Chuyện Cũ Của Bạch Dương
Chương 13
Có người mượn rượu khóc lóc om sòm nói năng lung tung, có người mượn rượu làm chuyện hạ lưu bỉ ổi, là tửu phẩm kém.
Có người uống say thì an tĩnh nằm trong góc ngủ, không ồn ào không quậy phá, là tửu phẩm tốt.
Còn có người uống say thì khóc, đầu tiên là lẳng lặng khóc, cuối cùng là khóc như sắp ngất, chuyện này trước giờ mọi người chưa từng gặp.
Tưởng Hiểu Lỗ như đại thanh y (1) tang chồng mất con trên sân khấu kịch, khóc kinh thiên động địa, khuyên cũng không khuyên nổi, tưởng chừng như khi hơi rượu tản đi, tiếng chiêng đồng vang lên mới kết thúc vậy.
(1) Đại thanh y: còn gọi là chính đán, là cách gọi dành cho vai nữ trong hí kịch. Hình tượng thông thường của thanh y là đoan trang, nghiêm túc, là nhân vật chính phái, đa phần là mẹ hiền vợ đảm hoặc liệt nữ trinh tiết trong xã hội cũ.
Thường Giai vỗ vỗ cô, dỗ như dỗ con nít, vuốt vuốt xuôi sống lưng cô:
– Được rồi được rồi được rồi.
Ninh Tiểu Thành dùng khăn giấy lau tay, tìm tòi nghiên cứu hỏi:
– Cô ấy sao thế?
– Trước đây cũng có bịnh này à?
Thường Giai trừng Ngô Tỉnh:
– Hồi nãy anh nói gì với cô ấy?
– Đâu nói gì đâu…
Ngô Tỉnh cũng mờ mịt:
– Chỉ tán gẫu chuyện công việc cô ấy thôi.
– Anh tán gẫu chuyện công việc cô ấy làm gì? Khoe khoang anh hiểu biết nhiều à?
Thường Giai dùng khăn giấy lau nước mũi cho Tưởng Hiểu Lỗ, tiện thể sợ cô trôi lớp trang điểm sẽ lúng túng nên cô lau sạch cả son môi:
– Cô ấy đang ấm ức trong lòng, tự nghĩ về mình. Bạn trai cũ hôm nay phỗng tay trên phần của cô ấy, khiến cô ấy tổn thất không ít tiền, mất tiền là chuyện nhỏ, quan trọng là chuyện này khiến người ta tức giận không thôi.
– Nhưng vậy cũng dữ quá.
Có người nhìn áo Ninh Tiểu Thành ướt một mảng lớn, bèn đùa:
– Nước mắt hơi nhiều chút.
Còn về chảy nước mắt___
Thường Giai dừng lại, đoán:
– Trước đây cô ấy từng bị viêm giác mạc kẽ, sợ khói sợ ánh sáng mạnh, có lẽ ở đây bị kích thích nên tự cô ấy không khống chế được.
Mấy anh con trai có điếu thuốc trong tay nghe Thường Giai nói vậy đều thi nhau tìm chỗ dụi điếu thuốc.
Ngô Tỉnh cảm thấy chuyện này hơi quỷ quái, nửa tin nửa ngờ:
– Em là mẹ cô ấy hay sao mà biết rõ như vậy?
Thường Giai nhìn Ngô Tỉnh, cười gằn:
– Sợ là mẹ cô ấy biết còn không rõ bằng em đấy.
– Được rồi.
Thường Giai chỉnh sửa xong cho Tưởng Hiểu Lỗ, đẩy cô ấy ra, trực tiếp giao cho Ninh Tiểu Thành, huýt sáo với cô ấy:
– Anh quen cô ấy thì em giao cô ấy cho anh đấy, giờ này đưa cô ấy đi đâu cũng không thích hợp, em cũng uống rượu, không tiện lái xe.
– Tin anh thế à?
Ninh Tiểu Thành kinh ngạc hỏi ngược lại.
– Trong mấy người ở đây, mặt anh nhìn hiền nhất.
Thường Giai mỉm cười xách túi mình lên:
– Hai người không phải là hàng xóm sao, em cũng không sợ anh làm chuyện xấu xa gì rồi bỏ của chạy lấy người, thế nên anh cứ dứt khoát làm người tốt tốt cho trót, để cô ấy ngủ một giấc, tỉnh rượu là có thể tự về nhà, dễ chăm lắm.
Thường Giai thật sự là người nhẫn tâm, nói xong liền xoay người bỏ đi.
Ngô Tỉnh nhìn bên này rồi lại nhìn nhìn Thường Giai, sải bước đuổi theo:
– Ê___em đợi với__
Mấy người còn lại nhìn nhau, Tống Phương Hoài hỏi:
– Làm sao bây giờ?
Nửa đêm nửa hôm, đâu thể mang một cô gái bất tỉnh nhân sự đi thuê phòng.
Ninh Tiểu Thành thở dài, đứng dậy:
– Nơi này của cậu có chỗ ngủ không?
Tống Phương Hoài rất chu đáo:
– Cậu hỏi cho cô ấy ngủ, hay hai người cùng ngủ?
– Cô ấy.
Tống Phương Hoài chỉ lên lầu:
– Vừa dọn xong, tầng lửng.
Ninh Tiểu Thành đưa tay bế cô lên, không quên đè lại vạt váy của cô:
– Chỗ nào trên lầu?
– Đi thẳng quẹo trái.
Đi được hai bước, Ninh Tiểu Thành cúi đầu ngừng lại, có chút thiếu kiên nhẫn.
Anh quay đầu.
Tống Phương Hoài hỏi:
– Còn chuyện gì à?
Anh hất cằm ra hiệu về phía sofa:
– Túi của cô ấy, giày nữa.
Tống Phương Hoài choàng dây túi xách qua cổ, xách đôi giày cao gót theo sau:
– Đi đi đi!
Tầng lửng mới sửa sang lại, có toilet, không có giường, trải một tấm đệm giường to dưới đất rất mềm, chỉ là mới sửa sang xong nên hơi có mùi sơn.
Ninh Tiểu Thành vứt Tưởng Hiểu Lỗ lên trên, tiện tay đắp chăn cho cô.
Tống Phương Hoài đi đóng cửa sổ lại:
– Trên lầu gió lớn, đừng để bà cô đây trúng gió rồi lại đổ thừa mình. Tiểu Thành, cậu quen tổ tông này ở đâu thế?
Ninh Tiểu Thành rũ mắt nhìn Tưởng Hiểu Lỗ đang ngủ ngon lành, bó tay hết cách.
Hàng xóm? Hàng xóm nào mà thế này? Bạn? Anh cũng chưa thấy người bạn nào dám ôm anh khóc tới như vậy.
– Cậu đã nói là tổ tông thì quan tâm mình quen ở đâu làm gì.
Ninh Tiểu Thành nhìn Tưởng Hiểu Lỗ, liếm khóe môi:
– Ai biết chui từ miếu nào ra chứ.
Tống Phương Hoài cười khẽ, Tiểu Thành cũng cười, hai người đóng cửa xuống lầu.
Tống Phương Hoài vẫn hóng chuyện:
– Cậu yên tâm để cô ấy ngủ một mình à?
Tiểu Thành lười nhác đút hai tay vào túi quần:
– Có gì mà không yên tâm?
– Hay là… cậu cũng lên đi, không cần giấu giếm mình, chị hai đó dám giao cô ấy cho cậu thì quan hệ hẳn không bình thường nhỉ.
Tống Phương Hoài dùng cùi chỏ huých nhẹ vào Ninh Tiểu Thành, ý tứ không cần nói cũng biết.
– Nè, không phải quan hệ kia mà cậu nghĩ đâu.
– Thật không đó?
Tiểu Thành lắc đầu, không hề đùa:
– Thật.
Trời đã sắp hai ba giờ sáng.
Ninh Tiểu Thành không dám đi xa, nhân lúc không có Tống Phương Hoài, anh đến quầy bar thanh toán hóa đơn hôm nay rồi lái xe đến chỗ vắng người, hạ ghế xuống, chợp mắt mấy tiếng.
Lúc nằm trong xe, anh nghĩ, trước đây ấn tượng của anh về Tưởng Hiểu Lỗ chỉ là cục cằn lỗ mãng. Nói chuyện làm việc đều hùng hùng hổ hổ, nhưng rất thẳng thắn sảng khoái, có sao nói vậy, hôm nay anh mới biết, hễ là con gái…
…thì không ai không khoác lên mình một lớp mặt nạ.
…….
Tống Phương Hoài hạch toán xong thu nhập ngày hôm qua, đi ra khỏi quán bar, chắp tay sau lưng đứng bên hồ ngắm cảnh.
Ninh Tiểu Thành từ phía sau bước tới, Tống Phương Hoài quay đầu hỏi:
– Chưa tỉnh à?
– Chưa.
Trong hồ có hai con vịt trời, mọc hai sợi lông đỏ rực rỡ trên mông, rất hiếm thấy.
Ninh Tiểu Thành thích thú nhìn.
Thời tiết ấm áp, rất nhiều người ăn chiều xong đều thích ra ngoài này đi dạo, còn có những ông lão hiểu nhạc cụ ở bên hồ kéo dây đàn.
Tiểu Thành thích nhất là lúc này.
Thời điểm này đông người, ai nấy đều toát lên vẻ dễ chịu biếng nhác, tựa như cuộc sống nên trôi qua như thế.
Bên hồ văng vẳng tiếng đàn nhị du dương, Tống Phương Hoài nheo mắt.
– Nhìn gì thế?
Tiểu Thành nhìn theo.
Tống Phương Hoài cười xấu xa, không hề che giấu:
– Nhìn một cô gái.
Anh lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu đưa cho Ninh Tiểu Thành rồi tự mình nheo mắt châm lửa, thở dài:
– Thời buổi này, con gái biết kéo đàn nhị không nhiều.
Lời vừa dứt, Ninh Tiểu Thành liền nghe hiểu.
– Sao, rung rinh rồi?
– Xí, mình là kính nể, là tán thưởng.
Tống Phương Hoài cứ nhìn chằm chằm người nào đó mãi:
– Cậu nói xem, ngày mai cô ấy vẫn đến chứ?
Trong lúc họ nói chuyện, cô gái kéo đàn nhị bên hồ đứng dậy, rời đi.
Tiểu Thành nheo mắt nhìn, giống như đang xác nhận, sau đó gật đầu:
– Đến.
Tống Phương Hoài liếc anh, cười châm chọc:
– Nói cứ như con gái cậu vậy.
Ninh Tiểu Thành cười, vẫy tay về phía bên kia, hô:
– Nhị Đóa nhi!!!
…
Tưởng Hiểu Lỗ cảm thấy mình ngủ một giấc này rất dài rất dài, ngủ thẳng tới sáu giờ chiều.
Cô lầu bầu xoay người, từ từ mở mắt ra, đầu tiên là phản ứng lại một lúc: mình là ai, mình ở đâu, mình đang làm gì.
Khi biết rõ ràng, cô ngồi bật dậy.
Hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, lầu nhỏ, đệm giường to, trên đất vứt túi xách và giày của cô, tim Tưởng Hiểu Lỗ đập mãnh liệt, nhanh chóng vén chăn lên nhìn.
Cô uống nhiều rượu, nhưng không tới mức mất trí, cẩn thận nhớ lại vẫn nhớ được bảy tám phần chuyện hôm qua.
Thở dài một tiếng.
Lần này mất mặt to rồi.
Nhặt túi xách dưới đất lên, Tưởng Hiểu Lỗ rất lý trí, trước tiên ngồi trên giường gọi một cú điện thoại cho Thường Giai. Thường Giai đang tăng ca, điện thoại di động rung rung trong đống giấy A4, cô cúi đầu viết một lúc mới cầm điện thoại lên bắt máy.
– A lô?
– Cậu đang ở đâu thế?
Tưởng Hiểu Lỗ vừa nghe giọng cô ấy thì cuống lên:
– Hôm qua mình___
– Còn có mặt mũi nhắc hôm qua hả?
Thường Giai nhỏ giọng chặn lời Tưởng Hiểu Lỗ, che loa điện thoại bước nhanh ra ngoài:
– Hôm qua cậu uống say, đã nửa đêm nửa hôm, mình không biết đưa cậu đi đâu nên giao cho người mà cậu quen biết kia. Cậu tỉnh rượu rồi?
– Tỉnh rồi.
Dưới lầu có tiếng xê dịch bàn, Tưởng Hiểu Lỗ bò dậy khỏi đệm giường, đi chân trần đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.
Ninh Tiểu Thành đang đứng bên bờ hồ quay lưng về phía cô, không biết đang nhìn gì.
– Mình vẫn còn ở quán bar.
Cô rất khó xử:
– Làm sao bây giờ?
– Làm sao bây giờ gì chứ?
Thường Giai đứng trên hành lang ngoài công ty, nói chuyện rất nhỏ giọng:
– Tỉnh rượu rồi thì mau mau thu dọn về nhà chứ sao, đừng gây thêm phiền phức cho người ta. Được rồi, mình không nói chuyện với cậu nữa, đang tăng ca, hôm khác tám sau.
Tưởng Hiểu Lỗ cúp điện thoại, tranh đấu vài giây, đẩy cửa sổ mở ra, nhoài người hô lanh lảnh:
– Anh Tiểu Thành!
Ninh Tiểu Thành đang cúi đầu lấy điếu thuốc ra khỏi túi ngậm vào môi, nghe tiếng thì ngẩng đầu.
Tưởng Hiểu Lỗ nở nụ cười tinh khôi rực rỡ với anh, khoe hàm răng trắng đều.
Tiểu Thành lấy điếu thuốc xuống khỏi môi, bỏ vào hộp thuốc lá, vẫy tay với cô:
– Xuống đây.
Giống như tự nhiên đã vậy, không ai nhắc tới chuyện ngày hôm qua.
Tưởng Hiểu Lỗ đóng cửa sổ, nghe lời xuống lầu.
Trước khi xuống, cô mượn toilet của Tống Phương Hoài sửa soạn lại một chút, thu dọn đệm giường gọn gàng.
Dụng cụ đánh răng và xà phòng đều là loại dùng một lần, cô dùng nước ấm tẩy đi lớp trang điểm, đánh răng, rồi lại dùng nước lạnh rửa mặt, toilet có treo khăn mặt trên giá, Tưởng Hiểu Lỗ khựng lại, cảm thấy trực tiếp lấy dùng thì quá không lịch sự, thế là bèn tìm khăn giấy lau khô mặt.
Xách túi rác xuống lầu, lúc ra ngoài, cô tiện tay vứt vào thùng rác ở cửa.
Trong sắc trời chiều dần buông, cô để mặt mộc, mái tóc đen dài hơi xoăn bị gió thốc lên, không được chỉnh sửa kỹ, rối bời.
Ninh Tiểu Thành đứng cách đó không xa đợi cô, hơi uể oải.
Mấy lần gặp Tưởng Hiểu Lỗ trước đây, cô đều trang điểm đậm, bây giờ bất chợt nhìn thế này có thể nhìn ra chút dáng dấp của cô hồi nhỏ.
Da cô trắng, mày rậm mắt to, mặt mày sáng sủa, lúc chau mày sẽ bất giác hé môi, lộ vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Ninh Tiểu Thành xoay người, hai người rất ăn ý tiến về trước.
– Tỉnh rồi?
– Tỉnh rồi.
Tưởng Hiểu Lỗ gãi tóc, bất an nói:
– Anh Tiểu Thành, hôm qua em uống nhiều, gây phiền phức cho anh nhỉ?
Ninh Tiểu Thành nhìn xa xăm:
– Vậy tại sao uống nhiều? Rượu không phải thứ tốt đâu.
Tưởng Hiểu Lỗ gãi tóc, cảm giác được anh không thích, bèn nhanh bước đuổi theo anh, giải thích:
– Dạo này em hơi đen đủi, bạn trai cũ đến làm cùng công ty, chuyện xưa xửa xừa xưa rồi, cậu ta vì báo thù mà phỗng tay trên một đơn hàng tín thác của em, đơn hàng đó vốn dĩ em đã thương lượng xong xuôi, nửa cuối năm chỉ nhờ vào nó để kiếm hoa hồng.
Ninh Tiểu Thành gật đầu, thuận miệng hỏi:
– Ai cướp phần của em? Hạng mục nào, quỹ nào?
Tưởng Hiểu Lỗ chợt nhớ Ninh Tiểu Thành là tổ tông trong nghề này, cô sợ anh nghĩ nhiều, bèn ngậm chặt miệng không đáp.
Cô không nói, Ninh Tiểu Thành cũng lười hỏi, hai người một trước một sau đi về nhà. Động tác của họ không hẹn mà như nhau, đều chắp tay sau lưng như các đại ca đi tuần phố.
Ngoài đường đều là dân chúng tản bộ sau bữa cơm, có gia đình ba người, có tình nhân, có vợ chồng già, ai cũng có đôi có cặp, đường hẹp, có người sượt qua vai Tưởng Hiểu Lỗ, không nặng không nhẹ, Hiểu Lỗ đang đi chợt dừng lại.
– Anh Tiểu Thành.
Ninh Tiểu Thành đứng hơi xa cô một chút, quay đầu:
– Sao thế? Đi thôi, anh đưa em về nhà.
Tưởng Hiểu Lỗ thẳng thắn năn nỉ:
– Anh nắm tay em đi nhé, hai đứa mình như vầy cứ như người xa lạ ấy.
Tiểu Thành bật cười, không ngờ cô còn là người muốn khoe tình cảm.
Anh đưa tay ra, cô chạy chậm tới nhét tay vào lòng bàn tay anh, xem như nắm tay nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!