Chưởng Thượng Kiều
Chương 60: Sâu trong hồng trần (18)
Chiều ngày hôm sau, Từ Trí Thâm ăn mặc chỉnh tề tự mình lái xe ra ngoài.
Chân Chu đứng sau cánh cửa sổ trong phòng trên tầng hai, trong tay đang cầm một quyển sách, nương theo rèm cửa sổ, nhìn theo bóng lưng kia lên xe hơi ra khỏi cửa sắt. Cô ngồi một mình trước bàn, chăm chú đọc quyển sách trước mặt, miệng lầm bầm, dần dần suy nghĩ không biết đã bay tới đâu, mình đọc gì cũng không biết, mãi tới khi chị Đức gọi mới giật mình.
“Tiết tiểu thư, Thạch tiên sinh lại tới nữa rồi! Còn cười híp cả mắt, tôi chưa thấy cậu ấm nào đáng yêu như vậy đâu.”
Những ngày qua, Thạch Kinh Luân là khách quen không mời mà tới của biệt thự, mỗi khi anh ta tới đều mang vài món quà nhỏ hối lộ chị Đức. Bây giờ chị Đức khen anh ta không dứt miệng, hiển nhiên Thạch công tử sắp vượt mặt Từ tiên sinh, trở thành đối tượng mà chị Đức yêu thích nhất.
Chân Chu sửa soạn lại, thay đổi quần áo, đi xuống dưới phòng khách đã thấy Thạch Kinh Luân bắt chéo chân ngồi trên salon. Tóc đã cắt ngắn, tây trang mới tinh, trong túi áo lộ ra đồng hồ bỏ túi màu vàng, quần được ủi phẳng, có một nếp gấp ở giữa, giày da sáng bóng, ra dáng con công tử nhà giàu.
“Tiết tiểu thư! Hôm nay nhà hát Đại Thăng có tác phẩm mới của Tiểu Kim Hoa, tôi đã giành được một chỗ ngồi. Em tới Thiên Tân Vệ lâu vậy rồi, còn chưa đi xem hát hí phải không? Đi thôi, nể mặt cùng đi nghe hí với tôi chứ?”
Thạch Kinh Luân từng nhiều lần mời Chân Chu đi chơi nhưng tỉ lệ thành công không có bao nhiêu, thường bị Chân Chu dùng lý do bận luyện tập nói chuyện để từ chối, anh ta không những không lùi bước, mà còn thấy thích thú, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh.
“Aizz, Thạch công tử suy nghĩ thật chu đáo! Tiết tiểu thư, cô nhanh thay quần áo đi.”
Chị Đức đứng ở một bên liên tục khuyến khích. Chân Chu chần chờ một lát, gật đầu.
Thạch Kinh Luân tới đây không ôm hy vọng bao nhiêu, ai ngờ bây giờ cô lại đồng ý, vui mừng, vội vàng lấy đồng hồ bỏ túi ra, vừa nhìn vừa nói. “8 giờ mới bắt đầu biểu diễn, chúng ta có thể đi ăn một bữa cơm. Bên cạnh nhà hát có một nhà hàng mới mở, tôi từng ăn ở đó rồi, cũng được lắm.”
Chân Chu về phòng đổi quần áo, chị Đức giúp cô chải đầu, khen cô càng ngày càng đẹp, cô nhìn mình trong gương, trong lòng khinh bỉ, bây giờ cô thực sự muốn tới tận mắt nhìn xem anh và Tiểu Kim Hoa thế nào.
Biết rõ bản thân không vui nhưng lại không chịu được.
Khi cô xuống dưới, ánh mắt Thạch Kinh Luân nhìn chăm chú, lộ ra vẻ ngạc nhiên, huýt sáo với cô, bắt chước mấy quý ông lịch thiệp trong vũ hội phương Tây, khom lưng giơ tay với cô.
…
Đã hơn nửa năm nay Tiểu Kim Hoa không lên đài, tối hôm nay lại có một tác phẩm mới, tin tức truyền ra ngoài, mấy ngày trước vé đã bán hết, người tới đây rất nhiều, ngoài cửa nhà hát Đại Thăng, lẵng hoa chúc mừng xếp thành núi nhỏ, ô tô xếp thành hàng dại, dọc theo nhà hát đậu đầy nửa con phố, rầm rộ khiến ai cũng ước ao.
Thạch Kinh Luân dẫn Chân Chu vào rạp hát, gặp rất nhiều người quen cũ. Tới những chỗ như vậy, trừ phi chị em đi cùng nhau, người nhà đi cùng nhau, những người đàn ông tới đây ai cũng như nhau, luôn mang theo một cô bạn gái. Tối hôm nay Chân Chu dịu dàng, chưa kể tới khuôn mặt xinh đẹp thế nào, tới những nơi đây, khí chất của người học múa nhiều năm cũng tự nhiên xuất hiện, mới tới đã hấp dẫn ánh mắt người xung quanh, hơn nữa cô còn được công tử nhà họ Thạch dẫn tới đây, những người tới chào hỏi Thạch Kinh Luân, nam thì đưa mắt nhìn một lượt Chân Chu, vẻ mặt ngạc nhiên, còn nữ lại tò mò nhìn cô, Thạch Kinh Luân vui vẻ, gặp ai cũng giới thiệu, nói Tiết tiểu thư là bạn học của mình, mới tới Thiên Tân, thế nên hôm nay mới đưa cô tới đây xem hát hí mở mang tầm mắt.
Chuyện này khiến Chân Chu đột nhiên yêu thích Thạch Kinh Luân hơn ngày thường. Mặc dù chàng công tử phong lưu này đang theo đuổi cô, có khi hành động khoa trương, nhưng bên ngoài chưa bao giờ tự ý bảo cô là bạn gái mình, giống như trường hợp tối nay.
Ai cũng biết Thạch công tử phong lưu phóng khoáng, bạn gái bên cạnh như đèn kéo quân, Thạch đốc thúc cũng dạy không nổi, còn định tìm hôn sự cho con trai mình, xem ra vị Tiết tiểu thư tối nay tuổi thoạt nhìn chỉ mới 17, 18 tuổi nhưng lại giống như con gái nhà quyền quý, mới gặp đã khó quên, khác với những cô gái từng xuất hiện bên cạnh Thạch Kinh Luân, khiến mọi người ngầm suy đoán, không biết Tiết tiểu thư này là con nhà quyền quý nào, thậm chí còn có người nói đây là đối tượng kết hôn mà Thạch gia tìm cho con trai mình.
Không để ý tới ánh mắt ngờ vực của những người xung quanh, tối nay Thạch Kinh Luân hớn hở, vui sướng ra mặt, quản lý nhà hát ân cần dẫn anh ta tới ghế lô, gọi người phục vụ lên pha trà, mang hạt dưa, hoa quả và đậu phộng lên.
Hát hí còn chưa mở màn nhưng gần hai trăm cái bàn trong sảnh lớn đã đầy người, tiếng cười ầm ĩ, nơi nào cũng thấy người, chỉ còn một cái bàn trống không ở phía trước, tuy nhiên bên trên đã dán bảng tên chữ đen trên nền đỏ, đã được người ta đặt sẵn.
Sau khi Chân Chu ngồi xuống, lập tức nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Từ Trí Thâm.
Với địa vị của anh và quan hệ với Tiểu Kim Hoa, “vị trí” kia nhất định là vị trí tốt nhất, dễ thấy nhất. Nhưng tất cả vị trí đã đầy đủ, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
Hát hí đã mở màn, Tiểu Kim Hoa xuất hiện, khuôn mặt thướt tha, xinh đẹp, cất tiếng hát lên đã khiến tất cả sảnh lớn trầm trồ.
Bài hí mang tên Uyên Ương Khấu, hoa đán trên sân khấu hái uyển chuyển, dốc hết tâm huyết, người dưới sân khấu nghe tới say sưa, không thể thoát ra được, Chân Chu không có lòng dạ nào thưởng thức, Tiểu Kim Hoa ở trên sân khấu vẫn đang hát hí, còn cô lại tìm kiếm bóng dáng của Từ Trí Thâm, ánh mắt quét vào vị trí trong góc rồi dừng lại.
Nơi đó có một người tuổi gần bằng Từ Trí Thâm, cách ăn mặc bình thường, giống như không muốn gây chú ý cho người xung quanh nhưng vẫn không thể che được cảm giác hung hãn toát ra từ người đó.
Hình như cậu ta cũng đang nhìn Chân Chu, đôi mắt bỏ qua mười mấy cái bàn đầy người, rơi thẳng vào mặt Chân Chu, thấy Chân Chu cũng nhìn mình, gật đầu, mỉm cười với cô.
Chân Chu ngẩn ra, lập tức cụp mắt.
Một lát sau, người bên cạnh ghé qua, khẽ nói. “Tối nay hình như Trí Thâm không tới đây. Công tử trên ghế lô là công tử nhà họ Thạch, còn cô gái bên cạnh, mới rồi Thạch công tử giới thiệu cô ấy họ Tiết, là bạn học của cậu ta, chuyện còn lại cũng không rõ lắm.”
Người đàn ông trẻ tuổi nheo mắt, quét một lượt quanh sảnh lớn, sau đó nhìn về phía ghế lô kia, nhìn Thạch Kinh Luân rồi lại nhìn Chân Chu, nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Người đàn ông trẻ tuổi này không để lại cho Chân Chu ấn tượng gì.
Trên sân khấu, Tiểu Kim Hoa vẫn đang diễn vai một cô gái xinh đẹp lúc vui lúc buồn. Bên dưới sân khấu, Chân Chu tìm kiếm không có kết quả, cuối cùng cũng nhìn lên sân khấu.
Lẽ nào cô nghĩ sai rồi, thực ra tối hôm nay Từ Trí Thâm đi chỗ khác, không tới nhà hát xem Tiểu Kim Hoa hát hí?
Cô sững sờ một lát, trong lòng bỗng nhiên hối hận vô cùng, dần dần như đứng đống lửa, ngồi đống than, muốn mau mau đứng dậy đi về nhà, nhìn Thạch Kinh Luân bên cạnh đang rung đùi đắc ý, chăm chú xem, cô không muốn cắt đứt niềm vui của anh ta, cố gắng chịu đựng, chỉ mong bài hí mau kết thúc, cầu nguyện mình về nhà trước Từ Trí Thâm, càng sớm càng tốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!