Chưởng Thượng Kiều
Chương 91: Sâu trong hồng trần (50)
Chân Chu tới trạm xe lửa Hán Khẩu, lên một chiếc xe chạy tới Hoài Ninh.
Cô bị người ta áp giải tới một cái ghế lô, người đàn ông đứng ở cửa mặc tây trang, đội mũ phớt, mang một cặp kính mắt viền vàng, quay đầu liếc nhìn Chân Chu ý bảo thuộc hạ đưa cô đi.
Người đàn ông này nhìn có chút quen mặt, hình như đã gặp ở đâu…
Trí nhớ của Chân Chu vô cùng tốt, nhìn người đàn ông kia một cái, bỗng nhiên nghĩ ra…
Trước đây khi cô mới tới đây, trong đêm khách sạn Pháp Hoa ở Thiên Tân nổ tung, trong phòng có hai người, một người trong số đó là người này. Chân Chu giật mình mở to hai mắt, muốn xác nhận, người này đã quay sang, mở cửa phòng ra, cửa ở sau lưng cô đóng lại.
Bây giờ xe lửa là phương tiện giao thông xa xỉ nhất, ghế lô cũng ở khoang hạng nhất, trang trí đủ thứ, không khác gì những quán rượu cao cấp, trong xe cũng có thức ăn, thức uống cao cấp gọi là cơm Tây.
Trong phòng này được lắp đặt những thiết bị của người phương Tây, tuy xa hoa lại không một bóng người. Trên bàn được phủ khăn trải bàn trắng như tuyết, phía trên bày một bàn cơm Tây, món khai vị, món chính, canh và đồ ngọt. Hoa quả trông vô cùng phong phú, dao nĩa sáng bóng, khăn ăn được gấp thành hình tam giác, trên bàn cắm một bình hoa hồng, trong phòng còn có cả máy hát, cái đĩa màu đen được đặt ở bên trên đang chậm rãi xoay tròn, vang lên khúc hát nhẹ nhàng.
Chân Chu giật mình một lát, đi tới đẩy nam chân gắn trên máy hát ra, một tiếng chói tay vang lên, đĩa nhạc ngừng quay.
Xung quanh yên lặng lại.
Mấy ngày nay, bị ép ngồi trên xe lửa, cơ thể của cô đã mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn phải cố gắng táo không, không dám thả lỏng. Cô nhắm mắt lại, chậm rãi ngồi trên ghế trắng như tuyết, bắt đầu đợi.
Trời dần tối, xe lửa vẫn không ngừng chạy về phía trước, khoảng chừng tới hơn 9 giờ, bên ngoài vang lên tiếng giày da, tiếng bước chân từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng.
Chân Chu mở mắt,thấy cửa bị đẩy ra, Đàm Thanh Lân bước vào từ ngoài cửa.
Đã hơn một năm không gặp, bộ dạng hắn vẫn giống như trong ấn tượng của Chân Chu, hai mắt sáng láng, sau khi đi vào, ánh mắt liếc nhìn bàn ăn, thấy thức ăn còn nguyên, nhìn về phía cô.
“Thức ăn không hợp khẩu vị sao? Nếu như em không thích ăn những món này, tôi sẽ bảo người đổi món.”
Giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng, biểu cảm tự nhiên.
Chân Chu nén trong lòng sự ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn, mở to hai mắt, chậm rãi đứng lên khỏi chỗ ngồi. “Đàm Thanh Lân! Sao lại là anh? Không phải báo chí nói anh đang tham gia chiến đấu sao? Sao anh lại tới đây?”
Đàm Thanh Lân hỏi một đằng trả lời một nẻo, trên mặt vẫn mang theo vẻ ân cần. “Tôi biết mấy hôm nay em chịu nhiều khổ cực, không thể ăn món gì, em muốn ăn gì?”
Chân Chu ngoảnh mặt làm ngơ.
“Đàm Thanh Lân, sao anh lại bắt tôi? Bây giờ đáng nhẽ anh đang ở phía Bắc, tham dự cuộc chiến cùng Từ Trí Thâm sao?”
Đàm Thanh Lân nhìn cô, nhún vai.
“Vốn là như vậy, nhưng bộ đội chủ lực phía tôi gặp chút rắc rối, sợ rằng không thể xuất quân dựa theo kế hoạch đã định, mấy hôm trước tôi vẫn đang cố gắng điều động, lại nghe một tin tức từ lão Tào, có người nói người con rể của Trương Hiệu Niên có ý định xuống tay với em, tôi rất lo lắng. Tôi cũng biết, trước đây lão Tào từng ở Tứ Xuyên một thời gian ngắn, quen thuộc mảnh đất kia, vậy nên tôi mới nhờ anh ta bảo vệ em, coi như là dù hoảng sợ nhưng cũng không rơi vào nguy hiểm. Bây giờ lão Tào đã đưa người tới chỗ tôi, bởi vì anh Từ phải lo chuyện chiến đấu, không thể lo lắng an toàn của em, tránh chuyện này xảy ra lần nữa, tôi sẽ chăm sóc em một thời gian, em cứ yên tâm ở đây, đừng băn khoăn gì cả, sau này tôi sẽ liên lạc với anh Từ tới Giang Đông đón em.”
Khi hắn nói những lời này, vẻ mặt vẫn mỉm cười như trước, giọng nói vẫn hết sức dịu dàng, giống như sợ lớn tiếng sẽ làm cô sợ.
Chân Chu không thể tin tưởng được, mở to hai mắt. “Đàm Thanh Lân, anh đơn phương dừng điều động quân đội, không báo với anh ấy một tiếng sao?”
Đàm Thanh Lân không nói, một lát sau lại thản nhiên nói. “Chuyện trên chiến trường, có nói phu nhân cũng chưa chắc đã hiểu được…”
Sắc mặt Chân Chu trở nên khó coi, nhìn chằm chằm người đàn ông ở phía đối diện, ngắt lời hắn. “Đàm Thanh Lân, chỉ sợ anh lâm trận lại không giữ lời, muốn ngư ông đắc lợi, tới khi hai bên cùng thiệt hại, anh sẽ ra tay phải không?” Cô cười nhạt. “Sau đó mua vài tờ báo để nói khoác thay anh, biến anh thành người làm sống lại chế độ cộng hòa. Tính toán quả thật thông minh, đánh ngã được Trương Hiệu Niên, lại có thể chèn ép chồng tôi…”
Trước mặt cô hiệu lên khuôn mặt người đàn ông đứng ngoài cửa, dừng một chút, cắn răng. “Hoặc là…Anh muốn để cho quân anh ấy bị diệt, mãi mãi không gượng dậy, dập tắt ý chí của anh ấy?”
Đàm Thanh Lân yên lặng.
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô toát ra sự tức giận, nhìn chằm chằm người đàn ông ở phía đối diện, giọng nói khinh bỉ.
“Người không vì mình, trời tru đất diện, dùng lập trường như hôm nay của anh, muốn lên cao một bước, lại dùng thủ đoạn như vậy đối phó với chồng tôi, với người bạn học cũ kiêm đồng minh, đây chắc hẳn là bản lĩnh của anh, tôi cũng chẳng trách gì. Có lẽ trong mắt loại người như anh, chuyện này có thể được gọi là sách lược, chắc anh cũng chẳng thẹn với lương tâm. Nhưng tôi còn muốn nói một câu, Đàm tiên sinh, anh khiến tôi được mở rộng tầm mắt! Anh là Đàm Thanh Lân từng khiêu vũ với tôi sao? Ấn tượng ban đầu của tôi đối với anh không tệ, cảm thấy anh là một người tốt, bây giờ xem ra, chồng tôi được xưng làm nam bắc song kiệt với anh, đối với anh ấy mà nói, nhất định là một loại sỉ nhục!”
Đàm Thanh Lâm híp mắt lại, ý cười dần biến mất, hắn chậm rãi đứng lên, đi bộ xung quanh phòng, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói. “Từ phu nhân, em khinh thường tôi cũng được. Tôi cũng thừa nhận thủ đoạn này của tôi không trong sạch gì, như thế thì sao? Người chồng Từ Trí Thâm của em, cậu ta từ một người lính bình thường bò tới vi trí hôm nay, lẽ nào cậu ta chưa từng làm chuyện xấu hay sao? Phải không? Khi tôi còn trẻ, cũng tin tưởng chủ nghĩa, tôn sùng lý tưởng, Nhật Bản là một nơi chật hẹp nhỏ bé, phải ngẩng đầu nhìn Trung Hoa ta, thế nhưng trăm năm ngắn ngủi, bất kể là kinh tế, thực lực, chế độ hay là lực lượng quân sự cũng đã tiến xa Trung Hoa một bước lớn! Vậy nên tôi từng tới Nhật Bản, muốn học tập bọn họ, quay lại cứu giúp Trung Hoa chúng ta, thế nhưng mười mấy năm trôi qua, thứ tôi thấy là gì? Từ phu nhân, em cũng đã biết thời cuộc bây giờ, Trung Quốc loạn lạc, trình độ hiểu biết của nhân dân lại hạn hẹp, muốn phát triển theo chủ nghĩa Phương Tây tiên tiến không khác nào nói nằm mơ giữa ban này. Tôi cũng đã sớm hiểu ra. Chuyện tôi ngạc nhiên là, đã nhiều năm như vậy rồi, bạn học cũ Từ Trí Sâm của tôi tới bây giờ vẫn thờ phụng những cái gọi là chủ nghĩa và lý tưởng ấy. Quả thực quá hoang đường.”
Tâm tình của hắn trở nên kích động, nói xong bước nhanh mấy bước trên sàn nhà, đế giày vang lên tiếng lộp cộp.
Chân Chu lắc đầu. “Đàm tiên sinh, anh sai rồi! Chồng tôi khác anh, không phải ở chuyện thờ phụng lý tưởng và chủ nghĩa mà là đối mặt với tất cả mọi chuyện không được như ý, mọi chuyện qua đi, anh ấy vẫn giữ lại được cho mình lý tưởng và tín ngưỡng ban đầu.”
Đàm Thanh Lân nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói. “Từ phu nhân, tôi cho rằng em có thể hiểu được tôi…”
Chân Chu nói. “Tôi hiểu ý anh, cách làm của anh giống như lấy sông so với biển, bởi vì là vậy cho nên chồng tôi mới khó mà làm được. Anh cười nhạo anh ấy, kết cục của anh ấy cũng có thể thất bại, nhưng không sao cả, trong mắt tôi, anh ấy đáng được tôn trọng hơn anh.”
Khuôn mặt Đàm Thanh Lân cứng ngắc, gật đầu.
“Thật đáng tiếc, tôi để cho em phải thất vọng rồi, nhưng tôi có suy nghĩ của tôi, tôi muốn dùng cách của riêng mình để thay đổi tình trạng bây giờ của Trung Quốc! Từ Trí Thâm không thể hợp tác chân thành với tôi! Nếu như đã vậy, sao tôi không thể lợi dụng cơ hội để đá bay hòn đá ngáng chân trên đường? Từ phu nhân…”
Hắn ngừng lại một chút, giống như đang đè xuống kích động trong lòng, vẻ mặt cũng dần bình tĩnh lại.
“Tôi rất xin lỗi vì khiến em rơi vào hoàn cảnh như vậy, tôi chưa từng ép buộc phụ nữ, nhưng chuyện lần này lại khác, em đừng sợ.”
Hắn ngưng mắt nhìn Chân Chu. “Tôi đã sớm biết, người hủy kế hoạch của tôi ở khách sạn Pháp Hoa là em. Nếu như hôm đó mọi chuyện có thể tiến hành thuận lợn, hôm nay tôi cũng chẳng phải làm như vậy. Mặc dù thế nhưng tôi sẽ không làm em bị thương, xin em tin tôi, bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ không khiến em tổn thương.”
Hắn thở một hơi thật dài, mỉm cười với Chân Chu. “Em nghỉ ngơi đi, tôi đi trước, còn hai ngày nữa xe lửa mới tới nơi. Tôi ở đây, sẽ bảo vệ em an toàn.”
Hắn nhìn Chân Chu thật lâu, xoay người mở cửa ra ngoài.
Chân tay Chân Chu lạnh buốt, đáy lòng giống như ngâm trong nước đá, lạnh lẽo.
Cô cũng không lo lắng chuyện của mình, chuyện khiến cô sợ hãi là chuyện của Từ Trí Thâm.
Bây giờ chắc anh vẫn chưa biết Đàm Thanh Lân không rút quân như lời hứa, nếu như Trương Hiệu Niên biết được chuyện này, nhất định sẽ không buông tha được cơ hội phản công.
Trên chiến trường, chuyện gì cũng có thể xảy ra, huống chi tất cả mọi chuyện anh đã sắp đặt sẵn, nhất định nhìn lực lượng quân ta để sắp xếp kế hoạch, bây giờ gặp phải chuyện như vậy, kết quả sau này…
Lồng ngực Chân Chu đau đớn, mồ hôi tuôn ra không ngừng.
…
Sáng sớm hôm sau, tốc độ xe lửa dần chậm lại.
Phía trước là trạm Hoài Ninh.
Một cái bình đột nhiên đập lên cửa kính xe.
“Ầm” một tiếng, cửa kính xe và cái bình đồng thời vỡ vụn, phát ra âm thanh chói tai, người canh gác vội vàng chạy tới gõ cửa hỏi chuyện, bên trong không có ai trả lời, cửa cũng bị khóa trái.
Người canh cửa dùng sức đá tung cửa ra, vọt vào bên trong, sợ hãi ngây người.
Cô gái nằm dựa trên ghế, cổ tay trái nhỏ bé, trắng như tuyết đã bị miếng thủy tinh cắt một vết dài, máu đỏ thẫm chảy xuống bên dưới, trên sàn nhà chỉ toàn là máu, nhìn mà giật mình.
Đàm Thanh Lân nghe tin chạy tới, thấy khung cảnh như vậy, sắc mặt hơi tái đi, lập tức xông tới cầm chặt cổ tay cô, ôm lấy cô chạy nhanh ra bên ngoài.
Xe lửa mới vừa dừng lại, Chân Chu đã được hắn ôm xuống xe, đưa tới bệnh viện Hoài Ninh.
Máu chảy ra ở vết thương trên cổ tay cô đã ngừng chảy, bởi vì vết thương cắt quá sâu, bác sĩ phải tốn một thời gian dài mới xử lý xong vết thương.
Nhìn cô vô cùng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch, ở cổ tay quấn một lớp vải xô thật dày, mu bàn tay cắm kim truyền, bác sĩ dặn phải để cô nghỉ ngơi thật tốt.
Đám Thanh Lân ngồi cạnh giường bệnh cô một lúc lâu.
Chân Chu nhắm mắt, hình như đã ngủ rồi.
Hắn vẫn nhìn cô, không nói nửa lời, tới gần trưa mới chậm rãi đứng dậy, rời khỏi, để lại hai người trông coi cô, thấp giọng lệnh hai người canh chừng cho kỹ, chăm sóc tốt cho cô, có chuyện gì thì dùng điện thoại trong phòng bác sĩ gọi cho hắn.
Tiếng bước chân dần đi xa rồi biến mất.
Chân Chu chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn hai người canh gác ngoài cửa. Một lát sau, cái tay không bị thương vươn ra nhấn chuông trên đầu giường.
Người canh gác đi.
“Tôi muốn ăn trái cây, đi mua đi.” Chân Chu nói.
Hai người canh gác nhìn nhau, chần chờ.
“Tôi muốn ăn trái cây, đi mua, ngay bây giờ.” Cô lặp lại lần nữa.
Người canh gác bàn bạc với nhau, một người cung kính nói. “Phu nhân đợi một lát, tôi đi mua cho phu nhân.”
Một người vội vã đi, người còn lại canh gác bên ngoài như cũ.
Chân Chu đưa tay xuống dưới chăn mò khẩu súng lục bỏ túi Vương sĩ quan đưa cho cô.
Hình như đã được dặn dò trước, sau khi cô được mang lên xe, những người kia vẫn chưa chạm vào cô, cũng không lục soát người cô. Mấy ngày nay cây súng này vẫn được cô giấu trong người.
Chắc là Đàm Thanh Lân muốn đưa cô tới Giang Đông, mục đích cũng chỉ có hai cái.
Nếu như Từ Trí Thâm có thể trở mình, cô sẽ biến thành con tin. Nếu như anh chết trận, hắn có thể đưa cô tới Thạch gia để lấy lành, dù sao hắn cũng là người cứu cô khỏi tay Trương Hiệu Niên, không phải sao? Về phần chuyện bộ đội chủ lực tại sao lại không ra ứng chiến, hắn ta tìm vài lý do để giải thích là được. Dù sao, chỉ cần hắn ta là người chiến thắng, người thắng làm vua, mấy ai còn quan tâm chuyện cũ nữa.
Có thể cô bị hắn mang tới Giang Đông, dù sao bây giờ cô đã nằm trong lòng bàn tay hắn, có phản kháng cũng không có ích gì.
Nhưng trước khi cô tới Giang Đông, cô nhất định phải thông báo cho Từ Trí Sâm chuyện Đàm Thanh Lân phản bội anh, có mưu đồ khác, để anh chuẩn bị sẵn.
Đầu ngón tay cô chạm lên thanh kim loại cứng rắn, cầm cây súng đã giữ trong người bấy lâu, trái tim đột nhiên đập thình thịch.
Cô nhất định phải thử một lần, đợi tới khi tới Giang Đông, dù có thể tìm được cơ hội liên lạc với bên ngoài, khi đó cũng quá muộn rồi. Cô ra lệnh cho bản thân mình bình tĩnh lại, nhắm mắt, hít thở thật sâu, sau đó mở cửa, nhổ kim tiêm bò xuống giường, đi về phía cửa.
Chỉ còn một người đứng bên ngoài canh gác, đang đưa lưng về phía cô, nhìn trái nhìn phải.
Chân Chu đi tới cửa trong yên lặng, khẽ mở cửa.
Thấy âm thanh, người canh gác nghiêng đầu, thấy Chân Chu đang đứng ở đó, trên mặt lộ ra nụ cười. “Phu nhân…”
Tầm mắt của cậu ta nhìn họng súng đen ngòm đang nhắm về phía mình, nụ cười cứng ngắc, vô thức giơ tay lên muốn rút súng cắm bên hông, chưa đụng vào bao súng, mi tâm đã mát lạnh, nòng súng kia đã dính vào da cậu ta.
Chân Chu chạy như bay tới phòng làm việc của bác sĩ, đẩy cửa ra, trong ánh mắt hoảng sợ của y tá và bác sĩ, cô xông vào trong, khóa trái cửa lại, sau đó bước nhanh về phía điện thoại, một tay cầm súng chỉa về phía mọi người, một tay cầm điện thoại bấm một dãy số.
Điện thoại được kết nối, tiếng tút tút vang lên, bàn tay nắm chặt điện thoại của Chân Chu không ngừng đổ mồ hôi, trong lòng bắt đầu cầu nguyện.
Rốt cục, khi cô chuẩn bị tuyệt vọng, đầu dây kia đã có người nhận, một âm thanh lười biếng vang lên. “Ai đấy? Tìm ai?”
“Thạch Kinh Luân! Là em.” Nghe giọng nói quen thuộc của Thạch Kinh Luân, Chân Chu muốn khóc, giọng nói nghẹn ngào.
Thạch Kinh Luân ở đầu dây bên kia sợ hãi, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên. “Là em! Em đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì?”
Chân Chu lấy lại bình tĩnh nói từng chuyện xảy ra.
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần, Đàm Thanh Lân xuất hiện ở cửa, đẩy cửa ra, “cạch” một tiếng, đạp văng cửa.
“Anh mau nghĩ cách liên lạc với Từ Trí Thâm giúp em, nói chuyện này cho anh ấy biết, bảo anh ấy phải chuẩn bị…” Chân Chu lớn tiếng nói với điện thoại.
Đàm Thanh Lâm nhanh chóng tới trước mặt cô nhấn điện thoại tắt.
Miệng Chân Chu còn chưa khép lại, dừng lại, cầm điện thoại trợn to mắt nhìn người đàn ông phía đối diện.
Hắn lấy điện thoại trong tay cô ra, để quay về.
Cái tay cầm súng của cô chĩa về phía hắn, cổ tay run rẩy.
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo không gì sánh được, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, một lát sau chậm rãi giơ tay lên chạm vào cây súng dính đầy mồ hôi của cô, gảy hai cái, băng đạn rơi xuống đất. Đạn rơi xuống đất, một viên rồi lại một viên lăn tới cạnh chân hắn, nảy lên rồi rơi xuống, vang lên âm thanh chói tai.
“Nhìn đi, tôi thực sự không để em ở một mình được.”
Khẩu súng nhẹ đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!