Chuyến Du Hành Kỳ Lạ Của Ngài Daldry - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Chuyến Du Hành Kỳ Lạ Của Ngài Daldry


Chương 7


Daldry khẽ khàng khép cửa phòng lại rồi tiền vào hành lang, thận trọng không gây ra bất cứ tiếng động nào lúc đi qua phòng Alice. Anh xuống dưới sảnh, mặc áo khoác rồi nhờ người gác cổng gọi cho một chiếc taxi. Tay hướng dẫn viên không dối anh, chỉ cần nói với tài xế tên hiệu bánh Lebon là anh ta đã khởi hành. Đường sá đã đông đúc trở lại và Daldry phải mất mười phút mới tới nơi. Can ngồi tại bàn đọc tờ báo ngày hôm trước đợi anh.

– Tôi cứ tưởng anh sắp cho tôi trèo cây leo dây đấy chứ, anh chàng hướng dẫn viên nói rồi đứng lên chào Daldry. Anh đói không?

– Tôi đói lả rồi, Daldry đáp, tôi chưa ăn sáng.

Can gọi người phục vụ và anh ta mang tới cho Daldry mấy chiếc đĩa nhỏ phủ đầy dưa chuột thái lát, trứng luộc với ớt bột, pho mát thỏi, pho mát Thổ Nhĩ Kỳ và ớt xanh.

– Anh nghĩ liệu họ có phục vụ một tách trà và mấy lát bánh mì không? Daldry vừa nhìn mấy món ăn người phục vụ bày ra bàn với vẻ kì cục vừa hỏi.

– Vậy tôi có nên hiểu rằng anh đã quyết định tiến dụng tôi làm phiên dịch không? Can hỏi.

– Tôi vừa chợt nghĩ đến một vấn đề nho nhỏ và đừng lấy làm phiền lòng khi tôi chia sẻ nó với anh nhé… Vốn kiến thức của anh về Istanbul hẳn phải hơn vốn tiếng Anh đúng không?

– Trong cả hai lĩnh vực tôi đều là số một, sao thế?

Daldry nhìn Can rồi thở dài.

– Được rồi, vào chủ đề chính thôi, rồi sau đó chúng ta sẽ xem xét xem có làm ăn được với nhau không, anh nói.

Can lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc lá rồi mời Daldry một điếu.

– Tôi không hút lúc đói, Daldry đáp.

– Anh tìm chính xác gì ở Istanbul? Can vừa quẹt diêm vừa hỏi.

– Một ông chồng, Daldry thì thào.

Can ho sặc lên, khạc ra bụm khói đầu tiên.

– Rất tiếc, anh gõ không đúng người rồi. Tôi đã từng gặp gỡ cả đống yêu cầu hết sức ngông cuồng nhưng thế này thì thật quá đắm! Tôi không làm ăn kiểu này.

– Đừng ngốc thế chứ, không phải tìm cho tôi mà là cho người phụ nữ đã thỏa thuận với tôi một giao kèo.

– Giao kèo kiểu gì?

– Một thương vụ bất động sản.

– Nếu anh muốn mua nhà hoặc căn hộ, tôi có thể phối hợp với anh rất dễ dàng. Hãy cho tôi biết ngân sách của anh và tôi sẽ giới thiệu với anh những mối chào bán hấp dẫn cực rộng. Quả là một ý hay khi anh quyết định đầu tư mình vào đây. Hiện nay nền kinh tế đang trong giai đoạn dễ động lòng, nhưng Istanbul sẽ sớm trở lại là một sự xa hoa lộng lẫy. Đây là một thành phố tuyệt vời không lần vào đâu được. Nó nằm ở vị trí bản đồ hết chê độc nhất vô nhị trên thế giới và dân số thì có tài năng trong mọi chuyên ngành.

– Cảm ơn vì bài giảng kinh tế học của anh, nhưng vụ mua bán không diễn ra ở đây mà ở Luân Đôn, tôi muốn có được căn hộ cạnh căn mình đang thuê.

– Ý tưởng mới vui cười làm sao! Trong trường hợp ấy, thực hiện phi vụ này ở Anh chẳng phải là khôn ngoan hơn sao?

– Chính xác là không. Nếu thế thì tôi đã chẳng mất công đi chừng ấy cây số và tốn kém ngần ấy tiền bạc. Căn hộ tôi mơ ước hiện đang nằm trong tay một người phụ nữ mà cô ấy không có ý định rời xa nó, trừ khi…

Và Dadry kể cho chàng hướng dẫn viên nguyên do đưa anh tới Istanbul. Can im lặng lắng nghe, chỉ ngắt lời một lần để yêu cầu anh nhắc lại lời tiên tri của bà thầy bói ở Brighton, anh tua lại rành rọt từng từ.

– Anh hiểu không, đó là cơ hội cần nắm lấy, đó là cách đưa cô ấy rời xa khỏi căn hộ, giờ thì phải làm mọi thứ cần thiết để được như vậy.

– Anh không tin vào bói toán sao? Can hỏi.

– Tôi được học hành tử tế quá nên chẳng thể nghĩ những lời lẽ ấy có ý nghĩa gì, Daldry đáp. Thực ra, tôi chưa bao giờ thực sự đặt ra vấn đề ấy với mình, và tôi cũng chẳng có lý do gì để làm thế, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Nhưng, giả sử có bán tín bán nghi tôi cũng không phản đối chuyện giúp số mệnh một tay.

– Anh thật hao tâm tổn nhiệt tình chẳng để làm gì. Thứ lỗi cho tôi chứ chỉ cần đề nghị một khoản hợp lý về mặt thiên văn là người phụ nữ chẳng thể nhịn nổi. Tin tôi đi, mọi thứ đều có thể trả giá.

– Tôi biết là anh sẽ thấy khó mà tuỏng tượng nổi, nhưng cô ấy không quan tâm đến tiền. Cô ấy không phải hạng người có thể mua chuộc được, và tôi cũng không phải loại ỷ tiền.

– Có phải vì anh không muốn làm một mẻ thu hoạch hời với căn hộ ấy?

– Hoàn toàn không, đây không phải chuyện tiền bạc. Như tôi đã nói với anh rồi đấy, tôi là họa sĩ, và căn hộ ấy thì có một mái kình tuyệt trần, ánh sáng ở đó độc nhất vô nhị. Tôi muốn dùng nơi đó làm xưởng vẽ.

– Thế ở Luân Đôn chỉ có mỗi nơi đó có mái kính thôi sao? Chắc chắn là tôi có thể giới thiệu với anh những chỗ như thế ở Istanbul nếu anh muốn. Thậm chí cả những căn có ngã tư giữa phố.

– Đó là cái mái kính duy nhất trong căn nhà tôi đang sống! Nhà của tôi, con phố của tôi, khu phố của tôi, và tôi không muốn rời đi đâu cả.

– Tôi không hiểu. Anh làm công chuyện của mình ở Luân Đôn, vậy sao anh phải tiến dụng tôi ở Istanbul?

– Để anh tìm cho ra giúp tôi một người đàn ông thông minh, chính trực và nếu được thì còn độc thân, một người đủ mức quyến rũ cô gái tôi nói với anh. Nếu đem lòng yêu ai đó, cô ấy dẽ có lý do chính đáng mà ở lại đây, và theo như thỏa thuận giữa chúng tôi, tôi sẽ biến căn hộ của cô ấy thành xưởng vẽ cho mình. Anh thấy không, cũng không phức tạp lắm đâu.

– Gà gở hết mức, ý anh là thế chứ gì.

– Anh nghĩ tôi có thể được phục vụ trà, bánh mì và trứng đánh bông không hay tôi phải về Luân Đôn mới được dùng bữa sáng?

Can quay ra trao đổi vài lời với người phục vụ.

– Đây là dịch vụ miễn phí cuối cùng mà tôi đặc ân trao cho anh đấy nhé, anh chàng hướng dẫn viên tiếp tục. Nạn nhân của anh chính là người phụ nữ thân cận với anh tối qua sau khi chúng ta bỏ rơi quầy bar phải không?

– Anh lại qua lời rồi! Cô ấy không phải nạn nhân của ai cả, mà hoàn toàn ngược lại, tôi tin là mình đang giúp đỡ cô ấy nhiệt tình nữa kia.

– Bằng cách dàn xếp cuộc đời cô ấy ư? Anh muốn gửi cô ấy vào tay người đàn ông mà tôi được thuê để định vị cho anh, nếu như anh định giá lương thiện là như thế thì tôi bó buộc phải yêu cầu anh trả thêm cho tôi một khoản bổ trợ cùng một khoản bồi thường sớm những chi phí tôi phả bỏ ra, bởi chắc chắn là sẽ phải tốn phí mới đào ra cho anh được viên ngọc trai ngoại lệ ấy, điều này thì không ai tranh cãi được.

– Vậy sao? Những khoản phí thế nào?

– Các loại phí tổn! Giờ thì làm ơn cho tôi biết những mối quan tâm của cô ta đi.

– Câu hỏi hay lắm. Nếu ý anh là hình mẫu người đàn ông của cô ấy thì tôi vẫn mù tịt, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu thêm; trong lúc chờ đợi, và để khỏi lãng phí thời gian, anh chỉ việc hình dung ra mẫu người hoàn toàn trái ngược với tôi. Giờ thì chúng ta bàn đến lương bổng của anh để tôi còn quyết định có thuê anh hay không.

Can nhìn Daldry hồi lâu.

– Rất tiếc, tôi không nâng bổng gì cả.

– Quả thật là còn tệ hơn cả tôi nghĩ, Daldry thở dài. Tôi đang nói đến tiền công của anh đây.

Can lại nhìn Daldry lần nữa. Anh ta ta lấy từ túi trong áo vest ra cây bút chì, xé một mẩu giấy ăn, nguệch ngoạc một con số rồi đẩy mẩu giấy về phía Daldry. Daldry xem mẩu giấy rồi đẩy lại chỗ Can.

– Giá của anh cao quá.

– Yêu cầu của anh cũng cao hơn mức thông thường chuẩn hóa.

– Đừng nên phóng đại lên thế!

– Anh nói là tiền chẳng quyến rũ anh nhưng anh mặc cả chính hiệu con buôn chả khác gì.

Daldry cầm lại mẩu giấy, nhìn số tiền được ghi trên đó một lần nữa, vừa lầm bầm vừa nhét vào túi áo rồi chìa tay cho Can.

– Được, đồng ý, coi như thỏa thuận nhé, nhưng tôi sẽ chỉ trả cho anh các khoản phí khi mọi việc đạt kết quả.

– Coi như thấu hiểu, Can nói rồi siết chặt tay Daldry. Tôi sẽ tìm được cho anh anh chàng vớ bẩn ấy đúng vào lúc thích hợp; bởi vì nếu như tôi hiểu đúng những suy nghĩ đầy rắc rối đến điển hình của anh thì anh phải gặp gỡ những người khác trước khi lời tiên tri ứng nghiệm.

Cuối cùng thì người phục vụ cũng mang ra phần ăn sáng mà Daldry mong muốn.

– Chính xác là thế này, anh vừa nói vừa thích thú nhìn món trứng đáng bông. Anh được tuyển dụng. Ngay hôm nay tôi sẽ giới thiệu anh với cô gái ấy, với tư cách là hướng dẫn viên kiêm phiên dịch.

– Đó chính là chức danh hòa hợp với con người tôi, Can nói rồi cười tươi rói.

Anh ta đứng dậy tạm biệt Daldry nhưng vừa toan rời đi, anh ta đã quay lại.

– Biết đâu anh thuê tôi lại phí công vô ích, biết đâu bà thấy bói ấy lại có năng lực sáng suốt kỳ dị và anh đã phạm sai lầm khi nghi ngờ tin vào đó.

– Sao anh lại nói với tôi điều ấy?

– Bởi tôi là một người thực thi lòng chính trực. Làm sao anh biết được rằng tôi không phải là người thứ hai trong số sáu người đàn ông mà bà thấy bói nhắc đến; tóm lại, chẳng phải số phận đã quyết định để chúng ta gặp sao?

Rồi Can rời đi.

Daldry tư lự nhìn theo Can, cho tới khi anh ta băng qua phố rồi lên một chuyến xe điện. Sau đó anh đẩy dĩa của mình ra, gọi người phục vụ mang hóa đơn đến, thanh toán rồi rời tiệm bánh Lebon.

Anh quyết định đi bộ về. Tới khách sạn, anh nhìn thấy Alice đang ngồi ở quầy bar, đọc một tờ báo tiếng Anh. Anh tiến lại chỗ cô.

– Anh đi đâu thế? Cô hỏi khi trông thấy anh. Tôi tới gọi cửa phòng anh nhưng không ai trả lời, cuối cùng người gác cổng cho tôi biết là anh ra ngoài rồi. Lẽ ra anh nên nhắn lại cho tôi, tôi thấy lo đấy.

– Quý hóa quá, nhưng tôi chỉ dạo vài bước thôi. Tôi muốn hít thở không khí một chút mà lại không muốn đánh thức cô.

– Tôi gần như không ngủ cả đêm. Anh gọi món gì đi, tôi cần nói chuyện với anh, Alice nói giọng cả quyết.

– Thật đúng lúc, tôi đang khát và tôi cũng cần nói chuyện với cô, Daldry đáp.

– Vậy anh nói trước đi, Alice tiếp lời.

– Không, cô trước tiên, ồ thôi được rồi, tôi nói trước. Tôi đã suy nghĩ về đề xuất của cô ngày hôm qua và tôi đồng ý thuê hướng dẫn viên đó.

– Hôm qua tôi đề xuất với anh điều ngược lại, Alice đáp trả.

– Ôi, kỳ lạ làm sao, lẽ ra tôi phải hiểu ra mới đúng chứ nhỉ. Không quan trọng gì đâu; quả thật là chúng ta sẽ tiết kiệm được một khoảng thời gian quý báu. Tôi tự nhủ vào thời điểm này mà về nông thôn thì có vẻ nực cười, giờ không phải mùa hoa nở. Nhưng hướng dẫn viên có thể dễ dàng đưa chúng ta tơi chỗ những thợ làm nước hoa tài hoa nhất thành phố. Sản phẩm của họ biết đâu chẳng gợi cảm hứng cho cô, cô nghĩ sao?

Alice bối rối, cảm thấy mình phải chịu ơn những nỗ lực của Daldry.

– Vâng, nhìn ở góc độ này thí đó là một ý hay đấy.

– Tôi lấy làm mừng vì điều đó khiến cô hài lòng. Tôi sẽ nhờ người gác cổng sắp xếp một cuộc hẹn với tay hướng dẫn viên vào đầu buổi chiều. Giờ thì đến lượt cô, cô muốn nói với tội chuyện gì?

– Không có gì hệ trọng đâu, Alice nói.

– Có phải cô khó ngủ vì chăn đệm không? Tôi thấy đệm của tôi quá mềm, cảm giác như mình đang lún trong một khoanh bơ. Tôi có thể yêu cầu họ đổi phòng khác cho cô.

– Không, không liên quan gì đến chăn đệm cả.

– Cô lại gặp một cơn ác mộng mới à?

– Cũng không, Alice nói dối. Có thể là do lạ nước lạ cái thôi, rồi tôi sẽ quen được.

– Cô nên nghỉ ngơi một chút, tôi hy vọng là ngay chiều nay chúng ta có thề bắt đầu tìm kiếm, cô cần phải khỏe đã.

Nhưng trong tâm trí Alice còn có những mong muốn khác hơn là nghỉ ngơi. Cô hỏi Daldry xem trong lúc chờ tay hướng dẫn viên, anh có thấy phiền không nếu họ quay lại chỗ con phố nhỏ hôm qua.

– Tôi không chắc là mình tìm lại được chỗ ấy, Daldry đáp, nhưng chúng ta vẫn có thể thử xem sao.

Alice nhớ rất rõ đường đi. Sau khi ra khỏi khách sạn, cô dẫn Daldry một mạch tới đó không chút đắn đo.

– Tới nơi rồi, cô nói khi nhận ra ngôi nhà lớn có phần xây nhô ra xiêu vẹo phía tên mặt đường đầy nguy hiểm.

– Khi còn nhỏ, Daldry nói, tôi thường dành hàng giờ đồng hồ ngồi nhìn mặt tiền các ngôi nhà rồi mường tượng ra mọi chuyện diễn ra sau những bức tường. Không hiểu tại sao nhưng cuộc sống của người khác luôn thu hút tôi, tôi hẳn luôn muốn biết cuộc sống của họ có giống với mình không hay khác biệt hoàn toàn. Tôi cố tưởng tượng ra cuộc sống thường nhật của những đứa trẻ trạc tuổi mình, chúng chơi đùa, bày bừa trong những ngôi nhà mà qua năm tháng đã trở thành trung tâm thế giới của chúng Tối đến, khi nhìn những ô cửa sổ sáng đèn, tôi vẽ nên những bữa ăn thịnh soạn, những buổi tối hội hè. Ngôi nhà này hẳn đã bị bỏ hoang từ lâu nên mới xập xệ thế này. Những người sống ở đây chuyển đi đầu rồi, sao nó lại bị bỏ hoang thế nhỉ?

– Chúng ta gần như chơi cùng một trò đấy, Alice nói. Tôi còn nhớ có một cặp vợ chồng ở tòa nhà đối diện nơi tôi sống, tôi vẫn rình nhìn họ từ cửa sổ phòng mình. Người chồng luôn trở về nhà lúc sáu giời tối, đúng vào lúc tôi bắt đầu làm bài tập. Tôi nhìn thấy ông ta vào phòng khách cởi áo khoác và mũ rồi ngồi xuống ghế bành. Bà vợ mang tới một món đồ uống khai vị sau đó trở ra cùng áo khoác và mũ của ông chồng; ông ta giở báo ra, vẫn ngồi đọc khi tôi đã bị gọi đi ăn tối. Khi tôi quay lại thì rèm cửa căn hộ đối diện đã được kéo kín. Tôi ghét người đàn ông đó, ông ta chẳng nói chẳng rằng cứ để vợ phải phục vụ. Một lần, trong lúc đi dạo với mẹ, tôi đã trông thấy ông ta đi về phía chúng tôi. Ông ta càng lại gần, tim tôi càng đập đập mạnh. Người đàn ông đi chậm lại để chào chúng tôi. Ông ta ngoác miệng cười với tôi, nụ cười như thể muốn nói “Chính mi là con nhóc trâng tráo vẫn nhìn trộm ta từ cửa sổ phòng ngủ, mi tưởng ta không phát hiện ra trò mèo của mi sao?” Tôi chắc ông ta sắp mách mẹ nên còn thấy sợ hơn nữa. Vậy nên tôi tảng lờ ông ta đi, không cười cũng chẳng chào hỏi rồi kéo tay mẹ. Mẹ mắng tôi bất lịch sự. Tôi hỏi xem bà có biết người đàn ông đó không, bà bảo tôi đã vô giáo dục lại còn đãng trí, người đàn ông đó chính là chủ tiệm tạp hóa ở góc phố nơi chúng tôi sống. Ngày nào tôi chẳng qua tiệm tạp hóa, thậm chí còn vào cả đó, nhưng là một cô gái đứng ở quầy. Đó là con gái của ông ta, mẹ tôi bảo thế; cô ấy bán hàng cùng bố mình và chăm sóc ông kể từ khi bà vợ qua đời. Lòng tự tôn của tôi được một cú nhớ đời, tôi những tưởng mình là kẻ có tài quan sát…

– Khi tưởng tượng không giống với thực tế, đôi khi cũng gây ra tổn hại, Daldry vừa nói vừa bước trên con phố nhỏ. Ngày trước tôi cứ nghĩ cô phục vụ làm ở chỗ bố mẹ tôi phải lòng mình, tôi còn chắc mình có bằng cứ. Vậy mà cô ta lại mê mệt bà chị cả tôi. Chị tôi làm thơ và cô ta vụng trộm đọc. Hai người bọn họ yêu nhau điên cuồng trong bí mật. Cô phục vụ làm ra vẻ ngây ngất tôi để mẹ tôi không phát hiện ra mối điềm tĩnh đáng hổ thẹn này.

– Chị anh yêu phụ nữ sao?

– Phải, và dù cho những người có tư tưởng hẹp hòi nghĩ thế nào thù như vậy cũng vẻ vang hơn là không yêu ai cả. Và chẳng phải vì vậy mà giờ đây chúng ta mới đang khám phá con phố nhỏ bí hiểm này sao?

Alice đi trước. Căn nhà cũ bằng gỗ đen sạm như đang lặng lẽ rình rập hai vị khách không mời mà tới, nhưng ở cuối phố không có bậc cầu thang nào và cũng chẳng có gì giống như trong cơn ác mộng của Alice.

– Tôi rất tiếc, cô nói, tôi đã làm mất thời gian của anh.

– Không đâu, buổi đi dạo này sẽ giúp tôi thấy ngon miệng, hơn nữa tôi đã phát hiện ra ở phía cuối đại lộ có một quán cà phê hẳn là thơ mộng hơn phòng ăn của khách sạn. Cô không phản đối sự thơ mộng chứ?

– Không, hoàn toàn ngược lại, Alice nói rồi khoác lấy tay Daldry.

Quán cà phê đông nghẹt, màn khói thuốc lá lơ lửng trong không khí dày đặc đến mức khó mà nhìn thấy được đến cuối phòng. Tuy vậy Daldry vẫn phát hiện ra một bàn nhỏ còn trống; anh vừa dẫn Alice vừa rẽ đám khách hàng mở một lối đi. Alice ngồi vào băng ghế, và trong suốt bữa ăn, họ lại tiếp tục kể về thời thơ ấu. Daldry sinh ra trong một gia đình khá giả, có cả anh trai lẫn chị gái, còn Alice lại là con một, bố mẹ cô cũng xuất thân bình dân hơn. Tuổi xuân của họ được ghi dấu bởi nỗi cô đơn, cô đơn không phải do thiếu vắng tình yêu thương mà do chính bản thân họ. Cả hai cùng thích mưa, nhưng lại ghét mùa đông, cả hai đều mơ mộng khi còn trên ghế nhà trường, đều biết đến mối tình đầu khi giữa hè và lần chia tay đầu tiên vào mùa thu. Anh căm ghét cha mình, cô lại tôn sung bố.Vào tháng Giêng năm 1951 ấy, nhờ Alice mà Daldry lần đầu tiên được thưởng thức cà phê Thổ Nhĩ Kỳ. Anh nhìn chăm chú xuống đáy cốc.

– Ở đây họ có thói quen đoán tương lai qua bã cà phê, tôi đang tự hỏi bã cà phê của cô sẽ nói với chúng ta điều gì.

– Chúng ta có thể tới tham khảo chỗ người chuyên đoán bã cà phê. Ta sẽ xem những lời ấy có giống với tiên đoán của bà thầy bói ở Brighton hay không, Alice tư lự đáp.

Daldry nhìn đồng hồ.

– Hay đấy. Nhưng để sau đi. Đến lúc quay lại khách sạn rồi, chúng ta có hẹn với anh chàng hướng dẫn viên

* * *

Can đang đợi họ ở sảnh. Daldry giới thiệu anh với Alice.

– Thưa quý cô, cô càng đáng chiêm ngưỡng hơn khi nhìn gần đấy! Can thốt lên, khom người và đỏ mặt khi hôn tay Alice.

– Anh thật tử tế quá, tôi nghì lời khen ấy tốt hơn là nên được đưa ra từ phía này, phải không? cô hỏi khi quay sang Daldry.

– Chắc chắn rồi, anh đáp, khó chịu vì thái độ thân mật Can thể hiện.

Nhưng cứ nhìn gò má ửng đỏ của anh chàng hướng dẫn viên thì biết lời khen ấy là hoàn toàn tự nhiên.

– Tôi xin bày tỏ sự thứ lỗi của mình, Can nói. Tôi thực sự không muốn làm cô phật ý, chỉ đơn giản là cô thực xinh đẹp không tránh được trong ánh ngày.

– Tôi nghĩ là chúng tôi hiểu được ý anh rồi, Daldry xẵng giọng, có thể chuyển sang chuyện khác chưa?

– Hoàn toàn dĩ nhiên, thưa Ngài, Can đáp, càng bối rối hơn nữa.

– Daldry nói với tôi rằng anh là hướng dẫn viên giỏi nhất Istanbul, Alice khơi chuyện để bầu không khí bớt căng thẳng.

– Chính xác một cách hoàn toàn, Can đáp. Và tôi luôn sẵn sàng phục vụ cô ở mức đầy đủ nhất.

– Đồng thời anh cũng là phiên dịch xuất sắc nhất?

– Xấp xỉ như thế, Can đáp, mặt đỏ lựng.

Alice phá ra cười.

– Ít nhất chúng tôi sẽ không buồn chán, tôi thấy anh thật vô cùng đáng yêu, Alice nói sau khi đã bình tĩnh trở lại. Đi nào, chúng ta tới quầy bar để thảo luận điều khiến cả ba chúng ta ở đây.

Can vượt lên trước Daldry đúng lúc anh đưa mắt nhìn quở trách.

– Tôi có thể đưa cô tới gặp tất cả thợ làm nước hoa tại Istanbul. Không nhiều lắm, nhưng họ đều siêu xuất sắc trong lĩnh vực này, Can khẳng định sau khi chăm chú nghe Alice nói. Nếu cô nán lại Istanbul đến đầu xuân, tôi cũng có thể đưa cô đi thăm thú vùng thôn quê, khi ấy sẽ có những vườn hồng dại rực rỡ đến kỳ dị, những ngọn đồi đón tiếp nào vả, nào đoạn, nào hoa báo xuân, nào hoa nhài…

– Tôi không nghĩ là chúng tôi sẽ lưu lại lâu đến thế, Alice đáp.

– Đừng như thế, ai biết được tương lai sẽ biếu cô điều gì? Can nói và ngay lập tức nhận được một cú đá chân dưới gầm bàn từ Daldry.

Anh tay giật nảy người rồi chĩa ánh mắt giận dữ sang Daldry.

Tôi cần cả buổi chiều để sắp xếp cho các vị mấy khúc dạo đâu đấy, Can nói, tôi sẽ thực hiện vài cuộc điện thoại và sẽ quay lại đây giúp hai người vào sáng mai.

Alice thấy phấn khích như một đứa trẻ trước đêm Giánh sinh. Ý nghĩ được gặp những đồng nghiệp Thổ Nhĩ Kỳ, được nghiên cứu công việc của họ khiến cô vui thích và không mảy may còn chút ý định từ bỏ chuyến du hành này nữa.

– Tôi rất vui, cảm ơn anh, cô vừa nói vừa bắt tay Can.

– Lúc đứng dậy, Can hỏi Daldry xem họ có thể gặp nhau tại sảnh không vì anh cần bàn bạc một chút.

Đứng trước cánh cửa quay, Canh ghé sát vào Daldry.

– Thù lao cho tôi vừa tăng thêm chút ít!

– Sao lại thế? Chúng ta đã thỏa thuận xong rồi cơ mà!

– Đây là trước khi cẳng chân tôi nhận được cái chân đầy giận dữ của anh. Vì anh mà ngày mai khớp tôi có thể phải đi theo nên sẽ khiến tôi bị muộn.

– Anh không phải làm ra vẻ như vậy, tôi mới chỉ khẽ sượt qua thôi mà, và cũng chỉ để ngăn anh nói hớ.

Can nhìn Daldry vẻ đầy nghiêm túc.

Thôi được, Daldry đành chấp nhận, tôi xin lỗi, rất tiếc vì đã có hành động bất cẩn như thế, dù cho nó là cần thiết. Nhưng anh cũng phải thừa nhận là mình đã không khéo kéo cho lắm.

– Tôi sẽ không tăng bảng giá của mình, nhưng chì là bởi vì cô bạn của anh sở hữu vẻ say lòng mỹ miều và công việc của tôi sẽ dễ dàng hơn nhiều.

– Thế nghĩa là sao?

– Rằng nội trong một ngày tôi có thể tìm ra cả trăm đấng mày râu mơ ước được cưa cẩm cô ấy. Hạn mai nhé, Can nói rồi bước vào vòng cánh cửa quay.

Daldry vẫn đầy tư lự quay lại chỗ Alice.

– Các anh nói chuyện gì mà tôi không được tham gia?

– Không có gì quan trọng đâu, chúng tôi bàn về tiền công cho anh ta.

– Tôi muốn anh ghi lại tất cả những món mình phải chi tiêu nhé, Daldry, tiền khách sạn, ăn uống, thuê người hướng dẫn, đừng quên cả chuyến bay nữa, tôi sẽ hoàn lại anh…

– … đến từng xu, tôi biết, cô đã nhắc nhiều lần rồi. Nhưng dù muốn hay không thì cô vẫn là khách mời của tôi bên bàn ăn. Công việc là công việc, còn tôi cư xử lịch thiệp lại là chuyện khác, tôi không vì thế mà đánh mất phẩm cách quý tộc của mình đâu. Kể ra chúng ta có thể uống chút gì đó để chúc mừng chứ nhỉ?

– Chúc mừng điều gì?

– Tôi cùng không biết, nhất thiết cứ phải có lý do hay sao? Tôi đang khát nên chúng ta chỉ việc uống mừng chuyện đã thuê được hướng dẫn viên.

– Tôi thấy vẫn còn hơi sớm, tôi sẽ lên nghỉ một chút, cả đêm tôi không chợp mắt được.

Alice để Daldry ở lại quầy bar một mình. Anh nhìn cô đi lên trong buồng thang máy, khẽ mỉm cười rồi đợi cô đi khuất hẳn mới gọi một ly whisky đúp.

* * *

Một con thuyền bập bềnh phía cuối tàu gỗ, Alice ngồi vào lòng thuyền. Một người đàn ông tháo dây chão neo thuyền. Bên bờ lùi xa, Alice cố hiểu xem tại sao mọi thứ xung quanh lại như thế, tại sao những ngọn thông lớn lại trông như đang khép lại quá khứ của chính cô giữa màn đêm tối đen.

Dòng nước chảy xiết, chiếc thuyền chao đảo đầy nguy hiểm khi băng qua làn song phía sau một con tàu đang ra xa, Alice những muốn níu lấy mạn thuyền nhưng tay cô với không tới. Cô lèn chặt chân xuống dưới tấm ván nhỏ chỗ người lái thuyền đang ngồi quay lưng lại với cô. Mỗi lần chiếc thuyền lao vào lòng sâu con sóng, sự hiện diện làm cô thấy ấm lòng lại giữ lấy cô.

Gió Bắc nổi lên thổi mây bay đi, ánh trăng không những rọi sáng cả bầu trời mà còn xuyên xuống lòng nước.

Con thuyền cập bến, người lái thuyền nắm tay kéo cô lên bờ.

Cô trèo lên một ngọn đồi mọc toàn bách rồi lại đi xuống một thung lung sâu tối om. Cơ bước đi trên con đường đất ẩm giữa bầu không khí mát mẻ của một tối mùa thu. Đường đi dốc đứng, cô phải bám vào đám bụi rậm, nhằm hướng tia sáng lấp lánh phía xa.

Alice đi dọc theo phế tích không biết của một chiến lũy hay lâu đài cổ, trên đó mọc đầy nho dại.

Mùi thông bá hương quyện lẫn với mùi cây đậu kim, và đi thêm chút nữa là hương hoa nhài, Alice ước gì không bao giờ lãng quên những thứ mùi cứ tiếp nối nhau này. Quầng sáng tỏ hơn, một cây đèn dầu treo trên sợi dây xích soi rõ một cánh cửa bằng gỗ. Nó dẫn vào một khu vườn trồng toàn cây đoạn và và cây vả. Alice nghĩ đến chuyện hái trộm vài quả, cô thấy đói. Cô muốn nếm thử thứ thịt quả đỏ tươi và mềm nhuyễn ấy. Cô chìa tay ra, túm lấy hai quả và rồi giấu chúng sâu trong túi.

Cô lách vào khoảng sân của một ngôi nhà. Một giọng nói xa lạ nhưng dịu dàng bảo cô đừng sợ, không có gì phải e ngại, cô sẽ được tắm rửa, ăn uống rồi nghỉ ngơi…

Một cầu thang bằng gỗ dẫn lên tầng trên, bậc thang phát ra tiếng cọt kẹt dưới bước chân cô, Alice bám lấy tay vịn, cố gắng bước nhẹ nhàng hơn.

Cô bước vào một căn phòng nhỏ tỏa mùi mật ong. Cô cởi quần áo, gấp lại rồi xếp gọn gàng lên ghế. Cô tiến đến chỗ chiếc thau sắt, tưởng có thể soi mình trong làn nước ấm nhưng mặt nước lại vẩn đục.

Alice muốn uống nước, cô khát và cổ họng khô đến mức không khí khó nhọc lắm mới vào được đến đó. Hai má nóng rực, đầu óc như bị ép căng.

– Đi đi Alice. Lẽ ra con không nên quay lại. Về nhà đi, chưa quá muộn đâu.

* * *

Alice mở choàng mắt, cô ngồi dậy, người sốt hầm hập, thân mình đờ đẫn, chân tay bải hoải. Chợt cảm thấy buồn nôn, cô lao nhanh về phía phòng tắm.

Trở về giường, run lập cập vì rét, cô gọi xuống lễ tân và nhờ người gác cổng gọi một bác sĩ đến ngay lập tức đồng thời nhờ họ báo với ngài Daldry.

Ngồi phía đầu giường, bác sĩ chuẩn đoán cô bị ngộ độc thực phẩm và kê ra một loạt thuốc mà Daldry vội vàng chạy đi mua ở hiệu thuốc. Alice sẽ nhanh chóng bình phục. Khách du lịch hay phải hứng chịu điều phiền toái này, và không có lý do gì phải lo lắng.

Chập tối, điện thoại phòng Alice reo vang. Là Daldry đang gọi từ phòng mình.

– Lẽ ra tôi không bao giờ được để cô ăn mấy món hải sản ấy, tôi cảm thấy mình có lỗi ghê gớm, anh nói.

– Đó không phải lỗi của anh, Alice đáp, anh đâu có ép tôi ăn. Đừng tự trách mình nữa, nhưng tôi phải để anh ăn tối một mình rồi, tôi thấy mình không tài nào chịu đựng nổi dù chỉ là một chút ít mùi thức ăn, chỉ riêng nói tới chuyện ăn uống với anh thôi đã khiến dạ dày tôi nhộn nhạo rồi.

– Vậy thì cô đừng nhắc tới nữa, vả lại tối nay tôi cũng sẽ nhịn ăn để bày tỏ tinh thần đoàn kết, như thế giúp tôi thoải mái hơn. Tôi sẽ chỉ uống chút rượu tại giường.

– Daldry, anh uống nhiều quá đấy và uống chẳng vì cái gì.

– Xem tình trạng của cô hiện giờ thì cô không ở vào vị thế được đưa ra lời khuyên về sức khỏe cho tôi đâu. Tôi không có ý mỉa mai gì nhưng rõ ràng tôi thấy mình khỏe hơn cô.

– Tối nay thì đúng là thế nhưng đến mai và những ngày tiếp theo, tôi nghĩ mình có lý.

– Cô nên nghỉ ngơi thay vì quan tâm đến tôi thì sẽ có lý hơn đấy. Cô cứ ngủ đến chừng nào tùy thích, tôi uống thuốc và nếu như bác sĩ nói đúng thì tôi sẽ rất mừng được thấy cô lại kiên cường vào sáng mai.

– Anh có tin gì từ anh chàng hướng dẫn viên không?

– Vẫn chưa, Daldry đáp, nhưng tôi đang chờ cuộc gọi từ anh ta, vậy nên tôi không đề đường dây bận nữa và cũng để cô còn ngủ.

– Chúc ngủ ngon, anh Ethan.

– Chúc cô ngủ ngon, Alice.

Cô đặt máy rồi tự nhiên lại thấy sợ phải tắt đèn đầu giường. Thế là cô để đèn sáng và sau đó một lúc thì thiếp đi. Đêm ấy, không có cơn ác mộng nào quấy rối giấc ngủ của cô.

* * *

Người thợ làm nước hoa sống ở Cihangir. Nhà ông nằm trên khoảnh đất hoang ở chỗ gò cao của khu vực, nó được nối với nhà hàng xóm bằng sợi dây phơi, trên đó treo lủng lẳng nào áo cánh nữ, quần dài, sơ mi nam, quần đùi rồi cả một bộ quân phục. Leo lên con phố cả ngày trơn láng nước mưa không phải là một việc dễ dàng, chiếc xe buýt nhỏ đã phải làm thế hai lần. Chiếc xe hiệu Chevrolet cứ trượt đi và bộ ly hợp thì bốc mùi cao su cháy. Hẳn là không bao giờ đổ lỗi cho những lốp xe đã mòn vẹt của mình, tay tài xế cứ luôn miệng càu nhàu. Lẽ ra anh ta không nên nhận chạy cuốc này, và đám khách du lịch này cũng chẳng có việc gì mà làm trên những gò cao của khu Cihangir. Ngồi đằng trước, Daldry luồn một tờ tiền xuống dưới băng ghế chiếc Chevrolet cũ kỹ và tay tài xế cuối cùng cũng chịu yên lặng.

Can nắm lấy cánh tay Alice lúc họ băng qua khoảnh đất trống, “Để cô ấy không sa chân vào hố đầy nước”, anh ta nói.

Màn mưa bụi buông xuống thành phố hẳn phải đến chiều tối mới thấm đất nhưng Can muốn tỏ ra là người biết lo xa. Alice đã khá hơn, nhưng vẫn chưa có tâm trạng nào mà để ý tới sự quan tâm Can dành cho mình. Daldry thì cố tránh mọi lời bình luận.

Họ bước vào nhà; căn phòng nơi người thợ nước hoa làm việc rộng thênh thang. Những mẩu than hồng nhạt đang cháy dưới một ấm đun nước lớn, hơi ấm tỏa ra từ đó là mờ đi những ô kính bụi bặm trong xưởng.

Người thợ không hiểu tại sao hai du khách người Anh lại cất công từ Luân Đôn đến thăm mình dù rất vinh hạnh vì điều ấy, ông mang trà cùng những chiếc bánh ngọt phủ xi rô ra mời.

– Đây là do chính tay vợ tôi làm, ông nói với Can và anh chàng lập tức dịch ra rằng vợ ông là thợ làm bánh giỏi nhất Cihangir.

Alice theo chân mọi người đến tận bàn đàn ống của người thợ nước hoa. Ông để cô ngửi thử vài sản phẩm của mình; những nốt mùi ông chế đều nồng đặc nhưng rất hài hòa. Những mùi hương phương Đông được điều chế khéo léo tuy nhiên lại không có gì quá đặc sắc.

Phía cuối chiếc bàn dài, Alice phát hiện ra một hộp đựng đầy lọ thủy tinh với màu sắc kích thích trí tò mò của cô.

– Tôi thử được không? cô vừa hỏi vừa cầm một lọ nhỏ chứa đầy thứ chất lỏng màu xanh lá cây khác thường lên.

Can chưa kịp dịch xong câu nói thì người thợ đã lấy lọ thủy tinh từ tay Alice rồi đặt lại vào trong hộp.

– Ông ấy bảo rằng cái đó không đáng quan tâm đâu. Đó chỉ là những thử nghiệm cho vui của ông ấy, Can đáp. Giải trí ấy mà.

– Tôi tò mò muốn được ngửi thử.

Người thợ nhún vai đồng ý. Alice nhấc nút ra và thấy ngạc nhiên ngay tức thì. Cô cầm một băng giấy nhỏ, nhúng vào chất lỏng rồi đưa lên mũi. Cô đặt lọ thủy tinh xuống, làm tương tự với lọ thứ hai, thứ ba, rồi sửng sốt quay sang phía Daldry.

– Thế nào? Daldry vẫn nín lặng đến tận giờ mới cất tiếng hỏi.

– Thật không thể tin nổi, ông ấy đã tái hiện một khu rừng thực thụ trong lọ thủy tinh này. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Anh ngửi thử đi, Alice vừa nói vừa nhúng một dải giấy vào trong một lọ thủy tinh, cứ ngỡ như ta đang nằm dài trên mặt đất, dưới gốc thông bá hương.

Cô đặt mẩu giấy nhúng lên mặt bàn, cầm một mẩu khác lên nhúng vào lọ bên cạnh rồi huơ huơ trước khi đưa cho Daldry.

– Cái này thì là mùi nhựa thông còn trong lọ kia, cô nói rồi mở nút, là mùi cỏ ẩm ướt, một nốt rất nhẹ, hòa trộn giữa mùi cây bả chó và dương xỉ. Còn đây, anh ngửi tiếp đi, là mùi quả phỉ…

– Tôi chả thấy ai lại đi xức nước hoa có hương quả phỉ cả, Daldry làu bàu.

– Không phải để xức lên người, mà là nước hoa xịt phòng.

– Cô thực sự nghĩ là sẽ có thị trường cho nước hoa xịt phòng à? Vả lại, nước hoa xịt phòng là thế nào?

– Anh thử nghĩ xem sẽ thích thú thế nào khi cảm nhận được trong nhà mình mùi hương của thiên nhiên? Thử tưởng tượng là ta có thể xịt khắp nhà mùi hương của các mùa mà xem.

– Các mùa sao? Daldry hỏi, vẻ đầy ngạc nhiên.

– Lưu giữ mùa thu khi đông đã tới, để mùa xuân đâm chồi giữa tháng Giêng cùng với muôn hoa đua nở, để mùi mưa vương vấn khi vào hè. Một căn phòng ăn thoang thoảng mùi chanh, phòng tắm nồng nàn hương hoa cam, các loại hương thơm trong nhà nhưng không phải từ hương nén, đó là một ý tưởng chưa từng có!

– À bởi vì cô đã nói vậy nên chúng ta chỉ còn một việc phải thân thiện với quý ông đây, người đang có vẻ ngạc nhiên trước sự phấn khích của cô chẳng khác gì tôi.

Alice quay sang Can.

– Anh làm ơn hỏi giúp xem ông ấy là thế nào để lưu giữ được nốt thông bá hương lâu đến vậy? Alice hỏi rồi lại ngửi mẩu giấy nhúng vừa lấy trên bàn đàn ống.

– Nốt nào? Can hỏi.

– Anh hỏi ông ấy xem ông ấy làm thế nào để hương thơm lưu lại lâu đến thế trong không khí.

Rồi trong lúc Can gắng hết sức dịch cuộc đối thoại giữa Alice và người thợ làm nước hoa, Daldry tiến lại gần cửa sổ ngắm nhìn eo Bosphore, thành phố dường như mờ ảo hơn đằng sau lớp hơi nước, bám vào kính cửa. Dù cho đây hoàn toàn không phải điều anh hy vọng khi tới Istanbul, anh nghĩ nhưng rất có thể một ngày nào đó Alice sẽ trở nên giàu có, và kỳ lạ thay, anh chẳng hề mảy may quan tâm.

* * *

Alice, Can và Daldry cảm ơn người thợ làm nước hoa vì đã dành cho họ cả buổi sáng. Alice hứa sẽ sớm trở lại. Cô hy vọng họ sẽ nhanh chóng được làm việc cùng nhau. Người thợ hẳn không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó lại có người quan tâm đến niềm đam mê thầm kín của mình. Thế nhưng tối ấy, ông có thể nói với bà vợ rằng những buổi tối ông thức đến tận khuya trong xưởng làm việc, những Chủ nhật ông lang thang khắp các ngọn đổi, lùng tìm khắp các thung sâu và rừng rậm hòng thu thập được đủ loại hoa cỏ không phải là thú tiêu khiển của một ông già lẩm cẩm, giống như bà vẫn thường ta thán, mà đó là một công việc nghiêm túc đã khiến một cô thợ làm nước hoa người Anh phải say mê.

– Không phải tôi muốn phá đám. Daldry nói khi ra đến phố, nhưng chỉ là tôi chưa hề ăn gì từ trưa hôm qua và tôi sẽ không từ chối một bữa ăn nhẹ đâu.

– Cô có vui sướng về chuyến đi không? Can hỏi Alice, phớt lờ Daldry.

– Tôi vui phát điên lên, bàn đàn ống của người đàn ông ấy thực sự là hang Ali BaBa, anh đã sắp xếp một cuộc gặp gỡ tuyệt vời, Can ạ.

– Tôi lấy làm mừng vì sự vui phát điên lên của cô, nó cũng khiến tôi vui phát điên lên, Can đáp, mặt đỏ lựng.

– A lô, a lô, một hai, một hai ba! Daldry khum tay kêu lên, Luân Đôn đây, các vị có nghe thấy tôi nói không?

– Chuyện là thế này, cô Alice, tôi phải báo với cô rằng một số từ cô sử dụng vượt quá tầm hiểu biết của tôi nên tôi rất khó mà dịch ra được. Giả dụ như tôi không thấy có nhạc cụ nào giống với một cái hang ba ba ở nhà người đàn ông ấy, Can tiếp tục, không mảy may để ý đến Daldry.

– Xin anh thứ lỗi, Can, đó là từ chuyên ngành trong nghề của tôi, tôi sẽ dành thời gian giải thích cho anh những từ ngữ tinh tế và anh sẽ trở thành phiên dịch viên chuyên về nước hoa xuất sắc nhất Istanbul.

– Đó là nghề tôi rất yêu thích, tôi sẽ luôn biết ơn cô, cô Alice.

– Thôi rôi, Daldry lẩm bẩm, có vẻ như mình đã mất tiếng, chẳng ai nghe thấy mình nói gì! Tôi đói! Anh làm ơn chỉ cho chúng tôi chỗ ăn uống lấy lại sức mà cô Alice đây không bị ngộ độc được không?!

Can nhìn anh chằm chằm.

– Tôi đang định chỉ các vị đến một nơi mà các vị sẽ chẳng thể nào quên nổi.

– May phúc quá, anh ta đã nhận ra là mình đang ở đây!

Alice lại gần Daldry, thì thầm vào tai anh.

– Anh không được nhã nhặn với anh ấy cho lắm.

– Cô không đùa đấy chứ, cô thì thấy anh ta nhã nhặn với tôi à? Tôi đang đói. Tôi nhắc lại với cô rằng hôm qua tôi đã nhịn ăn vì tinh thần đoàn kết nhưng vì cô lại đứng về phe chàng hướng dẫn viên phi thường của chúng ta nên tôi xin tách ra.

Alice đưa ánh mắt sầu não nhìn Daldry rồi đi lại chỗ Can đang đứng tách ra.

Họ men theo những con phố nhỏ dốc đứng dần xuống phần thấp hơn của khu Cihangir. Daldry vẫy một chiếc taxi rồi hỏi Can và Alice xem họ có đi cùng anh không hay thích xe khác hơn. Anh tự tiện ngồi vào băng ghế sau khiến Can chẳng còn lựa chòn nào khác là ngồi vào chỗ cạnh tài xế.

Can dùng tiếng Thổ thông báo địa chỉ với người tài xế rồi trong suốt hành trình không ngoái lại phía sau lấy một lần.

* * *

Đám mòng biển biếng nhác đứng bất động trên lan can bờ kè.

– Ở dưới kia, Can nói rồi chỉ một căn lán gỗ ở phía cuối bến tàu thủy.

– Tôi không thấy có nhà hang, Daldry phản đối.

– Bởi vì anh chưa biết cách nhìn cho kỹ, Can lịch sự đáp, đó không phải chốn dành cho khách du lịch. Chỗ đó không rực sáng xa xỉ, nhưng các vị sẽ thích mê.

– Thế anh không tình cờ biết được chỗ nào khác cũng đầy hứa hẹn như cái quán tồi tàn kia nhưng trong quyến rũ hơn một chút sao?

Daldry chỉ những tòa nhà lớn với phần móng nằm ngập dưới nước eo biển Bosphore. Ánh mắt Alice chăm chú vào một trong những tòa nhà có mặt tiền sơn trắng nổi bần bật hẳn lên.

– Cô trông thấy một bóng ma mới à? Daldry hỏi, giọng đầy chế nhạo. Vẻ mặt cô lại như hôm trước rồi.

– Tôi đã dối anh, Alice ấp úng nói. Đêm trước tôi gặp phải một cơn ác mộng còn thật hơn tất cả những lần trước đây, và trong cơn ác mộng ấy, tôi nhìn thấy một ngôi nhà giống hệt cái kia.

Hàm nghiền chặt lại, Alice nhìn chằm chằm vào ngôi nhà màu trắng. Can không hiểu điều gì đột nhiên lại khiến khách hàng của mình lo lắng đến vậy.

– Đó là yalis, anh chàng hướng dẫn viên ung dung nói, những ngôi nhà nghỉ mát, vết tích còn lại từ thời huy hoàng của Đế quốc Ottoman. Chúng rất được ưa chuộng vào thế kỷ XIX. Giờ không được thế nữa, những người chủ cháy túi vì chi phí sưởi ấm vào mùa đông, đa số những ngôi nhà ấy đều cần được vá víu lại.

Daldry túm lấy vai Alice buộc cô nhìn về eo biển Bosphore.

– Tôi chỉ thấy có hai khả năng. Một là bố mẹ cô đã tiếp tục chuyến du lịch duy nhất của họ ra xa hơn Nice và cô còn quá nhỏ nên không nhớ nổi những gì họ đã kể với cô về chuyến đi ấy. Hai là họ có một cuốn sách về Istanbul và cô đã đọc khi còn nhỏ nhưng rồi quên mất. Vả lại, hai khả năng này hoàn toàn tương thích với nhau.

Alice không nhớ chút gì về chuyện bố mẹ cô từng kể với cô về Istanbul. Cô cũng cố mường tượng lại tất cả các phòng trong căn hộ của bố mẹ, phòng ngủ của họ cùng chiếc giường lớn với tấm chăn màu ghi, cái bàn đầu giường của bố cô nơi có một bao kính bằng da cùng chiếc đồng hồ báo thức nhỏ, bàn đầu giường của mẹ với tấm ảnh chụp cô lúc năm tuổi đặt trong khung bạc, cái hòm kê cuối giường, tấm thảm sọc màu nâu đỏ, tới phòng ăn, bàn ăn bằng gỗ gụ cùng sáu chiếc ghế đồng bộ, tủ buýp phê kính bên trong để bát đĩa sứ được cất giữ cẩn thận đợi các dịp lễ tết, nhưng rốt cuộc cũng chẳng dùng đến bao giờ, cái đài Chesterfied mà mỗi tối cả nhà đều ngồi nghe mục truyện dài kỳ, tủ sách nhỏ, những cuốn sách mẹ cô vẫn đọc… nhưng vô ích, chẳng có liên quan gì đến Istanbul.

– Nếu bố mẹ cô đã từng đến Thổ Nhĩ Kỳ, Can gợi ý, có thể vẫn còn dấu vết chuyến đi của họ ở các cơ quan chính quyền liên quan. Ngày mai, lãnh sự quán Anh có tổ chức một buổi dạ hội trịnh trọng, ngài địa sứ của các vị vừa đặc biệt trở về từ Ankara để tiếp đón một phái đoàn quân sự dài cùng rất nhiều quan chức chính phủ nước chúng tôi, Can tự hào thông báo.

– Làm sao anh biết được chuyện đó? Daldry hỏi.

– Bởi vì rõ ràng tôi là hướng dẫn viên xuất sắc nhất Istanbul! Thôi, được rồi, sáng nay người ta đã viết thế trên báo. Và bởi vì tôi vẫn là phiên dịch viên xuất sắc bằng chừng ấy, nên tôi được triệu mời đến buổi lễ.

– Có phải anh đang thông báo với chúng tôi là tối mai anh không thể giúp đỡ chúng tôi không? Daldry hỏi.

– Tôi định đề nghị các được hộ tống đến buổi lễ ấy.

– Đừng vênh vang thế, lãnh sự quán sẽ không mời tất cả các công dân Anh đang có mặt tại Istanbul vào thời điểm này đâu, Daldry bẻ lại.

– Tôi không hiểu vênh vang nghĩa là thế nào, nhưng tôi sẽ tìm hiểu về từ ấy. Trong khi chờ đợi, cô thư ký trẻ phụ trách danh sách mời sẽ rất lấy làm vui mừng được giúp đỡ tôi bằng cách ghi tên các vị vào danh sách ấy, với Can cô ấy không thể từ chối bất cứ điều gì… Tôi sẽ chuyển giấy mời đến khách sạn các vị.

– Anh đúng là một gã kỳ cục, Can ạ, Daldry đáp. Dù sao thì, nếu chuyện ấy khiến anh vui, anh quay về phía Alice rồi tiếp tục, chúng tôi có thể đến trình diện đại sứ của chúng tôi và yêu cầu được bộ phận lãnh sự trợ giúp. Tóm lại thì chính quyền để làm gì nếu không thể yêu cầu họ trợ giúp một chút khi chúng ta cần chứ! Thế nào, anh nghĩ sao?

– Tôi cần phải biết rõ ràng mọi chuyện, Alice thở dài, tôi muốn biết tại sao những cơn ác mộng ấy lại có vẻ thật đến vậy.

– Tôi hứa sẽ cố gắng hết sức vén bức màn bí mật này cho cô, nhưng là sau khi được ăn cái gì đã, nếu không, chỉ là lát nữa thôi chính cô sẽ phải lo cho tôi đấy, tôi sắp ngất đến nơi và đang khát cháy họng rồi đây.

Can đưa ngón tay chỉ quán ăn của ngư dân ở cuối bến tàu thủy. Rồi anh ta bỏ đi, tới ngồi trên một cọc bờ kè.

– Chúc ngon miệng, anh nói giọng dửng dưng, tay khoanh trước ngực. Tôi sẽ đợi các vị ở đây, không nhích khỏi bờ kè này.

Ánh mắt kích động mà Alice dành cho anh ta không qua được mắt Daldry, anh bước lại gần Can.

– Anh ngồi đây làm gì, anh không nghĩ là chúng tôi sẽ bỏ anh một mình ở đây giữa thời thiết giá lạnh thế này chứ?

– Tôi không muốn quấy rầy các vị, anh chàng hướng dẫn viên đáp, nhưng tôi thấy rõ là mình khiến các vị thấy ngứa ngáy. Hai người đi ăn đi, tôi đã quen với mùa đông Istanbul và cũng quen cả với mưa nữa.

– Thôi, đừng buớng thế chứ! Daldry phản bác, vả lại đây là một quán ăn bản địa, làm thế nào người ta hiểu được tôi nếu bên tôi không có phiên dịch viên giỏi nhất thành phố?

Can rất vui trước câu khen ngợi liền nhận lời mời.

Bữa ăn cũng như sự tiếp đón chu đáo quá mọi mong đợi của Daldry. Lúc uống cà phê, anh đột nhiên lại tỏ ra ưu phiền khiến Can và Alice rất ngạc nhiên. Có chút hơi men trợ giúp nên cuối cùng anh thú nhận là mình cảm thấy tội lỗi vô cùng vì đã có định kiến với nơi này. Nghệ thuật ẩm thực đơn giản nhưng tuyệt hảo có thể được phục vụ ở một chốn khiêm nhường, anh nói, rồi sau khi uống ly raki thứ tư anh buông ra một tiếng thở dài.

– Đó là cảm xúc, anh nói. Nước xốt đi kèm với món cá của tôi, sự tinh tế trong món tráng miệng này, tôi sẽ phải ăn lại món này mới được, đơn giản là nó khiến ta xáo động. Tôi mong anh, anh tiếp tục, giọng rên rỉ, chuyển đến ông chủ lời xin lỗi chân thành nhất của tôi và nhất là hứa sẽ đưa chúng tôi đi khám phá những địa điểm khác giống như thế này càng sớm càng tốt. Ngay từ tối nay chẳng hạn?

Khi người phục vụ đi qua, Daldry giơ tay lên để anh ta rót đầy ly cho mình.

– Daldry, tôi nghĩ anh uống vậy là đủ rồi, Alice vừa nói vừa buộc anh đặt ly xuống.

– Công nhận là rượi raki khiến tôi hơi chếch choáng. Đấy là tại lúc vào bụng chúng ta rỗng tuếch mà tôi thì khát khủng khiếp.

– Vậy anh thử giải khát với nước đi.

– Cô không điên đấy chứ, cô muốn tôi bị han gỉ à?

Alice ra hiệu cho Can giúp cô, mỗi người xốc một bên, họ áp giải Daldry ra cửa; Can giơ tay chào ông chủ đang trêu đùa về tình trạng khách hàng của anh.

Không khí mát mẻ khiến đầu óc Daldry quay cuồng. Anh ngồi xuống một cọc kè và trong lúc Can đợi vẫy taxi, Alice phải ngồi cạnh anh, trông chừng không để anh ngã nhào xuống nước.

– Có lẽ một giấc ngủ trưa sẽ giúp tôi khá hơn, Daldry thều thào nói, mắt nhìn ra khơi xa.

– Tôi nghĩ bắt buộc phải thế, Alice đáp. Tôi cứ tưởng anh định che chở cho tôi, chứ không phải ngược lại.

– Xin cô thứ lỗi. Daldry rên rỉ. Tôi hứa với cô; ngày mai sẽ không có giọt rượu nào.

– Giữ được lời hứa ấy sẽ tốt cho anh đấy, Alice nghiêm túc nói.

Can đã vẫy được một chiếc dolmuş, anh ta quay lại chỗ Alice, giúp cô đặt Daldry ngồi vào băng ghế sau rồi yên vị phía trước.

– Chúng ta áp tải bạn cô tới màn cửa khách sạn của hai người rồi tôi sẽ tới lãnh sự quán lo giấy mời cho các vị. Tôi sẽ bọc chúng vào phong bì để gần người gác cửa, anh vừa nói vừa nhìn Alice qua chiếc gương nhỏ gần trên tấm chê nắng vừa được hạ xuống.

– Đưa bạn cô tới cửa khách sạn của hai người và cho vào phong bì để ở chỗ người gác cổng…, Alice thở dài.

– Tôi đoán câu cú của mình không được đúng ngữ pháp lắm nhưng tôi không biết chính xác sai ở chỗ nào. Cám ơn vì đã sửa lại cho tôi, tôi sẽ không bao giờ thể hiện lại lỗi này nữa, Can nói rồi đẩy tấm che nắng lên.

Thiu thiu ngủ suốt trên đường đi, Daldry tỉnh dậy đúng lúc Alice và người gác cổng đang giúp anh vào phòng, đặt anh nằm lên giường. Đến chiều muộn Daldry mới hoàn toàn tỉnh táo. Anh gõ cửa phòng Alice, rồi gọi lễ tân và được biết cô đã ra ngoài. Bối rối về lối hành xử của mình, anh viết lời nhắn rồi luồn vào dưới cánh cửa phòng cô, xin lỗi cô vì đã không giữ gìn ý tứ và bảo cô rằng anh không muốn ăn tối.

Alice tận dụng buổi chiều chỉ có một mình lang thang dạo chơi trong khu Beyoğlu. Người gác cổng khách sạn khuyên cô nên thăm tháp Galata và chỉ đường cho cô đi bộ tới đó. Cô lững thững trước những cửa hàng trên phố Isklital, mua vài món đồ lưu niệm cho các bạn rồi cuối cùng, khi run lập cập trước cái lạnh bao phủ khắp thành phố, cô lánh vào một nhà hàng nhỏ dùng bữa tối.

Trở về phòng khi trời sẩm tối, cô ngồi vào bàn viết thư cho Anton.

Anton,

Sáng nay em đã gặp một người làm cùng nghề với em, nhưng dĩ nhiên là giỏi hơn em rất nhiều. Khi nào về em phải kể anh nghe những tìm tòi độc đáo của ông ấy mới được. Em vẫn thường vẫn hay than thở về căn hộ lạnh như băng của mình nhưng nếu đến xưởng của người thợ làm nước hoa ấy rồi anh hẳn sẽ bảo em không bao giờ được phàn nàn nữa. Em cứ tưởng mình đã thấu hiểu được thành phố này khi nhìn từ cửa sổ phòng khách sạn, nhưng khi trèo lên những ngọn đồi cao ở khu Cihangir, em đã phát hiện ra một dáng vẻ khác của nơi đây. Khi rời xa trung tâm, nơi những tòa nhà mới xây giống hệt với những tòa nhà được dựng lên từ đống đổ nát ở Luân Đôn, em gặp cảnh khốn cùng đến không ngờ. Hôm nay trên những con ngõ hẹp của Cihangir, em đã thấy những cậu bé chân trần thách thức cái giá lạnh của mùa đông, những người bán hàng rong với khuôn mặt rầu rĩ đứng dưới làn mưa quất trên kè eo Bosphore; những người phụ nữ ấy, để bán được mấy món đồ vặt vãnh, phải khản cổ thuyết phục cả hàng dài người dân Istanbul trên bến neo tàu thủy. Và lỳ lạ làm sao, giữa cánh buồm thắm ấy, em lại nhận thấy một cảm giác vô cùng trìu mến, gắn bó với những chốn vẫn còn xa lạ với em, một nỗi cô đơn đầy hoang mang khi băng qua những quảng trường nơi nhiều nhà thờ cổ đang dần tàn tạ. Em leo lên những con dốc đứng mà bậc đã mòn đi vì bước chân qua. Trên những đồi cao ở khu Cihangir, phần lớn mặt tiền các ngôi nhà đều bong tróc, hư hại, ngay cả đám mèo hoang cũng mang vẻ buồn bã, và vẻ u buồn ấy lây sang cả em. Tại sao thành phố này lại khiến em sầu muộn đến thế? Em nhận thấy cảm giác ấy ngay khi vừa đặt chân ra phố và nó không rời bỏ em cho đến tận khi đêm về. Nhưng anh đừng để ý đến những gì em viết nhé. Các quán cà phê và nhà hàng nhỏ ở đây căng tràn sức sống, thành phố thật đẹp và chẳng bụi bặm, cáu bẩn nào làm giảm được vẻ đồ sộ của nó. Người dân ở đây vô cùng hiếu khách, hào hiệp, còn em, em thừa nhận với anh là mình đã ngu ngốc động lòng trước nỗi tiếc nhớ những thứ không còn ở nơi đây nữa.

Chiều nay, trong lúc dạo chơi gần tháp Galata, em trông thấy một nghĩa trang nhỏ nằm say ngủ giữa khu phố, phía sau một hàng rào sắt rèn. Em nhìn những ngôi mộ với các tấm bia đã không còn ngay ngắn, và không hiểu tại sao em lại có cảm giác mình thuộc về nơi ấy. Mỗi giây phút ở đây lại làm trào dâng trong em một thứ tình yêu vô bờ bến.

Anton, hãy thứ lỗi cho em vì những lời lẽ không ăn nhập vào đâu hẳn khiến anh chẳng hiểu gì. Khi nhắm mắt lại em nghe thấy tiếng kèn của anh vang lên trong đêm Istanbul, em nghe thấy hơi thở của anh, em hình dung ra cảnh anh đang thổi kèn, không xa lắm, trong một quán rượu ở Luân Đôn. Em ước sao được biết tin tức của Sam, Eddy và Carol, em nhớ tất cả mọi người và em hy vọng các anh cũng nhớ em một chút.

Cho em được ôm hôn anh khi đang ngắm nhìn những mái nhà của thành phố mà em chắc chắn là anh sẽ thích mê.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN