Chuyện Cũ Của Bạch Dương
Chương 42
Ở bệnh viện, cha mẹ Lý Triều Xán tưởng Ninh Tiểu Thành nghe tin nên đến đón Tưởng Hiểu Lỗ. Thấy anh đến, họ nói:
– Ờ, ờ, Tiểu Thành cũng tới rồi, buổi tối vất vả cho con quá, con cũng thấy đấy, Triều Xán không sao cả, giữ được mạng rồi, mau đưa Hiểu Lỗ về nhà đi, con bé bị dọa dữ lắm.
Sợ ảnh hưởng tình cảm đôi vợ chồng trẻ, Trần Thục Phương còn phí công giải thích:
– Đều tại dì và dượng Lý quên xách chìa khóa, Hiểu Lỗ gặp phải, có lòng tốt muốn giúp đỡ đi một chuyến, ai ngờ lại gặp chuyện này ở cổng đơn vị Triều Xán.
Chỉ mấy câu đã nói rõ tại sao ban đêm ban hôm Tưởng Hiểu Lỗ lại ở bên ngoài phòng phẫu thuật của Lý Triều Xán.
Ninh Tiểu Thành sững sờ, đầu óc mờ mịt, dần dần hiểu ra, bèn kéo Tưởng Hiểu Lỗ:
– Em có bị thương không? Nhìn thấy gì rồi?
Cô không nói lời nào.
Ninh Tiểu Thành muốn lau cho cô:
– Đi, đi rửa trước đã___
Nhìn cô cả người đầy máu khiến trong lòng anh không thoải mái.
Nào ngờ tay anh còn chưa đụng tới cô, cô chợt sụp đổ:
– Đừng đụng vào tôi!!!
Ánh mắt kia mang theo nỗi căm ghét, phẫn nộ, sợ hãi, đau lòng… một lời khó nói hết, tóm lại, còn không bằng nhìn một người xa lạ.
Tay cứng đờ giữa không trung_____
Tiểu Thành rụt tay về.
Mấu chốt là, Kiều Hinh rất không đúng lúc gọi anh một tiếng “anh Tiểu Thành”!!!
Cô ấy trái ngược với Tưởng Hiểu Lỗ, cùng một tiếng xưng hô y hệt nhưng ánh mắt của cô ấy lại khác, có nghi hoặc, có ngỡ ngàng, có cảm kích, có mừng rỡ.
Điều khiến người ta khó hiểu nhất là Ninh Tiểu Thành còn bình tĩnh gật đầu chào cô ấy, dường như quen biết.
Trong hành lang yên tĩnh chợt gió nổi mây vần.
May mà Tống Xuân Tường là người biết hòa giải, anh cầm cặp công văn nhanh bước về phía trước:
– Cô Kiều, hãy cho tôi biết tình huống cụ thể thế nào.
Tưởng Hiểu Lỗ ở bệnh viện không đi, quật cường đứng chờ tin tức, cô không đi, Ninh Tiểu Thành cũng không đi, đứng cùng cô.
Mãi đến 2 giờ sáng, phòng phẫu thuật mới có tin, mắt Lý Triều Xán được bảo vệ, lát nữa khâu xong sẽ đẩy ra.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này Tưởng Hiểu Lỗ mới chào từ biệt cha mẹ Lý gia.
Lý Cường gật đầu:
– Mau về đi con, về tắm rửa thay đồ.
Tưởng Hiểu Lỗ khom người với cha mẹ Triều Xán, nói ít ngày nữa con lại tới thăm Triều Xán, rồi rời khỏi bệnh viện.
– Tiểu Thành, mau, đi theo vợ đi.
Lý Cường không yên tâm, đưa mắt ra hiệu cho Ninh Tiểu Thành.
Ninh Tiểu Thành cầm chìa khóa xe, cũng vội vã để lại một câu:
– Vậy dượng Lý, dì Trần, con đi trước, ít ngày nữa con lại đến thăm Triều Xán, có gì cần giúp cứ nói với con ạ.
Bước nhanh theo Tưởng Hiểu Lỗ ra khỏi cổng lớn bệnh viện, Ninh Tiểu Thành túm được cô ở bãi đậu xe:
– Em chạy cái gì?
Bốn bề vắng lặng, Tưởng Hiểu Lỗ bị anh dùng sức giữ vai lại, chợt cô vung mạnh tay anh ra, thình lình chất vấn:
– Em gọi điện thoại cho anh, tại sao anh không bắt máy?
Tiểu Thành không hiểu:
– Em gọi điện thoại cho anh khi nào?
Nói xong, anh còn móc điện thoại trong túi quần ra cho cô xem:
– Thật không có mà.
Sợ cô không tin, anh còn hỏi dò:
– Mấy giờ? Có phải lúc anh đang nói chuyện với cậu Tống không, hay là trong thang máy không có tín hiệu?
Tưởng Hiểu Lỗ từ đầu đến cuối không thể tự khống chế mình thoát khỏi nỗi tuyệt vọng khi thấy Lý Triều Xán nằm trên đất, cô thật sự bị kích thích, bây giờ càng nhìn Ninh Tiểu Thành càng thấy anh dối trá, nhất thời không giữ mồm giữ miệng, cô quát nhẹ:
– Anh đừng giả bộ nữa được không?
Ninh Tiểu Thành không ngờ Tưởng Hiểu Lỗ phản ứng kịch liệt như vậy, cơn giận bốc lên, anh cau mày trợn mắt:
– Ai giả bộ với em? Không nhận được chính là không nhận được! Có lần nào em gọi điện thoại cho anh mà anh không bắt máy chưa? Anh cần làm như vậy à?
– Đúng, anh không nhận được, anh có thể nhận điện thoại của bạn gái cũ, có thể mang luật sư lo kiện cáo cho cô ta, có thể mời được cả người nổi tiếng như Tống Xuân Tường tùy tiện lo một hợp đồng cũng mấy ngàn tệ, trước đây em ở công ty bị người ta vu cáo trộm tư liệu, anh không màng không hỏi mà giờ vừa nghe người ta xảy ra chuyện là hùng hục chạy tới!
Tưởng Hiểu Lỗ giận run người:
– Ninh Tiểu Thành anh tưởng em khờ lắm sao? Em khờ nên ngày hôm đó từ bệnh viện về còn tưởng anh đứng ra cứu giúp vì bất bình khi thấy người ta bị bạo lực gia đình. Dưới khu nằm viện của cha em, em xem người nói chuyện với anh là người bán số ở bệnh viện, em giả câm vờ điếc không có nghĩa là em không biết.
Bóng lưng gầy yếu đó, đôi mắt tự ti bất lực đó, Tưởng Hiểu Lỗ vừa nhìn là cả đời không quên được.
Phụ nữ khi thật giận dữ cãi nhau, miệng mồm rất hùng hổ, đàn ông căn bản không phải là đối thủ.
Ninh Tiểu Thành hít sâu một hơi:
– Ai mang luật sư tới lo kiện cáo? Buổi tối anh và Tống Xuân Tường bàn chuyện công chứng hợp đồng, là cậu ấy nhận điện thoại mới bảo anh đưa cậu ấy tới.
– Sao lại trùng hợp nhận điện thoại lúc hai người bàn hợp đồng thế? Bàn hợp đồng gì?
Tưởng Hiểu Lỗ không tha, nói mát:
– Anh vô tội lắm. Anh không giới thiệu Tống Xuân Tường cho cô ấy quen thì Tống Xuân Tường có thể tới à?
– Anh bàn…
Ninh Tiểu Thành trăm miệng không thể bào chữa, lại không muốn nói cho Tưởng Hiểu Lỗ chuyện mình và Tống Xuân Tường đang làm vụ chuyển nhượng tài sản, nhất thời trong lòng vừa uất ức vừa phẫn nộ.
Anh cúi đầu, ép mình tỉnh táo, gằn giọng:
– Tưởng Hiểu Lỗ, em bây giờ không lý trí, hai ta không nói chuyện. Anh thừa nhận anh quen Kiều Hinh, tụi anh cũng từng có một khoảng thời gian yêu nhau, nhưng đó đã là chuyện xưa như trái đất rồi, tụi anh gặp nhau ở bệnh viện không phải do anh chủ động tìm mà là ngày hôm đó cô ấy bị đánh dưới lầu cha em nằm viện, lúc đó anh không biết là cô ấy, qua giúp một tay rồi trò chuyện hai câu, chỉ đơn giản vậy thôi. Quãng thời gian trước, cô ấy gọi điện thoại cho anh, muốn vay tiền mời luật sư ly hôn, anh sợ vay tiền rồi kéo tới kéo lui sẽ không rõ ràng nên giúp cô ấy liên hệ Tống Xuân Tường. Anh không nói với em là vì cảm thấy chuyện này không liên quan tới hai chúng ta, không cần thiết nói ra để em nghĩ nhiều.
Ninh Tiểu Thành cảm thấy mình đã đủ thẳng thắn, lòng kiêu ngạo cũng bỏ xuống, anh kiên nhẫn giải thích:
– Từ đó về sau, anh và cô ấy chưa từng liên lạc một cú điện thoại nào, cũng chưa từng gặp mặt lần nào.
– Lòng anh không mờ ám thì sao anh không nói với em? Sợ em nghĩ nhiều? Lúc nãy đứng ở đó nghe cô ấy gọi anh một tiếng “anh Tiểu Thành” sao anh không sợ em nghĩ nhiều?
Tưởng Hiểu Lỗ phẫn nộ:
– Tại sao khi xảy ra chuyện, anh vĩnh viễn đều nói mình sạch sẽ đến vậy, tất cả mọi người đều là người bị hại, chỉ có anh là thông minh nhất trượng nghĩa nhất!
– Ai mà không có chút việc riêng? Kết hôn là chuyện của hai ta, sống cũng là em và anh sống, tại sao em cứ bám riết vào quá khứ không tha?
Ninh Tiểu Thành thấy Tưởng Hiểu Lỗ như vậy cũng giận mà không chỗ phát tiết:
– Tưởng Hiểu Lỗ, nói thẳng ra, hôm nay em giận anh như vậy rốt cuộc là vì Kiều Hinh hay vì Lý Triều Xán? Lý Triều Xán bị thương, một người đang yên đang lành lại nằm ở đó, trong lòng ai cũng không thoải mái, nhưng có cần thiết hay không? Em nhìn lại em bây giờ đi__
Đầu bù tóc rối, máu dính đầy mặt đầy tay, lau cũng không cho lau, trong cơn gió lạnh hừng đông, vì một người ngoài mà gây gổ với anh.
Ninh Tiểu Thành cảm thấy hơi nản lòng:
– Không phải anh làm cậu ta thành như vậy, thái độ bây giờ của em với anh, giống như là anh hại cậu ta bị đâm ba nhát ấy, lúc nãy em đứng đằng kia, anh đã nghĩ, nếu một ngày nào đó anh cũng thế, cũng nằm đó, cũng tàn phế, liệu em có khóc thương tâm như vậy không?
Một câu nói, đâm vào lòng Tưởng Hiểu Lỗ, đụng vào chỗ đau.
Anh không có tình cảm với Lý Triều Xán, nhưng cô có.
Cô khóc lóc, tức giận quát to với anh:
– Cần thiết! Cần thiết! Rất cần thiết! Em quen Lý Triều Xán 20 năm, cậu ấy ngã xuống đất, ai cũng mặc kệ cậu ấy, cậu ấy có khả năng tàn tật cả đời, cậu ấy mù, không thấy đường rồi. Còn anh quen cô ta bao lâu hả, anh giúp cô ta ly hôn tìm luật sư mà không cho em khổ sở đau lòng vì Triều Xán à?
Lời này, Ninh Tiểu Thành nghe hiểu.
Tôi quen Lý Triều Xán 20 năm, nhưng chỉ kết hôn với anh một năm.
Ninh Tiểu Thành chợt trầm mặc.
Cơn gió lạnh hừng đông vù vù thổi bên tai.
Anh bình tĩnh lại, cười mỉa mai:
– Em có tình cảm với cậu ta như vậy, sao lúc đó lại gả cho anh?
Tưởng Hiểu Lỗ đỏ mắt, không cam lòng yếu thế:
– Anh có tình cảm với cô ta như vậy, sao lúc đó lại cưới em? Vì cô ta đã kết hôn nên anh không còn cơ hội sao?
Từng câu từng chữ của Tưởng Hiểu Lỗ đều mất hết lý trí, chỉ mang khoái cảm trào phúng:
– Anh giúp cô ta ly hôn, bước tiếp theo sẽ làm gì? Giúp tìm công việc, hay đòi em ly…
– Tưởng Hiểu Lỗ!
Ninh Tiểu Thành chợt cao giọng quát cô ngưng lại.
Tưởng Hiểu Lỗ quá khích, cuối cùng bạo phát:
– Cô ta ly hôn hay không mắc mớ gì đến anh!!!! Chồng là do cô ta chọn, bất kỳ hậu quả gì thì tự cô ta chịu! Kéo người khác xuống nước cái gì chứ! Cô ta sống không thoải mái nên muốn mọi người cũng không thoải mái theo à?
Hai người vô hình trung ra sức chém giết, vì nguyên nhân gì thì không rõ, thậm chí không chút lý lẽ, chỉ muốn nhìn đối phương khó chịu, á khẩu không nói được là thấy thoải mái, hận càng nhiều, đau càng sâu, không ai thả trước.
Thời gian chợt dừng lại____
Bãi đậu xe vắng vẻ như vang vọng tiếng của cô.
Đến bây giờ, Tưởng Hiểu Lỗ cuối cùng mới biết rốt cuộc tại sao mình giận đến vậy.
Cô chạy điên cuồng trên đường, đường phố yên tĩnh, rộng rãi, cô đạp chân ga, chiếc xe màu đỏ lao băng băng trong màn đêm.
Cô biết, cuối cùng cô đã nói ra đề tài không thể chạm đến nhất giữa hai người. Tựa như sóng ngầm cuồn cuộn dưới lớp băng vụn vỡ, như gió ấm ngột ngạt trước khi mưa về, như tất thảy sự ồn ào lẳng lặng ngủ đông trong thành phố trước bình minh.
Ninh Tiểu Thành đứng yên một mình trong bãi đậu xe. Hồi lâu, anh từ từ bước đến trước xe, tung chân đá mạnh vào bánh xe.
Lòng buồn bực.
Anh nghĩ không thông, tại sao tất cả chuyện anh làm cuối cùng đều thành khúc mắc trong lòng cô, thành lý do cô hận anh.
Những lời thương tâm phẫn nộ của Tưởng Hiểu Lỗ còn văng vẳng bên tai, cô khóc lóc chất vấn anh, lúc em khó khăn anh đang ở nơi nào.
Chuyện Vi Đạt bị lộ bí mật, nếu không có anh lén lút đạt thành nhất trí với chủ tịch Hà, từ bỏ tất cả vốn đầu tư trước đó, thì Đồng Hoa sẽ dễ dàng không truy cứu trách nhiệm của Vi Đạt vậy ư? Nếu không có anh vờn quanh chủ tịch Hà, hứa giúp ông ấy để tâm tìm một vị trí thích hợp để đổi nghề, thì cô ấy sẽ chỉ đơn giản bị phạt nửa năm tiền thưởng ư?
Anh nhờ ông Ninh không bao giờ nhờ vả giúp truyền lời cho bác sĩ, để cô được ngủ không lo âu.
Anh sợ mình xảy ra sự cố sẽ táng gia bại sản, tương lai của cô không bảo đảm.
Anh từng nói sẽ chăm sóc cô đến 70 80 tuổi, anh có chết cũng để lại nhà cho cô.
Nhưng cuối cùng, vẫn là anh sai trái đầy người.
Tiểu Thành luống cuống gãi đầu.
Rũ mắt.
Thời buổi này đúng là chó má.
Suy cho cùng vẫn là con biết khóc mới có sữa ăn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!