Lưu Quang Ảnh đến, tin tức đã được lan truyền, các môn phái lớn lũ lượt cử đệ tử đắc lực tới trợ giúp chứ không còn cử những đệ tử không được coi trọng đến một cách qua loa như trước đây nữa. Rất rõ ràng, tất cả mọi người đều nghĩ Lưu Quang Ảnh đến thì cục diện bế tắc ở đây có thể được giải quyết.
Tộc Lưu Quang, gia tộc y dược, nghe nói không có bệnh nào họ không trị khỏi, không loại độc nào họ không giải được, họ không hổ danh thần y, mấy nghìn năm nay nhờ vào y thuật cao siêu mà ổn định được triều đường và giang hồ, bảo vệ được vô số bách tính.
Trong mắt nhiều người, tộc nhân của tộc Lưu Quang tựa như thần thánh vậy. Làn sương độc vốn bị coi như hồng thủy mãnh thú này đã trở thành làn sương độc vặt vãnh sau khi Lưu Quang Ảnh đến.
Cố Thanh Dật cùng Lưu Quang Ảnh tới gần rừng sương. Sắc mặt Lưu Quang Ảnh không hề nặng nề, Cố Thanh Dật cũng trở nên yên tâm. Nếu Lưu Quang Ảnh chưa từng đến thì bây giờ có lẽ họ đã tiến vào rừng sương theo cách mà Bạch Y Y đề xuất rồi. Nhưng sau khi Lưu Quang Ảnh đến, không ai quan tâm tới cách mà Bạch Y Y đề cập nữa. Đây chính là lòng tin mọi người trao trọn cho tộc Lưu Quang, cho dù Bạch Y Y đã chứng minh bản thân bằng thực lực tuyệt đối thì vẫn chẳng thể làm lung lay tiếng tăm của tộc Lưu Quang.
Tộc Lưu Quang từng chữa trị bệnh kín cho quốc vương nào đó, giúp kéo dài thời gian thống trị của quốc vương; cũng từng chữa trị cho tướng quân bị trọng thương khiến ông ta không rơi vào thế hạ phong khi hai quân đang đối đầu… Từng chuyện này đều có thể đi vào sử sách.
“Tiền bối, vãn bối nghe nói tộc Lưu Quang có truyền thống cho tộc nhân ra khỏi cốc để hành y truyền thuật, mấy năm nay vãn bối cũng từng hành tẩu từ nam chí bắc, song rất hiếm khi nghe nói đến tin tức về tộc Lưu Quang, không biết trong đó có phải đã xảy ra biến cố gì hay chăng?” Cố Thanh Dật nói rất khiêm tốn, là khiêm tốn, cũng là lo lắng. Chàng không hỏi đối phương có thể giải được sương độc không, câu hỏi này hạ thấp tộc Lưu Quang.
Lưu Quang Ảnh thản nhiên nhìn chàng, hiểu rõ những môn phái thế gia này đều đang thăm dò tăm tích của tộc nhân tộc Lưu Quang bằng đủ mọi cách, một khi có tộc nhân tộc Lưu Quang trấn thủ thì đó sẽ là tài sản quý giá cho cả môn phái hoặc gia tộc.
“Mấy năm nay hẳn tộc nhân hành tẩu trong nhân gian là sư huynh của ta, nhưng mấy năm trước huynh ấy gặp biến cố, đã quay lại Lưu Quang cốc rồi, bây giờ trong tộc không phái người ra ngoài nữa.”
Cố Thanh Dật thông minh không hỏi xem đã xảy ra biến cố gì, càng không hỏi đối phương nếu tộc Lưu Quang không cử người ra ngoài thì sao đối phương lại xuất hiện.
Advertisement
“Tộc nhân của tiền bối vô sự lại càng tốt, mấy năm nay các nước bên cạnh thường xuyên chiến tranh, giang hồ cũng rối ren bất an, tiền bối cùng tộc nhân là viên thuốc an thần cho mọi người, không thể có mất mát gì được.”
“Tuổi còn trẻ, nhưng tấm lòng rộng mở, cũng nhìn đủ xa.” Nét mặt Lưu Quang Ảnh hơi đanh lại. “Cậu biết tại sao tộc nhân của ta lựa chọn lánh đời không?”
“Mong được nghe ngọn ngành ạ.”
“Năm xưa tổ tiên ta thâm nhập chiến trường, cứu chữa cho đại tướng quân uy vũ có thể mất mạng bất cứ lúc nào khi đó, còn giúp ông ta đại thắng trở về. Kể từ đó, đại tướng quân uy vũ nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của hoàng đế, quyền cao lộc hậu, cũng bắt đầu thực hiện chuyện hằng năm ông ta đều thảo phạt các nước láng giềng và gây ra chiến tranh… Bách tính chìm trong khói lửa chiến tranh, nay đây mai đó, chẳng có nhà để về… Những chuyện này không chỉ là một hai chuyện, tộc của ta nhúng tay vào, không chỉ không thay đổi hiện trạng của bách tính, ngược lại còn làm càng nhiều người mất hết nhà cửa chết trong thảm họa bất ngờ. Bọn ta đã hiểu ra, bọn ta chỉ là đại phu, không phải là đấng cứu thế, tất cả đã được định sẵn rồi.”
“Chẳng trách tộc của tiền bối hành tẩu giữa bách tích mà không can thiệp chuyện triều chính, cũng chẳng dính dáng đến chuyện giang hồ.”
“Khả năng của mỗi người đều có hạn, không ai là đấng cứu thế cả, con người sống trên đời chỉ mong không thẹn với lòng.” Lưu Quang Ảnh vỗ vai Cố Thanh Dật.
“Đa tạ lời chỉ giáo của tiền bối.”
…
Tộc Lưu Quang quả nhiên không tầm thường, sau khi biết họ muốn vào rừng sương, Lưu Quang Ảnh không chỉ chế ra thuốc giải mà còn cung cấp bài thuốc, sau khi vào rừng sương, thấm nước thuốc đó vào khăn che lên mũi thì có thể lọc sương độc, làm giảm tổn hại mà cơ thể phải chịu xuống mức thấp nhất.
Sau khi viết đơn thuốc và giải thích cách dùng, Lưu Quang Ảnh phát hiện Cố Thanh Dật nhìn đơn thuốc đó mà im lặng thì bất giác hơi lấy làm lạ. “Sao thế?”
Lưu Quang Ảnh tưởng chàng thấy khó tin vì mình viết ra được đơn thuốc nhanh như thế, bởi suy cho cùng thì họ đã bị giày vò ở rừng sương này nửa tháng nay rồi, trong đó có vô số thương vong, mình vừa đến đã có thể nghĩ ra cách để tiến vào rừng sương thì cũng là chuyện khiến người ta bất ngờ.
“Không giấu tiền bối, phương thuốc này giống y hệt phương thuốc do một đại phu ở chỗ vãn bối viết ra…”
Mấy người Mạnh Dật Thành cũng ngộ ra, đại phu đó đương nhiên ám chỉ Bạch Y Y rồi. Họ cũng vô cùng kinh ngạc, tuy họ đều biết Bạch Y Y giỏi y thuật, song lại không biết y thuật của nàng đã đạt đến trình độ như thế, có thể viết ra được phương thuốc giống hệt với Lưu Quang Ảnh…
Lưu Quang Ảnh cũng hơi kinh ngạc, ông cầm lấy phương thuốc, nhìn mấy cái, sắc mặt hơi kỳ lạ. “Ta có thể gặp vị đại phu đó không?”
…
Chẳng mấy chốc, Lưu Quang Ảnh đã biết được tất cả thông tin về Bạch Y Y. Khi nhìn thấy người, ông cũng giật nảy mình, không ngờ đối phương còn trẻ như thế.
“Nghe nói y thuật của cô đều do sư phụ cô truyền dạy, sư phụ cô là ai vậy?”
Bạch Y Y nhìn Cố Thanh Dật, thấy chàng gật đầu với mình thì như có thêm can đảm. “Tiền bối đã hỏi, vãn bối vốn nên trả lời tất tật, nhưng sự phụ ngoài dạy vãn bối y thuật thì rất hiếm khi nhắc đến bản thân, vãn bối cũng không biết chuyện của sư phụ.”
Lưu Quang Ảnh nhìn xoáy vào Bạch Y Y. “Nghe nói cô vẫn luôn quanh quẩn gần rừng sương, tuy đã uống thuốc nhưng sương độc đó rất mạnh, khó tránh khỏi sẽ có bất lợi với cơ thể, ta bắt mạch cho cô nhé!”
Lời của Lưu Quang Ảnh khiến tất cả mọi người lại một lần nữa kinh ngạc, ý ông là sao?
Bạch Y Y ngẩn người, đi đến trước mặt Lưu Quang Ảnh, vươn tay ra để đối phương bắt mạch.
Lưu Quang Ảnh bắt mạch kĩ càng, hơi nhíu mày. “Tuy Bạch tiểu thư trông quá mức yếu ớt nhưng cơ thể không có trở ngại gì, rất khỏe mạnh.”
Lời này là sao? Mọi người đều hơi khó hiểu.
…
Lưu Quang Ảnh để lại phương thuốc rồi không nán lại lâu mà chuẩn bị rời đi. Mọi người đều muốn giữ ông lại, song ông lại nói họ đã có đại phu tốt nhất rồi…
Lưu Quang Ảnh rời đi, ông nhớ tới sự ủ ê của sư huynh khi về nhà, sư huynh chủ động bỏ lại y thuật của bản thân, còn đến tư quá nhai để tự trừng phạt mình, lúc ông hỏi thì sư huynh chỉ nói là bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng…
Sai lầm nghiêm trọng gì mà khiến sư huynh luôn yêu y thuật như mạng chủ động từ bỏ y thuật và còn lựa chọn tự trừng phạt bản thân?
Điều duy nhất ông còn nhớ là dường như sư huynh từng nói rằng đã thu nhận một đệ tử, khi ấy ông còn bảo sư huynh dẫn đệ tử về, tộc Lưu Quang không truyền thừa theo huyết thống mà theo y thuật, dẫn về Lưu Quang cốc thì có thể mang họ Lưu Quang, trở thành tộc nhân của tộc Lưu Quang.
Mạch của Bạch Y Y trông thì không có vấn đề gì, nhưng ông cảm thấy hơi kỳ lạ. Ông chưa từng gặp kiểu mạch đập như thế, xem ra ông phải quay lại cốc một chuyến…
…
Tuy mọi người tiếc nuối vì sự ra đi của Lưu Quang Ảnh nhưng cũng chẳng làm gì được, họ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Đã có cách giải quyết sương độc, bây giờ phải đi tìm dược liệu để điều chế ra thuốc giải và nước thuốc.
Cùng với sự bận rộn tối tăm mặt mũi của Bạch Y Y và các đại phu, các môn phái lớn và một vài gia tộc lục tục cử tiếp người đến, bao gồm nhà họ Cố, nhà họ Mạnh… Những người này hừng hực khí thế, thực sự muốn tiêu diệt Ngũ Độc môn hoàn toàn.
Thuốc giải và nước thuốc được chuẩn bị ổn thỏa, tất cả mọi người nghe theo chỉ huy, lục tục uống thuốc, cầm theo một mảnh khăn thấm nước thuốc bịt vào mũi. Bởi vì không biết tình hình cụ thể bên trong nên một vài đại phu cũng mang theo thuốc giải được chế luyện và các loại dược liệu đi vào.
Cả đoàn nhân mã xông vào rừng sương, khí thế rầm rập.
Bạch Y Y được Cố Thanh Dật che chở bên người, chàng cúi đầu là trông thấy cả khuôn mặt nàng bị che dưới mảnh khăn ướt, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo ẩn chứa vẻ bướng bỉnh, trái tim chàng không khỏi mềm lại, chàng xáp lại gần nàng hơn.
Đới Mộng Tình không nhịn được mà nhìn về phía họ, khắp mọi nơi đều chua xót, sự không cam tâm và buồn bã đó khiến nàng thậm chí chẳng thể giữ được thái độ đoan trang, may là trong rừng sương không ai chú ý đến nàng.
Trong rừng sương vấn vít, cây cối như ma quỷ, họ vừa tiến vào vừa cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Họ đều tin Ngũ Độc môn không chỉ bố trí một màn chắn như vậy, hẳn là có cạm bẫy hoặc trùng độc khác, nhưng họ chưa gặp phải, cảnh giác suốt cả quãng đường rồi ra khỏi rừng sương.
Phía sau rừng sương là một ngọn núi địa thế hiểm trở, trong núi thấp thoáng mấy căn nhà, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng ai am hiểu đều biết địa thế này dễ phòng thủ khó tấn công.
Cố Thanh Dật dừng lại. “Hơi bất thường.”
Yên tĩnh quá mức, trong không khí truyền tới thứ mùi nặng nề.
Mạnh Dật Thành: “Chẳng lẽ chúng đã bắt đầu mai phục?”
Họ dừng lại, đệ tử các môn phái phía sau lại không ừ hữ gì, cho dù mai phục thì sao, họ đông thế này, chẳng lẽ không làm gì được Ngũ Độc môn nhỏ bé chắc?
Một môn phái tiên phong, sau đó các môn phái khác lục tục hành động. Đây là thời điểm các môn phái cống hiến, đương nhiên không thể nghe Cố Thanh Dật chỉ huy nữa. Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành nhìn nhau, chỉ đành đi theo.
Họ xông thẳng vào cửa núi, không có ai, không có bất cứ ai cả, cả ngọn núi giống như ngọn núi trống.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bất thường.
Bạch Y Y khịt mũi, kéo tay áo Cố Thanh Dật. Cố Thanh Dật nhìn nàng theo phản xạ, nét mặt hiện lên vẻ thắc mắc.
“Muội ngửi thấy rồi… Mùi máu, mùi máu rất nồng nặc.”
Tất cả mọi người đều nghe thấy lời Bạch Y Y nói. Nếu trước đó họ còn có thể ôm hoài nghi với nàng thì bây giờ họ đã tin tưởng nàng hoàn toàn, bởi dẫu sao nàng cũng có thể kê được phương thuốc mà tộc Lưu Quang mới có thể kê ra.
Mùi máu nồng nặc? Từng xảy ra trận chiến ở đây ư? Hay là nội bộ Ngũ Độc môn có vấn đề?
Bước chân họ tiến lên càng nhanh, nhưng không có kẻ địch, khí thế họ hừng hực, song lại không có kẻ địch nào xuất hiện để họ trút ra.
Tiến vào lưng chừng núi, đẩy một cánh cửa ra, họ đều sững sờ nguyên tại chỗ, trên đất la liệt thi thể…
Cố Thanh Dật bất giác che mắt Bạch Y Y lại, chàng cảm thấy lòng bàn tay mình như khẽ run rẩy theo nàng.
“Nhà họ Bạch…” Tuy nàng đã không còn coi nhà họ Bạch là gia đình mình từ lâu, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, nàng vẫn không khỏi nhớ tới mọi chuyện xảy ra với nhà họ Bạch. Nàng đưa tay nhấc tay Cố Thanh Dật ra, nhìn trân trân vào những thi thể đó. Nàng thoáng run rẩy, song lại đầy can đảm. “Muội là đại phu.”
Nàng nói – Muội là đại phu.
Cố Thanh Dật không khuyên nàng, cùng nàng đến gần thi thể. Để đề phòng bị lừa gạt, chàng một mực cảnh giác, cho đến khi chắc chắn rằng những người đó không có dấu hiệu còn sống.
Bạch Y Y ngồi xổm xuống, kiểm tra thi thể một lượt. “Họ chết vì trúng độc, thời gian chết đã quá ba ngày rồi.”
Chết vì trúng độc? Chẳng lẽ nội bộ Ngũ Độc môn thật sự có cuộc chiến ư?
Họ tiếp tục tấn công vào núi, khắp nơi đầy rẫy thi thể. Cuối cùng họ dừng lại trước căn nhà trên đỉnh núi, đây là nơi ở của người có địa vị cao nhất Ngũ Độc môn, có thể ngắm nhìn mọi thứ, là một nơi quan sát tuyệt vời.
Cửa bị đẩy ra…
“Nhân sĩ chính đạo của các môn phái lớn có hài lòng với món quà lớn mà Âm Nguyệt giáo bọn ta dành tặng không? Ha ha ha ha ha ha…”
Tất cả mọi người đều trở nên cảnh giác, nhưng không có ai, đây chỉ là lệnh cấm được kích hoạt khi đẩy cửa ra, Âm Nguyệt giáo đã rời đi từ lâu rồi. Bên trong mới xuất hiện dấu vết ẩu đả, thi thể của trưởng lão Ngũ Độc môn nằm trên mặt đất, mắt vẫn trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Tất cả đều do Âm Nguyệt giáo gây ra? Họ bị rừng sương ngăn cản nên trì hoãn rất lâu, nhưng Âm Nguyệt giáo lại có thể tiến vào rừng sương dễ như trở bàn tay và còn giết hại cả Ngũ Độc môn, điều đáng sợ nhất là Ngũ Độc môn am hiểu dùng độc mà phần lớn lại chết vì độc, trưởng lão của Ngũ Độc môn có võ công cao cường vẫn bị chém giết…
Lúc này, những tinh anh của các môn phái và những nhân tài kiệt xuất trong gia tộc đều như bị giội nước lạnh, lạnh tới nỗi họ chẳng thể động đậy.
Thực lực của Âm Nguyệt giáo đã đến mức độ như thế, không chỉ có võ lực hùng hậu mà còn am hiểu dùng độc…
Âm Nguyệt giáo làm những chuyện này chưa hẳn là vì có thù với Ngũ Độc môn, mà phần nhiều là chúng tát cho họ một bạt tai bằng chuyện này, hoàn toàn làm họ khiếp sợ…
Âm Nguyệt giáo muốn cho họ biết rằng đó không còn là giáo phái mà một nữ tử đoạt được tất cả bằng dung mạo nữa, chúng đã trưởng thành đến mức độ khiến người ta sợ hãi, không được coi nhẹ, không được khinh thường.
oOo
Sau khi xử lý thi thể của Ngũ Độc môn, mọi người tuyên bố Ngũ Độc môn đã bị tiêu diệt, đệ tử các môn phái đều về môn phái báo tin. Nhưng trong giang hồ lại không có ai nhắc đến chuyện Ngũ Độc môn bị Âm Nguyệt giáo tiêu diệt, mọi người chỉ biết là các môn phái lớn đã liên thủ tấn công Ngũ Độc môn chứ không biết tình hình cụ thể.
Chuyện này cũng mang đến cơn chấn động lớn cho Cố Thanh Dật. Tuy chàng đã trúng độc nhưng minh chủ ám chủ của Âm Nguyệt giáo và tứ đại hộ pháp đều bị thương, đối phương lại nhanh chóng ngóc đầu dậy và còn dùng thủ đoạn độc ác như thế, chúng đang thị uy ư?
Cố Thanh Dật nói ra phỏng đoán của mình: Năm ngày trước chàng phát hiện rừng sương không bành trướng ra ngoài nữa, có lẽ vào lúc đó, người của Âm Nguyệt giáo đã lẻn vào trong rừng sương, tiêu diệt cả Ngũ Độc môn. Nhưng những phỏng đoán này dù là thật hay giả thì đều đã không còn ý nghĩa nữa.
Bình thường Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành hay cọ xát với nhau, hai người đều cố hết sức để đạt cảnh giới cao hơn. Kẻ địch quá mạnh khiến họ không thể không chăm chỉ cố gắng, Âm Nguyệt giáo và họ chung quy sẽ có ngày gặp nhau.
Mấy người Đới Mộng Tình cũng có chung suy nghĩ đó. Trong một khoảng thời gian, mọi người đều liều mạng luyện võ công.
Chỉ có Bạch Y Y say sưa với loại độc mà đệ tử Ngũ Độc môn đã trúng, nàng thực sự đạt đến trạng thái như tẩu hỏa nhập ma. Cố Thanh Dật chỉ đành trông chừng nàng mọi lúc để tránh nàng lại lấy thân thử độc. Để trông chừng nàng, chàng dứt khoát kéo nàng đến xem chàng và Mạnh Dật Thành đấu võ.
Chuyện của Ngũ Độc môn kết thúc, dù rằng đã để lại ám ảnh cho họ.
Nửa đêm, ngoại trừ Bạch Y Y đã nghỉ ngơi thì năm người khác ngồi trong một gian phòng. Họ nghi ngờ mình đã bị Âm Nguyệt giáo cho vào tầm ngắm. Nhưng Trình Ứng Phong đang điều tra xung quanh cũng không điều tra ra được bất cứ tin tức nào của Âm Nguyệt giáo. Mạnh Dật Thành cũng đã kiểm tra và không thấy dấu vết của Âm Nguyệt giáo. Song, họ cũng chẳng thể yên lòng.
Cố Thanh Dật gọi Bạch Y Y dậy, nàng còn đang mơ mơ màng màng thì đã bị Cố Thanh Dật bế lên ngựa, họ phải rời khỏi đây.
Bạch Y Y không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ở trong lòng chàng, nàng chỉ thấy vô cùng an tâm.
Phương Hinh Điềm đã lâu lắm rồi không nói chuyện với Bạch Y Y, thi thoảng thấy ánh mắt Bạch Y Y nhìn mình thì thực sự cảm thấy mình đã phạm phải tội ác không thể tha thứ, nhưng nếu qua lại thân thiết với Bạch Y Y thì nàng lại áy náy với biểu tỷ mình. “Biểu tỷ…”
Đới Mộng Tình cưỡi trên ngựa. “Sao thế?”
“Cố đại ca và Y Y… Họ…”
“Ta hiểu…” Có điều, hiểu là một chuyện, buông bỏ lại là chuyện khác.
…
Chỗ dừng chân của họ là một thị trấn hơi hẻo lánh, cả đường đi họ đều cẩn thận dè chừng, sợ bị người của Âm Nguyệt giáo theo dõi, may là họ không cảm nhận được mùi của Âm Nguyệt giáo.
Sau khi đến thị trấn này, Trình Ứng Phong lập tức ra ngoài nghe ngóng tin tức.
Bởi vì thị trấn này hơi kỳ lạ, rất nhiều người gọi nó là thị trấn chết, gần như người đàn ông nào trên thị trấn này cũng gặp nguy hiểm, gần như ngày nào cũng có đàn ông chết, nguyên nhân chết đa dạng, có lúc là trúng độc, có khi là tai nạn. Ban đầu mọi người đều không mấy để tâm, nhưng người chết nhiều như thế thì đã bắt đầu có các kiểu tin đồn, người ta bảo rằng đàn ông trong thị trấn này đã bị nguyền…
Đây là bồ câu đưa thư Cố Thanh Dật nhận được, có người mời chàng đến xem xét, dẫu sao đàn ông ở đây quả thực chết quá nhiều, cứ tiếp tục trong thời gian dài thì đàn ông ở đây thật sự có khả năng sẽ chết hết.
…
Sau khi quay lại, Trình Ứng Phong bưng chén trà lên tu ừng ực rồi mới vắt chân nhìn mọi người. “Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản.”
Mạnh Dật Thành: “Là sao?”
Phương Hinh Điềm lườm Trình Ứng Phong cháy mắt. “Nghe ngóng được gì rồi thì mau nói đi, lại còn tỏ ra thần bí huynh dở người à?”
Trình Ứng Phong bĩu môi. “Ta không nói cho cô, cho cô sốt ruột chết đi.”
Phương Hinh Điềm rút kiếm uy hiếp. Đới Mộng Tình bất đắc dĩ vỗ vai Phương Hinh Điềm. “Điềm Điềm.”
Cố Thanh Dật nhíu mày. “Lúc này rồi mà còn cãi nhau nữa?”
Trình Ứng Phong đã đến một vài quán rượu và chốn phong nguyệt, những nơi như thế loại người nào cũng có, vốn là nơi dễ nghe ngóng tin tức. Chàng ta vô ý nhắc đến chuyện xảy ra trong thị trấn, đám nam nữ đó đều không quá bận tâm, tuy phần lớn người chết đều là đàn ông nhưng cũng không phải là không có phụ nữ, hơn nữa người ta chết đều do tai nạn, đâu có bất thường như trong lời đồn.
“Cậu từ nơi khác đến hả! Ta nói cậu nghe, từ lâu đã có người nói rồi, những tin đồn vớ vẩn kia đều do có người cố ý lan truyền thôi, có vài người thích những câu chuyện ly kỳ như thế, muốn tới điều tra ngọn nguồn, người tới đây mà nhiều lên thì dù sao cũng phải thuê trọ, phải ăn mặc chứ, thế thì thị trấn này cũng phát triển rồi còn gì?”
“Đúng đấy, còn nói chỉ có đàn ông chết, rõ là điêu ngoa, phụ nữ cũng chết mà!”
“Mấy người chết đó cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, ta thấy là báo ứng đấy. Tên họ Ngô, thê tử tốt như thế, vừa siêng năng vừa hiếu thảo mà gã còn muốn bỏ vợ lấy người khác. Bị hồ ly tinh đó hạ độc hại chết đúng là đáng đời…”
…
Trình Ứng Phong nghe ngóng nhiều nguồn, phát hiện những người đàn ông bất ngờ qua đời phần lớn đều có điểm chung, hoặc là có xung đột với vợ, chẳng hạn như thích đánh vợ con, hoặc là trăng hoa cờ bạc, có vài người thậm chí còn bán vợ con vào lầu xanh… Bởi thế trong thị trấn có một lối nói là không thể làm việc có lỗi với vợ, nếu không nương nương ở miếu nương nương sẽ không bỏ qua cho những gã đàn ông vô lương tâm đó.
Trong tin đồn, nếu có cô gái cảm thấy ấm ức thì đến miếu nương nương ở thị trấn mà kể lể, sau khi nương nương nghe thấy thì người sẽ làm phép, cứu vớt cô gái khổ sở.
Trình Ứng Phong đến gia đình của người phụ nữ trở thành góa phụ sau khi chồng chết, phát hiện rất nhiều gia đình đều người đi nhà trống, một số ít ở lại thì nhất quyết không nhắc đến người chồng đã chết, có người thì mắt hấp háy như đang che giấu chuyện gì…
Sau khi nghe xong, Đới Mộng Tình suy tư một thoáng. “Đây có giống tác phong của Âm Nguyệt giáo không?”
Cố Thanh Dật biến sắc, nếu tất cả đều có liên quan đến Âm Nguyệt giáo thì họ đương nhiên không tìm được dấu vết của Âm Nguyệt giáo, bởi vì họ đã đến đại bản doanh của người ta rồi, người ta đương nhiên không cần bám theo họ.
Bạch Y Y nhìn Cố Thanh Dật vẻ thắc mắc, bấy giờ Cố Thanh Dật mới giải thích với nàng chuyện liên quan đến Âm Nguyệt giáo.
Âm Nguyệt giáo phát triển đến quy mô như bây giờ, trở thành đại-danh từ ám chỉ sự độc ác, tàn nhẫn, xảo quyệt, giết người như ma, nhưng người tạo nên giáo phái này thuở ban đầu chỉ là một nhóm phụ nữ đáng thương mà thôi!
Trong lời đồn, sau một lần đại chiến, quân đội về triều, tướng quân bèn thưởng quân kỹ trong quân đội cho một thôn làng nghèo nàn trên đường đi. Kể từ đó, rất nhiều đàn ông không lấy được vợ trong thôn làng đó đã có vợ. Nhưng đó không phải khởi đầu của hạnh phúc mà là khởi đầu của hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác.
Nhóm phụ nữ đó sau này có tên gọi chung là “việt nữ”, họ được gọi là việt nữ hèn kém nhất, một vài người ngoài có thể đánh mắng sỉ nhục họ thỏa thích, những thôn làng gần đó cũng xem thường họ vì lẽ đó. Người trong thôn tưởng những người phụ nữ đó thấp hơn họ một bậc nên cũng bắt đầu đày đọa họ. Trải qua mấy đời như vậy, phụ nữ trong khu vực đều bị coi như việt nữ thấp kém nhất, họ có thể bị bắt nạt thỏa thích, bởi vì họ vốn đã có dòng máu thấp kém, một vài khách lai vãng cũng có thể chơi đùa họ thỏa thuê, họ cũng không có tư cách phản kháng, người ở đó bị mắng thì cũng thường mắng người ta sẽ sinh ra việt nữ…
Một vài việt nữ xinh đẹp sẽ nghĩ mọi cách để trốn khỏi đó, hoặc là bị đàn ông qua đường mua rồi trốn thoát, phụ nữ không đủ ưa nhìn chỉ có thể sống trong thấp hèn cả đời.
Không biết bắt đầu từ lúc nào đã xuất hiện một việt nữ muốn thay đổi tình hình. Nàng ta không muốn bị bắt nạt như thế, nàng ta không muốn tỷ muội của mình mãi mãi bị coi như loại người thấp hèn nhất. Nàng ta lợi dụng sắc đẹp của mình mở ra một con đường máu, còn tạo ra Ngưng Mạch quyết – một công pháp thần kỳ có thể cải thiện dung mạo nữ tử thông qua một vài cơ duyên, có công pháp này rồi, nàng ta liên hợp với một vài việt nữ, bắt đầu tận dụng dung mạo để phản công, không chỉ trả thù thành công mà còn tăng cường thực lực và giết một vài tên đàn ông khinh thường việt nữ.
Sau khi thành công thay đổi cuộc sống của mình, nhóm phụ nữ đó cũng bắt đầu giúp đỡ một vài cô gái bị ức hiếp, họ muốn làm hai chữ “việt nữ” không còn trở thành danh từ thấp hèn nữa mà là một danh từ đáng sợ khiến người nghe phải khiếp hãi, sau đó họ đã làm được, đã tạo ra Âm Nguyệt giáo.
Âm Nguyệt giáo thuở ban đầu chỉ thu nhận những phụ nữ đáng thương, cung cấp một chỗ ở an ổn cho những phụ nữ chịu đau khổ đó, trả thù hộ họ, đòi lại công bằng cho họ. Theo sự phát triển của Âm Nguyệt giáo, mỗi một giáo chủ đều có phong cách riêng, có người thì chuyên tâm cứu vớt phụ nữ, có người chuyên tâm dùng thủ đoạn giành lấy lợi ích, nhưng điều không thay đổi chính là giấc mơ thống trị đàn ông của họ.
Cố Thanh Dật giải thích xong về đời trước của Âm Nguyệt giáo, mọi người đều hơi trầm mặc. Ban đầu một vài người phụ nữ đáng thương chỉ muốn thay đổi cuộc sống của mình mà thôi, họ không sai, họ cũng đã thành công thay đổi hình tượng việt nữ trong mắt người khác. Nhưng đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, chẳng thể ngăn cản dụ/c vọng trong nội tâm, có một thì sẽ có hai, sau khi đạt được lợi ích nhờ vào dung mạo, họ bèn khăng khăng đi con đường này, dùng sắc để để giành lấy lợi ích và địa vị, cuối cùng càng ngày càng chệch hướng…
Cố Thanh Dật nhìn sang Trình Ứng Phong. “Miếu nương nương đó là sao?”
“Họ nói chỉ là một ngôi miếu nhỏ nằm ở trong trấn, còn việc nó được xây dựng lúc nào thì không ai biết. Cũng có người từng thăm dò, không phát hiện có gì bất ổn, cho nên mọi người đều nghĩ đó là truyền thuyết thôi.”
Mạnh Dật Thành: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa rõ chuyện ở đây có liên quan đến Âm Nguyệt giáo hay không, không thể cứ thế đưa ra quyết định, muốn biết nguyên nhân thì còn phải tiếp tục điều tra.”
Cố Thanh Dật gật đầu. “Trời tối rồi, ngày mai chúng ta điều tra tiếp, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Không ai phản đối.
Sau khi ăn xong bữa ăn đơn giản, Bạch Y Y muốn ra ngoài đi dạo, nhân tiện để tiêu cơm, Cố Thanh Dật đương nhiên đi cùng nàng.
Đã lâu rồi Bạch Y Y không đi dạo trên đường, sau khi ra ngoài, nàng cũng trở nên hoạt bát hẳn, luôn nhìn bên này ngó bên nọ, trông vô cùng hứng thú.
Trấn này không quá rộng, ban đêm cũng coi như náo nhiệt. Nàng ưng một chiếc đèn lồng nhỏ, Cố Thanh Dật mua cho nàng. Nàng cầm đèn lồng, chỉ nhìn đèn chứ không nhìn đường, Cố Thanh Dật chỉ đành trông chừng nàng, nếu không cũng chẳng biết nàng sẽ đụng phải bao nhiêu người.
Bạch Y Y nhìn thấy mọi người xung quanh đều cười rất vui vẻ, cả trấn đều có vẻ an cư lạc nghiệp, chẳng hề giống nơi xảy ra chuyện ly kỳ.
“Cố đại ca, chuyện ở đây thật sự là do con người làm ư?”
“Quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra thì sẽ không phải là bất ngờ nữa.” Cố Thanh Dật cười với nàng. “Sợ rồi à?”
“Có huynh, muội không sợ đâu.” Nàng lắc đầu. “Chỉ là Âm Nguyệt giáo… Bọn chúng giỏi như thế, huynh đối đầu với chúng…”
Nàng ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Lần trước huynh bảo vệ muội, lần này muội bảo vệ huynh, bây giờ muội nghiên cứu độc giỏi lắm đấy, bọn chúng không làm hại được huynh đâu.”
“Muội tin tưởng rằng ta sẽ không bị thương bởi kiếm à?”
“Hả?” Nàng trợn tròn mắt nhìn chàng. “Bọn chúng không bằng huynh mà.”
Cố Thanh Dật cười.
Đúng lúc này, một tiếng hét xé toạc trời đêm, nét mặt Cố Thanh Dật cứng đờ, chàng kéo Bạch Y Y bay đến nơi phát ra tiếng hét.
oOo
Người gặp chuyện là thợ rèn họ Vương ở trong trấn. Gia đình chàng ta kiếm sống bằng nghề rèn qua nhiều đời, có một cửa hàng nhỏ, bên trong bày rất nhiều nông cụ, số ít là một vài thứ có tạo hình kỳ lạ. Thợ rèn Vương không chỉ bán nông cụ và sửa chữa đồ sắt mà còn cung cấp dịch vụ làm đồ đạc theo yêu cầu, chẳng hạn như một vài loại dao. Khi đang mài dao, chàng ta đột ngột trượt chân, cả người bổ nhào xuống đất, con dao trong tay vừa khéo đâm trúng người mình…
Vợ của thợ rèn Vương phát hiện ra chồng mình thì hét thất thanh.
Bị con dao mình mài đâm chết, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Tiếng hét đã thu hút không ít người, mọi người đều vây ngoài cửa nhà thợ rèn Vương mà chỉ trỏ bàn tán.
“Chuyện này đã xảy ra mấy lần rồi, lại là kiểu tai nạn này, quá là đáng sợ!”
“Bảo là báo ứng cơ mà? Thợ rèn Vương là người tốt, đối xử rất tốt với thê tử, cũng chỉ có bà mẹ cậu ta là lằng nhằng thôi…”
“Mấy hôm trước có người nói thấy nàng dâu nhà họ Vương ở miếu nương nương còn gì? Chẳng lẽ nương nương thật sự hiển linh à?”
“Được rồi đấy, chỉ là cái miếu hoang thôi. Bao nhiêu người đến đó xem xét mà có thấy cái gì đâu, giả cả thôi…”
…
Chẳng mấy chốc, người của quan phủ đến, mọi người mới lục tục giải tán.
Cố Thanh Dật quan sát kĩ càng xung quanh rồi đi đến trước thi thể của thợ rèn Vương. Quan sai toan quát chàng, vừa thấy dáng vẻ của chàng và trang phục trên người chàng thì lập tức biến sắc, khách sáo nhường đường. Với nhân sĩ giang hồ, họ có sự tôn trọng một cách hơi không bình thường, dẫu sao rất nhiều vụ án lớn còn phải nhờ những người này ra tay mới được.
“Vị đại hiệp này, chẳng lẽ chuyện này liên quan đến giang hồ ư?” Một quan sai khiêm tốn thỉnh giáo.
Cố Thanh Dật cúi đầu, quan sát tỉ mỉ thi thể, trông thấy phần chân thi thể có một chấm đỏ rõ ràng như bị muỗi đốt, nhưng chàng biết đó là dấu vết để lại sau khi bị trúng ám khí có khả năng sát thương không cao.
Cố Thanh Dật đứng dậy, phủi tay. “Trấn Lâm Ngọc xảy ra nhiều chuyện chết chóc như vậy, các vị đều nghĩ là tai nạn ư?”
Mấy viên quan sai nhìn nhau, một người trong đó đứng ra nói: “Bọn ta cũng nhận thấy chỗ kỳ lạ, nhưng không điều tra ra được manh mối gì, không biết đại hiệp có cao kiến gì?”
Cố Thanh Dật chỉ vào chấm đỏ trên thi thể. “Nhìn thấy chưa? Không phải tai nạn, mà là dùng ám khí mượn lực làm chàng ta ngã xuống, tạo thành dấu hiệu giả về cái chết ngoài ý muốn.”
Mấy viên quan sai biến sắc, lũ lượt nhìn vào vết đỏ đó.
Cố Thanh Dật: “Ta nghĩ những tai nạn khác cũng kiểu thế này, các vị muốn bắt được hung thủ thì đừng ngại khống chế người bên cạnh người chết rồi điều tra từng người một, hẳn là họ sẽ cung cấp một vài manh mối.”
Viên quan sai đó chắp tay với Cố Thanh Dật.
Cố Thanh Dật xoay người, dẫn Bạch Y Y rời khỏi.
“Sao huynh không vui?” Bạch Y Y nhíu mày. “Không phải đã điều tra được manh mối rồi sao?”
“Những quan sai đó đều học võ nghệ, họ chưa hẳn không phát hiện ra ẩn tình trong đó, nhưng họ đều lựa chọn tránh né.”
“Hả… Tại sao?”
Cố Thanh Dật thở dài. “Không phải họ nối giáo cho giặc, mà là họ biết chỉ dựa vào bản thân họ thì vốn không thể giải quyết chuyện thế này. Nếu huyện lệnh định bỏ mặc thì bản thân họ cũng không có khả năng đó, chỉ đành mắt nhắm mắt mở thôi.”
“Huynh sẽ không bỏ mặc, đúng không?”
Ánh mắt nàng chứa vẻ chờ mong, và có cả tin tưởng.
Cố Thanh Dật gật đầu.
…
Nhóm của Cố Thanh Dật và các quan sai cùng xử lý chuyện này. Có lẽ vì đã nhìn ra được thân phận không đơn giản của họ nên các quan sai tràn trề ý chí, tuyên bố nhất định sẽ bắt được người đứng phía sau, trả lại sự bình yên cho trấn Lâm Ngọc.
Cố Thanh Dật đích thân thăm hỏi huyện lệnh, cũng không biết đã nói gì mà huyện lệnh bảo quan sai dưới quyền phối hợp với họ xử lý vụ án này.
Ngoài vợ của người trong cuộc trong vụ tai nạn bất ngờ đã biến mất, những người vợ hoặc thiếp của những người trong các vụ khác đều bị dẫn về huyện nha để thẩm vấn từng người một.
Nhưng những người phụ nữ đó đều bày tỏ chồng họ chết ngoài ý muốn, không biết hội Cố Thanh Dật đang điều tra gì. Lời khai của họ đều giống nhau, đều nhận định là tai nạn, thậm chí mấy người phụ nữ còn nói chồng họ chết vì bị báo ứng, ai bảo gã làm nhiều điều ác làm gì.
Trình Ứng Phong tức điên người, chàng ta không tin những người phụ nữ đó không biết gì cả, nhưng họ lại chẳng nói gì, quả nhiên độc nhất là lòng dạ phụ nữ.
Mạnh Dật Thành cũng rất bất đắc dĩ, cũng đã dọa đã uy hiếp rồi mà người ta vẫn bày tỏ không biết đấy thôi.
Đới Mộng Tình suy xét một thoáng. “Liệu có phải là họ đã bị uy hiếp không? Hơn nữa họ vốn bất mãn với trượng phu, thế nên không chịu nói gì cả?”
Mạnh Dật Thành: “Có khả năng này.”
Cố Thanh Dật: “Còn có một khả năng nữa.”
Tất cả mọi người đều nhìn Cố Thanh Dật, Cố Thanh Dật nói bâng quơ: “Họ đều là đồng phạm, nếu bản thân họ cũng can dự vào cái chết của trượng phu mình thì sao họ có thể bằng lòng nói ra? Một khi bị định tội giết chồng thì e là còn liên lụy đến người nhà họ nữa.”
Mắt Trình Ứng Phong sáng lên. “Đúng, đúng là thế, trong quá trình ta hỏi, rõ ràng ta cảm thấy họ đang che giấu điều gì đó.”
Phương Hinh Điềm nhướng mày. “Mọi người đã quên truyền thuyết ở đây rồi à, về miếu nương nương ấy? Những người phụ nữ này đều trói gà không chặt, sao có thể đích thân ra tay được, chắc chắn là tìm người làm rồi. Vậy thì họ quen biết đối phương thế nào, liên hệ với đối phương ra sao? Có miếu nương nương thì có phải tất cả đã hợp lý rồi không?”
Cố Thanh Dật nhìn Bạch Y Y, nàng trầm mặc một mình, như thể lạc lõng giữa mấy người họ, điều này khiến chàng hơi xót xa. “Đang nghĩ gì thế?”
Nàng nhìn chàng một lúc. “Muội đang nghĩ vài chuyện…”
Cố Thanh Dật hạ thấp giọng theo bản năng: “Nghĩ ra gì rồi?”
“Những người đàn ông gặp tai nạn dường như đều nảy sinh mâu thuẫn không thể hòa giải với thê tử của họ, người vợ bị tổn thương sâu sắc nên không còn tình nghĩa vợ chồng nữa, thế là họ làm ra chuyện này, dường như không hề khó hiểu. Nhưng họ nói thợ rèn Vương rất hòa hợp với thê tử, vợ chàng ta khóc lóc rất đau đớn, còn nói là nàng ta đã hại chết thợ rèn Vương, nếu nàng ta ngăn cản chàng ta mài dao, để sang ngày hôm sau rồi làm tiếp thì sẽ không có chuyện… Vợ của thợ rèn Vương không mong chồng nàng ta gặp chuyện mà!”
Cố Thanh Dật nghe lời Bạch Y Y nói thì chạm mắt với Mạnh Dật Thành, phải ha, vợ của thợ rèn Vương không mong chồng mình gặp chuyện, nhưng thợ rèn Vương vẫn gặp chuyện, nếu sau lưng họ thật sự có một tổ chức hoặc thế lực thì vợ chàng Vương liệu có căm hận thế lực và tổ chức đó không?
Cho nên, vợ của thợ rèn Vương là một điểm đột phá.
…
Trình Ứng Phong lập tức đích thân thẩm vấn vợ của thợ rèn Vương. Ban đầu dù thế nào nàng ta cũng không chịu nói, khi Trình Ứng Phong bảo nàng ta nhẫn tâm để chồng mình chết không nhắm mắt thì vợ của thợ rèn Vương cuối cùng cũng không nhịn được mà òa khóc…
Giữa đám phụ nữ vẫn luôn có một tin đồn, rằng nếu bị ức hiếp hoặc chịu ấm ức trong cuộc sống thì có thể kể với nương nương trong miếu nương nương, nương nương sẽ bảo vệ chính nghĩa cho họ, trừng phạt những người đã làm tổn thương họ. Rất nhiều người đều từng nghe đến tin đồn này, song chẳng mấy ai biết phải kể với nương nương vào nửa đêm thì nương nương mới có thể nghe thấy.
Vợ của thợ rèn Vương và thợ rèn vương ân ái mặn nồng, sống hòa hợp hạnh phúc, chỉ là bao nhiêu năm nay chị vợ không mang thai, bởi thế mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu càng ngày càng tệ. Bà mẹ chồng luôn chỉ trích nàng ta không sinh được con, hủy hoại cả đời con trai bà ta, chết rồi cũng không có mặt mũi gặp tổ tiên. Vợ của thợ rèn Vương biết là vấn đề của bản thân nên làm ngơ trước sự oán giận của mẹ chồng và vẫn hiếu thảo với mẹ chồng.
Cho đến một ngày, vợ chàng Vương vô ý biết mẹ chồng mình nhờ bà mối nạp thiếp cho chồng mình, chị ta thực sự ngây cả người. Điều khiến chị ta chẳng thể nhẫn nhịn là chồng chị ta cũng đồng ý, còn nói nếu chị ta không chịu thì sẽ bỏ chị ta, dù gì chị ta cũng không sinh con được.
Vợ chàng Vương biết tại sao chồng mình lại thành ra như thế, chị ta nhất thời tức giận nên đến miếu nương nương vào nửa đêm, kể ra nỗi ấm ức mình phải chịu ở đó, chị ta chỉ trích chồng mình vô tình vô nghĩa, chị ta theo chồng chịu bao nhiêu cực khổ, bây giờ lại bị chồng đối xử như thế…
…
Thật sự có liên quan đến miếu nương nương. Miếu nương nương là nơi những người phía sau có được tin tức, chúng nghe thấy tiếng kêu khóc của phụ nữ thì lấy danh chính nghĩa trừng phạt những người đàn ông đó.
Những người đó còn nghĩ mình là hóa thân của chính nghĩa ư?
Hội của Cố Thanh Dật bàn bạc, đều quyết định dụ rắn ra khỏi hang. Nếu họ đã biết những người đó lấy miếu nương nương làm cứ điểm thì đương nhiên có thể canh chừng ở đó để chờ chúng xuất hiện.
Còn về việc cử ai đi dụ bọn chúng, tất cả mọi người đều nhìn sang Bạch Y Y, ai bảo nàng có dáng vẻ rất dễ bị người ta bắt nạt chứ?
Cố Thanh Dật thẳng thừng phản đối: “Muội ấy không phù hợp.”
Mọi người chợt ngộ ra, Bạch Y Y không có võ công, nếu bị đối phương phát hiện thì không phải là dâng cừu đến miệng cọp hay sao!
Cố Thanh Dật nhìn thấy vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt Bạch Y Y, như thể cơ hội chứng minh giá trị của nàng đã bay đi mất khiến nàng vô cùng ảo não, nàng còn bất mãn nhìn mình, chàng bỗng chỉ có thể dở khóc dở cười.
Đới Mộng Tình trông thấy màn giao lưu giữa Cố Thanh Dật và Bạch Y Y thì quên cả lời mình muốn nói.
Phương Hinh Điềm dũng cảm ra mặt, khóc lóc chỉ trích đàn ông vô tình vô nghĩa thôi mà, nàng sẽ lấy Trình Ứng Phong làm vật tham chiếu để chê trách kịch liệt.
Trình Ứng Phong: Rốt cuộc ta đã làm gì sai?
Sự tình được quyết định như vậy, tất cả mọi người đều nấp ở gần miếu nương nương, đợi đến nửa đêm Phương Hinh Điềm sẽ giả dạng một cô gái chịu tổn thương đến đó khóc lóc kể lể về cảnh ngộ của mình…
Đến nửa đêm, Cố Thanh Dật đã cảm thấy bất thường. Nửa đêm nửa hôm, vốn không có ai đi vào miếu nương nương, chẳng lẽ bọn chúng cũng vào miếu nương nương từ trước? Tuy có khả năng này, nhưng tính khả thi không cao, bởi dẫu sao chúng cũng không thể canh chừng ngôi miếu này từng giây từng khắc…
“Không đúng cho lắm.” Mạnh Dật Thành nhìn bạn thân. “Những người đó dù sao cũng không thể canh chừng miếu nương nương này mỗi giây mỗi khắc chứ? Dù gì cũng đâu phải là ngày nào cũng có người tới đây. Nhưng không canh chừng mỗi giây mỗi khắc thì sao bọn chúng lại biết chính xác rằng nửa đêm sẽ có người tới?”
Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành nhìn nhau, rồi đồng thời nhìn vào lầu Vọng Xuân ở đối diện miếu nương nương. Đó là thanh lâu của trấn, cũng là tòa lầu cao nhất trấn. Lúc này ở đó cũng đèn đuốc sáng trưng, khách khứa nườm nượp.
Nơi như thế tập hợp đủ kiểu người, đồng thời cũng là một nơi tốt để che giấu thân phận. Ở nơi cao nhất có thể thấy rõ mọi thứ phía đối diện, đương nhiên sẽ biết là có người đến hay không. Nếu bọn chúng còn có công cụ đặc biệt để nghe thấy âm thanh thì hoàn toàn không cần xuất hiện ở miếu nương nương.
Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành nhìn nhau rồi lập tức dặn dò quan sai canh chừng lầu Vọng Xuân, còn họ thì bay lên tầng cao nhất, đẩy cửa phòng ra, có thể trông thấy có người vừa vội vã chạy trốn.
Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành liên thủ, một người lao từ trên xuống, một người canh ở cửa lớn, bắt được một nữ tử váy lam khả nghi.
Nữ tử váy lam bị bắt đến nha môn để thẩm vấn, ả quyết không thừa nhận mọi chuyện mình làm, bởi suy cho cùng thì cũng không có nhân chứng vật chứng gì.
Mạnh Dật Thành thăm dò thêm, biết được nữ tử này có võ công. Nữ tử váy lam thấy thân phận mình bị bại lộ thì bắt đầu liều chết, dùng võ công xông ra ngoài.
Chỉ một mình Mạnh Dật Thành đã khống chế được nữ tử váy lam. “Nói, đồng minh của ngươi ở đâu? Các ngươi làm những chuyện này có mục đích gì?”
“Mục đích? Bọn ta chỉ thay trời hành đạo thôi, giúp đỡ phụ nữ yếu ớt trừng phạt đám đàn ông tởm lợm, bọn ta sai ở đâu?”
“Họ phạm sai lầm thì sẽ có quan phủ xử lý, không cần các ngươi trừng phạt.”
“Quan phủ? Quan phủ đúng là trò cười…”
Cố Thanh Dật lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó, bỗng nhiên, chàng vỡ lẽ ra. “Mau, cử người canh giữ cổng thành, đừng để bất cứ ai ra ngoài.”
Bấy giờ nữ tử váy lam mới biến sắc, sau đó ả cười lạnh lùng rồi cắn chất độc giấu trong răng, chết ngay tại chỗ.
Mạnh Dật Thành đờ người, rồi mới hiểu ra, nữ tử váy lam ứng phó với mình như thế chỉ là để kéo dài thời gian hòng giúp các tỷ muội của ả mau chóng rời khỏi đây. Một người đương nhiên không thể làm ra những chuyện này, cho nên sẽ có rất nhiều người ẩn nấp ở đây, lúc cần thiết bọn chúng sẽ lập tức ra tay…
…
Vì quan phủ đến kịp thời, lại có nhóm của Cố Thanh Dật trợ giúp nên đã bắt được hàng chục nữ tử. Bọn chúng ẩn náu ở trấn nhỏ này, dùng thân phận khác nhau: chủ hiệu vải, kỹ nữ lầu xanh, tiểu nhị quán rượu… Tất cả đều là người của Âm Nguyệt giáo.
Lần này họ thành công bắt được người của Âm Nguyệt giáo, tội ác mà Âm Nguyệt giáo gây ra lại một lần nữa bị phơi bày ra trước mắt mọi người. Lấy danh chính nghĩa giết hại bách tính vô tội, hành vi này không chỉ ác độc mà cũng thách thức uy danh của hoàng thất, như thể tuyên bố quan phủ vô dụng, vậy thì Âm Nguyệt giáo sẽ thực hiện trách nhiệm thay họ.