Chưởng Thượng Kiều - Chương 49: Sâu trong hồng trần (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Chưởng Thượng Kiều


Chương 49: Sâu trong hồng trần (7)


Bạch Cô nở nụ cười, lời lẽ hết sức ân cần. “Quấy rầy chuyện nghỉ ngơi của cậu ba, tôi thực sự áy náy, tôi chỉ muốn nói vài câu với cậu ba mà thôi.”

Từ Trí Thâm đưa mắt nhìn Bạch Cô.

Bạch Cô tới gần anh. “Tôi là chị dâu của Hồng Tiên, kia là anh nó.”

Tiết Khánh Đào ngày trước cũng được người ta phục vụ từ đầu tới chân, tổ tiên Tiết gia ngày xưa cũng là những người làm ruộng, đi chân đất, tới thời cha anh ta mới đỗ tiến sĩ, chưa được mấy năm đã bị người ta gán tội, tài sản bị tịch thu, khổ cực nuôi lớn em gái mình, anh ta cũng là người thành thật, nhát gan, sợ phiền phức, tháy cậu ba của Từ gia đang nhìn mình, tự ti mặc cảm, vội vàng lau mồ hôi, khom người. “Chào cậu ba.”

Nhìn đôi vợ chồng nhà Bạch Cô, sắc mặt Từ Trí Thâm tốt lên đôi chút nhưng vẫn khách sáo. “Nếu có chuyện gì thì vào rồi nói.”

“Không dám không dám, ở đây là được rồi.”

Bạch Cô cũng biết cậu ba cho mình mặt mũi, vội vàng từ chối, liếc nhìn cô em cồng đang đứng ở bên kia không nhúc nhích, trong lòng thầm trách.

Khuôn mặt đẹp như thế, nhưng lại không biết hầu hạ đàn ông cho tốt, đầu gỗ hay sao?

“Cậu ba, nhà tôi cũng không có mặt mũi mở miệng nói chuyện cùng cậu. Nhà chúng tôi như vậy, có thể ngồi kiệu tám người khiêng để tới nhà cậu, cả trấn chỉ có mỗi mình em chồng tôi. Cửa Từ gia với mãi không tới, bây giờ em tôi bị đuổi đi, nếu là tôi, tôi cũng không dám nói gì, tự mình dọn đi là được. Nhưng nó thì không! Tôi không thể làm vậy được. Số nó khổ, từ nhỏ không có cha mẹ, được chồng tôi nuôi lớn, mười tám dặm quanh đây ai mà không biết nó được gả tới nhà họ Từ, bây giờ cứ đi về như thế, tôi sợ cả đời này của nó không thể lấy được chồng, sau này…”

Bạch Cô dùng khăn tay lau khóe mắt, thông qua khe hở ngón tay, trộm nhìn cậu ba nhà họ Từ ở phía đối diện.

Tuy cậu ba không đồng ý, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu cũng chẳng phiền lòng với những lời cô ta vừa nói, lá gan lại lớn hơn, đi gần về phía Từ Trí Thâm, nhỏ giọng nói. “Cậu ba, nó không thể nói chuyện, tay chân cũng vụng về, nhưng lại rất ngoan ngoãn, thành thật, cậu ba nói thế nào nó cũng nghe theo cậu. Tôi và anh của nó cũng không hy vọng nó có thể làm mợ ba của nhà này nữa, tốt xấu gì nó cũng ở đây mấy năm, để nó lại làm người hầu cũng được, làm ấm giường, rửa chân cho cậu là phúc phận của nó, còn hơn cứ thế mà về…”

Từ Trí Thâm không gật đầu cũng không lắc đầu, mặt không đổi sắc liếc nhìn Chân Chu, Bạch Cô kéo Chân Chu tới, nhìn cô ý bảo Chân Chu cầu xin Từ Trí Thâm đi.

Đôi mắt Chân Chu nhìn ván cửa màu xanh bên cạnh cậu ba, không động đậy.

Bạch Cô vừa tức giận lại vừa khó hiểu, đang muốn kéo ống tay áo của Chân Chu để cô quỳ xuống, cậu ba ở phía đối diện đã lạnh mặt đi. “Bên cạnh tôi không thiếu người hầu, yên tâm, chuyện tôi đồng ý tôi sẽ thực hiện.”

Lời nói này của anh hình như là nói cho Chân Chu nghe, nói xong lại nhìn về phía Bạch Cô, chậm rãi nói. “Còn chuyện gì nữa không?”

Tiết Khanh Đào không nói gì, chỉ còn Bạch Cô. Bạch Cô cũng hiểu, muốn để em chồng lại Từ gia cũng chẳng còn cơ hội nữa, vì vậy buông tay áo Chân Chu ra, khó xử nói. “Cậu ba là người tốt, nhưng bảo tôi nói những chuyện này, tôi cũng thấy khó xử. Em chồng tôi vẫn còn sạch sẽ, khuôn mặt cũng xinh đẹp, trước kia thường xuyên có người tới hỏi hôn, nếu như mấy năm nay không ở đây…”

Cậu ba hình như đã hiểu ý, phất tay ý bảo Bạch Cô không phải nói nhiều nữa, xoay người gọi người gác cổng tới, thấp giọng nói vài câu rồi nhìn vợ chồng Bạch Cô, vẻ mặt ôn hòa nói. “Cậu ta đi phòng lương lấy tiền rồi, các người chờ ở đây, tôi có việc, đi trước.”

Anh nói xong, vuốt nếp gấp trên tay áo, xoay người đi vào trong.

Bạch Cô nhìn bóng lưng màu trắng biến mất sau bức tường, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Chân Chu.

“Chờ đấy!”

Người gác cổng kia nói xong, xoay người đi vào trong.

Khi quay về, trên xe lừa có thêm một người, cũng thêm một túi tiền nặng trịch.

Túi tiền an ủi Bạch Cô phần nào, chỉ là trong lòng vẫn tiếp rèn sắt không thành thép, cả đường đi liên tục trách móc Chân Chu, không biết cách giữ cậu ba, trước đây cô ta cũng chưa từng thấy cậu ba, bây giờ thấy rồi mới được mở rộng tầm mắt, nếu như em chồng thông minh một chút, mới rồi phối hợp với cô ta quỳ xuống xin cậu ba, không chừng Từ Trí Thâm sẽ giữ cô lại, bây giờ bị đuổi về rồi, sau này người chị dâu như cô ta lại phải đau đầu.

Tiết Khánh Đào chỉ hỏi chuyện mà cậu ba hứa với cô, hỏi xong mới nhận ra em mình bị câm, thở dài một hơi, không lên tiếng nữa.

Chân Chu để mặc Bạch Cô trách móc, quay về trấn.

Trấn này tên Hưng Long, cách xa thị trấn mấy mười mấy dặm, ngẩng đầu hay cúi đầu cũng gặp người quen. Bạch Cô cảm thấy mất mặt, cố ý đợi đến trời tối mới đi vào từ cửa sau, đưa Chân Chu về tiệm dầu mè. Vài ngày hôm sau, láng giềng xung quanh đều biết Tiết Hồng Tiên bị Từ gia trả về, Bạch Cô cảm thấy xấu hổ, thừa dịp người làm thuê trọng tiệm đòi tiền công, thanh toán xong rồi đuổi người ta đi, bảo Chân Chu đi làm việc. Cửa hàng dầu mè buôn bán rất khá khẩm, hôm nào cũng đông, ngày nào cũng thấy người cầm chai tới mua dầu, mua xong cũng không đi, dựa vào quầy hàng, nheo mắt nhìn Chân Chu, bắt chuyện. Bạch Cô cũng không đuổi người đi, chỉ là nếu có người nào thừa dịp mượn cớ trả tiền để sờ mó Chân Chu, Chân Chu sẽ rung chuông lên, Bạch Cô sẽ nói vọng ra từ trong. “Mua một ít dầu còn phải ghi nợ lại dám nghĩ tới chuyện sờ mó em chồng tôi? Hừ, về nhà tè một bãi rồi soi gương xem mình là ai đi. Không biết xấu hổ!” Tiếng cười vang lên, người kia đỏ mặt đi ra ngoài.

Chuyện như vậy đã xảy ra mấy lần, Chân Chu nhìn cũng đã quen, chỉ chờ tới ngày Từ Trí Thâm tới đón cô đi chữa bệnh.

Đảo mắt một cái đã quá nửa tháng, tới cuối tháng, Từ Trí Thâm vẫn không có động tĩnh gì.

Chân Chu cũng không biết anh còn ở trong huyện hay không, ngày ngày trôi qua, trong lòng cô đã thấy mờ mịt.

Người này tuy lòng dạ sắt đá nhưng nghĩ tới chuyện lần trước, cô chắc chắn chuyện anh đồng ý anh nhất định sẽ làm.

Mới nghĩ như thế cô đã yên tâm, chắc hẳn anh vẫn chưa đi, vậy cô chờ anh thêm chút nữa vậy.

Sau trưa hôm nay, trong quán dầu mè không có khách, Chân Chu ngồi trong góc phòng ngập mùi dầu vừng, dưới mông là cái ghế tre nhỏ, trong tay cầm Thiên Tự Văn [1].

[1] Sách giống sách Tiếng Việt

Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua khe hở nơi cánh cửa, nhìn người đi qua đi lại.

Lần trước cô viết chữ giản thể trong lòng bàn tay Từ Trí Thâm, thế nên anh mới chê cười cô viết sai chính tả.

Bây giờ ai ai cũng dùng chữ phồn thể, thực ra cô biết, nhưng chỉ biết một số chữ thường gặp, những chữ còn lại cũng không biết nhiều. Thiên Tự Văn trong tay rách rưới, trên mặt sách ghi đầy nợ nần, dùng để kê chân ghế. Khi không có chuyện gì làm Chân Chu mới lấy ra học, khi đang cúi đầu lật sách, bên ngoài vang lên tiếng bước chân ai đó, ngẩng đầu đã thấy Bạch Cô đi vào, Bạch Cô nhìn Chân Chu, thầm thì. “Cái này cũng không thích, cái kia cũng không muốn, ở đây chờ người ta đón về làm mợ ba tiếp sao? Không có chuyện này đâu.”

Chân Chu biết Bạch Cô nói chuyện mấy hôm trước.

Hôm đó, một vị phu nhân vào cửa hàng dầu mè, mới vào đã nhìn chằm chằm Chân Chu, đầu tiên là khuôn mặt, sau đó là eo rồi mông, lại vén ống quần cô muốn xem chân, vừa nhìn đã biết bà mối.

Cô về đây đã nhiều ngày, ngày nào cũng thấy bà mối tới đây, nhưng khi nhắc tới nhà trai, nhà nào cũng không lọt vào mắt xanh của Bạch Cô, tới đây còn vị Bạch Cô chê cười cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Nhưng Bạch Cô lại rất nhiệt tình với bà mối này, quả nhiên, bà mối mới mở miệng đã bảo đối phương mở một tiệm cầm đồ lớn ở huyện bên cạnh, biết chuyện của Tiết Hồng Tiên, cũng không ngại cô bị câm, chỉ cần đẻ được con thì sẽ cưới về làm lẽ.

Khi Bạch Cô nhiệt tình chào mời bà mối, Chân Chu dùng bình dầu ném xuống bên chân bà mối, bà mối và Bạch Cô dính dầu, vội tránh ra chỗ khác, bà mối tức giận, Bạch Cô biết em chồng mình không chịu, chờ tới buổi tối khi Tiết Khánh Đào đi về từ phường ép dầu, cô ta nói chuyện cho anh ta biết, vốn định bảo chồng mình khuyên em chồng, ai ngờ anh ta chỉ tức giận một lát, sau đó nói. “Người ta đã hơn năm mươi, có thể làm cha anh rồi. Tiền của Từ gia cho cũng đủ nuôi em gái anh cả đời rồi, em đừng quan tâm nhiều nữa.” Bạch Cô tức giận, mấy hôm nay hễ gặp Chân Chu là lại nói.

Kim Sinh từng học trường tư thục, biết viết cũng biết tính toán lại tuấn tú, mở một quầy hàng, bên trấn trên có không ít cô gái thường tới nghe cậu ta kể chuyện. Từ ngày đầu tiên khi Chân Chu trở về cửa hàng dầu mè, Kim Sinh thường tới ngó nghiêng, dần dần cũng kiếm cớ đi vào trong cửa hàng, quen biết với Chân Chu. Bây giờ cũng đang trong quán, cầm một quyển sách trong tay, cũng không dám nhìn cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào quầy hàng đầy dầu, lỗ tai ửng hồng, đưa sách cho cô, nói. “Thiên Tự Văn của em quá cũ rồi, chữ ở bên trên cũng không rõ nữa. Đây là quyển mà anh từng học qua, còn mới hơn quyển của em, nếu em không biết, anh có thể chỉ em.”

Từ Trí Thâm về Từ gia đã hơn nửa tháng. Tới cuối tháng, hôm nay mới nhận lời mời tới Lâm Huyện tham gia lễ khánh thành ủy ban chính phủ mới, sau khi cưỡi ngựa về, cảm thấy hơi khát nước, đúng lúc đây là điền trang của Từ gia, vì thế, anh đưa Vương sĩ quan vào nghỉ chân.

Quản lý điền trang là Trương Đầu, làm ở Từ gia nhiều năm, thấy cậu ba tới đây, ân cần tiếp đãi. Từ Trí Thâm nghỉ ngơi xong, lão Trương Đầu đưa anh tới cửa điền trang, Vương sĩ quan dắt ngựa qua, Từ Trí Thâm đang muốn lên ngựa, ngax ba đột nhiên xuất hiện một người kẹp cái ô trong nách, hỏi đường đi Trấn Hưng Long.

Lão Trương nhiệt tình chỉ đường, nói ở đây cách Trấn Hưng Long rất gần, sau đó hỏi một câu. “Bà đây muốn làm mối ai sao?”

Bà môi cười. “Cũng không phải ai giàu có, là cô con gái của Tiết gia trong quán dầu vừng, ông biết không? Có người chi một số tiền lớn để cầu hôn cô ấy, chỉ cần tôi làm được sẽ cho tôi mười viên đại đầu [2].”

[2] viên đại đầu: Tiền dùng trong thời Dân quốc.

Lão Trương Đầu biết cô gái Tiết gia kia chính là mợ ba ngày trước, liếc nhìn cậu ba, thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, sợ chọc giận anh nên vội phất tay bảo bà mối đi.

Bà mối đã để ý Từ Trí Thâm từ lâu, hai con mắt sáng lên, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới. “Này, đây là công tử nhà ai vậy? Người đẹp thế này! Bao tuổi rồi, đã kết hôn chưa? Không phải tôi nói khoác, tiểu thư nhà giàu quanh đây…”

Lão Trương Đầu vội cắt ngang lời bà mai, đuổi người đi, cười nói. “Cậu ba đừng để ý, mấy bà mối này cũng chỉ kiếm cơm, không cần mặt mũi, mắt để trên đầu.”

Từ Trí Thâm nhìn bóng lưng bà mối dần đi xa, đột nhiên hỏi. “Trấn trên có cửa hàng nào của Từ gia không?”

Lão Trương Đầu sửng sốt, lập tức gật đầu. “Có, có một tiệm thuốc bắc, cũng chẳng có lợi nhuận gì, hai năm trước cậu cả từng bảo ngừng kinh doanh, nhưng lão thái thái không đồng ý, nói, chỉ cần không lỗ thì cứ mở cửa, bắt mạch bốc thuốc cho những người xung quanh cũng là tích đức.”

Từ Trí Thâm gật đầu, lên ngựa. “Tới tiệm thuốc bắc xem một lát.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN