Chưởng Thượng Kiều
Chương 58: Sâu trong hồng trần (16)
Chân Chu không đành lòng từ chối một Từ Trí Thâm như vậy, cho dù anh uống canh gà mà Tiểu Kim Hoa đưa, cô cũng không có cách nào giận anh.
Dưới đôi mắt nhìn mình chằm chằm, cô ngoan ngoãn đi lại giường cầm cái ly thủy tinh trống không xoay người ra khỏi phòng ngủ rồi lại nhanh chóng quay về, trong tay còn cầm một ly nước ấm, đưa cho anh.
Hình như anh thực sự rất khát, sau khi cầm lấy, ngửa cổ lên uống hết, Chân Chu đứng cạnh giường còn nghe được tiếng ừng ực khi anh nuốt nước xuống, hầu kết nam tính di chuyển liên tục trên cổ anh, vì uống quá nhanh, nước theo mép ly tràn ra ngoài, chảy xuống dọc theo cằm anh, chảy xuống cổ rồi biến mất trong cổ áo, áo sơ mi nhăn nhúm xuất hiện một vết ướt, vết ướt đó chầm chậm lan rộng ra…
Chân Chu nín thở.
Anh uống hết ly nước không chừa lại giọt nào, trả lại cái ly rỗng cho cô, khi cô cầm cái ly, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau một lát.
Làn da anh nóng hổi y như lửa.
Chân Chu lấy lại tinh thần, vội vàng cầm lấy cái ly rồi chỉ vào nó, ý là mình đi rót cho anh một cốc nước nữa, chờ lát nữa anh có khát nước thì có nước để uống.
Cô nhìn ánh đèn chói mắt trên đỉnh đầu, tắt đi rồi bật đèn ngủ, lúc quay về, thấy anh đã nằm xuống, hai mắt nhắm lại không nhúc nhích giống như đã đi ngủ, nghe tiếng bước chân nhè nhẹ của cô, mắt lại mở, khuôn mặt hơi nghiêng qua, lặng lẽ nhìn cô.
Chân Chu đặt cốc nước lên đầu giường, tiện tay dọn dẹp mẩy thuốc lá trên đất và tàn thuốc xung quanh, cũng cầm luôn cái bật lửa vào bao thuốc lá, trước khi đi còn cầm bút và tờ giấy đặt trên tủ đầu giường, cúi người xuống muốn viết vài chữ, nhắc nhở anh không nên hút thuốc lá, ngủ ngon, có việc thì gọi cô, bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một bàn tay đàn ông kéo tờ giấy kia lại, lòng bàn tay anh mở ra hướng về phía ngòi bút của cô.
Chân Chu liếc mắt nhìn anh, đối diện với ánh mắt tối đen.
Trong phòng ngủ không có âm thanh nào khác, bên tai chỉ có tiếng hít thở nặng nề vì phát sốt của anh, không khí mập mờ đột nhiên xuất hiện dưới ánh đèn vàng, nương theo động tác của anh, chậm rãi lan tràn ra khắp ngóc ngách.
Anh cố ý sao? Muốn cô viết chữ trong lòng bàn tay anh?
Tim Chân Chu bỗng nhiên đập nhanh hơn, cố gắng lấy lại tờ giấy kia nhưng lại bị tay anh kéo lại.
Chân Chu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cảm thấy sau lưng mình đã nóng ran, không cố lấy lại tờ giấy kia nữa, buông bút xuống xoay người muốn đi, mu bàn tay bỗng nhiên nóng lên, anh để tờ giấy kia xuống, nắm lấy tay cô.
Cánh tay Chân Chu vùng vẫy muốn rút tay ra, lại bị anh nắm chặt, anh hơi kéo lại, cô đứng không vững, cả người nằm úp sấp cạnh giường anh.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt anh đang nhìn mình chăm chú, đôi mắt hơi lóe sáng, khóe môi nhếch lên, ngay cả tóc rũ xuống trán cũng khiến người ta chết mê chết mệt.
“Không phải trước đây em rất mạnh mẽ sao, còn đứng trước mặt tôi cứng cổ cứng mặt đòi về Tiết gia sao?”
Anh hơi nghiêng người về phía cô, ngón cái nóng bỏng nhẹ mơn trớn lên ngón tay mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn, nỉ non lại giống như đang chọc tức người ta vang lên bên tai cô.
Cơ thể của anh rất nóng, dựa gần cô, Chân Chu có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trong cơ thể của anh. Gáy của cô cũng từ từ nóng lên, tim đập loạn nhịp, nhưng cũng không vui mừng vì anh hướng về phía cô.
Cô nghe được, trong giọng nói của anh, ngoài sự thân thiết còn có cả chút đắc ý và khinh thường.
Cô giống như đã bị anh nhìn thấu, đàn ông thâm trầm thường là những người nhìn thấy hết thảy phụ nữ, vào giây phút này, cũng hạ mình nguyện ý yêu thương người phụ nữ bên cạnh, bố thí chút tình cảm cho người phụ nữ ấy.
Nhưng đây không phải là thứ cô mong muốn, cô cũng không phải người thừa dịp mà chạy tới trước mặt anh làm trò.
Cô dùng sức đẩy bàn tay nắm chặt tay mình ra, trong ánh mắt ngạc nhiên và soi mói của anh, cô đứng lên liếc nhìn ly nước trên tủ đầu giường, bưng lên rồi xoay người đi ra ngoài.
…
Sáng sớm hôm sau, Chân Chu vẫn giống như thường ngày, đi xuống dưới ăn sáng.
Từ Trí Thâm đã ngồi ở vị trí của mình trong bàn ăn, mới tắm xong, thay đổi quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, râu ria trên mặt cũng được cạo sạch sẽ, tinh thần phấn chấn, hình như đã hạ sốt rồi.
Tối hôm qua, hình ảnh anh phát sốt, bộ dạng lôi thôi giống như là một giấc mộng.
Hình như anh xuống đây từ sớm, đã ăn hết bát mì, đang tựa lưng vào ghế giở báo trong tay, vẻ mặt nghiêm túc, chị Đức thấy Chân Chu đi xuống, lấy chén đũa cho Chân Chu, nhìn cô, ân cần hỏi. “Tối hôm qua Tiết tiểu thư không ngủ ngon sao? Sắc mặt không được tốt cho lắm.”
Chân Chu vừa cười vừa lắc đầu, ý nói mình không sao, sau đó nhận chén đũa, ngồi xuống cúi đầu ăn sáng.
Từ Trí Thâm đặt báo xuống, đứng dậy đi ra ngoài, tiếng giày nện trên mặt đất dần dần biến mất.
Chị Đức ngồi bên cạnh Chân Chu, ước chừng cũng để ý tới thái độ lạnh nhạt của anh với Chân Chu, lại gần cô, khẽ an ủi. “Aizz, Từ tiên sinh ấy! Cô nhìn cậu ấy như vậy, không nói lời gì, đối xử với người ta lạnh nhạt nhưng thực ra cậu ấy rất tốt, đối xử rất chu đáo với những người làm như chúng tôi, tối hôm qua cô về hơi muộn, cậu ấy lo lắng, nói vài câu cũng chỉ vì tốt cho cô mà thôi, cô đừng để trong lòng, sau này cô sẽ hiểu thôi.”
Chân Chu gật đầu.
Chị Đức không để ý tới chuyện này nữa, múc thêm cháo cho cô. “Cô gầy quá, ăn nhiều một chút, sức khỏe là quan trọng nhất. Cô không biết đâu, tối hôm qua Từ tiên sinh sốt cao nhưng không cho gọi bác sĩ tới, tôi rất lo lắng, may là sáng nay đã hạ sốt rồi. Aizz, tôi cũng không hiểu tại sao Từ tiên sinh lại không cho Tiểu Kim Hoa tới đây, nếu như sống cùng nhau, có đau đầu chóng mặt như tối hôm qua bên cạnh cũng có người chăm sóc, cô nói có đúng hay không? Tôi đã làm việc ở đây 3 năm rồi, cô là vị tiểu thư đầu tiên tới đây ở, nói thật, ban đầu tôi còn giật mình…”
Bởi vì tối hôm qua đã kết tình “hữu nghị”, sáng nay chị Đức thân thiết với Chân Chu rất nhiều, nói lải nhải bên tai cô không ngừng.
Trong lòng Chân Chu vốn cảm thấy buồn rầu, nghe chị Đức nói cũng cảm thấy đỡ hơn.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, chị Đức vội vàng dừng lại, đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau, trong phòng khách vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, có khách tới rồi, Từ Trí Thâm cũng đi ra ngoài tiếp khách, Chân Chu nghe được tiếng nói chuyện của anh và Thạch Kinh Luân.
Một lát sau, chị Đức tới gọi Chân Chu, cười tủm tỉm nói. “Thạch tiên sinh thực sự là một người duy nghĩ chu đáo, mới sáng sớm đã tới đón cô, nói là tối qua đã hẹn với cô. Từ tiên sinh bảo tôi vào gọi cô ra…”
Chân Chu thở phào một hơi, đi theo chị Đức tới phòng khách.
Từ Trí Thâm và Thạch Kinh Luân ngồi trên salon nói cười với nhau.
“Tối hôm qua đưa Tiết tiểu thư về hơi muộn, sợ anh đã ngủ nên không quấy rầy. Bây giờ mọi người bên ngoài đều đang bàn tán về anh, bây giờ anh Từ anh là đại anh hùng, nở mày nở mặt rồi.”
“Chỉ là may mắn mà thôi, nếu như anh hùng dễ làm như vậy, toàn bộ Thiên Tân cũng đã thành anh hùng rồi.”
Thạch Kinh Luân cười ha ha. “Anh Từ, anh đừng khiêm tốn. Tôi thật sự có hơi hối hận hôm đó lại chạy nhanh ra khách sạn, nếu như ở lại, có khi cũng sẽ thành anh hùng rồi. Thế nhưng, Tái ông mất ngựa, làm sao biết họa phúc, anh Từ anh bây giờ nổi tiếng rồi, còn đứa em như tôi cũng không ôm chí lớn, có thể cứu người đẹp ra khỏi nguy hiểm là tôi thấy vui rồi.”
Khóe miệng Từ Trí Thâm cong lên, chuyển chủ đề câu chuyện. “Chú Thạch về Thiên Tân chưa?”
“Mấy ngày nữa sẽ về, cha tôi cũng biết chuyện tối hôm đó, nói chờ ông về sẽ gặp anh…”
Thạch Kinh Luân nói chuyện, thấy Chân Chu đi ra ngoài phòng khách cùng chị Đức, hai mắt sáng lên, lập tức đứng dậy khỏi salon, cầm một bó hoa hồng bước nhanh về phía cô, đưa cho cô. “Tặng em này, có thích không?”
Chân Chu liếc mắt nhìn Từ Trí Thâm.
Anh dựa vào salon, cầm chén trà lên, uống một ngụm, nhìn phong cảnh bên ngoài, mặt không đổi sắc.
Chân Chu chần chờ, Thạch Kinh Luân đưa bó hoa cho chị Đức, chị Đức cầm lấy.
Từ Trí Thâm đặt chén trà lên bàn, đứng lên, ánh mắt liếc nhìn Chân Chu, nói. “Thạch công tử tới đón em, nói đã có hẹn với em từ hôm qua.” Giọng nói bình thản.
“Đi thôi!”
Thạch Kinh Luân cười híp mắt thúc giục, nhìn về phía Từ Trí Thâm. “Tối hôm qua về hơi muộn, tránh cho anh Từ lo lắng, hôm nay xin cam đoan với anh sẽ đưa cô gái cùng quê với anh về sớm.”
Từ Trí Thâm cười, hai tay đút vào trong túi quần, dáng vẻ từ chối cho ý kiến.
Chân Chu chậm rãi thu ánh mắt lại, nhìn về phía Thạch Kinh Luân, lắc đầu, lộ ra nụ cười áy náy, sau đó cầm bút ghi lên giấy, viết. “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng hôm nay tôi hơi mệt, không muốn ra ngoài, hơn nữa mấy ngày sau tôi đi khám bệnh rồi, muốn nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị tinh thần để gặp bác sĩ.”
Khuôn mặt Thạch Kinh Luân lộ vẻ thất vọng.
Chân Chu chắp tay với anh ta làm vẻ xin lỗi.
Thạch Kinh Luân gật đầu. “Được rồi, chuyện em khám bệnh quan trọng hơn, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Chân Chu thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười biết ơn.
Thạch Kinh Luân nhìn Từ Trí Thâm hỏi chuyện bác sĩ, Từ Trí Thâm trả lời vài câu đơn giản, Thạch Kinh Luân gật đầu. “Tôi cũng biết vị bác sĩ kia, ông ấy rất giỏi, nếu anh đã sắp xếp thì tôi yên tâm, không nhúng tay vào nữa, nếu như anh cần sự giúp đỡ thì cứ nói với tôi.”
Từ Trí Thâm mỉm cười gật đầu.
Thạch Kinh Luân đi tới gần Chân Chu, dịu dàng nói. “Tiết tiểu thư, mấy hôm nay tôi sẽ không tới làm phiền em nữa, tôi đưa danh thiếp của tôi cho em, bên trên có ghi số điện thoại liên lạc, nếu như em có chuyện gì, cứ bảo chị Đức gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới.”
Anh ta lấy danh thiếp màu vàng trong túi ra, đưa cho Chân Chu.
Cho dù là lễ phép hay đáp lại ý tốt của anh ta, Chân Chu không thể không nhận, hai tay cầm danh thiệp, gật đầu ngỏ ý cảm ơn.
…
Từ Trí Thâm tiễn Thạch Kinh Luân đi, một lát sau, Chân Chu nghe được tiếng xe ô tô, anh cũng đi ra ngoài, tới buổi tối mới về.
Vài ngày sau, ngay cả bữa sáng Chân Chu cũng không thấy mặt anh.
Cô có cảm giác anh đang cố gắng tránh mặt cô.
Câu chuyện buổi tối kia, mặc dù chỉ mới trôi qua vài ngày nhưng mỗi khi Chân Chu nhớ tới, luôn cảm thấy bản thân mình đang nằm mơ.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình sống một ngày không bằng một năm, sống cùng anh dưới một mái hiên, cảm giác vô cùng xấu hổ.
Khi cô chán nản, cô còn tưởng tượng ra, nếu như hôm đó anh khiêu khích, thuyết phục, ừm, không sai, khi ấy anh đùa giỡn cô, nếu như cô nghe lời anh, không biết bây giờ quan hệ của hai người thế nào?
Nhưng tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, thái độ của anh đối với cô ngày càng lạnh lùng. Bây giờ cô không muốn gì cả, chỉ muốn mau đi gặp bác sĩ, hy vọng có thể chữa khỏi bệnh, khôi phục khả năng nói chuyện.
Cuối cùng cũng tới ngày hẹn bác sĩ, hưng phấn và chờ mong, hôm đó cô tỉnh dậy rất sớm, mặc quần áo tử tế rồi đi xuống dưới.
Bữa sáng vẫn không gặp Từ Trí Thâm, Chân Chu cũng không biết anh có ở nhà không.
Khi Chân Chu và chị Đức ra ngoài, Vương sĩ quan đang đứng cạnh xe ô tô chờ cô.
Hôm nay Vương sĩ quan đưa cô đi khám bệnh.
“Yên tâm, vị bác sĩ mà Từ tiên sinh tìm có thể chữa được bệnh của cô.”
Bây giờ tình hữu nghị của chị Đức và Chân Chu tăng nhanh như gió, liên tục an ủi cô.
Chân Chu mỉm cười gật đầu, ngồi ghế sau, Vương sĩ quan vòng qua phía trước, mở ghế lái xe, khi đang khom lưng ngồi vào, chị Đức lại kêu lên. “Từ tiên sinh.”
Chân Chu giật mình, quay đầu thấy một bóng người cao to bước nhanh xuống bậc thang, tới gần cô.
“Để tôi đưa cô ấy đi, tôi cũng quen bác sĩ.”
Anh cầm chìa khóa trong tay Vương sĩ quan.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!