Chuyện Cũ Của Bạch Dương - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Chuyện Cũ Của Bạch Dương


Chương 25


Sau khi từ Nhật Bản về, trình độ thân mật của hai người tăng lên vùn vụt, dùng lời người khác mắng Tiểu Thành mà nói thì chính là có vợ quên mẹ.

Ngay cả bà Ninh cũng cảm thấy sự thay đổi này.

Tiểu Thành vào nhà đưa quà Tưởng Hiểu Lỗ mua cho cha mẹ già, đổ ào ào, lấy ra từng thứ một, đây là thuốc cao trị đau vai, đây là thuốc nhỏ mắt, có mấy món Tiểu Thành không nhớ, bèn lấy tay đẩy qua không kiên nhẫn: 

– Tự mẹ xem đi, toàn bộ đều là mua cho mẹ và cha đấy.

Đoàn Thụy mỉm cười hài lòng:

– Hiểu Lỗ có lòng, ra ngoài một chuyến còn nhớ tới chúng ta.

Bà nhìn thư phòng thấy cửa phòng ông Ninh đóng chặt, bèn nhỏ giọng hỏi:

– Con có cho vợ con mua gì không?

Bà đang ngầm thăm dò xem Tưởng Hiểu Lỗ có phải người phá của hay không.

Ninh Tiểu Thành bắt chéo chân, gãi gãi giữa trán:

– Có mua. Hai va ly đều là đồ ăn vặt.

Đoàn Thụy bật cười:

– Đúng là đứa trẻ…

Ninh Tiểu Thành tận dụng cơ hội:

– Biết người ta là đứa trẻ thì sau này mẹ tốt với cô ấy một chút, đừng nghiêm mặt hoài, Hiểu Lỗ sợ mẹ lắm.

Đoàn Thụy tỉ mỉ dọn đồ đạc, nghiêm mặt, cũng khó nén vui vẻ:

– Nó là vợ con, mẹ có thể không tốt với nó sao? Mẹ nhìn ra rồi, con mới là con trai gả rồi như bát nước hắt đi ấy. Thế nào, hai đứa ra ngoài sống có quen không, cơm ngày ba bữa giải quyết làm sao?

Cơm ngày ba bữa? Tưởng Hiểu Lỗ cho con rùa của cô ấy ăn còn chăm hơn cho anh ăn nữa kìa!

Tiểu Thành không lên tiếng, tằng hắng định đi.

Đoàn Thụy đứng dậy tiễn anh, càu nhàu:

– Mẹ không quản đâu, đói hay no là tự con tình nguyện, sau này chủ nhật rảnh rỗi thì nửa tháng về một lần, mẹ nấu đồ ăn ngon cho hai đứa.

Hai người sống cùng nhau, chỗ không hợp rõ ràng nhất là đồng hồ sinh học.

Sáng nay Tưởng Hiểu Lỗ đi làm, cô nhúc nhích trong chăn, Tiểu Thành cau mày:

– Em đàng hoàng chút đi!

Tưởng Hiểu Lỗ mơ màng duỗi tay ra, đập vào mặt anh:

– Mấy giờ rồi?

Tiểu Thành nói hươu nói vượn:

– Năm giờ năm giờ!

Tưởng Hiểu Lỗ nghĩ, còn sớm, ngủ thêm một lát cũng được. Thế là cô trở mình, ngủ thẳng tới tám giờ rưỡi.

Lúc tỉnh lại, cô giật mình, cách chăn đạp Ninh Tiểu Thành một cú:

– Đồ lừa đảo!!!

Ninh Tiểu Thành bị cô làm khổ, cũng tỉnh bảy tám phần, nằm sấp cười:

– Tám giờ của em qua chỗ anh cũng chỉ là năm giờ.

Tưởng Hiểu Lỗ vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt, thay quần áo, trước khi đi, đột nhiên cô đứng bên ngoài không chút tiếng động.

Ninh Tiểu Thành hơi ngồi dậy, ló đầu ra hỏi:

– Tưởng Hiểu Lỗ, em làm gì thế?

Cô ngậm muỗng:

– Ăn cơm.

Tiểu Thành lẹt xẹt mang giày bước ra, thấy Tưởng Hiểu Lỗ lấy hộp bơ đậu phộng trong tủ lạnh, múc từng muỗng lớn cho vào miệng.

Ninh Tiểu Thành mở rộng tầm mắt:

– Không sợ à?

– Quen rồi, trước đây sáng sớm dậy trễ đều ăn như vậy, chống đói.

Tưởng Hiểu Lỗ nói không rõ ràng, cầm túi xách ở cửa rồi mang giày cao gót:

– Em đi đây.

Ninh Tiểu Thành dựa cửa phòng ngủ, ôm vai cô:

– Bye bye.

Kéo mở cửa, Tưởng Hiểu Lỗ suy nghĩ, liếm môi, chạy trở về, ôm cổ Tiểu Thành cho anh một nụ hôn mang mùi bơ đậu phộng.

Tiểu Thành thuận thế đón lấy, đổi khách thành chủ.

Tiếp xúc lâu, bạn sẽ phát hiện Tưởng Hiểu Lỗ khá quấn người, bạn thân thiết với cô ấy, cô ấy sẽ tin tưởng bạn, vô thức ỷ lại, gần gũi bạn.

Như một chú mèo luôn muốn cào bạn một cái vào lúc bạn không chú ý.

Hôn xong__

Cô lau miệng ghét bỏ, nghiêm túc nói:

– Áy náy trong lòng, cảm thấy anh tội nghiệp quá, như đứa trẻ tự kỷ bị vứt ở nhà.

Sau đó cô giống như làm chuyện gì trái lương tâm vậy, bạch bạch bạch chạy đi.

Đi làm, cô tình cờ gặp Thẩm Khoa ở cửa thang máy, Thẩm Khoa chắp tay với cô:

– Giám đốc Tưởng, kinh doanh thịnh vượng.

Tưởng Hiểu Lỗ cũng chắp tay đáp lễ, rất có phong thái giang hồ:

– Nhờ phúc của cậu, cùng nhau phát tài cùng nhau phát tài.

Cô khoác vai Thẩm Khoa như anh em, nhỏ giọng thăm dò:

– Sao, có buôn bán à? Tình hình thế nào?

Thẩm Khoa ngẩng cao đầu, ra hiệu cho cô nhìn thẻ đeo trên ngực mình.

Tưởng Hiểu Lỗ xách hai cọng dây lên:

– Ồ, thăng chức rồi.

Thẩm Khoa có chuyện vui, tinh thần thoải mái:

– Tổng giám đốc chúng tôi và ông Chu có manh mối, hứa kết hôn, cô ấy sợ lời bàn ra tán vào nên chủ động xin điều đi Thượng Hải, trước khi đi cô ấy tiến cử tôi với sếp.

Cậu rất đắc ý:

– Thường thôi.

Tưởng Hiểu Lỗ cười dùng cánh tay huých cậu:

– Được hời còn ra vẻ, sau này tổ ba chúng tôi nhờ giám đốc Thẩm chiếu cố nhiều.

– Dễ mà dễ mà.

Thẩm Khoa ngoan ngoãn đồng ý:

– Chuyện của chị, dứt khoát chẳng từ nan. Ông Hà làm một vụ mua bán lớn, hợp tác với Chứng khoán Đồng Hoa tiến hành thu mua cổ phiếu mới và đầu tư hàng loạt vào thị trường cấp một, ban đầu đã nói là để ông Chu đi tiên phong, kết quả là tổ hai cũng muốn cướp chén cơm, đang cãi nhau ở văn phòng đấy, chị mau mau vào đi, mấy khách hàng buổi sáng đều tới rồi, tổ hai đã chờ chực từ sớm, chị đi trễ là ngay cả cặn cũng không còn thừa đâu.

Tưởng Hiểu Lỗ vừa nghe có tiền để kiếm là lên tinh thần, rất hưng phấn:

– Mật báo có thưởng, tháng sau có tiền sẽ mua kem chống nắng cho cậu.

Thẩm Khoa rất xem trọng gương mặt, Tưởng Hiểu Lỗ từng tặng cậu nước hoa, kem dưỡng tay, ô che nắng và son môi.

Vào văn phòng, Thiệu Khê là người đầu tiên lao tới cho Tưởng Hiểu Lỗ một cái ôm nồng cháy:

– Chị Tưởng, em nhớ chị chết đi được.

– Nhớ quà trong túi chị chứ gì.

Tưởng Hiểu Lỗ véo mặt Thiệu Khê:

– Sao chị có cảm giác em hơi khang khác nhỉ? Đổi kiểu tóc à?

Thiệu Khê có chút không tự nhiên, tém tém tóc:

-…Không đẹp hả chị?

– Đẹp.

Tưởng Hiểu Lỗ cười tít mắt, vứt cho cô ấy một cái hộp:

– Ăn lén nha, đừng để bị phát hiện đấy.

– Ôi!

Thiệu Khê mừng rỡ nhận lấy, không quên báo cáo lịch trình buổi sáng cho cô:

– Sếp Chu nói chị về thì mang vài giám đốc nghiệp vụ sang phòng họp, cướp một vị trí với tổ hai.

– Được, chị biết rồi.

Tưởng Hiểu Lỗ thẳng thắn sảng khoái, thu dọn xong thì vội vã cầm laptop và sổ ghi chép ra ngoài.

Cuộc họp buổi sáng, nghiệp vụ quan trọng nhất là hợp tác với Chứng khoán Đồng Hoa trong hai quý tiếp theo, chủ yếu nhắm vào việc đóng góp vốn của một công ty điện tử kỹ thuật ở Quảng Châu và một công ty công nghệ sinh học ở Chiết Giang, thịt mỡ thì ai cũng muốn chia phần, vào phòng họp nghe ông Chu và giám đốc tổ hai cắn xé tranh cãi nhau, người khác nghe thấy thú vị nhưng Tưởng Hiểu Lỗ nghe thấy tẻ nhạt.

Cô lén mở sổ ra, ồ___

Thực tập sinh dự thính phía sau kinh ngạc che miệng lại.

Tưởng Hiểu Lỗ cau mày, quăng ánh mắt uy hiếp qua:

– Câm miệng.

– Chị Tưởng lợi hại quá, trước đây khi đi học chúng em đều chơi như vậy.

Cuốn sổ của Tưởng Hiểu Lỗ mở ra, trên mấy trang cuối có một cái lỗ vuông vức, bên trong kẹp một tấm ván gỗ, trong tấm ván gỗ có mấy mảnh gỗ nhỏ vẽ ảnh chân dung Quan Vũ Tào Tháo Trương Phi vân vân.

Là Hoa dung đạo (1) hồi nhỏ dùng để luyện trí thông minh.

(1) Hoa dung đạo: một trò chơi trí tuệ của Trung Quốc, được sáng tạo dựa trên câu chuyện “Tam quốc diễn nghĩa”. Trò chơi này như sau: trong một khung hình chữ nhật (tương đương với bàn cờ của trò chơi) có đặt 10 quân cờ to nhỏ khác nhau. Trên bề mặt quân cờ đều có tên, trong đó Tào Tháo là 1 quân cờ lớn nhất, 5 quân cờ kích cỡ trung bình lần lượt là thuộc hạ của Lưu Bị tức “ngũ hổ tướng” là: Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu và Hoàng Trung, thêm nữa là 4 quân cờ nhỏ là những lính quèn. Tào Tháo bị vây tầng tầng lớp lớp, nhưng trong bàn cờ vẫn còn khe hở giữa hai ô nhỏ được coi như lối thoát của Hoa dung đạo, vì vậy Tào Tháo vẫn còn một cơ hội sống sót, ông ta có thể tận dụng cơ hội nhỏ bé này để trốn ra. Người chơi cần suy nghĩ tìm cách giúp Tào Tháo thoát ra, người chơi càng giỏi thì số bước đi càng ít.

 Trong này học vấn lớn lắm đấy.

Tào Tháo thua chạy tới Hoa dung đạo, thương binh tổn tướng, gặp phải Quan Vũ, vì báo đáp ân tình ngày xưa mới có 81 bước này. (2)

(2) Hiện nay, cờ Hoa dung đạo được ghi nhận số bước đi nhanh nhất là 81 bước.

Tưởng Hiểu Lỗ chơi quen, trước đây khi bàn về nghiệp vụ, không tới lượt cô lên tiếng nhưng cô lại không thể không tham gia, thế thì làm sao đây? Sau khi suy nghĩ, cô liền bắt chước học sinh nghịch điện thoại trong lớp học, bèn tự khoét một lỗ thủng trên quyển sổ này.

Tiểu binh nhường đường, Tào Tháo tiến lên.

Ông Chu dùng bút chỉ màn hình:

– Tổ ba chúng tôi quý trước hơn các anh 2.76 điểm, phân tích MACD và KDJ (3) của hạng mục Kiến Quang đều do chúng tôi theo, xét về năng lực và hiệu suất đều phải là do chúng tôi đảm nhận.

(3) MACD (Moving Average Convergence Divergence) là một trong những ứng dụng để tìm điểm mua và bán cổ phiếu tiềm năng. KDJ là một công thức (công cụ, giống MACD, nhưng nó nhạy cảm hơn MACD). (Nguồn: đi hỏi, người ta bảo sao hay vậy chứ không biết đâu -_-)

Triệu Vân, Hoàng Trung ở trái phải tiến lên một bước, nhanh chóng bao vây.

– Tổ ba các anh chủ yếu là bên bất động sản và xây dựng thành phố, còn bên thị trường chứng khoán thì rõ ràng tổ hai chúng tôi chiếm ưu thế, huống hồ bên anh còn có tiền lệ nhân viên làm trái quy tắc, xét về góc độ an toàn và chuyên nghiệp thì phải giao cho chúng tôi mới đúng.

Ông Chu châm biếm lại:

– An toàn? Mùa đông năm ngoái, vụ ầm ĩ trên báo về nhân viên nhảy lầu là của tổ các anh mà? Chuyên nghiệp? Cuối năm, tin tức kiểm toán tra ra sai sót hơn hai triệu cũng là của các anh nhỉ?

Trương Phi tạt ngang, tiểu tốt trấn giữ.

Giám đốc nghiệp vụ tổ hai Đới Vệ nở nụ cười giấu dao:

– Giám đốc Chu, chúng ta đừng ai cướp của ai nữa, tổ ba các anh có bản lĩnh, chúng tôi công nhận, gọi mấy giám đốc nghiệp vụ đem các hạng mục chứng khoán năm nay ra đây, chúng ta dùng thực lực nói chuyện cho sếp xem, đừng có như đàn bà bám riết vào mấy chuyện quá khứ mà nói.

Tào Tháo giận dữ, tấn công hai bên, trực diện Quan Vũ.

– Nói cho cùng thì quan hệ với Đồng Hoa là của bên tôi, là ai đánh hơi thấy ngon liền vểnh đuôi cướp hả.

“Khụ!!!”

Quan Vũ gầm lên giận dữ, ông Hà ngồi ngay ngắn trước bàn hội nghị, quyết định:

– Quan hệ là do tổ ba lôi kéo, vụ thị trường cấp một, các anh làm đi.

Phù____

Thở phào một hơi dài, cuối cùng Tào Tháo nhẹ nhàng được đưa ra khỏi tấm gỗ.

Muốn dùng người, động viên cũng là một kế sách quan trọng:

– Tổ hai theo thu mua, kịp thời quan tâm chính sách và biến hóa.

Gia Cát Lượng vung tay sảng khoái, ngư ông đắc lợi:

– Tan họp!

Tiếng dịch ghế lác đác vang lên, Tưởng Hiểu Lỗ nối đuôi đi ra, giám đốc tổ hai Đới Vệ nhanh bước đuổi theo cô:

– Giám đốc Tưởng!

Tưởng Hiểu Lỗ quay đầu lại:

– Có chuyện gì?

Đới Vệ ân cần nói:

– Trưa rồi, tôi mời cô ăn bữa cơm.

Tưởng Hiểu Lỗ không hiểu gì cả:

– Cơm trưa thì khỏi đi, tôi có hẹn với em gái rồi.

Đới Vệ không chút lung lay:

– Vậy cũng được, tôi mời cả hai người luôn.

Tưởng Hiểu Lỗ dừng lại, ôm quyển sổ nhìn anh ta:

– Giám đốc Đới_____

– Sao?

Đới Vệ tưởng cô đồng ý, mắt sáng lên:

– Ăn gì?

Tưởng Hiểu Lỗ thở dài, nói rất nhỏ:

– Sếp đang ở phía sau nhìn tôi, nếu tôi cứ thế đồng ý thì ngày mai người cuốn gói ra đi là tôi đấy.

Đới Vệ là giám đốc nghiệp vụ giống như cô ở tổ hai, cũng là đối thủ cạnh tranh của Tưởng Hiểu Lỗ trong công ty, trình độ học vấn cao, con người không tệ, thích kiếm chút thu nhập riêng khi làm việc, anh ta vừa lên tiếng là cô đoán được mấy phần.

Đới Vệ gật đầu, cũng rất biết diễn trò:

– Được, vậy khi nào rảnh nói sau.

Buổi trưa, Trịnh Hân hiếm hoi hẹn Tưởng Hiểu Lỗ ăn cơm, chưa nói muốn làm gì, Tưởng Hiểu Lỗ buồn bực nhưng lần đầu Trịnh Hân chủ động, cô là chị, bận đến mấy vẫn phải dành thời gian ra gặp.

Nơi gặp nhau không xa công ty Tưởng Hiểu Lỗ, là một tiệm pizza thức ăn nhanh dưới lầu, Tưởng Hiểu Lỗ đến sớm, gọi ít thức ăn, vừa uống soda vừa đợi.

Qua mười mấy phút, Trịnh Hân lái chiếc xe Ninh Tiểu Thành tặng trước đó tới.

Em ấy mặc đồng phục tiếp viên hàng không, tóc búi lên, quấn khăn lụa, vẫy tay với cô ở xa xa. Cô ngồi bên cửa sổ ra hiệu cho em ấy vào.

Vừa ngồi xuống, Trịnh Hân gọi một tiếng “chị” hơi câu nệ rồi nói:

– Chị và anh Tiểu Thành hưởng trăng mật xong rồi?

– Ừ.

Tưởng Hiểu Lỗ đưa dao nĩa cho em ấy:

– Hiện em vẫn đang huấn luyện à? Sao hôm nay lại muốn tới chỗ chị vậy?

Trịnh Hân cuốn một ít trong mồm, ăn chậm rãi, nói:

– Cũng không có chuyện gì… chỉ là tới thăm chị thôi.

– Huấn luyện mệt không?

Tính tình Trịnh Hân hay lơ lửng không rõ ràng, Tưởng Hiểu Lỗ đánh giá bộ đồng phục:

– Cũng ra dáng đấy, đẹp lắm.

Trịnh Hân than thở, cắn nĩa:

– Mệt chết được, đứng suốt cả ngày, tối về ký túc xá là bắp chân sưng phù lên, ấn là ra một cái lỗ.

Tưởng Hiểu Lỗ dựa vào ghế mềm:

– Cái đó em phải chườm nóng vào, thực sự không được thì mua thuốc cao về dán.

Không hiểu sao, cô chợt cảm thấy hình như Trịnh Hân đã lớn. Thái độ của em ấy đối với cô, và cả giọng điệu nữa, nếu là trước đây, hai chị em không thể nào nhã nhặn hòa bình ngồi nói chuyện với nhau như thế.

Trịnh Hân nhìn quanh, đều là dân văn phòng đến ăn trưa, có người còn xách theo sổ sách làm việc.

– Trước đây đi học thì chẳng thấy gì, đi làm rồi mới biết chênh lệch giữa người và người rất lớn.

Trịnh Hân cụp mắt, khẩy khẩy miếng lót đồ ăn, ủ rũ:

– Chị, em có chút hối hận vì trước đây không học hành tử tế rồi.

Trịnh Hân năm đó thi đại học làm sinh viên nghệ thuật, thành tích học văn hóa không cao, mấy năm đại học cũng không học hành tử tế, thời gian hoàn toàn bỏ phí.

Dạo này đang huấn luyện tiếng Anh ngành hàng không, rất nhiều nữ tiếp viên hàng không trong nhóm là sinh viên tốt nghiệp đại học, không chỉ ngoại hình ưu tú mà tố chất bên trong cũng rất cao, bất kể là về năng lực học tập hay về đối nhân xử thế, Trịnh Hân đều cảm thấy mình khiếm khuyết rất nhiều.

Bình thường cùng đám bạn chơi bời ăn nhậu, lừa tiền cha mẹ, đeo túi hàng hiệu, đua đòi dòng điện thoại mới nhất, có bạn trai nhà giàu đưa đón, rất nở mày nở mặt, nhưng một khi bị vứt vào hoàn cảnh hoàn toàn khép kín, chạy trên cùng một vạch xuất phát thì cao thấp liền thấy ngay.

– Em bị kích thích hả?

Tưởng Hiểu Lỗ không hiểu, nghiêng người qua nhìn chằm chằm Trịnh Hân:

– Có chuyện cần chị giúp? Nói đi, chị chuẩn bị tâm lý xong rồi.

– Ai da.

Trịnh Hân xấu hổ cúi đầu:

– Nói với chị mấy lời thật lòng, chị không nghe thì thôi.

Tưởng Hiểu Lỗ nghiêng đầu, nói thẳng:

– Em đây là gặp khó khăn với người ngoài, lương tâm trỗi dậy mới nhớ tới chỗ tốt của chị chứ gì.

Trịnh Hân không lên tiếng:

– Chỉ là… chỉ là trong lòng rất ấm ức.

Tưởng Hiểu Lỗ ôm vai, đợi cô ấy lẩm bẩm đoạn sau.

– Chị nhớ lần trước chị đưa đồ cho em, gặp phải tiếp viên trưởng Kiều Dương không?

Dạo này rất có duyên với Kiều Dương nhỉ, Tưởng Hiểu Lỗ gật đầu:

– Nhớ.

– Chính chị ta giới thiệu em thi tiếp viên hàng không, nói em là hạt giống tốt, lúc bắt đầu giới thiệu em đi thì khen em lên trời.

Trịnh Hân nói có chút ấm ức:

– Ban đầu em nghĩ nếu em đi thì có chị ta là người quen, lại là giáo viên huấn luyện, em không cầu chị ta nới lỏng cho em vì quen biết nhưng tốt xấu gì cũng nên đối xử bình đẳng, nhưng chị ta cứ bới móc chỗ xấu của em khiến em mất mặt trước mặt mọi người.

Bước chân sải bước lớn thì:

– Trịnh Hân, đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đây không phải là sân khấu chữ T của người mẫu, em phải đoan trang hòa nhã, sao vẫn không bỏ được tính kiêu ngạo thế?

Bưng đồ uống mà tay không vững thì:

– Nhìn em là biết bình thường ít làm việc nè, tiểu thư quá, nhưng làm nghề của chúng ta có ai mà chẳng phải bảo bối trong nhà?

Chị ta phê bình không hề nghiêm khắc nhưng lại nói rất nhiều lời không thoải mái, khiến Trịnh Hân cảm thấy mình cực kỳ tệ hại.

– Cô ta không thể vô duyên vô cớ tìm được chỗ sai của em, cô ta nói em nghĩa là em làm không đúng, lần sau sửa lại, đừng để cô ta moi được khuyết điểm của em.

Tưởng Hiểu Lỗ nói, cô không thể giúp Trịnh Hân nói xấu Kiều Dương, như vậy chỉ khiến Trịnh Hân càng cảm thấy mình oan ức hơn, đi làm thì không còn là đứa em út mỗi ngày được cưng chiều nữa, để em ấy bị phân biệt đối xử một chút cũng có chỗ tốt.

Nhưng Tưởng Hiểu Lỗ cũng càng phản cảm với Kiều Dương hơn, biết mục đích của cô ta không đơn giản:

– Em cách xa cô ta chút, nếu nói có giao tình thì công việc tiếp viên hàng không là tự em thi đậu bằng sức mình, không hề được lợi gì từ cô ta, không cần phải cúi đầu nhìn sắc mặt cô ta, người khác thế nào thì em thế nấy.

– Dạ.

Trịnh Hân tin tưởng gật đầu, nói tiếp:

– Chị, em có một chuyện muốn nói cho chị biết. Em cảm thấy Tống Bồng có lẽ thích anh Tiểu Thành.

Hôm đó Tống Bồng đến sân bay đón Kiều Dương, gặp phải bọn Trịnh Hân đến công ty kiến tập, bèn hàn huyên mấy câu, thái độ của Tống Bồng rõ ràng lãnh đạm hơn trước đây rất nhiều, vả lại câu hỏi đều rất có tính mục đích:

– Hân Hân, chị em quen anh Tiểu Thành khi nào thế?

– Hai người họ yêu đương bao lâu?

– Anh Tiểu Thành có qua nhà em không?

– Hai người họ đi trăng mật rồi à?

Trịnh Hân hỏi gì cũng đáp không biết không biết, cũng vì trong lòng tức giận Kiều Dương nên cố ý giở chút khôn vặt, cuối cùng khi thấy xe của Trịnh Hân, Tống Bồng kinh ngạc:

– Đây là xe anh ấy mà?

– À, anh rể tặng em, ảnh không nỡ để chị em chi tiền cho em.

Trịnh Hân cười với Tống Bồng rồi kiêu căng rời đi.

Từ đó về sau, quan hệ giữa Trịnh Hân và Tống Bồng trở nên cứng ngắc, thỉnh thoảng gặp nhau ở sân bay cũng không nói một lời.

– Em cảm thấy con người chị ta nói chuyện làm việc đều rất có mục đích, chị cẩn thận chút, đừng để chị ta đào góc tường.

Trịnh Hân bưng ly nước lên:

– Tuy không biết chị và anh Tiểu Thành quen nhau thế nào nhưng em luôn cảm thấy hai người không ổn định. Sợ người khác bắt nạt chị.

– Ừ, chị biết.

Tưởng Hiểu Lỗ quay đầu vờ như nhìn ra ngoài cửa sổ, kỳ thực trong lòng rất cảm động, hai chị em đều không phải người giỏi biểu đạt tình cảm, Tưởng Hiểu Lỗ nóng tính, Trịnh Hân sĩ diện, Trịnh Hân có thể nói ra lời như vậy là rất hiếm thấy.

Ngô Tỉnh buồn bực nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Thành, chợt đưa điện thoại đến trước mặt anh.

– Trước đây ngày nào cũng trưng cái đức hạnh sống chết mặc bây, nhìn lại mày bây giờ xem, nè, nhìn kỹ đi.

Ngô Tỉnh khẽ mắng:

– Uống ly nước cũng cười phóng đãng.

Ngô Tỉnh càng nói, Tiểu Thành càng cười xấu xa.

Chị hai của Ngô Tỉnh gả cho một anh họ của Tiểu Thành, lúc đứa trẻ đầy tháng, Tiểu Thành và Tưởng Hiểu Lỗ đang ở bên ngoài, bây giờ về, anh đem bao lì xì qua cho Ngô Tỉnh.

– Mấy ngày trước mày làm gì Thường Giai đấy? Nghe nói theo đuổi muốn sinh con với người ta hả? Thường Giai gọi điện thoại cho Tưởng Hiểu Lỗ chửi té tát, ngay cả tao cũng chửi.

Thường Giai đầu bên kia điện thoại rất hùng hồn khí thế, Tưởng Hiểu Lỗ rụt vai, đưa điện thoại đến bên tai Ninh Tiểu Thành:

– Tưởng Hiểu Lỗ, mình không phải nói cậu, ông xã cậu quen biết loại người gì thế? Lưu manh! Vô lại! Quả thực không biết xấu hổ! Mấy ngày trước anh ta đứng dưới lầu cầm loa nói muốn sinh con với mình, cậu tạo ảnh hưởng gì cho mình thế này? Mình còn muốn sống trong khu nữa hay không đây? Bây giờ chỉ cần mình về nhà là vội vàng cởi giày vọt lẹ lên lầu, chỉ sợ bị hàng xóm phát hiện.

Tưởng Hiểu Lỗ bị chọc cười khúc khích, không ngờ Ngô Tỉnh là người như vậy:

– Vậy cậu đừng để ý tới anh ta nữa!

– Mình không để ý tới anh ta?

Thường Giai chống nạnh gào thét:

– Mình không để ý tới anh ta, anh ta ngày ngày lái chiếc Mitsubishi cùi tới công ty chặn mình!

Ninh Tiểu Thành khuyên Ngô Tỉnh:

– Mày làm hòm hòm là được, đừng có quá mức khiến một cơ hội nhỏ cũng không có.

– Gì mà hòm hòm, chuyện này chưa xong đâu, tao nghĩ hết rồi, buổi chiều cô ấy có một buổi tọa đàm ở Đại học Ngoại ngữ, lát nữa tao nghiên cứu, tao theo cô ấy, cô ấy đi đâu tao đi đó.

Ngô Tỉnh suy nghĩ thẳng thắn, khi đã chọn người nào là theo đuổi cho bằng được mới thôi.

Tiểu Thành mắng:

– Một thằng học lịch sử quân đội như mày mà đi nghiên cứu ngoại ngữ cái đếch gì. Theo đuổi con gái đâu phải bám dính dai như đỉa như mày, Thường Giai người ta thông minh, nếu có ý với mày thì đâu cần mày chủ động.

Bị chọc trúng chỗ đau, Ngô Tỉnh nằm hừ hừ, giọng lạnh tanh:

– Sếp cô ấy hơn cô ấy hai mươi mấy tuổi, con cũng đã 18 rồi, mày nói xem, cô ấy còn yêu thầm cái gì chứ…

Tiểu Thành dụi thuốc, đứng dậy:

– Tao đi đây, dù sao lời cần nói tao đã nói, nghe hay không tùy mày.

– Buổi tối cùng ăn cơm chứ? Tán dóc thêm với tao.

Ngô Tỉnh nằm ngửa trên sofa, không đứng dậy tiễn, thật sự bị Thường Giai hành hạ tới bó tay.

– Không rảnh, buổi chiều lão Tống của Chứng khoán Đồng Hoa tới tìm tao, muốn mượn mấy người trong tay tao giúp ông ấy đi Quảng Châu dùng tiền, buổi tối thì có buổi tụ họp bạn cấp hai.

– Ồ, bạn cấp hai của mày còn à?

Ngô Tỉnh lại ngồi dậy:

– Bạn cấp hai của tao không biết đi đâu rồi, hơn nữa, không phải mày chưa từng tham gia chuyện chứng khoán của họ sao, béo bở chả bao nhiêu mà nguy hiểm, làm tốt hay làm xấu đều không tiện bàn giao.

– Miệng mồm đừng có ác vậy mậy.

Ninh Tiểu Thành truyền thụ kinh nghiệm cho Ngô Tỉnh như một người từng trải:

– Trước đây sao cũng được, nhưng giờ có gia đình rồi, không thể ngày ngày chờ chực nữa mà phải kiếm chút chuyện để làm, phải biết vươn lên.

– Haiz____làm đàn ông thiệt mệt…

Ngô Tỉnh nằm trở lại, nhìn đăm đăm lên trần nhà:

– Nhớ ban đầu một mình mày tự do tự tại biết bao nhiêu, các anh em nằm mơ cũng muốn sống như mày, thế mà mày thì hay, tự mình tìm tội. Kết hôn, kết hôn làm gì chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN