Chuyện Cũ Của Bạch Dương - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Chuyện Cũ Của Bạch Dương


Chương 7


Ninh Tiểu Thành đến dưới lầu văn phòng Vi Đạt, đậu xe xong, dưới lầu có hai người đứng đón, một người trong đó là tổng giám đốc Tín thác Vi Đạt hôm nay hẹn anh, họ Hà, trước đây từng gặp một lần, Tiểu Thành có chút ấn tượng với ông.

Anh vừa tới, tổng giám đốc Hà liền dẫn thư ký cười bước lên hai bước nghênh đón, bắt tay anh:

– Giám đốc Ninh, lần trước gặp chưa nói chuyện tử tế, bây giờ rốt cuộc cũng tóm được anh rồi.

Ông Hà là tay xảo quyệt giang hồ từng gặp vô số người, vừa bắt tay Ninh Tiểu Thành là đôi mắt khẽ đánh giá, biết ngay đây là người có bản lĩnh.

Châm ngôn nói, tay đàn ông không quá đẹp, ngón tay không để móng, bàn tay mềm phúc hậu, nắm lại có lực thì nhất định là công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé, giỏi gây chuyện; vai rộng dáng cao, nhìn người không liếc mắt, không vụng trộm đánh giá, nói rõ người này làm người thẳng thắn, lòng dạ chính trực.

Ninh Tiểu Thành cũng giả đò khách sáo với người ta:

– Lần trước tại tôi, để ông chê cười rồi.

– Không có không có, nói gì thế, đi, lên văn phòng tôi, trà đã pha xong rồi.

Tiểu Thành cũng gật đầu với thư ký theo sau ông Hà, ba người một nhóm vào thang máy.

Hai ba giờ chiều đều là lúc tinh thần sa sút lười làm việc, có mấy người đứng ở phòng trà nước, cũng có người mệt mỏi ngồi trên ghế, mượn cơ hội bước ra thư giãn lưng.

Người trên hành lang cũng nhiều hơn bình thường.

Tưởng Hiểu Lỗ đang dựa vào tường cùng trợ lý hạch toán tổng giao dịch tháng này, trên tai vắt một cây bút, cầm từng bảng từng bảng báo cáo lên xem, xem đến mức mệt mỏi muốn ngủ, hồn vía lên mây.

– Đầu trâu mặt ngựa tháng này bao nhiêu?

Trợ lý Thiệu Khê lật một trang:

– 23 ngàn, mới cùng 0724 được tăng tiền tháng này.

– Ừ.

‘Đầu trâu mặt ngựa’ đọc gần giống như ‘đỏm dáng lòe loẹt’, là một khách hàng mà Tưởng Hiểu Lỗ nhận, còn là một khách hàng lớn, quăng không ít tiền vào chỗ cô, là một thanh niên nhà giàu (1), lần đầu tiên gặp nhau đã thoa ít nhất cả ký keo vuốt tóc lên đầu, muốn mời Tưởng Hiểu Lỗ ăn cơm, là loại người bắt tay một cái cũng phải lau vết dầu trong lòng bàn tay.

(1) Nguyên văn là “tiểu khai”, trước đây chỉ ông chủ hoặc thiếu gia nhà giàu, sau này dùng để chỉ những người trẻ tuổi có tiền nói chung.

Thứ trẻ ranh cầm tiền của cha ra bên ngoài lừa bao gái. Tưởng Hiểu Lỗ tiếc chút hoa hồng này, lại không tiện từ chối thẳng, khi anh ta lần thứ hai lái chiếc Ferrari second-hand tới quấy rầy cô, Tưởng Hiểu Lỗ không biết từ đâu bế ra một đứa bé.

Sắc mặt anh ta bỗng chốc thay đổi:

– Con cô?

Tưởng Hiểu Lỗ dịu dàng vuốt ve con gái của đồng nghiệp mà cô mượn, phát ra vầng sáng của mẹ hiền:

– À, con gái tôi. Năm nay ba tuổi, chào chú nào.

Cô bé ngoan ngoãn vâng lời:

– Dạ chào chú ạ!

Anh ta tức thời cảm thấy rất vô vị:

– Trước đây không nghe nói cô kết hôn.

Tưởng Hiểu Lỗ cười rất ngại ngùng, mắt né tránh, toàn bộ đều là diễn:

– Cha đứa trẻ… ừ, bận.

Trong lòng anh ta mắng câu kỹ nữ mà đòi lập đền thờ, khách sáo tìm một lý do rồi đi, từ đó không tìm Tưởng Hiểu Lỗ nữa.

– Hợp đồng nửa năm vào tháng sau là tới hạn rồi, em nhớ thông báo anh ta đến hủy tài khoản.

Các giám đốc khác khi hợp đồng với khách hàng tới hạn đều nghĩ trăm phương ngàn kế cầu người ta ký tiếp, còn Tưởng Hiểu Lỗ lại chủ động cầu người ta bỏ đi.

Thiệu Khê nhỏ giọng chọc cô:

– Chị Hiểu Lỗ, anh chàng đó kỳ thực rất tốt, giàu lại không xấu xí, hay chị thử với anh ta xem?

Tưởng Hiểu Lỗ hửm một tiếng, dùng bút chọc lét vào eo Thiệu Khê:

– Đùa bỡn giám đốc nè, gan to bằng trời nè!

Chọc chọc hai cái, Tưởng Hiểu Lỗ gãi cằm:

– Em lại mập lên à? Tốc độ thịt ở eo mập ra có thể so với phụ nữ khi mang thai đấy.

Thiệu Khê không dám động tay động chân với cấp trên, hai người hi hi ha ha đùa mấy câu, cô đã theo Tưởng Hiểu Lỗ được một năm, xem như là một trợ lý được đãi ngộ không tồi trong những người được tuyển cùng đợt.

Tưởng Hiểu Lỗ lớn hơn cô ba tuổi, rất dễ nói chuyện lại không hề làm cao, chỉ yêu cầu một điều là chuyện chị bảo em làm thì đừng có dây dưa, dặn lúc nào báo cáo thì lúc đó báo cáo.

So với trợ lý các tổ sát vách hở tí là bị mắng máu chó đầy đầu thì loại trợ lý có thể cùng sếp trong phòng chia nhau thức ăn gọi bên ngoài như cô là quá tốt.

Bỗng nhiên ở hành lang ồn ào.

Vài âm thanh cùng vang lên rất nghiêm túc:

– Tổng giám đốc Hà.

Ba người đi ra khỏi thang máy, tổng giám đốc Hà và Ninh Tiểu Thành đi phía trước, trợ lý đi phía sau.

Tổng giám đốc Hà cười tít mắt gặp ai chào cũng đáp lại, thoạt nhìn tâm trạng không tệ, ông nói với người bên cạnh:

– Tổ một phân tích, tổ hai tổ ba làm về khách hàng, đều là giám đốc khách hàng chỗ chúng tôi.

Ninh Tiểu Thành rất có tu dưỡng, chắp tay sau lưng, ngón tay móc chìa khóa xe, đi theo bên cạnh ông chỉ nghe mà không đáp.

Tưởng Hiểu Lỗ quay đầu nhìn dò xét, không nhìn thấy chính diện, ba người họ đã rẽ vào văn phòng của ông Hà.

Ở hành lang không ngừng có người im lặng dùng khẩu hình hỏi nhau: Người này là ai thế?

A: Gần đây có hoạt động lớn?

B: Không biết.

C: Không quen.

A: Đồng nghiệp mới?

B: Ông Hà đích thân tiếp đón, chắc lại là khách hàng lớn nào đó.

C: Sắp phát tài rồi.

Tưởng Hiểu Lỗ quay lại văn phòng mình, Thiệu Khê cũng tám chuyện với cô:

– Chị Tưởng, nghe nói sắp có một giám đốc khách hàng mới tới, chị nói có thể là người mình vừa thấy không?

Tưởng Hiểu Lỗ dọn dẹp bàn làm việc, lách cách lộp cộp:

– Không phải đâu, em nghe nói giám đốc khách hàng nào báo là chiều mới tới không?

Thiệu Khê bĩu môi:

– Nếu thật thì tốt rồi.

Tưởng Hiểu Lỗ híp mắt:

– Hình như em rất tiếc?

Thiệu Khê nhìn cô, chỉ chỉ vào tai mình:

– Chị Tưởng.

– Gì?

Tưởng Hiểu Lỗ không hiểu.

Đưa tay sờ, cô mới phát hiện tai mình còn cắm cây bút.

Trời hôm nay âm u khiến người ta lười biếng, không có lòng dạ nào làm việc, chỉ muốn rề rà hơn một tiếng đồng hồ để mau mau tan làm.

Ninh Tiểu Thành ngồi ở văn phòng ông Hà cũng nghĩ vậy, mau mau uống xong bình trà này, mau mau rút lui. Phí thời gian ở đây, đúng là nhàm chán.

Lúc mới gặp mặt, không đi vào chủ đề chính mà trước tiên đi vào chuyện tình cảm để làm nền, quanh co lòng vòng với nhau hơn nửa tiếng, cha mẹ cậu có khỏe không, nhà ở đâu, thành phố giao thông chật chội, sương mù nặng, phải bảo trọng sức khỏe, nói hết mấy lời vu vơ thì tiếng chuông tan ca bên ngoài cũng vang lên.

Ông Hà lúc này mới tỏ rõ ý mình.

Hi vọng lúc cậu rảnh tới chỗ tôi ngồi nhiều một chút, thường xuyên liên lạc, chỗ tôi còn thiếu một giám đốc chấp hành (1). Nếu hứng thú, cậu có thể đến bất kỳ lúc nào bất kỳ chỗ nào.

(2) Executive manager

Người do Ngô Tỉnh giới thiệu, dù anh không có ý định này cũng không thể nói quá tuyệt tình, chỉ có thể lập lờ nước đôi, sau này có cơ hội đi.

Ông Hà biết danh tiếng của Ninh Tiểu Thành trong giới, hôm nay cậu ta có thể ngồi đây đã là rất nể mặt rồi. Ông liền cười bắt tay, cùng trợ lý đưa anh đến cửa thang máy.

Ninh Tiểu Thành nhịn quá chừng, đến đại sảnh lầu một, anh vội vã tìm nhà vệ sinh xả nước.

Một buổi trưa uống ba bình trà, ai chịu cho nổi chứ?

Xả nước xong, anh rửa tay, lảo đảo đi ra ngoài, thấy cô gái đằng trước khá quen.

Tưởng Hiểu Lỗ cụp đầu, nghĩ lát nữa ăn gì, phía sau chợt có người gọi cô không mặn không nhạt:

– Hiểu Lỗ?

Quay đầu.

Tưởng Hiểu Lỗ mừng rỡ, mắt sáng lên.

– Anh Tiểu Thành.

– Sao em lại ở đây?

Hai người mặt đối mặt, ngữ khí Tiểu Thành thân thiết:

– Anh quen một người bạn làm ở đây.

Tòa cao ốc văn phòng này không chỉ có một công ty Vi Đạt, Tưởng Hiểu Lỗ cũng không nghĩ nhiều.

Ninh Tiểu Thành hỏi cô:

– Em làm gì ở đây?

Tưởng Hiểu Lỗ rất thoải mái:

– Em cũng đi làm, Tín thác Vi Đạt, lầu 12.

Trước đây Ninh Tiểu Thành luôn biết cô làm công việc này nhưng chưa bao giờ biết cô làm ở đâu, cũng không đi nghe ngóng, hôm nay tình cờ gặp nhau, rất bất ngờ.

Trong lòng Tưởng Hiểu Lỗ vẫn nhớ đến chuyện lần trước mình đụng xe anh, đúng lúc có cơ hội, liền thành khẩn mời:

– Anh Tiểu Thành, buổi tối anh có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì, em mời anh ăn tối nhé. Lần trước đụng xe anh mà mãi không tìm được cơ hội, em rất áy náy.

– Hì!

Ninh Tiểu Thành cười:

– Đã lâu lắm rồi, đừng nhớ nữa.

Tưởng Hiểu Lỗ nghiêng đầu rất xinh đẹp:

– Cho em một cơ hội chứ?

Con gái da mặt mỏng, nếu anh không đồng ý, trong lòng cô sẽ luôn ghi nhớ, sau này lỡ gặp nhau cô lại càng xấu hổ.

Tiểu Thành chắp tay sau lưng, suy nghĩ rồi đồng ý.

Xe Hiểu Lỗ đậu trong ga ra dưới hầm, cô dứt khoát đi cùng xe anh, hai người dọc đường thương lượng ăn món gì, Ninh Tiểu Thành thì gì cũng được, toàn bộ đều nghe cô.

– Tùy em.

Đừng thấy Ninh Tiểu Thành còn trẻ, hơn 30 tuổi, kỳ thực cuộc sống của anh hoàn toàn là cuộc sống về hưu, ăn thức ăn truyền thống, không quá thích thời thượng, anh tưởng rằng loại con gái ngày ngày ra vào văn phòng như Tưởng Hiểu Lỗ thể nào cũng sẽ kiếm một chỗ cơm tây, ăn bít tết uống rượu vang các thứ.

Nào ngờ hôm nay anh gặp kỳ phùng địch thủ, Tưởng Hiểu Lỗ là một người chân thật, cô nói mời anh ăn cơm là thực sự mời anh ăn cơm.

Cô dẫn anh đến một quán bình dân anh chưa ghé bao giờ. Cửa quán không to nhưng rất đông người, trên kính thủy tinh dán thực đơn bằng giấy đỏ kiểu cũ.

Bên trong rất đông khách, lúc hai người họ vào vừa vặn có bàn trống bên cửa sổ, nhân viên phục vụ tay chân lanh lẹ lấy giẻ lau sạch bàn rồi dọn bát đũa sạch lên.

Tưởng Hiểu Lỗ đưa thực đơn cho Ninh Tiểu Thành để anh gọi món, anh rất tùy tiện:

– Em gọi đi, gọi gì anh ăn đó.

Có thể nhìn ra Hiểu Lỗ là khách quen ở đây, ông chủ nhìn thấy cô còn đặc biệt đưa tới hai bình sữa chua.

Tưởng Hiểu Lỗ không hề xấu hổ, cầm thực đơn thoải mái gọi bốn món, hẹ xào hải sâm, ruột già quay khô, thịt viên chiên, bao tử chiên và một nồi canh hủ tiếu xương. Cuối cùng cô cắm đầu vào thực đơn, suy nghĩ.

– Hai bát cơm tẻ nữa, bát lớn ấy.

Tiểu Thành sờ sờ mũi.

Từng món được bưng lên, Tưởng Hiểu Lỗ cởi áo khoác công sở bên ngoài, cột tóc lại, so đũa, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

– Em đói quá, buổi trưa họp chưa kịp ăn cơm, chiều thì căng tin hết giờ ăn nên đóng cửa, ăn mấy gói snack cũng vô dụng.

Mắt Tưởng Hiểu Lỗ sáng lên lấp lánh nhìn ruột già trong mâm, không quên khiêm nhường:

– Anh Tiểu Thành, anh cứ ăn thoải mái, đừng khách sáo với em.

Ninh Tiểu Thành nhẹ nhàng cười với Tưởng Hiểu Lỗ, cũng rút ra một đôi đũa ăn, bất giác mang theo ý cười.

Anh thích cùng ăn cơm với cô gái như vậy.

Trước đây anh cũng từng hẹn ăn với gái đẹp, lúc đó ăn kiểu Pháp gồm ốc sên hấp, trứng cá muối với thịt bò, cô gái ngồi đoan trang đối diện anh, trước khi ăn thì nhẹ nhàng đong đưa ly rượu vang, mỗi lần cắt bít tết nhất định phải 3cm, đôi môi khẽ hé. Bít tết chỉ ăn hai miếng là no, trứng cá muối thì múc một muỗng là thôi.

Ăn như vậy nhìn thì đẹp nhưng mệt quá.

Tưởng Hiểu Lỗ thì ngược lại.

Toàn thân màu đen công sở, bên cạnh khoác chiếc áo và túi xách giá cả không rẻ, bình thường nói thế nào cũng là tầng lớp tinh anh của xã hội, nhưng bây giờ ngồi đối diện anh, ống tay áo xăn lên một đoạn, mặt sắp cắm vào bát cơm, đầy người khói lửa.

– Em thật biết tìm chỗ.

Tiểu Thành lúc ăn cơm rất có giáo dưỡng, món nào gần thì gắp món đó.

– A?

Tưởng Hiểu Lỗ nhấp một ngụm trà, rất quen thuộc:

– Đồ ăn quê hương mà, thỉnh thoảng thèm thì tới đây làm một bữa ngon.

– Ờ.

Ninh Tiểu Thành nhớ ra Hiểu Lỗ là người Sơn Đông.

– Nhà em ở đâu?

Anh để đũa xuống hỏi.

Hiểu Lỗ đáp:

– Thanh Đảo.

Nói rồi cô hơi dừng lại:

– Nhưng đã nhiều năm không về rồi, không còn ấn tượng gì. Bà nội em là người Sơn Đông chính gốc, từ nhỏ em được bà nuôi, nói tiếng phổ thông không quá chuẩn, luôn mang theo khẩu âm, sau này em theo mẹ dọn tới Bắc Kinh thì mẹ không cho em nói tiếng địa phương nữa, hễ nói là bị đánh nên em không dám trò chuyện nhiều với người khác, sau khi lên tiểu học mới từ từ sửa được.

Nói tới chuyện trước đây, Tưởng Hiểu Lỗ đăm chiêu, lẩm bẩm:

– Kỳ thực… vẫn rất muốn về xem thử.

– Thanh Đảo không tồi.

Tiểu Thành cầm chén sứ trắng bên tay múc canh cho cô, tán gẫu:

– Mấy năm trước anh có đi qua một lần, còn tới mấy bến cảng, khí hậu tốt, không quá khô như bên này.

Ninh Tiểu Thành rất giỏi nói chuyện phiếm, Tưởng Hiểu Lỗ nói đề tài gì anh đều có thể tiếp hai câu bất kể hứng thú hay không, kỳ thực lúc ăn anh cũng muốn lắm lời hỏi thăm chuyện trong nhà cô nhưng lời đến bên mép, cảm thấy không thích hợp, lại nuốt vào.

Nói ra thì đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc chính diện, trước đây hàng xóm láng giềng, tình cờ gặp mặt cũng nói không được mấy câu. Lần này cùng ăn cơm, Tiểu Thành có thêm ít thiện cảm với Tưởng Hiểu Lỗ.

Nhưng thiện cảm trong quan niệm của anh chỉ đơn thuần là “không ghét”, giống như anh chị em thân thiết vậy, trời đất chứng giám là không hề xen lẫn ý xấu gì.

Bữa cơm này ăn xong, cuối cùng Tiểu Thành tính tiền. Nói là để cô mời nhưng một thằng đàn ông đâu lý nào ngồi ỳ ra đó cho con gái trả tiền.

Hai người một khi quen thuộc rồi, lời cũng nói nhiều hơn.

Trên đường đưa Tưởng Hiểu Lỗ về lấy xe, Ninh Tiểu Thành lái xe tán gẫu với cô:

– Hiểu Lỗ, nghe nói đợt trước em đi Thẩm Dương xem mắt?

Cô khựng lại:

– Sao anh biết???

Cô hơi xấu hổ:

– Mẹ em nói à? Sao ngay cả chuyện này mẹ cũng nói nhỉ.

Ninh Tiểu Thành chăm chú nhìn giao thông phía trước, trêu cô:

– Cần mẹ em nói sao, đài giao thông đã đưa tin, nhân dân cả nước đều biết em đi xem mắt rồi.

– Ban đầu là em đi Thẩm Dương công tác, vừa vặn người kia cũng ở Thẩm Dương. Chú Trịnh giới thiệu, anh ấy trước đây là lính, con người rất tốt.

Tưởng Hiểu Lỗ nói xong rất buồn bực, lẩm bẩm:

– Hình như người ta không thích em, gặp có một lần rồi hết.

Ninh Tiểu Thành vịn vô lăng, cười, không nói nữa.

Thế hệ này của họ, nói là sống vì mình, kỳ thực dường như không có yêu cầu gì với hôn nhân, hoặc là cứ dây dưa trì hoãn, hoặc là chấp nhận số phận. Không gả là sai, không cưới cũng là sai. Người khác không thích mình, lại là sai.

Trong xe yên tĩnh ngắn ngủi.

Tưởng Hiểu Lỗ vì để không lúng túng, cố dời đề tài:

– Anh Tiểu Thành, hình như bạn gái anh Tư Lượng cũng về rồi?

Ninh Tiểu Thành “ừ”:

– Về rồi, về hồi đầu năm, được hai tháng.

Khu của Tưởng Hiểu Lỗ khác khu của anh, anh không biết được mấy người trong khu cô nên cô chỉ có thể tìm thứ anh biết để nói:

– Về tìm anh ấy sao?

Tiểu Thành chờ đèn đỏ, duỗi eo:

– Ai biết, chuyện của hai người họ, anh không rõ.

Đều là người có thể làm chủ, hận không thể liều mạng.

Tưởng Hiểu Lỗ gật đầu, không biết nên hỏi tiếp thế nào.

Sự trầm mặc của cô lúc này vô tình khiến bầu không khí trong xe rất vi diệu.

Ninh Tiểu Thành cho rằng Tưởng Hiểu Lỗ có ý kia với Thẩm Tư Lượng. Biết bạn gái cậu ta về thì trong lòng không dễ chịu.

Nhưng nhiều năm như vậy anh đâu thấy hai người có qua lại gì. Sao lại tình nồng ý đậm rồi? Tiểu Thành rất buồn bực.

Trên thực tế, Tưởng Hiểu Lỗ thần kinh thô, hỏi vậy đơn thuần là kiếm chuyện để nói, thấy Ninh Tiểu Thành không phản ứng thì dứt khoát không lên tiếng nữa, bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh.

Mãi đến khi tới cổng ra vào hầm để xe dưới lầu công ty cô, hai người nói lời từ biệt.

Tưởng Hiểu Lỗ tháo dây an toàn, đứng trên bậc thềm vẫy tay:

– Tạm biệt anh Tiểu Thành.

Ninh Tiểu Thành ngồi trong xe hơi nghiêng người, gật đầu nhìn cô:

– Từ từ về nhé, anh đi đây.

Xe ô tô màu đen chớp đèn xe lặng lẽ hòa vào dòng xe cộ mênh mông giữa màn đêm.

Tựa như duyên phận của hai người, đến đây là hết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN