Chuyện Cũ Của Bạch Dương - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Chuyện Cũ Của Bạch Dương


Chương 23


Eeeeeeee_____

Hiện trường phát ra tiếng chói tai, người điều hành vội tắt hết loa và âm ly, luống cuống đứng một bên.

Khách khứa bên dưới đã bắt đầu xì xào bàn tán.

Sắc mặt cha mẹ đôi bên cũng trở nên khó coi.

Không ai muốn phát sinh xung đột ở loại trường hợp này.

Nếu cậu tới chúc mừng tân hôn thì cửa lớn rộng mở, chúng tôi hoan nghênh, nhưng nếu cậu mang ý đồ xấu xa đến quấy rối thì các ông đây bất cứ giá nào cũng không thể cho vào.

Lý Triều Xán ơi Lý Triều Xán, người hiểu chuyện có mặt đều thở dài trong bụng, cậu làm vậy sẽ thể hiện uy phong trước mặt Tiểu Thành, nhưng… đồng thời cũng đẩy Tưởng Hiểu Lỗ lên đầu sóng ngọn gió, không phải sao?

Ngày vui của người ta mà cậu tới quậy như vậy, bất kể cậu nhắm vào ai, món nợ này vẫn tính lên đầu cô dâu.

Lý Triều Xán giống như mới từ nơi nào đó chạy về, phong trần mệt mỏi, đứng ở cửa đầy khí thế, không thèm để ý tới ai, lặp lại một lần:

– Tôi – có – dị – nghị.

Ngô Tỉnh cà lơ phất phơ chắn trước mặt Lý Triều Xán, không cho cậu vào:

– Mày là cái thá gì mà mày dị nghị? Có ý kiến thì ra ngoài nói, không thấy bên trong đang náo nhiệt à? Sao hả, cảnh sát nhân dân bây giờ cũng quản tới chuyện cưới hỏi à? Phải đem chứng minh nhân dân của cô dâu chú rể lên trình báo để chuẩn bị à?

Phía sau Lý Triều Xán có người không thích nghe, duỗi tay chỉ vào Ngô Tỉnh:

– Mày nói tiếng người à?

– Tao nói câu nào không phải tiếng người?

Ngô Tỉnh mà ngang ngược lên là không còn thân quen gì nữa hết, huống hồ anh và Lý Triều Xán không thân cũng chả quen:

– Tốt nghiệp tiểu học chưa mậy? Nghe không hiểu hả?

Lý Triều Xán trừng mắt, thình lình nắm cổ áo Ngô Tỉnh:

– Mày cmn___

– Triều Xán.

Thẩm Tư Lượng duỗi tay dạt hai người ra, đứng ở giữa, nói rất khách sáo:

– Chúng ta đều cùng lớn lên từ nhỏ, hôm nay cậu đến mừng tân hôn vợ chồng Tiểu Thành, vợ chồng họ hoan nghênh, nhưng không tiện mang theo những người này, cha mẹ cậu đều đang ở bên trong, làm lớn chuyện ra thì ai cũng khó coi, cậu muốn vào, chúng tôi không cản, nhưng một mình cậu vào thôi, còn những người này, tôi mời họ đi uống rượu mừng.

Nên lựa chọn thế nào, chính cậu suy nghĩ.

– Không vì điều gì khác, chỉ vì nghĩ cho Hiểu Lỗ.

Một câu nhỏ giọng nhắc nhở.

Vẻ hung hăng vênh váo của Lý Triều Xán vơi đi một nửa, ngơ ngác nhìn Tưởng Hiểu Lỗ bên kia.

Cô đang mặc váy cưới gả cho người khác, tay đang đeo chiếc nhẫn Tiểu Thành vừa đeo cho, nhưng vẻ lo lắng trên gương mặt là chân thực.

Lý Triều Xán nhìn rồi nhìn, bàn tay luôn nắm chặt thành nắm đấm bất giác buông ra.

Cậu quay đầu nói:

– Các cậu vất vả rồi, ra ngoài đợi mình một lát, mình đi kính ly rượu rồi ra ngay.

Có người lo lắng:

– Triều Xán, thật không cần à?

Lý Triều Xán cười:

– Không cần.

– Vậy được, đi.

Một người đưa tay ra hiệu, cả đám thi nhau rời đi, Ngô Tỉnh và Thẩm Tư Lượng nhìn nhau, theo sát phía sau, ra ngoài đóng cửa lớn lại.

Cửa đóng____

Mắt Lý Triều Xán đỏ lên, cậu đã chịu đựng cả đêm, nút áo cảnh phục toàn bộ đều mở ra, lộ chiếc áo sơ mi không đeo cà vạt bên trong, rất nhếch nhác.

Từng bước từng bước đi tới bục.

Lúc đi ngang qua bàn lễ, cha mẹ cậu đứng dậy khẽ mắng:

– Cút về nhà cho tao! Mày muốn làm gì?

Lý Triều Xán ngó lơ, dừng lại trước bục.

Hai đôi mắt, một đỏ bừng, kiềm nén, đau thương; một đen sáng, ôn hòa, bình tĩnh.

Nhìn nhau mấy giây____

Lý Triều Xán chợt cong môi cười, nụ cười trong veo, thuần khiết:

– Hôm nay là ngày vui hai người kết hôn, tôi tới chúc mừng.

– Hoan nghênh.

Tiểu Thành nhướng mày, không chút dao động:

– Mời ngồi bên dưới.

– Tôi không ngồi đâu. Đến kính hai vợ chồng mấy ly rượu, kính xong sẽ đi ngay.

Lý Triều Xán tự cầm bình rượu trên một bàn bên cạnh lên, lật ngửa ba ly thủy tinh đang úp.

Rót rượu.

– Hiểu Lỗ, cậu không có nghĩa khí, tốt xấu gì tụi mình cũng chơi với nhau từ nhỏ, thế mà mình lại là người cuối cùng trong khu biết chuyện này.

Ly thứ nhất.

– Mấy ngày nay mình bận bịu bên ngoài, không bắt máy được nên tới muộn, mình xin lỗi cậu.

Ly thứ hai.

– Hôm nay cậu là cô dâu, mình không nhắm vào cậu, Thành nhi, đều là đàn ông, hai ta uống?

Ly thứ ba.

Ninh Tiểu Thành mỉm cười, tiếp chiêu:

– Được.

Anh cũng cầm ba ly thủy tinh lật ngược lên, lần lượt rót rượu:

– Cậu và Hiểu Lỗ quen nhau nhiều năm như vậy, cậu có thể tới, Hiểu Lỗ mừng, tôi cũng mừng.

Lý Triều Xán bưng ly rượu lên, chủ động cụng với Tiểu Thành.

Cạch___

Rượu tràn ra theo mép ly, chảy xuống tay hai người đàn ông.

Lý Triều Xán giơ ly lên, chợt hô lớn:

– Ly thứ nhất! Tôi chúc Ninh Tiểu Thành và Tưởng Hiểu Lỗ tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử.

Bàn tiệc im lặng mấy giây, không biết là ai dẫn đầu, bỗng nhiên vỗ tay khen hay, tiếng vỗ tay lúc này mới nhiệt liệt vang lên chậm nửa nhịp.

Sắc mặt cha mẹ hai bên hơi dịu lại, gật đầu cười xòa ở bàn chính:

– Bọn trẻ chúng nó thích thể hiện í mà.

Tiểu Thành ngửa đầu cạn sạch, mặt không đổi tim không đập uống cùng Lý Triều Xán ly thứ nhất.

– Ly thứ hai! Chúc mọi người ăn ngon uống ngon, chơi tận hứng!

Lại là một tràng tiếng khen hay.

Tiểu Thành không chừa một giọt rượu nào.

– Ly thứ ba!

Lý Triều Xán cau mày, dạ dày nóng hừng hực, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Thành, khoát tay thần bí với anh:

– Lời này để hai ta nói riêng.

Ninh Tiểu Thành mỉm cười nghiêng người, đưa tai qua:

– Cậu nói đi.

Lý Triều Xán cắn răng, cam kết bằng sinh mạng:

– Nếu anh dám đối xử không tốt với Hiểu Lỗ, lòng mang suy nghĩ khác, tôi_____

Kế đó là những lời uy hiếp hung dữ mà cả đời Tiểu Thành chưa từng nhận!

Hai người tách ra chút khoảng cách, rượu của Ninh Tiểu Thành vẫn chưa uống, Lý Triều Xán đột nhiên ném ly rượu không xuống đất, bỏ đi không quay đầu lại.

Tưởng Hiểu Lỗ luôn đứng bên cạnh từ đầu đến cuối, chợt lên tiếng khẩn cầu:

– Anh Tiểu Thành, em muốn tiễn cậu ấy.

Tiểu Thành hào phóng cho phép:

– Đi đi, nên tiễn mà.

Tưởng Hiểu Lỗ nắm chặt làn váy, hơi do dự rồi lập tức đuổi theo Lý Triều Xán.

Lý Triều Xán đứng ở cửa nhà khách, bọn Ngô Tỉnh Thẩm Tư Lượng đang nói chuyện với mấy anh em Lý Triều Xán mang đến ở cách đó không xa.

Thấy Tưởng Hiểu Lỗ đi ra, cậu cười, vẫn dáng vẻ gàn bướng vô lễ trước đây:

– Cậu ra theo làm gì, mấy ngày trước mình nhận nhiệm vụ thống kê số nhân khẩu quanh chợ phường, bị mắc mưa hai trận, ngập úng bùn đất nên trễ nãi.

Tưởng Hiểu Lỗ tưởng cậu giận vì hôm nay không được mời nên nhìn cậu, có chút gấp gáp:

– Hôm đó mình có mời cậu, hôm nay không phải mình không tìm cậu mà là cô chú nói cậu đi công tác bên ngoài.

– Mình không có giận.

Lý Triều Xán gãi gãi đầu, cười:

– Chơi chung nhiều năm như vậy, thình lình nghe tin này nên hơi không tiêu hóa được. Theo lý thuyết, mình cũng là người nhà bên đàng gái, cũng phải được mời lên bàn chính ngồi. Gây chuyện to to chút, dọa họ thôi.

– Đỡ cho có ngày có người nghĩ bản thân là tổ tông, tưởng ghê gớm lắm.

Lý Triều Xán tiến đến trước mặt Tưởng Hiểu Lỗ, cười lưu manh:

– Để anh ta tốt với cậu một chút, đừng tưởng thật sự không có ai thèm cậu. Hiểu Lỗ của mình là một đóa hoa khắp mười dặm tám thôn đấy, hoa đuôi chó rực rỡ.

Tưởng Hiểu Lỗ bị chọc cười, rồi nhanh chóng thu lại, nghiêm túc đối diện với Lý Triều Xán.

Thiên ngôn vạn ngữ, trăm mối tơ vò.

– Triều Xán____

– Hiểu Lỗ, đừng nói nữa.

Lý Triều Xán đút hai tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn trời:

– Trước đây cậu luôn chê mình cả người đầy bùn, vốn dĩ mình đã chuẩn bị xong mấy bộ để mặc lúc lịch sự, cho cậu chút mặt mũi, cậu xem mấy thằng khốn hung hăng Ngô Tỉnh Thẩm Tư Lượng kia không ngờ lại vội vàng như vậy…

– Hiểu Lỗ, cậu nói xem, có phải chúng ta đều đã lớn hay không…

Lớn đến mức ai nấy đều lập gia đình, ai đi đường nấy, không bao giờ cùng chia sẻ tâm sự, nói hết những điều bí mật như hồi nhỏ nữa.

– Mình thật sự vui cho cậu.

Ánh mắt Lý Triều Xán đen láy nhìn cô, vẫn là nụ cười tinh khôi ấy, không pha tạp bất kỳ tình cảm phức tạp nào:

– Sống tốt nhé, mình đi đây.

Bước xuống hai bậc thang, Lý Triều Xán quay đầu, rất nghiêm túc:

– Mình có thể ôm cậu một cái không?

Tưởng Hiểu Lỗ giang tay ra.

Lý Triều Xán lại cảm thấy quá kỳ cục, bèn khoát tay không kiên nhẫn:

– Thôi đi, đã con mẹ nó là vợ người ta rồi còn ôm ôm ấp ấp cái gì, đi đây.

Hai tay Tưởng Hiểu Lỗ giơ lên từ từ thả xuống, buông thõng trên làn váy, cô nhìn Lý Triều Xán lên xe, chạy khỏi cổng lớn nhà khách. Sau đó cô xoay người bước đi, đuôi váy kéo lê trên đất, không chút dấu vết.

Sảnh lớn hôn lễ sau khúc nhạc đệm nho nhỏ ấy lại khôi phục cảnh náo nhiệt.

Tưởng Hiểu Lỗ trở về, không ai để ý những điều cô nói với Lý Triều Xán bên ngoài ___

Ninh Tiểu Thành đứng ở cửa đợi cô, Hiểu Lỗ lặng lẽ đi tới, cánh tay Tiểu Thành thuận thế đặt trên eo cô, hai bên nhìn nhau ngầm hiểu, cùng nhau trầm mặc, mọi lời nói, mọi tâm tình, đều ở trong một ánh mắt bao dung của anh.

Hai người sóng vai xoay người, đẩy mở toang cửa lớn.

Sảnh mừng màu đỏ, tiếng người hân hoan, lời chúc phúc dâng tràn.

Xe chạy cách một con đường, Lý Triều Xán ngồi trên ghế phụ che mặt, quát lớn:

– Dừng xe!

Tài xế thắng xe.

Ba bốn người ở ghế sau thăm dò:

– Triều Xán? Sao thế? Uống rượu nhiều muốn ói à?

Lý Triều Xán mở cửa ra, cố nhịn:

– Các cậu về trước đi, mình ra ngoài đi dạo chút cho tỉnh rượu.

Xe lại lái đi, mấy người trên xe trò chuyện.

– Lần này Triều Xán bị đả kích thật rồi.

– Phải đấy, cậu ấy thầm thương trộm nhớ cô gái đó lâu rồi, mình từng thấy hình nền di động của cậu ấy, sao cô ấy lại gả cho người khác chứ.

– Nếu không thì cũng không tới mức mới về là chạy vội tới đây, đúng không?

Lý Triều Xán đứng bên đường, chờ xe hoàn toàn mất hút khỏi tầm mắt mới thình lình bắt đầu chạy nhanh như điên.

Vừa chạy, vừa rơi lệ.

Đó là cô gái mà cậu yêu tha thiết, Hiểu Lỗ của cậu.

Tưởng Hiểu Lỗ cùng lớn lên với cậu, gương mặt của cô, sự rạng ngời của cô, sự hoạt bát của cô, người mà cậu khắc sâu trong xương cốt.

Cậu yêu cô. Cậu không dám nói.

Cảnh đường xá nhanh chóng vụt qua, trước mắt cậu như hiện lên từng màn từng màn chuyện cũ, Lý Triều Xán xem đường lớn thành bãi huấn luyện lúc mình làm lính, xem vỉa hè là đường chạy, xem hiện tại như kỳ sát hạch năm ngàn mét cuối năm.

Cậu chạy, cậu khóc, mồ hôi cậu rơi, như một kẻ tâm thần.

Cô nhóc mới đến, ngồi trên thềm gạch trước cửa nhà.

– Triều Xán, tại sao cậu tên Triều Xán?

– Năm mẹ mình mang thai mình, cha mình dẫn mẹ mình ra sông Tiền Đường xem nước triều cho thư giãn, lúc nước triều lên mẹ mình kích động quá, sinh mình ra luôn.

Cậu thiếu niên chống nạnh, tựa như thấy sông Tiền Đường năm ấy ầm ầm dậy sóng:

– Đặt tên Triều Xán là muốn mình mỗi ngày đều lao nhanh về trước như nước triều, sống cuộc đời xán lạn.

Cô gái dán băng gạc trên mắt lo lắng chống má:

– Triều Xán, cậu nói xem mình có thể bị mù không?

– Không đâu, mù thì mình cưới cậu.

– Tại sao mình mù thì cậu cưới mình?

– Cậu mù thì mình không được dẫn cậu qua đường lớn, không được dắt cậu đi mua sữa chua nhà bà cụ Lý, đúng không? Mình sẽ ngày ngày chăm sóc cậu.

Cô gái quay đầu đầy chán ghét:

– Vậy cũng không cần cậu cưới mình.

Thiếu nữ mười mấy tuổi, tóc thắt bím đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh, cùng cậu đi học rồi tan học.

– Hiểu Lỗ, cậu nói xem người câm đi ngủ có ngáy không?

– Không biết, chắc là có.

– Vậy buổi tối hai đứa mình xuống gầm cầu nghe xem ông Vương câm ngủ có ngáy không nhé?

– Mình không dám.

– Có mình mà, mắc gì cậu không dám?

– Ông Vương câm luôn bị người ta bắt nạt, lần trước mình thấy ông ấy nhặt chai lọ ở sau lầu chúng ta còn bị đá hai cú.

– Vậy mình về nhà tìm xẻng cho ông ấy, để lần sau ông ấy có đi nhặt chai lọ cũng có cái phòng thân.

Cô gái hai mươi mấy tuổi vừa lãnh lương, mặc đồ công sở, đeo kính râm, ném quà sinh nhật cho cậu qua cánh cửa.

Chàng trai chê bai:

– Gì thế? Quần áo à? Mình không cần thứ đồ này.

– Cậu phải học làm đẹp bản thân cho thích hợp, không thể cứ mặc một cái áo thủy thủ mãi được, tự cậu ngửi mà xem, hôi chết được.

Chàng trai kiên trì:

– Vậy cũng không cần, đằng trước đồ lính thủy này đẹp hơn đồ công nhân nhiều.

Cô gái thẳng thắn:

– Thứ này đắt lắm, cậu không cần thì tự đem trả, trả xong giữ lại 200, tiền thừa đưa lại cho mình.

Chàng trai đen bẩn cợt nhả:

– Hiểu Lỗ, nếu mình không tìm được bạn gái thì dùng tạm cậu nhé.

Cô gái tức giận:

– Mắc mớ gì lấy mình dùng tạm? Mình còn không muốn đây này, mình muốn gả cho người mình thích nhất thích nhất cơ.

Chàng trai không hiểu:

– Hai đứa mình là thanh mai trúc mã mà!

Cô gái cảm thấy lý do này không thành lập:

– Ai nói thanh mai trúc mã là phải thành một cặp?

Chàng trai nghẹn lời:

– Mình thấy trong thơ nói.

Cô gái không hiểu:

– Triều Xán, cậu có thể sống như một người lớn không?

– Vậy hôm nay sinh nhật mình, cậu nói hai câu may mắn hẳn là điều nên làm nhỉ.

Cô gái ngửa đầu, chí khí hào hùng:

– Chúc Lý Triều Xán ở trên biển bình an, dũng cảm tiến tới, tranh vinh quang cho đất nước. Chúc Lý Triều Xán tương lai có một cô gái xán lạn rực rỡ nhất.

Chàng trai vui vẻ:

– Mình thích nghe câu này.

Cô gái nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm thành kính:

– Chúc mình công việc thuận lợi, phát tài, nhanh phất. Chúc mình gả cho một người tốt, sống cả đời gió yên sóng lặng.

Cuối cùng là tiếng hô to lanh lảnh, gió pha thêm chút hồn nhiên vui vẻ của tuổi trẻ:

– Mong tình bạn chúng ta trường tồn, cuộc sống dài lâu____

Lý Triều Xán khóc, chạy, la lên tê tâm liệt phế.

Hiểu Lỗ ơi Hiểu Lỗ.

Những năm tháng đơn thuần ngày xưa ấy, quãng thời gian nhớ mãi chẳng mờ phai.

Trước nhà ụ đất bé teo, sau nhà bịt mắt chạy theo trốn tìm.

Những đêm dài nhớ mong mong nhớ, bóng dáng ai chui cả vào mơ, những sáng sớm ánh mai rạng rỡ, như nét cười cô gái nên thơ.

Quên rồi, quên cả rồi.

Mong tình bạn chúng ta trường tồn, cuộc sống dài lâu_____

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN