Chuyện Cũ Của Bạch Dương
Chương 52-2
Trước đây khi gặp Tưởng Hoài, anh không hề có cảm giác căng thẳng của con rể gặp cha vợ, dường như anh luôn cao cao tại thượng, mà Tưởng Hoài cũng luôn rất khách sáo với anh.
Bây giờ ly hôn rồi, ngược lại anh lại hơi sợ Tưởng Hoài.
– Ơ, chú, Hiểu Lỗ có đó không ạ, con không có chuyện gì cả, chỉ là gọi điện chúc Tết cô ấy thôi. Chú và dì Triệu vẫn khỏe ạ?
– Khỏe lắm, khiến con nhọc tâm rồi.
Tưởng Hoài đáp, không xa không gần:
– Hiểu Lỗ không có đây, lát chú bảo con bé gọi lại con nhé. Cho chú gửi lời thăm hỏi đến cha mẹ con.
– Dạ.
Điện thoại cúp, Ninh Tiểu Thành ngượng ngùng quay về phòng.
Đoàn Thụy ngước mắt hỏi:
– Ai gọi mà trời lạnh thế này phải ra ban công nói thế?
Tiểu Thành không tập trung:
– Công việc thôi, có người chúc Tết.
Qua khoảng nửa giờ, điện thoại di động trên bàn trà chợt rung, Ninh Tiểu Thành nhảy lên, lần nữa ra ban công đóng cửa lại.
Lòng căng thẳng:
– A lô?
Đầu kia điện thoại trầm mặc vài giây, hô hấp Tưởng Hiểu Lỗ dồn dập, giống như mới chạy bộ ở đâu đó về, giọng trong trẻo:
– Anh Tiểu Thành, năm mới vui vẻ!
Vành mắt nóng lên, Ninh Tiểu Thành giơ điện thoại, khẽ nói:
– Hiểu Lỗ, năm mới vui vẻ.
Lại một đợt yên lặng.
Anh hỏi:
– Ơ… anh cũng không có chuyện gì, cha em nói em không có đó, em về Thanh Đảo rồi hả?
– Ừ, em về lâu rồi, lúc nãy xuống lầu xem pháo hoa, năm nay em muốn ở bên cha ăn Tết.
Tưởng Hiểu Lỗ bên này giống như đang tán gẫu với người quen cũ, không hề lúng túng:
– Chú với dì vẫn khỏe hả anh?
– Rất khỏe.
Tưởng Hiểu Lỗ cười, nói:
– Em cũng rất khỏe.
Cổ họng Tiểu Thành thít chặt:
– Hiểu Lỗ.
Năm mới, anh lẻ loi đứng trên ban công, cửa sổ đóng một lớp sương hoa, anh mặc áo len đen, yên lặng nghe tiếng thở đầu bên kia.
– Anh rất nhớ em.
Tưởng Hiểu Lỗ lặng lẽ nằm trên giường, hai giọt nước mắt trào ra, thấm vào trong tóc.
Kỳ thực lúc này chỉ cần một câu như vậy, chỉ cần cô nói một câu “em cũng rất nhớ anh” là anh có thể lập tức đáp máy bay đi Thanh Đảo.
Anh đợi.
Cô cũng đợi.
Bỗng Đoàn Thụy gõ gõ cửa kính phòng bếp, không rõ tình huống mà gọi anh:
– Ăn cơm nè con!
Tưởng Hiểu Lỗ liền trả lời:
– Em nghe dì gọi anh kìa, anh đi đi.
Ninh Tiểu Thành hận cắn răng, cuộc điện thoại này cứ thế bị quấy rầy.
Một năm sau lần đó, Tiểu Thành chưa từng liên lạc với Tưởng Hiểu Lỗ.
…
Chuyện tái hôn, ông Triệu không nhắc, nhưng mẹ Ninh Tiểu Thành, bà Đoàn Thụy lại nhắc.
Chỉ cần anh về nhà, chưa nói tới ba câu thì chắc chắn sẽ là con năm nay 36 sắp 37 40 rồi, mấy ngày trước ai ai ai đó giới thiệu cho mẹ một người tốt thế này thế nọ nè, nói cứ như là tiên trên trời vậy, Tiểu Thành cơm nước xong, lau miệng, dạ dạ hai tiếng rồi ì trên sofa, vờ như không thấy.
Nói nhiều lần, Đoàn Thụy thực chịu hết nổi, ném chén cơm lên bàn:
– Ninh Tiểu Thành, con rốt cuộc muốn làm gì? Muốn tức chết mẹ phải không?
Vẻ mặt Ninh Tiểu Thành u mê:
– Con làm gì? Về thăm mẹ mẹ không vui hả? Hay đồ con mua cho mẹ size nhỏ mẹ mặc không vừa? Không thể nào, con đặt mua size lớn mà.
– Con bớt giả ngu đi! Mẹ hỏi con bây giờ con muốn sao? Con nói thẳng cho mẹ, nếu con muốn độc thân như vậy cả đời thì sau này đừng về nhìn mẹ nữa, mẹ không có đứa con trai như con, còn nếu con muốn ổn định thì nghe mẹ nói.
Ninh Tiểu Thành ung dung ăn xong cơm:
– Con không muốn sao hết, mẹ thấy con mẹ giận thì sau này con không về nữa.
Anh đứng dậy, dọn dẹp bàn, cầm áo định đi:
– Mẹ___
Đoàn Thụy tưởng là có chuyển biến tốt, kích động quay đầu lại:
– Sao?
Ninh Tiểu Thành vẫy tay ở cửa, tức chết người không đền mạng:
– Bye bye mẹ nhé!
– Cút!!!
Đoàn Thụy giận đấm ngực giậm chân, phẫn nộ khóc lóc kể lể với ông Ninh, ông nhìn đi, con trai ông đấy.
Bà đừng tưởng tôi không biết nó nghĩ gì, nó muốn dây dưa, cứ chờ đợi như thế, khi nào nghe tin Hiểu Lỗ có người khác, kết hôn rồi, nó mới không bận tâm nữa. Bây giờ bà hành hạ bản thân như vậy, trước đây làm gì chứ!
Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Đoàn Thụy thật không phải muốn ép anh tái hôn, chỉ là không muốn nhìn anh ngày ngày một mình bôn ba vất vả, trước đây hai người ly hôn, qua một thời gian lâu bà mới biết, sau đó thì vô cùng kinh hãi. Bà hỏi anh tại sao, nhưng cái gì anh cũng không nói.
Sau đó nhớ lại, trước khi hai người ly hôn, Tưởng Hiểu Lỗ từng mua ít hoa quả ghé thăm nhà, giúp bà phơi quần áo, lúc sắp đi còn dặn bà và ông Ninh chú ý sức khỏe, thế mà bà không hề phát hiện. Chỉ cần nhớ lại, lòng Đoàn Thụy sẽ dâng trào cảm xúc phức tạp.
Tin tức truyền đi, có người muốn giới thiệu đối tượng cho Ninh Tiểu Thành đều phải hỏi trước một câu, chị Đoàn, chị đừng chê em lắm miệng, dù sao Tiểu Thành cũng là tái hôn nên em phải hỏi rõ giúp con gái người ta, ban đầu tại sao họ ly hôn thế?
Đoàn Thụy lúng túng, chỉ có thể nói: tình cảm bất hòa, hai đứa nó đều là người hiếu thắng.
Cách làm người của nhà ông Ninh là không thể vì tìm bến đỗ tốt cho con trai mà đi nói xấu con dâu.
Thành hay không thành là do duyên phận, tốt xấu gì người ta cũng gả qua đây, cũng thật lòng xem họ như người thân mà đối đãi.
Bà làm mẹ đã làm đến mức này, còn muốn bà sao nữa, Đoàn Thụy lau nước mắt, chỉ nhủ thầm hết lần này đến lần khác, mặc kệ mặc kệ hết, thằng chó nhỏ đó chết đói ở bên ngoài cũng mặc kệ.
Ông Ninh nhoài người ra cửa phòng bếp, đẩy đẩy kính lão:
– Bà kệ nó đi, có quản thì quản tôi này. Tôi còn chưa được ăn đấy.
Đoàn Thụy buồn cười, xới cơm cho chồng:
– Nè nè nè, một tiểu oan gia, một lão oan gia.
Hai vợ chồng già ngồi đối diện nhau, tiếng huyên náo của bọn trẻ dưới lầu vọng qua cửa sổ, ngây thơ gọi ông nội, bà nội.
Ông Ninh để đũa xuống, buông tiếng thở dài.
…
Hôm nay, Ninh Tiểu Thành vẫn đi làm như ngày thường, lúc ăn trưa có nhân viên luôn miệng nhắc hôm nay là lễ 1/8 (2), Ninh Tiểu Thành chợt nhớ đến chuyện lần trước mình làm mẹ giận, đây đúng là một cơ hội, tối về nhà mượn cớ thăm ông Ninh để dỗ dành mẹ.
(2) Ngày 1 tháng 8: ngày thành lập quân đội nhân dân Trung Quốc.
Ai dè vào nhà chưa nói được hai câu lại bị đuổi ra ngoài.
Anh buồn bực, tức tối bước đi.
Xe dừng dưới bóng râm chỗ rẽ đại viện.
Hai ngày nay tu sửa, đâu đâu cũng là giàn giáo và thùng sơn của công nhân, từng đợt tiếng hàn điện khiến người nghe phiền não.
Điện thoại trong quần rung lên, anh bắt máy, là Ngô Tỉnh.
– Có tin tức cho mày, muốn nghe không?
Ninh Tiểu Thành không lên tiếng, đợi Ngô Tỉnh nói tiếp.
Ngô Tỉnh được voi đòi tiên:
– Mày kêu tao là cha đi.
Ninh Tiểu Thành rất dứt khoát:
– Tao không nghe, cúp đây.
– Ê____
Ngô Tỉnh nhấn nhá cường điệu:
– Mẹ Tưởng Hiểu Lỗ hai ngày nay hình như phát bệnh tim, rất nghiêm trọng…
Đầu óc Ninh Tiểu Thành nhất thời chập mạch, rẽ hướng:
– Phát bệnh? Phát bệnh mày nói với tao làm gì, đi bệnh viện chứ.
– Đúng, đi bệnh viện, hình như còn phải phẫu thuật nữa.
Ngô Tỉnh phụ họa.
Rào rào rào, có một lớp vụn gỗ trên lầu rơi xuống, một tấm gỗ to nện xuống bên chân.
Ninh Tiểu Thành giật mình, bấm vào điện thoại theo bản năng.
Công nhân lắp đặt trên lầu vội vàng gọi:
– Hey, người anh em! Không sao chứ?
Ninh Tiểu Thành cúi đầu lắc lắc cho rơi bụi trên đầu, lớn tiếng:
– Trông cho kỹ vào, lần này trúng tôi chứ quanh đây toàn các ông cụ bà cụ, lỡ rơi trúng họ thì sao?
Công nhân liên tục xin lỗi:
– Thực xin lỗi, lần sau chúng tôi sẽ chú ý.
Người sống ở nơi đây chẳng ai thuộc dạng vừa, không thể đắc tội.
Ninh Tiểu Thành cũng không so đo, bước nhanh tới chỗ đậu xe, thầm nghĩ lát nữa phải gọi lại cho Ngô Tỉnh.
Gần đây anh mới thay xe, là một chiếc jeep to, trước khi lên xe may mà anh đưa mắt nhìn.
Có một đứa bé không biết từ đâu tới, trông không lớn, chắc chỉ hơn 1 tuổi, đang ngồi xổm sau xe anh, dùng tay móc móc nhãn hiệu trên vỏ xe.
Ngón tay trắng trắng mềm mềm, tóc gáo dừa ngô ngố, mặc áo tay ngắn hình gấu trúc và quần soọc, chổng mông lộ ra viền tả lót bên trong.
Ninh Tiểu Thành vui vẻ.
Anh bước qua, dùng mũi chân đá nhẹ mông cậu bé:
– Nè, bé con nhà ai thế?
Bé rất dễ thương, bụ bẫm trắng trẻo.
Bé đang vô cùng tập trung, không để ý tới anh, mãi đấu tranh với cái nhãn xe, miệng nhỏ phồng lên, móc rồi lại móc.
Ninh Tiểu Thành bị ngó lơ, chậc một tiếng, cảm giác không được xem trọng.
– Ăn mặc rất mốt nhỉ, quần áo là ai mua cho bé vậy? Còn gấu trúc nữa, sao, bé là quốc bảo à?
Anh cợt nhả hỏi, lại dùng mũi chân đá đá cái mông tròn xoe của cậu bé, cố ý dọa:
– Chú hỏi bé đấy, bé là con nhà ai? Móc hư xe của chú thì chú tìm người lớn nhà bé đòi đền tiền chứ.
Cậu bé cuối cùng quay đầu nhìn anh, nhìn xong, lại quay trở lại, nói giọng non nớt:
– Nhà ông Ninh ở lầu tây.
Ù ôi, mồm miệng nói rõ lắm nha.
Tiểu Thành kéo quần, ngồi xổm xuống, thật tưởng rằng có người đùa với anh nên kiếm chuyện:
– Bé ở nhà ông Ninh à, chú cũng nhà ông Ninh đây này, sao chú không biết bé nhỉ?
Cậu bé dừng lại, dường như đang ngẫm nghĩ ý nghĩa câu anh nói. Bé cảm thấy địa vị của mình bị dao động, bèn nói lại rõ ràng:
– Ông nội con tên Ninh Đại Quang, cha con tên Ninh Tiểu Thành.
Ninh Tiểu Thành không cười được nữa.
Ầm ầm ầm___
Nơi giàn giáo xa xa vang lên tiếng phế liệu tháo dỡ, đại viện qua 20 năm sắp được tân trang.
Đúng 5 giờ chiều, mọi người về nhà, người qua kẻ lại, trong sân đúng giờ vang lên khúc quân ca, giọng nam âm vang hùng dũng.
Cậu bé ngơ ngác nhìn bóng dáng phía xa, chợt cong môi vui vẻ, ngửa đầu chỉ về phía đó:
– Mẹ!
Con đường râm mát xa xa kéo dài.
Một người, một xe, và một đứa bé.
Người đàn ông đứng, đứa bé ngồi, cùng nhìn về một hướng. Một người nhẹ nhàng đi về phía anh.
Cô mặc chiếc váy đỏ, làn váy dập dờn trong gió.
Dưới hoàng hôn mùa hạ, mắt cô cong cong, đuôi tóc xinh đẹp vểnh sau đầu.
Làn váy phất phới bên chân.
Tưởng Hiểu Lỗ chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, nụ cười tinh khiết.
Cách mười mấy mét, Ninh Tiểu Thành phảng phất như nghe được tiếng gọi trong veo lanh lảnh ngày xưa, anh Tiểu Thành.
HOÀN
Lời tác giả:
Mỗi lần viết xong, dường như tôi luôn nói một câu cũ rích: cám ơn mọi người đã bầu bạn bao lâu nay, đã xem đến cuối cùng.
“Chuyện cũ bạch dương” đến đây kết thúc, không lắm lời gì nữa, để nó dừng ở thời gian này, dừng ở nơi ban đầu muốn để cô ấy dừng, vẽ lên một dấu chấm tròn trĩnh.
Kỳ thực ban đầu tôi muốn viết nguyên nhân của nó, thể hiện những thay đổi trưởng thành của Hiểu Lỗ và Tiểu Thành trước và sau hôn nhân cùng với quãng thời gian biến đổi. Trong đầu tôi cũng từng tưởng tượng vô số lần, cảnh Tiểu Thành đứng trước xe, một cậu bé ngồi xổm bên chân anh chỉ vào Hiểu Lỗ gọi mẹ. Có lẽ sau đó, còn có một Tiểu Lỗ đuổi theo một Tiểu Cẩu gọi ca ca.
Mô típ cũ hay máu chó cũng được, cuối cùng nó đã hoàn thành theo cách mà tôi muốn nó kết thúc nhất. Kỳ thực tôi cũng từng bị đả kích, không dám xem khu bình luận, lần nào cũng che mắt, thầm nghĩ, mọi người đừng giận, để tôi viết xong đã, viết xong tôi sẽ ôm Lỗ và Thành của tôi về nhà.
Hì hì.
Năng lực có hạn, thật sự tôi đã cố hết sức rồi. Có lẽ không thể khiến mọi người đều thỏa mãn nhưng hai tháng nay ở bên mọi người rất thoải mái, hi vọng có thể mang đến niềm vui và ấm áp cho mọi người.
Hai tháng sau tôi phải tham gia công việc, có lẽ sau này sẽ rất khó có nhiều thời gian rảnh như vậy để viết lách nữa.
Thấy nhiều độc giả cũ nói, Mary Sue Trụ trưởng thành rồi, chín chắn rồi, dẫu đó chỉ là câu nói đùa, nhưng tôi thật sự rất vui.
Tôi là một người bình thường, dốc hết những ham muốn để sống, thu những người đồng đạo làm niềm vui.
Cám ơn mọi người đã bao dung ưu ái.
Cuối cùng, cho mọi người một jpg mỉm cười kiểu Tiểu Thành và một gif ôm mạnh kiểu Hiểu Lỗ, mang hai vợ chồng họ vẫy tay tạm biệt mọi người!
Tạm biệt.
Tương lai có cơ hội.
Chúng ta gặp lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!