Chuyện Dài Bất Tận - Chương 16: Thành phố bạc Amargánth
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Chuyện Dài Bất Tận


Chương 16: Thành phố bạc Amargánth


Phủ lên trên nền và các bức tường của căn phòng sáu góc giống một bọng ong lớn là những làn ánh sáng đỏ màu huyết dụ nom tựa các đợt sóng chậm rãi trải ra. Cứ hai bức tường lại có một cửa, còn ba bức tường xen kẽ kia vẽ đầy những bức tranh kỳ lạ. Đó là những cảnh trong mơ với những sinh linh nửa thú, nửa cây cỏ. Bastian bước vào phòng này qua một cửa, hai cửa kia nằm bên phải và trái nó. Ba cửa giống hệt nhau, khác chăng là cửa bên trái màu đen, còn bên phải màu trắng. Bastian chọn cửa trắng.

Căn phòng kế bên có ánh sáng màu vàng. Các bức tường cũng bố trí như phòng trước. Các hình ở đây vẽ đủ thứ thiết bị Bastian mù tịt, không biết là dụng cụ hay vũ khí. Hai cửa dẫn sang bên phải và trái cùng một màu vàng, nhưng cửa trái cao hẹp, còn cửa phải thấp rộng. Bastian đi qua cửa trái.

Căn phòng kế tiếp này cũng sáu góc như hai phòng trước, nhưng ánh sáng xanh da trời. Các bức hình trên tường chẳng biết vẽ hoa văn xoắn vào nhau hay những chữ cái kỳ dị. Hai cửa ở đây cùng hình dạng nhưng khác chất liệu, một cái bằng gỗ, cái kia bằng kim loại. Bastian chọn cửa gỗ.

Không thể nào tả hết được đủ mọi cửa với phòng Bastian đã đi qua trong “Ngôi đền nghìn cửa”. Có những cửa trông như lỗ khóa to, cửa khác giống lối vào địa ngục, có cửa bằng vàng, lại có cửa gỉ sét hết trơn hết trọi, có cửa được đệm thêm, có cửa chỉ đóng đinh, có cửa mỏng như giấy, lại có cửa dày như cửa kho tàng, có cửa trông như miệng một người khổng lồ, lại có cửa như cầu rút[1] phải thả xuống mới qua được, có cửa như cái tai thật to, lại có cửa trông như bánh mật, có cửa hình dạng giống như cái lò, lại có cửa phải mở như mở khuy áo. Nghĩa là hai cửa dẫn ra khỏi phòng luôn luôn có điểm chung – hình dạng, chất liệu, độ lớn hay màu sắc – nhưng cơ bản lại khác nhau thế nào đấy.

[1] Loại cầu bắc qua hào sâu ở các thành cổ, thả xuống hay rút lên (nghĩa là cho vào thành hay không) tùy người trong thành quyết định.

Bastian đã đi từ phòng sáu góc này sang phòng sáu góc khác không biết bao lần. Mỗi quyết định nó phải chọn lại đưa đến quyết định mới, rồi quyết định mới này lại dẫn đến quyết định mới khác. Nhưng mọi quyết định này đều không thay đổi được hiện trạng nó vẫn kẹt trong “Ngôi đền nghìn cửa” và có lẽ sẽ còn kẹt nữa. Trong lúc đi hoài đi hủy như thế Bastian ngẫm nghĩ xem sự thể nằm ở đâu. Lòng mong muốn của nó tuy đủ để dẫn nó vào mê cung, nhưng xem ra lại không đủ để nó tìm được đường ra. Nó đã ước mơ gặp được người này người nọ. Nhưng bây giờ nó mới vỡ lẽ ra rằng điều nó ước chẳng chính xác gì cả, thành ra chẳng giúp được gì nó khi phải chọn cửa kính hay cửa bằng mây đan. Cho đến lúc này nó chọn tùy hứng thôi, chứ chẳng cân nhắc gì. Ừ, thì nó chọn các cửa khác cũng được vậy. Nhưng kiểu này thì nó sẽ chẳng bao giờ tìm được lối ra.

Bastian đang đứng trong một căn phòng được chiếu ánh sáng xanh lá cây. Ba trong sáu bức tường vẽ hình các đám mây. Cửa bên trái óng ánh xà cừ trắng, cửa bên phải bằng gỗ mun. Chợt nó biết mơ ước gì mới là đúng: gặp Atréju!

Cửa xà cừ gợi nó nhớ đến con Phúc long Fuchur với vảy lóng lánh màu xà cừ trắng, nên nó chọn cửa này.

Phòng kế bên có hai cửa, một bện bằng cỏ, cửa kia bằng lưới sắt. Bastian chọn cửa bằng cỏ, vì nó nghĩ tới Biển Cỏ, quê hương của Atréju.

Trong phòng kế tiếp Bastian đứng trước hai cửa chỉ khác nhau ở chỗ một cái bằng da thuộc, cái kia bằng nỉ. Tất nhiên Bastian đi qua cửa da thuộc.

Nó lại đứng trước hai cửa. Lần này nó phải cân nhắc. Một cửa đỏ màu huyết dụ, cửa kia xanh ô-liu. Atréju là người bộ tộc Da xanh, có áo khoác bằng da trâu đỏ màu huyết dụ. Trên cửa xanh ô-liu có vẽ mấy dấu hiệu đơn giản bằng sơn trắng, giống những dấu hiệu trên trán và má Atréju lúc lão Cairon tìm tới. Trên cửa đỏ màu huyết dụ cũng có những dấu hiệu y như vậy – nhưng theo Bastian thì trên áo choàng của Atréju không có những trang trí kiểu ấy. Có nghĩa là cửa đỏ hẳn sẽ dẫn tới đâu khác chứ không phải tới Atréju.

Bastian bèn mở cửa xanh ô-liu – và đã ra khỏi được “Ngôi đền nghìn cửa”!

Nó ngạc nhiên thấy không tới Biển Cỏ như đã tưởng mà tới một cánh rừng-mùa-xuân thưa thớt. Ánh nắng xuyên qua đám lá non, nghịch ngợm thoắt tối thoắt sáng trên nền đất rêu phong. Bầu không khí ấm áp đầy tiếng chim hót, thơm mùi đất và mùi nấm.

Bastian quay nhìn, thấy mình vừa mới từ một nhà nguyện nhỏ trong rừng bước ra. Vào khoảnh khắc đó thì cửa nhà nguyện kia là cổng ra của “Ngôi đền nghìn cửa”. Bastian mở cửa ngó vào một lần nữa nhưng chỉ thấy trước mặt một nhà nguyện nhỏ hẹp. Mái nhà nguyện chỉ gồm dăm ba thanh xà ruỗng mọt chĩa lên bầu trời, còn mấy bức tường đầy rêu phủ.

Chân Bastian cứ bước mà không biết đi đâu. Nó chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ gặp Atréju. Và nó thích thú khôn cùng trước buổi tao ngộ này. Nó huýt sáo với chim chóc để nghe lũ chim hót trả lời, nó hào hứng hát to những gì chợt nghĩ ra.

Sau một lúc lang thang nó thấy một nhóm người đang cắm trại trên một quãng rừng trống. Khi tới gần nó nhận thấy có mấy người đàn ông mang giáp trụ thật bảnh. Trong nhóm còn có một cô nàng xinh xắn nữa. Nàng ngồi trên cỏ, bật những tiếng rời rạc trên cây đàn luýt[2]. Phía sau là mấy con ngựa mang yên cương đắt tiền. Một tấm khăn trắng bày biện nhiều món ăn đồ uống và ly tách trải trước mặt mấy người đàn ông đang nằm trò chuyện trên bãi cỏ.

[2] Đàn luýt: đàn gồm 6 hay 11 dây; khi chơi, người ta bật chứ không gảy hay kéo.

Bastian bước lại gần họ để làm quen, nhưng giấu kỹ tấm bùa của Nữ-thiếu-hoàng để không ai thấy, khỏi gây chú ý.

Thấy nó đến gần, cánh đàn ông đứng cả dậy lễ phép cúi đầu chào hỏi. Hẳn họ tưởng nó là hoàng tử một nước phương Đông nào đấy hay đại loại như thế. Cả cô nàng xinh xắn kia cũng mỉm cười cúi chào trong lúc vẫn tiếp tục bật đàn. Trong đám đàn ông có một anh chàng cao lớn hơn người, ăn mặc rất diêm dúa. Y còn trẻ, tóc vàng xõa vai.

– Tôi là Held Hynreck, y nói, còn đây là công chúa Oglamár, ái nữ của vua Lunn. Và đây là các bạn tôi, Hýkrion, Hýsbald và Hýdorn. Thế còn anh bạn trẻ tên gì?

– Tôi không được xưng tên mình – chưa được, Bastian đáp.

– Một lời thề ư? Công chúa Oglamár hỏi với vẻ hơi giễu cợt. Còn trẻ thế mà đã lập thệ rồi sao?

– Chắc cậu từ xa đến? Held Hynreck hỏi.

– Vâng, từ xa lắm, Bastian đáp.

– Cậu là hoàng tử? Công chúa hài lòng ngắm nhìn Bastian và lên tiếng hỏi.

– Tôi không tiết lộ được, Bastian trả lời.

– Thôi được, dẫu sao cũng cứ mời cậu vào bàn với chúng tôi! Held Hynreck lên tiếng, cậu bằng lòng cùng ngồi ăn để ban cho chúng tôi niềm vinh dự chứ, chàng tuổi trẻ?

Bastian cám ơn, nhận lời ngồi vào bàn tiệc.

Qua câu chuyện giữa công chúa và bốn chàng trai kia Bastian biết được rằng rất gần đây có một thành phố bạc tuyệt vời tên là Amargánth. Ở đó đang diễn ra một cuộc tranh tài. Từ khắp xa gần những bậc anh hùng dũng cảm nhất, những nhà săn bắn thiện xạ nhất, những chiến sĩ can trường nhất đều đến dự – nhưng cũng có cả những kẻ phiêu lưu, những tay liều lĩnh. Chỉ ba người tài ba và dũng cảm nhất đánh bại hết những người kia được vinh dự tham gia vào một cuộc truy tìm lâu dài và gian khổ, với mục đích tìm cho ra một nhân vật được gọi là “cứu tinh” hiện đang ở đâu đó trong muôn vàn vùng đất của vương quốc Tưởng Tượng. Không ai biết tên thật của nhân vật đó. Nhờ có y mà vương quốc Tưởng Tượng lại – hay đúng hơn: tiếp tục tồn tại. Không biết từ thuở nào một tai họa khủng khiếp đã giáng xuống vương quốc Tưởng Tượng khiến vương quốc này suýt bị diệt vong. Vào phút chót vị “cứu tinh” kia đã cứu được vương quốc, khi y đến và đặt cho Nữ-thiếu-hoàng cái tên Nguyệt Nhi mà hiện nay mọi sinh linh của vương quốc Tưởng Tượng đều biết. Từ đó y lang thang trong vương quốc mà không ai nhận ra. Nhiệm vụ của đoàn này là tìm cho ra y và theo bảo vệ y được an toàn. Cho nên mới phải tuyển chọn những người tài ba và dũng cảm nhất, vì có thể họ sẽ phải vượt qua một cuộc phiêu lưu gian truân không tưởng tượng nổi.

Cuộc tranh tài để tuyển chọn này tuy là do Ông lão bạc[3] Quérquobad tổ chức – vì thành phố Amargánth xưa nay vẫn do một người cao tuổi nhất cai trị, Quérquobad hiện nay đã một trăm lẻ bảy tuổi – nhưng không phải chính ông ta chọn người trong số những kẻ thi đấu, việc này lại do một gã mọi rợ trẻ tuổi tên là Atréju, một thằng nhỏ thuộc bộ tộc Da Xanh đang là khách của Quérquobad, quyết định. Gã Atréju rồi đây sẽ dẫn đầu đoàn thám hiểm kia. Nghe nói gã là người duy nhất có thể nhận ra vị “cứu tinh”, vì gã đã có lần thấy mặt y trong một tấm gương thần.

[3] Đúng ra phải dịch là “Ông lão bằng bạc” (Silbergreis).

Bastian chỉ im lặng nghe. Mà điều này thật không dễ, vì nó biết ngay vị “cứu tinh” kia chính là nó. Rồi khi nghe đến tên Atréju thì nó như mở cờ trong bụng, phải cố lắm mới không để lộ tung tích. Nó quyết định tạm thời cứ giấu tên đã.

Nhân đây nói thêm: trong chuyện này Held Hynreck chẳng tha thiết gì mấy đến đoàn thám hiểm và mục đích của nó mà chỉ muốn chinh phục trái tim công chúa Oglamár. Bastian thấy ngay Held Hynreck yêu cô gái đến chết mê chết mệt. Y thỉnh thoảng lại thở dài khi chẳng đáng thở dài và không ngớt nhìn kẻ y ái mộ với đôi mắt buồn rầu. Còn nàng làm như thể không hề nhận thấy. Hóa ra trong một dịp nào đó nàng đã thề chỉ lấy người anh hùng bậc nhất thắng hết mọi người. Kém hơn là không được. Thế mới khó cho Held Hynreck, vì làm sao y chứng tỏ được với nàng rằng y là anh hùng vô địch. Y đâu thể tự dưng đánh chết kẻ nào đó chẳng đụng gì tới y. Còn chiến tranh thì lâu rồi không có. Nếu được thì y vui lòng đánh nhau với quái vật hay ác quỷ, nếu được thì y sẵn lòng mỗi sáng bày lên bàn điểm tâm của nàng một đuôi rồng đẫm máu, nhưng khắp nơi biết tìm đâu ra rồng hay quái vật. Cho nên khi kẻ đưa tin của Ông lão bạc Quérquobad tới mời Held Hynreck tham dự cuộc tranh tài thì dĩ nhiên y nhận lời ngay. Công chúa Oglamár đòi đi theo, vì muốn tận mắt chứng kiến y tài cán đến đâu.

– Ai cũng biết, công chúa Oglamár mỉm cười nói với Bastian, rằng chẳng thể tin được những điều các anh hùng tường thuật lại. Họ luôn thích thêm mắm thêm muối.

– Chẳng cần biết có thêm mắm thêm muối không, Held Hynreck nói xen vào, chứ tôi đây gấp trăm lần vị cứu tinh hoang đường kia.

– Làm sao anh biết? Bastian hỏi.

– À, Held Hynreck nói, nếu gã ranh kia chỉ khỏe bằng nửa tôi thôi thì gã chẳng cần đến vệ sĩ canh chừng và chăm sóc gã như con nít. Theo tôi thì gã cứu tinh này chỉ là một thằng nhóc khốn khổ.

– Sao anh dám nói những lời như thế! Công chúa Oglamár phẫn nộ. Chẳng gì thì ông ta cũng đã giữ cho vương quốc Tưởng Tượng khỏi bị diệt vong!

– Thì đã sao! Held Hynreck khinh mạn đáp. Để làm chuyện đó cần gì một hành động anh hùng.

Bastian quyết định khi có dịp sẽ cho y một bài học.

Còn ba anh chàng kia tình cờ gặp Held Hynreck và công chúa Oglamár trên đường đi nên nhập bọn. Hýkrion – có bộ râu mép rậm rạp – tuyên bố y khỏe nhất và là chiến sĩ vĩ đại nhất vương quốc Tưởng Tượng. Hýsbald – tóc đỏ và trông thanh tú hơn cả – cho rằng không ai sử dụng kiếm tài giỏi bằng anh ta. Sau hết, Hýdorn tin chắc rằng thi đấu dai sức thì không ai bằng mình. Vóc dáng của y chứng minh được lời y vừa nói: gầy, cao, như chỉ toàn gân với xương.

Ăn xong cả bọn lên đường. Đĩa chén, khăn ăn và lương thực dự trữ dồn hết cả vào túi gắn bên yên một con vật thồ. Công chúa Oglamár cưỡi con ngựa trắng[4] phi nước kiệu đi ngay, không quay nhìn ai. Held Hynreck nhảy lên lưng con ngựa đực đen như than phóng theo liền. Ba anh chàng kia đề nghị Bastian ngồi đỡ giữa mấy cái túi trên lưng con vật thồ. Bastian đu người lên lưng con vật; ba người kia cũng leo lên lưng những con ngựa thắng yên cương rất đẹp của họ rồi cũng phi nước kiệu qua cánh rừng, Bastian đi sau chót. Con vật thồ – một con la cái khá già – cứ lót tót mãi sau.

[4] Zelter: ngựa được huấn luyện cho phụ nữ cưỡi.

Bastian thúc nó, nhưng thay vì đi nhanh hơn nó dừng lại, ngoái cổ nói:

– Thưa cậu chủ, cậu không cần thúc, đấy là tôi cố ý đi tuốt phía sau đấy.

– Tại sao? Bastian hỏi.

– Tôi biết cậu chủ là ai mà.

– Do đâu mà bạn biết?

– Chỉ cần là một nửa chứ chưa cần được là cả giống lừa[5] như tôi đây thì người ta đã có thể cảm thấy ngay được. Thậm chí lũ ngựa cũng nhận ra. Cậu chủ không cần phải bảo gì tôi hết. Tôi thật rất muốn sẽ được kể lại cho con cháu nghe rằng tôi đã chở vị cứu tinh và là kẻ đầu tiên đã chào cậu. Chỉ tiếc kẻ như tôi không có con cái.

[5] La là con vật lai lừa và ngựa.

– Bạn tên gì? Bastian hỏi.

– Thưa cậu, tên là Jicha.

– Jicha này, đừng có phá hỏng trò đùa của tôi đấy, tạm thời giữ kín điều bạn biết nhé. Được chứ?

– Thưa cậu, được.

Thế rồi con la liền phóng nước kiệu đuổi theo mấy con kia.

Đến nơi, cả bọn dừng lại ngoài bìa rừng, trầm trồ ngắm nhìn thành phố Amargánth phía dưới kia, rực rỡ trong nắng trước mắt họ. Bìa rừng nằm trên đồi cao, từ đây người ta nhìn xa được quang cảnh trên một cái hồ lớn xanh màu hoa đồng thảo[6], chung quanh là những ngọn đồi khác cũng phủ rừng, tương tự nơi họ đang đứng. Chính giữa hồ là thành phố bạc Amargánth. Nơi đây, nhà cửa đều dựng trên xuồng, các lâu đài lớn trên những sà lan to, các lâu đài nhỏ hơn trên thuyền. Mỗi ngôi nhà và mỗi chiếc thuyền đều bằng bạc được điêu khắc, chạm trổ vô cùng mỹ thuật. Cửa lớn, cửa sổ, những ngọn tháp và bao lơn mọi lâu đài lớn nhỏ đều tết bằng thứ sợi bạc tuyệt vời không nơi nào bằng trong toàn vương quốc Tưởng Tượng. Trên mặt hồ san sát thuyền bè để chở khách từ bờ vào thành phố. Thế là Held Hynreck và bạn đồng hành cùng nhanh chóng xuống bờ, nơi một chiếc phà bằng bạc có mũi hình vòng cung tuyệt đẹp đang chờ. Phà có đủ chỗ chứa hết thảy bấy nhiêu người ngựa lẫn con vật thồ.

[6] Hoa đồng thảo còn gọi là hoa tím.

Trên đường, Bastian được người đưa phà trong bộ áo quần dệt bằng sợi bạc cho biết nước hồ xanh màu hoa đồng thảo mặn và chát, khiến không có chất nào chịu nổi lâu mà không bị phân hủy – trừ bạc ra. Hồ này có tên là Murhu hay hồ Nước mắt. Vào thời xa xưa lắm rồi người ta đã chở thành phố Amargánth ra giữa hồ để tránh bị tấn công, vì hễ ai thử đi thuyền gỗ hay sà lan sắt ra tới chỗ họ đều bị chìm và chết cả: nước làm tiêu tàu bè và người chỉ trong một thời gian rất ngắn. Nhưng hiện nay có một lý do khác khiến họ vẫn cứ tiếp tục để Amargánth trên hồ nước: ấy là vì dân chúng thích thỉnh thỏang tập hợp lại nhà cửa và bố trí lại đường phố, quảng trường. Chẳng hạn hai gia đình ở hai đầu thành phố thân nhau hay trở thành họ hàng – vì con cái lấy nhau – họ liền bỏ chỗ ở cũ, cứ việc cắm thuyền bạc của họ lại sát nhau, thành ra hàng xóm của nhau. Nói thêm: bạc của họ là thứ đặc biệt, không đâu có, giống như sự gia công tuyệt mỹ có một không hai của họ vậy.

Bastian rất muốn được nghe nhiều hơn, nhưng phà đã tới thành phố nên nó phải xuống cùng bạn đồng hành.

Trước hết họ tìm một nhà trọ cho người và vật. Thật không dễ, vì Amargánth coi như bị khách xa gần đến xem tranh tài chiếm hết cả. Song cuối cùng họ cũng tìm được chỗ trong một khách sạn. Khi dắt con la vào chuồng Bastian còn thì thầm vào tai con vật:

– Jicha, đừng quên điều bạn đã hứa đấy nhé. Ta sẽ gặp lại nhau.

Jicha chỉ gật đầu.

Sau đó Bastian nói với các bạn đồng hành rằng nó không muốn làm phiền họ lâu thêm nữa, mà muốn tự đi thăm thú thành phố một mình. Nó cám ơn họ đã ân cần rồi từ biệt. Thật ra nó nóng lòng đi tìm Atréju.

Các tàu lớn nhỏ đều nối với nhau bằng cầu; có cầu nhỏ xinh xinh chỉ một người qua được, lại có cầu to đẹp như đường phố đầy người chen nhau qua lại. Lại có cả cầu hình vòng cung với mái che. Trên những con kênh nằm giữa những tàu mang các lâu đài có cả trăm xuồng nhỏ bằng bạc qua lại như mắc cửi. Song dù đi hay đứng ở đâu, người ta đều luôn cảm thấy dập dềnh dưới chân và nhớ rằng cả thành phố này nổi trên nước.

Khách thập phương – đông đến nỗi thành phố như không còn chỗ đặt chân[7] – thì đủ loại khiến cần cả một quyển sách mới tả hết. Người Amargánth cũng dễ nhận ra, vì y phục của họ đều dệt bằng sợi bạc, đẹp không kém áo khoác của Bastian. Tóc họ cũng bằng bạc, vóc họ cao lớn và cân đối, mắt xanh màu hoa đồng thảo như hồ Murhu, hồ Nước mắt. Phần lớn khách thập phương không được đẹp như thế. Có những kẻ khổng lồ cuồn cuộn bắp thịt mà đầu lọt thỏm như quả táo giữa đôi vai cồng kềnh. Có những kẻ lang thang trông khả nghi như lũ côn đồ vô lại chuyên phá phách về đêm – những kẻ “độc hành” – không ai hòa đồng được. Lại có bọn thích nghịch phá mắt láo liêng, tay chân táy máy. Lại có bọn hiếu chiến đi đứng vênh váo, nói ra lửa mửa ra khói. Lại có những kẻ bịp bợm cứ xoay tít người như con quay. Lại có những con yêu vai vác chùy lê bước trên những đôi chân khẳng khiu. Có lần Bastian còn thấy một gã ăn đá, răng lòi ra như những lưỡi đục bằng sắt. Chiếc cầu bằng bạc võng xuống dưới sức nặng của hắn khi hắn thình thịch bước qua. Bastian chưa kịp hỏi có phải hắn là Pjornrachzach[8] không thì hắn đã khuất dạng trong đám đông.

[7] Nguyên văn: “như bị sôi trào”.

[8] Nhân vật “Ăn đá” trong Chương I.

Cuối cùng Bastian vào tới trung tâm thành phố. Cuộc tranh tài đang diễn ra hết sức sôi nổi ở đây. Trên một bãi đất lớn hình tròn như vòng trình diễn khổng lồ của gánh xiếc có cả trăm thí sinh đang đọ sức, trổ tài. Đám đông khán giả chen lấn quanh đấu trường tròn rộng này lớn tiếng cổ vũ các ứng viên. Tại cửa sổ và bao lơn các lâu đài trên thuyền chung quanh cũng đầy ắp khán giả, thậm chí có một số leo cả lên những mái nhà lợp sợi bạc.

Nhưng trước mắt, Bastian không quan tâm mấy đến những cuộc thi đấu của các ứng viên. Nó muốn tìm Atréju chắc chắn đang ngồi đâu đó quan sát các cuộc tỉ thí. Nó để ý thấy khán giả cứ ngóng nhìn một lâu đài với vẻ đầy chờ đợi, nhất là khi một thí sinh thành công trong một môn thi đấu độc đáo nào đấy. Nhưng trước hết Bastian phải chen qua một trong những cây cầu uốn vòng cung, rồi leo lên một trong những trụ đèn mới có thể thấy được lâu đài kia.

Trên một bao lơn rộng có đặt hai ghế cao bằng bạc. Ngồi trên một ghế là một ông cụ rất già râu tóc bằng bạc rủ xuống tận thắt lưng. Hẳn đó là Ông lão bạc Quérquobad. Ngồi cạnh lão là một thiếu niên trạc tuổi Bastian. Gã mặc quần dài da mềm, ở trần trông rõ da màu xanh ô-liu. Gương mặt choắt của gã trông nghiêm nghị, gần như khắc khổ. Mái tóc dài xanh đen buộc dây da thành một đuôi tóc. Quanh vai gã là một chiếc áo khoác đỏ màu huyết dụ. Gã bình thản nhưng lại đặc biệt căng thẳng nhìn xuống đấu trường. Không chuyện gì lọt khỏi cặp mắt đen của gã. Atréju đấy!

Ngay lúc đó một khuôn mặt khác rất to xuất hiện trên bao lơn, sau lưng Atréju. Trông giống mặt sư tử, chỉ khác ở chỗ thay vì bộ da là một lớp vẩy trắng màu xà cừ và chòm râu trắng dài nơi mõm. Cặp mắt như hai quả bóng đỏ màu hồng ngọc sáng quắc; rồi khi cái đầu nọ ngẩng cao khỏi Atréju thì người ta thấy được đầu với cái cổ dài mềm mại cũng phủ vảy trắng như xà cừ và bộ bờm rủ xuống như lửa trắng. Đó chính là con Phúc long Fuchur. Hình như nó thì thầm gì đó với Atréju vì thấy gã gật đầu.

Bastian từ cột đèn tuột xuống. Nó đã thấy đủ rồi. Còn bây giờ hãy xem các cuộc tranh tài đã.

Đúng ra thì đây không phải tỉ thí thật sự, mà như một kiểu biểu diễn xiếc thì đúng hơn. Tuy vừa mới diễn ra cuộc thi vật giữa hai gã khổng lồ mà thân hình họ xoắn vào nhau, chỉ còn thấy như một nút buộc to tướng lăn qua lộn lại, tuy đây đó có những cặp thí sinh – cân xứng hoặc không – đọ kiếm, chùy hoặc giáo nhưng dĩ nhiên các trận đấu này chẳng gây thương tổn đến nhau thật sự. Thậm chí luật thi đấu còn đòi hỏi các thí sinh tranh tài hòa nhã và chế ngự sức mạnh của mình. Một thí sinh, vì tức giận hay tham vọng, khiến đối thủ bị trọng thương đương nhiên bị loại tức thì. Thành ra phần lớn thí sinh trổ tài bắn cung hay thi sức bằng cử tạ cực nặng; có người biểu diễn bằng những màn ngoạn mục không khác gì xiếc hay thi can đảm. Thí sinh khác nhau thế nào thì môn thi đa dạng chừng ấy.

Những kẻ bị thua phải rút nên đấu trường càng lúc càng vắng hơn. Rồi Bastian thấy Hýkiron – sức khỏe, Hýsbald – tay kiếm lỗi lạc và Hýdorn – dai sức bước vào đấu trường. Không thấy Held Hynreck và ý trung nhân của y.

Bấy giờ còn khoảng một trăm thí sinh trên đấu trường. Toàn những kẻ đã qua vòng loại cả nên Hýkiron, Hýsbald và Hýdorn thật không dễ trổ tài, như họ có thể đã tưởng. Phải đấu suốt buổi chiều mới chứng tỏ được Hýkiron khỏe nhất trong những thí sinh khỏe, Hýsbald khéo léo nhất trong những kẻ nhanh nhẹn và Hýdorn dai sức nhất trong những kẻ dai sức. Khán giả nồng nhiệt hoan hô và ba thí sinh cúi đầu về hướng bao lơn, nơi Ông lão bạc Quérquobad và Atréju đang ngồi. Atréju đứng lên định tuyên bố đôi điều thì bỗng dưng một thí sinh bước vào trường đấu. Đó là Hynreck. Mọi người im lặng căng thẳng chờ đợi, Atréju ngồi xuống. Chỉ có ba người được tháp tùng gã thôi, thành ra dưới kia thừa một. Một người trong bọn họ sẽ phải ở lại.

– Thưa quý vị, Hynreck nói to với ba anh chàng để ai cũng có thể nghe thấy, tôi không nghĩ rằng cuộc biểu diễn nho nhỏ mới đây để chứng tỏ tài năng của quý vị đã làm quý vị kiệt sức. Tuy nhiên nếu tôi thách quý vị đấu tay đôi thì sẽ thật không phải. Cho đến lúc này tôi chưa thấy trong các thí sinh có một đối thủ nào tương xứng nên tôi chưa tham gia, vì thế tôi còn khỏe. Nếu có người nào trong các vị cảm thấy mệt rồi thì nên tự động rút lui, bằng không, tôi sẵn sàng tiếp chiến cả ba vị một lượt. Có vị nào phản đối không?

– Không, cả ba anh chàng cùng đáp.

Thế là diễn ra một trận kịch chiến tóe lửa. Những cú đánh của Hýkiron không yếu đi tí nào, nhưng Held Hynreck khỏe hơn. Hýsbald tấn công như chớp từ mọi phía, nhưng Held Hynreck nhanh hơn. Hýdorn tìm cách tiêu hao sức đối thủ nhưng Held Hynreck dẻo dai hơn. Trận đấu kéo dài chưa đầy mười phút thì cả ba đã bị tước vũ khí, khuỵu gối trước Held Hynreck. Y vênh váo nhìn quanh, hẳn là tìm đôi mắt khâm phục của người đẹp đang đứng đâu đó trong đám đông. Khán giả hoan hô như sấm dậy khắp đấu trường, chắc nơi xa nhất trên bờ hồ Nước mắt vẫn còn nghe thấy.

Khi tiếng hoan hô đã lắng, Ông lão bạc Quérquobad đứng dậy lớn tiếng hỏi:

– Còn ai dám tỉ thí với Held Hynreck nữa không?

Người ta nghe có tiếng một thiếu niên trả lời phá tan bầu không khí yên lặng:

– Có tôi!

Đó chính là Bastian.

Mọi khuôn mặt quay nhìn nó. Đám đông rẽ lối cho nó vào đấu trường. Có tiếng kêu sửng sốt và lo lắng.

– Xem kìa, cậu ta xinh quá!

– Tiếc thật thôi!

– Đừng để cậu ta thi đấu!

– Cậu là ai? Ông lão bạc Quérquobad hỏi.

– Tôi sẽ xưng tên sau, Bastian đáp.

Nó thấy Atréju nheo mắt nhìn nó thăm dò nhưng vẫn đầy vẻ hồ nghi.

– Này bạn trẻ, Held Hynreck nói, chúng ta đã cùng chung ăn, chung uống. Cớ sao cậu lại muốn tôi làm xấu mặt cậu? Tôi yêu cầu cậu rút lui đi thôi.

– Không, Bastian trả lời, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy[9].

[9] Một lời đã nói ra, bốn ngựa không đuổi kịp.

Held Hynreck hơi lưỡng lự, rồi y đề nghị:

– Nếu tôi so tài bằng cách đấu với cậu thì thật không phải tí nào. Ta hãy thử xem ai bắn cung cao hơn.

– Đồng ý! Bastian đáp.

Một cây cung cứng và một mũi tên được mang đến cho mỗi người. Hynreck kéo dây cung bắn mũi tên cao hơn mắt người có thể nhìn theo nổi. Bastian kéo cung buông tên gần như cùng lúc.

Mãi một lúc sau hai mũi tên mới rơi xuống đất giữa hai xạ thủ. Kết quả là mũi tên của Bastian, mang lông đỏ, khi lên cao nhất hẳn đã bắn trúng đuôi mũi tên mang lông xanh của Held Hynreck, mạnh đến nỗi đuôi mũi tên xanh tét ra làm hai.

Held Hynreck nhìn đăm đăm hai mũi tên cắm vào nhau. Mặt y hơi tái đi nhưng hai gò má lại ửng đỏ.

– Ngẫu nhiên thôi, y lẩm bẩm. Ta hãy thử xem ai sử dụng kiếm khéo hơn.

Y yêu cầu đem đến hai cây kiếm với hai xấp bài. Kiếm với bài được đem ra cho y. Y trộn thật kỹ cả hai xấp bài.

Rồi y tung một xấp bài lên cao, rút kiếm nhanh như chớp thọc tới. Khi những lá bài kia rơi xuống đất, người ta thấy y đã đâm trúng quân át cơ, ngay giữa trái tim duy nhất của lá bài. Y lại đưa mắt tìm người đẹp trong lúc đi quanh chìa kiếm với lá bài cho mọi người xem.

Bây giờ Bastian mới tung bộ bài kia lên cao rồi đâm vút kiếm vào không trung. Không lá bài nào rơi xuống đất. Nó đã đâm thủng tất cả ba mươi hai lá bài, đúng ngay giữa, hơn nữa lại còn theo đúng thứ tự, dù Held Hynreck đã trộn xấp bài thật kỹ.

Held Hynreck xem xét kỹ các lá bài rồi không nói gì hết, đôi môi chỉ hơi run run.

– Nhưng cậu không thể ăn nổi tôi về sức lực được, cuối cùng y khàn khàn nói.

Y chụp quả tạ nặng nhất trong các quả tạ lăn lóc trên đấu trường từ từ giơ lên cao. Song y chưa kịp bỏ tạ xuống thì Bastian đã nhấc bổng cả y lẫn tạ. Held Hynreck mặt mày ngơ ngác khiến có vài khán giả không nhịn được cười.

– Cho tới bây giờ, Bastian nói, ngài quyết định cách chúng ta tỉ thí. Bây giờ ngài có bằng lòng để tôi đề nghị vài cách chăng?

Held Hynreck lặng lẽ gật đầu.

– Ta thi can đảm, Bastian nói tiếp.

Held Hynreck cố gượng nói:

– Không có gì khiến lòng can đảm của tôi phải chùn bước!

– Vậy tôi đề nghị, Bastian nói, chúng ta thi bơi qua hồ Nước mắt. Ai tới bờ trước sẽ thắng.

Cả đấu trường nín thở im lặng.

Mặt Held Hynreck hết đỏ lại tái nhợt.

– Đó đâu phải là thi can đảm, y bật thành tiếng, điên thì có.

– Tôi sẵn sàng, Bastian đáp, nào!

Bấy giờ Held Hynreck nổi giận.

– Không! Y giậm chân hét. Cậu biết rõ như ta rằng nước hồ Murhu làm tan hết mọi thứ. Bơi trong đó thì chắc chắn chết thôi.

– Nhưng tôi không sợ, Bastian thản nhiên đáp, tôi đã đi qua “Sa mạc muôn màu”, đã ăn uống và tắm lửa của “Cái chết sặc sỡ”. Tôi đâu có sợ thứ nước này nữa.

– Cậu nói láo! Held Hynreck đỏ gay mặt gầm lên. Không ai trong vương quốc Tưởng Tượng thoát khỏi “Cái chết sặc sỡ”, đứa con nít nào cũng biết điều này!

– Held Hynreck, Bastian chậm rãi đáp, thay vì vu cho tôi nói láo thì ngài nên nhận là mình sợ đi.

Held Hynreck nhịn hết nổi. Giận quá hóa điên, y rút thanh kiếm to bản ra khỏi vỏ lao tới địch thủ. Bastian lùi lại, định lên tiếng khuyến cáo nhưng Held Hynreck không cho nó cơ hội. Y chém thẳng vào Bastian, chém thật sự. Đúng lúc ấy thanh kiếm Sikánda như một lằn chớp bật khỏi cái vỏ gỉ sét, bay vào tay Bastian và bắt đầu nhảy múa.

Chuyện xảy ra thật là vô cùng kinh ngạc, khiến khán giả suốt đời không quên nổi. May mà Bastian không buông được chuôi kiếm nắm trong tay, nên nó cứ phải theo từng đường kiếm Sikánda múa lên. Mới đầu Sikánda xẻ nát bộ giáp trụ đẹp tuyệt vời của Held Hynreck, từng miếng từng miếng bay tứ tung mà không hề làm y bị trầy da. Held Hynreck chống đỡ tuyệt vọng, đâm đông chém tây như một người điên, nhưng Sikánda lập lòe quanh y như một cơn bão lửa làm y lóa mắt chém toàn hụt. Cuối cùng, khi y chỉ còn quần áo lót mà vẫn không ngừng nhắm Bastian chém tới thì Sikánda liền tiện phăng thanh kiếm của y thành từng khoanh nhỏ, nhanh đến nỗi cây kiếm vẫn lơ lửng nguyên hình một lúc rồi mới rơi lẻng xẻng xuống đất như một nắm đồng xu. Held Hynreck trố mắt nhìn chuôi kiếm vô dụng trong tay. Y buông nó rồi cúi gằm mặt xuống. Sikánda liền quay trở lại cái vỏ gỉ sét và lúc ấy Bastian mới buông tay kiếm ra được.

Cả nghìn tiếng reo hò trầm trồ vang dậy từ đám khán giả. Họ ào vào đấu trường, ôm Bastian, công kênh nó đi một vòng mừng chiến thắng. Tiếng reo mừng như không muốn dứt. Từ trên cao Bastian ngó tìm Held Hynreck. Bastian muốn nói với y một lời hòa giải, vì thật ra nó thấy y thật tội nghiệp, nó không có ý định làm mất mặt y như thế. Nhưng không còn thấy Held Hynreck đâu nữa.

Rồi chợt im phăng phắc. Khán giả lùi lại nhường chỗ: Atréju đứng mỉm cười ngước nhìn Bastian. Bastian cũng mỉm cười. Người ta hạ Bastian từ trên vai xuống. Giờ đây hai gã thiếu niên đứng đối mặt im lặng nhìn nhau một lúc lâu. Rồi Atréju lên tiếng trước.

– Nếu tôi còn cần một người tháp tùng để đi tìm vị cứu tinh của vương quốc Tưởng Tượng thì chỉ một mình người này đây cũng đủ, vì y bằng cả trăm người khác. Nhưng tôi không cần người tháp tùng, vì không có chuyến thám hiểm kia nữa.

Người ta xì xào ngạc nhiên lẫn thất vọng.

– Vị cứu tinh của vương quốc Tưởng Tượng không cần sự che chở của chúng ta, Atréju cao giọng nói tiếp, vì y tự che chở lấy còn hơn tất cả chúng ta gộp lại. Và chúng ta cũng không cần phải tìm y nữa, vì y đã gặp chúng ta rồi. Tôi không nhận ngay ra được y, vì khi thấy y trong Cổng Gương Thần ở Đền Tiên tri miền Nam thì y khác bây giờ, khác hẳn. Nhưng ánh mắt y thì tôi không bao giờ quên. Cũng vẫn ánh mắt bây giờ đang nhìn tôi đây. Tôi không thể nào lầm được.

Bastian mỉm cười lắc đầu nói:

– Atréju, bạn không nhầm đâu. Chính bạn là người đã đưa tớ đến gặp Nữ-thiếu-hoàng để đặt tên mới cho bà. Và tớ cám ơn bạn về chuyện đó.

Tiếng thì thào đầy tôn kính truyền trong đám khán giả như một làn gió.

– Bạn đã hứa, Atréju nói, cho chúng tôi biết tên của bạn mà ngoài Bà-chúa-mắt-vàng-ròng-của-ước-mơ ra không ai trong vương quốc Tưởng Tượng được biết. Bạn có chịu nói bây giờ không?

– Tôi tên là Bastian Balthasar Bux.

Bây giờ khán giả không nhịn được nữa rồi. Tiếng reo hò của họ bùng ra thành cả nghìn tiếng tung hô. Nhiều người quá phấn khởi liền nhảy múa, khiến bao nhiêu cây cầu, thậm chí cả đấu trường tròng trành.

Atréju mỉm cười chìa tay, Bastian bắt tay Atréju, rồi cả hai tay nắm tay cùng đi vào trong lâu đài. Ông lão bạc Quérquobad và con Phúc long Fuchur đợi sẵn ở nơi bậc thềm.

Chiều hôm ấy, Amargánth mở hội ăn mừng tưng bừng lớn chưa từng có. Hễ ai có chân, dù dài hay ngắn, dù cong hay thẳng, thảy đều nhảy múa. Hễ ai có giọng, dù hay hoặc dở, dù trầm hay thanh, thảy đều hát xướng cười đùa.

Khi trời tối, người dân Amargánth thắp hàng nghìn ngọn đèn muôn màu rực rỡ trên thuyền bạc và lâu đài của họ. Đúng nửa đêm có bắn pháo bông – chưa từng thấy ở vương quốc Tưởng Tượng. Bastian cùng đứng với Atréju trên bao lơn, có Fuchur và Ông lão bạc Quérquobad đứng bên phải và trái, nhìn từng chùm pháo bông rực rỡ trên bầu trời và hàng nghìn ngọn đèn của thành phố bạc đang lung linh trên mặt hồ Nước mắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN