Chuyện Cũ Của Bạch Dương
Chương 28
Bệnh viện lớn người đông nườm nượp, Tiểu Thành lái xe mấy vòng ở bãi đậu xe mới miễn cưỡng tìm được một chỗ trống chui vào, vừa xuống xe, ông lão thu phí ở xa xa kêu gào:
– Nè! Nè! Đừng đậu ở đó____
…
– Đằng trước là kho, cậu chắn ở đây lát nữa xe không ra được.
Lúc dừng xe, Ninh Tiểu Thành đã nắm chắc trong lòng, giấy niêm phong của kho đã ố vàng, xe ra vào chắc chắn không đi cửa này, cái chỗ bỏ hoang không biết bao nhiêu năm, ông lão ngày ngày vì bảo vệ quyền uy của mình trên cái mảnh đất nhỏ này mà chỉ huy sai khiến nọ kia.
Trước đây đến bệnh viện, ông Ninh có đãi ngộ, lúc ông mới phẫu thuật xong không thể đi, bác sĩ chủ trị khám cho ông vì nịnh nọt mà cho một thẻ vào kho, để xe có thể trực tiếp vào hầm để xe chuyên dụng của bác sĩ, bây giờ gấp gáp thì phải tùy cơ ứng biến.
– Ông ơi____
Tiểu Thành bước xuống xe, vẻ mặt tươi cười:
– Ông châm chước cho cháu với, người yêu cháu đang cấp cứu bên trong, chờ cứu mạng đấy, chỉ một lát thôi, sẽ đi ngay mà.
Ông lão chắp tay sau lưng, trước ngực đeo một cái yếm:
– Mười người tới đây thì có chín người gấp, ai cũng vậy sao được?
– Vâng.
Ninh Tiểu Thành lấy hai điếu thuốc đưa qua, hiểu quy củ:
– Ông vất vả rồi, đi ngay, đi ngay mà.
Ông lão nhận lấy, híp mắt nhìn chữ trên đầu lọc thuốc, tằng hắng một tiếng, lão luyện đưa tay ra sau lưng:
– Nhanh lên đấy.
– Vâng, yên tâm ạ.
Anh sải bước về phía tòa lầu cấp cứu, ông lão theo sau bép bép miệng, rất vui vẻ, thằng nhóc này được lắm.
Bọn trẻ thời buổi này chịu cúi đầu nói lời hay không nhiều, chỗ đỗ xe bệnh viện tấc đất tấc vàng, ông đã gặp rất nhiều tổ tông không nói tiếng nào đã làm mình làm mẩy.
Ông không cho mà vẫn đỗ xe, vừa xuống xe liền mắng, cái ông già này, tôi cứ đỗ đấy thì làm sao? Đất nhà ông à mà ông làm căng thế? Nào ai nói với ông là muốn vào trong thăm bệnh nhân hay tiễn đưa thân thích?
Ông là một ông lão gàn bướng, không phải không hiểu tình người, cũng không phải vì hai điếu thuốc, thứ ông muốn là một thái độ tốt có qua có lại.
Bệnh viện là nơi nào? Nhìn tình người ấm lạnh, xem trăm mặt thế gian.
…
Tưởng Hiểu Lỗ được người khác dìu trong bệnh viện người qua kẻ lại, đẩy xe lăn đi, từ lầu bảy tới lầu mười hai, cuối cùng lấy kết quả chụp X-quang, xếp hàng chờ bác sĩ khám.
Khi vào phòng, cô va phải một cô gái đến khám trước.
Cô ấy rất gầy, đeo khăn quàng cổ, luôn không chịu ngẩng đầu.
Tưởng Hiểu Lỗ ngồi xe lăn lén nhìn cô ấy, trên mặt cô ấy đều là vết bầm tím, cánh tay bị treo băng tam giác, chắc là gãy xương.
Lúc cô vào, bác sĩ vẫn đang lắc đầu than thở:
– Haiz, loại người gì cũng có. Thấy chưa, bạo lực gia đình, tay bị đánh gãy.
Tưởng Hiểu Lỗ rất cảm tính, luôn cảm thấy giống như từng quen biết cô gái kia:
– Sao cô ấy không báo cảnh sát?
– Một người muốn đánh một người muốn bị đánh, đến chỗ tôi mấy lần rồi, tôi cũng có khuyên, nhưng cứ nể mặt chồng, không nhẫn tâm, tôi không quản được. Cô bệnh gì?
Tưởng Hiểu Lỗ ngoan ngoãn đưa ảnh X-quang qua.
Bác sĩ lấy đưa ra ánh sáng xem, rồi xoa nắn chân cô, ừm, rách dây chằng.
– Tĩnh dưỡng nhé, tôi viết cho cô tờ giấy, lát nữa đến chỗ nằm viện tìm y tá thoa thuốc cho cô, ngoại trừ chân, còn chỗ nào không khỏe nữa không?
Tưởng Hiểu Lỗ hơi ỉu xìu:
– Cả người đều đau.
Bác sĩ cúi đầu viết bệnh án:
– Ngã thế nào?
– Thì____
Tưởng Hiểu Lỗ huơ tay:
– Hụt chân, từ cầu thang ngã xuống.
Bác sĩ cười, trêu chọc:
– Không lăn một vòng à?
Tưởng Hiểu Lỗ bất mãn:
– Lăn mấy vòng ấy chứ.
– Không sao đâu, nào, để tôi xem.
Bác sĩ vạch mí mắt Tưởng Hiểu Lỗ ra, dùng đèn pin soi:
– CT đầu không tìm bác sĩ trên lầu khám à? Tay chân chỉ bị trầy da, không sao, lát nữa thoa ít thuốc khử trùng.
Bệnh án đưa qua, Tưởng Hiểu Lỗ lại bị đẩy về nơi nằm viện.
Sắp đến giờ cơm tối, liên lụy tới người ta, y tá cũng đã ăn lót bụng ở phòng trực, cô không tiện để đồng nghiệp ở với mình mãi, khi sắp xếp được một giường bệnh tạm thời ở hành lang, cô liền khuyên họ đi.
– Một mình cô được không đấy? Có một chân làm gì cũng bất tiện, đợi người nhà chị tới rồi tụi tôi hẵng về.
Đồng nghiệp cầm túi xách và đồng hồ đeo tay của Tưởng Hiểu Lỗ mà ban nãy cô vào chụp X-quang nên họ giữ giúp, bây giờ trả lại:
– Lúc nãy điện thoại cô cứ reo mãi, tôi không bắt máy, có phải chồng cô không? Cô hồi âm lại đi.
– Ừ, hồi nãy tôi nhắn tin cho anh ấy, lát nữa anh ấy đến ngay í mà.
Tưởng Hiểu Lỗ sĩ diện, vờ như thật:
– Chắc đang ở trên đường.
– Vậy chúng tôi đi nhé?
Tưởng Hiểu Lỗ vẫy tay với các cô ấy:
– Bye bye. Hôm nay cám ơn mọi người, đợi tôi khỏe sẽ mời hai người cùng đi ăn cua lông (1) dưới lầu.
(1) Cua lông: còn gọi là cua Trung Quốc, đặc sản Thượng Hải.
Đồng nghiệp vẫn chưa hết hoảng:
– Haiz, chỉ cần cô không sao là được, giày cao gót cao như vậy, dọa người ta chết mất, không gãy xương là may lắm rồi.
Tưởng Hiểu Lỗ che mặt xấu hổ:
– Đừng nhắc chuyện này nữa được không?
Đồng nghiệp nhớ tới dáng vẻ chật vật đu tay vịn của cô thì không nhịn được cười:
– Rồi rồi, chỗ ông Chu tôi sẽ nói giúp cô một tiếng, cứ dưỡng cho tốt nhé.
…
Hai đồng nghiệp xuống lầu trùng hợp gặp Ninh Tiểu Thành đang chờ thang máy ở sảnh đăng ký, bèn kêu một tiếng, bước tới chào:
– Giám đốc Ninh, trên lầu mới nhắc anh cái rột đấy!
Ninh Tiểu Thành ngẩng đầu sững sờ, thầm nhủ tôi đâu quen hai cô.
– Anh đến thăm chị Tưởng à?
Tiểu Thành lập tức hiểu ra, là đồng nghiệp của Tưởng Hiểu Lỗ, anh bèn cất điện thoại di động, chào:
– Xin chào.
– Cô ấy ở khu nằm viện, lầu 17, ban nãy tụi tôi hỏi anh, sợ cô ấy ở một mình bất tiện, cô ấy nói anh đang trên đường, anh tới nhanh thật.
– Tôi đang định gọi điện thoại hỏi cô ấy ở tầng mấy đây, sao, cô ấy bị thương nghiêm trọng không?
Ninh Tiểu Thành đứng ở cửa thang máy bắt chuyện với đồng nghiệp Tưởng Hiểu Lỗ, hỏi dò tình huống.
– Rách dây chằng, chắc chắn không đi được rồi, bệnh này phải dưỡng.
– Sao lại ngã?
– Hụt chân, “rầm” một tiếng ngã xuống, khoảng năm sáu bậc thang.
Thang máy đi lên bên kia vừa đến lầu một.
– Cứ tay chân vụng về không bớt lo, hôm nay phiền hai cô rồi.
Tiểu Thành lịch sự nhường đường, khách sáo tạm biệt:
– Tôi lên xem thử.
– Tạm biệt.
Hai đồng nghiệp nữ tay nắm tay rời đi, không quên tám chuyện:
– Chị Tưởng thật tốt số, gả cho người chồng tốt.
Có giáo dưỡng có mặt mũi.
Vừa nghe tin là chạy tới thật nhanh.
Người kia kết hôn đã được bảy tám năm, rất có kinh nghiệm:
– Tân hôn nên dính nhau thôi, em đợi tới cái tuổi của chị thì nhìn nhau cũng thấy phiền, lọ dầu trong nhà ngã còn không thèm đỡ kìa. Có điều___
Cô ấy cụp mắt thở dài:
– Cô ấy đúng là tốt số, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, có lẽ cái chua xót của người ta, chúng ta không nhìn thấy.
…
Ninh Tiểu Thành lên tới lầu 17, vừa quẹo qua thì thấy Tưởng Hiểu Lỗ.
Một mình cô ngồi trên giường bệnh tạm ở hành lang, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Cổ chân cô quấn băng, chân vểnh lên cứng ngắc, không dám cựa quậy.
Hành lang thỉnh thoảng có bệnh nhân hoặc người nhà tới tới lui lui, khó tránh đụng phải cái chân bị thương của cô, người ta đi ngang qua muốn tránh cô, cô cũng không muốn đụng người ta, chống hai tay trên giường ngửa ra sau, mấy lần như vậy, nhìn rất đáng thương.
Thế mà còn không quên tán gẫu.
Đối diện giường cô là một người phụ nữ, hình như con gái bị bệnh, cô bé nằm trên giường đợi bác sĩ khám.
– Cô bé sao thế?
– Hai bắp chân không có sức, không đứng dậy nổi.
Mắt người phụ nữ đỏ lên, nhìn con gái trên giường bệnh:
– Nó sáu tuổi rồi, đi múa được hai năm, sau này… e là không đứng lên được nữa.
Ồ___cô còn bi thương gật đầu với họ.
Tiểu Thành nhìn cô một lát, hai tay đút túi quần, ung dung bước tới, đứng trước giường.
Tưởng Hiểu Lỗ ngẩng đầu, thấy là anh, vẻ mặt thoáng chốc nhăn nhó.
– Bị thương chỗ nào?
– Bị thương chỗ nào cũng không cần anh lo.
Ninh Tiểu Thành ý thức được đứng thế này thì có chút ý từ trên cao nhìn xuống, bèn mặt dày ngồi xuống cạnh cô, khom lưng đụng vào dải băng trên chân cô.
Chân phù dữ dội, quấn băng cũng có thể thấy nó to ra một vòng.
Tiểu Thành thở dài, lẩm bẩm:
– Anh không lo cho em thì em làm sao đây? Anh không lo cho em mà em nói với người ta anh đang ở trên đường à?
Bị vạch trần lời nói dối, Tưởng Hiểu Lỗ đỏ mặt, nhưng vẫn rất khí phách:
– Em có thể bò về.
– Bò về? Cứ thế này mà bò? Xe lăn cao giá quá nhỉ.
Anh dùng mũi chân đá đá chiếc xe lăn bên giường cô:
– Tới năm nào tháng nào mới về được. Anh hỏi em, em không gọi điện thoại cho anh làm sao biết anh đang trên đường?
Tiểu Thành chơi xấu, lôi chuyện cô nói dối ra trêu cô, ra vẻ thâm trầm:
– Ờ, dùng ý niệm suy nghĩ, nhắm mắt là biết anh tới, còn đang trên đường nữa chứ. Hai đứa mình đủ tâm linh tương thông ha.
Tưởng Hiểu Lỗ xấu hổ:
– Đàn ông như anh sao xấu miệng thế!
Ninh Tiểu Thành cười ha ha, lại gần nhìn cô, lần này thái độ rất tốt:
– Còn giận à?
Và một tiếng đau thương:
– Anh sai rồi.
Anh đưa tay chạm vào cô, không biết vô tình hay cố ý cho cô thấy vết máu uy phong lẫm liệt trên mu bàn tay.
– Tránh ra.
Tưởng Hiểu Lỗ đánh vào tay Ninh Tiểu Thành, vừa trong trẻo vừa sảng khoái:
– Anh không sai, cũng không cần xin lỗi.
Xin lỗi, giống như cô ngang ngược không biết lý lẽ vậy.
Kỳ thực Tưởng Hiểu Lỗ rất không có tiền đồ, tuy giận dỗi nhưng nước mắt lại rưng rưng. Anh tốt với cô một chút, hỏi thăm cô một câu là có thể bỏ đi những đau lòng oan ức kia.
Lại đơ.
Tiểu Thành không biết dỗ người ta, chỉ có thể cầm mắt cá chân cô lần nữa, đặt lên chân mình, nhẹ nhàng đưa tay xoa. Tưởng Hiểu Lỗ muốn rụt về, anh chợt nghiêm mặt, quát khẽ:
– Để im!
Tưởng Hiểu Lỗ bị anh dọa giật mình.
Y tá qua lại thấy, lén lút liếc họ, xem như đôi tình nhân đang giận dỗi, cô đang làm nũng.
Tiểu Thành cúi đầu, buồn cười, tay vẫn xoa trên chân cô:
-…Đau không?
Tưởng Hiểu Lỗ nhịn nửa ngày, xoay đầu qua chỗ khác, nghẹn ra một chữ____
– Đau.
– Về nhà lấy nước đá chườm cho em.
Từ đầu đến cuối anh luôn cụp mắt nhìn chằm chằm băng vải trên mắt cá chân cô, không cười nữa, trở nên nghiêm túc:
– Gọi điện thoại cho em mà em không bắt máy, anh hỏi văn phòng của em mới nghe nói em bị ngã.
Trong lòng Tưởng Hiểu Lỗ không vui, nói thẳng:
– Em đi ba ngày anh cũng không tìm em, em không muốn bắt điện thoại của anh.
Tối nào trước khi ngủ cô cũng không buông điện thoại, chính là muốn chờ một cuộc gọi của anh, thậm chí là một tin nhắn cũng được, hai người cãi nhau luôn phải có một người xuống nước trước, con gái muốn được dỗ, muốn thể diện, cô không gọi, anh cũng không tìm cô.
– Không phải không tìm, lúc đó anh cũng nóng nên muốn lơ em.
Tiểu Thành liếm môi dưới, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
Anh chỉ có thể dùng ngón cái liên tục xoa nhẹ trên da cô, lặp đi lặp lại.
– Hôm nay anh vốn định đến công ty đón em tan làm.
Một động tác nhỏ nhưng Tưởng Hiểu Lỗ biết trong lòng anh thực sự áy náy.
Sống phải thấy mầm biết cây.
Cũng phải, một người cao ngạo như vậy, cảm giác mà anh mang đến cho người ta trước nay luôn là chín chắn thận trọng, nếu anh thật sự thề non hẹn biển nói lời ngon ngọt trước mặt cô thì cô ngược lại mới cảm thấy không đáng tin.
Yên lặng một hồi.
– Em ăn cơm chưa?
Kỳ thực trong lòng đều rõ như gương sáng, họ đang tìm bậc thang cho nhau.
Tưởng Hiểu Lỗ xuống nước lắc đầu:
– Chưa.
– Vậy vừa hay, anh cũng chưa ăn, chúng ta về nhà ăn.
Hai người, một người đẩy xe lăn, một người ngồi xe lăn đi tới bãi đỗ xe, Tiểu Thành kéo mở cửa sau xe, nhét cô vào, tiện tay cởi chiếc giày trên chân trái cô ném đi.
Tưởng Hiểu Lỗ chân trần:
– Anh làm gì thế?
Tiểu Thành lời ít ý nhiều:
– Chiếc kia mất rồi, em mang chiếc này cũng vô dụng.
Tưởng Hiểu Lỗ thử cứu vãn:
– Em về công ty vẫn có thể tìm mà! Lao công chắc chắn cất giùm.
Ninh Tiểu Thành hỏi ngược lại:
– Tìm được rồi em dám mang không?
Tưởng Hiểu Lỗ nghẹn, quả thực đã để lại bóng ma tâm lý.
– Để chân phía trước, đừng mất thăng bằng.
Anh chỉ bên trong, gác chân cô lên tay vịn giữa ghế lái và ghế phụ lái, rất cẩn thận.
Trước khi đi, anh gặp ông lão bãi xe lúc trước, anh bèn chào:
– Cám ơn ông, cháu đi đây.
Ông lão thấy anh đẩy xe lăn thì tiện tay giúp:
– Cứ đi đi, xe lăn để ở đây, lát nữa ông đem trả cho bệnh viện.
Lên xe, Tưởng Hiểu Lỗ gác chân uy phong lẫm liệt kề bên tay anh.
Trong lúc lái xe, Tiểu Thành thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn.
Ngón chân cô như châu tròn ngọc sáng, móng cũng được cắt sửa rất sạch sẽ. Vậy mà cô không chịu yên tĩnh, luôn muốn nhúc nhích, thử dùng ngón chân kẹp quần áo anh.
– Đàng hoàng chút coi.
Tiểu Thành thấy động tác nhỏ của cô qua gương chiếu hậu, chậm rãi dừng xe ở cửa một tiệm thuốc ven đường, lấy ví tiền trong hộc xe phía trước ra:
– Chờ anh một lát, anh xuống mua ít băng gạc, giữ lại để thay.
Nhiệt độ trở lạnh, trời cũng tối sớm hơn trước đây.
Tưởng Hiểu Lỗ ngồi đợi trong xe, chưa được mấy phút thì có một người đàn ông vóc dáng không cao nhưng trông phong trần mệt mỏi gõ gõ kính của cô.
Chân cô không thể di chuyển, xuất phát từ ý thức phòng bị, cô ấn khóa xe, mở cửa sổ ra một khe hở.
Người đàn ông này có khẩu âm rất nặng, liến thoắng nói gì đó với Tưởng Hiểu Lỗ, còn chỉ chỉ vào trong.
Cô hoảng hốt, trong đầu chợt nhảy ra rất nhiều tin tức lung tung về những kẻ giết người cướp của, bèn vội đóng cửa sổ lại, căng thẳng nhìn người đó.
Người đàn ông thấy nói hồi lâu không có tác dụng thì bất đắc dĩ rời đi nhưng vẫn loanh quanh ngoài xe.
Con đường này là đường phụ lên cầu vượt, trời đã muộn nên vắng vẻ. Tưởng Hiểu Lỗ hơi sốt sắng, nhìn quanh bên đường, mong Ninh Tiểu Thành mau quay về.
Hồi lâu Tiểu Thành mới khom người gõ gõ kính, vẻ mặt khó hiểu. Cô vội mở khóa:
– Sao anh chậm thế?
– Nhiều người xếp hàng.
Tiểu Thành đưa túi cho cô, tưởng cô đợi sốt ruột.
Vừa xoay người, người đàn ông nhỏ con ấy lại tới nữa, lần này là đứng ngoài cửa sổ ghế lái, Tiểu Thành hạ cửa sổ xuống, Tưởng Hiểu Lỗ “ối____” một tiếng, lòng bắt đầu thấp thỏm.
– Làm ơn?
Lần này người đàn ông nhỏ con ấy nói rất chậm, Tưởng Hiểu Lỗ phía sau không nghe rõ ông ấy nói gì.
Ninh Tiểu Thành nghe xong, thò tay ra ngoài cửa sổ chỉ về sau:
– Anh đi ngược rồi, quay đầu, qua sáu dặm đi lên cao tốc Kinh Cảng Áo.
Người đàn ông cuối cùng nở nụ cười cảm kích.
– Ông ta làm gì vậy?
Ninh Tiểu Thành khởi động xe, xoay vô lăng:
– Hỏi đường, người xứ khác đi chuyển hàng, bị lạc. Không thấy xe hàng đằng sau à?
Tưởng Hiểu Lỗ thở phào:
– Làm em sợ muốn chết, vừa nãy gõ cửa sổ em không dám mở.
Ninh Tiểu Thành nói:
– Ý thức phòng bị của em rất mạnh.
– Đương nhiên, trước đây em thuê phòng, sợ nửa đêm có người vào nên trước khi ngủ em đều lấy ghế chắn cửa.
Tưởng Hiểu Lỗ đáp, ở phía sau lấy điện thoại di động ra chơi game giết thời gian.
Một câu thuận miệng của cô nhưng Tiểu Thành nghe lại thấy rối bời. Cô rất thiếu cảm giác an toàn, không biết mấy ngày nay cô sống ở đâu.
Anh hỏi:
– Hiểu Lỗ.
– Hả?
Tưởng Hiểu Lỗ cau mày đánh quái thú trong game, rất chăm chú.
– Mấy ngày nay em ở đâu?
Cô khựng lại, ngón tay nhanh chóng lướt qua:
– Ở Quốc Mậu, có ăn có uống có thể tắm, một người nằm trên cái giường 2m, còn có gái đẹp mỗi ngày gọi điện thoại đánh thức nữa, 6806, may mắn nhỉ.
Tưởng Hiểu Lỗ EQ cao.
Không nói mình ở bên ngoài sầu não bao nhiêu, giận dỗi bao nhiêu, chỉ nói mình ở bên ngoài sung sướng bao nhiêu. Tại sao, vì không để anh càng áy náy hơn chứ sao.
– Gọi điện thoại nghe tiếng là biết người ta đẹp?
Tưởng Hiểu Lỗ “úi” một tiếng, giơ chân trái đá anh:
– Sao anh đáng ghét vậy hả?
Tiểu Thành cười, cười xong, đèn neon bên ngoài nhấp nháy qua cửa sổ xe, anh đánh cần số, nhỏ giọng nói một câu:
– Sau này đừng đi nữa.
Cãi nhau quan trọng là kết thúc thế nào.
Hai người đều là người thông minh. Bám riết mãi một chuyện không buông là không độ lượng, Tưởng Hiểu Lỗ cũng không có tính đó, nhưng nếu đối phương không yếu thế thì khó tránh trong lòng có vướng mắc, một câu nói biết dừng vừa phải cho biết lòng nhau là đủ rồi.
Cô chơi game, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa dời khỏi màn hình, làu bàu:
– Vậy sau này anh cũng đừng hở tí là bảo em cút.
Hôm đó cô chống nạnh giương nanh múa vuốt, vừa đẩy vừa đánh anh:
– Anh cút! Cút! Cút!
Ninh Tiểu Thành cười bao dung, vắt tay lên hộc xe:
– Được, anh bảo đảm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!