hơn cả con. Sáng nay nàng không dậy, con lo lắng nên đi gọi nàng, nghe giọng nói của nàng không giống như bình thường, không có sức lực, hình như đã bị bệnh rất nặng. Hơn nữa, tối hôm qua con tỉnh lại, còn ngửi được một mùi hương lạ trong phòng nàng, con hỏi, nàng bảo mình không sao, nhờ con nói với Thượng Quân một tiếng, bảo nàng không thể đi cùng Thượng Quân. Thượng Quân, hay người tới xem nàng một chút…”

Thính Phong nói chưa hết lời, Thanh Dương Tử đã xoay người bước nhanh tới sương phòng.

….

Chân Chu rất khó chịu.

Đêm hôm qua, sau khi tỉnh lại không ngủ được nữa, chịu đựng sự dày vò ở bên dưới. Bởi vì khó chịu nên quên mất chuyện sáng nay đi cùng Thanh Dương Tử tập bài tập buổi sáng, mãi tới khi Thính Phong gõ cửa phòng, nàng mới nhớ ra, vội vàng nhờ y chuyển lời của mình tới Thanh Dương Tử.

Sau khi Thính Phong đi không lâu, nàng cảm thấy cả cơ thể mình kiệt sức, nhưng cũng may cảm giác khô nóng trong người đã đỡ hơn.

Nàng không còn ở hình người nữa, biến thành nguyên hình, lăn lộn trên giường, trong lúc mơ màng chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa này không liên tục giống như động đất núi lửa giống Thính Phong gõ, chỉ khẽ gõ hai cái, sau đó thêm mấy cái nữa, một giọng nam trầm thấp vang lên.

“Cô nương Chu Chu, ngươi có khỏe không?”

Là giọng của Thanh Dương Tử, vậy mà lại giống như một liều xuân dược chui vào trong lỗ tai nàng, cái cảm giác mới đi ngủ đông lại lần nữa tỉnh dậy, ngo ngoe động đậy.

“Ta…không sao….chàng…đi đi…”

Một lát sau, trong phòng vang lên giọng nói của nàng.

Tiếng nói này khác với chất giọng bình thường của nàng, run rẩy, vô lực, khàn khàn, lại còn có cả mùi vị mờ ám giống như mùi hương ngập tràn trong không khí, khiến người ta nghe xong không thể giữ mình.

Thanh Dương Tử thật sự nghĩ nàng đổ bệnh, chần chờ một lát, lại nói với nàng. “Ngươi mở cửa đi, ta nhìn ngươi một lát.”

Bây giờ nàng xấu như ma, dù cho thế nào cũng không thể để chàng nhìn thấy.

Thế nhưng không hiểu tại sao, có lẽ là xuất phát từ khát vọng đối với chàng, trong lòng Chân Chu hiểu rõ, từ tối qua tới bây giờ, lúc nàng tìm thấy vậy cứng nào khiến nàng thoải mái, nàng đều tưởng tượng ra bóng dáng của chàng. Bây giờ Thanh Dương Tử đang đứng bên ngoài, dùng giọng nói dịu dàng bảo nàng mở cửa…

Suy nghĩ trong đầu dần trở nên lẫn lộn, Chân Chu nhanh chóng đầu hàng cái khát vọng xuất phát từ đáy lòng và cơ thể của mình, dùng hết toàn bộ khí lực hóa thành hình người, vịn tường đi mở cửa.

Cửa mới mở ra, mùi hương lại càng thêm nồng nặc.

Chàng lấy lại bình tĩnh, nhìn Chân Chu đang đứng sau cửa, thấy cơ thể của nàng không thể đứng thẳng, mềm nhũn dựa vào cửa, tóc tai rơi tán loạn trên vai, không còn sức lực, gương mặt đỏ ửng, ngay cả khóe mắt cũng ửng đỏ, trong đáy mắt vẫn còn vương lại một vệt nước mắt.

“Ngươi sao vậy?”

Chàng lấy làm kinh hãi, thấy cơ thể nàng lung lay sắp đổ, vội vã vươn tay đỡ lấy nàng.

Bàn tay chàng đụng vào da thịt mẫn cảm, trong chớp mắt ấy, cổ họng Chân Chu phát ra một tiếng rên, không chịu nổi nữa, hai chân mềm nhũn, cả người nhào vào lồng ngực chàng.

Thanh Dương Tử ôm lấy nàng.

Thân thể nàng mềm mại giống như không có khớp xương, để mặc người ta sắp xếp, hoàn toàn nằm trong ngực chàng.

Đụng chạm cơ thể khiến hương thơm kia lại nồng đậm hơn, xông vào trong mũi, lan tỏa khắp người của Thanh Dương Tử.

Giây phút ấy, chàng không thể thở nổi, nhịp tim cũng tăng nhanh.

Rất nhanh Thanh Dương Tử đã cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của nàng, chàng lấy lại bình tĩnh, vội vàng ôm chặt nàng, đưa nàng lên giường nằm, sau đó bắt mạch, hỏi bệnh nàng. Thế nhưng chàng hỏi chuyện gì nàng cũng nhắm chặt mắt rồi lắc đầu, khuôn mặt càng đỏ lên, không có ý định trả lời câu hỏi của hắn. Cuối cùng, nàng rút cái tay Thanh Dương Tử đang bắt mạch về, kéo chăn che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng nói nức nở, mơ mơ màng màng nói. “….Ta không sao….Thượng Quân đừng hỏi…..lát nữa sẽ tốt thôi….đừng lo cho ta.”

Nhìn nàng yếu ớt nhưng lại giả vờ mạnh mẽ trước mặt mình, tim Thanh Dương Tử cũng mềm nhũn, dịu dàng dụ dỗ nói. “Ngươi khó chịu ở đâu? Nói cho ta biết, ta mới có thể chữa bệnh cho ngươi…”

Chàng vẫn chưa đi, vẫn còn ngồi bên cạnh, dịu dàng như vậy, Chân Chu sợ mình không chịu đựng được sẽ nhào về phía chàng, nàng cắn chặt răng, cuộn tròn người lại, quay lưng đi, không nhúc nhích.

Thanh Dương Tử chờ mãi không thấy nàng trả lời, tự tay kéo cái chăn đang che mặt nàng ra, thấy hơi thở của nàng trở nên gấp gáp, tóc dính trên trán, tuy nhắm mắt lại nhưng vẫn tỏa ra mị lực, nhớ tới mùi thơm mà nàng tỏa ra, quay đầu nhìn núi non xanh tươi ngoài cửa sổ, ánh mắt ngừng lại.

Mặc dù chàng không trải qua chuyện nam nữ, nhưng tu hành vạn năm, chàng cũng đã thấy động vật trong núi giao phối với nhau.

Nàng là rắn, sau khi kinh trập qua đi, cuối xuân đầu hạ là thời gian giao phối.

Chẳng lẽ là do tu vi nàng thấp, tuy biến được thành người nhưng lại vẫn cần phải giao phối sao?

Chàng bị suy nghĩ của mình làm cho hết hồn, liếc nhìn Thính Phong đang đứng một bên với vẻ mặt lo lắng, bảo y đi rót một chén trà qua đây. Đuổi tiểu đồng đi, chần chờ một lát, liếc nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi. “Ngươi….cần giao phối sao?”

Giọng nói của chàng hơi ngập ngừng, nói ra nghi ngờ của mình.

Lông mi Chân Chu run lên.

Chàng đã biết rồi!

Chàng lại dùng câu nói như vậy diễn tả tình cảnh bây giờ của nàng.

Nàng xấu hổ, lại khó chịu, không biết tại sao lại tủi thân, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể run rẩy, viền mắt nóng lên, nước mắt trào ra.

Thanh Dương Tử biết nàng bị mình nói trúng, nhìn từng giọt lệ trên khuôn mặt nàng, bỗng nhiên ngây người ra, hô hấp khó khăn, nhịp tim đập loạn.

Chàng nên làm gì bây giờ?

Nàng và những đồng loại kia, đến thời kỳ động dục, nếu như không được thỏa mãn, thời gian động dục sẽ duy trì liên tục tới nửa tháng, thậm chí là cả tháng.

Nếu cứ để nàng chịu dày vò như vậy, chờ tới khi thời kỳ động dục kết thúc, chàng không đành lòng, cũng gây tổn hại tới cơ thể của nàng.

Ý nghĩ đầu tiên trong lòng chàng là truyền linh lực cho nàng, dùng linh lực của mình để áp chế phản ứng này.

Thế nhưng chàng không biết cách này có được hay không.

Đây không phải là bệnh mà là phản ứng tự nhiên, thế nên lỡ như chàng không thể giúp nàng áp chế, thêm dầu vào lửa sẽ càng tổn hại thân thể nàng hơn.

Chàng không dám thử.

Vậy chuyện đơn giản nhất, cũng là cách hợp tình hợp lý nhất là để nàng tiến hành giao phối theo tự nhiên, chờ khi qua đi nàng cũng sẽ khôi phục bình thường.

Thế nhưng tìm ai? Đây mới là chuyện quan trọng.

Hay là người yêu kiếp trước mà nàng đang đau khổ tìm kiếm?

Nhưng người đó rốt cuộc là ai? Nàng không biết mà chàng cũng không rõ.

Tuy chàng tu hành vạn năm, bây giờ đã gần tới cửa ải cuối cùng, nhưng nếu chưa bước vào chứng cảnh giới, cho dù pháp lực của chàng cao tới đâu cũng không thể dùng nguyên thần để biết tất cả mọi chuyện giống như sư tôn.

Nhưng chàng có thể thử khởi động Thiên Cơ Kính, nhìn trong Thiên Cơ Kính xem có tìm được chút manh mối nào hay không?

Không biết tại sao, nghĩ tới chuyện dùng Thiên Cơ Kính giúp nàng tìm người yêu kiếp trước, sau đó dẫn người đó tới đây giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn này, chàng lại cảm thấy ngực mình đau đớn, đang do dự, bỗng nhiên bên hông bị người ta xiết chặt, cúi đầu thấy nàng đang dựa sát vào người mình, hai mắt vẫn nhắm chặt nhưng cánh tay lại quấn quanh hông của chàng.

Thanh Dương Tử hơi giật mình, khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng, chàng liếc nhìn ngoài cửa, may là tiểu đồng vẫn chưa về, nhỏ giọng nói. “Cô nương Chu Chu, buông ta ra.”

Hơi thở của chàng giống như thêm dầu vào lửa, Chân Chu không kìm lòng được bò về phía chàng, sau đó tự mình ôm chặt chàng.

Mới đụng đến chàng, trong cổ họng nàng đã phát ra tiếng ngâm nga vui sướng, âm thanh này mềm mại, quyến rũ, khiến xương cốt người ta mềm nhũn.

Nàng dùng cánh tay mình quấn chặt lấy cái eo thẳng tắp lại tràn đầy khêu gợi của chàng, cơ thể cũng dựa sát vào, nhẹ nhàng cọ xát lên người chàng, khuôn mặt ửng đỏ ngước nhìn chàng, trong mắt vẫn còn vương nước mắt chưa được lau khô, khóe mắt ửng đỏ, môi khẽ mở ra, hơi thở mềm mại, hơi thở tựa hoa lan, mùi hương tỏa ra từ cơ thể nàng càng nồng đậm hơn, thấm vào ruột gan người ta.

Tiểu yêu tinh này có thể câu hồn phách của nam nhân, giết người không dao kiếm.

Người Thanh Dương Tử cứng đờ.

Tu tiên vạn năm, chàng giữ sự trong sạch này đã lâu, chuyên tâm tu luyện Huyền Thanh Tâm Pháp mà sư tôn truyền cho mình, chưa từng gặp qua chuyện như vậy.

Hai cánh tay nàng quấn quanh eo, cảm giác được cánh tay mềm mại của nàng đang cọ xát với da thịt chàng cách một tầng áo đaọ sĩ, bỗng nhiên không biết làm gì, lại không thể đánh văng nàng ra, mãi tới khi nghe tiếng bước chân bên ngoài mới tỉnh táo lại, cuống quýt thấp giọng nó. “Chu Chu, ngươi nhận lầm người rồi….Mau buông ta ra!”

Ngay cả chàng cũng không phát hiện, giọng nói của mình đã khàn khàn, hơi thở loạn nhịp, trong giọng nói còn có chút năn nỉ nàng.

Chân Chu phát tình, bất kể là xúc giác hay thính lực đều nhạy cảm hơn bình thường, nàng cũng nghe được tiếng bước chân, biết Thính Phong đã quay về, bây giờ mới nhận ra bản thân đang ôm chặt lấy chàng, cầu hoan với hắn, ngay lập tức tỉnh táo lại, cuống quít buông ra, cả người núp trong chăn không dám nhìn chàng nữa.

“Thượng Quân, nước đây! Đút nàng uống sao?”

Tiểu đồng chạy vào.

Thanh Dương Tử nhanh chóng xoay người, lấy lại bình tĩnh nói. “Nàng khó chịu, ngươi ở đây chăm sóc nàng đi.”

Chàng đưa lưng về phía Chân Chu nằm trong chăn, giọng nói đã trở lại như thường. “Cô nương Chu Chu, ngươi tạm thời nhịn đi, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi, chút nữa quay lại.”

Chàng nói xong xoay người vội vã rời đi, ra khỏi Luyện Tâm đ*o Xá, đang muốn đi về phía Thiên Cơ Đài, bỗng nhiên lại dừng bước, quay đầu nhìn gian phòng của nàng.

Nơi đây là chỗ ở của chàng, mặc dù trong núi không có súc sinh, dù có cũng không dám tới đây, chàng không lo lắng mùi hương của nàng sẽ thu hút đồng loại, mang lại nguy hiểm cho nàng. Nhưng bỗng nhiên nghĩ tới, mùi hương này nồng nặc như vậy, nếu cứ mãi tỏa ra nhưng thế, mấy đệ tử trẻ tuổi kia ngửi được sẽ, suy nghĩ rối loạn, trầm ngâm một lát, chàng quay lại phòng nàng tạo ra kết giới, ngăn mùi hương tỏa ra khắp nơi, sau khi vẽ kết giới xong mới tới Thiên Cơ Đài.

Thanh Dương Tử yên tâm rời đi, nhưng lại không ngờ, phòng trời phòng đất lại quên mất còn một người, Hỗn Nguyên Kim Long Vân Biểu.

Kim Long đã ngửi thấy từ lâu, mấy ngày trước xin Thanh Dương Tử nói tốt vài câu trước mặt Chu Chu, cũng tự kiểm chứng “thân phận” mình, mặc dù Thanh Dương Tử đã nói với nàng nhưng hắn ta vẫn cứ bị tạt một chậu nước lạnh như cũ, lạnh thấu cả tim. Hắn ta cũng định lên trời rồi, nhưng lại không muốn buông tay tiểu yêu tinh kia, nghĩ tới chuyện xảy ra trong hồ nước, cả người cũng nóng lên, không bằng lòng để nàng lọt vào tay kẻ khác. Vì vậy nên mượn cớ ở đây dưỡng thương, ở lì mãi không về.

Mấy ngày nay, mặc dù không nói chuyện với nàng nhưng Vân Biểu vẫn để ý mọi chuyện của nàng, biết nàng đã dọn vào trong Luyện Tâm đ*o Xá của Thanh Dương Tử, ở cạnh tiểu đồng Thính Phong, chỉ sợ sau này lại càng khó gần người đẹp hơn, đang ủ rũ muốn chết, ai ngờ sáng nay, trong lúc ngủ mơ lại ngửi được một mùi thơm, lúc tỉnh lại, bên dưới đã căng cứng, đau đớn khôn nguôi, mất nhiều khí lực mới khiến bên dưới xẹp xuống.

Rồng rắn cũng là một nhà với nhau, mùi thơm này trước đây hắn chưa từng ngửi, lại có cảm giác quen thuộc. Ở đây không có rồng cái, chỉ có rắn. Ban đầu hắn còn tưởng rắn cái nào không có mắt, muốn quyến rũ mình để đắc đạo thành tiên, nổi giận đùng đùng đi tìm cho ra nhẽ. Men theo mùi hương tỏa ra trong không khí, hắn tìm tới nơi phát ra hương thơm, là Luyện Tâm đ*o Xá, biết Chân Chu ở đây, dần dần hiểu rõ ra, mừng rỡ muốn vào nhưng lại không dám, tránh ở bên ngoài, đang do dự không biết có nên vào hay không, chợt thấy Thanh Dương Tử đi ra khỏi Đạo Xá, vội vã rời đi, hắn ta mừng như điên.

Trước đây bởi vì sợ Thanh Dương Tử nên chỉ có thể âm thầm theo dõi nàng, không quang minh chính đại bám lấy Chân Chu, bị thương một lần nhưng vẫn chưa chừa, chờ Thanh Dương Tử đi, háo sắc đến liều mạng, nào có quan tâm gì nhiều, muốn âm thầm chạy vào đem tiểu yêu tinh kia ra, sau đó trong lúc thần không biết quỷ không hay, mang nàng về Thiên Đình, nếu Thanh Dương Tử đến đòi người, hắn ta liều chết không nhận là được.

Huống hồ chỉ là một con rắn bé nhỏ, dùng thân phận của Thanh Dương Tử mà nói, hắn cũng sẽ không tới Thiên Đình đòi người.

Quyết định xong xuôi, hắn lập tức đi vào, men theo hương thơm thuận lợi tìm được nơi nàng ở, xông vào trong, liếc nhìn tiểu yêu tinh đang nằm trên giường, hai gò má đỏ ửng, xinh đẹp quyến rũ, tỏa ra mùi thơm nồng đạm khiến cơ thể hắn nhộn nhạo, xương cốt mềm nhũn, cười haha rồi nhảy tới.

Thính Phong tỉnh tỉnh mê mê, cái gì cũng không biết, ban đầu ngửi được hương thơm, chỉ cảm thấy nó dễ ngửi, sau khi ngửi cũng không thấy có gì khác lạ. Thanh Dương Tử đi rồi, y ngồi cạnh chăm sóc Chân Chu, ai ngờ Chân Chu lại thất lễ trước mặt tiểu đồng, liên tục khó chịu, dựa vào chút tỉnh táo còn sót lại của bản thân để áp chế ham muốn, đang nằm trên giường chịu dày vò, bỗng nhiên thấy có người tới gần, vốn cho là Thanh Dương Tử đã về, ai ngờ lại là Thái tử Kim Long mấy ngày không gặp, hai mắt hắn sáng rực, đi về phía mình, không khỏi sợ hãi.

“Ah! Sao ngươi lại tới đây? Đây không phải nơi ngươi có thể vào!”

Thính Phong thấy hắn ta thình lình tới đây, nhảy dựng lên đuổi hắn ta đi.

“Tiểu đồng, ngươi chớ lo chuyện bao đồng, ta là người yêu kiếp trước của nàng, ngươi cút sang một bên đi.” Kim Long phất tay áo một cái, Thính Phong té ngã trên mặt đất, trơ mắt nhìn hắn ta đi tới giường Chân Chu, khẽ cười rồi ôm Chu Chu mềm như bông lên, nghênh ngang đi khỏi đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN