Chuyện Cũ Của Bạch Dương - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Chuyện Cũ Của Bạch Dương


Chương 19


Hai người muốn kết hôn, bước đầu tiên là làm gì? Đương nhiên là lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Dường như rất dễ dàng đạt thành nhất trí, Tưởng Hiểu Lỗ và Ninh Tiểu Thành đều bỏ qua bước thương lượng với người nhà, trực tiếp đi tới giai đoạn cuối cùng.

Giống như chuyện này không làm sớm thì trong lòng không yên tâm vậy.

Hôm đó trước khi chia tay, Tiểu Thành hỏi cô:

– Hộ khẩu của em ở đâu? Thanh Đảo hay bên này?

Hiểu Lỗ thật thà:

– Chung với mẹ em.

Tiểu Thành lại hỏi:

– Có thể lấy ra không?

Tưởng Hiểu Lỗ tranh đấu vài giây, gật mạnh đầu:

– Có thể.

Ninh Tiểu Thành quyết định:

– Tám giờ rưỡi sáng mai, anh đón em ở cổng.

Tối về nhà, cả nhà vẫn ăn bữa tối như thường, trên bàn cơm, Tiểu Thành lơ đãng hỏi:

– Mẹ, hộ khẩu nhà mình để ở đâu?

Đoàn Thụy bị hỏi, thật sự suy nghĩ:

– Hộ khẩu nhà mình… trong ngăn kéo phòng mẹ với cha con, sao, con cần dùng à?

Đoàn Thụy rất khôn khéo, người làm mẹ luôn hiểu con trai mình nhất, Tiểu Thành chỉ cần hơi hơi ngừng lại là bà chắc chắn có thể nhìn ra đầu mối.

Ninh Tiểu Thành tiếp tục nói:

– Con muốn làm giấy phép doanh nghiệp mới, cần dùng.

Đoàn Thụy ồ lên, nghĩ nghĩ, lại hỏi:

– Con làm giấy phép gì mà cần dùng hộ khẩu?

– Nói với mẹ mẹ cũng không hiểu đâu, chuyện chính sách í mà.

Tiểu Thành thuận miệng nói lung tung.

Đoàn Thụy nghĩ, con trai cũng không tới mức nói dối mình việc dùng hộ khẩu, cơm nước xong bà liền vào phòng lấy đưa anh.

Ninh Tiểu Thành nhận lấy, không nhìn nhiều, tiện tay đặt một bên.

Đoàn Thụy lo nghĩ, còn căn dặn:

– Dùng xong thì mau mau cầm về cho mẹ, đừng bỏ đại đâu đó rồi quên.

– Dạ con biết rồi, mấy ngày nay dùng xong con sẽ đem về, không quên đâu.

Ông Ninh đang cho cá ăn nghe tiếng quay đầu nhìn hai mẹ con, hơi trầm ngâm rồi chắp tay sau lưng quay đầu lại.

……

Bên này, Tưởng Hiểu Lỗ cố tình lê thê tới muộn mới về nhà.

Từ lần trước Đỗ Huệ Tâm quăng cho cô cái bạt tai, cả một tuần lễ cô không về. Mấy ngày nay cô luôn ở chỗ Thường Giai nhưng không thể cứ ỷ lại vào cô ấy, sớm muộn gì cũng có ngày phải đối mặt.

Cô cởi giày, lén lén lút lút đi chân trần vào nhà.

Chỉ có phòng Trịnh Hân còn mở đèn bàn, Đỗ Huệ Tâm và Trịnh Hòa Văn chắc là đã ngủ.

Tưởng Hiểu Lỗ nhẹ nhàng vặn mở cửa phòng Trịnh Hân, lại nhẹ nhàng đóng lại.

Trịnh Hân đang nằm trên giường đeo tai nghe xem phim, một bóng đen hiện lên ngay cửa khiến cô sợ hết hồn, cảnh giác bật dậy khỏi giường:

– Ai?

Tưởng Hiểu Lỗ đứng ở cửa, vội vàng ra dấu tay “suỵt”.

Trịnh Hân mặc đồ ngủ sợ hãi không thôi:

– Chị làm em hết hồn, về không có tí tiếng động nào hết.

Tưởng Hiểu Lỗ nhỏ giọng hỏi:

– Mẹ và chú Trịnh ngủ hết rồi?

– Ngủ rồi.

Trịnh Hân cứ nhìn chằm chằm Tưởng Hiểu Lỗ, vẻ mặt căng thẳng, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết mở miệng thế nào.

– Mấy ngày nay chị đi đâu vậy? Ở nhà ai?

Tưởng Hiểu Lỗ không đáp, đi đến trước bàn ngồi xuống, lẳng lặng thu dọn laptop và sổ ghi chép.

Trịnh Hân cuống lên, trở mình lăn xuống đất, lẹt xẹt chạy đến cạnh Tưởng Hiểu Lỗ:

– Hôm đó mẹ không cố ý đánh chị đâu, tại chị nói chuyện khiến mẹ giận quá thôi, sau khi chị đi, mẹ bị nhồi máu cơ tim cấp tính, truyền nước mấy ngày lận!

– Vậy em có ý gì?

Động tác khép laptop của Tưởng Hiểu Lỗ dừng lại, xoay người nhìn Trịnh Hân:

– Muốn chị đi xin lỗi mẹ? Hay để mẹ đánh chị thêm cái nữa?

Trịnh Hân nghẹn lời:

– Em không phải ý đó… em chỉ nghĩ… ừm, chị đừng hận mẹ nha.

Tuy Trịnh Hân quen được chiều nhưng trong lòng cũng hiểu mấy chuyện này ít nhiều đều do mình mà ra, nếu không phải cô giở công phu sư tử ngoạm ép Đỗ Huệ Tâm nhờ Tưởng Hiểu Lỗ thì cũng sẽ không làm lớn chuyện trên bàn ăn như vậy.

Mấy ngày nay trong nhà hỗn loạn, Đỗ Huệ Tâm truyền nước, Trịnh Hòa Văn lạnh mặt không để ý tới cô, việc kết hôn với Tào Tiểu Phi cũng bỏ xó, Trịnh Hân sốt ruột.

– Ưm… em cũng không phải nhất thiết muốn có chiếc xe kia, chị không cho em mua thì sau này em đi làm kiếm tiền sẽ tự mua, chị về nhà ở đi, mấy ngày tới em đi làm ở công ty hàng không, phòng này để lại cho chị, chị muốn ở thế nào thì ở.

Trịnh Hân rất thành khẩn, ngồi xổm dưới đất nhìn Tưởng Hiểu Lỗ, mũi đỏ lên:

– Chị… Dạo này chị không ở nhà, ngày nào mẹ cũng khóc.

Cô sợ lắm, sợ cái nhà này bị mình làm tan nát.

Cô khóc, lòng Tưởng Hiểu Lỗ liền mềm nhũn.

– Em đứng dậy đi, có gì từ từ nói.

Trịnh Hân không cãi nữa, ngoan ngoãn đứng lên.

Tưởng Hiểu Lỗ bình tĩnh nói lý với Trịnh Hân:

– Chị không phải không cho em mua xe. Mà là thứ em muốn đã vượt quá phạm vi năng lực của gia đình.

Tưởng Hiểu Lỗ rất mệt mỏi, nhỏ giọng nói:

– Em không thể luôn so đo với người chung quanh, em mới tốt nghiệp đại học, khởi điểm cao như vậy thì sau này một khi cuộc sống của em không thể nào tiếp tục thỏa mãn điều kiện bây giờ của em, em sẽ vô cùng khó chịu.

– Em biết rồi em biết rồi.

Trịnh Hân gật đầu như gà mổ thóc:

– Em không cần xe nữa, chỉ cần chị về nhà thôi, chuyện này xem như chưa từng xảy ra, có được không?

Tưởng Hiểu Lỗ biết bây giờ có giảng đạo lý cho Trịnh Hân, em ấy cũng sẽ không nghe lọt.

Em ấy chỉ hi vọng có thể mau chóng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn bây giờ, căn bản không ý thức được tại sao mình không muốn làm như thế.

Tưởng Hiểu Lỗ thật sự không muốn quản nữa.

Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên hỏi:

– Em biết hộ khẩu nhà mình để ở đâu không?

– Trong túi xách em.

Trịnh Hân không nghĩ nhiều, buột miệng nói:

– Liên quan đến công việc của em, hôm qua em dùng xong vẫn chưa trả cho mẹ.

Trời cũng giúp cô.

Tưởng Hiểu Lỗ không ngờ có được mà chẳng tốn công, mừng như điên:

– Em đưa cho chị được không?

– Hả?

Trịnh Hân rất kinh ngạc.

– Chị nói, em đưa cho chị được không?

Tưởng Hiểu Lỗ hắng giọng, che giấu chột dạ:

– Chị cũng cần dùng, một ngày thôi, ngày kia chị sẽ đem về. Chị có chút việc, hôm nay về chính là muốn lấy hộ khẩu.

Trịnh Hân nghi ngờ nhìn chằm chằm cô:

– Chị không phải muốn dùng hộ khẩu làm gì gì đó chứ? Bán nhà chúng ta hay muốn làm gì?

Tưởng Hiểu Lỗ trầm mặc:

– …

– Em có não tí được không, nhà này bán được à?

Vốn khi trở về, cô đã chuẩn bị kỹ càng, nháp mấy lần trong bụng, không ngờ lại như ý trời.

Cô cũng đang đấu tranh tư tưởng dữ dội.

Thấy Tưởng Hiểu Lỗ không nói lời nào, Trịnh Hân tưởng cô giận, sột soạt lấy hộ khẩu trong túi xách ra đưa cho cô:

– Nè____

Tưởng Hiểu Lỗ nhận lấy, cảm thấy hơi áy náy, chợt muốn trò chuyện cùng Trịnh Hân:

– Trịnh Hân, chị…

Trịnh Hân ngắt lời cô:

– Ai da, chị cần thì cứ cầm dùng đi. Em không nói với mẹ đâu, dùng xong nhớ trả lại cho em.

Tưởng Hiểu Lỗ bỗng cảm thấy thất bại. Dừng một lát, cô xoay người xách túi của mình lên, lấy trong ví tiền ra một cái card đưa cho Trịnh Hân.

– Trong card có ít tiền, không nhiều, mật mã là sáu số cuối của card đổ ngược, em cầm đi chọn một con xe bình thường chạy đỡ, nhiều hay ít em cũng đừng oán giận, bản lĩnh của chị chỉ có thể có bấy nhiêu thôi.

Trịnh Hân chắp tay sau lưng, xoắn ngón tay vào nhau, nhìn chằm chằm cái card kia lắc đầu:

– Em không cần. Thật đấy, em không mua đâu. Nếu thật sự cần, cha mẹ sẽ cho em…

Tưởng Hiểu Lỗ hung dữ hỏi:

– Em muốn gặm rỉa cha mẹ cả đời sao? Tương lai họ già, họ bệnh, không thể phục vụ em nữa thì em phải làm sao đây?

Trịnh Hân vô cùng xấu hổ.

Tưởng Hiểu Lỗ thở dài, cầm thuốc lá trên bàn đi ra ban công:

– Chị cho em thì em cứ lấy đi, chiếc xe này không phải đồ cưới, mà là thật sự suy tính cho em sau này đi làm, kết hôn là chuyện hai bên bình đẳng, chị không quản em, tự em suy nghĩ, chị chỉ nói đến đây thôi.

Trịnh Hân siết chặt cái card Tưởng Hiểu Lỗ cho cô, yên lặng nằm lại giường.

Đêm đã khuya, cửa kính ban công phản chiếu bóng lưng Tưởng Hiểu Lỗ.

Cô đứng một mình trong gió, châm lửa điếu thuốc trên tay.

Gió thổi mái tóc dày của cô, bóng dáng cô lẻ loi đơn độc.

Trịnh Hân chợt khóc, nghiêng mặt dùng gối lau nước mắt, lòng chua xót.

Đây là chị cô, người quản cô còn nhiều hơn cả mẹ, có lúc cô thấy chị ấy phiền muốn chết, cực kỳ ghét khuôn mặt vừa độc lập vừa kiêu ngạo đó.

Nhưng có lúc, cô lại rất muốn ỷ lại vào chị ấy, ước ao có cuộc sống như chị ấy.

……

Một đêm không ngủ, sáng hôm sau nhân lúc cả nhà còn say giấc, Tưởng Hiểu Lỗ tắm rửa sạch sẽ, thay một chiếc váy caro đen trắng kiểu dáng trang nhã, không có bất kỳ trang sức gì, bên vai phải có một cái móc hình móng ngựa màu vàng.

Cô thay đồ, trang điểm cho mình trong toilet, rất nhẹ, vẽ chút chân mày, lại thoa chút son môi. Sau đó cất hộ khẩu hôm qua Trịnh Hân đưa vào túi xách, xách đôi giày cao gót rón rén ra khỏi nhà.

Sáu giờ rưỡi sáng, Hiểu Lỗ đợi ở dưới tàng cây hôm đó Tiểu Thành nhìn cô, người bán hàng rong đi ngang qua, cô mua hai cái bánh bao trứng muối và một ly sữa đậu nành, chu miệng hút.

Tám giờ rưỡi.

Đúng giờ, một chiếc xe từ đầu phố rẽ vào, lặng lẽ dừng bên cạnh cô.

Sáng thứ hai, rất nhiều người đến Cục dân chính làm việc, bảo hiểm mức sống tối thiểu, trợ cấp, ly hôn, kết hôn, nhận nuôi, người ở đại sảnh đứng xếp hàng, gọi số, hình như trên mặt ai cũng có một câu chuyện.

Tiểu Thành ngồi cạnh Hiểu Lỗ ở hàng thứ hai, anh dựa vào lưng ghế, nhàn nhã thong dong, cô ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đầu gối, rất nghiêm túc.

Anh nhìn chăm chú cô một lát, buồn cười:

– Em không mệt à?

Tưởng Hiểu Lỗ quay đầu nhìn Tiểu Thành rồi lại quay qua chỗ khác, hơi hơi thả lỏng.

Anh hỏi:

– Căng thẳng?

Sao không căng thẳng chứ, lát nữa, thứ mà cô giao ra là nửa cuộc đời mình.

Tưởng Hiểu Lỗ oán thầm, vô thức gảy gảy nút túi xách.

Để giảm bớt căng thẳng cho cô, Tiểu Thành tùy tiện tìm đề tài nói chuyện:

– Em biết nút này tên gì không?

Tưởng Hiểu Lỗ hơi khựng lại, lắc đầu:

– Nút thì có thể có tên gì, nút kim loại, nút vuông, nút buộc.

– K.

Tiểu Thành nói một cái tên tiếng nước ngoài, ung dung nói với cô:

– Lấy từ lời của một nhà thiết kế cả đời không kết hôn, xem như là kỷ niệm.

Tưởng Hiểu Lỗ nghi ngờ nhìn anh rồi lại nhìn túi xách, lẩm bẩm:

– Vậy không quá may mắn rồi.

Tiểu Thành nở nụ cười.

Lúc này, tiếng loa đại sảnh vang lên:

– Mời số 23 đến quầy số 6 làm việc__

Tiểu Thành đứng dậy, nắm tay Tưởng Hiểu Lỗ rất tự nhiên:

– Đi.

Hai người đứng trước quầy, giao ra bức ảnh mới chụp và các loại giấy tờ, vẻ mặt chị nhân viên hòa nhã:

– Xin chào.

Ninh Tiểu Thành kéo ghế cho Tưởng Hiểu Lỗ:

– Xin chào.

Chị nhân viên lật giấy chứng minh nhân dân ra đối chiếu ảnh để xác nhận thân phận.

Hỏi:

– Ninh Tiểu Thành?

Đáp:

– Vâng.

Lại hỏi:

– Tưởng Hiểu Lỗ?

Lại đáp:

– Vâng.

– Đến kết hôn?

Đồng thanh trả lời:

– Đúng.

– Được rồi.

Hai bản giấy hôn thú vừa ra lò được máy đóng dấu chạm nổi nhẹ nhàng hoạt động, cạch_____

Từ đây, hai người chính thức thành vợ chồng hợp pháp.

……

Ra khỏi cục dân chính, hai người giống như làm một chuyện rất bình thường, Tưởng Hiểu Lỗ đi làm, Tiểu Thành cũng đi lo những việc vặt vãnh của mình.

Anh đưa cô đến công ty, lúc dừng xe, anh đề nghị:

– Buổi tối chọn một nhà hàng, mời mọi người cùng qua cho náo nhiệt, gọi bạn bè quan hệ tốt với em nữa. Nói thế nào cũng là đại sự mà.

Hiểu Lỗ gật đầu xinh đẹp:

– Được.

Tiểu Thành lại nói:

– Vậy buổi tối anh qua đón em.

– Ừ.

Tưởng Hiểu Lỗ lại gật đầu.

Trước khi xuống xe, Ninh Tiểu Thành đưa giấy hôn thú của mình cho cô, để cô cất cẩn thận vào túi xách.

Tưởng Hiểu Lỗ xuống xe đi được hai bước, mặt bỗng dưng ửng lên hai đốm đỏ hây hây.

Loại cảm giác đó rất thần kỳ, một quyển đỏ nho nhỏ chợt gắn kết hai con người vốn chẳng liên quan thành một gia đình, từ đây cô và anh gắn bó với nhau, cùng sinh sống, điều này khiến Tưởng Hiểu Lỗ sinh tồn một mình như cỏ dại nhiều năm qua cảm thấy vô cùng vi diệu.

Nhưng đồng thời, trong lòng lại nổi lên một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.

Người cô thích, người cô nguyện ở bên nhau cả cuộc đời, đã cùng cô tạo thành một gia đình.

Cô quay đầu.

Ninh Tiểu Thành vẫn đứng ở chỗ cũ chưa đi.

Cửa sổ xe hạ xuống, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô.

Tưởng Hiểu Lỗ làm mặt quỷ với anh, anh mỉm cười, dường như cách không khí cũng có thể cảm nhận được ánh mắt mờ ám của hai người, tim Hiểu Lỗ đập điên cuồng, cô vội vã quay đầu biến mất trong tòa cao ốc văn phòng.

Tâm trạng Ninh Tiểu Thành rất tốt, anh vơ lấy điện thoại di động ở trong xe gọi một cú điện thoại.

Phải chia sẻ chuyện này với người khác mới được.

Hôm nay đơn vị Thẩm Tư Lượng kiểm tra sức khỏe, anh mới bước khỏi tòa nhà lớn bệnh viện:

– A lô?

Ninh Tiểu Thành đi thẳng vào vấn đề:

– Hôm nay anh em kết hôn.

Thẩm Tư Lượng không để bụng, tưởng anh rảnh rỗi đùa mình:

– Xạo, sao mày không nói con trai mày đầy tháng sắp gọi cha đi.

– Không giỡn mày đâu, tao mới lãnh giấy chứng nhận nè.

Một chân Tư Lượng còn ở bên ngoài xe, không cười được nữa:

– Mày với ai?

……

Tưởng Hiểu Lỗ lên lầu, Thẩm Khoa đang ở tổ ba đối chiếu phí công tác và thống kê tỉ lệ đi làm của tháng này, nghe tiếng bước chân nhỏ thì quay đầu hờ hững nhìn một cái rồi quay lại dán mắt vào màn hình:

– Chị Tưởng, hôm nay chị xin nghỉ việc riêng hay nghỉ bệnh? Nếu chị không muốn nói với sếp thì em tính cho chị theo nghỉ bệnh, khấu trừ ít bao nhiêu đỡ bấy nhiêu.

Lộ Lộ bên cạnh nghe vậy không vui, ló đầu ra khỏi ngăn vuông:

– Lần trước tôi nghỉ việc riêng sao cậu không tính cho tôi theo nghỉ bệnh?

Thẩm Khoa đẩy đẩy kính mắt, đả kích người trong vô hình:

– Cô là nghỉ việc riêng sao? Cô là nghỉ kinh nguyệt thì có. (1)

(1) Ở đây bạn Thẩm chơi chữ, 例假 vừa có nghĩa là nghỉ lễ theo lệ, vừa có nghĩa là chu kỳ kinh nguyệt.

Thao tác chuột thành thục, Tưởng Hiểu Lỗ dùng mũi giày cao gót đá đá ghế Thẩm Khoa:

– Nè.

– Cái giề, không thấy đang bận sao, thức thời mau mau về làm việc đi, hôm nay tâm trạng ông Chu không tốt mà chị còn đi lung tung.

Thẩm Khoa lề mề quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Tưởng Hiểu Lỗ có chút khác thường, kinh ngạc:

– Sao chị trang điểm như vầy?

Tưởng Hiểu Lỗ đoan trang đứng phía sau Thẩm Khoa, nở nụ cười thục nữ:

– Hôm nay chị đây kết hôn.

Thẩm Khoa cười nhạo, vẫn nhìn màn hình máy tính:

– Chị? Hôm nay ra ngoài không xem lịch à? Hôm nay thích hợp động thổ, không thích hợp cưới gả.

Tưởng Hiểu Lỗ bất mãn, túm cổ áo Thẩm Khoa:

– Chị đây kết hôn đấy, làm sao?

Nói xong, cô phóng khoáng hất tóc, tuyên bố to rõ trước mặt đông đảo nhân viên tổ ba:

– Hôm nay tôi kết hôn, tối tan làm mời mọi người ăn một bữa! Ai rảnh rỗi đều có thể đến hưởng ké chút không khí vui mừng.

Cao giọng quang minh lẫm liệt như vậy, làm giật mình nhân viên lao công hành lang, giật mình mọi người đang chăm chú làm việc, giật mình cả ông Chu đang muốn ra ngoài chửi mắng Tưởng Hiểu Lỗ một phen.

Tổ ba gió nổi mây vần, mọi người vỗ tay rần rần, chị Tưởng uy vũ!!!

Bạn nói chị ấy đang đùa với mọi người để điều hòa không khí làm việc ư?

Không thể nào.

Chuyện này không tin cũng không được.

Tổ ba bình thường dùng để liên lạc bàn giao chuyện lớn chuyện nhỏ, tin tức mà Tưởng Hiểu Lỗ phát ra quá chấn động!

Ninh Tiểu Thành và Tưởng Hiểu Lỗ tân hôn mở tiệc tối cảm tạ, hoan nghênh bảy giờ tối đến Ất Thập Lục! (2)

(2) Ất Thập Lục: một trong những nhà hàng cao cấp của Trung Quốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN