Chuyện Dài Bất Tận
Chương 10: Bay về tháp Ngà
Khi Atréju bước qua cái cổng thành u ám của “Thành phố bị ma ám”, thong dong dạo bước qua những ngõ ngách quanh co, để rồi cuối cùng lâm nguy trong cái sân bẩn thỉu nọ thì cũng chính là lúc con Phúc long trắng Fuchur phát hiện ra một chuyện hết sức kinh ngạc.
Nó vẫn đang ra sức tìm kiếm không mệt mỏi cậu chủ, đồng thời là bạn nó. Nó bay tít lên tận những đám mây và những mảng sương mù, đưa mắt nhìn quanh. Biển mênh mông bốn phía chỉ mới lặng dần sau khi bị cơn bão tố dữ dội khuấy tận đáy. Chợt Fuchur trông thấy phía xa một tia sáng bằng vàng, lóe lên rồi tắt, lóe lên rồi tắt, rất đều đặn, như nhắm thẳng vào nó mà chiếu. Fuchur không hiểu chuyện gì!
Nó ra sức phóng nhanh tới chỗ đó. Hóa ra cái dấu hiệu nhấp nháy kia phát ra từ sâu dưới nước, chưa biết chừng từ tận đáy biển cũng nên.
Phúc long – như đã nói trước đây – là thứ sinh vật do không khí và lửa cấu thành. Nước không chỉ xa lạ đối với chúng, mà còn rất nguy hiểm nữa. Gặp nước chúng có thể bị tiêu tan y như lửa vậy, nếu chưa bị chết ngộp trước đó, vì chúng thở liên tục không khí bằng toàn cả cơ thể, qua hàng trăm ngàn cái vảy màu xà cừ. Ngoài ra chúng cũng sống bằng không khí và sức ấm; chúng không cần những thức ăn khác, nhưng thiếu không khí và sức ấm thì chúng chỉ sống được một lúc thôi.
Fuchur không biết phải làm sao. Nó hoàn toàn không rõ dấu hiệu nhấp nháy lạ lùng dưới biển sâu kia là vật gì, liên quan tới Atréju chăng.
Nhưng Fuchur quyết định rất nhanh. Nó vọt lên cao rồi chúc đầu, chân quặp sát thân, lao thẳng xuống như một cái cọc. Một tiếng đập mạnh vang lên khiến nước bắn tung tóe thành vòi. Nó suýt ngất đi nhưng vẫn cố mở to đôi mắt màu hồng ngọc. Nó đã trông thấy cái vật nhấp nháy kia gần ngay trước mặt, chỉ sâu chừng vài ba lần chiều dài của nó thôi. Nước dạt quanh thân nó tạo thành những bọt không khí như trong một lò đúc trước khi sôi. Đồng thời nó cảm thấy lạnh và yếu dần. Nó thu hết tàn lực gắng lặn sâu hơn nữa. Cái nguồn sáng kia đã nằm trong tầm với của nó. Đó là AURYN, “Hào quang”! May sao tấm bùa với sợi dây chuyền móc vào một cành san hô mọc trên vách đá trong vịnh, nếu không thì “Bảo vật” này đã chìm xuống biển sâu không đáy rồi.
Fuchur chụp vội lấy, gỡ ra, choàng ngay vào cổ để khỏi mất, vì cảm thấy sắp ngất đến nơi rồi.
Khi mới tỉnh lại Fuchur chịu không biết đang ở đâu. Nó vô cùng sửng sốt thấy mình lại đang bay trong bầu trời cao trên mặt biển, về một hướng nào đấy, bay quá nhanh, hơn sức lực kiệt quệ của nó cho phép. Nó thử bay chậm hơn nhưng phát hiện ngay rằng nó không làm chủ thân thể mình được nữa. Một ý muốn khác với ý muốn của nó, mạnh hơn bội phần đã làm chủ và lèo lái thân thể nó, bắt nguồn từ AURYN nó đeo quanh cổ.
Ngày sắp tàn, trời đã về chiều thì Fuchur thoáng thấy một bãi biển nơi phía xa. Nó không thấy rõ vùng đất hình như chìm trong màn sương phía sau. Tới gần, nó thấy phần lớn vùng đất này đã bị Hư Không chiếm mất rồi – cái Hư Không làm nhức mắt, khiến người ta cảm thấy như bị quáng.
Nếu tự quyết định được thì Fuchur sẽ quay về. Nhưng cái lực đầy bí ẩn của “Bảo vật” buộc nó cứ phải tiếp tục bay thẳng. Rồi nó liền hiểu tại sao, vì nó phát hiện ngay giữa cõi Hư Không mênh mông này một hòn đảo nhỏ chưa bị lấn chiếm, với những ngôi nhà có đầu hồi nhọn hoắt và những ngọn tháp xiêu vẹo. Fuchur linh cảm sẽ tìm thấy ai ở đấy, nên bây giờ không chỉ riêng ý muốn mãnh liệt từ tấm bùa mà thêm cả ý muốn của chính nó đang điều khiển nó bay tới đó.
Cái sân sau, nơi Atréju đang nằm cạnh xác người-sói, đã gần như tối thui. Chút ánh sáng nhá nhem xám xịt lọt xuống sân không đủ để phân biệt thân thể sáng nhạt của Atréju với bộ lông đen của con quái vật tàn bạo. Càng tối hơn thì cả hai thân thể trông chỉ như một.
Atréju đã thôi không cố gỡ chân ra khỏi hàm răng sói, như ê-tô bằng thép, từ lâu rồi. Trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê gã lại thấy con trâu đỏ màu huyết dụ, mà hồi đó gã không bắn hạ, đang đứng trước mặt gã trong Biển Cỏ. Thỉnh thoảng gã lên tiếng gọi lũ bạn săn bắn của gã; giờ đây chúng đã thành những kẻ săn bắn thực thụ cả rồi. Nhưng không ai trả lời gã. Chỉ có con trâu khổng lồ đứng bất động nhìn gã thôi. Atréju gọi con ngựa nhỏ Artax của gã. Nhưng Artax không tới, cả tiếng hí trong trẻo cũng chẳng thấy đâu hết. Gã gọi Nữ-thiếu-hoàng nhưng hoài công. Gã không thể giải thích gì cho bà được nữa. Gã không trở thành kẻ đi săn thực thụ, gã cũng không còn là người đưa tin nữa, mà chỉ là một kẻ tầm thường.
Atréju đành cam chịu.
Nhưng rồi gã cảm thấy còn có gì khác nữa. Hư Không! Hư Không chắc đã đến gần lắm rồi. Atréju lại cảm thấy cái sức hút đáng sợ khiến chóng mặt kia. Gã ngồi dậy, rên rỉ kéo chân. Nhưng những cái răng sói kia không buông tha gã.
Ấy thế mà hóa may cho Atréju. Vì nếu gã không bị kẹt trong hàm răng của con Gmork thì dù Fuchur cố gắng đến đâu cũng thành trễ tràng.
Thành ra Atréju đột nhiên nghe tiếng như chuông đồng của con Phúc long trên bầu trời:
– Atréju ơi! Cậu có đây không? Atréju ơi!
– Fuchur! Atréju kêu lên. Rồi gã khum hai bàn tay trước miệng như loa gọi vói lên:
– Mình ở đây. Fuchur ơi! Fuchur! Giúp mình với! Mình ở đây này!
Gã cứ gọi mãi.
Rồi gã thấy thân hình trắng uốn khúc như một tia chớp bay qua khung trời nhỏ đã tắt ngúm ánh sáng, mới đầu còn rất xa, tít trên cao, lần thứ hai đã gần hơn nhiều. Atréju luôn miệng gọi còn con Phúc long đáp với tiếng chuông đồng của nó. Cuối cùng kẻ bay trên cao đã thấy được kẻ nằm dưới thấp, nhỏ như một con bọ hung khốn khổ trong hang tối.
Fuchur chuẩn bị đáp xuống, nhưng cái sân sau quá chật, lại sắp đêm tối tới nơi, nên con rồng đã kéo sập một đầu hồi nhà nhọn hoắt. Những cái rầm nhà đổ như sấm dậy. Fuchur thấy đau buốt, vì bị nóc sắt nhọn cứa một vết to. Nó rơi uỵch – chứ không đáp điệu nghệ như mọi khi – xuống cái sân ướt át dơ bẩn, cạnh Atréju và xác người-sói Gmork.
Nó lắc mình, hắt hơi như một con chó mới ngoi từ nước ra nói:
– Có thế chứ! Té ra cậu chui vào đây! Tôi đến cũng vừa kịp, nhỉ.
Atréju không nói gì hết, chỉ choàng tay quanh cổ Fuchur, úp mặt vào đám bờm trắng như bạc của nó.
– Đi! Fuchur hối. Leo lên lưng tôi đi! Ta không được chậm trễ.
Atréju chỉ lắc đầu. Bấy giờ Fuchur mới nhìn thấy chân Atréju kẹt trong răng người-sói.
– Xong ngay thôi, Fuchur vừa nói vừa đảo đôi mắt lồi màu hồng ngọc, đừng lo!
Nó thử dùng hai chân cạy hàm răng của Gmork, nhưng không hé được một li nào.
Fuchur cố sức đến nỗi thở như kéo bễ mà vẫn chẳng ăn thua. Chắc chắn nó sẽ không giải thoát được cho người bạn nhỏ nếu nó gặp không may; vì loài Phúc long có phúc nên những kẻ chúng thương mến cũng được hưởng phúc luôn.
Số là khi Fuchur tạm ngừng vì kiệt sức, rồi cúi nhìn đầu Gmork cho rõ hơn, xem nên làm gì thì tình cờ sao tấm bùa của Nữ-thiếu-hoàng đeo trên cổ nó lại chạm trên xác người-sói. Tức thì hàm răng sói mở ra, Atréju liền rút chân ra được.
– Này, Fuchur kêu, cậu thấy chưa?
Không có tiếng Atréju đáp.
– Sao thế? Fuchur hỏi, Atréju, cậu đâu rồi?
Nó sờ soạng trong bóng tối tìm người bạn nhỏ, nhưng Atréju không còn ở đó nữa. Trong lúc cố căng đôi mắt đỏ như lửa tìm trong bóng đêm, nó cảm thấy Hư Không đang mỗi lúc một đến gần hơn nữa nên đã hút mất Atréju khi gã vừa rút được chân ra. Còn nó đã được AURYN che chở trước sức hút này.
Atréju uổng công ra sức chống đỡ. Hư Không mạnh hơn ý chí của gã. Gã đấm đá lung tung, vùng vẫy chống cự, nhưng chân tay gã không theo ý gã nữa mà lại theo cái sức hút không cản nổi kia. Gã chỉ còn cách sự hủy diệt hoàn toàn có vài bước nữa thôi.
Chính lúc ấy Fuchur phóng ào tới như một tia chớp trắng uốn khúc, chụp lấy chỏm tóc dài xanh đen của Atréju, bay vọt lên bầu trời tối đen.
Tháp đồng hồ điểm chín tiếng.
Về sau cả Fuchur lẫn Atréju đều không nói được chuyến bay trong đêm tối mịt mù này kéo dài bao lâu, có thật chỉ một đêm thôi hay nhiều hơn. Có thể với chúng thời gian đã ngừng trôi và chúng lơ lửng bất động trong bóng tối mênh mông. Atréju thấy đây là đêm dài nhất gã đã trải qua, Fuchur cũng vậy, mà Fuchur lớn tuổi hơn Atréju nhiều, rất nhiều.
Nhưng ngay cả đêm dài nhất và tăm tối nhất cũng phải một lần qua đi. Nên khi ánh mai lờ mờ hé rạng thì Atréju và Fuchur trông thấy tháp Ngà nơi chân trời xa.
Đến đây cần ngưng lại một khoảnh khắc để giải thích về đặc điểm địa lý của vương quốc Tưởng Tượng. Các vùng đất, biển cả, núi non, sông ngòi ở đó không cố định như trong thế giới con người. Thành ra hoàn toàn không thể vẽ được, thí dụ, bản đồ vương quốc Tưởng Tượng. Ở đó không thể nào tiên đoán chắc chắn được vùng đất nào nằm giáp ranh giới vùng đất nào. Thậm chí bốn phương trời cũng thay đổi tùy theo người ta đang ở vùng nào. Mùa hè và mùa đông, ngày và đêm có quy luật riêng tùy theo địa phương. Người ta có thể đang từ một sa mạc nóng như thiêu tới liền những đồng tuyết như Bắc Cực ở ngay sát cạnh. Trong thế giới này không có độ đo khoảng cách, thành ra những từ “gần” hay “xa” có một nghĩa khác. Xa hay gần tùy thuộc vào trạng thái tâm hồn và ý chí của kẻ đi quãng đường ấy. Vì vương quốc Tưởng Tượng mênh mông không biên giới nên điểm trung tâm của nó có thể ở khắp mọi nơi, hay nói đúg hơn: từ khắp mọi nơi đến điểm trung tâm đều gần hoặc xa như nhau. Nó tùy thuộc vào kẻ muốn đi tới điểm trung tâm. Và điểm trung tâm nhất[1] của vương quốc Tưởng Tượng chính là Tháp Ngà.
[1] Das innerste Zentrum.
Atréju ngạc nhiên thấy mình đang ngồi trên lưng con Phúc long. Gã không nhớ đã leo lên đó như thế nào. Gã chỉ còn nhớ rằng Fuchur đã chụp dúm tóc gã lôi lên cao thôi. Khi thấy lạnh, gã quấn quanh người chiếc áo khoác đang bay phần phật sau lưng, lúc ấy gã mới để ý thấy áo đã bay màu, thành ra xám xịt. Cả da và tóc gã cũng thế. Trời đã sáng hơn nên gã thấy Fuchur cũng đã thay đổi không khác gì gã cả. Con rồng chỉ còn như một dải sương mù xám ngoét huyền ảo. Cũng bởi gã và con rồng đã quá gần sát Hư Không.
– Atréju, cậu chủ của tôi ơi, Atréju nghe con rồng khẽ gọi, vết cắn của cậu còn đau lắm không?
– Không, Atréju đáp, mình không thấy đau gì nữa.
– Cậu có sốt không?
– Không, Fuchur ạ, mình nghĩ là không. Sao bạn lại hỏi thế?
– Tại tôi thấy cậu run, con rồng đáp, trên đời này còn có gì làm Atréju phát run nữa nhỉ?
Atréju im lặng một lúc rồi mới trả lời:
– Ta sắp đến nơi rồi. Mình sẽ phải trình với Nữ-thiếu-hoàng rằng không còn sự cứu giúp nào nữa. Phải thưa với bà điều này là việc khó khăn nhất trong tất cả mọi việc mình phải làm.
– Phải, Fuchur thì thào, đúng thế.
Chúng im lặng nhắm hướng Tháp Ngà bay tiếp.
Sau một lúc con rồng lại lên tiếng:
– Cậu đã bao giờ gặp chưa, Atréju?
– Gặp ai cơ?
– Nữ-thiếu-hoàng ấy – hay đúng hơn phải gọi là “Bà-chúa-mắt-vàng-ròng-của-ước-mơ”. Cậu phải xưng hô như thế khi diện kiến bà.
– Chưa, mình chưa từng được gặp bà.
– Còn tôi đã được gặp. Lâu lắm rồi. Bấy giờ hẳn ông cố của bạn còn là một đứa bé cơ đấy. Hồi đó tôi cũng chỉ là một con rồng nhỏ “nhảy-bừa-lên-mây”, đầu óc toàn nghĩ chuyện nghịch ngợm. Một tối kia tôi thử tìm cách lôi mặt trăng to và sáng vằng vặc trên bầu trời xuống. Như đã nói, tôi ù ù cạc cạc mọi thứ. Cuối cùng tôi thất vọng buông mình rơi xuống gần Tháp Ngà. Ngôi Mộc lan đình nở xòe tối hôm ấy, tôi thấy Nữ-thiếu-hoàng ngự chính giữa. Bà chỉ thoáng nhìn tôi có một lần thôi, nhưng – không biết phải nói với cậu thế nào đây – từ tối hôm đó trở đi tôi thành một kẻ khác hẳn,
– Bà là người như thế nào?
– Trông như một cô bé. Nhưng bà còn lớn tuổi hơn những sinh linh cao tuổi nhất của vương quốc Tưởng Tượng đấy. Phải nói thế này mới đúng: bà không có tuổi.
– Nhưng bà đang ốm sắp chết, Atréju nói, mình có nên thận trọng chuẩn bị tinh thần cho bà hay rằng không còn hy vọng gì nữa chăng?
Fuchur lắc đầu.
– Đừng, bà sẽ thấu suốt ngay ý cậu định trấn an. Cậu phải nói đúng sự thật thôi.
– Ngay cả nếu vì thế mà bà chết ư? Atréju hỏi.
– Tôi nghĩ không đến nỗi thế, Fuchur đáp.
– Mình biết bạn là Phúc long mà, Atréju nói.
Rồi chúng lại trò chuyện với nhau lần thứ ba. Lần này Atréju là kẻ phá vỡ sự im lặng:
– Fuchur này, còn một điều nữa mình muốn hỏi bạn.
– Xin mời!
– Bà là ai?
– Cậu nói sao?
– AURYN có quyền lực với mọi sinh linh của vương quốc Tưởng Tượng, dù những sinh linh này ở cõi Ánh sáng hay âm ty. Nó cũng có quyền lực với bạn và mình. Thế mà Nữ-thiếu-hoàng chưa hề dùng tới quyền lực. Như thể bà không hiện hữu, tuy bà hiện hữu trong mọi chuyện. Bà có giống như chúng ta không?
– Không, Fuchur đáp, bà không giống như chúng ta đâu. Bà không phải là người của vương quốc Tưởng Tượng. Tất cả chúng ta hiện hữu nhờ có sự hiện hữu của bà. Nhưng bà thuộc chủng loài khác.
– Bà có như…, Atréju ngập ngừng hỏi, đại khái bà có như con người không?
– Không, Fuchur đáp, bà không phải như con người đâu.
– Thế thì bà là ai? Atréju nhắc lại câu hỏi.
Fuchur đáp sau một hồi lâu im lặng:
– Không ai trong vương quốc Tưởng Tượng biết bà là ai, không ai được biết. Đó là điều bí mật nhất của cõi chúng ta. Đã có lần tôi được nghe một vị hiền giả bảo rằng ai hiểu được bí mật này thì người đó sẽ xóa sổ sự hiện hữu của mình. Tôi không hiểu vị đó muốn nói gì. Về chuyện này tôi không thể nói với cậu nhiều hơn nữa.
– Còn bây giờ, Atréju nói, sự hiện hữu của bà và của tất cả chúng ta sẽ bị xóa sổ, dù chúng ta không biết về điều bí mật của bà.
Lần này Fuchur lặng thinh, nhưng cái mõm như mõm sư tử của nó hé một nụ cười, như muốn nói: không xảy ra chuyện ấy đâu.
Từ đấy trở đi không ai nói với ai câu nào nữa.
Sau đó không lâu chúng bay trên vành ngoài cùng của Mê cung, cái vùng đất bằng phẳng có vạt hoa, bụi cây và những lối đi khúc khuỷu bao quanh Tháp Ngà từ rất xa. Chúng hoảng sợ khi thấy ngay cả nơi đây Hư Không cũng đã lấn tới rồi. Tuy mới chỉ là những chỗ nhỏ thôi nhưng hầu như có ở khắp cả Mê cung. Ở đấy, những luống hoa rực rỡ đều xám đen và héo khô hết. Những thân cây nhỏ bé xinh xinh giơ cao những cành con trơ trụi cong queo như van xin con rồng và kẻ đang ngồi trên lưng nó cứu giúp. Những vạt cỏ xanh mơn mởn sặc sỡ trước kia giờ tái xám và một mùi mốc meo mục nát xộc lên tận mũi hai kẻ vừa mới tới. Những màu sắc duy nhất còn lại là những cái nấm khổng lồ trương phình và của những tràng hoa sặc sỡ biến chất rất độc, trông như những quái vật của sự điên rồ và ung hoại. Sự sống duy nhất còn sót lại tận trong cùng của vương quốc Tưởng Tượng vẫn còn yếu ớt giãy giụa chống lại sự hủy diệt hoàn toàn đang bao vây và gặm nhấm từ mọi phía.
Nhưng Tháp Ngà vẫn lấp lánh trắng huyền ảo hoàn mỹ tinh khôi.
Fuchur không đáp xuống một trong những sân phía dưới dành cho những kẻ đưa tin bằng phương tiện bay. Nó cảm thấy cả nó lẫn Atréju đều không đủ sức leo con đường chính dài xoáy tròn ốc lên tới tận đỉnh tháp. Nó cho rằng tình thế cho phép nó không tuân thủ những quy định nghi lễ, nên quyết định hạ cánh khẩn cấp. Nó bay vọt qua những cây cầu, những bao lơn để rồi tìm được vào phút chót đoạn trên cùng của con đường chính, ngay trước Hoàng cung. Nó đáp xuống, lăn mấy vòng, trượt tới trước rồi ngừng lại với cái đuôi hướng tới trước.
Atréju – hai tay bám chặt cổ Fuchur – ngồi thẳng dậy nhìn quanh. Gã chờ đợi được tiếp đón hoặc ít nhất cũng có một đoàn cấm vệ chạy tới hỏi gã là ai, tới đây có chuyện gì… nhưng hoàn toàn chẳng thấy ai. Tòa nhà trắng lấp lánh rực rỡ kia không khác một ngôi nhà hoang.
– Họ chạy trốn hết rối! Gã chợt nghĩ. Họ bỏ Nữ-thiếu-hoàng ở lại một mình. Hay bà đã…
– Atréju, Fuchur thì thầm, cậu phải đưa trả bà “Bảo vật”.
Nó gỡ sợi dây chuyền vàng khỏi cổ. Sợi dây chuyền tuột xuống đất.
Atréju nhảy từ lưng Fuchur xuống đất, ngã lộn nhào, tại nó không nhớ mình đang bị thương. Gã chụp tấm bùa đeo quanh cổ rồi mệt nhọc tì vào con rồng đứng dậy.
– Fuchur ơi, mình phải đi đâu bây giờ? Nó hỏi.
Nhưng con Phúc long không đáp mà nằm đó như chết.
Con đường chính chấm dứt trước một bức tường cao trắng quanh Hoàng cung với cái cổng to chạm trổ tuyệt đẹp đang mở toang hai cánh.
Atréju khập khiễng đi tới, tựa vào cổng. Sau cổng là một cầu thang trắng bóng lộn xây bên ngoài cung điện tưởng chừng cao tít tận trời. Gã leo lên cầu thang. Thỉnh thoảng tạm nghỉ lấy sức. Gã để lại trên những bậc thang trắng một vệt máu.
Cuối cùng, khi đã lên hết cầu thang Atréju thấy một hành lang dài trước mặt. Gã bám vào những cây cột hai bên loạng choạng bước. Rồi gã qua một cái sân có nhiều bể phun và nhiều công trình khác bằng nước, nhưng gã không còn đủ sức để phân biệt nổi nữa. Gã cố đi tới trước như trong mơ. Sau cái cổng thứ hai nhỏ hơn, gã phải leo lên một cầu thang cao, hẹp hơn, tới một khu vườn mà hết thảy cây cối, hoa lá và thú vật đều bằng ngà, rồi phải bò qua nhiều cây cầu uốn vòng cung không tay vịn tới một cổng thứ ba là cổng nhỏ nhất. Sau đó gã từ từ ngước nhìn lên, thấy một chóp núi bằng ngà bóng như gương và trên đỉnh chóp là tòa Mộc lan đình trắng tráng lệ. Nhưng không có đường, cũng không có cầu thang nào dẫn lên đó.
Atréju gục đầu lên hai tay.
Không ai đã từng lên hay sẽ còn lên tới đó có thể nói được đã vượt đoạn đường cuối cùng này bằng cách nào. Chắc là nhờ hoàng ân.
Đột nhiên Atréju thấy mình đứng ngay trước cái cổng dẫn vào ngôi đình tạ. Gã bước vào… và giờ đây gã đứng đối diện với “Bà-chúa-mắt-vàng-ròng-của-ước-mơ”.
Bà ngồi trên một tấm nệm tròn mềm giữa đài hoa với nhiều gối tựa, nhìn gã. Trông bà quá ư mỏng manh và cao quý. Qua vẻ mặt xanh xao, gần như trong suốt của bà, Atréju có thể thấy được bà bệnh hoạn tới mức nào. Đôi mắt như hạt dẻ của bà sẫm màu vàng ròng. Bà không mảy may tỏ ra ưu tư hay lo lắng. Bà mỉm cười. Bộ y phục rộng bằng tơ quanh tấm thân nhỏ bé mảnh dẻ của bà sáng rực rỡ khiến ngay cả những cánh hoa mộc lan cũng thành ra màu ngà. Trông bà như một cô bé đẹp không tả xiết, nhiều nhất là mười tuổi, nhưng mái tóc dài chảy mượt buông trên hai vai và trên lưng xõa xuống nệm lại trắng như tuyết.
Bastian giật thót người.
Nó vừa trải qua một điều chưa từng gặp bao giờ.
Số là cho tới nay nó có thể hình dung rõ rệt mọi điều kể trong Chuyện dài bất tận. Tất nhiên phải công nhận rằng có đôi ba chuyện lạ, đọc rồi mới biết, nhưng giải thích được thôi. Nó đã cố hình dung thật rõ cảnh Atréju cưỡi con Phúc long, cảnh Mê cung và Tháp Ngà. Nhưng cho đến lúc này những cảnh đó chỉ là tưởng tượng của riêng nó thôi.
Thế mà khi đọc tới đoạn kể về Nữ-thiếu-hoàng thì trong một tích tắc – chỉ lâu bằng một ánh chớp – nó thấy mặt bà ngay trước mắt. Không chỉ hình dung đâu; Bastian dám chắc chắn thế. Nó còn nhận thấy nhiều chi tiết đã không được tả trong sách, chẳng hạn lông mày của bà hình vòng cung mịn như tô bằng mực tàu trên đôi mắt màu vàng kim, hay đôi tay dài kỳ lạ, hay lối nghiêng đầu đặc biệt của bà trên cái cổ thon. Bastian biết chắc nó chưa từng được thấy khuôn mặt nào đẹp hơn khuôn mặt bà. Nó cũng biết ngay tên bà là Nguyệt Nhi[2] nữa cơ. Không mảy may nghi ngờ gì nữa, đó là tên bà.
[2] Dịch Việt từ “Modenkind” (mond: mặt trăng, kind: đứa trẻ).
Và Nguyệt Nhi đã nhìn nó – thằng Bastian Balthasar Bux này!
Bà nhìn nó với một vẻ mà nó không giải thích được. Bà cũng ngạc nhiên chăng? Hay đôi mắt bà chứa đựng một lời cầu khẩn? Hay mong nhớ? Hay là… hay là gì mới được chứ?
Nó cố moi trong ký ức đôi mắt của Nguyệt Nhi nhưng không nhớ ra được.
Duy có một điều nó biết chắc là đôi mắt kia đã nhìn xuyên qua mắt nó, qua cổ, xuống ngay chính giữa trái tim nó. Bây giờ nó vẫn còn cảm thấy dấu vết nóng bỏng đôi mắt kia đã để lại và đang ngự trị trong tim nó, tỏa sáng như một báu vật đầy bí ẩn, khiến nó đau đớn, đồng thời lại thấy tuyệt vời.
Dù muốn đi nữa thì Bastian cũng không cưỡng lại nổi những điều vừa nói. Nhưng nó đâu có muốn. Không! Ngược lại, có đổi vàng nó cũng không chịu đưa báu vật kia. Nó chỉ muốn một điều thôi: đọc tiếp quyển truyện để được gần Nguyệt Nhi, để được gặp lại bà.
Bastian không lường trước được rằng như thế thì nó sẽ vướng vào cuộc phiêu lưu kỳ lạ nhất, nguy hiểm nhất, không rút ra được. Nhưng dù lường trước được thì chắc chắn nó cũng sẽ không gấp sách lại, bỏ qua một bên, chẳng bao giờ rớ tới nữa.
Ngón tay nó run run lần tìm chỗ vừa ngừng để đọc tiếp.
Tháp đồng hồ điểm mười giờ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!