Chưởng Thượng Kiều - Chương 76: Sâu trong hồng trần (35)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Chưởng Thượng Kiều


Chương 76: Sâu trong hồng trần (35)


Ngoài cửa đại sứ quán có một bóng người, Đàm Thanh Lân đuổi ra ngoài cửa đã không thấy bóng dáng Chân Chu đâu, chỉ thấy một chiếc xe hơi đang hòa vào đêm đen.

Hắn đứng ở ven đường, nhìn theo hướng ô tô biến mất, đứng đó một lúc lâu rồi xoay người đi vào bên trong.

Chân Chu bị người đàn ông ném vào trong ô tô, động tác của anh thô bạo, cô tự mình ngồi dậy, chưa ngồi thẳng người xe đã rẽ sang một hướng khác, cơ thể cô lại bị nghiêng sang trái, bả vai đụng vào cửa xe vang lên tiếng, có hơi đau nhức, cô “Ai u” một tiếng, xoa xoa bả vai đau đớn, giận dữ nói. “Từ Trí Thâm, anh làm gì thế?”

Trên đường vắng vẻ, dưới anh đèn mờ, anh liên tục đánh tay lái, không nói lời nào, hai mắt vẫn luôn nhìn về phía trước.

Chân Chu còn đang xót cho cái bàn tay bị thương của anh, bây giờ chỉ còn lại tức giận. “Anh dừng xe.”

“Dừng xe!”

Cô đập lên cửa xe.

Anh vẫn không động đậy, vứt thành phố sáng đèn ở sau lưng.

Chân Chu nhận ra bây giờ anh không nghe lời mình nói, nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, suy nghĩ một lát, cố gắng đè tức giận trong lòng xuống, không nhìn anh nữa, chỉ nói. “Nếu anh có chuyện gì muốn nói thì đưa em về khách sạn đi! Chúng ta vào phòng rồi nói chuyện.”

Anh vẫn không nói gì như cũ.

Đèn đường xung quanh dần thưa thớt, không nhìn thấy một bóng người, đường phố hai bên dần biến thành hoang tàn, tuy cô không biết đây là đâu nhưng có thể chắc chắn nơi đây cách khách sạn rất xa.

Chân Chu quay đầu hỏi anh. “Anh muốn đưa em đi đâu? Em phải quay về. Anh có nghe không?”

Cô cố gắng đập lên cửa xe, thấy anh vẫn không đáp lại, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào phía sau, nghiêng người liếc mắt nhìn anh, nở nụ cười lạnh. “Cái bộ dạng này của anh rốt cuộc là diễn cho ai xem? Nói gì mà bị thương, em thấy anh vẫn ổn đấy thôi. Loại người em xem thường nhất là loại người như anh đấy…”

Ô tô chợt rẽ vào một con đường, lốp xe ma sát với mặt đất vang lên âm thanh nghe chói tai, anh thắng xe lại, đỗ xe ở ven đường, Chân Chu theo quán tính lại nghiêng sang một bên lần nữa, lần này không đụng vào cửa xe mà nghiêng về phía anh..

Anh ôm lấy cô, thuận thế kéo cô về phía mình, để cô ngồi trên đùi mình, vây lấy cô, áo khoác trên người cô đã rơi xuống từ lâu, phần lưng Chân Chu bị lạnh, bàn tay của anh ôm chặt eo cô, kéo cô vào trong ngực, cô bị anh ôm thật chặt.

“Từ…”

Cô mở miệng, chưa kêu được tên anh, nụ hôn nóng bỏng đầy mùi rượu đã phủ xuống môi cô.

Nụ hôn này vừa gấp gáp lại mạnh mẽ, không thấy chút dịu dàng nào, chỉ có ghen ghét và trả thù. Lưỡi của anh len vào miệng cô, lùng sục khắp khoang miệng, khiến cô hít thở không được, trong miệng cô vang lên tiếng kêu mập mờ không rõ, nước bọt vẫn chưa kịp nuốt xuống, ho hai tiếng, bờ vai run run, anh dừng lại, môi rời khỏi mô cô.

Chân Chu ghé vào trong lồng ngực anh ho khan vài tiếng, thở dốc xong rồi mới đẩy hai cánh tay như gông cùm của anh ra, cố gắng rời khỏi anh.

Tim Từ Trí Thâm mới tan chảy, bây giờ lại như phủ một lớp đá.

Chân Chu cảm thấy gáy mình nhói đau, anh túm chặt tóc cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.

Đèn xe đã tắt, xa xa là mấy căn nhà trệt thấp bé hòa lẫn cùng bóng đêm, trong xe mờ tối, hai khuôn mặt sát lại gần nhau tới mức có thể nghe được nhịp thở của đối phương.

Hô hấp của anh nặng nề, mỗi lần anh thở ra, khí nóng lại phủ lên mặt cô.

“Em, theo anh về ngay!”

Trong bóng tối, Chân Chu nghe anh nói với mình như vậy, gằn từng chữ từng chữ như đang ra lệnh cho cô.

“Về đâu? Về làm gì?” Cô khẽ hỏi.

“Còn muốn anh nói sao? Em là của anh! Khoảng thời gian này anh nghĩ em cũng chơi đủ rồi, về với anh thôi! Chỗ Đạo Sâm, ngày mai anh sẽ đi gặp rồi nói chuyện với anh ta.”

Chân Chu lắc đầu. “Từ Trí Thâm, em không phải là của anh, em cũng chưa bao giờ nghĩ mình đi chơi. Những thứ anh thấy trước mắt là cuộc sống của em, hơn nữa thái độ của anh như thế này, sao em về với anh được?”

Anh im lặng một lát, hừ một tiếng. “Chuyện hôn sự với con gái Trương Hiệu Niên anh đã từ chối thật rồi. Anh sẽ cưới em, như vậy em đã hài lòng chưa?”

Chân Chu hơi ngẩn ra, giương mắt lên, nương theo ánh sáng mờ trong xe để nhìn anh.

Sau khi nói ra câu nói ấy, anh không ôm chặt cô nữa, thả lỏng cánh tay, cơ thể lui về sau, đầu tựa lên ghế, lạnh lùng nhìn cô.

Chân Chu ngồi trên đùi anh, lưng dựa vào tay lái, nhìn anh một lát rồi lắc đầu lần nữa.

Anh cứng đờ, ngồi ngay ngắn lại, chân mày nhíu chặt, nhìn cô chằm chằm không nói lời nào.

“Từ Trí Thâm, nếu như em đoán không lầm, chuyện anh từ chối hôn sự của Trương gia cũng không liên quan tới em bao nhiêu. Anh đồng ý cưới em, tuy em cảm động nhưng cũng chẳng cần thiết, chưa nói tới việc em có đồng ý hay không.”

Cô nói rõ ràng.

Trong xe không chật chội nhưng có lẽ do bầu không khí khó chịu đột nhiên tỏa ra, cô cảm giác cái xe này sắp nổ tới nơi rồi.

“Anh nói, anh cưới em, em còn chưa hài lòng, chẳng lẽ em muốn anh quỳ xuống nữa hay sao?” Giọng nói của anh vô cùng chói tai.

“Bây giờ anh quỳ xuống em cũng không gật đầu.” Giọng nói của Chân Chu bình tĩnh hơn nhiều so với ban đầu.

Anh cứng người, nhìn cô một lát, bỗng nhiên giơ tay đẩy cửa xe ra, đứng dậy đi xuống dưới.

Chân Chu ngồi trên ghế lái, quay đầu nhìn anh đứng ven một bụi cỏ dại, đưa lưng về phía cô, cúi đầu rút một điếu thuốc lá trong bao, bật lửa đốt thuốc, rít một hơi thật dài.

Chân Chu im lặng, ôm hai chân mình, không nhúc nhích.

Gió tạt qua ven đường, anh vẫn đứng ở đó, đưa lưng về phía cô hút thuốc, hút xong một điếu lại sang điếu thứ hai, anh bật cái bật lửa đốt thuốc, gió thổi tới khiến lửa tắt, anh bật lần thứ hai, gió vẫn thổi tới, khi bật tới lần thứ ba, ngọn lửa màu lam xuất hiện, nhún nhảy một lát rồi tắt.

Anh tức giận vứt điếu thuốc xuống, chửi tục mấy câu, cầm cái bật lửa kim loại ném mạnh xuống đất, xoay người bước vội tới xe, hai tay vịn lên cửa sổ xe, cúi người xuống, cười nhạt với Chân Chu. “Tôi hiểu rồi! Em liên tục thuyết phục tôi, không phải là vì muốn ra ngoài làm việc, mà là vì đi trêu hoa ghẹo nguyệt giống như tối hôm nay, khiến tất cả đàn ông quỳ xuống chân váy của em, phải không?”

Ánh mắt của anh đảo qua bộ lễ phục cô đang mặc trên người, hung dữ nói.

“Đêm nay em và bao nhiêu đàn ông kề vai sát cánh khiêu vũ, cuộc sống như thế mới là cuộc sống em muốn, có đúng không? Còn có cả Đàm Thanh Lân, ngay cả cậu ta cũng bị em hút hồn, ngang nhiên tán tỉnh em, nếu như đêm nay đổi lại là cậu ta cầu hôn em, chắc em đã đồng ý rồi, có đúng không? Em nghĩ đủ cách để tôi đưa em từ Xuyên Tây lên đây, đây mới là mục đích thật sự của em? Là trước kia tôi xem thường em, cũng không biết tại sao Tiết gia lại nuôi được người con gái như em? Em học những thủ đoạn này ở đâu, từ bao giờ thế?”

Chân Chu giật mình, mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang gào thét với mình bên ngoài cửa xe, chờ anh nói xong rồi, nhịn tức giận, gật đầu hỏi. “Anh nói xong rồi?”

Tay anh để lên cửa sổ xe, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, đôi môi mỏng bạc tình mím chặt, không hé răng.

Chân Chu kéo cửa xe lên, đóng cửa lại, tay phải bật chìa khóa xe, xe nổ máy, tiếng động cơ vang lên, cô quay đầu nhìn người đàn ông bị mình nhốt bên ngoài, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình, cô cười với anh. “Từ Trí Thâm, thủ đoạn mà tôi biết còn nhiều hơn anh tưởng cơ. Hôm nay trăng thanh gió mát, không quấy rầy anh nữa, tự anh đi hóng gió, tỉnh táo rồi suy nghĩ lại mấy lời mới nói với tôi. Muốn ngủ với tôi, đi bộ cả đoạn đường này đi, về nhà tôi còn xem xét lại.”

Cô sang số, tiện tay nhặt cái áo khoác của anh ở ghế bên, ném ra ngoài cửa xe, đánh tay lái, đạp chân ga, tự mình lái xe ô tô về trước.

Áo khoác trùm trên đầu Từ Trí Thâm, trượt xuống bả vai, nằm dưới chân anh, xe đi được một đoạn, anh mới nhấc chân lên đuổi theo, đuổi được vài bước anh lại dừng lại, đứng tại chỗ trơ mắt nhìn chiếc xe của mình hòa lẫn vào bóng đêm.

….

Chân Chu dựa theo trí nhớ, vòng tới vòng lui, tốn chút thời gian mới lái xe về tới đại sứ quán.

Vũ hội 12 giờ mới kết thúc, còn một tiếng nữa. Cô đậu ô tô ở vị trí cũ, giao chìa khóa cho nhân viên trực ở đại sứ quán, nói tên chủ xe, sửa sang lại tóc và lễ phục, lặng lẽ đi vào bên trong.

Đã sắp gần 12 giờ, khúc nhạc cuối cùng trong vũ hội cũng vang lên, Chân Chu ngồi trong góc phòng, thấy Đàm Thanh Lân và một phu nhân có tuổi người anh đang khiêu vũ.

Cô ngồi được một lát, hình như Đàm Thanh Lân cũng phát hiện ra cô, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô mất lần. Khúc nhạc kết thúc, mọi người liên tục vỗ tay, Chân Chu thấy Đạo Sâm hết nhìn đông lại nhìn tây, hình như đang tìm cô, vì vậy cô đi tới.

“Juliet, cô vừa đi đâu thế? Mới rồi không thấy cô, Will phu nhân liên tục hỏi tôi.”

Chân Chu nói xin lỗi với hắn, bảo vừa rồi gặp được bạn cũ, đi ra ngoài nói chuyện quên mất thời gian. Đạo Sâm nhún vai tỏ vẻ đã hiểu, đưa cô đi tạm biệt với những người quen, hẹn thời gian gặp mặt với Will phu nhân, sau đó đưa cô về khách sạn.

Ngày mai quay về Thiên Tân rồi.

Chân Chu cảm thấy mệt mỏi không gì sánh được, vào phóng đá giày cao gót trên chân xuống, đang chuẩn bị đi tắm, điện thoại trong phòng lại vang lên.

Cô chần chờ một chút, trong đầu xuất hiện khuôn mặt Từ Trí Thâm, đi tới cầm điện thoại lên.

“Là tôi.” Giọng nói Đàm Thanh Lân vang lên, vô cùng dịu dàng.

“Vừa rồi có nhiều người, không tiện nói chuyện, gọi tới số này là muốn cảm ơn em đêm nay đã khiêu vũ với tôi, hoàn hảo tới mức khiến tôi khó quên. Hơn nữa còn muốn tạm biệt em, sáng mai tôi phải về Giang Đông rồi, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, tôi sẽ tới Thiên Tân một chuyến, hy vọng tới khi đó có thể gặp lại em.”

Hắn ngừng lại.

“Tiết tiểu thư, ngủ ngon.”

Điện thoạt cắt đứt.

Chân Chu cầm điện thoại, đơ người một lát.

Sáng hôm sau Chân Chu ngồi chuyến xe lửa sớm nhất, kết thúc chuyến đi ở Thượng Hải, quay về Thiên Tân, lại bận rộn như cũ. Hai hôm sau, cô đọc báo thấy tin tức Từ Trí Thâm quay về Thiên Tân, ngoài ra cũng không còn gì cả, con người này từ hôm đó trở đi không còn xuất hiện trước mặt cô nữa, giống như đã bốc hơi khỏi cuộc sống của cô. Chuyện xảy ra tối hôm đó, đôi khi nhớ lại, Chân Chu còn thấy giống như một giấc mơ.

Thạch Kinh Luân vẫn không xuất hiện, trong lòng Chân Chu thầm nghĩ chuyện của anh ta và người nhà vẫn chưa giải quyết xong, cho dù đôi khi nhớ tới anh ta, nhưng với thân phận của cô, làm gì có thể xen vào chuyện này cơ chứ. Nửa tháng trôi qua, Will phu nhân và một số người hầu tới Thiên Tân đúng hẹn. Chân Chu đi chơi cùng bà vài ngày, sau đó bà ngỏ ý muốn tới Bắc Kinh đi du lịch, gặp một người bạn cũ, hy vọng Chân Chu có thẻ đi cùng mình, Đạo Sâm hào phóng tiếp tục cho Chân Chu nghỉ phép.

Hôm nay, Chân Chu sắp xếp xong hành lý, thay âu phục mình mới mua, cùng Will phu nhân lên chuyến xe lửa tới Bắc Kinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN