Chưởng Thượng Kiều
Chương 80: Sâu trong hồng trần (39)
Chân Chu chần chờ một chút rồi từ chối.
Vương sĩ quan sửng sốt, lộ vẻ khó xử. “Trưởng quan đã dặn dò…cũng vì muốn để cô Tiết an toàn…. Cô Tiết không đi, tôi sợ trưởng quan sẽ trách tội tôi.”
Chân Chu mỉm cười. “Anh ấy muốn trách anh thì cứ bảo anh ấy tới tìm tôi.”
Vương sĩ quan bất đắc dĩ, đành đưa cô phố khu phố Khai Loan.
Sau chuyện xảy ra ở kinh thành ngày hôm qua, hôm nay phố lớn ngõ nhỏ ở Thiên Tân đều đang bàn luận sôi nổi, buổi tối, cô Đường trở về, thấy Chân Chu đã bình an quay lại, vô cùng vui mừng, Chân Chu đưa cho cô nàng một món quà nhỏ mình tiện tay mua trong chuyến đi, cô Đường tò mò chuyện xảy ra hôm đó, Chân Chu cũng nói tóm tắt lại mọi chuyện. Cô Đường trầm trồ một phen, đêm đã khuya cũng không tiện nói chuyện thêm, sáng hôm sau, Chân Chu vẫn như thường tới văn phòng làm việc, buổi tối về chỗ ở, thấy đầu ngõ có một chiếc xe hơi dừng lại, cũng không để ý nhiều, mới vào cửa đã thấy cô Đường chạy ra đón, nói. “Cô Tiết, cô có khách tới gặp, là một phu nhân. Mới rồi cô chưa về nên tôi giúp cô tiếp khách.”
Chân Chu nghi ngờ, vào phòng đã thấy Thạch phu nhân ngồi ở đó, cầm một giỏ hoa quả, cô đi vào xin lỗi bà, nói mình về muộn, để bà đợi lâu, sau đó định đưa bà vào phòng mình, thấy bà ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt có chút kích động, khác lạ so với ngày thường, chần chờ một chút, hỏi. “Thạch phu nhân, không biết Thạch công tử đã về chưa?”
Thạch phu nhân lấy lại tinh thần, mỉm cười. “Thời gian trước cha nó không được khỏe, đăng báo tìm nó, nó vẫn còn chút lương tâm, tự quay về nhà.”
Chân Chu gật đầu. “Mặc dù cháu và Thạch công tử không quen biết nhiều nhưng cũng biết anh ấy là người giàu cảm xúc, cũng có hiếu, về nhà là tốt rồi.”
Thạch phu nhân mỉm cười, lại nhìn cô chằm chằm.
Chân Chu không nhịn được hỏi. “Thạch phu nhân, tối nay bác tới tìm cháu có chuyện gì không ạ? Có chuyện gì bác cứ nói, nếu có thể giúp cháu sẽ cố gắng.”
Thạch phu nhân nói. “Tiết tiểu thư, dì biết rồi, con chính là con gái em dì, con nên gọi dì bằng dì.”
Chân Chu sửng sốt.
Thạch phu nhân nhìn cô, trên mặt lộ vẻ vui mừng, lại kích động. “Lần đầu tiên khi thấy con, dì đã cảm thấy con rất giống người em gái qua đời nhiều năm trước của dì, vậy nên có cho người hỏi thăm lai lịch của con, khi đó dì vẫn không chắc chắn, sau khi về nhà còn gọi người tới Từ gia ở huyện Trường Nghĩa hỏi thăm, hai ngày trước rốt cục cũng biết chuyện này, con thực sự là đứa bé mà dì vẫn luôn tìm kiếm mấy năm nay, dì là dì của con.”
Chân Chu giật mình nhìn bà.
Thạch phu nhân lấy khăn tay lau khóe mắt, bình tĩnh lại, nói mọi chuyện với Chân Chu.
Thì ra mẹ đẻ của Tiết Hồng Tiên và Thạch phu nhân là chị em ruột, khi còn bé, trong nhà nghèo túng, cùng bị bán vào gánh hát học hí. Hai chị em xinh đẹp, nhất là mẹ đẻ của Tiết Hồng Tiên, rất xuất sắc, nổi tiếng trong số Đào kép thời Thanh lúc bấy giờ, vừa gặp đã yêu cha Tiết Hồng Tiên, được ông chuộc thân. Khi đó cha Tiết là tiến sĩ, đường làm quan rộng mở, cũng đối xử với bà rất tốt. Thạch phu nhân thấy em gái mình có cuộc sống sung túc, trong lòng cũng vui thay, không ngờ ngày vui chẳng bao nhiêu, chưa được hai năm, sau khi sinh Tiết Hồng Tiên không lâu, cha Tiết bị người ta đổ oan bị cách chức bỏ tù, mẹ đẻ Tiết Hồng Tiên mất đi chỗ dựa, bị một người sớm tơ tưởng tới bà chiếm đoạt, không lâu sau vì uất ức mà chết, trước khi chết còn dặn dò Thạch phu nhân, sau này nếu có cơ hội xin bà thay mình chăm sóc con gái.
Sau đó Thạch phu nhân có duyên gặp gỡ cha Thạch Kinh Luân, từng phái mấy người tới nhà cũ của Tiết gia ở Xuyên Tây để hỏi chuyện. Chỉ là mấy năm trước đột nhiên gặp điều không may, Tiết gia buộc phải xa quê, mấy lần chuyển nhà, có nghe được cha Tiết về quê không bao lâu thì chết, chỉ còn một trai một gái không rõ tung tích. Ngoài chuyện này ra, Thạch phu nhân không biết gì thêm.
Mấy năm nay, Thạch phu nhân cơm ngon áo đẹp, trong lòng vẫn chưa từng quên lời dặn dò của em gái mình trước khi chết, mỗi khi nhớ tới lại cảm thấy nuối tiếc, không biết đứa nhỏ mà em gái mình sinh ra bây giờ đang ở đâu. Thạch đốc thúc biết tâm sự của bà, nghe bà than ngắn thở dài, cũng chỉ có thể an ủi đôi ba câu. Ngày bà đi tìm Chân Chu, nguyên nhân cũng chỉ vì hỏi thăm tin tức của Thạch Kinh Luân, ai ngờ lại có phát hiện ngoài ý muốn. Sau khi quay về, bà lập tức phái người tới nhà của Từ Trí Thâm để hỏi thăm tin tức, rốt cuộc cũng điều tra rõ, biết Tiết Hồng Tiên chính là đứa con của em gái mà bấy lâu nay mình vẫn tìm kiếm mà không có kết quả, hết sức kích động, không chờ được tối nay đã tới đây tìm cô.
Thạch phu nhân nhắc tới những chi tiết xúc động, viền mắt lại ươn ướt, ôm Chân Chu đang kinh ngạc vào trong ngực, nói. “Tối nay về nhà cùng dì, sau này ở trong nhà dì nhé, dì không muốn con ra ngoài chịu khổ nữa.”
Chân Chu lấy lại tỉnh táo lại, để mặc Thạch phu nhân ôm chặt mình, yên lặng nghe câu chuyện năm đó của bà và mẹ mình, dần dần mới bình tĩnh, gọi bà một tiếng dì, lắc đầu nói. “Ý tốt của dì con xin nhận, nhưng ở nhà dì không tiện cho lắm. Sau này nếu như dì nhớ con thì hãy nói với con một câu, con sẽ tới thăm dì.”
Ban đầu Thạch phu nhân không đồng ý, nhất định muốn cô tới Thạch gia với mình, nhiều lần khuyên bảo, thấy Chân Chu mãi không đổi ý, không biết làm sao, đành nói. “Được rồi, vậy con ở đây một thời gian đi, qua mấy hôm nữa rồi nói.”
Thạch phu nhân ở đây rất lâu, nói rất nhiều chuyện, mãi tới tận khuya mới ra về. Chân Chu tiễn bà ra ngoài, trước khi đi, Chân Chu thấy bà dừng bước lại muốn nói là thôi, cô cười nói. “Dì có chuyện muốn hỏi con phải không?”
Thạch phu nhân gật đầu, thấp giọng nói. “Quan hệ của con và Từ tiên sinh bây giờ thế nào?”
Chân Chu sửng sốt.
“Là thế này…” Thạch phu nhân vội hỏi. “Dì có cho người đi hỏi thăm, biết được mấy năm trước con ở Từ gia mấy năm, sau đó Từ tiên sinh về quê mới đưa con về Tiết gia, nhưng lúc đi lại đưa con tới Thiên Tân, còn cũng ở trong biệt thự của Từ tiên sinh một thời gian…”
Khuôn mặt Chân Chu đỏ ửng, cũng may bên cạnh mờ tối, Thạch phu nhân cũng không nhìn thấy, cô lắc đầu. “Bây giờ con và anh ấy không có quan hệ gì.”
Thạch phu nhân thở phào nhẹ nhõm. “Vậy là tốt rồi.” Bà nở nụ cười, lại nói. “Vậy con và Kinh Luân có quan hệ gì? Đứa nhỏ Kinh Luân này mặc dù không phải con ruột của dì nhưng nó vẫn rất tôn trọng, lễ phép với dì, dì cũng xem nó như con trai ruột thịt. Dì biết nó thích con, cũng không chịu đồng ý với hôn nhân mà gia đình sắp xếp. Tuy dì nghe ra trong lời nói khi con nhắc tới Kinh Luân, hai đứa cũng không có quan hệ gì, nhưng nếu con cũng thích nó, dì sẽ về nói chuyện với cha nó, dù cho thế nào cũng tác thành cho hai đứa.”
Giọng nói của bà rất chân thành.
Chân Chu có hơi xấu hổ, vội vàng nói. “Dì hiểu lầm rồi, trước kia con cũng đã nói với dì, con và Kinh Luân chỉ là bạn bè bình thường, không phải như dì nghĩ đâu ạ.”
“Con không có ý đó.” Chân Chu lắc đầu.
Thạch phu nhân thở dài một hơi, vỗ nhẹ lên tay cô, trầm ngâm một chút, gật đầu nói. “Dì biết rồi.”
…
Thạch phu nhân bỗng nhiên tới đây, khiến Chân Chu lại lần nữa cảm thấy mối duyên trên thế giới này thật nhiều. Trước đây vô tình gặp gỡ rồi quen biết Thạch Kinh Luân, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hai người lại có thêm quan hệ như thế này?
Chiều hôm sau, xe Thạch gia đậu bên ngoài lãnh sự quán chờ Chân Chu tan tầm, nói Thạch đốc thúc biết quan hệ của cô và phu nhân, muốn đưa cô tới Thạch gia ăn một bữa cơm tốt.
Chân Chu tới Thạch gia, Thạch phu nhân đang đứng ngoài cửa ngóng chờ, thấy Chân Chu tới, vô cùng mừng rỡ, kéo cô đi vào trong, giới thiệu cô với chồng mình.
Thạch đốc thúc đã hơn 50, khoác áo trường bào, tóc hoa râm, khuôn mặt Thạch Kinh Luân tuy giống y như cha mình nhưng khí chất lại không giống vậy. Cử chỉ giơ tay nhấc chân của Thạch đốc thúc đều lộ ra khí chất của người theo nghiệp lính, đồng thời lại có chút nóng nảy, nhưng đối với Chân Chu mới vừa gặp gỡ, nhưng chắc là vì yêu ai yêu cả đường đi, thái độ vô cùng thân thiết, hòa nhã, mở miệng bảo Chân Chu gọi mình là dượng, sau khi ngồi xuống, đợi đã lâu nhưng không thấy Thạch Kinh Luân xuất hiện, nhíu mày lại, giống như sắp lên cơn, Thạch phu nhân vội vàng sai người đi gọi, bấy giờ bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân, Thạch Kinh Luân hai tay đút túi quần đi vào trong, dưới ánh mắt không vừa lòng của Thạch đốc thúc, gọi một tiếng cha và mẹ nhỏ, sau đó ngồi xuống phía đối diện Chân Chu, nở một nụ cười xem như là lời chào.
Chân Chu cũng cười với anh ta, anh ta nhìn cô, giữa hai đầu lông mày bỗng nhiên mang theo vẻ mất mát, hình như là không được vui, khác xa với bộ dạng bình thường.
Thạch đốc thúc không vui, nhướn mày đang muốn nổi trận lôi đình, Thạch phu nhân đã đè tay ông lại, thoạt nhìn rất khổ cực. Một bữa cơm này, Chân Chu và vợ chồng Thạch đốc thúc cười nói vui vẻ, còn Thạch Kinh Luân vẫn không nói lời nào.
Sắp ăn cơm xong, Thạch phu nhân nhìn Chân Chu, mỉm cười nói. “Nhiều năm vậy rồi, tâm nguyện của dì cũng được thực hiện, bây giờ rất vui vẻ. Trước đây dì vẫn nguyện cầu, nếu như ông trời thương xót để dì tìm được con gái của em gái mình, dì nhất định sẽ xem nó như con gái ruột của mình, dượng con cũng chỉ có một đứa con trai là Kinh Luân, cũng cần một đứa con gái, dì và dượng đã bàn bạc, muốn nhận con làm con, không biết con có đồng ý không?”
Thạch Kinh Luân đang gắp một miếng hải sâm, hải sâm có hơn trơn, anh ta mới gắp lên, nghe Thạch phu nhân nói vậy, miếng hải sâm rớt xuống dưới, anh đặt chiếc đũa lên bàn, liếc mắt nhìn Chân Chu, sắc mặt hơi thay đổi.
Chân Chu nhìn Thạch phu nhân và Thạch đốc thúc, thấy hai người mỉm cười nhìn mình, lập tức hiểu rõ.
Nhận mình làm con gái, đầu tiên là xuất phát từ tình cảm của Thạch phu nhân, thứ hai cũng là vì lời nói mình từng nói với Thạch phu nhân.
Nếu Thạch Kinh Luân đã có ý với mình, còn cô lại không để ý, vậy để cô làm con nuôi, như vậy cô và Thạch Kinh Luân sẽ trở thành anh em, anh ta không còn suy nghĩ thêm nhiều nữa.
Không thể không nói, cái chiêu giải quyết tận gốc của Thạch phu nhân này rất khéo léo, thảo nào bà có thể ngồi vững trên vị trí Thạch phu nhân với cái xuất thân của mình, còn được chồng yêu thương như vậy.
Về tình về lý hay là vì tốt cho Thạch Kinh Luân, Chân Chu biết mình không thể từ chối.
Chân Chu đè xuống tia áy náy với Thạch Kinh Luân, mỉm cười đứng lên cúi đầu trước vợ chồng Thạch gia, nói. “Đây là chuyện con mong còn không được, sao lại không đồng ý.”
Thạch đốc thúc vô cùng vui vẻ, cười ha ha nói. “Được, được, bắt đầu từ ngày hôm nay cha đã có con gái rồi, chuyện vui chuyện vui.”
Ông nhìn Thạch phu nhân. “Em chọn ngày lành tháng tốt, nhà chúng ta cũng mở cái vũ hội gì đó đang thịnh hành trong giới trẻ hiện nay, khi đó mời tất cả những người thân bạn bè tới đây, đẻ người ta biết lão già như anh bây giờ cũng đã có con gái, không còn nuối tiếc gì nữa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!