Chuyện Cũ Của Bạch Dương
Chương 45
– Anh từng nói, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Quán bar bây giờ từ lâu đã không còn là thời đại của Suzie Wong (1) trước đây nữa. Không còn tư tưởng hủ bại mà đầy tiếng đàn ghi ta và gác lửng mang nét cảm hoài của tiểu tư sản.
(1) Suzie Wong: tên nữ chính trong bộ phim điện ảnh năm 1960 của Hollywood “The world of Suzie Wong”, phim kể về chuyện tình của một họa sĩ Mỹ và cô gái điếm xinh đẹp Á Đông.
Gió đêm Hậu Hải nhè nhẹ.
Liễu rủ khắp bờ, nhìn sông ngắm núi.
Trước cửa quán bar là lan can dài uốn khúc, hai người đứng dưới tàng cây.
Hoa Khang thưởng thức cảnh sắc nơi này, ý cười dào dạt, lòng đầy cảm khái:
– Bắc Kinh và Hongkong khác thật.
Tưởng Hiểu Lỗ mỉm cười:
– Vâng.
– Nếu anh không đoán sai, bây giờ em đang nghĩ đến việc từ chức.
Hoa Khang nói toạc ra, trầm ngâm hồi lâu:
– Hiểu Lỗ, anh xin lỗi em vì hành vi lỗ mãng ngày đó của anh, xin em tha thứ cho dã tâm của một người đàn ông hơn 40 tuổi dành cho em.
Tưởng Hiểu Lỗ cúi đầu cười, không trả lời.
Nhắc tới chuyện tối hôm ấy ở khách sạn, cả hai đều ngầm hiểu trong lòng.
– Anh xem sự im lặng của em là chấp nhận lời xin lỗi của anh.
Hoa Khang thở dài:
– Anh không thể không thừa nhận, lúc thấy CV của em anh cũng rất bất ngờ, là duyên số.
Tưởng Hiểu Lỗ nói thẳng:
– Nếu biết trước anh là ông chủ phía sau, em chắc chắn sẽ không tới.
Cô cũng thản nhiên cho biết:
– Vô hình trung được người ta chiếu cố mà còn tự cho mình là đúng, cảm giác đó rất tệ.
Cô dựa vào bờ hồ:
– Giám đốc Hoa, anh luôn thích làm người ta bất ngờ như vậy sao?
Hoa Khang phớt lờ vẻ không vui trong lời nói của cô, cười:
– Hiểu Lỗ, một người lý trí chín chắn thì nên vứt bỏ yếu tố tình cảm mà suy tính cho bản thân.
Anh thử thuyết phục cô:
– Không giấu gì em, rất lâu trước đây anh đã có dự định mở rộng nghiệp vụ ở đại lục rồi, rất lâu trước đây anh đã nói với em là anh có một kế hoạch, cũng từng mời em. Nếu năng lực của em có thể tương xứng với vị trí công việc và thù lao của em bây giờ thì em sẽ không có cảm giác được chiếu cố, suy cho cùng vẫn là em chưa đủ tự tin, chưa đủ tự tin trước mặt anh.
Tưởng Hiểu Lỗ khẽ nguyền rủa:
– Mắc mớ gì em phải chứng minh mình trước mặt anh…
– Đừng vội ngắt lời anh.
Hoa Khang nhìn xa xăm ra mặt nước gió nhẹ thổi gợn sóng lăn tăn:
– Hiểu Lỗ, không phải anh giữ em lại mà chỉ là muốn nói cho em biết, nếu có một cơ hội rất tốt để phát huy tài năng hoặc rèn luyện bản thân, thì tại sao phải từ bỏ?
…
– Làm xong vụ Nguyên Thăng, mỗi người trong công ty có thể chia hoa hồng theo lợi nhuận, em cũng sẽ được báo đáp tương ứng với những gì mình bỏ ra. Trong lúc đó, anh cũng sẽ không cho em bất kỳ sự chiếu cố nào, anh không muốn để mọi người biết chúng ta quen biết nhau, anh là người rất ghét kéo quan hệ riêng tư vào việc kinh doanh.
Hoa Khang buông tay:
– Làm thành, em sẽ được một thù lao khả quan, đi hay ở tùy em; thất bại, em nghỉ việc, anh cũng sẽ sa thải em, tìm con đường khác.
Hoa Khang nhìn chăm chú cô với cái nhìn sắc bén:
– Con người tại sao không thể sống sảng khoái một chút, vì tiền cũng được, vì lợi cũng được, đừng nói tới những mối quan hệ hư tình giả ý kia, hoặc… Em từ chối anh, anh xem như em còn tình cảm không rõ ràng với anh nên không dám đối mặt anh.
Tưởng Hiểu Lỗ cảm thấy lời này rất hoang đường:
– Em có gì mà không dám đối mặt…
– Vậy thì đáp ứng anh.
Hoa Khang cao giọng, vẻ mặt nghiêm túc:
– Chí ít em cũng ký hợp đồng lao động ba năm với công ty, vi phạm hợp đồng là phải bồi thường đấy.
Một con số lợi nhuận khổng lồ.
Đối với Tưởng Hiểu Lỗ mà nói là một sự mê hoặc không nhỏ.
Cô không phải người mê vật chất, nhưng quả thực muốn thông qua tiền để chứng minh bản thân, khiến bản thân càng có cảm giác an toàn.
Nhìn nhau thật lâu, nội tâm đấu tranh dữ dội.
Ánh mắt Hoa Khang ôn hòa, ánh mắt cô đầy vẻ đề phòng tự vệ rất có tính công kích.
Rất lâu_____
Tưởng Hiểu Lỗ đưa tay:
– Thành giao.
Hoa Khang cười to sảng khoái, bắt tay cô ngắn ngủi:
– Vào đi, đừng để người khác hiểu lầm chúng ta.
Đây là lần thứ ba anh mời cô, vào lần thứ ba, cuối cùng cô không từ chối anh.
Hoa Khang rất mừng khi thấy Tưởng Hiểu Lỗ trưởng thành.
Gió đêm hây hẩy, cành liễu đong đưa, lòng người say đắm.
Ngoài quán bar có một cô gái ôm đàn ghi ta nhè nhẹ hát, ngồi trên ghế cao chân, nhắm mắt, giọng dịu dàng trầm thấp.
“Gió đêm Hậu Hải, thổi tan ưu sầu lòng anh
Tường đỏ liễu xanh nhuốm mưa phùn, che khuất anh ngoái đầu nhìn lại
Khiến em lưu luyến, là nét dịu dàng xứ kinh thành
Nghe tiếng chuông Đàm Chá Tự, ngắm mùa thu Điếu Ngư Đài
Di Hòa Viên, Hương Sơn và cổ lâu, đi thế nào cũng không thấy đủ
Trong thành thị to lớn này, đâu đâu cũng là hồi ức
Bắc Kinh không quên được, chỉ có anh
…”
Tưởng Hiểu Lỗ bỗng cảm thấy nghẹn ngào, lòng bị ký ức ngày nào đó làm xúc động.
Giờ này khắc này, cô đặc biệt nhớ Ninh Tiểu Thành.
Xe chạy bon bon trên đường, mang theo nỗi kích động da diết muốn về nhà.
Chuông điện thoại reo hết đợt này đến đợt khác, Thường Giai giận dữ hỏi:
– Mấy giờ rồi sao cậu vẫn chưa về?
– Mình về nhà.
Gò má Tưởng Hiểu Lỗ ửng đỏ, ngữ khí cũng rất gấp, mang theo một nỗi chờ mong.
Thường Giai kinh ngạc:
– Sao bỗng nghĩ thông suốt rồi?
– Ừ, nghĩ thông suốt rồi.
Tưởng Hiểu Lỗ lặp lại, gỡ tai nghe xuống.
– Cậu đừng có làm ra chuyện gì áy náy lương tâm đấy…
Thường Giai chưa nói xong đã nghe tiếng ngắt máy, nhất thời câm nín.
Nhập mật mã hai lần, vì quá cấp thiết nên nhập sai một lần, “tít tít” hai tiếng, cửa mở ra.
Ninh Tiểu Thành không biết đang làm gì trong bếp, vòi nước chảy ào ào, bóng lưng cô đơn quay về phía cô, anh luôn cúi đầu chăm chú, hình như không nghe tiếng cô về.
Mũi Tưởng Hiểu Lỗ chua xót, vành mắt nóng lên.
Đa số thời gian, anh đều như vậy.
Dường như anh đã quen làm gì cũng chỉ một mình.
Cô không để ý tới anh, anh cũng không sốt ruột, cứ thế đợi chờ.
Sao cô có thể mong chờ anh chủ động được chứ.
Tưởng Hiểu Lỗ không biết sự chờ đợi vô điều kiện như vậy có thể duy trì bao lâu.
Có lẽ đến một ngày anh phiền, anh mệt mỏi, hai người sẽ thật sự chấm dứt.
Trong một cuộc hôn nhân, luôn phải có một người chủ động trước.
Lòng Tưởng Hiểu Lỗ đầy áy náy và thấp thỏm, không biết nên mở miệng thế nào.
Cô chợt lao tới ôm anh từ phía sau, áp mặt lên lưng anh, cảm giác ấm áp.
Giọng Tưởng Hiểu Lỗ khàn khàn, nói không đầu không đuôi:
– Xin lỗi.
Tay Ninh Tiểu Thành run lên, lưng cũng run rẩy.
Anh giật mình:
– Hiểu Lỗ?
Anh muốn đứng dậy nhưng cánh tay ôm bên hông càng chặt, Tưởng Hiểu Lỗ nói hết lần này đến lần khác:
– Xin lỗi.
– Xin lỗi.
– Xin lỗi.
Ninh Tiểu Thành bật cười:
– Tay anh dơ.
– Ừ, em rửa cho anh.
Cô ở phía sau mở van nước, chăm chú rửa cho anh, không chịu buông ra.
Bàn tay mềm mại nắm chặt lấy anh, tách từng ngón tay anh, cuối cùng biến thành mười ngón đan xen.
– Muộn thế này anh đang làm gì thế? Rửa chén?
Tiểu Thành cười:
– Rửa riết quen. Thay nước cho con ba ba của em, còn không thay nữa nó chết mất.
Tưởng Hiểu Lỗ cau mày:
– Nói với anh bao nhiêu lần rồi, nó là rùa, có linh tính, đừng có gọi nó là ba ba ba ba, như vậy nó sẽ không vui. (2)
(2) Ở Trung Quốc, từ “ba ba” (vương bát (王八) vừa có nghĩa “ba ba” vừa có nghĩa “rùa”) là từ để chửi thông dụng.
Ninh Tiểu Thành ngẩng đầu, hơi ưỡn thẳng lưng:
– Em buông trước đi, vậy làm sao anh xoay qua được.
Tưởng Hiểu Lỗ không chịu buông, tủi thân hỏi:
– Ngày đó anh tới đón em, sao không chịu xuống xe? Nếu anh xuống xe thì em đi theo anh rồi.
Ninh Tiểu Thành kinh ngạc:
– Em thấy anh?
– Ừ.
Cô ôm anh, gật mạnh đầu.
Anh ngồi trong xe nhìn cô, cửa sổ xe ló ra một cái khe, tàn thuốc lập lòe, khói nhè nhẹ bay lên.
Cô và Thường Giai cười hi hi lên lầu, còn cố ý rề rà mấy chục giây.
– À___
Ninh Tiểu Thành liếm khóe môi cam chịu:
– Thấy em và Thường Giai chơi vui như vậy, không nỡ.
– Xí.
Tưởng Hiểu Lỗ nghẹt mũi:
– Anh sĩ diện chứ không nỡ gì chứ. Anh giận em lê lết đi ăn đêm với cô ấy, đúng không? Haiz_____
Cô buồn bực ngẩng đầu, cằm đập vào xương bả vai Ninh Tiểu Thành, môi như có như không lướt qua áo, qua cổ anh, để lại dấu son rực rỡ, hơi thở Tưởng Hiểu Lỗ như lan:
– Anh sĩ diện như vậy, đáng đời không cưới được vợ. Trước đây mẹ em luôn nói đàn ông quá 30 không cưới vợ cũng không có bạn gái thì quá nửa là có tính này. Hoặc bị phụ nữ làm tổn thương hoặc quá xem trọng bản thân, chứ không phải là đàn ông độc thân kim cương gì đó đâu. Em không tin nhưng bây giờ dính vô mới biết, mẹ em nói là thật.
Ninh Tiểu Thành cười, phớt lờ những khiêu khích cố ý của cô, thuận thế hỏi:
– Mẹ em còn dạy em những gì?
– Mẹ em í à…
Tay Tưởng Hiểu Lỗ trượt vào trong áo anh, nghiêm túc chém gió:
– Mẹ em còn nói con người phải biết cúi đầu đúng lúc, cho bậc thang thì nên xuống, nếu đã gả rồi thì không kịp hối hận nữa, phải hành hạ lẫn nhau. Em không thèm vì chút chuyện bé tí xíu mà quậy long trời lở đất đâu, em đâu có ngu, ly hôn với anh để anh đi gây hại cho những cô gái khác thì em làm sao đây? Vả lại, tệ gì thì anh cũng hơn người khác chút, có tiền nè, thân thể lại cường tráng__
Sức tay cô tăng thêm, Ninh Tiểu Thành hít sâu một hơi, da đầu tê dại.
Tưởng Hiểu Lỗ thực hiện được trò đùa dai, cười khúc khích không thôi.
– Em đúng là cmn giỏi chém.
Ninh Tiểu Thành xoay chân, đảo khách thành chủ, đè Tưởng Hiểu Lỗ lên bệ bếp, sức lực rất lớn:
– Tiền phiêu lưu lắm, nhưng thân thể cường tráng hay không thì biết đâu được…
Tưởng Hiểu Lỗ đau cau mày:
– Á!
Cô trừng anh, oán giận yếu ớt:
– Anh làm đau em.
Ninh Tiểu Thành cười ngắn ngủi, ánh mắt châm biếm:
– Đừng giả bộ, để tâm chút nào.
Tay anh luôn đệm sau lưng cô, đau sao được mà đau.
Đèn phòng khách đã tắt, chỉ còn một cái đèn phòng bếp, cơ thể hai người gần như đè lên nhau, chăm chú nhìn nhau.
Con ngươi Tưởng Hiểu Lỗ sáng ngời, chỉ phản chiếu mỗi bóng dáng anh.
– Buổi tối em đi xã giao với người ta, chợt nhớ tới Thẩm Tư Lượng và Hoắc Tích, nhớ khi anh nắm tay em đi trên đường lớn rời khỏi bệnh viện, anh biết không, em rất sợ hai đứa mình cũng như vậy, không ai nói câu nào, không ai bước ra bước đầu tiên. Anh biết em nổi nóng với anh không phải vì Lý Triều Xán mà.
Cô ôm anh, cuối cùng cũng hạ mình:
– Em giận anh tốt với người phụ nữ khác, em ghen, em đố kỵ. Trước giờ anh chưa từng tốt với em như vậy____
Tưởng Hiểu Lỗ lên án anh:
– Thứ em muốn không phải là anh tốt với em như dỗ chó con mèo con, em không phải thú cưng lang thang được anh nhặt về, em cũng muốn anh giận em, muốn anh ghen vì em, em là một người sống sờ sờ ra đấy.
Ninh Tiểu Thành cúi đầu trả lời:
– Anh biết.
– Anh không biết gì hết!
Tưởng Hiểu Lỗ nóng ruột gãi đầu anh, lòng ngứa ngáy, chủ động hôn anh:
– Anh không hiểu em… không một chút nào…
Anh cũng hôn đáp trả, thô bạo cắn xé môi cô, cuối cùng gỡ xuống lớp bình tĩnh trấn định bề ngoài.
– Hiểu Lỗ…
Tay Ninh Tiểu Thành dịu dàng luồn vào tóc cô, thô lỗ kéo gỡ búi tóc sau gáy cô, tiện tay vò loạn.
Anh cũng không thích cô dùng khuôn mặt công việc để nhìn anh, lạnh lùng như đang bàn chuyện làm ăn, đó là cách cô nhìn người ngoài.
– Em là của anh.
– Em là của chính em, không do bất kỳ ai định đoạt.
Cô thuận theo thừa nhận, không quên gỡ gạc cho mình:
– Nhưng anh là của em. Anh là của em, cả đời đều là của em, không ai cướp được. Em có thể đá anh, nhưng anh không thể đá em.
Ôi Tưởng Hiểu Lỗ nói đầy lời tâm tình…
Một Tưởng Hiểu Lỗ biết nói lời ngon tiếng ngọt, quen thẳng thắn đối đãi với người khác…
Một Tưởng Hiểu Lỗ bá đạo, tham lam, ích kỷ, trọng tình trọng dục…
Nhận thôi, chịu thôi.
…
Trong một khu biệt thự nào đó, ánh đèn lầu hai yếu ớt.
Trịnh Hân trằn trọc không yên, chợt nhớ tới một chuyện, cảm thấy kỳ lạ, cô trở mình mấy lần, cuối cùng vùng ngồi dậy, cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường.
– Không được, em phải gọi điện thoại cho anh rể.
Người đàn ông hô hấp yên ổn bên cạnh cuối cùng mở mắt ra, anh ta có khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn:
– Một giờ rưỡi sáng, em muốn ở trên giường anh gọi điện thoại cho anh rể?
Trịnh Hân sững sờ, gãi gãi tóc:
– Hình như đúng là không quá thích hợp…
– Em có chuyện gì mà phải nói với anh ấy lúc này?
Trịnh Hân ôm chăn:
– Em nghi ngờ chị em mang thai, hơn nữa chị ấy không muốn.
Nói xong, Trịnh Hân lanh lợi tỉ mỉ nhớ lại những chi tiết nhỏ của cuộc đối thoại với Tưởng Hiểu Lỗ, càng khẳng định:
– Đúng, chị ấy chắc chắn không muốn, bằng không sẽ không hỏi em như vậy.
– Nếu không muốn, hẳn là không muốn cho người khác biết, em lỗ mãng cho chồng chị ấy biết như vậy, không phải vô hình trung tăng thêm mâu thuẫn cho họ à?
Trịnh Hân khổ não:
-…Cũng đúng.
– Em có thể khẳng định là chị ấy mang thai? Chính chị ấy nói với em?
– Em đoán.
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ:
– Em mau ngủ đi, mai không cần dậy sớm à?
Nằm chưa được mấy phút, Trịnh Hân lại không cam tâm, ngồi dậy, trừng người bên gối:
– Nhưng đang yên đang lành tại sao lại không muốn chứ? Trẻ con đáng yêu biết mấy.
Sự im lặng kỳ dị.
– Trịnh Hân, anh đã nhẫn nại hết mức với em rồi đấy, đừng có được voi đòi tiên.
Trịnh Hân như không nghe thấy, cúi đầu lẩm bẩm:
– Em không muốn chị đi theo vết xe đổ của em, quá đau khổ. Đây là chuyện cả đời mà.
Người đàn ông không nhịn được nữa, vén chăn áp vào đầu cô:
– Nửa đời sau của em không còn hi vọng đâu, lo cho bản thân trước đi.
…
Hai mắt Tưởng Hiểu Lỗ thất thần, bất động hồi lâu.
Lát sau, cô bị một cánh tay vơ lấy, cẩn thận khoác cho một chiếc áo sơ mi nam, gài từng nút áo, khi gài đến ngực thì hơi dừng lại, tay thò vào, Tưởng Hiểu Lỗ kêu ưm, đẩy vai người đàn ông một cái rồi ngửa mạnh trở về.
Hoan lạc đầm đìa xong, trừ chìm đắm trong cái vui chốc lát, người đàn ông này thực khiến cô cảm động, khi cô không còn gì, anh luôn nhớ vì cô mà khoác cho cô chiếc áo.
Tưởng Hiểu Lỗ thay đổi tư thế nằm vào lòng Ninh Tiểu Thành, tóc mềm mại, rầu rĩ gọi anh:
– Anh Tiểu Thành.
– Ừ.
– Cám ơn anh.
Ninh Tiểu Thành động đậy khóe môi:
– Thuốc kia, sau này đừng uống nữa.
Tưởng Hiểu Lỗ nhắm mắt, gật đầu lia lịa trong lòng anh:
– Được.
– Em cho anh chút thời gian.
– Được.
Em cũng chỉ cần chút thời gian này thôi.
Ánh mặt trời dần rạng, âu yếm qua đi, nằm trên giường, mỗi người đều mang dã tâm vô tận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!